Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
Chương 269: Tiên sinh đánh bại ông chủ Vạn
Thấy Từ Hiền có hơi thất thần, Vạn Tam Thiên khẽ gọi một tiếng “Từ công tử”, bị đôi mắt thanh minh mà đạm mạc của hắn nhìn tới, y lập tức cười bảo:
“Từ công tử, ngươi thấy đề nghị của Vạn mỗ thế nào? Chỉ cần ngươi chịu giúp bỉ nhân thắng được ván cược này, hoặc ít nhất là hòa, ta lập tức hai tay dâng lên Vân Mộng Kiếm Quyết.”
【Vân Mộng Kiếm Quyết】chính là tên của môn võ học Thượng Thừa ghi trong thẻ tre.
Từ Hiền nghe vậy liền bày ra bộ dáng như đang lâm vào trầm tư, thực chất là đang kiểm tra giao diện nhiệm vụ, trong đầu chợt sinh ra một ít ý tưởng.
“Ông chủ Vạn, kỳ nghệ của ngươi thế nào, xin hãy trả lời thành thật.”
“???”
Nghe Từ Hiền đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan gì đến vấn đề đang bàn nãy giờ, dù Vạn Tam Thiên có là Ngọa Long tái thế cũng không đoán ra được dụng ý của Từ Hiền, chỉ có thể gượng cười đáp lại:
“Không giấu gì công tử, Vạn mỗ tuy thường tính toán chuyện kinh thương, nhưng cơ hội hạ cờ lại chẳng có mấy, cờ dở như cái sọt chính là để chỉ kẻ như bỉ nhân.”
Lời này vừa dứt, Vạn Tam Thiên giống như nghe được Từ Hiền mới nói “tốt lắm”, chỉ là còn chưa kịp hỏi rõ thì đã bị hắn hỏi trước: “Ông chủ Vạn, giữa cờ vây với cờ tướng, ngươi lại chơi trò nào tốt hơn?”
Bắt gặp ánh mắt lẫn giọng điệu chân thành của hắn khi hỏi câu này, Vạn Tam Thiên cũng không duy trì được nụ cười mỉm vạn năm bất biến của mình nữa, chỉ còn biết cười khổ đáp rằng:
“Từ công tử, ngươi muốn từ chối giao dịch thì cứ nói thẳng là được, cần gì đem bỉ nhân ra làm trò tiêu khiển cơ chứ!”
Từ Hiền lại hết sức nghiêm túc mà nói: “Tại hạ sao dám coi ông chủ Vạn là trò tiêu khiển? Câu hỏi trước đó, mong ông chủ Vạn trả lời giúp tại hạ, bởi nó rất quan trọng trong việc vụ giao dịch này có thành hay không.”
‘Ngươi đùa ta chắc?’ Đây chính là nội dung trong ánh mắt phức tạp của Vạn Tam Thiên khi nhìn Từ Hiền lúc này.
Sau khi đáp hai tiếng “cờ tướng”, y lập tức thấy Từ Hiền lấy một bàn cờ tướng ra khỏi tay áo của hắn, bày lên trên án kỷ, kế đó mặt đầy hiền hòa nói với mình một câu: “Thành giao, nhưng trước đó ông chủ Vạn cần cùng tại hạ quyết trận tranh đoạt sơn hà mới được.”
Sau đó hắn còn bổ sung thêm: “Đương nhiên, ông chủ Vạn cũng có thể nhân lúc hạ cờ mà nói cho tại hạ biết rõ chi tiết về ván cược của ngươi, tại hạ lại nên phối hợp với ngươi như thế nào.”
Nghe Từ Hiền nói ra loại điều kiện không phải điều kiện này, mặc dù hoàn toàn không hiểu được tại sao hắn lại làm chuyện dở hơi như thế, nhưng Vạn Tam Thiên cũng không muốn tiếp tục hao tâm tổn trí nữa, chỉ đành vui vẻ thuận theo.
Thế là sau một nước pháo hai bình năm hết sức trung quy trung củ, y bắt đầu nói: “Kỳ thực quy tắc ván cược này cũng rất đơn giản, công tử ngươi chỉ cần…”
Từ Hiền: Vừa gật gù vừa ra nước.
Vạn Tam Thiên: “Sau đó…”
Từ Hiền: Lên mã, ăn tốt.
Vạn Tam Thiên: “Kế đến…”
Từ Hiền: Đoạt mã, bắt xe.
Vạn Tam Thiên: “Lúc này chỉ cần…”
Từ Hiền: Xuất xe chiếu tướng.
…
Chừng một khắc đồng hồ sau đó, khi mà cung Tướng của Vạn Tam Thiên chỉ còn trơ trọi mỗi quân Tướng, y lập tức giơ hai tay chịu thua. Còn chi tiết về ván cược mà y muốn Từ Hiền giúp, Vạn Tam Thiên đã nói xong từ nửa khắc trước rồi.
Thế mới thấy, có thể cầm cự một khắc đồng hồ trước nghề【Kỳ Thủ】cấp sáu… giờ là cấp bảy, rõ ràng là kỳ nghệ của Vạn Tam Thiên cũng không tệ đến mức mà y đã nói, theo Từ Hiền thấy cũng có trình độ của【Kỳ Thủ】cấp một, cấp hai, đúng là rất… tệ.
‘Nhưng tệ mới tốt.’ Từ Hiền thầm cảm thán, tâm tình khá là sảng khoái.
[Nghề văn hóa【Kỳ Thủ】thăng lên cấp 7]
Nghề phụ thăng cấp đương nhiên là tin tốt, nhưng nguyên do chính khiến hắn cảm thấy sảng khoái lại là…
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ thành tựu: Đả biến thiên hạ vô địch thủ
Đại hiệp vô tình gặp được thành viên Vạn Tam Thiên của Tam Thất Hội, cũng trải qua một trận giao phong bất phân thắng bại với y, lòng có không phục, nên quyết tâm muốn đánh bại y lẫn toàn bộ Tam Thất Hội.
Yêu cầu: Đánh bại Đường Tam Đả (chưa hoàn thành), Liễu Tam Biến (chưa hoàn thành), Vạn Tam Thiên (HOÀN THÀNH), An Tam Hạ (chưa hoàn thành), Thích Tam Vô (chưa hoàn thành), Tiếu Tam Địch (chưa hoàn thành), Kiều Tam Thủ (chưa hoàn thành).
__________________________________________________________________
Chỉ là một lần thử nghiệm nhỏ, vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng Từ Hiền thật không ngờ hệ thống lại phán định là hắn đã đánh bại Vạn Tam Thiên, hoàn thành một phần bảy chặng đường “Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ”.
‘Đánh bại, đánh bại. Xem ra chỉ cần là họ đồng ý quyết đấu, dù là bất cứ lĩnh vực nào cũng đều được chấp nhận, không bó buộc phải tỷ thí võ công.’
Từ Hiền cảm thấy rất tốt, bởi nếu buộc phải so đấu võ đạo với Vạn Tam Thiên, hắn cho rằng làm như vậy cũng quá… khi dễ người ta.
Theo ông chủ Vạn ra khỏi căn lều nhỏ, chờ y cho người rao hàng về nghỉ ngơi và treo bảng “đóng cửa”, sư đồ hai người cùng họ Vạn bắt đầu dung nhập vào dòng người trên Hồng Lộ Nhai, thong dong tiến bước.
Trong lúc đánh cờ khi nãy, cậy vào năng lực nhất tâm nhị dụng, Từ Hiền còn tranh thủ đọc qua【Bất Khuy Đao Pháp】cùng【Trường Lưu Thập Tam Thức】để cày thêm ít độ thông thạo, cũng thuận tiện chuyển hóa ba môn võ học thành Võ Đạo Tinh Hoa.
Tại sao duyệt đọc chỉ hai quyển mà chuyển hóa tận ba? Này phải nói đến việc môn võ học Trung Thừa Thánh cấp mà Từ Hiền đã chọn cũng không phải【Trường Lưu Thập Tam Thức】, sau khi vào lều thì Vạn Tam Thiên mới giúp hắn đổi lại cho đúng, nguyên nhân cớ sự chính là như vậy.
Trước khi rời khỏi Tiệm Võ Học Bốn Chọn Một, Từ Hiền có liếc qua quầy Dưỡng Khí Tán, thấy lão già bán thuốc vui vẻ tiễn một người khách hàng, quyển【Bất Khuy Đao Pháp】chợt trượt ra khỏi tay áo, bị hắn lấy thủ đoạn ôn hòa ném về phía lão, sau đó lập tức bám sát bước chân của Vạn Tam Thiên, không thèm quay đầu lại một cái để nhìn phản ứng của lão.
Bịch!
Bí tịch rơi trước mặt, lão đầu theo bản năng nhặt lên, thấy bốn chữ【Bất Khuy Đao Pháp】ngoài bìa, khuôn mặt già nua tức khắc đờ ra, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Vui buồn lẫn lộn, trong lúc không biết nên xử lý thế nào với quyển bí tịch này, chẳng rõ là thật là giả, hay là trò đùa của ai, lão chợt nhìn thấy bên cạnh tên của bộ đao pháp này còn có một dòng chữ nhỏ, đề là:
“Đúng Là Có Trò Lừa, Tạ Lão Trượng Nhắc Nhở”
Thấy vậy, lão già bán Dưỡng Khí Tán lập tức nhớ lại thân ảnh của vị bạch y công tử ngồi xe lăn kia. Sau một thoáng thẫn thờ, lão liền thò đầu ra nhìn đến chỗ sạp bí kíp võ công, nhưng làm gì thấy bóng dáng ai nữa, nhóm ba người Từ Hiền đã đi được một lúc, khuất xa tầm mắt của lão.
Trong hai con ngươi ánh lên vẻ cảm kích, lão xúc động nghĩ thầm: ‘Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo, cổ nhân không lừa ta. Có môn đao pháp nhập đạo cao thâm này, tiền đồ tôn nhi nhà ta nhất định là rộng rãi tươi sáng, thậm chí có thể tiến giai Tiên Thiên, làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông.’
Lòng có đại khoái, suốt cả ngày hôm đó cho đến vài ngày sau, tâm tình của lão lúc nào cũng hết sức vui sướng, khiến việc làm ăn càng thêm thuận lợi.
Đến mười năm sau, trước thời khắc nhắm mắt xuôi tay, lão vẫn chưa quên được chuyện ngày hôm nay, bảo với đứa cháu đích tôn của mình phải ghi khắc ân đức của vị bạch y công tử năm xưa, nhưng đấy lại là một câu chuyện khác.
Về phần Từ Hiền, chậm rãi lăn bánh, trò chuyện câu được câu không với Vạn Tam Thiên, ánh mắt của hắn thi thoảng lại liếc xuống chiếc bảo kính trong tay, nhìn thấy khoảng cách giữa mình với một trong hai tên ác nhân kia càng lúc càng gần.
“Bồi Linh Lộ, Bồi Linh Lộ gia truyền! Một ngụm Bồi Linh rơi vào bụng, từ đây Tiên Thiên chẳng xa vời!”
Đương lúc Từ Hiền chỉ còn cách mục tiêu chừng chín thước, hắn liền nghe âm thanh thông báo nhiệm vụ của Hiệp Đạo Giang Hồ hòa cùng tiếng rao hàng bên vệ đường.
Thần quang thoáng hiện, không để ý đến ánh mắt dò hỏi của Vạn Tam Thiên, Từ Hiền ra hiệu cho y dừng lại, sau đó lập tức kiểm tra nhiệm vụ mới được phát.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trừ Gian Diệt Bạo (15)
Gian tặc Lục Tu Bình vì tiền bán rẻ lương tâm, dùng dược liệu biến chất để luyện chế nước thuốc, mất hết tính người. Bồi Linh Lộ do hắn bán ra chứa đầy độc tố, gây hại vô cùng.
Đến bây giờ, đã có hai trăm ba mươi bảy người vì uống Bồi Linh Lộ mà hủy hoại căn cơ, Tiên Thiên vô vọng, ba mươi ba người giảm thọ ít nhất mười năm, mười một người yểu mệnh chết sớm.
Yêu cầu: Trừng ác dương thiện, đánh chết gian tặc Lục Tu Bình.
Thù lao:
+ 444 Điểm Thiện Ác
+【Rương Tứ Tượng】
*Nhắc nhở: Mục tiêu có cảnh giới Tiên Thiên tầng một, thiện dùng cước pháp.
*Chú: Nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo tự động kích hoạt khi mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện trong phạm vi nhất định (hiện tại: một trượng). Hoàn thành đủ số vòng nhất định sẽ nhận được thù lao đặc biệt.
__________________________________________________________________
Đoạn nhân võ đạo, tức sát nhân mệnh, không tính những người khác, Lục Tu Bình hủy hoại căn cơ của hơn hai trăm người, nào khác gì sát hại tất cả bọn họ đâu? Quả thật cùng hung cực ác, thiên lý bất dung.
Cho nên Từ Hiền muốn thế thiên hành đạo, một viên bi sắt lập tức rơi vào lòng bàn tay của hắn, nội lực sôi trào trong kinh mạch.
Vạn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trời vẫn đang nắng, nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy hơi lành lạnh.
~o0o~
“Từ công tử, ngươi thấy đề nghị của Vạn mỗ thế nào? Chỉ cần ngươi chịu giúp bỉ nhân thắng được ván cược này, hoặc ít nhất là hòa, ta lập tức hai tay dâng lên Vân Mộng Kiếm Quyết.”
【Vân Mộng Kiếm Quyết】chính là tên của môn võ học Thượng Thừa ghi trong thẻ tre.
Từ Hiền nghe vậy liền bày ra bộ dáng như đang lâm vào trầm tư, thực chất là đang kiểm tra giao diện nhiệm vụ, trong đầu chợt sinh ra một ít ý tưởng.
“Ông chủ Vạn, kỳ nghệ của ngươi thế nào, xin hãy trả lời thành thật.”
“???”
Nghe Từ Hiền đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan gì đến vấn đề đang bàn nãy giờ, dù Vạn Tam Thiên có là Ngọa Long tái thế cũng không đoán ra được dụng ý của Từ Hiền, chỉ có thể gượng cười đáp lại:
“Không giấu gì công tử, Vạn mỗ tuy thường tính toán chuyện kinh thương, nhưng cơ hội hạ cờ lại chẳng có mấy, cờ dở như cái sọt chính là để chỉ kẻ như bỉ nhân.”
Lời này vừa dứt, Vạn Tam Thiên giống như nghe được Từ Hiền mới nói “tốt lắm”, chỉ là còn chưa kịp hỏi rõ thì đã bị hắn hỏi trước: “Ông chủ Vạn, giữa cờ vây với cờ tướng, ngươi lại chơi trò nào tốt hơn?”
Bắt gặp ánh mắt lẫn giọng điệu chân thành của hắn khi hỏi câu này, Vạn Tam Thiên cũng không duy trì được nụ cười mỉm vạn năm bất biến của mình nữa, chỉ còn biết cười khổ đáp rằng:
“Từ công tử, ngươi muốn từ chối giao dịch thì cứ nói thẳng là được, cần gì đem bỉ nhân ra làm trò tiêu khiển cơ chứ!”
Từ Hiền lại hết sức nghiêm túc mà nói: “Tại hạ sao dám coi ông chủ Vạn là trò tiêu khiển? Câu hỏi trước đó, mong ông chủ Vạn trả lời giúp tại hạ, bởi nó rất quan trọng trong việc vụ giao dịch này có thành hay không.”
‘Ngươi đùa ta chắc?’ Đây chính là nội dung trong ánh mắt phức tạp của Vạn Tam Thiên khi nhìn Từ Hiền lúc này.
Sau khi đáp hai tiếng “cờ tướng”, y lập tức thấy Từ Hiền lấy một bàn cờ tướng ra khỏi tay áo của hắn, bày lên trên án kỷ, kế đó mặt đầy hiền hòa nói với mình một câu: “Thành giao, nhưng trước đó ông chủ Vạn cần cùng tại hạ quyết trận tranh đoạt sơn hà mới được.”
Sau đó hắn còn bổ sung thêm: “Đương nhiên, ông chủ Vạn cũng có thể nhân lúc hạ cờ mà nói cho tại hạ biết rõ chi tiết về ván cược của ngươi, tại hạ lại nên phối hợp với ngươi như thế nào.”
Nghe Từ Hiền nói ra loại điều kiện không phải điều kiện này, mặc dù hoàn toàn không hiểu được tại sao hắn lại làm chuyện dở hơi như thế, nhưng Vạn Tam Thiên cũng không muốn tiếp tục hao tâm tổn trí nữa, chỉ đành vui vẻ thuận theo.
Thế là sau một nước pháo hai bình năm hết sức trung quy trung củ, y bắt đầu nói: “Kỳ thực quy tắc ván cược này cũng rất đơn giản, công tử ngươi chỉ cần…”
Từ Hiền: Vừa gật gù vừa ra nước.
Vạn Tam Thiên: “Sau đó…”
Từ Hiền: Lên mã, ăn tốt.
Vạn Tam Thiên: “Kế đến…”
Từ Hiền: Đoạt mã, bắt xe.
Vạn Tam Thiên: “Lúc này chỉ cần…”
Từ Hiền: Xuất xe chiếu tướng.
…
Chừng một khắc đồng hồ sau đó, khi mà cung Tướng của Vạn Tam Thiên chỉ còn trơ trọi mỗi quân Tướng, y lập tức giơ hai tay chịu thua. Còn chi tiết về ván cược mà y muốn Từ Hiền giúp, Vạn Tam Thiên đã nói xong từ nửa khắc trước rồi.
Thế mới thấy, có thể cầm cự một khắc đồng hồ trước nghề【Kỳ Thủ】cấp sáu… giờ là cấp bảy, rõ ràng là kỳ nghệ của Vạn Tam Thiên cũng không tệ đến mức mà y đã nói, theo Từ Hiền thấy cũng có trình độ của【Kỳ Thủ】cấp một, cấp hai, đúng là rất… tệ.
‘Nhưng tệ mới tốt.’ Từ Hiền thầm cảm thán, tâm tình khá là sảng khoái.
[Nghề văn hóa【Kỳ Thủ】thăng lên cấp 7]
Nghề phụ thăng cấp đương nhiên là tin tốt, nhưng nguyên do chính khiến hắn cảm thấy sảng khoái lại là…
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ thành tựu: Đả biến thiên hạ vô địch thủ
Đại hiệp vô tình gặp được thành viên Vạn Tam Thiên của Tam Thất Hội, cũng trải qua một trận giao phong bất phân thắng bại với y, lòng có không phục, nên quyết tâm muốn đánh bại y lẫn toàn bộ Tam Thất Hội.
Yêu cầu: Đánh bại Đường Tam Đả (chưa hoàn thành), Liễu Tam Biến (chưa hoàn thành), Vạn Tam Thiên (HOÀN THÀNH), An Tam Hạ (chưa hoàn thành), Thích Tam Vô (chưa hoàn thành), Tiếu Tam Địch (chưa hoàn thành), Kiều Tam Thủ (chưa hoàn thành).
__________________________________________________________________
Chỉ là một lần thử nghiệm nhỏ, vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng Từ Hiền thật không ngờ hệ thống lại phán định là hắn đã đánh bại Vạn Tam Thiên, hoàn thành một phần bảy chặng đường “Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ”.
‘Đánh bại, đánh bại. Xem ra chỉ cần là họ đồng ý quyết đấu, dù là bất cứ lĩnh vực nào cũng đều được chấp nhận, không bó buộc phải tỷ thí võ công.’
Từ Hiền cảm thấy rất tốt, bởi nếu buộc phải so đấu võ đạo với Vạn Tam Thiên, hắn cho rằng làm như vậy cũng quá… khi dễ người ta.
Theo ông chủ Vạn ra khỏi căn lều nhỏ, chờ y cho người rao hàng về nghỉ ngơi và treo bảng “đóng cửa”, sư đồ hai người cùng họ Vạn bắt đầu dung nhập vào dòng người trên Hồng Lộ Nhai, thong dong tiến bước.
Trong lúc đánh cờ khi nãy, cậy vào năng lực nhất tâm nhị dụng, Từ Hiền còn tranh thủ đọc qua【Bất Khuy Đao Pháp】cùng【Trường Lưu Thập Tam Thức】để cày thêm ít độ thông thạo, cũng thuận tiện chuyển hóa ba môn võ học thành Võ Đạo Tinh Hoa.
Tại sao duyệt đọc chỉ hai quyển mà chuyển hóa tận ba? Này phải nói đến việc môn võ học Trung Thừa Thánh cấp mà Từ Hiền đã chọn cũng không phải【Trường Lưu Thập Tam Thức】, sau khi vào lều thì Vạn Tam Thiên mới giúp hắn đổi lại cho đúng, nguyên nhân cớ sự chính là như vậy.
Trước khi rời khỏi Tiệm Võ Học Bốn Chọn Một, Từ Hiền có liếc qua quầy Dưỡng Khí Tán, thấy lão già bán thuốc vui vẻ tiễn một người khách hàng, quyển【Bất Khuy Đao Pháp】chợt trượt ra khỏi tay áo, bị hắn lấy thủ đoạn ôn hòa ném về phía lão, sau đó lập tức bám sát bước chân của Vạn Tam Thiên, không thèm quay đầu lại một cái để nhìn phản ứng của lão.
Bịch!
Bí tịch rơi trước mặt, lão đầu theo bản năng nhặt lên, thấy bốn chữ【Bất Khuy Đao Pháp】ngoài bìa, khuôn mặt già nua tức khắc đờ ra, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Vui buồn lẫn lộn, trong lúc không biết nên xử lý thế nào với quyển bí tịch này, chẳng rõ là thật là giả, hay là trò đùa của ai, lão chợt nhìn thấy bên cạnh tên của bộ đao pháp này còn có một dòng chữ nhỏ, đề là:
“Đúng Là Có Trò Lừa, Tạ Lão Trượng Nhắc Nhở”
Thấy vậy, lão già bán Dưỡng Khí Tán lập tức nhớ lại thân ảnh của vị bạch y công tử ngồi xe lăn kia. Sau một thoáng thẫn thờ, lão liền thò đầu ra nhìn đến chỗ sạp bí kíp võ công, nhưng làm gì thấy bóng dáng ai nữa, nhóm ba người Từ Hiền đã đi được một lúc, khuất xa tầm mắt của lão.
Trong hai con ngươi ánh lên vẻ cảm kích, lão xúc động nghĩ thầm: ‘Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo, cổ nhân không lừa ta. Có môn đao pháp nhập đạo cao thâm này, tiền đồ tôn nhi nhà ta nhất định là rộng rãi tươi sáng, thậm chí có thể tiến giai Tiên Thiên, làm rạng rỡ liệt tổ liệt tông.’
Lòng có đại khoái, suốt cả ngày hôm đó cho đến vài ngày sau, tâm tình của lão lúc nào cũng hết sức vui sướng, khiến việc làm ăn càng thêm thuận lợi.
Đến mười năm sau, trước thời khắc nhắm mắt xuôi tay, lão vẫn chưa quên được chuyện ngày hôm nay, bảo với đứa cháu đích tôn của mình phải ghi khắc ân đức của vị bạch y công tử năm xưa, nhưng đấy lại là một câu chuyện khác.
Về phần Từ Hiền, chậm rãi lăn bánh, trò chuyện câu được câu không với Vạn Tam Thiên, ánh mắt của hắn thi thoảng lại liếc xuống chiếc bảo kính trong tay, nhìn thấy khoảng cách giữa mình với một trong hai tên ác nhân kia càng lúc càng gần.
“Bồi Linh Lộ, Bồi Linh Lộ gia truyền! Một ngụm Bồi Linh rơi vào bụng, từ đây Tiên Thiên chẳng xa vời!”
Đương lúc Từ Hiền chỉ còn cách mục tiêu chừng chín thước, hắn liền nghe âm thanh thông báo nhiệm vụ của Hiệp Đạo Giang Hồ hòa cùng tiếng rao hàng bên vệ đường.
Thần quang thoáng hiện, không để ý đến ánh mắt dò hỏi của Vạn Tam Thiên, Từ Hiền ra hiệu cho y dừng lại, sau đó lập tức kiểm tra nhiệm vụ mới được phát.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trừ Gian Diệt Bạo (15)
Gian tặc Lục Tu Bình vì tiền bán rẻ lương tâm, dùng dược liệu biến chất để luyện chế nước thuốc, mất hết tính người. Bồi Linh Lộ do hắn bán ra chứa đầy độc tố, gây hại vô cùng.
Đến bây giờ, đã có hai trăm ba mươi bảy người vì uống Bồi Linh Lộ mà hủy hoại căn cơ, Tiên Thiên vô vọng, ba mươi ba người giảm thọ ít nhất mười năm, mười một người yểu mệnh chết sớm.
Yêu cầu: Trừng ác dương thiện, đánh chết gian tặc Lục Tu Bình.
Thù lao:
+ 444 Điểm Thiện Ác
+【Rương Tứ Tượng】
*Nhắc nhở: Mục tiêu có cảnh giới Tiên Thiên tầng một, thiện dùng cước pháp.
*Chú: Nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo tự động kích hoạt khi mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện trong phạm vi nhất định (hiện tại: một trượng). Hoàn thành đủ số vòng nhất định sẽ nhận được thù lao đặc biệt.
__________________________________________________________________
Đoạn nhân võ đạo, tức sát nhân mệnh, không tính những người khác, Lục Tu Bình hủy hoại căn cơ của hơn hai trăm người, nào khác gì sát hại tất cả bọn họ đâu? Quả thật cùng hung cực ác, thiên lý bất dung.
Cho nên Từ Hiền muốn thế thiên hành đạo, một viên bi sắt lập tức rơi vào lòng bàn tay của hắn, nội lực sôi trào trong kinh mạch.
Vạn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn lên, trời vẫn đang nắng, nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy hơi lành lạnh.
~o0o~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook