Hiệu Ứng Mỏ Neo
Chương 46: C46: Hiệu ứng mỏ neo

"Cắt!"

Giọng nói của đạo diễn Trần vang lên trên trường quay, cắt ngang Kỷ Lộ đang nhảy múa.

Ánh mắt trống rỗng của Vũ Tu bỗng chốc tập trung, chỉ thấy đạo diễn Trần đang cầm loa lớn tiếng gọi hắn: "Tiểu Vũ, cậu nhìn đi đâu đấy? Bây giờ, cậu là đang trốn sau cửa sổ nhìn trộm Trần Huy luyện múa, không bảo cậu ngây người được chứ?"

Biết mình không nên phân tâm, Vũ Tu hơi lúng túng, mím môi: "Xin lỗi, quay lại đi ạ."

"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi." Đạo diễn Trần nói: "Các cậu qua đây cho tôi."

Bộ phim đã chính thức bấm máy được ba ngày, nhưng hai nhân vật chính vẫn chưa tiến vào trạng thái. Không đề cập đến bầu không khí mập mờ, cảm giác của hai người giống như là người lạ mới quen nhau không được bao lâu...giống như hai người ngoài đời vậy.

"Tiểu Kỷ thì thôi, cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm đóng phim." Đạo diễn Trần đau đầu nhìn Vũ Tu, "Cháu có chuyện gì vậy?"

Vấn đề của Vũ Tu lớn hơn Kỷ Lộ, hắn diễn Trương Tuấn là người động tâm trước, nhưng ánh mắt hắn nhìn Kỷ Lộ lại không có chút cảm xúc nào, giống như so với Bồ Tát trong miếu còn thanh tâm quả dục hơn.

Hắn cũng không tiện nói ra nguyên nhân mất tập trung, chỉ có thể tạm thời tìm cớ: "Nắm bắt tâm lý nhân vật không được tốt ạ."

"Tôi biết, các cậu đều không quen đối tượng thích là con trai." Đạo diễn Trần nói, "Thật sự không được thì các cậu coi đối phương là con gái thử xem?"

Kỷ Lộ liếc mắt nhìn Vũ Tu, có chút buồn cười nói: "Tôi coi cậu ấy là con gái chắc là hơi khó."

Mà Vũ Tu lại lắc đầu, nói: "Đây không phải là phim tình cảm bình thường, không thể diễn như vậy."

Đạo diễn Trần hỏi: "Sao lại không thể?"

"Cháu và anh ấy nên cố gắng hết sức để thể hiện tâm lý của đồng tính luyến ái, chứ không phải là diễn giải nhân vật từ góc nhìn của tình yêu khác giới." Vũ Tu nói, "Diễn xuất như vậy sẽ không đúng."

"Thằng nhóc này lớn thật rồi, còn biết nghĩ như vậy."

Đạo diễn Trần chính là đạo diễn đã quay Ba ơi, đừng đi, là thật sự nhìn Vũ Tu lớn lên.

Hắn lại nói: "Cháu cũng đừng chỉ nói ngoài miệng, có ý tưởng đương nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng phải có khả năng thực hiện mới được."

"Vâng." Vũ Tu gật đầu, "Cháu sẽ nhanh chóng điều chỉnh."

Thời gian nghỉ ngơi còn chưa kết thúc, đạo diễn Trần đã đi điều chỉnh máy móc, Kỷ Lộ trò chuyện với Vũ Tu: "Cậu không phải gay, sao mà thể hiện tâm lý của gay được?"

"Đoán đi." Vũ Tu không nói nhiều.

"Thật ra..."

Kỷ Lộ dường như có chuyện muốn nói nhưng còn chưa nói xong, Đổng Vưu đã xuất hiện bên cạnh Vũ Tu, vỗ vai hắn, ý bảo hắn đi tới nơi vắng người nói chuyện.

Vũ Tu lập tức đứng dậy, đi theo sau Đổng Vưu, hai người đi qua nhân viên công tác ở trường quay, đi tới một gốc cây không người.

"Chú liên lạc với anh trai của Tiểu Diệp." Đổng Vưu nói, "Anh ta nói cháu không cần phải lo lắng, Tiểu Diệp sẽ không để tâm đâu."


Vũ Tu rũ mắt xuống, mím môi, trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Anh ấy nói như vậy sao?"

"Đúng vậy, anh trai cậu ấy nói, sẽ không để tin đồn liên quan đến Tiểu Diệp lan truyền đi, cháu cứ yên tâm 100% đi."

"Ý cháu là Diệp Ngữ Thần." Vũ Tu nói, "Anh ấy nói anh ấy sẽ không để tâm sao ạ?"

"Hình như là vậy." Thật ra, Đổng Vưu cũng không chắc lắm, dù sao lời nói truyền hai lần, chắc chắn không thể nào chính xác từng chữ, "Dù sao cũng sẽ không gây phiền phức gì cho cậu ấy."

Vũ Tu lại trầm mặc, Đổng Vưu nhận ra tâm trạng hắn không tốt, ngập ngừng nói: "Cháu không liên lạc được với Tiểu Diệp sao?"

"Liên lạc thế nào?" Vũ Tu bình tĩnh nói, "Chúng cháu chia tay hơn ba năm, đột nhiên cháu tới tìm anh ấy nói Em muốn xào CP với người khác, anh có thể sẽ bị lôi ra xào cùng à?"

Thật là có bệnh.

Vốn dĩ hai người đang sống yên ổn không có chuyện gì, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, nếu Vũ Tu thật sự nói chuyện này với anh, chỉ sợ sẽ chỉ khiến anh cảm thấy hắn là đang cố ý gây sự.

Vừa ấu trĩ lại còn không phân biệt tốt xấu.

Vì vậy, chỉ có để Đổng Vưu lấy thân phận công việc đi liên lạc với Diệp Ngữ Thần, nhắc nhở bọn họ sau này có lẽ sẽ có phiền phức tới, như vậy mới trông không kỳ quái.

"Cháu không cần phải cố ý nói như vậy." Đổng Vưu nói, "Cháu có thể quan tâm đ ến sự nghiệp của Tiểu Diệp trước, sau đó lại nói về tình hình của cháu, như vậy chẳng phải là tốt rồi sao."

Có lẽ đây mới là thái độ xử sự mà người trưởng thành nên có, nhưng Vũ Tu thật sự không thể bình tĩnh đối mặt với Diệp Ngữ Thần.

Cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đá, dựa vào cái gì mà bắt hắn chủ động đi cầu hòa chứ?

Huống chi, sau khi nhờ chú Đổng Vưu liên lạc thay hắn, hắn vẫn đang đợi Diệp Ngữ Thần phản hồi lại, thậm chí còn mơ hồ mong anh có thể liên hệ trực tiếp với hắn ôn chút chuyện.

Nhưng ai ngờ đợi lâu đến mức hắn không thể chuyên tâm đóng phim được, mà lại chỉ đợi được một câu: Anh không để tâm.

"Thôi quên đi." Vũ Tu xoay người đi về phía trường quay, "Anh ấy không bị quấy nhiễu là được."

"Này, cháu chờ chút." Đổng Vưu gọi Vũ Tu lại, "Chú còn có chuyện muốn nói với cháu."

Vũ Tu dừng bước: "Chuyện gì ạ?"

"Chú biết trong lòng cháu bực bội." Đổng Vưu ý vị sâu xa nói, "Nhưng cháu phải chấp nhận, cháu và Tiểu Diệp có khoảng cách, gia cảnh nhà cậu ấy như nào?"

Vũ Tu mím chặt môi không nói gì, Đổng Vưu lại nói: "Chuyện cậu ấy chia tay với cháu, chú đoán chắc là có liên quan đến người nhà cậu ấy, nếu không thì tại sao cậu ấy lại đột nhiên muốn chia tay? Nếu thật sự là như vậy, cháu cũng đừng cố chấp với cậu ấy nữa, chúng ta không thể so được."

"Cháu không có cố chấp với anh ấy." Vũ Tu thản nhiên xoay người, "Cháu quên anh ấy lâu rồi."

Sau khi quay lại lần nữa, mọi người ở trường quay đều cảm thấy trạng thái của Vũ Tu rõ ràng là khác với vừa rồi.

Hắn và Kỷ Lộ ngồi cạnh nhau ở ven đường, hắn dùng tay phủi đi những chiếc lá rụng trên tóc Kỷ Lộ, mà Kỷ Lộ lại ngây người nhìn hắn, trong lúc nhất thời quên cả lời thoại.

"Cắt!" Đạo diễn Trần lại giơ loa hô: "Tiểu Kỷ! Cậu có chuyện gì vậy? Tôi không bảo cậu nhìn Vũ Tu đến si mê!"


"Thật xin lỗi, đạo diễn," Kỷ Lộ vỗ vỗ hai má đỏ ửng, nhỏ giọng nói với Vũ Tu, "Cậu lấy hết kỹ năng diễn xuất của mình ra sao?"

"Hả?" Vũ Tu hỏi.

"Ánh mắt của cậu." Kỷ Lộ dường như không tìm được tính từ thích hợp, suy nghĩ một chút mới nói, "Thật là thâm tình."

"Bây giờ, Trương Tuấn đã thích Trần Huy rồi." Vũ Tu giải thích.

"Tôi biết, nhưng cậu nhập vai diễn nhanh thật, thoáng cái dẫn tôi theo." Kỷ Lộ nói, "Sao cậu làm được vậy?"

Sao làm được à?

Vũ Tu chỉ hận mình không chịu thua kém.

Hắn vừa nói đã quên Diệp Ngữ Thần, giờ lại chỉ có thể coi Kỷ Lộ thành Diệp Ngữ Thần, hắn mới có thể nhập vai.

"Điều chỉnh trạng thái một chút." Hắn thuận miệng nói.

"Lợi hại, không hổ là diễn viên chuyên nghiệp." Kỷ Lộ nói, "Vậy cậu cũng dạy tôi chút đi, nên tìm trạng thái như thế nào."

-

Bộ phim Hạ Quả tổng cộng cũng chỉ có hai khung cảnh là ở thị trấn nhỏ mộc mạc và ở thành thị phồn hoa.

Cảnh hai nhân vật chính đối diễn chiếm gần như toàn bộ thời lượng nên quá trình quay phim cũng không phức tạp, chỉ trong ba tháng, tất cả phân cảnh đều đã quay xong.

Lúc bắt đầu quay là đầu hạ, lúc quay xong đã tiến vào đầu thu, vào ngày đóng máy, Vũ Tu nhận được quà cảm ơn Kỷ Lộ tặng hắn, một album có chữ ký của Kỷ Lộ.

"Tôi không có chuẩn bị quà cho anh." Vũ Tu nhận album nói.

"Cậu thật là độc ác." Kỷ Lộ đùa giỡn nói, "Chúng ta quan hệ thế nào mà cậu không có chuẩn bị quà cho tôi."

Ba tháng này, quan hệ của hai người đúng là đã thân hơn rất nhiều, hắn có thể than thở chuyện của Vũ Mẫn với Kỷ Lộ, Kỷ Lộ cũng có thể nói cho hắn chuyện riêng của mình.

Nhưng sau khi quay xong, Vũ Tu cảm thấy, hai người tốt hơn hết vẫn là không nên qua lại quá nhiều.

"Tôi đi kính nhân viên công tác một lát." Kỷ Lộ cầm ly rượu đứng lên, "Đợi lát nữa cậu ăn xong đừng đi vội, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Vũ Tu đại khái có thể đoán được Kỷ Lộ muốn nói gì với hắn, vì vậy khi bữa tiệc đóng máy kết thúc, Kỷ Lộ gọi hắn tới xe bảo mẫu không có người ngoài, hắn nghe thấy Kỷ Lộ nói Hình như tôi còn chưa có thoát vai, hắn không ngạc nhiên chút nào.

"Cũng bình thường thôi." Vũ Tu nói, "Anh càng nhập tâm, thì càng khó thoát vai."

Có lẽ phản ứng của Vũ Tu quá mức bình thản, Kỷ Lộ tự giễu cười, hỏi: "Cậu đoán được sao?"

"Ừ." Vũ Tu nói.


"Tôi vốn là gay." Kỷ Lộ vẫn nói ra, "Cậu cũng vậy."

Vũ Tu không phủ nhận.

Ngoài tuần đầu tiên hai người mất chút thời gian ra, sau đó bọn họ đều phát huy hơn bình thường, ngay cả kỹ năng diễn xuất của Kỷ Lộ cũng được đoàn làm phim nhất trí công nhận.

Nhưng Vũ Tu cảm nhận được, Kỷ Lộ không phải là diễn, mà là hắn thật sự đặt mình vào vai Trần Huy, thích Trương Tuấn.

Chí ít ở trong phim, Vũ Tu không giữ lại chút nào cho hắn một tình yêu mãnh liệt, tình cảm chân thành lại nồng nàn như thế, không chỉ Kỷ Lộ, mà tất cả nhân viên trẻ tuổi trong đoàn làm phim đều không thể cưỡng lại được.

Nhưng đây là Vu Tu diễn ra, một khi quay xong, hắn sẽ thoát vai.

"Anh diễn rất tốt." Vũ Tu nói, "Nhưng anh nhầm lẫn tôi với Trương Tuấn, tôi không phải anh ta, anh ta chỉ tồn tại trong phim mà thôi."

Kỷ Lộ dường như cũng biết điều này, có chút tiếc nuối nói: "Không thể diễn tiếp bộ phim này sao?"

"Không thể." Vũ Tu nói.

Kỷ Lộ thở dài: "Tôi thật sự không muốn thoát vai."

"Rất nhiều diễn viên đều như vậy." Vũ Tu nói, "Tôi cũng là đưa tình cảm của mình vào Trương Tuấn mới có thể diễn tốt, nhưng nên thoát vẫn phải thoát."

Vũ Tu biết tính cách của Kỷ Lộ là một người rất thoải mái nên hắn nói thẳng luôn: "Trong phim tôi rất chủ động, nhưng trong hiện thực tôi không phải như vậy, chắc là anh cũng cảm nhận được."

"Ừ." Kỷ Lộ nói, "Mỗi lần quay phim, cậu giống như biến thành người khác vậy."

Nói tới đây, Kỷ Lộ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn Vũ Tu hỏi: "Cậu vừa mới nói là đưa tình cảm của mình vào Trương Tuấn?"

"Ừ." Vũ Tu nói, "Sao vậy?"

"Vậy những tình cảm mà cậu biểu hiện ra ngoài kia đều là thật à?" Kỷ Lộ suy xét lại, "Cậu coi tôi thành người khác sao?"

"Không có, là diễn." Vũ Tu dời tầm mắt nhìn chỗ ngồi phía trước.

"Thôi đi." Kỷ Lộ nói, "Mặc dù chúng ta quen nhau không lâu, nhưng cậu nói dối tôi vẫn nhìn ra được."

Vũ Tu không trả lời, Kỷ Lộ thăm dò hỏi: "Là đàn anh của cậu sao?"

Vũ Tu vẫn trầm mặc, nhưng hắn không phản bác, cũng đã thay cho lời thừa nhận rồi.

"Tôi nên nghĩ tới từ lâu, nếu cậu là gay, vậy CP của các cậu cũng có thể là thật." Kỷ Lộ bỗng hiểu ra, lại hỏi Vũ Tu, "Vậy bây giờ các cậu?"

"Chia tay rồi." Vũ Tu cuối cùng cũng chịu trả lời.

"Có chút đáng tiếc, rõ ràng cậu..."

Yêu sâu đậm như vậy, câu này nói ra có chút đi quá giới hạn, dù sao Kỷ Lộ cũng không giỏi đi định nghĩa tình cảm của người khác.

Hắn làm ra vẻ thoải mái, nói: "Tôi nhớ cậu ấy cũng là diễn viên, phải không?"

Vũ Tu lắc đầu: "Anh ấy không đóng phim."

"Để tránh hiềm nghi với cậu?" Kỷ Lộ hỏi.


"Không biết."

Thật ra, những lời chú Đổng Vưu nói đã nhắc nhở Vũ Tu ở một mức độ nào đó, có lẽ là dưới sự khuyên nhủ của người nhà, Diệp Ngữ Thần chướng mắt con đường diễn viên này.

Dù sao khi hai người còn ở bên nhau, Vũ Tu nhớ mẹ anh thường xuyên cản trở sự phát triển của anh.

Nhưng cho dù như vậy, Vũ Tu cũng không muốn trách người nhà Diệp Ngữ Thần.

Bởi vì cho dù người nhà có thuyết phục như thế nào, thì người đưa ra lựa chọn cuối cùng vẫn là chính anh, mà anh lựa chọn đá hắn.

Vũ Tu nói với Đổng Vưu, hắn không còn cố chấp với Diệp Ngữ Thần nữa.

Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, bây giờ toàn bộ động lực để hắn còn làm diễn viên đều đến từ Diệp Ngữ Thần.

Không phải Đổng Vưu nói hắn không thể so sánh với Diệp Ngữ Thần sao?

Vũ Tu không thích Đổng Vưu nói như vậy.

Không bằng thì đuổi theo, có gì to tát chứ?

Nếu Diệp Ngữ Thần đã từ bỏ con đường làm diễn viên này, vậy Vũ Tu lại càng muốn đi con đường này đến cùng, đi tới vị trí cao nhất để anh vừa lên mạng là có thể nhìn thấy hắn, chắc là anh sẽ cảm thấy hối hận đi?

Đương nhiên Vũ Tu cũng không chắc sẽ có một ngày Diệp Ngữ Thần nghĩ như thế, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phóng đại cảm giác tồn tại của mình trong thế giới của anh, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất có thành tựu.

Thật kỳ lạ, từ khi nào hắn lại trở nên cố chấp như vậy?

"Cậu đang nghĩ gì thế?" Kỷ Lộ phất tay ở trước mặt Vũ Tu.

"Không có gì." Vũ Tu ngừng suy nghĩ lung tung.

"Dù sao hai người cũng đã chia tay rồi." Kỷ Lộ nửa đùa nửa thật nói, "Cậu có muốn nghiêm túc cân nhắc tôi không? Tôi cảm thấy mình cũng rất tốt."

"Không cân nhắc." Vũ Tu dứt khoát trả lời ba chữ.

Kỷ Lộ không nói nên lời giật giật khóe miệng: "Được thôi, xem như tôi đã triệt để tách cậu ra khỏi nhân vật, cậu trong phim đáng yêu hơn."

Vũ Tu nói: "Tôi đã sớm nói rồi."

"Nhưng mà tại sao chứ?" Kỷ Lộ hơi tò mò nói, "Cậu để tôi chết được rõ ràng đi."

Vũ Tu nhìn thẳng Kỷ Lộ, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Lộ ở trong lòng sợ hãi, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Cậu từng nghe nói đến hiệu ứng mỏ neo chưa?"

"Hiệu ứng gì?" Kỷ Lộ không nghe rõ.

"Mỏ neo, neo chìm xuống." Vũ Tu nói, "Là nói khi mọi người đưa ra đánh giá, họ sẽ bị ấn tượng đầu tiên chi phối."

Kỷ Lộ có chút không hiểu nổi hỏi: "Ấn tượng đầu tiên của tôi với cậu không tốt sao?"

"Không phải." Vũ Tu nói đến đây thì dừng một chút, "Là nói người tôi thích đã cố định thành dáng vẻ của anh ấy."

Diệp Ngữ Thần chính là mỏ neo chìm trong lòng Vũ Tu, khiến chiếc thuyền này của hắn không cách nào tiến lên hay lùi lại.

Cho dù gặp được đối tượng mới có thể phát triển, Vũ Tu cũng sẽ vô thức so sánh người đó với Diệp Ngữ Thần, sau đó lại cảm thấy ai cũng không bằng anh, từ đó mắc kẹt trong mỏ neo này, mãi mãi cũng không thoát ra được.

Nghĩ đến sự cố chấp của hắn, có lẽ là bắt nguồn từ đây đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương