Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 97
A Manh lười biếng nằm trên giường, tứ chi mềm nhũn không có sức lực, hai mắt trống rỗng mơ hồ nhìn trần nhà.
Sau một lúc lâu, chỗ trống trong đầu mới dần khôi phục lại, cảm giác như sau khi XXOO này khiến cho da mặt nàng run rẩy một chút. Rõ ràng, cả quá trình khiến người ta thống khổ, thậm chí muốn quên đi, vì sao sau khi trải qua, lại có cảm giác toàn thân lâng lâng, như vừa trải qua chuyện tuyệt vời? Thật là khổ mà!!! Độc này a, thật muốn nguyền rủa người phát minh ra nó…
Một bàn tay vén màn lên, mang vào một hương vị đặc trưng, một đôi tay ôm nàng vào lòng.
A Manh ngẩng đầu nhìn hắn, vô lực nói: “Chàng đã về rồi?!!”
Ngu Nguyệt Trác lên tiếng, cúi xuống hôn lên trán ẩm ướt của nàng. Bên ngoài đang có mưa xuân, trên người hắn còn mang theo hơi lạnh, hơi thở lànhlạnh nàng làm thực thoải mái, nhịn không được áp khuôn mặt khô nóng cọ cọ lên cổ hắn. Thân thể Ngu Nguyệt Trác cứng đờ, nhưng không đẩy ra, ngược lại còn tăng thêm lực đạo ôm nàng vào lòng.
Quá trình phát độc rất thống khổ, nhưng mỗi ngày A Manh đều trải qua một lần, tuy là đều đau đến muốn chết, nhưng khi nhìn thấy nam nhân này, nàng lại cảm thấy, dù thế nào cũng phải cố gắng. Ân, lúc này, đột nhiên nàng muốn cảm tạ từ khi mình còn nhỏ đến lớn đều gặp chuyện không may, khiến cho năng lực chịu đau của nàng rất lớn, làm cho nàng có chút kiêu ngạo.
Ai ai ai, xem nàng nghĩ như thế không đúng chút nào, ít nhất nàng còn ở đây, không phải sao?
Ngu Nguyệt Trác yên tĩnh ôm nàng, hai người không nói gì, chỉ ôm nhau, nghe mưa xuân rơi ngoài cửa sổ, không khí thật tốt đẹp, ngay cả tâm hồn cũng êm dịu theo.
Một lúc lâu sau, di chứng phát độc mới hoàn toàn biến mất, A Manh lại vui vẻ xuống giường, vung tay làm một biểu tượng cố lên, tinh thần phấn chấn chuẩn bị đi thăm con.
Ngu Nguyệt Trác lôi nàng trở về, năm ngón tay đan vào bàn tay nàng, thân mật hôn môi nàng một cái, rồi nói: “Hôm nay nhà chúng ta có khách.”
"Nga? Là ai a?" A Manh tò mò hỏi.
Ngu Nguyệt Trác cười không nói, lôi kéo A Manh đi ra ngoài gặp khách.
Đến khi nhìn thấy người mặc như con gái đàng hoàng, nhưng lại tỏa ra vẻ yêu mị, A Manh nhíu mắt, nhìn yêu nữ cười với nàng đến phong tình vạn chủng, sau đó quay đầu hỏi Ngu Nguyệt Trác: “Yêu nữ này nhìn thật quen, chàng chuẩn bị mang nàng về làm kim ốc tang kiều sao?”
Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm, ở trước mặt yêu nữ, nhéo nhéo mặt người nào đó, nói: “Ánh mắt ta kém như vậy sao? Nàng thực sự quá coi thường ta, bị phạt!”
Tuy bị nhéo, nhưng A Manh cũng không tức giận, ngược lại có chút vui vui, nếu Ngu Nguyệt Trác cho rằng ánh mắt mình không kém, vậy, hắn chọn nàng, không phải chứng tỏ nàng rất vĩ đại sao ~~ nghĩ, A Manh lại sướng, sau đó đồng tình cười với yêu nữ, đến khi có đáp án vừa lòng, không hề nói gì.
“Công tử, ta không tốt chỗ nào?” Hoa Yêu Nhi thương tâm hỏi.
“Ngươi có chỗ nào tốt?” Ngu Nguyệt Trác ghét bỏ nhìn nàng.
“… Ta xinh đẹp như hoa, lại biết điều, biết cách làm cho nam nhân khoái hoạt, đưa nam nhân hưởng thụ cực hạn của thế gian, nam nhân ở cùng ta không ai không hài lòng…”
“Ân, ta biết, ánh mắt ta quả không sai, cho nên thật sự là chướng mắt với ngươi thật!” Ngu Nguyệt Trác tủm tỉm cười gật đầu.
"..."
A Manh dùng tay áo che miệng cười, nàng hiểu đây là đả kích lớn của Ngu Nguyệt Trác nha.
Không thèm nhìn yêu nữ của Thiên Âm cung, Ngu Nguyệt Trác kéo A Manh ngồi xuống, sau đó uống trà nha hoàn dâng lên, thản nhiên nói: “A Manh, từ hôm nay trở đi, nàng ta chính là nha hoàn của nàng, nàng có thể tùy tiện đánh mắng, chỉ là không được học thói xấu của nàng ta. Biết chưa?”
A Manh đờ đẫn: kiểu dặn dò này khác gì dặn trẻ con không được hư?
"... Uy!" Hoa Yêu Nhi vẻ mặt hắc tuyến kêu một tiếng.
Giới thiệu thân phận mới của Hoa Yêu Nhi xong, Ngu Nguyệt Trác liền cho một đại nha hoàn dẫn nàng ta đi chỉ bảo, cho nàng ta mặc trang phục của nha hoàn.
“Vì sao chàng lại cho nàng ta đến phủ chúng ta làm nha hoàn?” A Manh cọ cọ hắn hỏi.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào lòng, cười đến cao nhã: “Làm sai thì phải nhận trừng phạt, không phải sao? Tuy rằng độc của nàng không phải nàng ta tự mình ra tay, nhưng nàng ta không tránh khỏi liên quan, làm sao ta có thể không làm khó nàng ta? Về sau nàng ta là nha hoàn trong phủ, có nguy hiểm gì thì để nàng ta ngăn chặn giúp nàng, tác dụng của nàng ta chính là như thế!”
“Như Nhất Dạ sao?”
Ngu Nguyệt Trác cười vui vẻ, nói: “Xem ra chỉ số thông minh của nàng còn cao, thưởng một chút.” Cúi đầu hôn nàng một cái (ủa ơi, lãng mạn nha! Yêu quá đi mất)
A Manh đờ đẫn, nam nhân này tâm can đen tối đến thế sao, khiến nàng có chút sợ sợ, trong lòng đồng cảm với kẻ chọc vào hắn, âm thầm thấy may mắn là mình thức thời, không trêu chọc nam nhân biến thái hẹp hòi này.
Qua ba ngày sau Tiết Thượng Tị, ba ngày này, Ngu Nguyệt Trác đều chạy qua quân doanh rồi lại về nhà, dường như rất nhàn nhã, mỗi ngày đều về nhà đúng hạn, khiến cho A Manh cảm thấy không có chuyện gì phát sinh. Cho đến hôm Hoa Yêu Nhi xuất hiện, nàng mới hiểu trong lòng hắn đã có kế hoạch.
Hoa Yêu Nhi rời đi không lâu, nha hoàn lại bẩm báo, Dung Nhan đang đến.
Dung Nhan vẫn mang bộ dáng thản nhiên, nhẹ nhàng, không nhanh không chậm đi đến. Chỉ là đột nhiên A Manh cảm thấy có gì khan khác, nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra phía sau Dung Nhan không có thiếu niên quần áo đỏ rực nữa.
“A Nhan, Diêm công tử đâu?” A Manh nhịn không được hỏi thăm.
Dung Nhan đặt hòm thuốc xuống một bên, nhận khăn mặt nha hoàn mang đến lau nước mưa trên người, thản nhiên nói: “Ta không phải mẹ hắn, không có nghĩ vụ quản hắn.”
A Manh nga một tiếng, cảm thấy ngữ khí của Dung Nhan thật sự lãnh đạm, nàng thấy giữa họ có điểm kỳ lạ, dù sao hình thức hai người ở chung cũng hơi cổ quái.
“A Trần đi Thiên Âm cung.” Ngu Nguyệt Trác nói, hình như có nhìn trộm Dung Nhan, nhưng không có nhận ra được gì từ vẻ lãnh đạm kia của Dung Nhan.
Vừa vặn lúc này, Hoa Yêu Nhi cùng Tri Hạ mang trà bánh vào, trùng hợp nghe được, sắc mặt đại biến, xen mồm nói: “Cái gì? Trần công tử đi Thiên Âm cung?” Nói xong, vẻ mặt sợ hãi nhìn Ngu Nguyệt Trác, ánh mắt lo lắng.
Đối mặt với Ngu Nguyệt Trác thong dong bình tĩnh, Hoa Yêu Nhi dường như có phần kiêng kị đối với Diêm Ly Trần, phản ứng luôn đặc biệt lớn.
Tri Hạ trừng mắt nhìn Hoa Yêu Nhi, cảm thấy nữ nhân này không biết thân phận của nha hoàn của nàng ta mà.
A Manh hướng nàng ta nhe răng cười, rộng rãi gật đầu: “Đúng vậy, Diêm công tử thật là người tốt, thời điểm này lại đi Thiên Âm cung. Phu quân, phải không?” A Manh không quên kéo theo đồng minh.
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười gật đầu, bộ dáng ôn nhu săn sóc.
Biểu tình của Hoa Yêu Nhi như ăn phải ruồi bọ, bị đôi vợ chồng ác liệt này biến thành có chút vô lực. Hoa Yêu Nhi cảm thấy phu nhân tướng quân biết rõ mình kiêng kỵ Diêm Ly Trần, lại còn nói vậy, thuần túy là muốn đối phó với mình, toàn bộ người võ lâm đều biết, nếu ma cầm tôn giả là người tốt, vật thiên hạ không còn người xấu nữa. Nhìn phu nhân tướng quân tưởng như nhỏ yếu lại là người ác liệt, chẳng trách lại bị Ngu Nguyệt Trác nhìn trúng mà lấy về nhà.
Dung Nhan đổi thuốc trị thương cho A Manh xong, Ngu Nguyệt Trác cho nha hoàn đi xuống, chỉ để lại Hoa Yêu Nhi.
Qua ba ngày, vết thương đã không còn nghiêm trọng, nhưng kỳ quái là không thu nhỏ miệng và đóng vảy, miệng vết thương nhìn như vết thương mới, hơi dùng lực sẽ có khả năng chảy máu. Đương nhiên chỉ là cảm giác, trên thực tế, Dung Nhan dùng loại thuốc bột tốt, có tác dụng khắc chế độc, bằng không khi phát độc, động tác giãy giụa của A Manh sẽ khiến cho vết thương chảy máu đầm đìa, làm sao còn có thể thoải mái như hiện tại.
Hoa Yêu Nhi liếc mắt một cái, liền kinh hô: “Là hồng nhan triền.” Nói xong, cảm giác được một ánh mắt hung ác rơi xuống người mình, cảnh giác nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy nam tử xưa nay vô cùng nho nhã giờ ánh mắt lạnh như băng, khóe môi gần như tổn thương lòng người.
Hoa Yêu Nhi cứng ngắc không dám làm gì, không khỏi quan sát Dung Nhan đang nói chuyện với A Manh, có chút kinh ngạc, giờ này A Manh đang tươi cười, mặt mày không ủ rũ, nhìn như người bình thường, hoàn toàn không uể oải, hoảng sợ như người biết mình trúng độc.
Loại độc “Hồng nhan triền” này, nghe thì thập phần lịch sự tao nhã, lại khiến cho người ta đau đầu vô cùng, khi phát độc thì như ngàn đao đâm vào, thống khổ không chịu nổi, sau khi phát độc xong, lại khiến cho nữ tử nhục nhã vạn phần. Trong trí nhớ của Hoa Yêu Nhi, những hiệp nữ võ lâm băng thanh ngọc khiết bị hạ độc này xong, phần lớn đều là dung nhan tiều tụy, thậm chí có những người không chịu được mà tự sát cũng không thiếu. Nhưng nhìn A Manh, bộ dáng bình tĩnh tự nhiên, đúng là không bình thường.
Hoa Yêu Nhi nhướn mi, trong lòng thấy lo lắng. Nàng ta hiểu sư tỷ mình đã đặt bẫy nàng ta, ngoài mặt là cầu xin nàng ta hỗ trợ, lại lén nàng ta chuẩn bị kế hoạch khác, cùng người Thanh Môn hợp tác, đem độc bá dạo này cho Thanh Môn.
"Nhìn cái gì?"
Nghe thanh âm của Ngu Nguyệt Trác, Hoa Yêu Nhi trầm ngâm, nói thực: “Ta cảm thấy phu nhân tướng quân thực là nữ tử phi thường, trúng độc này còn có thể bình tĩnh được, khiến cho Yêu Nhi thực bội phục.”
Đó là bởi vì thần kinh nàng lớn, đã nhìn thông nhiều việc, có năng lực chịu khổ mà không phải ai cũng có.
Trong lòng Ngu Nguyệt Trác thầm nói, ánh mắt bất giác mang theo chút tự hào, như phẩm chất tốt đẹp đó của A Manh có quan hệ với hắn.
“Ngươi đã biết tên độc, có thể giải được không?” Ngu Nguyệt Trác hỏi.
“Nói thực là không thể.” Hoa Yêu Nhi lắc đầu, “Có lẽ các ngươi không biết, trong Thiên Âm cung có vài trưởng lão, từng người quản các loại độc không giống nhau, trừ cung chủ, không ai có thể nắm giữ các loại độc của Thiên Âm cung. Độc của ta nắm giữ khác với độc của sư tỷ Hoa Tự Ngọc, ta chỉ biết tên, nhưng không biết cách giải.”
Đột nhiên, Hoa Yêu Nhi di một tiếng, nhìn Dung Nhan lấy thuốc bột ra, phóng qua, lấy tay bôi chút thuốc đưa lên mũi ngửi, kinh ngạc nói: “Ngươi có thể dùng nó để tương khắc thuốc? Ngươi là ai?”
Dung Nhan không để ý đến nàng ta, chỉ có A Manh hảo tâm nói: “Vị này là y nữ trong y cục.”
“Không có khả năng, trong hoàng cung làm sao có người có thể biết cách dùng thuốc của Thiên Âm cung chúng ta?” Hoa Yêu Nhi quả quyết nói.
Lúc này, Ngu Nguyệt Trác mới chậm rãi tiếp lời: “Hoa cô nương, ngươi có phải đã quên thân phận của mình hay không? Hiện tại, ngươi là nha hoàn của phu nhân ta, không thể vô lễ với khách. Ân, nếu là nha hoàn, gọi ngươi là Hoa cô nương cũng không đúng, ta nhớ trước khi ngươi chưa bị cung chủ của Thiên Âm cung thu nhận, mang họ Nhậm, vậy sau này gọi ngươi là Nhậm Yêu đi.”
"..."
Hoa Yêu Nhi cứng ngắc nhìn nam nhân cười tao nhã như hoa, đột nhiên hối hận đã giao dịch với hắn, nàng ta có phải đã đẩy mình vào hố lửa hay không?
Nhậm – Yêu?!!!
Thiếu chút nữa A Manh bị nước miếng của mình làm sặc, nhưng lại nhìn Hoa Yêu Nhi một lần nữa bị Ngu Nguyệt Trác bắt nạt, nhịn không được vụng trộm cười, nhìn tâm địa của Ngu Nguyệt Trác còn đen hơn Hắc Sơn, thật sự là sung sướng a~~ chỉ cần nam nhân này không bắt nạt mình, hắn hại ai nàng cũng không có ý kiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook