Chung Hi đang định bàn bạc với Giang Khác Chi xem anh có muốn đi nhặt lấy một vài cành cây về rồi múc ít nước biển đem phơi ngoài nắng, nước mà bay hơi thì chẳng phải sẽ thành muối biển hay sao? Bọn họ có thể dùng nhánh cây nhúng vào muối để đánh răng mà.
Nguyên thủy thì nguyên thủy thật đấy, nhưng vẫn còn tốt hơn là bẩn thỉu dơ dáy.

Nghĩ vậy, cô quay sang nhìn anh một cái, Chung Hi bỗng cảm thấy việc bản thân mình nói đầu óc anh có vấn đề đúng là nói có sách mách có chứng.

Thử hỏi xem ai có thể tin được một người bình thường lại mặc cái loại áo dày như áo chống rét vào một tiết trời như thế này chứ? Cô chẳng kịp hỏi anh thay đồ lúc nào, chỉ lo nghiên cứu chiếc áo khoác dày cộp trên người anh.

Cứ cho bây giờ là mùa đông đi, nhưng ở đây là Đông Nam Á đó.

Lòng hiếu kỳ thúc giục cô bước tới, chỉ có điều cô không bước đến trước mặt Giang Khác Chi ngay lập tức, mà lại đi đến bên bờ biển dùng nước biển rửa mặt, súc miệng.
Đúng là không phải mặn bình thường, dù sao cũng là từ thiên nhiên không thêm chất phụ gia.

Chiếc áo vest được cô vắt ở trên vai, cô đứng thẳng dậy thì nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Giang Khác Chi trên mặt nước.
Chung Hi lau nước trên mặt, xoay người nhìn về phía anh: “Mà này, sao tối qua anh không gọi tôi dậy?”
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, nói chuyện với anh lại càng không tự nhiên.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Chung Hi đưa chiếc áo của anh qua.
“Tôi quên mất.” Giang Khác Chi không nhận lấy áo mà chỉ về phía sau chỗ khu đất tương đối bằng phẳng bên cạnh hang động.

“Túi đồ cá nhân của cô tôi để trong cái lều kia kìa.”
“Lều?” Chung Hi quay đầu lại, quả thật là có một cái lều đơn dành cho một người, màu sắc đồng bộ với cái áo khoác trên người Giang Khác Chi.

Cô nghĩ đến trong túi của mình chẳng thiếu cái gì, từ bàn chải, kem đánh răng, nước súc miệng, thậm chí đến cả dầu gội đầu cô cũng mang theo một lọ nhỏ, vậy mà suýt nữa đã quên mất.
Tạ ơn trời đất, cho dù có phải ở đây cô cũng có thể gọn gàng sạch sẽ, chứ không đến mức trở thành người rừng!
Cô thu ánh mắt lại, rồi chuyển tầm mắt lên người Giang Khác Chi một lần nữa.
Vẻ mặt anh rất bình thường, nhưng người cận thị hơn 3 độ như Chung Hi vẫn có thể nhìn thấy nhưng tơ máu đỏ trong mắt ánh.

Cô ngủ cả một đêm, tuy rằng không thoải mái, nhưng tốt xấu gì cũng là được nghỉ ngơi, mà Giang Khác Chi đến cả lều vải cũng đã chuẩn bị xong.
Chung Hi biết ánh mắt cô lúc này chắc hẳn là phức tạp lạ thường, giống như là ánh mắt của nam chính chỉ có ở trong tiểu thuyết ngôn tình, nếu nhất định muốn phân tích ra, thì ánh mắt này chính là mang hàm ý ba phần cảm động, bốn phần mâu thuẫn khó xử thêm ba phần…ngượng ngùng.

Ối giời ơi, đến đoạn này cô xin phép không suy nghĩ thêm nữa.
“Anh nên gọi tôi dậy cùng làm chứ.” Tay cô không tự nhiên mà nắm chặt, từ trong miệng nặn ra một câu: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”
Thật xấu hổ.

Hai ngày nay cô đã nói cảm ơn anh mấy lần rồi?
Giang Khác Chi không nói gì, hai người cùng đi về phía chiếc lều, lúc này Chung Hi mới chú ý đến chiếc bàn chải đánh răng mà Giang Khác Chi cầm trên tay, có lẽ anh cũng vừa đánh răng ở bờ biển.


Anh cất bàn chải đánh răng vào chiếc túi bên cạnh lều, Chung Hi vừa nhìn đã thấy chiếc túi của mình.

Đồ ăn dự trữ trong hang động cũng được Giang Khác Chi chuyển vào trong lều, Chung Hi nhìn Giang Khác Chi lấy nửa miếng bánh mì lúa mạch, gói kĩ càng bằng giấy rồi cho vào túi áo khoác, sau đó lấy ra một con dao quân đội Thụy Sĩ từ trong túi áo.
Chung Hi đang định khom người vào lều lấy túi, thì thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía mình.
Lông mày anh khẽ cau lại, tựa như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt như thế nào.

Vì vậy, Chung Hi cũng dừng động tác của mình lại.
“Một lát nữa tôi sẽ đi chỗ đó xem xem phía sau có người ở hay không.” Giang Khác Chi mở miệng, tay chỉ về hướng rừng cây rậm rạp, đưa con dao trong tay cho cô, rồi rót nửa bình thủy tinh đang cầm trên tay vào trong một cái cốc.
Chung Hi không hiểu nhận lấy con dao, muốn nói một cách tự nhiên: “Vậy tôi cũng đi cùng anh.”
Cô không định một thân một mình đợi ở chỗ này, nhưng Giang Khác Chi lại lắc đầu.

“Cô đợi ở đây.”
“Tại sao chứ? Tôi không muốn.” Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, mặt Chung Hi nhăn thành một nắm.

“Lỡ như đội cứu hộ đến mà lại phát hiện ra nơi này chẳng có người nào cả thì làm thế nào?” Giang Khác Chi trầm giọng nói.

Quan trọng nhất là còn chưa biết trong rừng sâu có thú dữ gì không, nơi nơi đều đầy rẫy những nguy hiểm không tên.

Chung Hi còn mặc váy maxi hai dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào dây leo trên đất hoặc cành cây.
Giang Khác Chi có lý do để hoài nghi, Chung Hi mới là mối nguy hiểm lớn nhất của anh bây giờ.

Đầu óc Chung Hi loạn thành một mớ bòng bong, dường như cô cũng đã bị lý do của anh thuyết phục, nhưng việc một mình ở lại nơi như thế này vẫn khiến cô cảm thấy kinh khủng.

“Nhưng tôi không biết tiếng Thái, chẳng lẽ đội cứu hộ tới đây, chẳng lẽ tôi nói “Sawatdee ka” với họ hả?” Cô hoang mang đi đi lại lại xung quanh.

Giang Khác Chi trầm mặc trong giây lát rồi mới lên tiếng: “Vậy nói tiếng Anh là được rồi.”
Anh cúi xuống chăm chú nhìn cô: “Chẳng phải tiếng Anh của cô tốt lắm à?”
Giọng nói của anh trước sau vẫn nhàn nhạt, không có tí cảm xúc nào, Chung Hi biết chắc rằng anh chỉ muốn khiến cho cô ngoan ngoãn ở lại nên mới trấn an cô như vậy.
“Nói thì nói vậy thôi.” Cô ngước mắt lên nhìn biểu cảm của anh.

Người lúng túng cũng chẳng phải chỉ có mình cô, xem ra anh cũng đâu phải là không miễn cưỡng đâu, sau khi nhận ra được chuyện này, trong lòng Chung Hi cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Bất kể xuất phát điểm có là gì đi nữa, thì Chung Hi vừa thấy quái vừa thấy khó xử khi Giang Khác Chi nói vậy.
Nếu trước đó một ngày có người nói với cô rằng có một ngày, Giang Khác Chi sẽ thừa nhận năng lực của cô thì nhất định cô sẽ cảm thấy đây đúng là chuyện cười hài hước nhất thế giới.

Nhưng Giang Khác Chi không cho cô thời gian nghĩ đông nghĩ tây mà tiếp tục dặn dò:
“Hoa quả để ở đây chẳng thể bảo quản được bao lâu dâu, cô đói thì cứ ăn, không được ăn cá, tôm, cua trôi dạt vào bờ biển.

Trong du thuyền có nhà vệ sinh, nếu cô cần thì có thể đi bè cứu sinh ra đó.”

Giang Khác Chi nói tới đây thì cho rằng bản thân mình đã hết nghĩa vụ và trách nghiệm với người đồng hành này rồi.

“Vậy tại sao không ở luôn trên du thuyền đi?”
“Không gian sinh hoạt có hạn, sống trên đất liền có thể tránh được những mối nguy hiểm đang ẩn nấp.”
Chung Hi ngẩng đầu lên nhìn cái khuôn mặt trước sau không có tí cảm xúc gì này, giống hệt như đang giao phó chuyện hậu sự, lần đầu tiên cô cảm thấy cái cảm giác bị trói chung một chỗ cùng với một người thật quá đáng sợ.
Rõ ràng hai người không hề có một mống tình cảm gì cả, nhưng bởi vì cô chỉ có anh bên cạnh, nên sự rời đi của Giang Khác Chi khiến cô cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ.
Cô nghĩ, nếu mối quan hệ giữa cô và Giang Khác Chi mà tốt, thì mặc kệ anh nói thế nào cô nhất định lúc nào cũng phải dính chặt lấy anh.
Thế là, cô chỉ đành quay trở lại lều mà chờ đợi một cách không tình nguyện: “Thôi được rồi.”
Giang Khác Chi để áo khoác của mình ở trong lều, trước khi đi còn quay lại nhìn bóng hình đang thu nhỏ lại trong hang động.
“Tôi sẽ quay về thật nhanh.”
Chung Hi nhìn con dao Thụy Sĩ, mà không nhìn anh, ỉu xỉu “Ờ” một tiếng.
Cuối cùng con dao này cũng phát huy tác dụng, Chung Hi dùng nó để cắt xoài, rồi lại đi xiên cá…
Đến khi bóng dáng của Giang Khác Chi bên ngoài lều hoàn toàn biến mất, Chung Hi cuối cùng chấp nhận sự thật rằng cô phải một thân một mình ngây ngốc trên hòn đảo hoang này.
Sau khi nằm lăn lóc trong lều được một lúc, cô xách túi chuẩn bị ra bờ biển đánh răng rửa mặt.
Để không khiến cho bản thân mình nghĩ ngợi lung tung, cô ép mình đưa ra những ý tưởng cho dự án thú vị có liên quan đến sinh tồn trên đảo hoang.
Chung Hi vừa tìm đồ, vừa loại bỏ một số ý tưởng dở hơi như: “Nếu có một ngày, một mình bạn lưu lạc trên đảo hoang, chỉ có thể mang theo một món đồ, vậy thì…”
Lục lọi trong túi được một lúc, Chung Hi phát hiện hình như mình đã mang hai cái bàn chải đánh răng.
Khoan đã, cái còn lại nào có phải bàn chải đánh răng gì đâu chứ.
Cứu với, tại sao cô lại mang thứ này theo vậy nhỉ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương