Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
-
Chương 111: Hạc trong bầy gà
Hắc long bảo bảo được Tạ Loan mang về phân hội Vân Bảo ở Cái Á Tinh sau một khoảng thời gian sinh sống, hiện giờ đã có thể hoàn toàn thích ứng với cuộc sống trong phân hội.
“À…”
Đập cánh bay chầm chậm trên không, hắc long bảo bảo phà ra một hơi thở, ngọn lửa nóng bỏng liền xuất hiện trước mắt mọi người.
“Wow, Áo Ny thực lợi hại.” Nhóm bảo mẫu trong phân hội thực lòng vỗ tay khen ngợi, không chỉ bảo mẫu, những ấu tể khác ở xung quanh cũng phát ra âm thanh tựa hồ đáp lại lời Hạ Kỳ.
“Nghe nói Áo Ny đã phà lửa như vậy cứu A Loan, bảo bảo thực sự rất dũng cảm.” Hạ Kỳ một lần nữa thử đưa tay sờ hắc long bảo bảo, hai lần trước cô bị ấu long nhìn chằm chằm rồi né tránh, lần này không biết có thành công hay không.
Đôi cánh đập đập một chút, thế nhưng lần này hắc long bảo bảo không né tránh, Hạ Kỳ liền thuận tay ôm bé vào lòng.
Lời khen ngợi vừa nãy không phải khoa trương, ấu tể của tộc khắc tô trời sinh có thể nắm giữ hỏa diễm, sau khi phá xác không lâu liền có thể nắm giữ phương pháp phun long tức, sức mạnh này là năng lực bẩm sinh của huyết mạch cự long, nó khác với dị năng hệ hỏa của các chủng tộc khác kích phát được.
“À~”
Nghe thấy từ ‘dũng cảm’, con ngươi kim sắc của hắc long bảo bảo tựa hồ sáng hơn vài phần, ánh mắt vốn đã giống như hoàng kim lại càng chói mắt hơn.
Nhìn phản ứng của ấu long, mọi người đều không khỏi mỉm cười, trong mắt nhóm người lớn, biểu hiện của bé thực sự rất đáng yêu.
Mặc dù sự nhưng vì bảo hộ người thân cận, người mình thích mà rất dũng cảm, chủ động vượt qua nỗi sợ của mình.
Một ấu tể dũng cảm muốn xông tới cứu người như vậy, người được cứu sao có thể không cảm động đến rối tinh rối mù a.
Dù sao Hạ Kỳ cùng những người khác nghe Tạ Loan kể lại tình huống khi đó, hiện giờ đều tự trích tiền lương của mình mua đá quý cho ấu long.
Nói tới chuyện này, lúc hai thành viên mới tới phân hội Vân Bảo không lâu, Tạ Loan liền mua một chiếc hộp bảo bối mới cho bé.
Chiếc hộp này được đặc chế theo yêu cầu, Tạ Loan phát huy năng lực hội họa của mình vẽ ra hình dáng, sau đó để thợ thủ công dựa theo đó mà làm.
Muốn phù hợp với thẩm mỹ của cự long, chiếc hộp này dĩ nhiên là nên có màu vàng, có khảm nhiều món đồ trang trí, nếu có đá quý lóng lánh thì lại càng tốt hơn, hoàng kim cùng đá quý vĩnh viễn là tổ hợp được nhóm cự long yêu thích nhất.
Làm xong chiếc hộp bảo bối có thể dùng hai tay nâng này, Tạ Loan thừa dịp ấu tể không có mặt trong phòng ngủ mang chiếc hộp đặt bên cạnh giường hắc long bảo bảo.
Sau khi bỏ năm sáu viên đá quý hình dáng màu sắc bất đồng vào trong, Tạ Loan khép nắp hộp lại.
Đến giờ ngủ, hắc long bảo bảo cùng những ấu tể khác được bảo mẫu đưa về phòng ngủ, ấu long liền thấy chiếc hộp bảo bối mới được đặt bên giường mình.
“À…. À?”
Liếc mắt liền thích chiếc hộp này, hắc long bảo bảo đập cánh bay qua vòng quanh chiếc hộp xinh đẹp không biết ai để ở đây.
“Đây là mọi người tặng cho Áo Ny.” Tạ Loan ở phía sau đi tới, thấy hắc long bảo bảo rõ ràng rất vui vẻ vòng quanh chiếc hộp, anh mỉm cười ôn hòa nói.
Nói là mọi người cũng không sai, lúc Tạ Loan nói muốn đặt làm hộp bảo bối cùng mua đá quý cho ấu long, mọi người đều trích tiền từ tiền lương của mình đóng góp.
“À~”
Ánh mắt kim sắc chăm chú nhìn hộp bảo bối, hắc long bảo bảo đập cánh bay lên nóc hộp, muốn đè nó ở dưới thân mình.
Thế nhưng chiếc hộp này cũng lớn xấp xỉ bé, ấu long làm vậy thì chỉ có thể đè phía trên mà thôi chứ không thể giấu cả chiếc hộp đi được.
Nằm rạp người trên nóc hộp sau đó bất động, thấy ấu long rất có khả năng sẽ giữ nguyên tư thế này để ngủ, Tạ Loan cúi người ôm long bảo bảo lên.
“Áo Ny không thể ngủ ở đây.” Tạ Loan cười cong cong mắt, giọng nói có chút bất đắc dĩ, chống lại ánh mắt kim sắc chăm chú của bé.
“À.”
Phát ra chút âm thanh, hắc long bảo bảo củng củng ngực Tạ Loan một chút, sau đó có chút khát vọng nghiêng đầu nhìn chiếc hộp.
“Không được.” Bị ấu tể củng, Tạ Loan giơ tay xoa cánh hắc long bảo bảo, bất quá vẫn ôn hòa giữ nguyên ý định: “Ngủ ở đó lúc tỉnh dậy Áo Ny sẽ không thoải mái.”
Vừa nói Tạ Loan vừa chuyển tay từ xoa cánh qua xoa phần bụng tròn tròn của bé, vảy ở phần này vẫn chưa cứng rắn như cự long, sờ lên có cảm giác mềm mại, để long bảo bảo ngủ trên hộp bảo bối có khảm đá quý dĩ nhiên là không được.
Tạ Loan lần thứ hai nói không được, hắc long bảo bảo liền ngoan ngoãn nghe lời, lúc được Tạ Loan ôm đến giường, bé liền ngoan ngoãn vùi mình làm ổ ở đó.
Tạ Loan đắp một tấm chăn mỏng cho ấu long, sau đó chậm rãi nói: “Chờ Áo Ny tỉnh lại, hộp bảo bối khẳng định vẫn còn ở bên cạnh, sẽ không biến mất.”
Hiểu được cự long rất thích trông nom bảo vật của mình, cho dù chỉ là ấu tể thì Tạ Loan vẫn cảm nhận được hắc long bảo bảo rất yêu thích tài bảo.
Nghe Tạ Loan nói vậy, ấu long liền nhắm mắt lại.
Những bảo mẫu khác đồng dạng cũng đang đắp mền giúp nhóm ấu tể thấy dáng vẻ đè lên chiếc hộp không chịu leo xuống của hắc long bảo bảo đều cảm thấy buồn cười, thay đổi cách nghĩ một chút thì lại cảm thấy ấu long thực sự rất thích hội trưởng bọn họ.
Hắc long bảo bảo này đã tặng một hộp đầy những viên đá xinh đẹp cho Tạ Loan, đối với một con ấu long mà nói, đây đại khái là phương thức biểu đạt yêu thích rõ ràng nhất.
Từ đó về sau, mỗi ngày thức dậy cùng lúc chuẩn bị ngủ ấu long luôn đè lên chiếc hộp một hồi, lúc nằm rạp trên nắp hộp, con ngươi màu vàng của bé khẽ híp lại, chiếc đuôi còn khẽ nhúc nhích.
Không giống như đảo lơ lửng, hiện giờ ở trong phân hội, ấu long không có nơi tìm đá quý, vì thế nhiệm vụ lấp đầy chiếc hộp liền giao cho nhóm người lớn trong phân hội.
Trừ bỏ Tạ Loan, những bảo mẫu khác cứ cách vài ngày lại đưa vài thứ xinh đẹp cho hắc long bảo bảo, có vài thứ không tính là quý nhưng đều được tỉ mỉ chọn lựa.
Mỗi lần ấu long đều dùng móng trước ôm ấy rồi đập cánh bay về phòng ngủ, bỏ đồ vào trong hộp bảo bối.
Cũng không bao lâu, hộp bảo bối của hắc long bảo bảo đã đầy ắp.
Mới đầu vì muốn ấu long thích ứng với hoàn cảnh mới trong phân hội Vân Bảo, Tạ Loan mới đặc biệt chăm sóc bé, hiện giờ khi bé đã bắt đầu thoải mái sống chung với những ấu tể khác, Tạ Loan liền dành ra buổi tối để xem sách về bảo mẫu.
Có gần hai tháng chuẩn bị, thời gian cũng coi là đầy đủ, khoảng thời gian này Tạ Loan đã bổ sung được kiến thức lý luận của mình.
Thời gian học tập một lần thì đủ nhưng không đủ để củng cố, Tạ Loan chỉ mới lật xem sơ lược một lần, ghi nhớ kĩ càng thì cũng tới lúc dự thi.
“Mọi người chờ tin tốt của cậu.”
Hạ Kỳ nói xong câu này, Tạ Loan trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng của mọi người xuất phát, lần này anh đơn độc xuất hành.
Tham gia xong kỳ thi trở lại, tính luôn thời gian ngồi tinh hạm thương vụ thì hành trình cao lắm cũng chỉ kéo dài ba ngày mà thôi.
Để tránh người yêu nhà mình mất hứng, trước khi ra cửa Tạ Loan đã kéo thấp đầu con nặc khắc tư một chút rồi hôn lên gò má trắng nõn của đối phương.
“Qua hai ngày nữa anh sẽ trở lại.” Hôn xong Tạ Loan nói, chờ kỳ thi sát hạch hết thúc thì cũng sắp tới sinh nhật Ya Yi, lần trước đã quyết định sẽ chuẩn bị lễ vật bồi thường cho con nặc khắc tư này, thế nhưng đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra là thứ gì.
“Ừm.” Âm thanh trầm thấp lãnh đạm, nhìn theo hướng nghiên thì tướng mạo vốn đã tuấn mỹ của con nặc khắc tư này lại càng sắt gọn hơn, con ngươi xanh nhạt lạnh lẽo đang phản chiếu hình ảnh của thanh niên trước mặt.
Cố nhịn xúc động bị con ngươi xinh đẹp này dụ dỗ làm mình muốn hôn lên khóe mắt đối phương, Tạ Loan dời tầm mắt đi.
Con nặc khắc tư này quả thực có tướng mạo vô cùng đẹp mắt, từ khi xác định mình thực sự có thích đối phương, mỗi lần bị Ya Yi nhìn chăm chú sức chống cự của anh tựa hồ càng lúc lại càng yếu.
Cái này có tính là sắc đẹp hại người không…
Đột nhiên, Tạ Loan kiềm không được nảy ra suy nghĩ này.
Lần này ngồi tinh hạm thương vụ tiến tới Lý Sắt Tinh, Tạ Loan tới địa điểm dự thi, sau khi được kiểm tra số báo danh thì tiến vào hội trường.
Hội trường được an bài trong một tòa kiến trúc cực lớn, đủ để thỏa mãn nhu cầu sát hạch.
Nghe nói hàng năm có cả ngàn bảo mẫu tham gia sát hạch, lúc Tạ Loan tiến vào thì trong hội trường đã có rất nhiều chủng tộc bất đồng chờ đợi.
Bảo mẫu đến hội trường ngày càng nhiều, Tạ Loan đứng ở đây hệt như hạc đứng trong bầy gà, không ngừng có ánh mắt tò mò nhìn về phía anh.
Muốn hỏi là vì cái gì thì rất đơn giản, trong số gần mười ngàn thí sinh, Tạ Loan là nhân loại duy nhất.
“À…”
Đập cánh bay chầm chậm trên không, hắc long bảo bảo phà ra một hơi thở, ngọn lửa nóng bỏng liền xuất hiện trước mắt mọi người.
“Wow, Áo Ny thực lợi hại.” Nhóm bảo mẫu trong phân hội thực lòng vỗ tay khen ngợi, không chỉ bảo mẫu, những ấu tể khác ở xung quanh cũng phát ra âm thanh tựa hồ đáp lại lời Hạ Kỳ.
“Nghe nói Áo Ny đã phà lửa như vậy cứu A Loan, bảo bảo thực sự rất dũng cảm.” Hạ Kỳ một lần nữa thử đưa tay sờ hắc long bảo bảo, hai lần trước cô bị ấu long nhìn chằm chằm rồi né tránh, lần này không biết có thành công hay không.
Đôi cánh đập đập một chút, thế nhưng lần này hắc long bảo bảo không né tránh, Hạ Kỳ liền thuận tay ôm bé vào lòng.
Lời khen ngợi vừa nãy không phải khoa trương, ấu tể của tộc khắc tô trời sinh có thể nắm giữ hỏa diễm, sau khi phá xác không lâu liền có thể nắm giữ phương pháp phun long tức, sức mạnh này là năng lực bẩm sinh của huyết mạch cự long, nó khác với dị năng hệ hỏa của các chủng tộc khác kích phát được.
“À~”
Nghe thấy từ ‘dũng cảm’, con ngươi kim sắc của hắc long bảo bảo tựa hồ sáng hơn vài phần, ánh mắt vốn đã giống như hoàng kim lại càng chói mắt hơn.
Nhìn phản ứng của ấu long, mọi người đều không khỏi mỉm cười, trong mắt nhóm người lớn, biểu hiện của bé thực sự rất đáng yêu.
Mặc dù sự nhưng vì bảo hộ người thân cận, người mình thích mà rất dũng cảm, chủ động vượt qua nỗi sợ của mình.
Một ấu tể dũng cảm muốn xông tới cứu người như vậy, người được cứu sao có thể không cảm động đến rối tinh rối mù a.
Dù sao Hạ Kỳ cùng những người khác nghe Tạ Loan kể lại tình huống khi đó, hiện giờ đều tự trích tiền lương của mình mua đá quý cho ấu long.
Nói tới chuyện này, lúc hai thành viên mới tới phân hội Vân Bảo không lâu, Tạ Loan liền mua một chiếc hộp bảo bối mới cho bé.
Chiếc hộp này được đặc chế theo yêu cầu, Tạ Loan phát huy năng lực hội họa của mình vẽ ra hình dáng, sau đó để thợ thủ công dựa theo đó mà làm.
Muốn phù hợp với thẩm mỹ của cự long, chiếc hộp này dĩ nhiên là nên có màu vàng, có khảm nhiều món đồ trang trí, nếu có đá quý lóng lánh thì lại càng tốt hơn, hoàng kim cùng đá quý vĩnh viễn là tổ hợp được nhóm cự long yêu thích nhất.
Làm xong chiếc hộp bảo bối có thể dùng hai tay nâng này, Tạ Loan thừa dịp ấu tể không có mặt trong phòng ngủ mang chiếc hộp đặt bên cạnh giường hắc long bảo bảo.
Sau khi bỏ năm sáu viên đá quý hình dáng màu sắc bất đồng vào trong, Tạ Loan khép nắp hộp lại.
Đến giờ ngủ, hắc long bảo bảo cùng những ấu tể khác được bảo mẫu đưa về phòng ngủ, ấu long liền thấy chiếc hộp bảo bối mới được đặt bên giường mình.
“À…. À?”
Liếc mắt liền thích chiếc hộp này, hắc long bảo bảo đập cánh bay qua vòng quanh chiếc hộp xinh đẹp không biết ai để ở đây.
“Đây là mọi người tặng cho Áo Ny.” Tạ Loan ở phía sau đi tới, thấy hắc long bảo bảo rõ ràng rất vui vẻ vòng quanh chiếc hộp, anh mỉm cười ôn hòa nói.
Nói là mọi người cũng không sai, lúc Tạ Loan nói muốn đặt làm hộp bảo bối cùng mua đá quý cho ấu long, mọi người đều trích tiền từ tiền lương của mình đóng góp.
“À~”
Ánh mắt kim sắc chăm chú nhìn hộp bảo bối, hắc long bảo bảo đập cánh bay lên nóc hộp, muốn đè nó ở dưới thân mình.
Thế nhưng chiếc hộp này cũng lớn xấp xỉ bé, ấu long làm vậy thì chỉ có thể đè phía trên mà thôi chứ không thể giấu cả chiếc hộp đi được.
Nằm rạp người trên nóc hộp sau đó bất động, thấy ấu long rất có khả năng sẽ giữ nguyên tư thế này để ngủ, Tạ Loan cúi người ôm long bảo bảo lên.
“Áo Ny không thể ngủ ở đây.” Tạ Loan cười cong cong mắt, giọng nói có chút bất đắc dĩ, chống lại ánh mắt kim sắc chăm chú của bé.
“À.”
Phát ra chút âm thanh, hắc long bảo bảo củng củng ngực Tạ Loan một chút, sau đó có chút khát vọng nghiêng đầu nhìn chiếc hộp.
“Không được.” Bị ấu tể củng, Tạ Loan giơ tay xoa cánh hắc long bảo bảo, bất quá vẫn ôn hòa giữ nguyên ý định: “Ngủ ở đó lúc tỉnh dậy Áo Ny sẽ không thoải mái.”
Vừa nói Tạ Loan vừa chuyển tay từ xoa cánh qua xoa phần bụng tròn tròn của bé, vảy ở phần này vẫn chưa cứng rắn như cự long, sờ lên có cảm giác mềm mại, để long bảo bảo ngủ trên hộp bảo bối có khảm đá quý dĩ nhiên là không được.
Tạ Loan lần thứ hai nói không được, hắc long bảo bảo liền ngoan ngoãn nghe lời, lúc được Tạ Loan ôm đến giường, bé liền ngoan ngoãn vùi mình làm ổ ở đó.
Tạ Loan đắp một tấm chăn mỏng cho ấu long, sau đó chậm rãi nói: “Chờ Áo Ny tỉnh lại, hộp bảo bối khẳng định vẫn còn ở bên cạnh, sẽ không biến mất.”
Hiểu được cự long rất thích trông nom bảo vật của mình, cho dù chỉ là ấu tể thì Tạ Loan vẫn cảm nhận được hắc long bảo bảo rất yêu thích tài bảo.
Nghe Tạ Loan nói vậy, ấu long liền nhắm mắt lại.
Những bảo mẫu khác đồng dạng cũng đang đắp mền giúp nhóm ấu tể thấy dáng vẻ đè lên chiếc hộp không chịu leo xuống của hắc long bảo bảo đều cảm thấy buồn cười, thay đổi cách nghĩ một chút thì lại cảm thấy ấu long thực sự rất thích hội trưởng bọn họ.
Hắc long bảo bảo này đã tặng một hộp đầy những viên đá xinh đẹp cho Tạ Loan, đối với một con ấu long mà nói, đây đại khái là phương thức biểu đạt yêu thích rõ ràng nhất.
Từ đó về sau, mỗi ngày thức dậy cùng lúc chuẩn bị ngủ ấu long luôn đè lên chiếc hộp một hồi, lúc nằm rạp trên nắp hộp, con ngươi màu vàng của bé khẽ híp lại, chiếc đuôi còn khẽ nhúc nhích.
Không giống như đảo lơ lửng, hiện giờ ở trong phân hội, ấu long không có nơi tìm đá quý, vì thế nhiệm vụ lấp đầy chiếc hộp liền giao cho nhóm người lớn trong phân hội.
Trừ bỏ Tạ Loan, những bảo mẫu khác cứ cách vài ngày lại đưa vài thứ xinh đẹp cho hắc long bảo bảo, có vài thứ không tính là quý nhưng đều được tỉ mỉ chọn lựa.
Mỗi lần ấu long đều dùng móng trước ôm ấy rồi đập cánh bay về phòng ngủ, bỏ đồ vào trong hộp bảo bối.
Cũng không bao lâu, hộp bảo bối của hắc long bảo bảo đã đầy ắp.
Mới đầu vì muốn ấu long thích ứng với hoàn cảnh mới trong phân hội Vân Bảo, Tạ Loan mới đặc biệt chăm sóc bé, hiện giờ khi bé đã bắt đầu thoải mái sống chung với những ấu tể khác, Tạ Loan liền dành ra buổi tối để xem sách về bảo mẫu.
Có gần hai tháng chuẩn bị, thời gian cũng coi là đầy đủ, khoảng thời gian này Tạ Loan đã bổ sung được kiến thức lý luận của mình.
Thời gian học tập một lần thì đủ nhưng không đủ để củng cố, Tạ Loan chỉ mới lật xem sơ lược một lần, ghi nhớ kĩ càng thì cũng tới lúc dự thi.
“Mọi người chờ tin tốt của cậu.”
Hạ Kỳ nói xong câu này, Tạ Loan trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng của mọi người xuất phát, lần này anh đơn độc xuất hành.
Tham gia xong kỳ thi trở lại, tính luôn thời gian ngồi tinh hạm thương vụ thì hành trình cao lắm cũng chỉ kéo dài ba ngày mà thôi.
Để tránh người yêu nhà mình mất hứng, trước khi ra cửa Tạ Loan đã kéo thấp đầu con nặc khắc tư một chút rồi hôn lên gò má trắng nõn của đối phương.
“Qua hai ngày nữa anh sẽ trở lại.” Hôn xong Tạ Loan nói, chờ kỳ thi sát hạch hết thúc thì cũng sắp tới sinh nhật Ya Yi, lần trước đã quyết định sẽ chuẩn bị lễ vật bồi thường cho con nặc khắc tư này, thế nhưng đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra là thứ gì.
“Ừm.” Âm thanh trầm thấp lãnh đạm, nhìn theo hướng nghiên thì tướng mạo vốn đã tuấn mỹ của con nặc khắc tư này lại càng sắt gọn hơn, con ngươi xanh nhạt lạnh lẽo đang phản chiếu hình ảnh của thanh niên trước mặt.
Cố nhịn xúc động bị con ngươi xinh đẹp này dụ dỗ làm mình muốn hôn lên khóe mắt đối phương, Tạ Loan dời tầm mắt đi.
Con nặc khắc tư này quả thực có tướng mạo vô cùng đẹp mắt, từ khi xác định mình thực sự có thích đối phương, mỗi lần bị Ya Yi nhìn chăm chú sức chống cự của anh tựa hồ càng lúc lại càng yếu.
Cái này có tính là sắc đẹp hại người không…
Đột nhiên, Tạ Loan kiềm không được nảy ra suy nghĩ này.
Lần này ngồi tinh hạm thương vụ tiến tới Lý Sắt Tinh, Tạ Loan tới địa điểm dự thi, sau khi được kiểm tra số báo danh thì tiến vào hội trường.
Hội trường được an bài trong một tòa kiến trúc cực lớn, đủ để thỏa mãn nhu cầu sát hạch.
Nghe nói hàng năm có cả ngàn bảo mẫu tham gia sát hạch, lúc Tạ Loan tiến vào thì trong hội trường đã có rất nhiều chủng tộc bất đồng chờ đợi.
Bảo mẫu đến hội trường ngày càng nhiều, Tạ Loan đứng ở đây hệt như hạc đứng trong bầy gà, không ngừng có ánh mắt tò mò nhìn về phía anh.
Muốn hỏi là vì cái gì thì rất đơn giản, trong số gần mười ngàn thí sinh, Tạ Loan là nhân loại duy nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook