Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
Chương 266: Không phải phú gia chớ luyện võ
Vạn Tam Thiên không biết có phải ảo giác của bản thân hay không, mà y giống như mới nhìn thấy ánh kim quang thoáng hiện trong đôi mắt của Từ Hiền.
Về phần Từ Hiền, hắn đã biết tại sao ông chủ Vạn này hành nghề lừa đảo mà lại không bị Ác khí quấn thân rồi, bởi vì y thật sự không phải một kẻ lừa gạt, cùng lắm chỉ có thể gọi là gian thương mà thôi, dù sao nếu người khác không mua thì họ cũng chẳng sợ bị lừa, còn quyết định mua bí tịch thì phải chấp nhận đánh đổi.
Đã biết đây là cửa hàng bốn chọn một, vì ham của rẻ mà cam nguyện đánh cược, nếu bị lừa chỉ có thể tự trách bản thân.
Phải, mặc dù quy tắc rành rành ra đó, Vạn Tam Thiên cũng không giấu giếm gì, nhưng Từ Hiền vẫn gọi đây là một trò lừa, cũng như dương mưu vậy, biết rõ là bẫy mà người ta vẫn cứ nhảy vào.
Mượn nhân tính tham lam để vận hành trò lừa lộ liễu này, biến nó thành một ván cược hợp pháp, sợ là rất ít tán nhân giang hồ có thể cưỡng lại dụ hoặc, cuối cùng biến thành một con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dù là như vậy, đối với Từ Hiền mà nói thì Vạn Tam Thiên tuy làm gian thương, nhưng cũng là một tên gian thương có đạo đức, hiểu lý lẽ, biết chừa lại đường sống cho kẻ khác.
Tại sao lại nói thế? Đó là bởi vì thông qua【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】, Từ Hiền phát hiện cả bốn quyển bí tịch trên sạp đều tỏa ra bạch quang, chỉ là cường độ khác nhau mà thôi.
Trong đó, quyển【Bất Khuy Đao Pháp】“mới như vừa được in” có cường độ ánh sáng mạnh nhất, so sánh với những quyển bí tịch mà bản thân từng giám định, chín không rời mười, Từ Hiền cho rằng nó chính là đao pháp thật.
Quyển【Bất Khuy Đao Pháp】“cũ” thì có cường độ yếu hơn một tí tẹo so với quyển trên, theo hắn đoán thì nó cũng là võ học Hạ Thừa Thiên cấp, chỉ là không phải võ học nhập đạo mà thôi, nếu hắn có chọn trúng quyển này thì cũng không quá lỗ lã.
Về hai quyển【Bất Khuy Đao Pháp】còn lại, quyển “cực kì cũ” thì Từ Hiền đoán là võ học nhập đạo Hạ Thừa Địa cấp, quyển “mới tám phần” thì chỉ là võ học Hạ Thừa Địa cấp, không phải nhập đạo.
Thế mới thấy, Vạn Tam Thiên tuy là gian thương, nhưng gian mà không độc.
Có điều như vậy cũng không khiến Từ Hiền bỏ đi ý nghĩ dạy y một bài học. Hắn đưa tay thu về quyển đao pháp chính tông trên sạp, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay quơ lấy một quyển trục giới thiệu của phân loại Hạ Thừa Thánh cấp, cười nhạt mà rằng: “Ông chủ Vạn, môn võ học này giá cả thế nào?”
‘Chó ngáp phải ruồi, hay là kẻ này thực sự có bản lĩnh phân biệt thật giả?’ Mặc dù vừa lỗ mất mấy trăm lượng bạc, Vạn Tam Thiên đến một chút đau lòng cũng không có, ngược lại sinh ra vài phần hứng thú với việc thăm dò bản sự của Từ Hiền.
Bởi lẽ Vạn Tam Thiên quan niệm rằng: Kiếm lời núi vàng núi bạc cũng không lời bằng việc kết giao được một người bằng hữu lợi hại, hoặc là loại bỏ đi một kẻ địch tiềm tàng.
Thế là nụ cười trên mặt y lại càng thêm hiền hòa, giọng nói lại càng thêm thân mật, hồ hởi báo giá: “Hạc Minh Thần Chưởng, chưởng pháp nhập đạo, Hạ Thừa Thánh cấp, hai vạn một ngàn một trăm mười một lượng bạc, miễn trả giá!”
Vừa dứt lời liền bày bốn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】có vẻ ngoài cũ kĩ lên sạp, lần này không phải giống chín phần mà là mười phần, trên căn bản là không có gì khác nhau, đến cả những vết nhơ ngoài bìa đều giống nhau như đúc, trông không hề giả một tí nào.
Từ Hiền không ngờ Vạn Tam Thiên đến cả võ học nhập đạo Thánh cấp cũng có, lòng thầm nể phục năng lực của kẻ này.
Võ học nhập đạo Thánh cấp tuy vẫn thuộc về Hạ Thừa, nhưng trên giang hồ chính là loại bí kíp võ công khả ngộ bất khả cầu, từ cái giá đắt gấp mười sáu, mười bảy lần【Bất Khuy Đao Pháp】của【Hạc Minh Thần Chưởng】là đủ để thể hiện rõ điều đó.
Ngoại trừ thánh địa võ học như Thiếu Lâm tự, hệ thống võ học truyền thừa của tất cả đại phái trên giang hồ đều không thể bao hàm toàn diện, khi đúc luyện căn cơ cho đệ tử cũng không thể dùng toàn võ học nhập đạo Thánh cấp.
Vậy mới thấy, việc một tán nhân giang hồ như Vạn Tam Thiên có thể đem nó ra bán là ghê gớm cỡ nào.
Nhưng đối với Từ Hiền mà nói, hắn có thể bất ngờ nhưng sẽ không kinh ngạc, bởi bất kỳ một môn võ học nhập đạo nào của hắn đều vượt trội hơn cái gọi là Hạ Thừa Thánh cấp kia.
Vẫn giữ thần thái thong dong tự đắc, Từ Hiền một lần nữa thi triển “tụ lý càn khôn”, rải hơn hai vạn lạng bạc lên sạp, đĩnh lớn đĩnh nhỏ chất đầy, miễn cưỡng gọi là biển bạc cũng được, khiến người qua đường nhao nhao ghé mắt, lòng tham trỗi dậy, nhưng đều không dám có hành động gì quá trớn.
Tiền tài không lộ ra ngoài, mang ngọc mắc tội, Từ Hiền đương nhiên hiểu đạo lý này, cho nên hắn mới không để lộ việc bản thân sở hữu Tuyệt Học, Thần Công, còn ngân lượng đối với hắn mà nói lại không phải thứ gì quý giá.
Vạn Tam Thiên cũng không ngờ Từ Hiền lại mang nhiều bạc như vậy trên người, y liếc hắn một cái thật sâu, sau đó lại đảo mắt qua biển bạc trên sạp, nhanh tay thu chúng vào trong tay áo, kế đến liền làm một động tác mời, thỉnh Từ Hiền bắt đầu màn trình diễn của hắn.
Từ Hiền cũng không khách sáo, trực tiếp lấy thiên nhãn soi qua bốn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】trên sạp, bất ngờ phát hiện trong chúng nó chỉ có duy nhất một quyển ở ngoài cùng tỏa bạch quang, ba quyển còn lại thế mà tỏa ra… lục quang, tương ứng với phẩm chất Hi Hữu của hệ thống.
Nhưng ánh lục quang này rất nhạt, theo kinh nghiệm của Từ Hiền thì võ học ở phẩm chất này chỉ tương ứng với Trung Thừa Nhân cấp mà thôi, xét về độ quý giá thì không sánh bằng võ học nhập đạo Thánh cấp.
Thế nên Từ Hiền vẫn là chọn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】tỏa bạch quang, hắn cũng không dám nhìn nhiều, vừa tới tay liền thu luôn vào không gian trữ vật, bởi cường độ ánh sáng của nó quả thật rất mạnh, dễ dàng khiến người ta lóa mắt.
Kiểm tra số dư còn lại, hắn chợt phát hiện là cái “duyên” của mình với Vạn Tam Thiên có vẻ không được dài cho lắm, chủ yếu là vì phần lớn tiền tài mà Từ Hiền kiếm được thông qua soát thi và nhuận bút đều bị hắn ủy thác cho Bao Ngạo Thiên làm từ thiện.
Hoặc là giúp đỡ các thôn trấn biên thùy như Bạch Long Trấn, Đạo Hương Thôn sửa đường, sửa nhà, mua sách vở, thuê tiên sinh dạy học, hoặc là được dùng để cứu tế cho bách tính ở vùng dịch Trận Châu.
Đã vậy, Từ Hiền ngẫm nghĩ trong giây lát, sau đó trực tiếp chọn một môn kiếm pháp Trung Thừa Thánh cấp, yêu cầu Vạn Tam Thiên báo giá.
“Trường Lưu Thập Tam Thức, võ học loại hình kiếm pháp, Trung Thừa Thánh cấp, lần này không lấy số lẻ, một giá sáu vạn lượng bạc, miễn trả giá!”
Sáu vạn lượng bạc, đủ cho một người bình thường ăn mười đời không hết.
Từ Hiền nghe xong chợt nhíu mày, không phải hắn bị con số trên trời này hù dọa, mà chỉ vì trong người hắn tính luôn cả ngân phiếu cũng chỉ còn khoảng hơn năm vạn lượng, không đủ chi ra.
Vạn Tam Thiên làm người tinh minh, rất giỏi về quan sát sắc mặt, nghe lời đoán ý, vậy nên vừa thấy Từ Hiền nhìn đến chỗ võ học Trung Thừa Thiên cấp, y lập tức mở miệng buông lời, giọng điệu nghe có phần bí hiểm:
“Công tử, tệ điếm tuy miễn trả giá, nhưng lại có thể cho nợ, hơn nữa cũng không tính lãi, chỉ là quy tắc lựa chọn sẽ thay đổi một chút.”
“Ồ, lại còn có chuyện như thế? Mong ông chủ Vạn nói cho ta được rõ.”
“Cũng không có gì phức tạp, kỳ thật chỉ là từ bốn chọn một đổi thành tám chọn một mà thôi.”
Từ Hiền còn tưởng có gì khó khăn, nghe xong lập tức biểu thị không thành vấn đề, đừng nói tám chọn một, tám ngàn chọn một hắn cũng không ngại, bèn gật đầu bảo rằng: “Vậy được, tại hạ chấp nhận ghi giấy nợ.”
“Công tử đợi một chút.” Vạn Tam Thiên chắp tay mỉm cười, sau đó liền trở vào trong lều, được một lúc lại quay trở ra, dáng đi vẫn khoan thai như cũ.
‘Là bởi vì càn khôn trong tay áo không đủ lớn nên y mới phải cất giữ trong lều sao?’ Từ Hiền lòng thầm suy đoán, hai mắt thì lại theo sát hành động của Vạn Tam Thiên.
Khác với hai lần trước, lần này y mở rộng cả hai tay, bày ra trước mặt Từ Hiền tám quyển bí kíp vô danh, chẳng có quyển nào giống quyển nào, màu sắc khác nhau, kích thước khác nhau, cũ mới khác nhau.
“Mời công tử.”
Nhìn nụ cười hòa nhã trên mặt Vạn Tam Thiên, Từ Hiền lại không chút nào vui vẻ, thầm mắng một tiếng ‘tiếu diện hổ’.
Tám quyển bí tịch trước mặt hắn, thế mà lại cùng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục có cường độ giống hệt nhau.
Tất cả bọn chúng, đều là võ học Trung Thừa Thánh cấp.
~o0o~
Về phần Từ Hiền, hắn đã biết tại sao ông chủ Vạn này hành nghề lừa đảo mà lại không bị Ác khí quấn thân rồi, bởi vì y thật sự không phải một kẻ lừa gạt, cùng lắm chỉ có thể gọi là gian thương mà thôi, dù sao nếu người khác không mua thì họ cũng chẳng sợ bị lừa, còn quyết định mua bí tịch thì phải chấp nhận đánh đổi.
Đã biết đây là cửa hàng bốn chọn một, vì ham của rẻ mà cam nguyện đánh cược, nếu bị lừa chỉ có thể tự trách bản thân.
Phải, mặc dù quy tắc rành rành ra đó, Vạn Tam Thiên cũng không giấu giếm gì, nhưng Từ Hiền vẫn gọi đây là một trò lừa, cũng như dương mưu vậy, biết rõ là bẫy mà người ta vẫn cứ nhảy vào.
Mượn nhân tính tham lam để vận hành trò lừa lộ liễu này, biến nó thành một ván cược hợp pháp, sợ là rất ít tán nhân giang hồ có thể cưỡng lại dụ hoặc, cuối cùng biến thành một con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Dù là như vậy, đối với Từ Hiền mà nói thì Vạn Tam Thiên tuy làm gian thương, nhưng cũng là một tên gian thương có đạo đức, hiểu lý lẽ, biết chừa lại đường sống cho kẻ khác.
Tại sao lại nói thế? Đó là bởi vì thông qua【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】, Từ Hiền phát hiện cả bốn quyển bí tịch trên sạp đều tỏa ra bạch quang, chỉ là cường độ khác nhau mà thôi.
Trong đó, quyển【Bất Khuy Đao Pháp】“mới như vừa được in” có cường độ ánh sáng mạnh nhất, so sánh với những quyển bí tịch mà bản thân từng giám định, chín không rời mười, Từ Hiền cho rằng nó chính là đao pháp thật.
Quyển【Bất Khuy Đao Pháp】“cũ” thì có cường độ yếu hơn một tí tẹo so với quyển trên, theo hắn đoán thì nó cũng là võ học Hạ Thừa Thiên cấp, chỉ là không phải võ học nhập đạo mà thôi, nếu hắn có chọn trúng quyển này thì cũng không quá lỗ lã.
Về hai quyển【Bất Khuy Đao Pháp】còn lại, quyển “cực kì cũ” thì Từ Hiền đoán là võ học nhập đạo Hạ Thừa Địa cấp, quyển “mới tám phần” thì chỉ là võ học Hạ Thừa Địa cấp, không phải nhập đạo.
Thế mới thấy, Vạn Tam Thiên tuy là gian thương, nhưng gian mà không độc.
Có điều như vậy cũng không khiến Từ Hiền bỏ đi ý nghĩ dạy y một bài học. Hắn đưa tay thu về quyển đao pháp chính tông trên sạp, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tiện tay quơ lấy một quyển trục giới thiệu của phân loại Hạ Thừa Thánh cấp, cười nhạt mà rằng: “Ông chủ Vạn, môn võ học này giá cả thế nào?”
‘Chó ngáp phải ruồi, hay là kẻ này thực sự có bản lĩnh phân biệt thật giả?’ Mặc dù vừa lỗ mất mấy trăm lượng bạc, Vạn Tam Thiên đến một chút đau lòng cũng không có, ngược lại sinh ra vài phần hứng thú với việc thăm dò bản sự của Từ Hiền.
Bởi lẽ Vạn Tam Thiên quan niệm rằng: Kiếm lời núi vàng núi bạc cũng không lời bằng việc kết giao được một người bằng hữu lợi hại, hoặc là loại bỏ đi một kẻ địch tiềm tàng.
Thế là nụ cười trên mặt y lại càng thêm hiền hòa, giọng nói lại càng thêm thân mật, hồ hởi báo giá: “Hạc Minh Thần Chưởng, chưởng pháp nhập đạo, Hạ Thừa Thánh cấp, hai vạn một ngàn một trăm mười một lượng bạc, miễn trả giá!”
Vừa dứt lời liền bày bốn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】có vẻ ngoài cũ kĩ lên sạp, lần này không phải giống chín phần mà là mười phần, trên căn bản là không có gì khác nhau, đến cả những vết nhơ ngoài bìa đều giống nhau như đúc, trông không hề giả một tí nào.
Từ Hiền không ngờ Vạn Tam Thiên đến cả võ học nhập đạo Thánh cấp cũng có, lòng thầm nể phục năng lực của kẻ này.
Võ học nhập đạo Thánh cấp tuy vẫn thuộc về Hạ Thừa, nhưng trên giang hồ chính là loại bí kíp võ công khả ngộ bất khả cầu, từ cái giá đắt gấp mười sáu, mười bảy lần【Bất Khuy Đao Pháp】của【Hạc Minh Thần Chưởng】là đủ để thể hiện rõ điều đó.
Ngoại trừ thánh địa võ học như Thiếu Lâm tự, hệ thống võ học truyền thừa của tất cả đại phái trên giang hồ đều không thể bao hàm toàn diện, khi đúc luyện căn cơ cho đệ tử cũng không thể dùng toàn võ học nhập đạo Thánh cấp.
Vậy mới thấy, việc một tán nhân giang hồ như Vạn Tam Thiên có thể đem nó ra bán là ghê gớm cỡ nào.
Nhưng đối với Từ Hiền mà nói, hắn có thể bất ngờ nhưng sẽ không kinh ngạc, bởi bất kỳ một môn võ học nhập đạo nào của hắn đều vượt trội hơn cái gọi là Hạ Thừa Thánh cấp kia.
Vẫn giữ thần thái thong dong tự đắc, Từ Hiền một lần nữa thi triển “tụ lý càn khôn”, rải hơn hai vạn lạng bạc lên sạp, đĩnh lớn đĩnh nhỏ chất đầy, miễn cưỡng gọi là biển bạc cũng được, khiến người qua đường nhao nhao ghé mắt, lòng tham trỗi dậy, nhưng đều không dám có hành động gì quá trớn.
Tiền tài không lộ ra ngoài, mang ngọc mắc tội, Từ Hiền đương nhiên hiểu đạo lý này, cho nên hắn mới không để lộ việc bản thân sở hữu Tuyệt Học, Thần Công, còn ngân lượng đối với hắn mà nói lại không phải thứ gì quý giá.
Vạn Tam Thiên cũng không ngờ Từ Hiền lại mang nhiều bạc như vậy trên người, y liếc hắn một cái thật sâu, sau đó lại đảo mắt qua biển bạc trên sạp, nhanh tay thu chúng vào trong tay áo, kế đến liền làm một động tác mời, thỉnh Từ Hiền bắt đầu màn trình diễn của hắn.
Từ Hiền cũng không khách sáo, trực tiếp lấy thiên nhãn soi qua bốn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】trên sạp, bất ngờ phát hiện trong chúng nó chỉ có duy nhất một quyển ở ngoài cùng tỏa bạch quang, ba quyển còn lại thế mà tỏa ra… lục quang, tương ứng với phẩm chất Hi Hữu của hệ thống.
Nhưng ánh lục quang này rất nhạt, theo kinh nghiệm của Từ Hiền thì võ học ở phẩm chất này chỉ tương ứng với Trung Thừa Nhân cấp mà thôi, xét về độ quý giá thì không sánh bằng võ học nhập đạo Thánh cấp.
Thế nên Từ Hiền vẫn là chọn quyển【Hạc Minh Thần Chưởng】tỏa bạch quang, hắn cũng không dám nhìn nhiều, vừa tới tay liền thu luôn vào không gian trữ vật, bởi cường độ ánh sáng của nó quả thật rất mạnh, dễ dàng khiến người ta lóa mắt.
Kiểm tra số dư còn lại, hắn chợt phát hiện là cái “duyên” của mình với Vạn Tam Thiên có vẻ không được dài cho lắm, chủ yếu là vì phần lớn tiền tài mà Từ Hiền kiếm được thông qua soát thi và nhuận bút đều bị hắn ủy thác cho Bao Ngạo Thiên làm từ thiện.
Hoặc là giúp đỡ các thôn trấn biên thùy như Bạch Long Trấn, Đạo Hương Thôn sửa đường, sửa nhà, mua sách vở, thuê tiên sinh dạy học, hoặc là được dùng để cứu tế cho bách tính ở vùng dịch Trận Châu.
Đã vậy, Từ Hiền ngẫm nghĩ trong giây lát, sau đó trực tiếp chọn một môn kiếm pháp Trung Thừa Thánh cấp, yêu cầu Vạn Tam Thiên báo giá.
“Trường Lưu Thập Tam Thức, võ học loại hình kiếm pháp, Trung Thừa Thánh cấp, lần này không lấy số lẻ, một giá sáu vạn lượng bạc, miễn trả giá!”
Sáu vạn lượng bạc, đủ cho một người bình thường ăn mười đời không hết.
Từ Hiền nghe xong chợt nhíu mày, không phải hắn bị con số trên trời này hù dọa, mà chỉ vì trong người hắn tính luôn cả ngân phiếu cũng chỉ còn khoảng hơn năm vạn lượng, không đủ chi ra.
Vạn Tam Thiên làm người tinh minh, rất giỏi về quan sát sắc mặt, nghe lời đoán ý, vậy nên vừa thấy Từ Hiền nhìn đến chỗ võ học Trung Thừa Thiên cấp, y lập tức mở miệng buông lời, giọng điệu nghe có phần bí hiểm:
“Công tử, tệ điếm tuy miễn trả giá, nhưng lại có thể cho nợ, hơn nữa cũng không tính lãi, chỉ là quy tắc lựa chọn sẽ thay đổi một chút.”
“Ồ, lại còn có chuyện như thế? Mong ông chủ Vạn nói cho ta được rõ.”
“Cũng không có gì phức tạp, kỳ thật chỉ là từ bốn chọn một đổi thành tám chọn một mà thôi.”
Từ Hiền còn tưởng có gì khó khăn, nghe xong lập tức biểu thị không thành vấn đề, đừng nói tám chọn một, tám ngàn chọn một hắn cũng không ngại, bèn gật đầu bảo rằng: “Vậy được, tại hạ chấp nhận ghi giấy nợ.”
“Công tử đợi một chút.” Vạn Tam Thiên chắp tay mỉm cười, sau đó liền trở vào trong lều, được một lúc lại quay trở ra, dáng đi vẫn khoan thai như cũ.
‘Là bởi vì càn khôn trong tay áo không đủ lớn nên y mới phải cất giữ trong lều sao?’ Từ Hiền lòng thầm suy đoán, hai mắt thì lại theo sát hành động của Vạn Tam Thiên.
Khác với hai lần trước, lần này y mở rộng cả hai tay, bày ra trước mặt Từ Hiền tám quyển bí kíp vô danh, chẳng có quyển nào giống quyển nào, màu sắc khác nhau, kích thước khác nhau, cũ mới khác nhau.
“Mời công tử.”
Nhìn nụ cười hòa nhã trên mặt Vạn Tam Thiên, Từ Hiền lại không chút nào vui vẻ, thầm mắng một tiếng ‘tiếu diện hổ’.
Tám quyển bí tịch trước mặt hắn, thế mà lại cùng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục có cường độ giống hệt nhau.
Tất cả bọn chúng, đều là võ học Trung Thừa Thánh cấp.
~o0o~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook