Hiệp Khách Vương Phi
-
Chương 40: Chó nhỏ đáng thương
Doanh Mai thổ huyết trước mặt văn võ bá quan toàn trường, Thất vương phủ chỉ nói nàng bị bệnh cũ tái phát, nên bái thiếp hỏi thăm, bổ dược thuốc tốt kéo đến chật phòng. Ngay đến cả Hoàng hậu cũng ân cần truyền lời, muốn nàng sau khi bệnh tình thuyên giảm thì vào cung một chuyến. Thế tức là việc đầu tiên nàng bước chân ra khỏi phủ là phải đến hoàng cung à? Doanh Mai chậm chạp trong Thất phủ dưỡng bệnh, vài ngày chưa ló mặt ra thì nhận được tin sứ giả Bắc Yến chuẩn bị trở về. Ơ, cái tên Hoa Mạt Thư này không đưa ngọc cho nàng à? Dám chạy sao?
Cách kinh thành mười dặm về phía Tây có một đình nghỉ chân gọi là Điểm Lưu nơi dùng để đưa tiễn người đi xa. Khi Doanh Mai tới, Hoa Mạt Thư đã chờ sẵn ở đó, một bộ lục y dường như rất thong dong.
- Tiểu thư, ta đợi ngài thật lâu, còn tưởng ngài sẽ không đến đấy.
- Đồ của ta?
- Ây, thật là nóng vội, chí ít cũng phải tỏ vẻ lưu luyến ta một chút chứ?
- Biến.
- Ai, lại đây, lại đây, chúng ta tâm sự một chút nào?
- A, ngươi muốn tâm sự sao?
Nhìn đáy mắt Doanh Mai, Hoa Mạt Thư thấy lạnh run. Chết tiệt, sao cả người hắn lại cứng ngắc hết thế này?
- Tiểu thư, tha mạng.
- Nói đi, tâm sự thế nào?
Doanh Mai ngồi xuông đối diện hắn.
- Ách, không có gì.
- Đồ đâu?
Đại khái bởi vì bạn nhỏ nào đó đáng thương hề hề chớp mắt nhìn, hơn nữa hắn cứ cứng ngắc như vậy sẽ không tiện lấy đồ ra nên Doanh Mai đưa cho hắn giải dược.
- Đây là những gì ta tra được về Nhị các chủ Minh Nhất các.
Doanh Mai nhận lấy một tập giấy. Kỳ thực nàng cũng đã tra xét, có điều dù sao Nhị tỷ cũng biến mất trên đất Bắc Yến, Hoa Mạt Thư điều tra cũng có thêm ít hi vọng.
Hoa Mạt Thư len lén lại gần, cười rất nịnh hót.
- Tiểu thư, người nói, công tử và vị Nhị các chủ này có quan hệ gì?
Doanh Mai nhướn mày.
- Ây, tiểu thư, người xem, nơi cuối cùng bắt gặp Nhị các chủ là Bắc Yến, thời gian biến mất lại trùng hợp đến thế. Không phải...
- Không phải cái gì?
- Không phải... Công tử chạy theo mỹ nhân chứ?
Doanh Mai nhìn hắn, rất bình tĩnh:
- Công tử nhà ngươi đúng là chạy theo mỹ nhân.
- Ách, không phải chứ? Khẩu vị cũng nặng quá đi.
Doanh Mai tâm vững như bàn thạch:
- Vậy nên, trở về yên ổn đám người Bắc Yến đi.
- Nhưng... Có khi nào... Vị Nhị các chủ đó nổi giận mà động tay động chân với công tử? Hay... Công tử bị nàng ta bắt cóc a.
Doanh Mai liếc mắt cảnh cáo:
- Đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Ta nói rồi, công tử nhà ngươi chỉ không nghĩ thông việc gì thôi. Không có việc gì thì đừng suy diễn lung tung.
Hoa Mạt Thư làm bộ ủy khuất. Tiểu thư nói vậy càng khiến người ta nghĩ nhiều hơn. Nghĩ không thông? Chẳng phải ám chỉ đến chuyện tình cảm à? Một nam một nữ thì còn chuyện tình cảm gì nữa chứ? Coi hắn là kẻ lên ba à? Công tử văn nhã như vậy mà đi cùng sát thủ lạnh băng. Nghĩ tới tổ hợp kỳ dị này, Hoa Mạt Thư không nhịn được rùng mình. Có điều, chí ít cũng xác định công tử không sao.
- Ngọc Băng Phách đâu?
Hoa Mạt Thư giật giật môi. Nhớ thật giai. Hắn rất luyến tiếc mà lôi ra một hộp gỗ nhỏ.
- Tiểu thư, người cần nó làm gì?
- Đó là chuyện của ta.
Doanh Mai mở hộp. Một khối ngọc thuần băng sáng bóng. Chất ngọc mịn, trong suốt, tỏa ra khí lành lạnh dịu nhẹ. Hài lòng thu chiếc hộp vào trong tay, đồ tốt, rất phù hợp.
- Tiểu thư, người nhất định phải sử dụng nó thật tốt đấy.
Doanh Mai liếc mắt thấy bộ dạng không nỡ rời xa của Hoa Mạt Thư, nàng đen mặt, hừ, người tình trong mộng của ngươi đấy à?
- Còn không mau xuất phát, muốn ở lại Đại Sở thêm một ngày sao?
- Ta chỉ muốn nhìn bảo bối thêm một lát mà thôi.
- Hừ, ngươi không đi thì ta đi.
- Ấy, tiểu thư, đừng đi mà, tiểu thư.
Đáng thương Hoa Mạt Thư dù có gọi thế nào cũng không níu kéo được bóng dáng đang dần đi xa. Bảo bối a. Chúng ta xa cách từ đây a. Ôi, thật là không nỡ mà.
Hoàng cung
Lần thứ hai Doanh Mai tiến đến hoàng cung, vẫn là cung điện nguy nga, đài các, cảnh sắc được bố trí tỉ mỉ đẹp mắt. Những thứ càng đẹp đẽ càng che dấu vẻ lạnh lẽo bên trong. Với hoàng cung, đó là tình người nguội lạnh.
Lần thứ hai gặp mặt, Hoàng hậu vô cùng quan tâm ân cần săn sóc với Doanh Mai, như thể Doanh Mai chính là con ruột của bà vậy. Không thể không nói, Hoàng hậu rất khéo léo, là người khéo léo nhất trong chốn phi tần, có thể ngồi yên vị trí này nhiều năm, đâu có tầm thường.
Bồi Hoàng hậu gần hai canh giờ, rất "thực lòng" nghe những lời quan tâm, chỉ dạy của ngài, quả thật là tình yêu thương vô bờ bến khiến người ta cảm động rớt nước mắt. Chỉ đáng tiếc, Doanh Mai đạo hạnh kém, tài sơ học thiển, chỉ biết im lặng, một mực vâng dạ.
Bước ra khỏi Phượng Nghi cung, Doanh Mai cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai canh giờ a, tiêu tốn quá nhiều sức lực. Một thái giám cung kính đến trước mặt nàng, cất giọng the thé:
- Hoàng thượng sai nô tài đợi vương phi ở đây. Mời vương phi đi theo nô tài.
Doanh Mai sớm đã thông suốt, bước theo. Người truyền nàng vào cung lần này hẳn là Hoàng thượng đi. Trong cung yến, Hoàng thượng đã dò xét nàng một lần, vẫn chưa thỏa mãn?
Ngự thư phòng.
Doanh Mai đứng trước cửa, tà áo lay động theo làn gió. Đúng là nơi nào dành cho vua thì nơi đó xa hoa. Đợi thái giám bẩm báo đi ra, nàng mới được vào.
Trong Ngự thư phòng, hoàng thượng ngồi sau thư án, từng chồng tấu chương thật dày chiếm hết một chiếc bàn dài. Mùi long tiên hương thoang thoảng, Doanh Mai thầm nghĩ, dù có hương an thần cũng phải mệt mỏi với số tấu chương đó. Ruốc cuộc người người tranh đoạt vị trí này là sao chứ? Ngay chính vị Hoàng thượng đang ngồi đây cũng không tránh khỏi chém giết huynh đệ, một đường tàn sát đẫm máu để lên ngôi cao. Đừng trông bề ngoài ngài ôn hòa mà bị mắc lừa, thực chất bên trong còn sắc lạnh hơn mũi dao.
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
Từ lúc Doanh Mai bước chân vào, Hoàng thượng vẫn không ngừng dò xét, cử chỉ khoan thai đúng mực, bạch y nhẹ nhàng uyển chuyển, phong thái của tiểu thư khuê các được dạy dỗ cẩn thận, nói người này thân kinh sa trường, ai tin đây?
- Đông Lăng điều thêm hai mươi vạn binh sĩ đến biên giới muốn xâm chiếm Đại Sở, ngươi thấy nên làm thế nào?
Doanh Mai vẫn thong thả phúc thân:
- Thần thiếp chỉ là một nữ tử, không dám có chủ kiến gì.
- Không sao, ngươi là nữ nhi Doanh Hùng tướng quân hẳn sẽ có cái nhìn hơn người, cứ việc nói, ta sẽ không trách tội. Ngươi thấy, cử ai đi là thích hợp nhất?
- Thần thiếp hiểu biết nông cạn, xin Hoàng thượng thứ tội.
- Vậy sao? Hiểu biết nông cạn hay là không muốn nói? Hả? Doanh thống lĩnh, Doanh Sơ Tà?
Tô Khải là người của Hoàng thượng, thân phận Doanh thống lĩnh này của nàng đã sớm bại lộ rồi, thẳng thắn mới là điều cần làm.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp may mắn tìm được phụ thân, chỉ mong được thân cận thêm với ông ấy, không hề có ý định dấu giếm, xin Hoàng thượng trách phạt.
Giọng điệu Doanh Mai chân thành cảm động, Hoàng thượng nhất thời cũng không dò xét được gì, bèn nở nụ cười.
- Xem ra ngươi với Doanh Hùng tướng quân tình cảm rất tốt. Ta ban chết cho ông ấy ngươi có phục hay không?
Doanh Mai cười nhẹ, nói tới, mục đích là đây sao? Doanh Mai đứng thẳng, người muốn dò xét không chỉ có mình Hoàng thượng đâu.
- Phục hay không phục thì có thay đổi được gì chứ? Hoàng thượng nào có hỏi ý kiến ta?
Đối mặt với sự thâm trầm của Hoàng thượng, trên mặt Doanh Mai không chút biểu tình. Mặt rồng giận dữ, quát lớn:
- Làm càn, dám vô lễ với trẫm đáng bị xử tử.
- Hoàng thượng sẽ không xử tử ta.
- Ngươi cho là như thế?
Doanh Mai rất tự tin:
- Tướng quân cam nguyện chịu tội hẳn đã có giao ước với Hoàng thượng, mà giao ước đó, thoát không khỏi liên quan đến ta.
Ánh mắt Hoàng thượng vẫn bắn thẳng về phía Doanh Mai, khí thế đế vương đè ép cũng không khiến nàng lùi bước, không hổ là thống lĩnh đội quân tinh nhuệ, quả cảm sáng suốt, nếu là nam tử ắt diễm áp quần hùng. Mặt rồng hài lòng.
- Nữ nhi Doanh Hùng cũng không làm mất mặt ông ấy. Đúng vậy, trẫm đã hứa với Doanh Hùng sẽ đảm bảo cuộc sống bình yên cho ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn sống trong Thất phủ sẽ không sao cả.
Doanh Mai chau mày, chưa đủ, cầu yên ổn ư? Vậy bệnh tình của nàng, tướng quân dự tính thế nào? Nhất định tướng quân còn để lại cho nàng thứ gì đó, không chỉ có lời hứa này của Hoàng thượng. Tướng quân, ruốc cuộc người đang giấu cái gì? Doanh Mai suy tư rất nhanh, nàng nhất định sẽ tìm hiểu rõ dự tính của ông ấy. Điều cần tra đã xong, hiện giờ là lúc nàng thể hiện thái độ. Doanh Mai làm tư thế nhà binh, lấy thái độ phục tùng của một binh sĩ quỳ xuống:
- Hoàng thượng, thuộc hạ rõ ràng Doanh tướng quân cam nguyện làm vậy. Càng rõ ràng hơn, tướng quân không phải trung thành với Hoàng thượng mà là trung thành với Đại Sở. Thuộc hạ là tướng sĩ dưới trướng ông ấy, tất nhiên cũng sẽ trung thành với Đại Sở.
Hoàng thượng chăm chú nhìn Doanh Mai, không, hiện giờ là thống lĩnh Doanh Sơ Tà, sự cứng rắn kỷ luật từ trong xương tủy phát ra, hồi lâu mới hài lòng nói:
- Tốt, lui đi.
- Vâng.
Trong Ngự thư phòng khuôn mặt Hoàng thượng bị bóng tối che dấu một nửa, đáy mắt thâm sâu như giếng cổ. Chưa đủ. Nữ nhân này còn chưa lộ ra đủ.
Thất vương phủ.
Lúc Doanh Mai trở về đã là buổi chiều. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhất định phải đến Bình thành, nơi tướng quân bị bắt. Trước khi đi cần thiết giải quyết xong vấn đề nơi đây. Tống Tử Yên có vẻ chính là Phượng Vũ, các chủ Thất Vũ các, giang hồ nên để người giang hồ giải quyết, vì thế nàng cất bước đến viện Vân Tiêu ở lại.
Viện này tên là Phong Bách uyển, ừm, tên Vân Tiêu này rất biết chọn lựa đấy, đi ở nhờ nhà người ta cũng phải chọn viện ưng ý nhất. Đúng là kênh kiệu.
Phong Bách uyển là nằm về phía nam vương phủ, đông ấm hè mát, hơn nữa nơi đây trồng rất nhiều cây cối, mỗi khi gió thổi qua lá cây xào xạc tạo ra một bản nhạc tự nhiên du dương. Quả thực là hợp lòng người. Sau này có hài tử phải giành viện này cho hắn mới được. Doanh Mai cười nhạt, có thể đến ngày ấy sao?
Chủ viện Phong Bách uyển, Doanh Mai rất ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi thẫn thờ. Doanh Mai nháy mắt, lại nháy mắt. Nàng nhìn nhầm à? Vân Tiêu lại có lúc trông vô hồn như thế? Trông giống một tượng sáp không cảm xúc mặc người ta làm càn. Nháy mắt, tiếp tục nháy mắt.
- Vân Tiêu.
Không cảm xúc.
- Vân Tiêu.
Không cảm xúc lần hai.
- Mỹ nữ tìm ngươi kìa.
- A.
A, có cảm xúc. Nhưng mà, gì thế này? Không phải hắn nên vui mừng sung sướng à? Biểu tình hoảng sợ đó là sao?
- Ngươi. Không sao chứ?
- Ngươi, ngươi nói ai tìm ta? Ma nữ?
- Ma nữ? Sao có thể. Là mỹ nữ, mỹ nữ mới đúng.
- Không, không thể nào.
Vân Tiêu hoảng sợ lẩm bẩm. Doanh Mai rất bất an. Hôm nay tên này bị đứt dây à?
- Ngươi, uống thuốc chưa? Còn nhớ mình là ai không?
Trả lời Doanh Mai là những tiếng lẩm bẩm không ra đầu đuôi của hắn:
- Đáng sợ, thật đáng sợ... Không, không thể bị bắt... Đúng thế... Vân Tiêu là một công tử phong lưu anh tuấn không thể bị bắt được.
Kỳ thực, những điều hắn lẩm bẩm Doanh Mai không thể hiểu dù chỉ một chút. Chỉ thấy hắn đập bàn dường như rất quyết tâm.
- Ta phải đi, phải rời khỏi đây.
Vân Tiêu nhanh chóng chạy vào trong thu dọn hành lý, vơ vội vài bộ y phục, thậm chí rương bạc nàng chuyển vào cho hắn mới dùng được một nửa cũng không quan tâm, chỉ lấy vài thanh nhét vội vào người. Doanh Mai ngạc nhiên vô cùng:
- Nhưng mà ngươi đi đâu?
Bỗng chốc như bị điểm huyệt, cả người Vân Tiêu mềm nhũn tụt xuống nền nhà, lại tiếp tục lẩm bẩm:
- Đúng, đi đâu, đi đâu được.
Doanh Mai nâng trán, nàng sai lầm rồi, ngươi hãy đi, mau đi đi, đâu cũng được, miễn không phải Thất phủ.
Cuối cùng, Doanh Mai ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi:
- Mấy con chim của ngươi còn sống chứ?
Trả lời nàng là vẻ mặt thẫn thờ vô hồn của hắn. Trông hắn mới tuyệt vọng làm sao!
Tia hi vọng cuối cùng cũng tắt nhúm, nàng rất rối bời, có nên gọi phụ mẫu hắn đến khiêng người về không? Hay là thôi đi, tránh cho họ nghĩ Thất phủ ngược đãi thể xác và tinh thần hắn. Xem mạch tượng cũng đâu phải trúng độc cơ chứ? Có lẽ con chó nhỏ này gặp phải đả kích nào đó chăng? Hoảng loạn như thế. Thật đáng thương!
Cách kinh thành mười dặm về phía Tây có một đình nghỉ chân gọi là Điểm Lưu nơi dùng để đưa tiễn người đi xa. Khi Doanh Mai tới, Hoa Mạt Thư đã chờ sẵn ở đó, một bộ lục y dường như rất thong dong.
- Tiểu thư, ta đợi ngài thật lâu, còn tưởng ngài sẽ không đến đấy.
- Đồ của ta?
- Ây, thật là nóng vội, chí ít cũng phải tỏ vẻ lưu luyến ta một chút chứ?
- Biến.
- Ai, lại đây, lại đây, chúng ta tâm sự một chút nào?
- A, ngươi muốn tâm sự sao?
Nhìn đáy mắt Doanh Mai, Hoa Mạt Thư thấy lạnh run. Chết tiệt, sao cả người hắn lại cứng ngắc hết thế này?
- Tiểu thư, tha mạng.
- Nói đi, tâm sự thế nào?
Doanh Mai ngồi xuông đối diện hắn.
- Ách, không có gì.
- Đồ đâu?
Đại khái bởi vì bạn nhỏ nào đó đáng thương hề hề chớp mắt nhìn, hơn nữa hắn cứ cứng ngắc như vậy sẽ không tiện lấy đồ ra nên Doanh Mai đưa cho hắn giải dược.
- Đây là những gì ta tra được về Nhị các chủ Minh Nhất các.
Doanh Mai nhận lấy một tập giấy. Kỳ thực nàng cũng đã tra xét, có điều dù sao Nhị tỷ cũng biến mất trên đất Bắc Yến, Hoa Mạt Thư điều tra cũng có thêm ít hi vọng.
Hoa Mạt Thư len lén lại gần, cười rất nịnh hót.
- Tiểu thư, người nói, công tử và vị Nhị các chủ này có quan hệ gì?
Doanh Mai nhướn mày.
- Ây, tiểu thư, người xem, nơi cuối cùng bắt gặp Nhị các chủ là Bắc Yến, thời gian biến mất lại trùng hợp đến thế. Không phải...
- Không phải cái gì?
- Không phải... Công tử chạy theo mỹ nhân chứ?
Doanh Mai nhìn hắn, rất bình tĩnh:
- Công tử nhà ngươi đúng là chạy theo mỹ nhân.
- Ách, không phải chứ? Khẩu vị cũng nặng quá đi.
Doanh Mai tâm vững như bàn thạch:
- Vậy nên, trở về yên ổn đám người Bắc Yến đi.
- Nhưng... Có khi nào... Vị Nhị các chủ đó nổi giận mà động tay động chân với công tử? Hay... Công tử bị nàng ta bắt cóc a.
Doanh Mai liếc mắt cảnh cáo:
- Đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Ta nói rồi, công tử nhà ngươi chỉ không nghĩ thông việc gì thôi. Không có việc gì thì đừng suy diễn lung tung.
Hoa Mạt Thư làm bộ ủy khuất. Tiểu thư nói vậy càng khiến người ta nghĩ nhiều hơn. Nghĩ không thông? Chẳng phải ám chỉ đến chuyện tình cảm à? Một nam một nữ thì còn chuyện tình cảm gì nữa chứ? Coi hắn là kẻ lên ba à? Công tử văn nhã như vậy mà đi cùng sát thủ lạnh băng. Nghĩ tới tổ hợp kỳ dị này, Hoa Mạt Thư không nhịn được rùng mình. Có điều, chí ít cũng xác định công tử không sao.
- Ngọc Băng Phách đâu?
Hoa Mạt Thư giật giật môi. Nhớ thật giai. Hắn rất luyến tiếc mà lôi ra một hộp gỗ nhỏ.
- Tiểu thư, người cần nó làm gì?
- Đó là chuyện của ta.
Doanh Mai mở hộp. Một khối ngọc thuần băng sáng bóng. Chất ngọc mịn, trong suốt, tỏa ra khí lành lạnh dịu nhẹ. Hài lòng thu chiếc hộp vào trong tay, đồ tốt, rất phù hợp.
- Tiểu thư, người nhất định phải sử dụng nó thật tốt đấy.
Doanh Mai liếc mắt thấy bộ dạng không nỡ rời xa của Hoa Mạt Thư, nàng đen mặt, hừ, người tình trong mộng của ngươi đấy à?
- Còn không mau xuất phát, muốn ở lại Đại Sở thêm một ngày sao?
- Ta chỉ muốn nhìn bảo bối thêm một lát mà thôi.
- Hừ, ngươi không đi thì ta đi.
- Ấy, tiểu thư, đừng đi mà, tiểu thư.
Đáng thương Hoa Mạt Thư dù có gọi thế nào cũng không níu kéo được bóng dáng đang dần đi xa. Bảo bối a. Chúng ta xa cách từ đây a. Ôi, thật là không nỡ mà.
Hoàng cung
Lần thứ hai Doanh Mai tiến đến hoàng cung, vẫn là cung điện nguy nga, đài các, cảnh sắc được bố trí tỉ mỉ đẹp mắt. Những thứ càng đẹp đẽ càng che dấu vẻ lạnh lẽo bên trong. Với hoàng cung, đó là tình người nguội lạnh.
Lần thứ hai gặp mặt, Hoàng hậu vô cùng quan tâm ân cần săn sóc với Doanh Mai, như thể Doanh Mai chính là con ruột của bà vậy. Không thể không nói, Hoàng hậu rất khéo léo, là người khéo léo nhất trong chốn phi tần, có thể ngồi yên vị trí này nhiều năm, đâu có tầm thường.
Bồi Hoàng hậu gần hai canh giờ, rất "thực lòng" nghe những lời quan tâm, chỉ dạy của ngài, quả thật là tình yêu thương vô bờ bến khiến người ta cảm động rớt nước mắt. Chỉ đáng tiếc, Doanh Mai đạo hạnh kém, tài sơ học thiển, chỉ biết im lặng, một mực vâng dạ.
Bước ra khỏi Phượng Nghi cung, Doanh Mai cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai canh giờ a, tiêu tốn quá nhiều sức lực. Một thái giám cung kính đến trước mặt nàng, cất giọng the thé:
- Hoàng thượng sai nô tài đợi vương phi ở đây. Mời vương phi đi theo nô tài.
Doanh Mai sớm đã thông suốt, bước theo. Người truyền nàng vào cung lần này hẳn là Hoàng thượng đi. Trong cung yến, Hoàng thượng đã dò xét nàng một lần, vẫn chưa thỏa mãn?
Ngự thư phòng.
Doanh Mai đứng trước cửa, tà áo lay động theo làn gió. Đúng là nơi nào dành cho vua thì nơi đó xa hoa. Đợi thái giám bẩm báo đi ra, nàng mới được vào.
Trong Ngự thư phòng, hoàng thượng ngồi sau thư án, từng chồng tấu chương thật dày chiếm hết một chiếc bàn dài. Mùi long tiên hương thoang thoảng, Doanh Mai thầm nghĩ, dù có hương an thần cũng phải mệt mỏi với số tấu chương đó. Ruốc cuộc người người tranh đoạt vị trí này là sao chứ? Ngay chính vị Hoàng thượng đang ngồi đây cũng không tránh khỏi chém giết huynh đệ, một đường tàn sát đẫm máu để lên ngôi cao. Đừng trông bề ngoài ngài ôn hòa mà bị mắc lừa, thực chất bên trong còn sắc lạnh hơn mũi dao.
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
Từ lúc Doanh Mai bước chân vào, Hoàng thượng vẫn không ngừng dò xét, cử chỉ khoan thai đúng mực, bạch y nhẹ nhàng uyển chuyển, phong thái của tiểu thư khuê các được dạy dỗ cẩn thận, nói người này thân kinh sa trường, ai tin đây?
- Đông Lăng điều thêm hai mươi vạn binh sĩ đến biên giới muốn xâm chiếm Đại Sở, ngươi thấy nên làm thế nào?
Doanh Mai vẫn thong thả phúc thân:
- Thần thiếp chỉ là một nữ tử, không dám có chủ kiến gì.
- Không sao, ngươi là nữ nhi Doanh Hùng tướng quân hẳn sẽ có cái nhìn hơn người, cứ việc nói, ta sẽ không trách tội. Ngươi thấy, cử ai đi là thích hợp nhất?
- Thần thiếp hiểu biết nông cạn, xin Hoàng thượng thứ tội.
- Vậy sao? Hiểu biết nông cạn hay là không muốn nói? Hả? Doanh thống lĩnh, Doanh Sơ Tà?
Tô Khải là người của Hoàng thượng, thân phận Doanh thống lĩnh này của nàng đã sớm bại lộ rồi, thẳng thắn mới là điều cần làm.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp may mắn tìm được phụ thân, chỉ mong được thân cận thêm với ông ấy, không hề có ý định dấu giếm, xin Hoàng thượng trách phạt.
Giọng điệu Doanh Mai chân thành cảm động, Hoàng thượng nhất thời cũng không dò xét được gì, bèn nở nụ cười.
- Xem ra ngươi với Doanh Hùng tướng quân tình cảm rất tốt. Ta ban chết cho ông ấy ngươi có phục hay không?
Doanh Mai cười nhẹ, nói tới, mục đích là đây sao? Doanh Mai đứng thẳng, người muốn dò xét không chỉ có mình Hoàng thượng đâu.
- Phục hay không phục thì có thay đổi được gì chứ? Hoàng thượng nào có hỏi ý kiến ta?
Đối mặt với sự thâm trầm của Hoàng thượng, trên mặt Doanh Mai không chút biểu tình. Mặt rồng giận dữ, quát lớn:
- Làm càn, dám vô lễ với trẫm đáng bị xử tử.
- Hoàng thượng sẽ không xử tử ta.
- Ngươi cho là như thế?
Doanh Mai rất tự tin:
- Tướng quân cam nguyện chịu tội hẳn đã có giao ước với Hoàng thượng, mà giao ước đó, thoát không khỏi liên quan đến ta.
Ánh mắt Hoàng thượng vẫn bắn thẳng về phía Doanh Mai, khí thế đế vương đè ép cũng không khiến nàng lùi bước, không hổ là thống lĩnh đội quân tinh nhuệ, quả cảm sáng suốt, nếu là nam tử ắt diễm áp quần hùng. Mặt rồng hài lòng.
- Nữ nhi Doanh Hùng cũng không làm mất mặt ông ấy. Đúng vậy, trẫm đã hứa với Doanh Hùng sẽ đảm bảo cuộc sống bình yên cho ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn sống trong Thất phủ sẽ không sao cả.
Doanh Mai chau mày, chưa đủ, cầu yên ổn ư? Vậy bệnh tình của nàng, tướng quân dự tính thế nào? Nhất định tướng quân còn để lại cho nàng thứ gì đó, không chỉ có lời hứa này của Hoàng thượng. Tướng quân, ruốc cuộc người đang giấu cái gì? Doanh Mai suy tư rất nhanh, nàng nhất định sẽ tìm hiểu rõ dự tính của ông ấy. Điều cần tra đã xong, hiện giờ là lúc nàng thể hiện thái độ. Doanh Mai làm tư thế nhà binh, lấy thái độ phục tùng của một binh sĩ quỳ xuống:
- Hoàng thượng, thuộc hạ rõ ràng Doanh tướng quân cam nguyện làm vậy. Càng rõ ràng hơn, tướng quân không phải trung thành với Hoàng thượng mà là trung thành với Đại Sở. Thuộc hạ là tướng sĩ dưới trướng ông ấy, tất nhiên cũng sẽ trung thành với Đại Sở.
Hoàng thượng chăm chú nhìn Doanh Mai, không, hiện giờ là thống lĩnh Doanh Sơ Tà, sự cứng rắn kỷ luật từ trong xương tủy phát ra, hồi lâu mới hài lòng nói:
- Tốt, lui đi.
- Vâng.
Trong Ngự thư phòng khuôn mặt Hoàng thượng bị bóng tối che dấu một nửa, đáy mắt thâm sâu như giếng cổ. Chưa đủ. Nữ nhân này còn chưa lộ ra đủ.
Thất vương phủ.
Lúc Doanh Mai trở về đã là buổi chiều. Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhất định phải đến Bình thành, nơi tướng quân bị bắt. Trước khi đi cần thiết giải quyết xong vấn đề nơi đây. Tống Tử Yên có vẻ chính là Phượng Vũ, các chủ Thất Vũ các, giang hồ nên để người giang hồ giải quyết, vì thế nàng cất bước đến viện Vân Tiêu ở lại.
Viện này tên là Phong Bách uyển, ừm, tên Vân Tiêu này rất biết chọn lựa đấy, đi ở nhờ nhà người ta cũng phải chọn viện ưng ý nhất. Đúng là kênh kiệu.
Phong Bách uyển là nằm về phía nam vương phủ, đông ấm hè mát, hơn nữa nơi đây trồng rất nhiều cây cối, mỗi khi gió thổi qua lá cây xào xạc tạo ra một bản nhạc tự nhiên du dương. Quả thực là hợp lòng người. Sau này có hài tử phải giành viện này cho hắn mới được. Doanh Mai cười nhạt, có thể đến ngày ấy sao?
Chủ viện Phong Bách uyển, Doanh Mai rất ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi thẫn thờ. Doanh Mai nháy mắt, lại nháy mắt. Nàng nhìn nhầm à? Vân Tiêu lại có lúc trông vô hồn như thế? Trông giống một tượng sáp không cảm xúc mặc người ta làm càn. Nháy mắt, tiếp tục nháy mắt.
- Vân Tiêu.
Không cảm xúc.
- Vân Tiêu.
Không cảm xúc lần hai.
- Mỹ nữ tìm ngươi kìa.
- A.
A, có cảm xúc. Nhưng mà, gì thế này? Không phải hắn nên vui mừng sung sướng à? Biểu tình hoảng sợ đó là sao?
- Ngươi. Không sao chứ?
- Ngươi, ngươi nói ai tìm ta? Ma nữ?
- Ma nữ? Sao có thể. Là mỹ nữ, mỹ nữ mới đúng.
- Không, không thể nào.
Vân Tiêu hoảng sợ lẩm bẩm. Doanh Mai rất bất an. Hôm nay tên này bị đứt dây à?
- Ngươi, uống thuốc chưa? Còn nhớ mình là ai không?
Trả lời Doanh Mai là những tiếng lẩm bẩm không ra đầu đuôi của hắn:
- Đáng sợ, thật đáng sợ... Không, không thể bị bắt... Đúng thế... Vân Tiêu là một công tử phong lưu anh tuấn không thể bị bắt được.
Kỳ thực, những điều hắn lẩm bẩm Doanh Mai không thể hiểu dù chỉ một chút. Chỉ thấy hắn đập bàn dường như rất quyết tâm.
- Ta phải đi, phải rời khỏi đây.
Vân Tiêu nhanh chóng chạy vào trong thu dọn hành lý, vơ vội vài bộ y phục, thậm chí rương bạc nàng chuyển vào cho hắn mới dùng được một nửa cũng không quan tâm, chỉ lấy vài thanh nhét vội vào người. Doanh Mai ngạc nhiên vô cùng:
- Nhưng mà ngươi đi đâu?
Bỗng chốc như bị điểm huyệt, cả người Vân Tiêu mềm nhũn tụt xuống nền nhà, lại tiếp tục lẩm bẩm:
- Đúng, đi đâu, đi đâu được.
Doanh Mai nâng trán, nàng sai lầm rồi, ngươi hãy đi, mau đi đi, đâu cũng được, miễn không phải Thất phủ.
Cuối cùng, Doanh Mai ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi:
- Mấy con chim của ngươi còn sống chứ?
Trả lời nàng là vẻ mặt thẫn thờ vô hồn của hắn. Trông hắn mới tuyệt vọng làm sao!
Tia hi vọng cuối cùng cũng tắt nhúm, nàng rất rối bời, có nên gọi phụ mẫu hắn đến khiêng người về không? Hay là thôi đi, tránh cho họ nghĩ Thất phủ ngược đãi thể xác và tinh thần hắn. Xem mạch tượng cũng đâu phải trúng độc cơ chứ? Có lẽ con chó nhỏ này gặp phải đả kích nào đó chăng? Hoảng loạn như thế. Thật đáng thương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook