Hình Tượng Của Đại Tiểu Thư Sụp Đổ Rồi!
-
Chương 60: Chương 60
Sau khi từ công viên trò chơi về, Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành lại hẹn hò vài lần.
Tuy tình cảm của họ không thể nói là đột phá xúc tiến nhưng hai người tiếp xúc với nhau rất tự nhiên.
Hôn lễ của họ dưới sự hợp tác của hai nhà, được chuẩn bị vô cùng suôn sẻ, thử váy cưới, chọn nhẫn cưới, hôn lễ được sắp xếp ổn thỏa, mọi thứ đều tiến hành theo trình tự.
Triệu Nghệ Manh trước ngày diễn ra hôn lễ, cô nàng cùng Thẩm Oản Doanh tán gẫu.
Cô hỏi Thẩm Oản Doanh sau khi kết hôn với Hoắc Thành có hối hận hay không.
Loại chuyện có hối hận hay không, bây giờ Thẩm Oản Doanh vẫn không thể nào trả lời, dù sao đi nữa đây cũng là chuyện mà tương lai mới biết được.
Triệu Nghệ Manh lại hỏi cô, cô có yêu Hoắc Thành không.
Vấn đề này Thẩm Oản Doanh cũng từng hỏi qua mình rất nhiều lần, cô có cảm giác với Hoắc Thành, nhưng rất khác với tình yêu oanh oanh liệt liệt mà Triệu Nghệ Manh nói.
Chỉ là Thẩm Oản Doanh cũng không quá bận tâm với câu hỏi này quá nhiều, dù sao đi nữa rất nhiều cặp vợ chồng giờ đây đều là muốn cùng nhau trải qua một cuộc sống bình yên.
Nếu như dựa vào điều này làm tiêu chuẩn, Hoắc Thành đã là người vô cùng phù hợp rồi.
“Nếu như vào ngày kết hôn cậu cảm thấy hối hận rồi, cậu có thể đào hôn.” Lúc Triệu Nghệ Manh rời đi, lén lút ra hiệu với Thẩm Oản Doanh, “Trong phim không phải đều diễn như thế sao? Rất kích thích!”
Thẩm Oản Doanh ngại ngùng mỉm cười, Triệu Nghệ Manh vừa quay người liền nhìn thấy Hoắc Thành mặc tây trang giày da đứng đằng sau mình.
“...Hoắc tổng đến rồi à.”Triệu Nghệ Manh cười càng lúng túng hơn Thẩm Oản Doanh, “À, tôi trò chuyện với đại tiểu thư xong rồi, không quấy rầy hai người nữa.
Tạm biệt!”
Triệu Nghệ Manh vô cùng mất mắt.
nhanh chóng chuồn đi.
Hoắc Thành đến đón Thẩm Oản Doanh, anh nhìn thấy Triệu Nghệ Manh bỏ chạy, lại nhìn Thẩm Oản Doanh đứng trước mặt mình: “Em muốn đi chưa? Hay là muốn ngồi thêm chút nữa?”
“Đi thôi, đi ăn tối.” Thẩm Oản Doanh xách túi lên, đi ra ngoài với Hoắc Thành.
Trên đường đi Hoắc Thành cũng không nói lời thừa thãi nào, Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn gương mặt anh, mở miệng hỏi: “Hoắc Thành, lời vừa rồi Triệu Nghệ Manh nói, anh đã nghe thấy hết sao?”
Hoắc Thành gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Thẩm Oản Doanh khẽ động, anh nghe thấy rồi cũng không truy hỏi mình hai câu sao? Cô khẽ cong môi, nhìn Hoắc Thành nói: “Yên tâm, em sẽ không đào hôn đâu.”
Vẻ mặt của Hoắc Thành cuối cùng cũng có chút biến hóa, khóe môi anh khẽ động, cuối cùng anh nắm tay Thẩm Oản Doanh, giọng dịu dàng hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Thẩm Oản Doanh nghĩ ngợi, đáp: “Đi ăn món Nhật.”
“Được.”
Hôn lễ của Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành rất nhanh liền đến ngày.
Hôn lễ của họ được tổ chức rất long trọng, khách khứa mời đến đều là những người có máu mặt trong nước.
Hôn lễ của họ cũng được rất nhiều truyền thông đến đưa tin, người hóng dưa cũng lần nữa có cơ hội khám phá cuộc sống của giới thượng lưu, vô cùng thú vị.
Sau khi kết thúc hôn lễ, Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành liền dọn đến nhà mới ở Tinh Hồ Mộng Cảnh.
Bắt đầu từ ngày xem mắt đến hiện tại, hai người đã yêu đương gần nửa năm, nhưng cử chỉ thân mật nhất của Hoắc Thành đối với Thẩm Oản Doanh cũng chỉ là lần hôn lên trán cô.
Anh và Thẩm Oản Doanh trước giờ đều rất có chừng mừng, những hành động tiếp xúc cơ thể thân mật không cần thiết đều rất ít xảy ra, anh cũng không hề cố tình chiếm tiện nghi của cô.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Thẩm Oản Doanh cảm thấy có thiện cảm với anh, khi bên cạnh Hoắc Thành, cô có thể cảm nhận được sự tôn trọng của anh, mà điểm này chính là việc mà rất nhiều nam giới không làm được.
Nhưng tối nay là đêm tân hôn của họ, vấn đề liền trở nên có chút ngượng ngùng.
Theo lý mà nói, họ đều là người thành niên, cũng là vợ chồng hợp pháp, chắc chắn cần phải làm một số chuyện mà giữa vợ chồng nên làm.
Chỉ là Thẩm Oản Doanh từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, nền giáo dục mà cô tiếp nhận trước giờ cũng không có loại tiếp xúc thân mật với nam giới.
Tuy cô và Hoắc Thành đã kết hôn, nhưng thời gian hai người tiếp xúc chưa đến nửa năm, trong lòng cô cảm thấy quan hệ giữa hai người vẫn chưa tiến triển đến bước này.
Cô thừa nhận mình có chút bảo thủ, cho nên lúc Hoắc Thành đi tắm, cô liền không ngờ làm công tác tâm lý.
Cô nghĩ rằng cho dù một lát nữa Hoắc Thành bước ra muốn làm gì với cô đi nữa thì cô đều phải phối hợp.
Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy lách tách, Thẩm Oản Doanh thấp thỏm căng thẳng, tiếng nước chợt dùng lại, Thẩm Oản Doanh cảm thấy hơi thở của mình bị khựng lại, tìm đập loạn nhịp.
Sau khi tiếng nước đã ngừng, Hoắc Thành không lập tức đi ra ngoài, trong phòng tắm lại truyền đến tiếng sấy tóc, tóc của Hoắc Thành ngắn, vài phút sau tiếng máy sấy tóc liền ngừng lại.
Cửa phòng ‘lạch cạch’ một tiếng, Hoắc Thành mặc áo ngủ từ trong phòng tắm bước ra, hương sữa tắm hòa cùng dầu gội thoang thoảng trong không khí, Thẩm Oản Doanh ngồi bên mép giường, cả người cứng đờ.
Dù là như thế, cô vẫn nở nụ cười: “Anh tắm xong rồi?”
“Ừ.” Hoắc Thành đáp một tiếng, đi đến trước mặt cô thì dừng lại, “Em còn chưa ngủ sao? Có phải là anh làm ồn em không?”
“Không phải, không có.” Thẩm Oản Doanh phát hiện hình căng thẳng đến bắt đầu sử dụng từ ngữ loạn xạ rồi.
Hoắc Thành cúi đầu nhìn cô một lúc, anh bỗng giơ tay về hướng cô.
Thẩm Oản Doanh nín thở.
Bàn tay anh khẽ xoa đầu cô, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: “Hôm nay bận cả một ngày, chắc em cũng một rồi, nghỉ ngơi sớm chút nhé.”
“Vâng.” Thẩm Oản Doanh từ trong cổ họng phát ra một chữ này, sau đó cô nhìn thấy Hoắc Thành thật sự kéo chăn nằm vào, dáng vẻ như chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Oản Doanh tiến vào bên còn lại, Hoắc Thành tiện tay tắt đèn trong phòng: “Ngủ ngon.”
“...Ngủ ngon.” Thẩm Oản Doanh túm lấy chăn, nhắm mắt.
Đây là lần đầu tiên cô ngủ cùng một người đàn ông, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.
Anh ngủ bên cạnh mình, hơi thở bình ổn rơi bên tai cô, nhưng anh lại không làm gì cả.
Thẩm Oản Doanh bất giác nghĩ đến một vấn đề triết học, chuyện này thật sự tồn tại sao?
Cũng có lẽ do anh thật sự rất mệt? Dù sao đi nữa kết hôn là một chuyện rất tốn thể lực.
Nhưng trong lòng cô lại mơ hồ hiểu được, anh cảm nhận được cảm xúc của cô cho nên mới không làm gì cả.
Anh biết cô đang sợ hãi, cô đang căng thẳng sao?
Trong lòng Thẩm Oản Doanh có chút may mắn, lại có chút cảm xúc nói không thành lời.
Tối hôm nay có thể cứ như vậy trôi qua, nhưng bọn họ không thể cứ mãi như vậy được.
Thẩm Oản Doanh cứ thế mà thiếp đi trong lúc suy nghĩ lung tung, hôn lễ ban ngày thật sự tiêu sạch thể lực của cô.
Hôm sau lúc cô tỉnh dậy, sau vài giây đầu óc trống rỗng, không biết mình ở đâu, cô liền nhớ ra mình đã kết hôn với Hoắc Thành rồi, đây là nhà tân hôn của họ.
Cô vội quay đầu sang nhìn Hoắc Thành bên cạnh,
Chỗ mà đêm qua Hoắc Thành ngủ đã trống, Thẩm Oản Doanh sờ sờ độ ấm trên chăn nệm, có lẽ anh đã rời giường được một lúc rồi.
Cô mặc áo khoác, sau khi tắm rửa xong liền ra ngoài tìm Hoắc Thành.
Hoắc Thành đang trong phòng bếp nấu thức ăn sáng, nhìn thấy Thẩm Oản Doanh bước ra, anh liền mỉm cười với cô: “Em tỉnh rồi? Lập tức có thể ăn sáng rồi đây.”
“Ừ…” Thẩm Oản Doanh ngại một mình ngồi một bên nhìn nên liền bước vào phòng bếp nhìn anh, “Anh có gì cần em giúp đỡ không?”
Hoắc Thành đáp: “Em mang sữa bò ra đi, nếu không muốn uống sữa có thể uống nước ép trái cây.”
“Uống sữa bò là được.” Thẩm Oản Doanh rót hai ly sữa, mang ra bàn ăn, Hoắc Thành liền mang trứng ốp, thịt ba rọi cùng salad trái cây ra.
Hôm nay hai người không cần đi làm nên liền chậm rãi thưởng thức bữa sáng, Thẩm Oản Doanh lần đầu ăn thức ăn Hoắc Thành nấu, không ngờ tài nấu nướng của anh cũng khá như thế: “Tay nghề của anh ngon lắm.”
Hoắc Thành uống sữa bò, cười với cô: “Nếu em thích, sau này mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn.”
Thẩm Oản Doanh bị anh nói đến có chút xấu hổ, cô lại có chút ngượng ngùng: “Em còn chưa nấu cơm cho anh ăn…”
Hoắc Thành dường như không hề để ý đến điều này: “Chúng ta là vợ chồng, anh làm cho em cũng là thế thôi.”
Thẩm Oản Doanh cầm dao nĩa, đỏ mặt tập trung ăn sáng, không nói tiếp nữa.
Sau khi ăn xong cô chủ động đi rửa bát, tuy Hoắc Thành có bảo cô không cần khách khí như thế, nhưng nếu như không làm gì cả trong lòng cô sẽ cảm thấy áy náy.
Rửa được một nửa bát đĩa, di động trong túi cô liên tục rung lên vài lần.
Thẩm Oản Doanh lau nước trên tay, lấy di động ra xem, nhắn tin đều là Triệu Nghệ Manh gửi đến.
Triệu Nghệ Manh: Đại tiểu thư, hai người dậy chưa?
Triệu Nghệ Manh: Tối qua thế nào rồi?
Triệu Nghệ Manh: Hai người...ư ư a a?
Thẩm Oản Doanh: “...”
Thời đi học, Triệu Nghệ Manh đã siêu cấp nhiều chuyện, không ngờ lớn như thế rồi, cô nàng vẫn không thay đổi chút nào.
Thẩm Oản Doanh: Tối qua bọn tớ quá mệt, nên ngủ rất sớm ^_^
Triệu Nghệ Manh: …???
Trệu Nghệ Manh: Cho nên hai người chưa làm?
Triệu Nghệ Manh: Không nên như vậy nha! Hoắc tổng, anh ta có phải có bệnh gì không!
Thẩm Oản Doanh: [Mỉm cười]
[Triệu Nghệ Manh thu hồi một tin nhắn]
Triệu Nghệ Manh: Khụ khụ! Cứ xem như tớ chưa nói gì!
Triệu Nghệ Manh: Nhưng mà hai người đã kết hôn rồi, cậu còn không test thử anh ta đi!
Thẩm Oản Doanh: “...”
Triệu Nghệ Manh vẫn là có thay đổi, ít ra thời đi học cô nàng không dám nói năng sổ sàng như thế.
Tuy lời của Triệu Nghệ Manh có hơi trắng trợn nhưng Thẩm Oản Doanh biết lời cô nói rất có lý, tối qua Hoắc Thành có thể thật sự nghĩ rằng cả hai khá mệt, tối nay nói không chừng anh sẽ...có suy nghĩ gì đó chăng?
Sau đó thật sự không có gì cả.
:)
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, mỗi tối Hoắc Thành đều chỉ cùng cô đắp chung chăn ngủ mà thôi.
Thẩm Oản Doanh cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng rồi.
Cô vì chuyện này mà hơi lo lắng, nhưng loại chuyện này thật sự không tiện bàn bạc với người khác, cô chỉ đành tự mình nghĩ cách giải quyết.
Hoắc Thành không hành động, có thể là vì để ý đến cô, trong lòng Thẩm Oản Doanh thật sự là thở phào một hơi, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy, như thế rất không công bằng với Hoắc Thành.
Tuy cô vẫn chưa thật sự điều chỉnh được tâm lý nhưng cô đã chọn kết hôn với Hoắc Thành, cô cũng cần có trách nhiệm.
Thế là tối đó, Thẩm Oản Doanh vẫn đi tắm trước, sau khi Hoắc Thành tắm xong bước ra, anh nhìn Thẩm Oản Doanh đang ngồi trên giường, hệt như những ngày trước đây, định chui vào trong chăn ngủ.
Mỗi tối hai người đều ngủ cạnh nhau nhưng Hoắc Thành vẫn luôn cực kỳ quy củ.
Thẩm Oản Doanh thấy anh chuẩn bị tắt đèn, liền dứt khoát, vòng tay ôm cổ anh.
Động tác của Hoắc Thành cứng đờ, anh ngẩn ngơ nhìn Thẩm Oản Doanh trước mặt.
Thẩm Oản Doanh trước giờ chưa từng làm qua động tác to gan thế này, trong lòng vô cùng xấu hổ nhưng nếu vấn đề này không giải quyết, cô cũng sẽ cứ thế không yên tâm.
Cô mím môi, hỏi Hoắc Thành: “Hoắc Thành, có phải anh không có hứng thú với em không?”
“Đương nhiên không phải.” Hoắc Thành cơ hồ lập tức phủ nhận, sao anh có thể không có hứng thú với cô chứ, anh chỉ là không muốn dọa cô thôi.
Anh cảm thấy lúc anh chạm vào người cô, cô sẽ khẽ run rẩy.
Thẩm Oản Doanh vẫn ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Thành đưa tay vén lấy lọn tóc dài mềm mại của cô, anh cúi đầu thì thầm: “Anh chỉ muốn em chuẩn bị xong, sau đó…”
Đôi mắt Thẩm Oản Doanh khẽ động, cô hơi nghiêng người, sát lại bên tai Hoắc Thành: “Em đã chuẩn bị xong rồi.”
Đã nói đến như thế, cô còn cố ý mở miệng khẽ cắn tai phải của anh.
Tai phải của anh có một nốt ruồi, trông vô cùng quyến rũ, Thẩm Oản Doanh sớm đã muốn chạm nó rồi.
Ánh mắt Hoắc Thành lập tức biến đổi, tay anh khẽ dùng sức, đổi vị trí với cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook