Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
-
Chương 95: Em thuộc về anh
Trên một tinh cầu hoang vu tĩnh lặng, bầu trời đêm cũng không có vì sao sáng tô điểm, cảnh tượng xung quanh không hề có chút mỹ hảo.
Bầu trời tối đen, bốn phía là phế tích bị phá hỏng nghiêm trọng.
Trong cảnh tượng tàn phá như vậy, hình ảnh một thanh nhiên nhân loại bị một con nặc khắc tư dùng đuôi quấn lấy ôm vào lòng vẫn rất ấm áp.
Nhân loại có thói quen đeo nhẫn cho người mình thích, hiểu được điểm này, Ya Yi mới làm như vậy.
Tạ Loan có chút sửng sốt, chiếc nhẫn căn cứ theo kích cỡ ngón tay của người đeo, vì thế nó rất vừa vặn với ngón tay anh.
“Bắt được rồi, A Loan có phải thuộc về em không?” Không biết chủng tộc nhân loại quyết định thuộc về như thế nào, Ya Yi dùng đuôi quấn lấy thanh niên không chút xê dịch tầm mắt, con ngươi thực dịu ngoan, giọng nói trầm thấp lãnh đạm nhưng cũng thực êm dịu.
Đây là một câu hỏi bình thường, con nặc khắc tư này chẳng qua chỉ đơn thuần muốn xác nhận vấn đề này mà thôi.
Tạ Loan nghẹn một chút, chiếc nhẫn trên ngón áp út tựa hồ có nhiệt độ, mà biểu tình ôn hòa cùng khao khát ẩn sau ánh mắt lãnh đạm của con nặc khắc tư trước mắt làm Tạ Loan không kiềm được gật đầu.
Cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, Tạ Loan không biết vì sao con nặc khắc tư này lại chuẩn xác chọn trúng ngón tay này, theo như truyền thống của nhân loại bọn họ, đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái có ý nghĩa rất quan trọng.
Sự thực thì Ya Yi chỉ vô tình chọn trúng mà thôi, nó chỉ biết nhân loại có thói quen đeo nhẫn cho bầu bạn, cũng không biết đeo ở ngón bất đồng thì có ý nghĩa khác biệt thế nào.
Thế nhưng nó vừa vặn chọn trúng ngón áp út có ý nghĩa quan trọng nhất.
Thấy thanh niên khẽ gật đầu, Ya Yi vô thức siết chặt chiếc đuôi bạc, lúc này nó đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế chỉ đành một lần nữa tạm buông đuôi ra.
Lúc đeo nhẫn cho bầu bạn, nhân loại còn làm một nghi thức nữa.
Căn cứ theo tri thức mình biết, con nặc khắc tư quỳ một chân xuống trước mặt thanh niên, nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của thanh niên.
Mặc dù không biết nghi thức này có ý nghĩa gì, Ya Yi vẫn làm như vậy, chiếc đuôi bạc sau lưng cũng rũ xuống, thoạt nhìn giống như một con dã thú nguy hiểm chủ động thu liễm lại tất cả tính công kích, trở nên thực dịu ngoan.
Được thanh niên đáp lại, Ya Yi cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của thanh niên, khẽ ngậm một chút để lại chút thủy sắc.
Bị ngậm ngón tay, mặc dù chỉ là một đoạn nhỏ nhưng cũng đủ để Tạ Loan khẽ run thân thể.
“Anh thuộc về anh.” Chăm chú nhìn thanh niên, Ya Yi nhỏ giọng nói ra những lời này.
Giọng điệu vẫn không thay đổi, vẫn là âm thanh lãnh đạm trầm thấp nhưng những lời này trong chủng tộc nặc khắc tư tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra.
Bởi vì cử động quỳ một gối của con nặc khắc tư này mà sửng sốt, nghĩ tới bởi vì hành động đeo nhẫn trước đó nên đối phương mới làm như vậy, Tạ Loan nhịn không được nghẹn lời.
Thứ tự hơi sai đi…
Thế nhưng nói thế nào thì ý Ya Yi muốn biểu đạt vẫn giống nhau, chạm chiếc nhẫn trên tay, sau đó vươn tay xoa mái tóc dài màu bạc của đối phương coi như đáp lại.
Xét theo cách nói của nhân loại, đối phương chịu đeo nhẫn chính là thừa nhận quan hệ bầu bạn, Tạ Loan có chút tò mò, vậy trong chủng tộc nặc khắc tư, hành động khi đồng ý là gì?
Vô thức hỏi ra miệng, lúc ý thức được thì trước mắt Tạ Loan xuất hiện một chiếc đuôi bạc dịu ngoan, chiếc đuôi hoàn toàn thu hồi tính công kích, an tĩnh đặt ở vị trí mà anh có thể dễ dàng chạm tới.
“…” Hơi mở to mắt, đến lúc này Tạ Loan mới ý thức được một chuyện.
Sớm đã đoán được phần đuôi của chủng tộc nặc khắc tư là vị trí chỉ có người thân thiết có thể chạm tới, thế nhưng Tạ Loan thực không ngờ người thân thiết lại giới hạn ở phạm vi bầu bạn…
Vậy trước kia anh sờ nhiều như vậy có tính là đùa giỡn lưu manh không?
Suy nghĩ mấy giây rồi lựa chọn từ bỏ suy nghĩ vấn đề này, Tạ Loan quay đầu đi ho khan một tiếng, sau đó quay trở lại, lần này trong điều kiện tiên quyết là đã hiểu rõ ràng ý nghĩa, anh đưa tay chạm vào chiếc đuôi bạc này.
Muốn ký hiệu khí tức kéo dài hơn cho thanh niên, lần trước lúc có ý nghĩ này, dục vọng của Ya Yi đã được phóng thích trong lòng bàn tay ấm áp của thanh niên, hiện giờ bởi vì muốn xác nhận thuộc về mà có ý nghĩ tương tự, thế nhưng con nặc khắc tư này cũng biết trường hợp không phù hợp.
Không thể ở nơi này.
Cuối cùng nhẫn nhịn ôm bảo vật vào lòng, Ya Yi cúi đầu dùng cánh môi mỏng của mình chạm nhẹ vào gò má thanh niên.
Có cảm giác thực hạnh phúc.
Ya Yi híp mắt, sau khi hôn xong, nó phát ra tiếng hừ trầm thấp.
Lúc hai người trở về phân hội Vân Bảo, mọi người trong phân hội đều mơ hồ cảm thấy quan hệ của hai người tựa hồ có chút thay đổi vi diệu.
Giống như trở nên rõ ràng hơn.
Không biết con nặc khắc tư này có ăn sạch sẽ hội trưởng bọn họ hay chưa, người nhận ra đều không lên tiếng, thế nhưng cũng không nhịn được tò mò suy nghĩ.
Chủng loại nhân loại cùng nặc khắc tư… nghĩ thế nào cũng cảm thấy thanh niên sẽ rất khổ cực.
Cuối tuần gia trưởng sẽ tới phân hội hỏi thăm sức khỏe ấu tể hoặc đón ấu tể về nhà, cuối tuần này có một cặp cha mẹ cùng tới phân hội.
Là cha mẹ của ấu tể ma da.
Ma da là một chủng tộc lúc ở dạng người, vô luận nam hay nữ đều có tướng mạo khôi ngô hơn những chủng tộc khác, thấp nhất cũng cao 2m3, lúc này trước mắt Tạ Loan là hai người rất cao lớn.
Nghe Hạ Kỳ nói cha mẹ của ấu tể ma da tới, Tạ Loan liền tới ao nước ôm ấu tể ma da có hình dáng giống như bé rùa nhỏ lên.
“Bảo bảo, chốc nữa rồi quay lại chơi với Già Nhĩ, hôm nay ba mẹ của con tới thăm này.” Tạ Loan dùng khăn lông lau khô bọt nước dính trên người ấu tể ma da, ôn hòa nói.
Ấu tể ma da này vừa nãy đang cùng tiểu nhân ngư chơi rượt đuổi trong ao, tựa hồ đang so xem ai bơi nhanh hơn, thế nhưng trận so tài này đã bị Tạ Loan cắt đứt.
“Mạt mạt~” nhỏ giọng gọi thanh niên, tiểu nhân ngư tóc ngắn vàng nhạt nhìn ấu tể ma da bị thanh niên ôm vào lòng, sau đó lại mở miệng: “Thác Thác.”
Bởi vì không thích đi trên đất bằng, hơn nữa bản thân cũng là chủng tộc thích nước, phần lớn thời gian trong ngày ấu tể ma da đều ở trong ao nước hoặc đại dương mô phỏng, thời gian sống chung với ấu tể nhân như dĩ nhiên cũng nhiều hơn.
Đương nhiên, quan hệ của hai bé rất tốt có thể dễ dàng nhìn ra từ việc tiểu nhân như có thể gọi tên ấu tể ma da.
Trừ bỏ Tạ Loan, đây là cái tên hiếm hoi mà tiểu nhân ngư nói ra khỏi miệng.
Tạ Loan ngồi xổm xuống xoa mái tóc vàng mềm mại của tiểu nhân ngư, lập tức liền thấy đuôi bé lắc lư dao động, tiểu nhân ngư vốn nắm lấy ống quần anh, được anh xoa đầu liền ngoan ngoãn buông ra.
“Chốc nữa ta sẽ quay lại với con.” Chậm rãi mở miệng, Tạ Loan chờ bé lại một lần nữa vẫy vẫy vây đuôi rồi mới ôm ấu tể ma da đi tới phòng khách.
Được Tạ Loan ôm đi gặp gia trưởng, ấu tể ma da hệt như rùa đen liền kêu ô ô, cái đuôi nhỏ ngắn cũn cũng lắc lư.
Nhìn dáng vẻ ấu tể, Tạ Loan không khỏi có chút buồn cười cong cong mắt chuyển bé vào lòng gia trưởng.
Nhìn thấy ấu tể, biểu tình của hai vị gia trưởng rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, mà sau khi được mẹ ôm vào lòng, độ run của chiếc đuôi ấu tể ma da quả thực không thể nào xem thường.
Rõ ràng ấu tể ma da đang biểu đạt cảm giác cao hứng của mình, nhìn thấy gia trưởng liền cao hứng như vậy chứng minh gia trưởng rất yêu thương ấu tể này.
Biểu tình của hai vị gia trưởng rất nhu hòa, lúc ngẩng đầu nói chuyện chính sự với Tạ Loan thì mới lộ ra chút lo lắng.
Bởi vì chủng tộc ma da nổi danh về lực phòng ngự cường đại, sau khi ấu tể trưởng thành, nếu thi đậu học viện quân sự thì đều không ngoại lệ sẽ được huấn luyện làm thuẫn binh tiên phong.
Thế nhưng trước khi trưởng thành, tộc ma da sẽ để ấu tể tiến hành kiểm tra tư chất để phán định xem ấu tể có tư cách thi đậu học viện quân sự hay không.
Đánh giá tư chất có năm lần cơ hội, chỉ cần thông qua một lần là được.
Thế nhưng ấu tể ma da nhà bọn họ đã thử qua hai lần vẫn không thể thông qua, có thể thấy bé có chút mâu thuẫn với cuộc thi này, vì thế hai vị gia trưởng có chút do dự không biết có nên để ấu tể tham gia lần kiểm tra trong tháng gần nhất hay không.
Bởi vì đắn đo nên hai người nói chuyện với Tạ Loan, muốn nghe đề nghị của anh.
“Thật ra thì chúng tôi cảm thấy không thông qua cũng không sao, chẳng qua…” Nữ tính tộc ma da nói ra ý tưởng của bọn họ, thế nhưng tới gần cuối thì ngừng lại.
Cho dù ấu tể không có tư chất xuất sắc, chỉ là tư chất bình thường cũng không sao, bọn họ vẫn yêu thương ấu tể.
Chẳng qua trong tộc có rất nhiều ấu tể sau khi trưởng thành sẽ nghĩ làm thuẫn binh tiên phong chính là vinh dự, bọn họ không biết ấu tể nhà mình có như vậy hay không, sợ bé sẽ trách bọn họ không để nó cố gắng thêm một chút.
Nghe xong hai vị gia trưởng tổ chức ngôn ngữ rồi biểu đạt ý nghĩ của mình, Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể ma da trong lòng gia trưởng: “Có thể thử một lần nữa.”
Xoa lớp vỏ cứng của bé, Tạ Loan thấy ấu tể ma da ngẩng đầu lắc lắc đuôi với mình, còn ô ô một tiếng.
Lần thử này, Tạ Loan chú ý không phải là kết quả.
Cho dù ấu tể không thể vượt trội thì vẫn được yêu thương.
Có ấu tể tư chất xuất sắc, cũng có ấu tể tư chất bình thường, vô luận là loại nào cũng đều đáng được yêu thương chăm sóc.
Bầu trời tối đen, bốn phía là phế tích bị phá hỏng nghiêm trọng.
Trong cảnh tượng tàn phá như vậy, hình ảnh một thanh nhiên nhân loại bị một con nặc khắc tư dùng đuôi quấn lấy ôm vào lòng vẫn rất ấm áp.
Nhân loại có thói quen đeo nhẫn cho người mình thích, hiểu được điểm này, Ya Yi mới làm như vậy.
Tạ Loan có chút sửng sốt, chiếc nhẫn căn cứ theo kích cỡ ngón tay của người đeo, vì thế nó rất vừa vặn với ngón tay anh.
“Bắt được rồi, A Loan có phải thuộc về em không?” Không biết chủng tộc nhân loại quyết định thuộc về như thế nào, Ya Yi dùng đuôi quấn lấy thanh niên không chút xê dịch tầm mắt, con ngươi thực dịu ngoan, giọng nói trầm thấp lãnh đạm nhưng cũng thực êm dịu.
Đây là một câu hỏi bình thường, con nặc khắc tư này chẳng qua chỉ đơn thuần muốn xác nhận vấn đề này mà thôi.
Tạ Loan nghẹn một chút, chiếc nhẫn trên ngón áp út tựa hồ có nhiệt độ, mà biểu tình ôn hòa cùng khao khát ẩn sau ánh mắt lãnh đạm của con nặc khắc tư trước mắt làm Tạ Loan không kiềm được gật đầu.
Cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, Tạ Loan không biết vì sao con nặc khắc tư này lại chuẩn xác chọn trúng ngón tay này, theo như truyền thống của nhân loại bọn họ, đeo nhẫn lên ngón áp út tay trái có ý nghĩa rất quan trọng.
Sự thực thì Ya Yi chỉ vô tình chọn trúng mà thôi, nó chỉ biết nhân loại có thói quen đeo nhẫn cho bầu bạn, cũng không biết đeo ở ngón bất đồng thì có ý nghĩa khác biệt thế nào.
Thế nhưng nó vừa vặn chọn trúng ngón áp út có ý nghĩa quan trọng nhất.
Thấy thanh niên khẽ gật đầu, Ya Yi vô thức siết chặt chiếc đuôi bạc, lúc này nó đột nhiên nhớ tới một chuyện, vì thế chỉ đành một lần nữa tạm buông đuôi ra.
Lúc đeo nhẫn cho bầu bạn, nhân loại còn làm một nghi thức nữa.
Căn cứ theo tri thức mình biết, con nặc khắc tư quỳ một chân xuống trước mặt thanh niên, nắm lấy ngón tay đeo nhẫn của thanh niên.
Mặc dù không biết nghi thức này có ý nghĩa gì, Ya Yi vẫn làm như vậy, chiếc đuôi bạc sau lưng cũng rũ xuống, thoạt nhìn giống như một con dã thú nguy hiểm chủ động thu liễm lại tất cả tính công kích, trở nên thực dịu ngoan.
Được thanh niên đáp lại, Ya Yi cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của thanh niên, khẽ ngậm một chút để lại chút thủy sắc.
Bị ngậm ngón tay, mặc dù chỉ là một đoạn nhỏ nhưng cũng đủ để Tạ Loan khẽ run thân thể.
“Anh thuộc về anh.” Chăm chú nhìn thanh niên, Ya Yi nhỏ giọng nói ra những lời này.
Giọng điệu vẫn không thay đổi, vẫn là âm thanh lãnh đạm trầm thấp nhưng những lời này trong chủng tộc nặc khắc tư tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra.
Bởi vì cử động quỳ một gối của con nặc khắc tư này mà sửng sốt, nghĩ tới bởi vì hành động đeo nhẫn trước đó nên đối phương mới làm như vậy, Tạ Loan nhịn không được nghẹn lời.
Thứ tự hơi sai đi…
Thế nhưng nói thế nào thì ý Ya Yi muốn biểu đạt vẫn giống nhau, chạm chiếc nhẫn trên tay, sau đó vươn tay xoa mái tóc dài màu bạc của đối phương coi như đáp lại.
Xét theo cách nói của nhân loại, đối phương chịu đeo nhẫn chính là thừa nhận quan hệ bầu bạn, Tạ Loan có chút tò mò, vậy trong chủng tộc nặc khắc tư, hành động khi đồng ý là gì?
Vô thức hỏi ra miệng, lúc ý thức được thì trước mắt Tạ Loan xuất hiện một chiếc đuôi bạc dịu ngoan, chiếc đuôi hoàn toàn thu hồi tính công kích, an tĩnh đặt ở vị trí mà anh có thể dễ dàng chạm tới.
“…” Hơi mở to mắt, đến lúc này Tạ Loan mới ý thức được một chuyện.
Sớm đã đoán được phần đuôi của chủng tộc nặc khắc tư là vị trí chỉ có người thân thiết có thể chạm tới, thế nhưng Tạ Loan thực không ngờ người thân thiết lại giới hạn ở phạm vi bầu bạn…
Vậy trước kia anh sờ nhiều như vậy có tính là đùa giỡn lưu manh không?
Suy nghĩ mấy giây rồi lựa chọn từ bỏ suy nghĩ vấn đề này, Tạ Loan quay đầu đi ho khan một tiếng, sau đó quay trở lại, lần này trong điều kiện tiên quyết là đã hiểu rõ ràng ý nghĩa, anh đưa tay chạm vào chiếc đuôi bạc này.
Muốn ký hiệu khí tức kéo dài hơn cho thanh niên, lần trước lúc có ý nghĩ này, dục vọng của Ya Yi đã được phóng thích trong lòng bàn tay ấm áp của thanh niên, hiện giờ bởi vì muốn xác nhận thuộc về mà có ý nghĩ tương tự, thế nhưng con nặc khắc tư này cũng biết trường hợp không phù hợp.
Không thể ở nơi này.
Cuối cùng nhẫn nhịn ôm bảo vật vào lòng, Ya Yi cúi đầu dùng cánh môi mỏng của mình chạm nhẹ vào gò má thanh niên.
Có cảm giác thực hạnh phúc.
Ya Yi híp mắt, sau khi hôn xong, nó phát ra tiếng hừ trầm thấp.
Lúc hai người trở về phân hội Vân Bảo, mọi người trong phân hội đều mơ hồ cảm thấy quan hệ của hai người tựa hồ có chút thay đổi vi diệu.
Giống như trở nên rõ ràng hơn.
Không biết con nặc khắc tư này có ăn sạch sẽ hội trưởng bọn họ hay chưa, người nhận ra đều không lên tiếng, thế nhưng cũng không nhịn được tò mò suy nghĩ.
Chủng loại nhân loại cùng nặc khắc tư… nghĩ thế nào cũng cảm thấy thanh niên sẽ rất khổ cực.
Cuối tuần gia trưởng sẽ tới phân hội hỏi thăm sức khỏe ấu tể hoặc đón ấu tể về nhà, cuối tuần này có một cặp cha mẹ cùng tới phân hội.
Là cha mẹ của ấu tể ma da.
Ma da là một chủng tộc lúc ở dạng người, vô luận nam hay nữ đều có tướng mạo khôi ngô hơn những chủng tộc khác, thấp nhất cũng cao 2m3, lúc này trước mắt Tạ Loan là hai người rất cao lớn.
Nghe Hạ Kỳ nói cha mẹ của ấu tể ma da tới, Tạ Loan liền tới ao nước ôm ấu tể ma da có hình dáng giống như bé rùa nhỏ lên.
“Bảo bảo, chốc nữa rồi quay lại chơi với Già Nhĩ, hôm nay ba mẹ của con tới thăm này.” Tạ Loan dùng khăn lông lau khô bọt nước dính trên người ấu tể ma da, ôn hòa nói.
Ấu tể ma da này vừa nãy đang cùng tiểu nhân ngư chơi rượt đuổi trong ao, tựa hồ đang so xem ai bơi nhanh hơn, thế nhưng trận so tài này đã bị Tạ Loan cắt đứt.
“Mạt mạt~” nhỏ giọng gọi thanh niên, tiểu nhân ngư tóc ngắn vàng nhạt nhìn ấu tể ma da bị thanh niên ôm vào lòng, sau đó lại mở miệng: “Thác Thác.”
Bởi vì không thích đi trên đất bằng, hơn nữa bản thân cũng là chủng tộc thích nước, phần lớn thời gian trong ngày ấu tể ma da đều ở trong ao nước hoặc đại dương mô phỏng, thời gian sống chung với ấu tể nhân như dĩ nhiên cũng nhiều hơn.
Đương nhiên, quan hệ của hai bé rất tốt có thể dễ dàng nhìn ra từ việc tiểu nhân như có thể gọi tên ấu tể ma da.
Trừ bỏ Tạ Loan, đây là cái tên hiếm hoi mà tiểu nhân ngư nói ra khỏi miệng.
Tạ Loan ngồi xổm xuống xoa mái tóc vàng mềm mại của tiểu nhân ngư, lập tức liền thấy đuôi bé lắc lư dao động, tiểu nhân ngư vốn nắm lấy ống quần anh, được anh xoa đầu liền ngoan ngoãn buông ra.
“Chốc nữa ta sẽ quay lại với con.” Chậm rãi mở miệng, Tạ Loan chờ bé lại một lần nữa vẫy vẫy vây đuôi rồi mới ôm ấu tể ma da đi tới phòng khách.
Được Tạ Loan ôm đi gặp gia trưởng, ấu tể ma da hệt như rùa đen liền kêu ô ô, cái đuôi nhỏ ngắn cũn cũng lắc lư.
Nhìn dáng vẻ ấu tể, Tạ Loan không khỏi có chút buồn cười cong cong mắt chuyển bé vào lòng gia trưởng.
Nhìn thấy ấu tể, biểu tình của hai vị gia trưởng rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, mà sau khi được mẹ ôm vào lòng, độ run của chiếc đuôi ấu tể ma da quả thực không thể nào xem thường.
Rõ ràng ấu tể ma da đang biểu đạt cảm giác cao hứng của mình, nhìn thấy gia trưởng liền cao hứng như vậy chứng minh gia trưởng rất yêu thương ấu tể này.
Biểu tình của hai vị gia trưởng rất nhu hòa, lúc ngẩng đầu nói chuyện chính sự với Tạ Loan thì mới lộ ra chút lo lắng.
Bởi vì chủng tộc ma da nổi danh về lực phòng ngự cường đại, sau khi ấu tể trưởng thành, nếu thi đậu học viện quân sự thì đều không ngoại lệ sẽ được huấn luyện làm thuẫn binh tiên phong.
Thế nhưng trước khi trưởng thành, tộc ma da sẽ để ấu tể tiến hành kiểm tra tư chất để phán định xem ấu tể có tư cách thi đậu học viện quân sự hay không.
Đánh giá tư chất có năm lần cơ hội, chỉ cần thông qua một lần là được.
Thế nhưng ấu tể ma da nhà bọn họ đã thử qua hai lần vẫn không thể thông qua, có thể thấy bé có chút mâu thuẫn với cuộc thi này, vì thế hai vị gia trưởng có chút do dự không biết có nên để ấu tể tham gia lần kiểm tra trong tháng gần nhất hay không.
Bởi vì đắn đo nên hai người nói chuyện với Tạ Loan, muốn nghe đề nghị của anh.
“Thật ra thì chúng tôi cảm thấy không thông qua cũng không sao, chẳng qua…” Nữ tính tộc ma da nói ra ý tưởng của bọn họ, thế nhưng tới gần cuối thì ngừng lại.
Cho dù ấu tể không có tư chất xuất sắc, chỉ là tư chất bình thường cũng không sao, bọn họ vẫn yêu thương ấu tể.
Chẳng qua trong tộc có rất nhiều ấu tể sau khi trưởng thành sẽ nghĩ làm thuẫn binh tiên phong chính là vinh dự, bọn họ không biết ấu tể nhà mình có như vậy hay không, sợ bé sẽ trách bọn họ không để nó cố gắng thêm một chút.
Nghe xong hai vị gia trưởng tổ chức ngôn ngữ rồi biểu đạt ý nghĩ của mình, Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể ma da trong lòng gia trưởng: “Có thể thử một lần nữa.”
Xoa lớp vỏ cứng của bé, Tạ Loan thấy ấu tể ma da ngẩng đầu lắc lắc đuôi với mình, còn ô ô một tiếng.
Lần thử này, Tạ Loan chú ý không phải là kết quả.
Cho dù ấu tể không thể vượt trội thì vẫn được yêu thương.
Có ấu tể tư chất xuất sắc, cũng có ấu tể tư chất bình thường, vô luận là loại nào cũng đều đáng được yêu thương chăm sóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook