Hiểu Hàm Trùng Sinh
-
Chương 4: Xuất viện,anh ta là ai, là mơ hay thật
Hiểu Hàm làm thủ tục xuất viện rồi bước nhanh ra ngoài, cô không hề bỏ qua ánh mắt khinh bỉ chán ghét của những bác sĩ, y tá cũng như tiếng xì xào bàn tán, chế nhạo của những người có mặt ở bệnh viện này :
-Hồ ly tinh cướp chồng của chị gái, cô ta quả thật không biết xấu hổ cô ta còn mặt dày bước ra ngoài kìa. Y tá A lên tiếng.
-Đúng thế, làm diễn viên mà như cái bình hoa vậy. Cô không nghe nói nhà cô ta giờ phá sản rồi. Giờ không ai chống lưng cho cô ta, không chừng không lâu nữa bị đuổi khỏi showbiz rồi. Y tá B bổ sung thêm vài ý.
Mọi người cứ Cô ta thế này, cô ta thế kia đủ thứ lời lẽ xuyên tạc, Hiểu Hàm nghe hết tất cả chỉ là cô không để tâm đến thôi, bởi vì cô không còn là Hiểu Hàm trước kia nữa rồi. Cô lạnh nhạt nhìn những người xung quanh rồi quay lưng bước đi.
Hiểu Hàm không biết rằng có một ánh mắt luôn chú ý quan sát cô từ nảy đến giờ.
Tống Tử Kình quả thật rất bất ngờ về sự thay đổi của Triệu Hiểu Hàm. Anh tự hỏi:
-Cô ta là Triệu Hiểu Hàm sao? Khí chất đó tại sao có thể xuất hiện trên người được cho là đanh đá, điêu ngoa chứ? Còn ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt, dửng dưng như nhìn thấu cả thế giới đó là sao?
Tống Tử Kình càng nghĩ thì càng khó hiểu. Sau đó anh quay đi về phòng làm việc của mình. Không ai phát hiện rằng vị bác sĩ điển trai của họ hôm nay có vài phần khác lạ, đó chính là nét mặt hiện lên một ý cười thật tình hiếm thấy dành cho người khác phái. Mà Tống Tử Kình cũng không ngờ rằng anh lại có hứng thú với người phụ nữ mà nhiều người chán ghét.
Trở lại với Hiểu Hàm.
Cô xách đồ của mình ra trước cổng bệnh viện, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, sau đó khẽ nhắm mắt mà tận hường nắng ấm. Đôi môi khẽ mỉm cười nhưng khó trách có chút chua xót:
Lần trước khi đứng trước cổng bệnh viện này cô còn là chính cô, nhưng lần trở ra này thì bản thân từ đầu đến chân đều thay đổi cả rồi. Bản thân cô khi ấy không nghĩ rằng khi bước vào bệnh viện này thì mình sẽ chết và mất trắng tiền tài đến thân xác cũng thay đổi, giờ bước ra khỏi đây đã là một thân phận khác rồi. Thôi dù sao cũng đã sống lại, cô quyết không để những kẻ kia sống yên.
Như nghĩ thông suốt. Cô mỉm cười tự tin bước đi, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty nhà đất. Cô muốn mua cho mình một ngôi nhà, Triệu gia không thể ở lại rồi. Âu Dương gia đã mua nó lại để làm quà cho Triệu Hiểu Vân, cô cũng không nên mặt dày mà ở nhờ nhà người khác.
Xe chạy cũng rất nhanh đến công ty nhà đất Happy House. Hiểu Hàm bước xuống đi thẳng đến tiếp tân, yêu cầu gặp Tổng giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Tiếp tân công ty này có vẻ chuyên nghiệp. Cô ấy nhận ra Triệu Hiểu Hàm là nhân vật phong vân trên các tờ báo gần đây, nhưng chỉ là ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại tác phong chuyên nghiệp của mình. Rất nhanh tiếp tân đã liên hệ được với giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Do không hẹn trước nên Hiểu Hàm phải đợi 15p mới gặp được người bạn học đại học của cô.
Nhắc đến Nhạn Nhạn cô nhớ lại một số chuyện trước đây. Cô ấy là bạn hồi đại học của cô, gia đình không khá giả lắm nhưng bản thân lại rất có chí tiến thủ, đối xử với cô thật lòng năm cuối đại học được học bỗng sang Anh du lịch cô mất liên lạc luôn, hồi ấy cô và Nhạn Nhạn cũng khá thân, chỉ là có lần Nhạn Nhạn đã nói với cô rằng: Hứa Thanh Mỹ không đáng tin, nên đừng bị cô ấy lượt gạt. Lúc đó bạn thân cô rất tin tưởng người bạn từ thuở nhỏ của mình, nên tranh cãi với Nhạn Nhạn. Sau này khi Đỗ Thiên Vũ xuất hiện. Nhạn Nhạn lại khuyên cô không nên tin tưởng Đỗ Thiên Vũ, hắn là kẻ sở khanh, vụ lợi, có gian tình với Hứa Thanh Mỹ. Cô càng nghe càng không vui nên ghét luôn Chu Nhạn Nhạn, từ đó hai người không nói chuyện nữa.
Nghĩ đến đây cô lại thở dài: Nếu lúc trước cô tin tưởng vào lời nói của Nhạn Nhạn thì hôm nay…
Có tiếng bước chân đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Chu Nhạn Nhạn đi vào. Cô quan sát, đánh giá người ngồi ngồi trên hàng ghế của phòng chờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kia. Cô cũng không hiểu vì sao cô ấy đến tìm mình, nhân vật được mấy tờ báo săn lùng mấy hôm nay, Nhạn Nhạn nghĩ:
-Người nhìn an tĩnh như vậy, ai nói rằng cô ta điêu ngoa, đanh đá đây? Còn cướp chồng của chị nữa. Đúng là trên đời chuyện lạ không thiếu.Nhạn Nhạn khẻ mỉm cười:
-Chào Trương tiểu thư. Tôi giúp gì được cho cô?
Hiểu Hàm nhìn người bạn của mình. Trong lòng khó nén được kích động:
Cô không ngờ những năm nay không gặp Nhạn Nhạn lại trở nên xinh đẹp như vậy:
Mái tóc cắt ngắn cá tính, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, cô ấy mặt comple váy ngắn đôi giày cao gót đen, nhìn rất mạnh mẽ.
Nhưng cô biết bây giờ cô kích động cũng không được gì. Cô bây giờ đã là người khác rồi. Kìm nén cảm xúc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào Tổng giám đốc Chu, hôm nay đến không báo trước là tôi luống cuống mong cô bỏ qua. Tôi xin nói thẳng: Lần này tôi đến đây muốn tìm một ngôi nhà,một nơi yên tĩnh một chút…
Sau khi nói tất cả những yêu cầu của mình. Hiểu Hàm nhìn Chu Nhạn Nhạn xem phản ứng của cô ấy.
Chu Nhạn quả thật ngạc nhiên. Không ngờ Hiểu Hàm lại yêu cầu một ngôi nhà đơn giản như thế, với tính cách tin đồn của cô ta cộng thêm nơi ở này quả thật khác một trời một vực với nhà trước kia của cô ấy.Cô nghi ngờ đây không phải ngôi sao bình hoa trong mấy báo đang đăng. Nhưng cô nhanh chóng phục hồi tinh thần:
-Cô yên tâm ngôi nhà này yêu cầu không quá rắc rôi, tôi sẽ nhanh tìm cho cô, 2 ngày sau chắc chắn sẽ tìm được khí đó tôi sẽ liên lạc với cô.
Triệu Hiểu Hàm nghe đến đây thì vô cùng yên tâm. Cô bắt tay tạm biệt với Nhạn Nhạn sau đó rất nhanh đi đến khách King hotel để tìm phòng trú ngụ đêm nay.
Xe đậu trước cổng khách sạn, có phục vụ rất nhanh mở cửa cho cô. Đi nhanh đến quầy tiếp tân cô nhanh chóng đặt phòng.
-Thưa tiểu thư Triệu phòng của cô đã được đặt xong số phòng là 304. Mời cô đi về hướng thang máy sẽ có người hướng dẫn.
Triệu Hiểu Hàm mỉm cười với cô tiếp tân. Cô ta có phần bất ngờ vì Triệu Hiểu Hàm được mệnh danh là Hồ Ly tinh đua ngoa đang cười với cô ta. Cô trầm tư nhìn theo bóng của Hiểu Hàm.
Hiểu Hàm lắc đầu cười nhạt, cô không thể thay đổi cách nhìn thế giới này được, chỉ có thể đợi thời gian thôi.
Hiểu Hàm lên thang máy tiến tới phòng 304 có phục vụ hướng dẫn cô đi. Đi đến hành lang của Khách sạn cô đi qua một người đàn ông khá quen mặt đang đi cùng một cô gái trẻ trung xinh đẹp, gương mặt anh ta ửng đỏ như đang kìm nén cái gì đó, sau đó anh ta bị cô gái kia lôi vào trong phòng bên cạnh phòng cô. Người đàn ông cố gắng chống cứ để đẩy cô gái kia ra. Hiểu Hàm nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì cô sống 2 kiếp rồi coi như là cũng biết một số chuyện.
Cô cũng không quản nhiều đẩy cửa phòng đi vào sau đó nằm ngã lên giường. Cô không bật đèn lên chìm vào bóng tối đề suy nghĩ về ngày mai. Cô nghĩ ngày mai cô phải đi đến Giải trí Lý Thị để mà bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình. Nghĩ hồi lâu làm cô mệt mỏi thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu cô mơ màng trong cơn mộng. Hình ảnh xung quanh khá hỗn độn, Cô mơ thấy kiếp trước của cô mối hận thù của cô và Đỗ Thiên Vũ,Hứa Thanh Mỹ, còn mơ về ba mẹ mình đang đứng trên con tàu bị đắm kia ánh mắt thương yêu khuyên cô cố gắng sống tốt đừng phụ tấm lòng mà ông trời cho cô sống lại. Bây giờ kiếp nạn sinh tử của cô đã qua hạnh phúc tất đến, cha mẹ không thể theo cô nữa rồi, cái họ giúp cô chỉ đến đây, hy vọng kiếp sau vẫn làm cha mẹ cô.
Và sự mờ nhạt của một hình ảnh cô đơn, khóc trước mộ của cô.
-Là ai? Cô không kìm được bật thốt lên.
Sau đó bóng dáng đó chạy nhanh đến ôm cô, hôn lên môi cô kịch liệt làm cô như muốn tắt thở, sau đó người đó không ngừng gọi tên cô: Hiểu Hàm, Hiểu Hàm đừng bỏ anh. Sau đó trút hết đồ của cô ra mà chiếm hữu cô. Cuối cùng người đó tiến sâu vào cơ thể cô, như hòa cô làm một, người đó vận động nhẹ nhàng vì sợ cô đau, Hiểu Hàm không bài xích anh ta. Hai người cứ thế, cứ thế tiếp tục..
Là thật hay là mơ đây? Hiểu Hàm quả thật rất đau. Là thật hay mơ?
-Hồ ly tinh cướp chồng của chị gái, cô ta quả thật không biết xấu hổ cô ta còn mặt dày bước ra ngoài kìa. Y tá A lên tiếng.
-Đúng thế, làm diễn viên mà như cái bình hoa vậy. Cô không nghe nói nhà cô ta giờ phá sản rồi. Giờ không ai chống lưng cho cô ta, không chừng không lâu nữa bị đuổi khỏi showbiz rồi. Y tá B bổ sung thêm vài ý.
Mọi người cứ Cô ta thế này, cô ta thế kia đủ thứ lời lẽ xuyên tạc, Hiểu Hàm nghe hết tất cả chỉ là cô không để tâm đến thôi, bởi vì cô không còn là Hiểu Hàm trước kia nữa rồi. Cô lạnh nhạt nhìn những người xung quanh rồi quay lưng bước đi.
Hiểu Hàm không biết rằng có một ánh mắt luôn chú ý quan sát cô từ nảy đến giờ.
Tống Tử Kình quả thật rất bất ngờ về sự thay đổi của Triệu Hiểu Hàm. Anh tự hỏi:
-Cô ta là Triệu Hiểu Hàm sao? Khí chất đó tại sao có thể xuất hiện trên người được cho là đanh đá, điêu ngoa chứ? Còn ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt, dửng dưng như nhìn thấu cả thế giới đó là sao?
Tống Tử Kình càng nghĩ thì càng khó hiểu. Sau đó anh quay đi về phòng làm việc của mình. Không ai phát hiện rằng vị bác sĩ điển trai của họ hôm nay có vài phần khác lạ, đó chính là nét mặt hiện lên một ý cười thật tình hiếm thấy dành cho người khác phái. Mà Tống Tử Kình cũng không ngờ rằng anh lại có hứng thú với người phụ nữ mà nhiều người chán ghét.
Trở lại với Hiểu Hàm.
Cô xách đồ của mình ra trước cổng bệnh viện, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm, sau đó khẽ nhắm mắt mà tận hường nắng ấm. Đôi môi khẽ mỉm cười nhưng khó trách có chút chua xót:
Lần trước khi đứng trước cổng bệnh viện này cô còn là chính cô, nhưng lần trở ra này thì bản thân từ đầu đến chân đều thay đổi cả rồi. Bản thân cô khi ấy không nghĩ rằng khi bước vào bệnh viện này thì mình sẽ chết và mất trắng tiền tài đến thân xác cũng thay đổi, giờ bước ra khỏi đây đã là một thân phận khác rồi. Thôi dù sao cũng đã sống lại, cô quyết không để những kẻ kia sống yên.
Như nghĩ thông suốt. Cô mỉm cười tự tin bước đi, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty nhà đất. Cô muốn mua cho mình một ngôi nhà, Triệu gia không thể ở lại rồi. Âu Dương gia đã mua nó lại để làm quà cho Triệu Hiểu Vân, cô cũng không nên mặt dày mà ở nhờ nhà người khác.
Xe chạy cũng rất nhanh đến công ty nhà đất Happy House. Hiểu Hàm bước xuống đi thẳng đến tiếp tân, yêu cầu gặp Tổng giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Tiếp tân công ty này có vẻ chuyên nghiệp. Cô ấy nhận ra Triệu Hiểu Hàm là nhân vật phong vân trên các tờ báo gần đây, nhưng chỉ là ngạc nhiên, sau đó lại lấy lại tác phong chuyên nghiệp của mình. Rất nhanh tiếp tân đã liên hệ được với giám đốc Chu Nhạn Nhạn.
Do không hẹn trước nên Hiểu Hàm phải đợi 15p mới gặp được người bạn học đại học của cô.
Nhắc đến Nhạn Nhạn cô nhớ lại một số chuyện trước đây. Cô ấy là bạn hồi đại học của cô, gia đình không khá giả lắm nhưng bản thân lại rất có chí tiến thủ, đối xử với cô thật lòng năm cuối đại học được học bỗng sang Anh du lịch cô mất liên lạc luôn, hồi ấy cô và Nhạn Nhạn cũng khá thân, chỉ là có lần Nhạn Nhạn đã nói với cô rằng: Hứa Thanh Mỹ không đáng tin, nên đừng bị cô ấy lượt gạt. Lúc đó bạn thân cô rất tin tưởng người bạn từ thuở nhỏ của mình, nên tranh cãi với Nhạn Nhạn. Sau này khi Đỗ Thiên Vũ xuất hiện. Nhạn Nhạn lại khuyên cô không nên tin tưởng Đỗ Thiên Vũ, hắn là kẻ sở khanh, vụ lợi, có gian tình với Hứa Thanh Mỹ. Cô càng nghe càng không vui nên ghét luôn Chu Nhạn Nhạn, từ đó hai người không nói chuyện nữa.
Nghĩ đến đây cô lại thở dài: Nếu lúc trước cô tin tưởng vào lời nói của Nhạn Nhạn thì hôm nay…
Có tiếng bước chân đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Chu Nhạn Nhạn đi vào. Cô quan sát, đánh giá người ngồi ngồi trên hàng ghế của phòng chờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kia. Cô cũng không hiểu vì sao cô ấy đến tìm mình, nhân vật được mấy tờ báo săn lùng mấy hôm nay, Nhạn Nhạn nghĩ:
-Người nhìn an tĩnh như vậy, ai nói rằng cô ta điêu ngoa, đanh đá đây? Còn cướp chồng của chị nữa. Đúng là trên đời chuyện lạ không thiếu.Nhạn Nhạn khẻ mỉm cười:
-Chào Trương tiểu thư. Tôi giúp gì được cho cô?
Hiểu Hàm nhìn người bạn của mình. Trong lòng khó nén được kích động:
Cô không ngờ những năm nay không gặp Nhạn Nhạn lại trở nên xinh đẹp như vậy:
Mái tóc cắt ngắn cá tính, để lộ khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, cô ấy mặt comple váy ngắn đôi giày cao gót đen, nhìn rất mạnh mẽ.
Nhưng cô biết bây giờ cô kích động cũng không được gì. Cô bây giờ đã là người khác rồi. Kìm nén cảm xúc. Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
-Chào Tổng giám đốc Chu, hôm nay đến không báo trước là tôi luống cuống mong cô bỏ qua. Tôi xin nói thẳng: Lần này tôi đến đây muốn tìm một ngôi nhà,một nơi yên tĩnh một chút…
Sau khi nói tất cả những yêu cầu của mình. Hiểu Hàm nhìn Chu Nhạn Nhạn xem phản ứng của cô ấy.
Chu Nhạn quả thật ngạc nhiên. Không ngờ Hiểu Hàm lại yêu cầu một ngôi nhà đơn giản như thế, với tính cách tin đồn của cô ta cộng thêm nơi ở này quả thật khác một trời một vực với nhà trước kia của cô ấy.Cô nghi ngờ đây không phải ngôi sao bình hoa trong mấy báo đang đăng. Nhưng cô nhanh chóng phục hồi tinh thần:
-Cô yên tâm ngôi nhà này yêu cầu không quá rắc rôi, tôi sẽ nhanh tìm cho cô, 2 ngày sau chắc chắn sẽ tìm được khí đó tôi sẽ liên lạc với cô.
Triệu Hiểu Hàm nghe đến đây thì vô cùng yên tâm. Cô bắt tay tạm biệt với Nhạn Nhạn sau đó rất nhanh đi đến khách King hotel để tìm phòng trú ngụ đêm nay.
Xe đậu trước cổng khách sạn, có phục vụ rất nhanh mở cửa cho cô. Đi nhanh đến quầy tiếp tân cô nhanh chóng đặt phòng.
-Thưa tiểu thư Triệu phòng của cô đã được đặt xong số phòng là 304. Mời cô đi về hướng thang máy sẽ có người hướng dẫn.
Triệu Hiểu Hàm mỉm cười với cô tiếp tân. Cô ta có phần bất ngờ vì Triệu Hiểu Hàm được mệnh danh là Hồ Ly tinh đua ngoa đang cười với cô ta. Cô trầm tư nhìn theo bóng của Hiểu Hàm.
Hiểu Hàm lắc đầu cười nhạt, cô không thể thay đổi cách nhìn thế giới này được, chỉ có thể đợi thời gian thôi.
Hiểu Hàm lên thang máy tiến tới phòng 304 có phục vụ hướng dẫn cô đi. Đi đến hành lang của Khách sạn cô đi qua một người đàn ông khá quen mặt đang đi cùng một cô gái trẻ trung xinh đẹp, gương mặt anh ta ửng đỏ như đang kìm nén cái gì đó, sau đó anh ta bị cô gái kia lôi vào trong phòng bên cạnh phòng cô. Người đàn ông cố gắng chống cứ để đẩy cô gái kia ra. Hiểu Hàm nhìn cũng biết xảy ra chuyện gì cô sống 2 kiếp rồi coi như là cũng biết một số chuyện.
Cô cũng không quản nhiều đẩy cửa phòng đi vào sau đó nằm ngã lên giường. Cô không bật đèn lên chìm vào bóng tối đề suy nghĩ về ngày mai. Cô nghĩ ngày mai cô phải đi đến Giải trí Lý Thị để mà bắt đầu sự nghiệp diễn xuất của mình. Nghĩ hồi lâu làm cô mệt mỏi thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu cô mơ màng trong cơn mộng. Hình ảnh xung quanh khá hỗn độn, Cô mơ thấy kiếp trước của cô mối hận thù của cô và Đỗ Thiên Vũ,Hứa Thanh Mỹ, còn mơ về ba mẹ mình đang đứng trên con tàu bị đắm kia ánh mắt thương yêu khuyên cô cố gắng sống tốt đừng phụ tấm lòng mà ông trời cho cô sống lại. Bây giờ kiếp nạn sinh tử của cô đã qua hạnh phúc tất đến, cha mẹ không thể theo cô nữa rồi, cái họ giúp cô chỉ đến đây, hy vọng kiếp sau vẫn làm cha mẹ cô.
Và sự mờ nhạt của một hình ảnh cô đơn, khóc trước mộ của cô.
-Là ai? Cô không kìm được bật thốt lên.
Sau đó bóng dáng đó chạy nhanh đến ôm cô, hôn lên môi cô kịch liệt làm cô như muốn tắt thở, sau đó người đó không ngừng gọi tên cô: Hiểu Hàm, Hiểu Hàm đừng bỏ anh. Sau đó trút hết đồ của cô ra mà chiếm hữu cô. Cuối cùng người đó tiến sâu vào cơ thể cô, như hòa cô làm một, người đó vận động nhẹ nhàng vì sợ cô đau, Hiểu Hàm không bài xích anh ta. Hai người cứ thế, cứ thế tiếp tục..
Là thật hay là mơ đây? Hiểu Hàm quả thật rất đau. Là thật hay mơ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook