Hình Ảnh Của Trái Tim
Chương 9: Kế hoạch

Lạc Phong không hiểu hôm nay là ngày gì, cậu đến đây không phải đi làm tay sai cho kẻ khác, nhưng đắc tội với người ta, nhất định báo ứng không nhỏ. Nhớ lúc mới vào trường, vì gia cảnh nghèo khó, nên bị người khác khinh thường, tẩy chay, thậm chí trêu ngươi, bắt nạn. Cậu vì thế cũng tự mình coi như không khí, cậu chỉ cần yên ổn sống qua ngày cho đến lúc ra trường là được. Thực không ngờ, lại có ngày này.

Cậu ăn vội, không để ý cái người trước mặt đang nhìn mình chờ câu trả lời..

Lạc Phong được cho là nhân vật quá tốt bụng, loại người không thích khoe mẽ bản thân hay nói đúng hơn kiểu mẫu học sinh phổ thông đơn thuần, tính tình cũng không phải lọa học bá tự phụ, chỉ là học giỏi hơn người, vẫn là tiểu người trong lớp xã hội chưa bằng cấp mà thôi. Đối tình cảm với nữ chính không có sự thăng tiến là nảy sinh né tránh của chính bản thân cậu ta.

Nam chính với nữ chính trong mối rằng buộc đó, yêu nhau mà nói, không nên có người thứ ba và cậu tự cho mình là kẻ đó

"Làm sao tên kia lại muốn kết bạn với mình?"

Cậu nghe hắn nói, càng thấy thuyết âm mưu. Điều căn bản cậu biết rõ, gia cảnh tên Âu Lăng này tương đối mạnh, nói câu gì khiến hắn nổi giận, điên lên, e rằng cũng bị đuổi học như chơi.

Cậu không thể bị đuổi, cậu chọn ngôi trường này là vì cậu được học bổng toàn phần ngôi trường này, vì đồ ăn căng tin ở đây được bao chọn gói, miễn phí dành cho người có học lực cao. Ngoài ra còn có kí túc xá ngay gần trường, ký túc xá giá rẻ so với các trường khác. Tất cả mọi thứ đều tốt, trừ con người ở đây. Quan niệm của trường này là:

"Năng lực của thí sinh bằng giá tiền."

Có thể nói, nơi này quá hoàn hảo dành cho cậu, giảm được nỗi lo gia đình, vì nghèo cậu không dám đi học, không ngờ có người tốt bụng giới thiệu ngôi trường này, quả thực tốt.

Nhưng giờ, cậu thấy vị trí mình đang lung lay, không biết nói gì cho phải với người trước mặt này thì hắn lên tiếng trước:

- Không cần lo lắng vậy đâu, cứ tự nhiên đi, tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu thôi, tôi thích người tài giỏi!

Lạc Phong: Ừm xin lỗi, cậu có phải vì Ái Vỹ..

- Không!.. thì cậu nói cũng đúng nhưng tôi không có ý xấu đâu, đừng nhìn tôi như vậy. Thực ra.. bản thân tôi cũng biết không thể làm gì hơn, như cậu thấy đó, tôi theo đuổi không được.

Lạc Phong: Nên cậu muốn dò xét tôi vì cô ấy chọn tôi

- Tôi muốn học tập ở cậu

Lạc Phong như chợt nhận ra được ý hắn nhỏ giọng hỏi:

- Có phải cậu muốn qua tôi tiếp cận Ái Vỹ không?

- Cậu đồng ý? Rồi hắn tự mình tỏ mặt thẹn thùng bản năng

Một thời gian sau, Mạc Vy vẫn chưa được nghe được câu trả lời vô cùng sốt ruột. Cô suy nghĩ một lúc đưa ra hai trường hợp có thể xảy ra:


  • Một là câu nói của cô khiến cho nhiều người dậy sóng, không phục, nhất định tạo ra nhiều kẻ thù cho Lạc Phong!


  • Hai là cậu ta tránh né.


Tệ hơn, nếu nó là cả hai điều trên!

Cô có linh cảm không hay chút nào, có gì đó bất thường xảy ra vội tìm Lạc Phong.

Ở lớp không có nên cô đi vòng quanh sân trường, nhà kho, cuối cùng đi ra ngoài trường tìm. Ở trong một ngõ nhỏ đối diện trường, một hình ảnh khiến cô sợ đứng tim, mười mấy người đang chuẩn bị đánh nhau, trong số đó có vài kẻ cầm dao, chĩa vào hai người, người bên góc trong cô nhìn không rõ nhưng người bên ngoài cô thấy rõ hơn bao giờ hết, đó là Lạc Phong!

Cô chạy ra không kịp, những người đó đã đánh nhau, nhưng không phụ lòng tin của cô, Lạc Phong quả là rất mạnh, nhát dao hướng vào người đều có thể tránh, mỗi cú đánh đều đỡ thẳng tay, và mỗi chiêu thức trả đòn của anh đều uy lực, nhanh chóng y như trên phim, thật khiến cô hưng phấn.

Bất chợt, cô nhận ra người phía góc trong là ai, đó là Âu Lăng! Sao hắn có mặt ở đây? Hơn nữa, nếu nhìn vào kĩ năng, thì hắn hơn hẳn Lạc Phong, hắn không chỉ đỡ cho mình, mà còn đỡ cho Lạc Phong, đa phần người ở đây đều bị hắn đánh không dậy được.

Nhân vật này thật kì lạ, cô nhớ rõ, cô không tạo một Âu Lăng như thế?

Nhưng cô không có thời gian nghĩ, cô lo anh sẽ bị thương trước khi trở thành tay sai (bạn trai) của cô. Như thế, kế hoạch cô sẽ đổ bể!

Nhưng ngay từ lúc cô đến anh đã bị thương, những người khác nhìn thấy cô, vô cùng sợ hãi, chạy mất.

Anh ngồi bệt xuống, Âu Lăng nhìn vết thương, lấy khăn tay băng bó tạm thời.

Lạc Phong nhìn cô, mặt tỏ ra có lỗi hướng cô nói:

- Thực xin lỗi, tôi thật vô dụng!

Cô nghe vô cùng rối trí, hoàn toàn không tính toán được sự việc xảy ra thế này.

Anh khó khăn đứng lên hướng đến Âu Lăng bước tới một mặt cảm ơn, mặt khác anh khen

Lạc Phong: Nếu không có cậu ra tay hẳn tôi đã sớm không đứng được dậy

- Không sao, không sao chúng ta đều là bạn cùng trường mà, giúp đỡ là chuyện đương nhiên

Hắn mỉm cười lòng cô đầy ngờ vực.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương