Hiệu Ứng Ăn Khớp
-
22: Làm Theo Trực Giác
Buổi chiều cuối tuần, Lâm Dục Thư đến viện an dưỡng một chuyến.
Kể từ khi bị đột quỵ, Chu Hiền nằm trong trung tâm phục hồi chức năng của một viện dưỡng lão, ban đầu bị liệt nửa người bên trái và không nói được lời nào, giờ đây đã có thể chống gậy đi bộ.
"Thầy." Lâm Dục Thư đưa hoa quả cho hộ lý, đi tới ghế thư giãn trên ban công ngồi xuống.
Lúc này Chu Hiền đang vừa phơi nắng vừa đọc sách, ông tháo kính đặt lên bàn nhỏ, gọi Lâm Dục Thư: "Đến rồi à."
"Đang đọc sách gì vậy ạ?" Lâm Dục Thư lại gần hỏi.
Chu Hiền lật bìa lại, là một quyển sách tu thân dưỡng tính bán rất chạy.
Ông cười nói: "Trước kia ta không đọc loại sách này."
Lâm Dục Thư biết, trước kia trên giá sách của Chu Hiền phần lớn là sách nói về thu mua giành quyền kiểm soát như >, nhưng cũng không biết có phải do sinh bệnh nặng hay không mà bây giờ ông đã tập trung vào cuộc sống sinh hoạt.
"Gần đây con thế nào?" Ông hỏi.
"Công việc vẫn thuận lợi chứ?"
"Tàm tạm." Ở trước mặt thầy giáo, Lâm Dục Thư sẽ không cố nói lời hay ý tốt, chân thật như thế nào thì là như thế đó.
"Hợp tác mấy bên đầu tư kia, thành tích quý ba đều không tốt."
"Con không giám sát bọn họ sao?" Chu Hiền hỏi.
"Có quá nhiều việc trong tay." Lâm Dục Thư bất đắc dĩ nói: "Bận tối mặt.".
"Ta biết gánh nặng của Văn phòng gia đình đang đè lên con." Chu Hiền nói.
"Nhưng con vẫn phải làm tốt công việc của mình."
Đầu tư chính là công việc của Lâm Dục Thư, so với tự truyện, gia phả...v..v, nó quan trọng hơn với toàn bộ doanh nghiệp.
Nếu vì một số chuyện vặt vãnh mà buông lỏng quản lý đầu tư thì đúng là đảo gốc thành ngọn.
"Con sẽ sắp xếp thích hợp." Lâm Dục Thư dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, gần đây con tiếp xúc với Tống Khải Minh, hắn..."
"Cậu ta làm sao?" Chu Hiền tiếp lời.
"Khiến con đau đầu?"
So với Lâm Dục Thư, Chu Hiền càng hiểu rõ thành viên Thiệu gia hơn, Lâm Dục Thư chỉ nhắc tới Tống Khải Minh, ông cũng đã đoán được Lâm Dục Thư muốn nói cái gì.
"Có chút." Lâm Dục Thư gật gật đầu.
"Con người cậu ta không dễ khống chế." Chu Hiền nói.
"Ông ngoại bảo cậu ta đi đông, cậu ta tuyệt đối đi tây, không biết nhiều năm như vậy tính tình đã biết khiêm tốn hay chưa."
"Chưa hề.
"Lâm Dục Thư đau đầu nói.
"Có phải người chơi đua xe đều như vậy không?" Chu Hiền cười nhìn về phía Lâm Dục Thư.
"Con cũng vậy, ta bảo con đi về phía đông, con lại muốn đi về phía tây."
"Đâu có giống nhau." Lâm Dục Thư nhỏ giọng nói thầm.
"Chiến lược đầu tư phải có phán đoán của mình, huống chi phần lớn thời gian con vẫn nghe theo thầy."
Phong cách đầu tư của mỗi người đều không giống nhau, có vài người cấp tiến, có vài người bảo thủ, Lâm Dục Thư tự nhận mình thiên về phái bảo thủ, trước khi ra tay nhất định sẽ suy nghĩ cặn kẽ, nhưng trong mắt Chu Hiền, một số lựa chọn của cậu vẫn còn quá táo bạo.
Tuy nhiên, không quan trọng là người cấp tiến hay bảo thủ, miễn là có thể thu được lợi nhuận tốt, thì đó là một khoản đầu tư tốt.
"Bây giờ con càng cần có phán đoán của mình hơn." Chu Hiền nói sâu xa.
"Chuyện trong công việc ta đã không thể giúp con nữa, con phải chủ động hơn, quyết đoán hơn.
Đừng sợ đưa ra chiến lược, cơ hội phải dựa vào chính con nắm bắt."
Chu Hiền giống như có thể nhìn thấu nội tâm Lâm Dục Thư, một câu nói ra rối rắm trong lòng cậu.
Cậu không phải là sợ đưa ra quyết định sao? Sợ đưa ra những quyết định sai lầm.
Thực ra đầu tư cũng vậy, không ra tay đương nhiên sẽ không có tổn thất, nhưng tương ứng, cũng sẽ không có bất kỳ hồi báo gì.
"Con biết rồi, thầy." Lâm Dục Thư nói.
—— Cho nên vẫn làm theo trực giác đi.
Vào tuần mới, Lâm Dục Thư nhìn thấy chiếc GTR quen thuộc trong bãi đậu xe của tòa nhà Vĩnh Tinh.
Cậu thiếu chút nữa đã quên, bắt đầu từ tuần này Tống Khải Minh sẽ tới công ty làm việc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, văn phòng của hắn cũng sẽ ở tầng quản lý cấp cao Vĩnh Tinh.
Cuộc họp buổi sáng vừa kết thúc không bao lâu, Lâm Dục Thư nhận được tin nhắn của Thiệu Quang Kiệt gửi tới, bảo cậu đến văn phòng ô tô Vĩnh Tinh một chuyến.
Văn phòng gia đình bên này cách ô tô Vĩnh Tinh khá xa, khi Lâm Dục Thư kẹp tài liệu đi vào, Thiệu Quang Kiệt và Tống Khải Minh đã ngồi xuống bàn tròn trong phòng họp, hai người lần lượt ngồi ở hướng mười giờ và hai giờ trên chiếc bàn tròn.
Lâm Dục Thư đương nhiên không thể ngồi vào giữa hai người, cậu không do dự đi thẳng đến bên cạnh Thiệu Quang Kiệt ngồi xuống.
"Về kinh phí nghiên cứu S-Power." Thiệu Quang Kiệt đưa tư liệu trong tay cho Tống Khải Minh.
"Chúng tôi đã nghĩ ra ba phương án, một là 5% doanh thu ô tô Vĩnh Tinh, hai là 50% doanh thu S-Power, ba là không xem doanh thu, cho cậu quyền chọn, cậu nghiêng về phương án nào?"
*Quyền chọn là quyền cho phép người nắm giữ nó có quyền mua hoặc bán một tài sản nhất định.
Tống Khải Minh nhìn tư liệu trong tay, không trả lời ngay.
Một lát sau, hắn nâng tầm mắt lên, hỏi: "Cậu cảm thấy cái nào tốt?".
Truyện Điền Văn
"Tôi cảm thấy —— " Thiệu Quang Kiệt theo bản năng, nói tiếp nhưng anh ta đột nhiên phát hiện tầm mắt Tống Khải Minh lại rơi vào trên người Lâm Dục Thư, vì thế cũng khó hiểu nhìn sang Lâm Dục Thư bên cạnh.
"Ba phương án khác nhau." - Lâm Dục Thư nói tiếp.
"Điều đó phụ thuộc vào việc anh muốn tập trung toàn bộ vào ô tô Vĩnh Tinh hay chỉ S-Power của anh, hay giá cổ phiếu của công ty."
Tống Khải Minh lại nhìn lướt qua tư liệu trong tay, hỏi: "Phương án này là ý tưởng của cậu sao?"
Bầu không khí trong cuộc họp nhỏ thực sự không ổn lắm, Thiệu Quang Kiệt bị coi là người vô hình nhíu mày, nhìn hai người hỏi: "Hai người rất thân sao?"
Lâm Dục Thư nói: "Không thân."
Tống Khải Minh không trả lời Thiệu Quang Kiệt: "Tôi cần thời gian suy nghĩ."
"Cậu có thể yên tâm, chọn phương án nào cậu cũng sẽ không chịu thiệt." Thiệu Quang Kiệt rốt cục tìm lại quyền lên tiếng.
"Chúng ta bây giờ là lợi ích chung, mục tiêu đều là làm cho ô tô Vĩnh Tinh ngày càng lớn mạnh hơn."
"Tôi biết." Tống Khải Minh cầm tài liệu đứng lên.
"Lát nữa tôi sẽ trả lời anh."
Phạm vi thời gian "Lát nữa" rất rộng, có thể là mười phút, cũng có thể là hai tiếng.
Lâm Dục Thư thắc mắc tại sao Tống Khải Minh cần "Đợi lát nữa" trong khoảng thời gian này để đưa ra quyết định, kết quả cậu vừa mới về đến Văn phòng gia đình ngồi chưa được mấy phút, Tống Khải Minh đã xuất hiện ở cửa phòng làm việc của cậu.
"Phương án là do cậu nghĩ ra nhỉ." Tống Khải Minh đi tới sofa tiếp khách ngồi xuống.
"Chỉ có cậu biết tôi quan tâm nhất là giá cổ phiếu công ty."
Lâm Dục Thư không chối, cậu nhìn đại gia ngồi ở trên sofa với vẻ mặt khó tin, thấp tha thấp thỏm nhìn ra bên ngoài văn phòng, hạ giọng hỏi: "Anh tới văn phòng của tôi làm gì?"
"Trò chuyện phương án chứ gì." Tống Khải Minh hiển nhiên không cảm thấy có vấn đề gì.
"Phương án một, tôi cảm thấy cũng không tệ, nhưng tôi biết ba là cậu đo ni đóng giày cho tôi."
Lâm Dục Thư quả thực phát điên lên: "Tôi là người của Thiệu Quang Kiệt, kính nhờ anh tránh hiềm nghi dùm tôi được không?"
Tống Khải Minh hiển nhiên chưa từng đi làm, không biết công sở hiểm ác đến mức nào.
Trong công ty chỗ nào cũng có ánh mắt dòm ngó, sao hắn có thể nói đến là đến được ngay?
"Cậu là người của Thiệu Quang Kiệt?" Tống Khải Minh khẽ nhíu mày, lặp lại lời Lâm Dục Thư.
"Đúng." Lâm Dục Thư trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: "Cho nên anh không thể tới văn phòng của tôi."
Tống Khải Minh mím môi, giữa hai lông mày viết ba chữ: Không vui.
Hắn bỏ lại một câu "Được rồi", đứng dậy muốn rời đi, mà Lâm Dục Thư nhìn ra bên ngoài văn phòng, thấy không ai chú ý tới bọn họ, liền nói: "Chọn ba."
Bước chân rời đi của Tống Khải Minh dừng lại.
Lâm Dục Thư hạ cằm xuống, lấy tay đỡ trán, giả vờ đang xem tài liệu trên bàn: "Buổi tối tới nhà tôi."
Áp suất thấp bao phủ trong văn phòng lập tức bị quét sạch, Tống Khải Minh khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Được.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook