Trong hai vợ chồng, Lâm Dục Thư thân quen với Thiệu Hòa Húc hơn, cậu biết vào mỗi buổi chiều chủ nhật Thiệu Hòa Húc sẽ đi đánh golf nên lên tiếng chào hỏi trước, cầm dụng cụ đi tới sân golf thuộc sở hữu của Vĩnh Tinh.
"Sao hôm nay cậu lại có hứng thú đến đây chơi bóng thế?"
Trong xe, Lâm Dục Thư và Thiệu Hòa Húc ngồi ở hàng đầu, có hai caddie ngồi im lặng ở phía sau.
Bình thường mà nói, đánh golf là theo nhóm bốn người ngồi hai xe, Lâm Dục Thư nhìn đạo diễn và nữ minh tinh ngồi trên một chiếc xe khác, không khó đoán ra xế chiều hôm nay cậu tới đây đã chen đi cơ hội nói chuyện của Thiệu Hòa Húc và một ai đó.
"Lâu rồi không chơi nên ngứa tay." Lâm Dục Thư nói.
"Giống tôi." Thiệu Hòa Húc cười nói một câu, lập tức chuyển đề tài: "Nhưng quản lý Lâm hẹn tôi chơi golf, sợ là không chỉ ngứa tay đơn giản như vậy chứ?"
Lâm Dục Thư không chối: "Đúng là có một số việc muốn tâm sự với Thiệu đổng".
Xe dừng lại gần một cái lỗ par-3, Thiệu Hòa Húc dẫn đầu tiến lên vung gậy.
Sau khi đánh ba gậy, bóng thuận lợi lăn vào lỗ.

Lâm Dục Thư không thua kém, cũng ba gậy vào lỗ.
"Thủ tục ly hôn có vấn đề gì sao?" Nghe Lâm Dục Thư nhắc tới chuyện chia tài sản, Thiệu Hòa Húc kỳ quái hỏi.
"Không có, chỉ là có một vài chi tiết muốn xác nhận với ngài." Lâm Dục Thư chống hai tay lên gậy, nhìn nữ minh tinh cách đó vài mét đang vung gậy, đã đánh ra sáu gậy nhưng bóng vẫn chưa vào lỗ.
"Cô ấy muốn gì thì cho cô ấy đi, tôi lười tranh giành với cô ấy."
Thiệu Hòa Húc nói xong đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy nữ minh tinh, đặt tay lên tay đang cầm gậy của cô, cuối cùng đánh quả bóng vào lỗ.
Ánh mắt nữ minh tinh đầy sùng bái: "Em chơi kém lắm, vẫn là Thiệu đổng giỏi nhất."
Thiệu Hòa Húc cười, xua tay một cái: "Đánh nhiều là biết chơi thôi."
Thấy hai người hàn huyên, đạo diễn bên cạnh lập tức tận dụng cơ hội tiến lên nói: "Thiệu đổng, đầu tư vào bộ phim mới..."
Lần này đến vị trí tiếp theo, đạo diễn và Thiệu Hòa Húc cùng lên một chiếc xe, Lâm Dục Thư chỉ đành ngồi xe sau với nữ minh tinh.
Nữ minh tinh câu được câu mất nói chuyện với Lâm Dục Thư, cậu không muốn tiếp những cuộc xã giao vô nghĩa, nhưng cũng biết có đôi khi xã giao vô nghĩa là điều không thể tránh khỏi.
Lỗ tiếp theo là lỗ par-5, thời gian nán lại khá lâu.


Thiệu Hòa Húc trò chuyện cùng đạo diễn, đột nhiên hỏi Lâm Dục Thư: "Quản lý Lâm, anh cảm thấy đầu tư vào bộ phim này thế nào?"
"Nghe không tệ." Lâm Dục Thư nói phụ họa.
Đầu tư điện ảnh là chuyện của Thiệu Hòa Húc, không liên quan đến Văn phòng gia đình, Lâm Dục Thư cũng không rõ.
Nhưng cậu biết Thiệu Hòa Húc vì sao đột nhiên nói chuyện với cậu, đơn giản là không muốn thờ ơ cậu mà thôi.
Mặc dù đang nói với người khác về những đề tài khác nhau, Thiệu Hòa Húc vẫn kiểm soát tình hình rất tốt, Lâm Dục Thư chỉ kiên nhẫn và tập trung chơi với tư cách là một người bạn đồng hành.
Sân 18 lỗ tiêu chuẩn quốc tế, thời gian chơi kéo dài từ 4 đến 5 tiếng.

.

||||| Truyện đề cử: Trường Phong Độ |||||
Chờ bên kia đàm phán xong chuyện đầu tư điện ảnh, số gậy của Lâm Dục Thư đã vượt xa những người khác.
Có lẽ tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, đạo diễn và nữ minh tinh tâp trung chơi golf, mà lúc này Thiệu Hòa Húc mới nói chuyện ly hôn với Lâm Dục Thư: "Tôi đều theo ý của cô ấy, sẽ làm tổn thất rất nhiều sao?"
Lâm Dục Thư hiểu được, Thiệu Hòa Húc cố ý bàn chuyện ly hôn sau cùng là không muốn hai người kia chú ý.
Như vậy xem ra, ông vẫn rất để tâm đến chuyện này.
"Nếu mấy mảnh đất của bất động sản Vĩnh Tinh bị Phương tổng lấy đi, tổn thất cá nhân của ngài trên dưới một tỷ, không bao gồm lợi nhuận tiềm ẩn trong tương lai."
Nghe được con số này, Thiệu Hòa Húc không có phản ứng gì, cho thấy ông đã sớm tính toán được.
Ông im lặng chốc lát, đột nhiên hỏi: "Ông cụ có thái độ gì?"
Lâm Dục Thư nói: "Ngài cũng biết, ông cụ hy vọng giải quyết trong hòa bình."
"Đó chỉ là vì không muốn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu." Thiệu Hòa Húc đuổi theo tiến độ chơi bóng, đi về phía lỗ golf: "Trong chuyện này, tôi quả thật có lỗi với Phương Lan.

Nếu cô ấy muốn đất đai cứ để cho cô ấy đi."
Nếu như thế mục tiêu xây dựng trường đua khó có thể đạt được.
Lâm Dục Thư chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Ngài không giành lại một chút sao?"

"Giành như thế nào?" Thiệu Hòa Húc hỏi ngược lại: "Cô ấy tức giận như vậy, cậu dám nói chuyện tài sản với cô ấy?"
Nghe giọng điệu của Thiệu Hòa Húc, dường như vẫn có chút ý muốn vớt vát tài sản.

Lâm Dục Thư ngẫm nghĩ, hỏi: "Nếu như có thể giành lại thì sao?"
"Ai từ chối được tiền, nhưng hết cách là hết cách." Ý muốn của Thiệu Hòa Húc vẫn không mạnh: "Hơn nữa, tôi có một chuyện khác muốn tranh thủ hơn, quản lý Lâm anh giúp tôi thổi gió một chút bên tai ông cụ?"
Trong lòng Lâm Dục Thư có dự cảm không tốt nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
"Vũ Tu, tôi muốn ông cụ nhận nó."
...!Quả nhiên là chuyện vớ vẩn này.
Vũ Tu là con riêng của Thiệu Hòa Húc, nam diễn viên nổi tiếng hiện nay.

Trước mắt công chúng còn chưa biết thân phận của cậu ta, cho nên Thiệu Chấn Bang chưa tỏ thái độ đối với chuyện này.
Nhưng dùng đầu óc ngẫm lại, nếu Thiệu Chấn Bang có ý nhận đứa cháu này, tại sao bây giờ còn chậm chạp không tỏ thái độ?
Ông cụ không tỏ thái độ chỉ có thể nói rõ một chuyện —— Ông không muốn nhận.
Thiệu Hòa Húc tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Dục Thư: "Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai, cậu biết nó quan trọng với tôi như thế nào."
Thực ra hai cô con gái của Thiệu Hòa Húc cũng rất ưu tú, chỉ là đều không có ý định kế thừa gia nghiệp.
Con gái lớn sáng lập thương hiệu mỹ phẩm của mình, con gái nhỏ ầm ĩ đòi làm thần tượng, tóm lại không có sức cạnh tranh với Thiệu Quang Kiệt.
Hiện tại Thiệu Chấn Bang đã không còn nhiều thời gian, việc phân chia tài sản thừa kế vẫn chưa được xác định, chẳng trách Thiệu Hòa Húc nóng lòng thêm con vào nhà.
"Tôi có thể đi thăm dò ý tứ của ông cụ." Lâm Dục Thư đáp, lại kéo đề tài trở về: "Chuyện phân chia tài sản, tôi vẫn muốn tranh thủ một chút, dù sao cũng liên quan đến lợi ích của tập đoàn.

Chuyện này ngài giao cho tôi xử lý, thế nào?"
Như vậy Lâm Dục Thư ít nhất có tư cách nhúng tay vào chuyện này.

"Cậu làm việc thì tôi yên tâm, cậu muốn đi thì đi đi." Thiệu Hòa Húc vỗ vai Lâm Dục Thư, nói: "Vậy chuyện của Vũ Tu cũng nhờ cậu."
Cuối cùng thành tích của Lâm Dục Thư là 80 gậy, một thành tích bình thường.

Nhưng nữ minh tinh đánh tới hơn 130 gậy, trận golf này đánh từ chiều đến tối.
Khi Lâm Dục Thư về đến nhà đã hơn tám giờ tối.
Cậu tìm một bộ phim trả phí trên trang web, sau đó gửi tin nhắn cho Tống Khải Minh.

Không lâu sau, Tống Khải Minh mang theo nửa thùng bia đi qua nhà cậu.
" Sao hôm nay lại rảnh rỗi xem phim?" - Tống Khải Minh cầm lon bia, ngồi khoanh chân trên sofa, hắn mặc áo ngắn tay trắng đơn giản và quần dài màu xám, Lâm Dục Thư biết đó là quần áo ở nhà của hắn.
Về phần bộ đồ ở nhà bị kéo hư của Lâm Dục Thư, cậu đã tìm một tiệm may bên ngoài khu nhà và khâu chặt tất cả các nút áo lại một lần.
"Xem trước đi." Lâm Dục Thư không trả lời câu hỏi, uống một ngụm bia, nhấn nút phát: "Nghe nói cũng hay lắm."
Bộ phim này là đề tài đồng tính, diễn viên chính là Vũ Tu, con riêng của Thiệu Hòa Húc.
Phải nói gien của Thiệu gia giống như trúng xổ số, phần lớn người nhà họ Thiệu đều có ngoại hình xuất chúng.

Và bản thân mẹ của Vũ Tu cũng là người nổi tiếng, điều này khiến các đường nét trên khuôn mặt của cậu ta hoàn hảo không tỳ vết.

Phim kể về câu chuyện của hai người trẻ tuổi ở một thị trấn nhỏ sau khi xa cách gặp lại nhau ở một thành phố lớn, có khá nhiều va chạm tình cảm và cảnh mặn nồng, coi như là một bộ phim có quy mô lớn.

Lâm Dục Thư không nói trước cho Tống Khải Minh đây là đề tài đồng chí, bởi vậy khi hai thanh niên trên màn hình bắt đầu an ủi lẫn nhau, ánh mắt Tống Khải Minh càng lúc trở nên kì lạ.
"Cậu đang ám chỉ với tôi sao?" Tống Khải Minh uống cạn lon bia trong tay, đột nhiên mở miệng hỏi.
Thật ra Lâm Dục Thư không phải ám chỉ, mà là nói rõ.
Sau khi xem phim xong, cậu sẽ nói chuyện Vũ Tu với Tống Khải Minh, vì vậy cậu muốn Tống Khải Minh xem phim của Vũ Tu trước, để hắn làm quen với anh họ mới của mình.

Nhưng nghĩ lại, Tống Khải Minh nắm tin tức rất nhạy, nói không chừng không cần Lâm Dục Thư nói ra, hắn đã biết thân phận người này.
Vừa lúc lon bia trong tay Lâm Dục Thư cũng đã thấy đáy, cậu ném lon rỗng vào thùng rác, hỏi: "Anh đã biết chưa?"
—— Nói chính xác, điều Lâm Dục Thư hỏi chính là: Anh đã biết đây là con riêng của Thiệu Hòa Húc chưa?

"Lúc trước cảm thấy có vài dấu hiện, nhưng không dám chắc chắn." Tống Khải Minh nhìn Lâm Dục Thư, giọng nói dần trầm xuống.

"Nhưng bây giờ tôi đã biết."
Dấu hiệu?
Lâm Dục Thư thấy dùng từ này có hơi kì lạ, Thiệu Hòa Húc và Vũ Tu chưa từng tiếp xúc công khai, lấy đâu ra dấu hiệu?
Nhưng ngẫm lại tiếng Trung của Tống Khải Minh không tốt, cậu lập tức nhận ra Tống Khải Minh muốn nói hẳn là "nghe tiếng gió".
Hắn đã nghe một ít tin đồn nhưng không dám khẳng định, hiện tại Lâm Dục Thư cho hắn xem phim, hắn đã chắc rằng những tin đồn kia không phải vô căn cứ.
—— Ít nhất Lâm Dục Thư hiểu như vậy.
Trên màn hình, hai thanh niên khoe thân hình tuyệt mỹ và những tiếng rên rỉ nối tiếp nhau như để cảnh xuân tươi đẹp tràn ra ngoài.
Tuy nhiên, tâm trí của Lâm Dục Thư chỉ dành cho công việc và những màn trình diễn chăm chỉ của hai diễn viên không gây ra bất kỳ dao động nào trong cảm xúc của cậu.
"Bây giờ anh đã biết." – Cậu hỏi Tống Khải Minh với vẻ mặt thản nhiên: "Vậy anh có ý kiến gì không?"
——Ý nói, anh nghĩ gì về người anh họ mới của mình?
"Tôi cảm thấy." Tống Khải Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Lâm Dục Thư: "Chúng ta có thể hẹn hò trước."
Bầu không khí yên tĩnh hai giây.
Lâm Dục Thư: "?"
Đề tài nhảy vọt khiến đầu óc Lâm Dục Thư nhất thời bị đoản mạch.
Cậu hỏi Tống Khải Minh chuyện Vũ Tu, liên quan gì đến hẹn hò?
Vấn đề là, tại sao bọn họ lại phải hẹn hò?
Bối rối chẳng hiểu đầu đuôi là tình huống hiện tại của Lâm Dục Thư, cậu nhanh chóng nhìn lại cuộc đối thoại vừa rồi và ngay lập tức nhận ra, chẳng lẽ ý mà Tống Khải Minh hiểu là......
Cậu hẹn hắn đến xem phim đồng tính, là ám chỉ cậu muốn ngủ với hắn?!
Ý tưởng nhanh chóng được xác nhận.
Tống Khải Minh từ bên kia sofa nghiêng người sang, đặt Lâm Dục Thư đang sững sờ lên tay vịn sofa.
"Nếu cậu thấy hẹn hò rắc rối." Bàn tay to thò vào vạt áo rộng thùng thình, khuôn mặt đẹp trai càng phóng đại trước mắt: "Chúng ta cũng có thể bỏ qua bước này."
...!Bỏ qua hẹn hò?
Hai cánh môi bị đôi môi ấm áp bao phủ, trong đầu Lâm Dục Thư chỉ còn lại: "????????????".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương