Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
-
Chương 69: Ngày thứ sáu mươi chín làm bảo mẫu
Thổi tắt nến cùng cắt bánh ngọt đều là Tạ Loan giúp ấu tể mục tạp hoàn thành, cân nhắc đến số lượng ấu tể trong phân hội, Tạ Loan đã làm chiếc bánh sinh nhật rất lớn, hơn nữa còn làm tới ba tầng.
“Thích không?” Đút cho ấu tể mục tạp ở bên cạnh một khối bánh ngọt, Tạ Loan hỏi một câu giống như lần đầu tiên cậu đút kẹo cho bé.
Phản ứng của ấu tể mục tạp cũng hệt như khi đó, đồng tử hơi co rút, đứng im tại chỗ không nhúc nhích cẩn thận cảm thụ cảm giác ngọt ngào trong miệng, khi nghe thấy âm thanh Tạ Loan, ấu tể ngoan ngoãn phát ra một tiếng kêu đáp lại.
Nhóm bảo mẫu trong phòng bắt đầu đút bánh ngọt cho những ấu tể khác, cuối cùng Tạ Loan mới tự cắt cho mình một khối bánh, ngồi xuống thảm, ôm ấu tể nặc khắc tư an tĩnh nằm trên vai mình vào lòng, sau đó đưa một miếng bánh nhỏ tới trước mặt đối phương.
“Ư ô.” Tựa hồ không ngờ Tạ Loan lại làm như vậy, nặc khắc tư ở hình thái ấu tể tròn vo thấp giọng kêu một tiếng.
“Chờ qua tháng một năm sau cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho em.” Nói xong, Tạ Loan lại bồi thêm một câu: “Mỗi lăm đều làm sinh nhật.”
Theo lời Tạ Loan, chiếc đuôi lông xù của ấu tể nặc khắc tư vùi trong lòng anh hơi nhếch lên, cuối cùng nó quẹo qua bên trái, bán câu lên cổ tay Tạ Loan.
Chia bánh ngọt xong, cả ngày hôm nay Tạ Loan nhìn thấy ấu tể mục tạp vẫn luôn đội chiếc nón chóp nhọn trên đầu.
Giống như đặc biệt quý trọng chiếc nón này, đến tận buổi tối, ấu tể mục tạp dùng cảnh tay sắc bén của mình nâng chiếc nón về giường ngủ, ngay cả lúc ngủ cũng cẩn thận bảo vệ.
Đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, Tạ Loan cúi người hôn phần trán cứng rắn của ấu tể một cái, chúc bé ngủ ngon rồi mới quay về phòng mình.
Hôm nay Tạ Loan không ôm ấu tể nhân ngư tới ngủ chung, ban ngày bé đã ở trên đất liền rất lâu rồi, hiện giờ nên quay về ao nghỉ ngơi hồi phục.
Đặt con nặc khắc tư đang làm ổ trong lòng xuống chiếc gối bên cạnh, ngồi xuống mép giường, Tạ Loan nhớ ra mình chưa lấy mấy thứ bỏ vào túi không gian khi ở Tắc Nạp Tinh ra ngoài.
Một viên lại một viên đá quý trong suốt được Tạ Loan lôi ra từ túi không gian, những thứ này là những viên đá mà nhóm ấu tể mục tạp đưa cho anh, sau khi nhận lấy Tạ Loan kỳ thực vẫn chưa có dịp quan sát cẩn thận.
Mặc dù chưa trải qua mài dũa nhưng viên đá quý trong suốt màu xanh này nhìn rất dễ nhìn, Tạ Loan cầm lấy một viên nhỏ, đặt nó tới gần mắt con nặc khắc tư đang chăm chú nhìn anh.
Tạ Loan cũng mới phát hiện, màu sắc của những viên đá này rất giống với ánh mắt con nặc khắc tư này, giống đến mức có thể nói là giống y hệt.
Giống hệt như bầu trời đông giá rét, vừa tràn đầy khí tức lạnh lẽo nhưng cũng đặc biệt thuần khiết.
Đặt sát bên ánh mắt nặc khắc tư so sánh, Tạ Loan híp mắt nói: “Màu sắc rất đẹp.
Cơ hồ ngay khoảnh khắc đó, Tạ Loan nhìn thấy con nặc khắc tư đang nằm sấp hơi nâng thân thể lên một chút, chóp đuôi cũng cong vểnh lên, sau đó trước mắt anh không còn là ấu tể tròn vo nữa mà là một con nặc khắc tư trưởng thành.
Khoảng cách vốn không xa của hai người lập tức bị kéo lại gần hơn, nhìn con nặc khắc tư trước mắt cúi đầu, con ngươi xanh nhạt xinh đẹp lộ rõ ngay trước mắt, bên trong chiếu rọi bóng ngược của anh.
Để tiện cho Tạ Loan nhìn mắt mình, Ya Yi cũng không làm thêm động tác dư thừa nào khác, sau khi đến gần thì không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi theo tầm mắt Tạ Loan mà làm ra một ít phản ứng.
Giống như một con dã thú nguy hiểm bày ra thư thế vô cùng dịu ngoan, có thể tiếp cận cùng đụng chạm, loại tư thái này thực sự làm người ta rất khó lòng cự tuyệt.
Quả thực không sai, Tạ Loan thực khó kiềm chế bản thân không sờ cái đuôi bạc thực ngoan ngoãn kia, cũng khó cự tuyệt không cho nó quấn lên eo mình.
Cuối cùng Tạ Loan nhớ mình cũng cho con nặc khắc tư này một nụ hôn ngủ ngon lên trán, tối đó anh bị đối phương quấn đuôi quanh eo một hồi thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sau sinh nhật ấu tể mục tạp, tháng này chỉ còn lại mười hai ngày ngắn ngủi, trong những ngày cuối tháng này, Tạ Loan bất ngờ được thăng chức.
“Hội trưởng, sao đột nhiên ngài lại…” Sau khi triệu tập mọi người lại, lão hội trưởng thông báo muốn chuyển vị trí hội trưởng cho mình, Tạ Loan lộ ra biểu tình sửng sốt.
Chuyện này lão hội trưởng chưa từng đề cập tới trước đó, thế nhưng khác với biểu tình kinh ngạc của Tạ Loan, anh phát hiện biểu tình của những người khác giống như đã sớm dự đoán được, hiện giờ nghe lão hội trưởng nói vậy liền gật gù đồng ý.
“Không phải đột nhiên.” Lão hội trưởng nhìn Tạ Loan, dùng ánh mắt phó thác nhìn anh: “Ông đã rất già rồi, đã không còn sức lực quản lý chuyện phân hội, mấy năm trước may mắn có Hạ Kỳ giúp ông quản lý mới chống đỡ được vài năm.”
“Từ khi cháu tới phân hội này, phân hội phát triển thế nào, thay đổi thế nào ông đều thấy rất rõ, ông để cháu làm hội trưởng, Tiểu Kỳ cũng rất tán thành, vì thế ông cảm thấy quyết định này không có vấn đề gì cả.” Nói xong, lão hội trưởng mở quang não mở một phần văn kiện chuyển nhượng cho Tạ Loan: “Nếu nguyện ý thì cháu ký tên đi, ông giao phân hội Vân Bảo cho cháu.”
Ký phần văn kiện này thì tất cả tài sản của phân hội Vân Bảo sẽ thuộc về Tạ Loan, lão hội trưởng không hề lưu giữ lại chút nào cho mình, toàn bộ chuyển nhượng đều được viết trên phần văn kiện này.
Nhìn ra Tạ Loan vẫn còn chút do dự, lão hội trưởng nói tiếp: “Tuổi ông cũng lớn lắm rồi, cũng không biết có thể nhìn phân hội Vân Bảo được mấy năm nữa, còn để ý tới những thứ này làm gì.”
Nghe thấy những lời này, người thay đổi biểu tình đầu tiên là Hạ Kỳ.
Lão hội trưởng năm nay đã gần hai trăm mười tuổi, tuổi này ở trong tộc tái duy lạp đã là rất thọ, mặc dù sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh khỏi nhưng luôn xem lão hội trưởng như ông mình, Hạ Kỳ vẫn có chút buồn bã.
Để Tạ Loan làm hội trưởng, tất cả nhân viên trong phân hội đều không có ý kiến gì, trong tầm mắt chú ý của mọi người, Tạ Loan cuối cùng vẫn ký tên vào phần văn kiện kia.
Văn kiện có hiệu lực từ khoảnh khắc Tạ Loan ký tên, cũng bắt đầu từ hôm đó, Tạ Loan chính thức trở thành tân hội trưởng của phân hội Vân Bảo, tin tức trên tài khoản chính thức của phân hội trên tinh mạng cũng thay đổi.
Từ phó hội trưởng kiêm nhà đầu tư biến thành hội trưởng chính thức, công việc thường ngày của Tạ Loan cũng không thay đổi nhiều, chỉ là thân phận khác biêt5 mà thôi, sau này khi tham dự những cuộc trao đổi với những phân hội khác, anh sẽ dùng thân phận hội trưởng tham dự.
Mấy ngày đầu tháng, thời tiết ở Á Tinh càng lúc càng nóng bức.
Hiện giờ đang là mùa hè, đồng thời cũng là mùa có nhiều mưa dông, lúc thành phố mà phân hội Vân Bảo cư ngụ đang đón những ngày mưa phùn liên miên thì ở trụ sở chính Tinh Minh trên Hi Lạc Lâm Tinh đang phát sinh một chuyện…
“Nghe gì chưa, hôm nay kẻ điên kia đã chủ động xin giải ngũ, chuyện này là thật hay giả vậy??” Trong phòng làm việc quân đội Tinh Minh, vài nhân viên văn phòng tụm lại xì xào bàn tán, biểu tình khó tin.
“Chắc là giả, người nọ không phải nổi danh là kẻ điên trên chiến trường à, dễ gì chịu giải ngũ sớm, hiện giờ về hưu là sớm mấy chục năm a.”
“Suỵt…” Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới gần, một người làm ra động tác im lặng.
Ngoài cửa có một người quân nhân có vết sẹo bên khóe mắt, khí chất cả người vô cùng áp bách, rõ ràng là quân nhân nhưng người nam nhân trung niên này tựa hồ lại rất tàn bạo.
So với quân nhân, đối phương thoạt nhìn càng giống một tên côn đồ hung ác hơn, cộng thêm danh tiếng kẻ điên trên chiến trường lại càng làm nhóm đồng nghiệp trong quân bộ e dè, chỉ đám bàn luận sau lưng, trước mặt thì im lặng xa lánh.
Thấy người nọ đã đi xa, nhóm nhân viên văn phòng mới thở phào một hơi, nhìn phần tay trái trống rỗng của nam nhân trung niên lúc đi ngang qua, một người nhịn không được nói: “Có phải vì vết thương bên tay trái mới quyết định về hưu không? Là lần trọng thương trên chiến trường Khắc Tác hơn một năm trước, rất có thể là vì nguyên nhân này…”
Âm thanh xì xào bàn tán vang lên một đoạn thời gian nữa rồi dần dần im bặt, sau khi nộp đơn xin giải ngũ, Mạc Lý Sâm rời khỏi trụ sở chính Tinh Minh, quay về chỗ ở của mình.
“Cô cô~” Nghe thấy tiếng mở cửa, ấu tể vốn đang vùi mình nằm trên giường lập tức tỉnh lại, ấu tể lai lợi có hình dáng giống như một con chim cánh cụt mũm mĩm lạch bạch lạch bạch chạy tới ôm lấy ống quần người vừa vào cửa.
Phương thức nghênh đón này của ấu tể, Mạc Lý Sâm đã từ không thích ứng biến thành thức ứng, ông cúi đầu dùng một tay còn lại ôm ấu tể lai lợi lên, sau khi đặt bé xuống mới xoa xoa đầu bé.
Bởi vì chỉ còn lại một cánh tay, Mạc Lý Sâm không có cách nào vừa ôm vừa xoa đầu ấu tể.
“Cô~” Phát ra âm thanh, ấu tể lai lợi đầy lông măng mềm mại không ngừng đập đập chiếc cánh của mình, ở thời kỳ ấu tể, ấu tể lai lợi có hình dáng gần giống loài chim như ấu tể khố đề, thế nhưng bé không thể bay được.
Ấu tể lạch bạch lạch bạch vây quanh người mình, Mạc Lý Sâm thường xuyên cúi đầu nhìn ấu tể, chờ đơn xin giải ngũ được thông qua, ông định mang ấu tể này tới Á Tinh.
“Thích không?” Đút cho ấu tể mục tạp ở bên cạnh một khối bánh ngọt, Tạ Loan hỏi một câu giống như lần đầu tiên cậu đút kẹo cho bé.
Phản ứng của ấu tể mục tạp cũng hệt như khi đó, đồng tử hơi co rút, đứng im tại chỗ không nhúc nhích cẩn thận cảm thụ cảm giác ngọt ngào trong miệng, khi nghe thấy âm thanh Tạ Loan, ấu tể ngoan ngoãn phát ra một tiếng kêu đáp lại.
Nhóm bảo mẫu trong phòng bắt đầu đút bánh ngọt cho những ấu tể khác, cuối cùng Tạ Loan mới tự cắt cho mình một khối bánh, ngồi xuống thảm, ôm ấu tể nặc khắc tư an tĩnh nằm trên vai mình vào lòng, sau đó đưa một miếng bánh nhỏ tới trước mặt đối phương.
“Ư ô.” Tựa hồ không ngờ Tạ Loan lại làm như vậy, nặc khắc tư ở hình thái ấu tể tròn vo thấp giọng kêu một tiếng.
“Chờ qua tháng một năm sau cũng tổ chức tiệc sinh nhật cho em.” Nói xong, Tạ Loan lại bồi thêm một câu: “Mỗi lăm đều làm sinh nhật.”
Theo lời Tạ Loan, chiếc đuôi lông xù của ấu tể nặc khắc tư vùi trong lòng anh hơi nhếch lên, cuối cùng nó quẹo qua bên trái, bán câu lên cổ tay Tạ Loan.
Chia bánh ngọt xong, cả ngày hôm nay Tạ Loan nhìn thấy ấu tể mục tạp vẫn luôn đội chiếc nón chóp nhọn trên đầu.
Giống như đặc biệt quý trọng chiếc nón này, đến tận buổi tối, ấu tể mục tạp dùng cảnh tay sắc bén của mình nâng chiếc nón về giường ngủ, ngay cả lúc ngủ cũng cẩn thận bảo vệ.
Đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, Tạ Loan cúi người hôn phần trán cứng rắn của ấu tể một cái, chúc bé ngủ ngon rồi mới quay về phòng mình.
Hôm nay Tạ Loan không ôm ấu tể nhân ngư tới ngủ chung, ban ngày bé đã ở trên đất liền rất lâu rồi, hiện giờ nên quay về ao nghỉ ngơi hồi phục.
Đặt con nặc khắc tư đang làm ổ trong lòng xuống chiếc gối bên cạnh, ngồi xuống mép giường, Tạ Loan nhớ ra mình chưa lấy mấy thứ bỏ vào túi không gian khi ở Tắc Nạp Tinh ra ngoài.
Một viên lại một viên đá quý trong suốt được Tạ Loan lôi ra từ túi không gian, những thứ này là những viên đá mà nhóm ấu tể mục tạp đưa cho anh, sau khi nhận lấy Tạ Loan kỳ thực vẫn chưa có dịp quan sát cẩn thận.
Mặc dù chưa trải qua mài dũa nhưng viên đá quý trong suốt màu xanh này nhìn rất dễ nhìn, Tạ Loan cầm lấy một viên nhỏ, đặt nó tới gần mắt con nặc khắc tư đang chăm chú nhìn anh.
Tạ Loan cũng mới phát hiện, màu sắc của những viên đá này rất giống với ánh mắt con nặc khắc tư này, giống đến mức có thể nói là giống y hệt.
Giống hệt như bầu trời đông giá rét, vừa tràn đầy khí tức lạnh lẽo nhưng cũng đặc biệt thuần khiết.
Đặt sát bên ánh mắt nặc khắc tư so sánh, Tạ Loan híp mắt nói: “Màu sắc rất đẹp.
Cơ hồ ngay khoảnh khắc đó, Tạ Loan nhìn thấy con nặc khắc tư đang nằm sấp hơi nâng thân thể lên một chút, chóp đuôi cũng cong vểnh lên, sau đó trước mắt anh không còn là ấu tể tròn vo nữa mà là một con nặc khắc tư trưởng thành.
Khoảng cách vốn không xa của hai người lập tức bị kéo lại gần hơn, nhìn con nặc khắc tư trước mắt cúi đầu, con ngươi xanh nhạt xinh đẹp lộ rõ ngay trước mắt, bên trong chiếu rọi bóng ngược của anh.
Để tiện cho Tạ Loan nhìn mắt mình, Ya Yi cũng không làm thêm động tác dư thừa nào khác, sau khi đến gần thì không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi theo tầm mắt Tạ Loan mà làm ra một ít phản ứng.
Giống như một con dã thú nguy hiểm bày ra thư thế vô cùng dịu ngoan, có thể tiếp cận cùng đụng chạm, loại tư thái này thực sự làm người ta rất khó lòng cự tuyệt.
Quả thực không sai, Tạ Loan thực khó kiềm chế bản thân không sờ cái đuôi bạc thực ngoan ngoãn kia, cũng khó cự tuyệt không cho nó quấn lên eo mình.
Cuối cùng Tạ Loan nhớ mình cũng cho con nặc khắc tư này một nụ hôn ngủ ngon lên trán, tối đó anh bị đối phương quấn đuôi quanh eo một hồi thì mơ mơ màng màng ngủ mất.
Sau sinh nhật ấu tể mục tạp, tháng này chỉ còn lại mười hai ngày ngắn ngủi, trong những ngày cuối tháng này, Tạ Loan bất ngờ được thăng chức.
“Hội trưởng, sao đột nhiên ngài lại…” Sau khi triệu tập mọi người lại, lão hội trưởng thông báo muốn chuyển vị trí hội trưởng cho mình, Tạ Loan lộ ra biểu tình sửng sốt.
Chuyện này lão hội trưởng chưa từng đề cập tới trước đó, thế nhưng khác với biểu tình kinh ngạc của Tạ Loan, anh phát hiện biểu tình của những người khác giống như đã sớm dự đoán được, hiện giờ nghe lão hội trưởng nói vậy liền gật gù đồng ý.
“Không phải đột nhiên.” Lão hội trưởng nhìn Tạ Loan, dùng ánh mắt phó thác nhìn anh: “Ông đã rất già rồi, đã không còn sức lực quản lý chuyện phân hội, mấy năm trước may mắn có Hạ Kỳ giúp ông quản lý mới chống đỡ được vài năm.”
“Từ khi cháu tới phân hội này, phân hội phát triển thế nào, thay đổi thế nào ông đều thấy rất rõ, ông để cháu làm hội trưởng, Tiểu Kỳ cũng rất tán thành, vì thế ông cảm thấy quyết định này không có vấn đề gì cả.” Nói xong, lão hội trưởng mở quang não mở một phần văn kiện chuyển nhượng cho Tạ Loan: “Nếu nguyện ý thì cháu ký tên đi, ông giao phân hội Vân Bảo cho cháu.”
Ký phần văn kiện này thì tất cả tài sản của phân hội Vân Bảo sẽ thuộc về Tạ Loan, lão hội trưởng không hề lưu giữ lại chút nào cho mình, toàn bộ chuyển nhượng đều được viết trên phần văn kiện này.
Nhìn ra Tạ Loan vẫn còn chút do dự, lão hội trưởng nói tiếp: “Tuổi ông cũng lớn lắm rồi, cũng không biết có thể nhìn phân hội Vân Bảo được mấy năm nữa, còn để ý tới những thứ này làm gì.”
Nghe thấy những lời này, người thay đổi biểu tình đầu tiên là Hạ Kỳ.
Lão hội trưởng năm nay đã gần hai trăm mười tuổi, tuổi này ở trong tộc tái duy lạp đã là rất thọ, mặc dù sinh lão bệnh tử là điều không thể tránh khỏi nhưng luôn xem lão hội trưởng như ông mình, Hạ Kỳ vẫn có chút buồn bã.
Để Tạ Loan làm hội trưởng, tất cả nhân viên trong phân hội đều không có ý kiến gì, trong tầm mắt chú ý của mọi người, Tạ Loan cuối cùng vẫn ký tên vào phần văn kiện kia.
Văn kiện có hiệu lực từ khoảnh khắc Tạ Loan ký tên, cũng bắt đầu từ hôm đó, Tạ Loan chính thức trở thành tân hội trưởng của phân hội Vân Bảo, tin tức trên tài khoản chính thức của phân hội trên tinh mạng cũng thay đổi.
Từ phó hội trưởng kiêm nhà đầu tư biến thành hội trưởng chính thức, công việc thường ngày của Tạ Loan cũng không thay đổi nhiều, chỉ là thân phận khác biêt5 mà thôi, sau này khi tham dự những cuộc trao đổi với những phân hội khác, anh sẽ dùng thân phận hội trưởng tham dự.
Mấy ngày đầu tháng, thời tiết ở Á Tinh càng lúc càng nóng bức.
Hiện giờ đang là mùa hè, đồng thời cũng là mùa có nhiều mưa dông, lúc thành phố mà phân hội Vân Bảo cư ngụ đang đón những ngày mưa phùn liên miên thì ở trụ sở chính Tinh Minh trên Hi Lạc Lâm Tinh đang phát sinh một chuyện…
“Nghe gì chưa, hôm nay kẻ điên kia đã chủ động xin giải ngũ, chuyện này là thật hay giả vậy??” Trong phòng làm việc quân đội Tinh Minh, vài nhân viên văn phòng tụm lại xì xào bàn tán, biểu tình khó tin.
“Chắc là giả, người nọ không phải nổi danh là kẻ điên trên chiến trường à, dễ gì chịu giải ngũ sớm, hiện giờ về hưu là sớm mấy chục năm a.”
“Suỵt…” Nghe thấy tiếng bước chân đang tiến tới gần, một người làm ra động tác im lặng.
Ngoài cửa có một người quân nhân có vết sẹo bên khóe mắt, khí chất cả người vô cùng áp bách, rõ ràng là quân nhân nhưng người nam nhân trung niên này tựa hồ lại rất tàn bạo.
So với quân nhân, đối phương thoạt nhìn càng giống một tên côn đồ hung ác hơn, cộng thêm danh tiếng kẻ điên trên chiến trường lại càng làm nhóm đồng nghiệp trong quân bộ e dè, chỉ đám bàn luận sau lưng, trước mặt thì im lặng xa lánh.
Thấy người nọ đã đi xa, nhóm nhân viên văn phòng mới thở phào một hơi, nhìn phần tay trái trống rỗng của nam nhân trung niên lúc đi ngang qua, một người nhịn không được nói: “Có phải vì vết thương bên tay trái mới quyết định về hưu không? Là lần trọng thương trên chiến trường Khắc Tác hơn một năm trước, rất có thể là vì nguyên nhân này…”
Âm thanh xì xào bàn tán vang lên một đoạn thời gian nữa rồi dần dần im bặt, sau khi nộp đơn xin giải ngũ, Mạc Lý Sâm rời khỏi trụ sở chính Tinh Minh, quay về chỗ ở của mình.
“Cô cô~” Nghe thấy tiếng mở cửa, ấu tể vốn đang vùi mình nằm trên giường lập tức tỉnh lại, ấu tể lai lợi có hình dáng giống như một con chim cánh cụt mũm mĩm lạch bạch lạch bạch chạy tới ôm lấy ống quần người vừa vào cửa.
Phương thức nghênh đón này của ấu tể, Mạc Lý Sâm đã từ không thích ứng biến thành thức ứng, ông cúi đầu dùng một tay còn lại ôm ấu tể lai lợi lên, sau khi đặt bé xuống mới xoa xoa đầu bé.
Bởi vì chỉ còn lại một cánh tay, Mạc Lý Sâm không có cách nào vừa ôm vừa xoa đầu ấu tể.
“Cô~” Phát ra âm thanh, ấu tể lai lợi đầy lông măng mềm mại không ngừng đập đập chiếc cánh của mình, ở thời kỳ ấu tể, ấu tể lai lợi có hình dáng gần giống loài chim như ấu tể khố đề, thế nhưng bé không thể bay được.
Ấu tể lạch bạch lạch bạch vây quanh người mình, Mạc Lý Sâm thường xuyên cúi đầu nhìn ấu tể, chờ đơn xin giải ngũ được thông qua, ông định mang ấu tể này tới Á Tinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook