Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 90: Phản ứng sinh lý

Sau khi kết thúc chuyến hành trình tới Kha La Nặc Tư Tinh, Tạ Loan lại càng đặc biệt chú ý tới ấn ký màu đen trên người Ya Yi.

Trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi ở thế giới tuyến song song, hiện giờ Tạ Loan đã biết ấn ký này có thể kết nối với nội tâm con nặc khắc tư này.

Ấn ký càng đậm đại biểu xúc cảm tiêu cực trong lòng Ya Yi ngày càng nhiều, điều duy nhất làm Tạ Loan tương đối an tâm là ấn ký nhỏ trên cổ Ya Yi hiện giờ có màu sắc rất nhạt.

Trong trạng thái này, Ya Yi căn bản sẽ không xuất hiện tình huống mất khống chế, cho dù có lúc trạng thái có chút không ổn thì Tạ Loan cũng có thể trấn an đối phương.

Cho dù không thể tiêu trừ nhưng chỉ cần duy trì tình trạng như hiện giờ thì căn bản không thành vấn đề, Tạ Loan cho ra kết luận này.

Phần hắc ám trong nội tâm con nặc khắc tư này là sự tồn tại khách quan, nó không thể cũng không cần xóa bỏ, Tạ Loan có thể tiếp nhận Ya Yi như vậy.



“Nếu quả thực có một kẻ địch không biết tồn tại, kẻ này rất có thể là một chủng tộc chưa biết.” Nghe Tạ Loan kể lại mọi chuyện, Trát Lạp Đức im lặng hồi lâu, sau đó dùng ngữ khí trần thuật nói ra những lời này.

Khoảng thời gian sống chung không ngắn, Trát Lạp Đức tự tin với năng lực nhìn người của mình, ông biết thanh niên trước mắt sẽ không tùy tiện nói lung tung, vì thế ông tin tưởng Tạ Loan, kể cả chuyện bên thời gian song song.

Thế nhưng tin tức tiếp thu thực sự quá lớn, lại còn quá không tưởng, Trát Lạp Đức phải tiêu hóa hồi lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận.

Cùng lúc với tiếp nhận, Trát Lạp Đức cũng ý thức được chính mình rất có thể vừa tiếp xúc mới một sự thực đáng sợ.

Tinh tế đã sớm qua thời kỳ tìm kiếm ban đầu, tất cả các chủng tộc trong tinh tế, cho dù chỉ là quần thể nhỏ thì vẫn có người biết, nếu địch nhân không phải là chủng tộc đã biết thì rất có thể đối phương đến từ một vũ trụ khác.

Hiện giờ chỉ có thể nghĩ tới khả năng này, mi tâm Trát Lạp Đức nhịn không được giật giật, ông hi vọng phỏng đoán này không phải sự thật.

Biết có kẻ địch nhưng lại không biết đối phương là ai đồng nghĩa với việc bọn họ đang ở trạng thái bị động bất lợi. Với lại cho dù Trát Lạp Đức chịu tin tưởng lời Tạ Loan nhưng những người khác thì không biết được.

Trát Lạp Đức cũng hiểu rõ, Tinh Minh tuyệt đối sẽ không vì một chuyện vô căn cứ mà hành động.

Tin tức tốt duy nhất là Ya Yi từ tộc tát ân lấy về được một thứ vũ khí chỉ có nó có thể kích hoạt, chiếc chiến hạm làm nhóm công trình sư của tộc tát ân sợ hãi thán phục rất có thể sẽ trở thành sức mạnh mấu chốt.

Ở trạng thái bị động không thể làm được quá nhiều chuyện, sau khi nói chuyện với đối phương, còn được đối phương tin tưởng, Tạ Loan liền hồi phục tâm tình về trạng thái bình thường.

Hiện giờ có nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa, anh phải tiếp tục giúp phân hội Vân Bảo phát triển.

Hôm sau lúc thức giấc, trước khi tới phòng sinh hoạt chăm sóc ấu tể, Tạ Loan liền dành chút thời gian kiểm tra ấn ký dưới cổ con nặc khắc tư.

Đoạn thời gian này, con nặc khắc tư ngủ chung giường với anh không còn biến về hình thái ấu tể nữa, nó vẫn luôn duy trì hình thái trưởng thành.

Giường ngủ trong ký túc xá nhân viên phân hội đều là giường đơn, một người ngủ thì rộng, thế nhưng hai người trưởng thành cộng thêm một ấu tể thì căn bản không có không gian dư thừa.

Vì thế, khoảng thời gian này Tạ Loan không ôm ấu tể nhân ngư về phòng ngủ nữa, để giải quyết vấn đề này, hôm qua anh đã lên tinh mạng đặt mua một chiếc giường đôi.

Lúc Tạ Loan nhích tới gần kiểm tra ấn ký, Ya Yi vẫn luôn an tĩnh không nhúc nhích.

Xem xét xong, nhìn thấy con nặc khắc tư trước mắt vẫn chưa ẩn đi cặp sừng xinh đẹp, Tạ Loan lại bị hấp dẫn hôn lên chiếc sừng bên trái.

Lúc tầm mắt Tạ Loan nhìn về phía sừng, Ya Yi đã cúi thấp đầu hướng về phía anh, lúc chiếc sừng bên trái bị hôn, chiếc đuôi bạc lạnh băng của con nặc khắc tư này liền vòng tới quấn ngang hông thanh niên.

Hôn sừng, đây không phải là lần đầu tiên Tạ Loan làm như vậy, hình dáng chiếc sừng của con nặc khắc tư này quả thực rất đẹp.

Vô luận là Tạ Loan hôn hay sờ chiếc sừng, con nặc khắc tư này vẫn luôn lộ ra tư thái ôn nhu thuận theo.

Cảm giác thân thể bị chiếc đuôi quấn lấy, sau khi dùng môi mình chạm vào chiếc sừng, lần này bị chiếc sừng hấp dẫn Tạ Loan vô thức vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một chút.

Sừng đối với Ya Yi mà nói là vị trí có độ nhạy cảm rất cao.

Tạ Loan còn chưa kịp phản ứng mình vừa làm gì, tâm mắt đã đảo lộn, lưng chạm vào nệm giường mềm mại.

Lúc này tầm mắt đối diện với con ngươi xanh nhạt co rút, Tạ Loan có chút sửng sốt.

Đối diện với người mình thích, lại là bạn lữ đã nhận định, có dục vọng là chuyện rất bình thường, mỗi lần bị thanh niên hôn sừng, Ya Yi đều muốn hôn lên người thanh niên để lưu lại ký hiệu khí tức, xác nhận thanh niên thuộc về mình.

Tiếp xúc tay chân thông thường hoặc hôn liếm đều có thể lưu lại ký hiệu khí tức, thế nhưng loại ký hiệu này có thời gian có hạn, Ya Yi muốn dùng phương pháp lưu lại ký hiệu lâu dài.

Áp chế thanh niên trên giường, Ya Yi bắt đầu mổ nhẹ lên má thanh niên, sau đó dần dần di chuyển xuống cánh môi mềm mại nhạt màu, xuống chút nữa là cần cổ trắng nõn.

Lúc cánh môi mỏng của mình chạm lên da cổ thanh niên, con nặc khắc tư này tự học được cách liếm cắn, lưu lại những dấu vết nhàn nhạt trên làn da.

Bởi vì làn da quá trắng nên những vệt đỏ Ya Yi lưu lại đặc biệt bắt mắt cùng dễ nhìn.

Chuyện phát triển đến mức này, cho dù Tạ Loan trì độn cỡ nào cũng kịp phản ứng, từ hành vi liếm hôn của con nặc khắc tư này cảm nhận được dục vọng của đối phương, đầu óc của Tạ Loan lại có chút trống rỗng.

Nói thế nào thì… chuyện này tựa hồ là do chính anh gây ra, nhớ lại chuyện mình làm khi nãy, mí mắt Tạ Loan nhịn không được giật giật.

Bị đối đãi như vậy, Tạ Loan hiển nhiên không phải không có chút cảm giác nào, thân thể bình thường hiển nhiên sẽ có phản ứng sinh lý.

Thế nhưng đến bước này, con nặc khắc tư này tựa hồ không biết phải làm gì tiếp theo, nó chỉ hừ nhẹ cúi đầu dụi dụi bên cổ Tạ Loan.

Tạ Loan miễn cưỡng liếc nhìn thời gian một chút, sau đó một lần nữa đối diện với con ngươi xanh nhạt của đối phương, Tạ Loan thầm chuẩn bị tâm lý, sau đó hơi nghiêng đầu làm ra quyết định.

Dùng tay giúp con nặc khắc tư này giải quyết phản ứng sinh lý, quá trình như thế nào… Tạ Loan đã không còn dũng khí hồi tưởng, từ khi rời khỏi phòng đi tới phòng sinh hoạt, Tạ Loan vẫn luôn cảm thấy má mình nóng bừng.

“A Loan, có phải thân thể không khỏe không?” Nhìn thanh niên tiến vào phòng sinh hoạt, Hà Kỳ có chút quan tâm hỏi.

Lần trước thanh niên bị bệnh là vào đầu xuân, bởi vì thời tiết thay đổi mà cảm mạo nóng sốt, trạng thái của Tạ Loan lúc này rất giống lần đó, mặt ửng đỏ.

Tạ Loan nghẹn, chậm chạp lắc đầu: “Không sao, tôi… tôi đo nhiệt độ cơ thể rồi.”

Nặc khắc tư ngoan ngoãn vùi trong lòng thanh niên phát ra tiếng kêu trầm thấp, tròng mắt tròn vo khẽ híp lại, chiếc đuôi lông xù cố gắng câu lên cổ tay thanh niên.

Nghe Tạ Loan nói đã tự kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Hạ Kỳ mới yên tâm.

Có thể là vì quãng đường từ ký túc xá đến phòng sinh hoạt quá nóng nên mặt thanh niên mới đỏ như vậy đi, quả thực đối với chủng tộc nhân loại, thời tiết mùa hè này quả thực rất khó chịu.

“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Kỳ gật đầu.

“Cô ci…”

Ấu tể lai lợi lông măng mềm mại lạch bạch chạy tới bên chân Tạ Loan, nó giang rộng chiếc cánh nhỏ phát ra âm thanh có chút buồn bã.

Ấu tể tìm tới anh, Tạ Loan nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, ngồi xổm xuống xoa xoa lông mao trên người bé: “Lai Lợi?”

Tạ Loan dùng giọng điệu nghi vấn gọi tên ấu tể này, rất nhanh bị bé dùng cánh ôm lấy ống quần. Ấu tể lai lợi này ôm lấy ống quần anh kéo tới trước, hiển nhiên là bé không thể nào kéo được, nhưng ít nhất Tạ Loan cũng biết ấu tể này muốn mình đi tới một nơi nào đó.

Tạ Loan tỏ ý cho bé biết mình sẽ đi theo phía sau, vì thế anh nhìn thấy ấu tể lai lợi giang đôi cánh nhỏ, lạch bạch lạch bạch đi tới trước.

“Cô, cô ci~~”

Ấu tể lai lợi dẫn Tạ Loan đi tới chỗ Mạc Lý Sâm, là phòng nghỉ của nhân viên, Tạ Loan nhìn thấy Mạc Lý Sâm ngồi trên ghế bố, sắc mặt tựa hồ không ổn lắm.

Liếc mắt nhìn ấu tể lai lợi vừa chạy tới bên chân mình, lại liếc nhìn Tạ Loan, Mạc Lý Sâm biết là ấu tể này đã dẫn Tạ Loan tới.

Sau khi giải thích cho đối phương biết chuyện vết thương của mình sau khi lành lại vẫn phát đau, Mạc Lý Sâm bồi thêm một câu: “Bệnh cũ thôi, không có gì đáng ngại.”

Đau đớn không thể nào tập thành thói quen, thế nhưng Mạc Lý Sâm đã sớm rèn được sức nhẫn nại, bất quá gần nhất vết thương càng lúc lại càng đau, đau đến mức không thể nào khinh thường, vì thế Mạc Lý Sâm mới tới phòng nghỉ nghỉ ngơi một chút.

Như vậy sao có thể là dáng vẻ không có chuyện gì chứ, nhìn sắc mặt tái nhợt của đối phương, Tạ Loan nâng tay thử tiến hành khai thông tinh thần.

Khai thông tinh thần chỉ có thể tạm hòa hoãn lại cảm giác đau đớn, không thể chữa trị triệt để di chứng từ vết thương lưu lại.

Ấu tể ở bên cạnh nhìn, cho dù không thể trị tận gốc, Tạ Loan vẫn chỉ có thể giả vờ như đã trị hết cho Mạc Lý Sâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương