Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
-
Chương 116: Ôn nhu mỹ hảo
Tinh tế xuất hiện một bảo mẫu cấp S, tin tức nhanh chóng lan truyền trên tinh mạng, ngay cả phân hội Vân Bảo cũng là một trong những đề tài được chú ý.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không chỉ không giảm xuống mà hai ngày gần nhất còn có khuynh hướng tăng lên.
Vốn sau lần sát hạch Tinh Minh kết thúc đã liên tục có gia trưởng gửi ấu tể tới phân hội Vân Bảo, hiện giờ xác nhận có một bảo mẫu cấp S xuất hiện trong phân hội Vân Bảo, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hộp thư điện tử của phân hội đã chất đầy thư xin nhập học của ấu tể.
Hiện giờ vô luận là từ trong giới hay đối với gia trưởng ở các chủng tộc, phân hội Vân Bảo đã tiến vào tầm mắt bọn họ.
Hôm nay phân hội lại có thêm một nhóm ấu tể vào ở.
Tạ Loan dẫn nhóm ấu tể tràn trề sức sống vào đại sảnh, may mắn nhóm ấu tể đều tự giác vây quanh anh, có bé trèo lên người anh, điều này làm Tạ Loan thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên bảo mẫu không đủ, phải nhanh chóng tuyển thêm mới được.
“Hôm qua đăng tin tuyển dụng thế nào rồi, có nhiều người đăng ký không?” Tạ Loan ôm mấy bé ấu tể đang bò trên người mình vào lòng, vuốt ve lông tơ trên lưng để các bé ngoan ngoãn rồi ngẩng đầu hỏi Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ gật đầu: “Nhiều lắm, phần lớn thì ngay ngày mai có thể tới phỏng vấn, thông qua thì có thể lập tức làm việc.”
Ấu tể trong phân hội ngày càng nhiều hơn, quả thực cũng cần nhân viên, thừa dịp hiện giờ bọn họ còn tạm thời ứng phó được phải gấp rút đăng tin tuyển dụng.
Tạ Loan đáp một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục trông nom nhóm ấu tể vây quanh mình.
Mặc dù chỉ mới vào ở nhưng nhóm ấu tể này thích ứng không tệ, mới sống chung không bao lâu đã chịu thân cận anh.
Nhân viên phân hội tạm thời không quá đầy đủ, nhóm ấu tể ngoan ngoãn nghe lời như vậy đã giúp bọn họ bớt được rất nhiều việc.
“Nhóm ấu tể mới vào ở đến giờ chỉ chịu gần gũi mình hội trưởng thôi a.” Trịnh Chu vừa nói, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bất quá bọn họ chưa thấy qua ấu tể nào sau khi tiếp xúc lại không thân cận thanh niên.
Cứ như vô luận là ấu tể chủng tộc nào, cứ được thanh niên dỗ dành liền ngoan ngoãn ngay, vì thế thường ngày bọn họ luôn nhìn thấy hình ảnh thanh niên bị một nhóm ấu tể vây quanh.
Hiện giờ chỉ cần tuyển thêm nhân viên, phòng sinh hoạt ngược lại tạm thời không cần xây dựng thêm.
Lần mở rộng trước, Tạ Loan đã sớm dự kiến trực tiếp tăng không gian lên gấp đôi, những không gian trống trải lúc trước hiện giờ đã phát huy tác dụng.
Đợt ấu tể mới vào ở có không ít chủng tộc thủy sinh, lần này tiểu nhân ngư cùng ấu tể ma da ở trong ao nước hoặc đại dương mô phỏng cũng có nhiều bạn chơi đùa hơn.
Giao nhóm ấu tể cho Trịnh Chu hỗ trợ trông coi, Tạ Loan ôm lấy mấy bé ấu tể chủng tộc thủy sinh đi tới ao nước trong phòng.
“Trong phân hội chúng ta có ao nước trong phòng cùng đại dương mô phỏng, hiện giờ dẫn tụi con tới ao nước, sau này các bảo bảo có thể hoạt động ở hai nơi này.” Vừa đi, Tạ Loan vừa cúi đầu nói với ba ấu tể trong lòng mình.
Trong đó có hai bé là chủng tộc tác y, một bé là chủng tộc đa nhĩ.
Tộc tát y tuy là chủng tộc thủy sinh nhưng lại có lông tơ mềm mại như chủng tộc lục sinh, nếu bảo Tạ Loan miêu tả thì chỉ có thể nói bé giống rái cá, mà đa nhĩ thì giống như cá heo.
Ấu tể chủng tộc thủy sinh phần lớn đều có chung đặc tính, thời kỳ ấu tể không thể rời khỏi nước quá lâu, lúc ở trên đất bằng thì tương đối hạn chế hành động.
Cũng có vài tình huống ngoại lệ, tỷ như ấu tể ma da thì không bị đặc tính hạn chế này.
Tạ Loan ôm ba ấu tể đi tới ao nước trong phòng, từ xa xa đã thấy một cái đầu nhỏ có mái tóc vàng nhạt xuất hiện bên cạnh cao, theo sát đó là âm thanh thanh lệ non nớt của bé.
“Mạt mạt~”
Bởi vì thấy gia trưởng mà đặc biệt cao hứng, ấu tể nhân ngư vươn tay vịn bờ ao, ánh mắt xanh biếc nhìn thanh niên đi tới gần, chiếc đuôi băng lam ở dưới ao nhẹ nhàng đong đưa.
Tạ Loan dĩ nhiên nghe thấy tiếng kêu của bé, anh đi tới cạnh ao thả ba ấu tể vào ao nước, sau đó mới vươn tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của tiểu nhân ngư.
Được ôn nhu xoa đầu, ấu tể nhân ngư vẫn luôn nắm lấy ống quần Tạ Loan, đây kì thực là biểu hiện ỷ lại của ấu tể đối với người đối diện.
Có thể nhìn ra ấu tể muốn tới gần mình, Tạ Loan đưa tay ôm tiểu nhân ngư từ dưới ao lên, dùng khăn lông lau bọt nước trên người bé, sau đó ôm bé vào lòng.
Hoạt động cha con thân thiết trong mỗi chủng tộc đều khác biệt, giồng như tộc khố đề là gia trưởng sẽ chở ấu tể bay vút lên trời cao, tộc nhân ngư là gia trưởng ca hát cho ấu tể nghe.
Tộc mục tạp thì thiếu đi hoạt động này, cũng không có khái niệm này, không phải mục tạp thành niên không yêu ấu tể, chẳng qua là khác biệt về hình thức biểu hiện mà thôi.
Nếu đã nhận nuôi Già Nhĩ cùng Ni Khắc, là gia trưởng Tạ Loan dĩ nhiên cũng cùng ấu tể làm hoạt động này. Mặc dù hai ấu tể đều rất thích thân cận anh nhưng hoạt động này vẫn không thể bỏ đi.
Ấu tể nhân ngư biểu lộ muốn thân cận, Tạ Loan liền ôm bé một hồi, chờ một chút nữa mới thả bé lại ao nước.
Ngồi xuống chiếc ghế mây cách đó không xa, Tạ Loan cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư trong lòng không ngừng đập đập vây đuôi, gương mặt thanh tú bình thường không có biểu cảm cũng lộ ra chút cao hứng.
Nói ra thì chuyện tiểu nhân ngư ít khi lộ ra biểu tình, ngay từ nhỏ đã có, lúc lớn lên cũng không thay đổi.
Hiện giờ diện mạo bé đã có dáng vẻ của lúc lớn, chỉ là khi lớn biểu tình lại càng lạnh lùng hơn, bất quá Tạ Loan vẫn có thể từ chút biến đổi nho nhỏ nhìn ra được.
Thừa dịp khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tạ Loan vừa xoa xoa đuôi tiểu nhân ngư đáp lại hành động dùng vây đuôi vỗ nhẹ vào người anh bẻ bé, vừa suy nghĩ một chuyện quan trọng khác.
Sinh nhật Ya Yi đã ngày càng gần hơn.
Cái Á Tinh lại một lần nữa trải qua mùa đông dài đằng đẵng, mùa đông hiện giờ đối với Tạ Loan đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Bời vì khu vực ấu tể sinh hoạt trong phân hội Vân Bảo đã được lắp đặt thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, ở trong này, Tạ Loan cơ bản không có cảm giác thời tiết biến đổi.
Từ mấy tháng trước ở Lý Sắt Tinh, Tạ Loan đã bắt đầu suy nghĩ mình nên chuẩn bị quà sinh nhật gì, thẳng đến khi kỳ sát hạch bảo mẫu kết thúc, anh vẫn chưa có ý tưởng xác thực.
“Đưa quà sinh nhật gì cho Ya Yi mới tốt…” Tạ Loan xoa xoa mái tóc ngắn của tiểu nhân ngư trong lòng, khẽ thở dài.
“Mạt mạt?”
Nghe thấy cái tên trong lời Tạ Loan, ấu tể nhân ngư lại phát ra hai âm tiết, bé ngẩng đầu, con ngươi xanh biếc trong suốt chiếu rọi ảnh ngược gương mặt thanh niên.
Từ lần tới Hải Luân Mễ Đặc Tinh, Ya Yi đưa nguyệt trường thạch cho Tạ Loan, mà Tạ Loan cũng đã nhận lấy. Trong nhận thức của ấu tể nhân ngư, con nặc khắc tư có mái tóc dài màu bạc và cái đuôi bạc kia chính là một vị gia trưởng khác của mình.
Vì thế lúc tiểu nhân ngư phát ra hai âm tiết này ý là hỏi về người Tạ Loan vừa nói tới, thế nhưng Tạ Loan không ý thức được điểm này, chỉ theo phản xạ đáp lại bé.
“Ừm.”
Trong lúc vô thức Tạ Loan co ngón tay lại gõ nhẹ vào tay vịn ghế mây, dư quang khóe mắt liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
Hay là… anh tặng lại một chiếc nhẫn cho đối phương.
Chỉ có một mình anh đeo nhẫn thì không có ý nghĩa lắm, vậy đặt một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự đi.
Cách sinh nhật Ya Yi còn mười mấy ngày, nếu lập tức đặt làm thì có lẽ sẽ kịp.
Quyết định ý tưởng xong, cùng hôm đó Tạ Loan liền xuất môn tới một tiệm trang sức nổi danh ở Cái Á Tinh đặt nhẫn, tới ngày chỉ định, tiệm trang sức liền phái nhân viên đưa nhẫn tới cho Tạ Loan.
Mở hộp ra kiểm tra, từ hình dáng bên ngoài thì quả thực giống hệt như chiếc nhẫn trên tay anh, rất khó nhìn ra khác biệt.
Sở dĩ không thể làm giống như đúc là vì đá quý và chất liệu của chiếc nhẫn trên tay Tạ Loan đều rất đặc biệt, đại khái là chỉ có chủng tộc nặc khắc tư mới biết dùng tài liệu nào hợp thành.
Dùng chiếc nhẫn này bồi thường, hẳn là được đi…?
Nhớ lại lúc ở Lý Sắt Tinh, anh chủ động hôn con nặc khắc tư kia nhưng lại không cho phép đối phương cử động, khi đó con nặc khắc tư này dùng ánh mắt xanh nhạt chăm chú nhìn anh, thuận theo ý anh mà ngay cả cái đuôi cũng không nhúc nhích.
Giờ hồi tưởng lại, Tạ Loan kiềm không được cảm thấy mình quả thực có chút quá đáng, cảm giác áy náy khi đó lại một lần nữa xuất hiện.
Nhét hộp nhẫn vào túi, Tạ Loan thấp giọng ho khan gạt cảm giác vi diệu đó đi.
Sau vài ngày chờ đợi, sinh nhật Ya Yi rốt cuộc cũng tới.
Đối với con nặc khắc tư này mà nói, trong vô số thế giới tuyến có trải nghiệm vừa tương tự lại vừa bất đồng, đây là lần đầu tiên có người… hơn nữa còn là nhiều người như vậy, ôm tình cảm tốt đẹp như vậy chúc mừng ngày nó chào đời.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không chỉ không giảm xuống mà hai ngày gần nhất còn có khuynh hướng tăng lên.
Vốn sau lần sát hạch Tinh Minh kết thúc đã liên tục có gia trưởng gửi ấu tể tới phân hội Vân Bảo, hiện giờ xác nhận có một bảo mẫu cấp S xuất hiện trong phân hội Vân Bảo, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hộp thư điện tử của phân hội đã chất đầy thư xin nhập học của ấu tể.
Hiện giờ vô luận là từ trong giới hay đối với gia trưởng ở các chủng tộc, phân hội Vân Bảo đã tiến vào tầm mắt bọn họ.
Hôm nay phân hội lại có thêm một nhóm ấu tể vào ở.
Tạ Loan dẫn nhóm ấu tể tràn trề sức sống vào đại sảnh, may mắn nhóm ấu tể đều tự giác vây quanh anh, có bé trèo lên người anh, điều này làm Tạ Loan thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên bảo mẫu không đủ, phải nhanh chóng tuyển thêm mới được.
“Hôm qua đăng tin tuyển dụng thế nào rồi, có nhiều người đăng ký không?” Tạ Loan ôm mấy bé ấu tể đang bò trên người mình vào lòng, vuốt ve lông tơ trên lưng để các bé ngoan ngoãn rồi ngẩng đầu hỏi Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ gật đầu: “Nhiều lắm, phần lớn thì ngay ngày mai có thể tới phỏng vấn, thông qua thì có thể lập tức làm việc.”
Ấu tể trong phân hội ngày càng nhiều hơn, quả thực cũng cần nhân viên, thừa dịp hiện giờ bọn họ còn tạm thời ứng phó được phải gấp rút đăng tin tuyển dụng.
Tạ Loan đáp một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục trông nom nhóm ấu tể vây quanh mình.
Mặc dù chỉ mới vào ở nhưng nhóm ấu tể này thích ứng không tệ, mới sống chung không bao lâu đã chịu thân cận anh.
Nhân viên phân hội tạm thời không quá đầy đủ, nhóm ấu tể ngoan ngoãn nghe lời như vậy đã giúp bọn họ bớt được rất nhiều việc.
“Nhóm ấu tể mới vào ở đến giờ chỉ chịu gần gũi mình hội trưởng thôi a.” Trịnh Chu vừa nói, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Bất quá bọn họ chưa thấy qua ấu tể nào sau khi tiếp xúc lại không thân cận thanh niên.
Cứ như vô luận là ấu tể chủng tộc nào, cứ được thanh niên dỗ dành liền ngoan ngoãn ngay, vì thế thường ngày bọn họ luôn nhìn thấy hình ảnh thanh niên bị một nhóm ấu tể vây quanh.
Hiện giờ chỉ cần tuyển thêm nhân viên, phòng sinh hoạt ngược lại tạm thời không cần xây dựng thêm.
Lần mở rộng trước, Tạ Loan đã sớm dự kiến trực tiếp tăng không gian lên gấp đôi, những không gian trống trải lúc trước hiện giờ đã phát huy tác dụng.
Đợt ấu tể mới vào ở có không ít chủng tộc thủy sinh, lần này tiểu nhân ngư cùng ấu tể ma da ở trong ao nước hoặc đại dương mô phỏng cũng có nhiều bạn chơi đùa hơn.
Giao nhóm ấu tể cho Trịnh Chu hỗ trợ trông coi, Tạ Loan ôm lấy mấy bé ấu tể chủng tộc thủy sinh đi tới ao nước trong phòng.
“Trong phân hội chúng ta có ao nước trong phòng cùng đại dương mô phỏng, hiện giờ dẫn tụi con tới ao nước, sau này các bảo bảo có thể hoạt động ở hai nơi này.” Vừa đi, Tạ Loan vừa cúi đầu nói với ba ấu tể trong lòng mình.
Trong đó có hai bé là chủng tộc tác y, một bé là chủng tộc đa nhĩ.
Tộc tát y tuy là chủng tộc thủy sinh nhưng lại có lông tơ mềm mại như chủng tộc lục sinh, nếu bảo Tạ Loan miêu tả thì chỉ có thể nói bé giống rái cá, mà đa nhĩ thì giống như cá heo.
Ấu tể chủng tộc thủy sinh phần lớn đều có chung đặc tính, thời kỳ ấu tể không thể rời khỏi nước quá lâu, lúc ở trên đất bằng thì tương đối hạn chế hành động.
Cũng có vài tình huống ngoại lệ, tỷ như ấu tể ma da thì không bị đặc tính hạn chế này.
Tạ Loan ôm ba ấu tể đi tới ao nước trong phòng, từ xa xa đã thấy một cái đầu nhỏ có mái tóc vàng nhạt xuất hiện bên cạnh cao, theo sát đó là âm thanh thanh lệ non nớt của bé.
“Mạt mạt~”
Bởi vì thấy gia trưởng mà đặc biệt cao hứng, ấu tể nhân ngư vươn tay vịn bờ ao, ánh mắt xanh biếc nhìn thanh niên đi tới gần, chiếc đuôi băng lam ở dưới ao nhẹ nhàng đong đưa.
Tạ Loan dĩ nhiên nghe thấy tiếng kêu của bé, anh đi tới cạnh ao thả ba ấu tể vào ao nước, sau đó mới vươn tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của tiểu nhân ngư.
Được ôn nhu xoa đầu, ấu tể nhân ngư vẫn luôn nắm lấy ống quần Tạ Loan, đây kì thực là biểu hiện ỷ lại của ấu tể đối với người đối diện.
Có thể nhìn ra ấu tể muốn tới gần mình, Tạ Loan đưa tay ôm tiểu nhân ngư từ dưới ao lên, dùng khăn lông lau bọt nước trên người bé, sau đó ôm bé vào lòng.
Hoạt động cha con thân thiết trong mỗi chủng tộc đều khác biệt, giồng như tộc khố đề là gia trưởng sẽ chở ấu tể bay vút lên trời cao, tộc nhân ngư là gia trưởng ca hát cho ấu tể nghe.
Tộc mục tạp thì thiếu đi hoạt động này, cũng không có khái niệm này, không phải mục tạp thành niên không yêu ấu tể, chẳng qua là khác biệt về hình thức biểu hiện mà thôi.
Nếu đã nhận nuôi Già Nhĩ cùng Ni Khắc, là gia trưởng Tạ Loan dĩ nhiên cũng cùng ấu tể làm hoạt động này. Mặc dù hai ấu tể đều rất thích thân cận anh nhưng hoạt động này vẫn không thể bỏ đi.
Ấu tể nhân ngư biểu lộ muốn thân cận, Tạ Loan liền ôm bé một hồi, chờ một chút nữa mới thả bé lại ao nước.
Ngồi xuống chiếc ghế mây cách đó không xa, Tạ Loan cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư trong lòng không ngừng đập đập vây đuôi, gương mặt thanh tú bình thường không có biểu cảm cũng lộ ra chút cao hứng.
Nói ra thì chuyện tiểu nhân ngư ít khi lộ ra biểu tình, ngay từ nhỏ đã có, lúc lớn lên cũng không thay đổi.
Hiện giờ diện mạo bé đã có dáng vẻ của lúc lớn, chỉ là khi lớn biểu tình lại càng lạnh lùng hơn, bất quá Tạ Loan vẫn có thể từ chút biến đổi nho nhỏ nhìn ra được.
Thừa dịp khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tạ Loan vừa xoa xoa đuôi tiểu nhân ngư đáp lại hành động dùng vây đuôi vỗ nhẹ vào người anh bẻ bé, vừa suy nghĩ một chuyện quan trọng khác.
Sinh nhật Ya Yi đã ngày càng gần hơn.
Cái Á Tinh lại một lần nữa trải qua mùa đông dài đằng đẵng, mùa đông hiện giờ đối với Tạ Loan đã đỡ hơn trước rất nhiều.
Bời vì khu vực ấu tể sinh hoạt trong phân hội Vân Bảo đã được lắp đặt thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, ở trong này, Tạ Loan cơ bản không có cảm giác thời tiết biến đổi.
Từ mấy tháng trước ở Lý Sắt Tinh, Tạ Loan đã bắt đầu suy nghĩ mình nên chuẩn bị quà sinh nhật gì, thẳng đến khi kỳ sát hạch bảo mẫu kết thúc, anh vẫn chưa có ý tưởng xác thực.
“Đưa quà sinh nhật gì cho Ya Yi mới tốt…” Tạ Loan xoa xoa mái tóc ngắn của tiểu nhân ngư trong lòng, khẽ thở dài.
“Mạt mạt?”
Nghe thấy cái tên trong lời Tạ Loan, ấu tể nhân ngư lại phát ra hai âm tiết, bé ngẩng đầu, con ngươi xanh biếc trong suốt chiếu rọi ảnh ngược gương mặt thanh niên.
Từ lần tới Hải Luân Mễ Đặc Tinh, Ya Yi đưa nguyệt trường thạch cho Tạ Loan, mà Tạ Loan cũng đã nhận lấy. Trong nhận thức của ấu tể nhân ngư, con nặc khắc tư có mái tóc dài màu bạc và cái đuôi bạc kia chính là một vị gia trưởng khác của mình.
Vì thế lúc tiểu nhân ngư phát ra hai âm tiết này ý là hỏi về người Tạ Loan vừa nói tới, thế nhưng Tạ Loan không ý thức được điểm này, chỉ theo phản xạ đáp lại bé.
“Ừm.”
Trong lúc vô thức Tạ Loan co ngón tay lại gõ nhẹ vào tay vịn ghế mây, dư quang khóe mắt liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, trong lòng đột nhiên có ý tưởng.
Hay là… anh tặng lại một chiếc nhẫn cho đối phương.
Chỉ có một mình anh đeo nhẫn thì không có ý nghĩa lắm, vậy đặt một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự đi.
Cách sinh nhật Ya Yi còn mười mấy ngày, nếu lập tức đặt làm thì có lẽ sẽ kịp.
Quyết định ý tưởng xong, cùng hôm đó Tạ Loan liền xuất môn tới một tiệm trang sức nổi danh ở Cái Á Tinh đặt nhẫn, tới ngày chỉ định, tiệm trang sức liền phái nhân viên đưa nhẫn tới cho Tạ Loan.
Mở hộp ra kiểm tra, từ hình dáng bên ngoài thì quả thực giống hệt như chiếc nhẫn trên tay anh, rất khó nhìn ra khác biệt.
Sở dĩ không thể làm giống như đúc là vì đá quý và chất liệu của chiếc nhẫn trên tay Tạ Loan đều rất đặc biệt, đại khái là chỉ có chủng tộc nặc khắc tư mới biết dùng tài liệu nào hợp thành.
Dùng chiếc nhẫn này bồi thường, hẳn là được đi…?
Nhớ lại lúc ở Lý Sắt Tinh, anh chủ động hôn con nặc khắc tư kia nhưng lại không cho phép đối phương cử động, khi đó con nặc khắc tư này dùng ánh mắt xanh nhạt chăm chú nhìn anh, thuận theo ý anh mà ngay cả cái đuôi cũng không nhúc nhích.
Giờ hồi tưởng lại, Tạ Loan kiềm không được cảm thấy mình quả thực có chút quá đáng, cảm giác áy náy khi đó lại một lần nữa xuất hiện.
Nhét hộp nhẫn vào túi, Tạ Loan thấp giọng ho khan gạt cảm giác vi diệu đó đi.
Sau vài ngày chờ đợi, sinh nhật Ya Yi rốt cuộc cũng tới.
Đối với con nặc khắc tư này mà nói, trong vô số thế giới tuyến có trải nghiệm vừa tương tự lại vừa bất đồng, đây là lần đầu tiên có người… hơn nữa còn là nhiều người như vậy, ôm tình cảm tốt đẹp như vậy chúc mừng ngày nó chào đời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook