Thấy Lâm Hiểu Ninh đã chịu nhận quà, lại còn khen chiếc vòng tay rất đẹp, Lâm Thế Lăng liền cảm thấy vui vẻ.

Anh bảo Lâm Hiểu Ninh: “Em đeo thử nó đi.”
Lâm Hiểu Ninh không có lý do gì để từ chối nên cũng đồng ý đeo thử.

Không nghĩ rằng khi đeo lên tay, cô lại thấy chiếc vòng này trông càng đẹp mắt nên rất thích nó.

Thậm chí, sự yêu thích đối với chiếc vòng tay này của Lâm Hiểu Ninh còn hiện rõ lên trên mặt.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì mỉm cười rồi hỏi: “Em có thích không?”
Lâm Hiểu Ninh đang mải mê nhìn chiếc vòng tay nên không suy nghĩ gì mà rất thành thật trả lời: “Em rất thích ạ.”
Đúng lúc này, Lâm Hữu Kỳ vừa mới từ trên cầu thang bước xuống, vừa vặn nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói: “Em rất thích ạ.”
Lại nhìn thấy Lâm Thế Lăng đang vui vẻ ngồi cạnh Lâm Hiểu Ninh, Lâm Hữu Kỳ liền hiểu lầm rằng Lâm Hiểu Ninh nói thích Lâm Thế Lăng nên rất tức giận, lớn tiếng quát: “Cậu thích ai?”
Lâm Hiểu Ninh giật mình, ngay lập tức quay lại nhìn thì thấy Lâm Hữu Kỳ với vẻ mặt giận dữ đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ liền hùng hổ bước đến trước mặt Lâm Hiểu Ninh rồi quát: “Tôi hỏi cậu vừa nói là cậu thích ai?”
Lâm Hiểu Ninh lúc này thật sự đã bị vẻ mặt đáng sợ của Lâm Hữu Kỳ dọa cho đơ người.
Lâm Thế Lăng thấy vậy thì liền đứng dậy, mắng: “Em đang làm gì vậy hả Hữu Kỳ? Tự nhiên sao lại la lối om sòm lên thế?”
Lâm Hữu Kỳ không thèm để ý Lâm Thế Lăng, chỉ hằm hằm nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi hỏi: “Cậu vừa nói cậu thích anh Thế Lăng à? Cái con nhỏ đáng ghét này! Tôi mới giận cậu có một chút mà cậu lại quay sang thích người khác rồi hả? Nếu thích người khác thì làm bạn với người ta đi! Đòi làm bạn với tôi làm gì?”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì trên đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Cô nhíu mày, hoang mang nhìn Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi: “Tôi nói tôi thích anh Thế Lăng lúc nào?”
Lâm Hữu Kỳ giận quá hóa ngốc, liền lớn tiếng nói: “Chính tai tôi đã nghe thấy mà cậu còn chối à? Tôi vừa xuống dưới tầng thì đã nghe thấy cậu nói thích… nói thích…” Nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ mới nhớ ra rằng Lâm Hiểu Ninh chỉ mới nói thích chứ chưa hề nói hẳn ra là thích ai.

Lâm Hiểu Ninh cũng biết Lâm Hữu Kỳ đã không còn gì để nói nên liền đứng dậy, giơ chiếc vòng trên tay lên cho Lâm Hữu Kỳ xem rồi bảo: “Tôi nói thích chiếc vòng này này.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ nhận ra mình đã hiểu lầm nên liền xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Thế Lăng thấy cậu em trai như vậy thì thở dài một cái rồi lắc đầu nói: “Hiểu Ninh nói thích chiếc vòng anh tặng, sao em lại có thể suy ra là Lâm Hiểu Ninh nói thích anh được vậy? Hơn nữa anh và Hiểu Ninh là anh em.

Vậy nên Hiểu Ninh nói thích anh thì có làm sao chứ?”
Nghe thấy Lâm Thế Lăng nói vậy, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức quay lại nói: “Anh và Lâm Hiểu Ninh không phải anh em ruột, cũng chẳng quen nhau được bao lâu thì lấy đâu ra tình cảm anh em mà có thể nói là thích? Mà hai người không phải anh em ruột nên dù có tình cảm anh em với nhau thì cũng nên dùng từ “yêu quý” chứ làm sao có thể dùng từ “thích” được.

Nói như vậy không nghĩ người khác sẽ hiểu lầm à?”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì đang định phản bác, nhưng Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Hơn nữa tự nhiên anh tặng vòng cho Lâm Hiểu Ninh làm gì?”
Lâm Thế Lăng liền nói: “Anh và con bé là anh em thì anh tặng con bé quà còn cần có lý do nào khác sao?”
“Thế quà của em đâu?” Lâm Hữu Kỳ hỏi, “Chẳng lẽ Lâm Hiểu Ninh là em của anh, còn em thì không phải à?”
Lâm Hiểu Ninh nghe đến đây thì liền nghĩ: Liệu có phải Lâm Hữu Kỳ ghen tỵ với mình vì cậu ta không được tặng quà không nhỉ?
Lâm Thế Lăng lại nói với Lâm Hữu Kỳ: “Không phải lúc trước anh tặng em quà, em còn nói là không thích nhận quà nên bảo anh đừng tặng em nữa sao?”
Lâm Hữu Kỳ liền đáp: “Nhưng bây giờ Lâm Hiểu Ninh chuyển đến đây rồi.

Anh không tặng đồ cho em thì cũng không được tặng cho Lâm Hiểu Ninh, nếu không thì em sẽ coi như là anh thiên vị cậu ta.”
Lâm Hiểu Ninh: Xem ra đúng là Lâm Hữu Kỳ ghen tỵ với mình thật rồi.
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ lại thầm nghĩ: Tốt nhất đừng có tặng quà nữa! Phiền chết đi được!
Nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ liền liếc nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi nghĩ bụng: Được tặng mỗi chiếc vòng thôi mà Lâm Hiểu Ninh đã thích như thế.

Vậy anh Thế Lăng mà tặng thứ khác tốt hơn thì Lâm Hiểu Ninh sẽ còn thích đến thế nào nữa đây? Không phải thích món quà anh Thế Lăng tặng rồi quay ra thích cả anh ấy luôn chứ?
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ lại càng tức, liền lườm Lâm Hiểu Ninh.

Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì lại tưởng Lâm Hữu Kỳ tỏ ra khó chịu vì cô được tặng quà nên liền bực mình, thầm nghĩ: Chỉ là một món quà thôi mà.

Sao cậu ta lại so đo với mình như vậy chứ? Thật là nhỏ mọn!
Trong khi đó, Lâm Hữu Kỳ lại nghĩ: Chỉ là một món quà thôi mà.

Sao cậu ta lại thích nó như vậy chứ? Bây giờ cậu ta là bạn mình rồi.

Nếu cậu ta thích trang sức thì có thể bảo mình mua cho cậu ta mà.
Lâm Hữu Kỳ vừa nghĩ đến đây thì Lâm Thế Lăng bỗng nhiên nói: “Vậy thì từ giờ trở đi, anh sẽ chú ý.

Nếu mua quà cho Hiểu Ninh thì chắc chắn anh cũng sẽ mua cho cả Hữu Kỳ.

Hiểu Ninh và Hữu Kỳ, hai em cảm thấy như vậy đã được chưa?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy còn chưa kịp trả lời thì Lâm Hữu Kỳ đã nói: “Đừng mua cho ai là công bằng nhất.

Em và Lâm Hiểu Ninh đều lớn rồi, có gì muốn mua thì em và cậu ta tự mua là được.”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì đang định nói gì đó, nhưng Lâm Hữu Kỳ liền kéo tay Lâm Hiểu Ninh rồi bảo: “Mau lên trên tầng học bài cùng tôi.”
“Hả?” Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, “Không phải ăn tối xong mới học sao?”
“Học ngay bây giờ.” Lâm Hữu Kỳ nói xong thì liền kéo Lâm Hiểu Ninh lên trên tầng.


Lâm Hiểu Ninh không muốn đôi co với Lâm Hữu Kỳ trước mặt Lâm Thế Lăng nên đành đi theo anh.

Còn Lâm Thế Lăng vốn định ngăn Lâm Hữu Kỳ lại, nhưng thấy Lâm Hiểu Ninh có vẻ như tình nguyện đi theo Lâm Hữu Kỳ nên đành thôi.
Thế là Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ cùng nhau đi lên tầng.
Đến lúc đến tầng ba, Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Thả tay tôi ra.”
Lâm Hữu Kỳ liền buông tay Lâm Hiểu Ninh, sau đó quay lại nhìn cô chằm chằm.
Lâm Hiểu Ninh không quan tâm, liền bảo: “Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi tắm.

Vì vậy nên tôi không học đâu.

Ăn tối xong tôi mới học.”
Lâm Hữu Kỳ vốn chỉ lấy cớ học bài để kéo Lâm Hiểu Ninh lên trên tầng.

Vì vậy, bây giờ Lâm Hiểu Ninh nói không học thì anh cũng không bắt ép.

Anh liền nói: “Vậy thì để ăn tối xong học cũng được.”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh liền quay người, đi về phía phòng mình.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì vội vàng giữ tay Lâm Hiểu Ninh lại.
Vốn dĩ, Lâm Hữu Kỳ vẫn còn giận Lâm Hiểu Ninh về chuyện cô bỏ anh ở thư viện mà đi tìm Lương Hiên.

Vì vậy, anh muốn nghe cô nói lời xin lỗi.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh bị Lâm Hữu Kỳ giữ lại thì liền cau mày, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Hữu Kỳ đương nhiên là muốn nghe Lâm Hiểu Ninh xin lỗi mình một câu.

Thế nhưng, anh không muốn nói thẳng ra là mình muốn nghe cô xin lỗi.


Vì vậy, anh đành đưa ra gợi ý cho cô hiểu: “Ở thư viện… Cậu đã bỏ tôi lại… Bây giờ tôi nghĩ cậu cần nói gì đó với tôi.”
Lâm Hiểu Ninh nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì liền thở dài.
Cô nhớ lúc tan học, mình đã xin lỗi Lâm Hữu Kỳ nhưng anh vẫn còn giận dỗi.

Lúc về đến nhà, Lâm Hữu Kỳ lại ghen tị vì cô được Lâm Thế Lăng tặng quà.

Vì vậy, bây giờ, Lâm Hiểu Ninh thật sự rất bực mình với Lâm Hữu Kỳ.

Cho nên, cô không hề có ý định xin lỗi anh một lần nữa.

Không chỉ vậy, cô còn cằn nhằn:
“Tôi không biết giữa cậu và Lương Hiên có chuyện gì, nhưng cách cậu nói chuyện với cậu ấy khiến tôi cực kỳ khó chịu.

Sao cậu có thể nói ra những lời như vậy chứ? Cậu có suy nghĩ đến cảm xúc của người phải nghe những lời mà cậu nói không? Còn cả chuyện anh Thế Lăng tặng tôi quà nữa! Anh ấy chỉ tặng tôi một món quà mà cậu đã cảm thấy anh ấy thiên vị tôi rồi sao? Đúng là ấu trĩ!”
Nói dứt lời, Lâm Hiểu Ninh liền đi về phía phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.
Lâm Hữu Kỳ vốn muốn nghe Lâm Hiểu Ninh xin lỗi, vậy mà kết quả lại phải nghe cô dạy bảo thì vô cùng giận dữ.
Mà càng đáng giận hơn là Lâm Hữu Kỳ nhận ra vừa rồi, khi bị Lâm Hiểu Ninh cằn nhằn thì anh chẳng những không quát cô im lặng, ngược lại còn ngoan ngoãn đứng nghe như một thằng ngốc.

Nghĩ đến đây, Lâm Hữu Kỳ tức không chịu nổi, liền hậm hực đi vào phòng mình rồi đóng cửa “rầm” một cái.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại nhớ ra vừa rồi, Lâm Hiểu Ninh nói muốn nghỉ ngơi rồi đi tắm.

Vì vậy, anh lại đi đến trước cửa phòng Lâm Hiểu Ninh rồi thử mở cửa phòng của cô.
Kết quả, thấy cửa phòng của Lâm Hiểu Ninh đã khóa, Lâm Hữu Kỳ mới yên tâm trở về phòng của mình..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương