Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 95
*
Sau nửa canh giờ, Tề Lẫm cũng đã đưa được Ngu Nguyệt Quyên đến khách phòng của chùa.
Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận muội muội bị thương, gật đầu với Tề Lẫm nói: “A Lẫm, vất vả rồi.”
Tề Lẫm gật đàu, đang muốn lui xuống, đột nhiên Ngu Nguyệt Quyên mở miệng nói: “Ca, Tề công tử cũng bị thương.”
Ngu Nguyệt Trác nhìn chân mày mang lo lắng của muội muội, nói với Tề Lẫm: “Nếu thế, A Lẫm, lại đây để Dung cô nương xử lý vết thương cho ngươi.” Nói xong, ôm muội muội vào.
Tề Lẫm nhíu mày, tuy cảm thấy tướng quân làm việc thừa, nhưng hắn là cấp dưới, không nói gì, cũng theo vào.
Đi vào phòng, Ngu Nguyệt Quyên liếc mắt liền nhìn thấy A Manh đang ngồi uống trà trên ghế, hai gò má ửng hồng, vừa nhìn là đoán ra người khỏe mạnh, khiến cho người vừa bị tổn thương về thể xác và tinh thần như Ngu Nguyệt Quyên có một cảm giác gì đó. Nhưng vừa rồi trải qua quỷ môn quan, tính tình Ngu Nguyệt Quyên ôn hòa rất nhiều, không nóng nảy như trước kia.
Dung Nhan rất nhanh lại xử lý vết thương cho Ngu Nguyệt Quyên, xé váy nàng ra, lộ ra vết thương trên đùi, A Manh hít vào một hơi, nhất thời thương tiếc không thôi với tiểu cô nương.
Em chồng đáng thương, chân vừa bị thương, giờ lại thêm vết thương mới, so với nàng còn đen đủi hơn, cũng không biết khi nào mới có thể đi được bình thường. Nhưng kỳ thực, so với em chồng, nàng còn kém may hơn, trúng phải loại độc cổ quái, nếu một tháng sau không có thuốc giải, nàng sẽ đi tìm Diêm La Vương ở Địa Phủ uống trà chơi.
May mắn cho Ngu Nguyệt Quyên, dù thị thương, miệng vết thương tuy sâu, nhưng không trúng độc, tính mạng bảo đảm. Cho nên sau khi Dung Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho nàng, lại ra ngoài xử lý cho Tề Lẫm.
“Nguyệt Quyên, muội không sao chứ? Thực có lỗi để muội gặp phải nguy hiểm.” A Manh thực lòng hỏi han, nếu không phải là nàng đáp ứng Như Thúy mang nàng ấy đi hội chùa, nàng ấy sẽ không gặp loại chuyện này.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng một cái: “Anh ta sao lại ở đây?”
Nhìn tiểu cô nương, A Manh cũng không giấu nàng, dùng hai ba câu nói hết mọi chuyện ra, khi nói đến việc Ngu Nguyệt Trác đã bắt được bọn Cổ Âm Đạt, Ngu Nguyệt Quyên nhớ đến chuyện trước khi bị bắt, nhất thời không khống chế được nhiệt độ trên mặt, cảm thấy thực ghê tởm.
“Tẩu cũng bị thương, quên đi, dù sao cũng không phải là tẩu hại ta.” Ngu Nguyệt Quyên rộng rãi nói, không như trước kia, chỉ cần A Manh mắc sai, lập tức không để yên, thực làm A Manh kinh ngạc. Thấy biểu hiện của A Manh, Ngu Nguyệt Quyên cũng không được tự nhiên, dùng một ngữ khí không để ý nói: “Ta không phải người không phân rõ phải trái, sẽ không tùy tiện đổ trách nhiệm lên người khác.”
Nghe xong, A Manh vui mừng, thâm tình nói: “Ta thật cao hứng, muội đã trưởng thành rồi a~~”
"..."
Lập tức mặt đang đỏ chuyển thành đen, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy A Manh chính là một cái cột, nàng thực không nên mềm lòng.
Chốc lát sau, Ngu Nguyệt Trác vào, đi theo sau hắn còn có một nữ nhân dáng người như cây ngô.
Ngu Nguyệt Quyên vốn muốn gặp ca ca nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia lập tức ngậm miệng, thăm dò xem xét, không có nhìn thấy thân ảnh Tề Lẫm, không khỏi thất vọng.
“Hôm nay các nàng đã bị dọa rồi, chúng ta về thôi.” Ngu Nguyệt Trác nói, tiến lên ôm lấy A Manh, còn nữ nhân như cây ngô kia ôm lấy Ngu Nguyệt Quyên.
Vẻ mặt A Manh nghệt ra, nhìn hắn nói: “Chân ta không bị thương, chàng ôm ta làm gì? Chàng cần ôm Nguyệt Quyên về nha!”
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Hiện tại, nàng… còn khí lực sao?”
Nghe nói thế, sắc mặt A Manh càng nghệt ra hơn.
Nàng quả thực không còn khí lực, cũng không biết vì sao độc của Thiêm Âm cung lại biến thái như vậy, hiện tại bệnh của nàng như đã nói lúc trước, biểu hiện của nó giống như đã làm việc không đạo đức ba ngày ba đêm liền, toàn thân lười biếng, căn bản không còn khí lực, hai chân cũng mềm như bông, thật biến thái. Hơn nữa, nghe Dung Nhan nói, trước khi có giải dược, mỗi ngày nàng sẽ phát độc một lần, không chỉ có thống khổ đau đớn, mà còn thể nghiệm cảm giác mệt mỏi sau XXOO… này, quả thực là không có cách nào khác để nói a!
Vì thế A Manh chỉ có thể ủ rũ làm người tàn tật để tướng quân ôm.
Ngu Nguyệt Quyên không chú ý đến ca ca cùng A Manh, đến khi ra cửa, vẫn không thấy thân ảnh Tề Lẫm, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên: “Ca ca…”
“Chuyện gì?” Ngu Nguyệt Trác quay đầu nhìn, thấy hai gò má muội muộ đỏ lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
“Cái kia… Tề công tử không sao chứ?”
Ngu Nguyệt Trác cười nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da.” Sau đó không nói gì nữa.
Tuy là Ngu Nguyệt Quyên còn muốn hỏi thêm, nhưng trước anh trai, nàng luôn là một tiểu cô nương nhát gan, chỉ có thể để mặc cho nữ nhân như cây ngô ôm đên cửa sau chùa, bọn họ muốn tìm chỗ vắng người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp được Như Thúy cũng ở phòng khách đi ra. So sánh với vết thương của Ngu Nguyệt Quyên và A Manh, sắc mặt của Nhị Thúy cô nương thật hồng hào, khỏe mạnh vô cùng, khiến trong lòng A Manh và Ngu Nguyệt Quyên có chút ê ẩm.
“Nguyệt Quyên, ngươi không sao chứ? Biết ngươi mất tích, ta thực lo lắng…”
Như Thúy cô nương biểu đạt lo lắng của mình đối với Ngu Nguyệt Quyên, lúc trước nàng ở trong phòng khác, cho nên không biết chuyện Ngu Nguyệt Quyên mất tích, mà A Manh cũng vội vã đi tìm em chồng, không kịp nói cho nàng. Đến khi nàng biết tin, Ngu Nguyệt Quyên đã được tìm trở về, cho nên, căn bản là Nhị Thúy cô nương không có cơ hội trải nghiệm quá trình lo lắng…
Mấy người trò chuyện thêm chốc lát, rốt cuộc rời nơi làm cho các nàng bị dọa chấn kinh.
Đi đến cửa sau của chùa, đã có hai xe ngựa đứng đó, một chiếc là của phủ tướng quân, một chiếc là của phủ thái sư. Ngu Nguyệt Trác để A Manh và muội muội lên xe ngựa, quay lại thấy Ôn phu nhân cũng bỏ qua xe ngựa Ôn phủ, cười cười với hắn, rồi cũng leo lên xe ngựa phủ tướng quân.
Ngu Nguyệt Trác đành phải đồng ý, cái gì cũng không nói, xoay người leo lên xe ngựa, hộ tống các nữ quyến về nhà.
*********
"Ngu tướng quân."
Khi xe ngựa rời khỏi nơi náo nhiệt, một thanh âm vui sướng vang lên.
Ngu Nguyệt Trác dừng ngựa, chỉ thích cách đó không xa, ở ngã tư đường, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc tuấn mỹ, vô cùng đơn giản đứng ở đó, khiến cho một góc ngã tư bỗng đẹp hơn ba góc kia, hấp dẫn người đi đường hơn ba góc kia.
Ngu Nguyệt Trác gật đầu với hắn, chắp tay nói: “Tử Tu, đến đón phu nhân sao?”
Ôn Lương mỉm cười gật đầu, đi đến xe ngựa nhà mình, gọi vào trong xe: “Nha đầu.”
Lúc này từ cửa sổ xe ngựa phủ tướng quân lộ ra một cái đầu, tươi cười vẫy tay với hắn: “Ôn đại nhân, ta ở đây.”
Ôn Lương đen mặt, đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn thể hiện chân thành với một chiếc xe ngựa trống không đúng là mất mặt, mà nha đầu nhà mình, xe ngựa nhà không dùng, lại leo lên xe ngựa nhà người ta, về cần phải đánh mông nàng.
Như Thúy leo từ trên xe xuống, chạy đến chỗ Ôn Lương, chui đầu vào lòng hắn, vui tươi hớn hở nói: “Ôn đại nhân, hiện tại chàng rãnh không? Đi hội chùa với ta!”
Ôn Lương nghiêm túc nói: "Không rãnh."
"Là sao?" Như Thúy khó hiểu.
"Bởi vì ta phải về nhà..." Nói nhỏ vào tai nàng một câu.
Mặt Như Thúy thành cái bánh bao, có chút ủy khuất trừng hắn, muốn nói gì đó, đột nhiên nhíu mày, ôm bụng.
"Nha đầu? Nàng làm sao vậy?" Ôn Lương bị nàng làm hoảng sợ.
Sắc mặt Như Thúy trắng bệch, cắn răng nói với hắn: “Ôn đại nhân, ta đau bụng.”
Ôn Lương lo lắng, một tay ôm lấy Như Thúy, đem nàng đặt lên xe ngựa, sau đó cho người đánh xe về nhà.
Mà đám người Ngu Nguyệt Trác đang vây xem, thấy thế, cũng rời đi theo.
Sau nửa canh giờ, Tề Lẫm cũng đã đưa được Ngu Nguyệt Quyên đến khách phòng của chùa.
Ngu Nguyệt Trác tiếp nhận muội muội bị thương, gật đầu với Tề Lẫm nói: “A Lẫm, vất vả rồi.”
Tề Lẫm gật đàu, đang muốn lui xuống, đột nhiên Ngu Nguyệt Quyên mở miệng nói: “Ca, Tề công tử cũng bị thương.”
Ngu Nguyệt Trác nhìn chân mày mang lo lắng của muội muội, nói với Tề Lẫm: “Nếu thế, A Lẫm, lại đây để Dung cô nương xử lý vết thương cho ngươi.” Nói xong, ôm muội muội vào.
Tề Lẫm nhíu mày, tuy cảm thấy tướng quân làm việc thừa, nhưng hắn là cấp dưới, không nói gì, cũng theo vào.
Đi vào phòng, Ngu Nguyệt Quyên liếc mắt liền nhìn thấy A Manh đang ngồi uống trà trên ghế, hai gò má ửng hồng, vừa nhìn là đoán ra người khỏe mạnh, khiến cho người vừa bị tổn thương về thể xác và tinh thần như Ngu Nguyệt Quyên có một cảm giác gì đó. Nhưng vừa rồi trải qua quỷ môn quan, tính tình Ngu Nguyệt Quyên ôn hòa rất nhiều, không nóng nảy như trước kia.
Dung Nhan rất nhanh lại xử lý vết thương cho Ngu Nguyệt Quyên, xé váy nàng ra, lộ ra vết thương trên đùi, A Manh hít vào một hơi, nhất thời thương tiếc không thôi với tiểu cô nương.
Em chồng đáng thương, chân vừa bị thương, giờ lại thêm vết thương mới, so với nàng còn đen đủi hơn, cũng không biết khi nào mới có thể đi được bình thường. Nhưng kỳ thực, so với em chồng, nàng còn kém may hơn, trúng phải loại độc cổ quái, nếu một tháng sau không có thuốc giải, nàng sẽ đi tìm Diêm La Vương ở Địa Phủ uống trà chơi.
May mắn cho Ngu Nguyệt Quyên, dù thị thương, miệng vết thương tuy sâu, nhưng không trúng độc, tính mạng bảo đảm. Cho nên sau khi Dung Nhan xử lý tốt miệng vết thương cho nàng, lại ra ngoài xử lý cho Tề Lẫm.
“Nguyệt Quyên, muội không sao chứ? Thực có lỗi để muội gặp phải nguy hiểm.” A Manh thực lòng hỏi han, nếu không phải là nàng đáp ứng Như Thúy mang nàng ấy đi hội chùa, nàng ấy sẽ không gặp loại chuyện này.
Ngu Nguyệt Quyên nhìn nàng một cái: “Anh ta sao lại ở đây?”
Nhìn tiểu cô nương, A Manh cũng không giấu nàng, dùng hai ba câu nói hết mọi chuyện ra, khi nói đến việc Ngu Nguyệt Trác đã bắt được bọn Cổ Âm Đạt, Ngu Nguyệt Quyên nhớ đến chuyện trước khi bị bắt, nhất thời không khống chế được nhiệt độ trên mặt, cảm thấy thực ghê tởm.
“Tẩu cũng bị thương, quên đi, dù sao cũng không phải là tẩu hại ta.” Ngu Nguyệt Quyên rộng rãi nói, không như trước kia, chỉ cần A Manh mắc sai, lập tức không để yên, thực làm A Manh kinh ngạc. Thấy biểu hiện của A Manh, Ngu Nguyệt Quyên cũng không được tự nhiên, dùng một ngữ khí không để ý nói: “Ta không phải người không phân rõ phải trái, sẽ không tùy tiện đổ trách nhiệm lên người khác.”
Nghe xong, A Manh vui mừng, thâm tình nói: “Ta thật cao hứng, muội đã trưởng thành rồi a~~”
"..."
Lập tức mặt đang đỏ chuyển thành đen, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy A Manh chính là một cái cột, nàng thực không nên mềm lòng.
Chốc lát sau, Ngu Nguyệt Trác vào, đi theo sau hắn còn có một nữ nhân dáng người như cây ngô.
Ngu Nguyệt Quyên vốn muốn gặp ca ca nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia lập tức ngậm miệng, thăm dò xem xét, không có nhìn thấy thân ảnh Tề Lẫm, không khỏi thất vọng.
“Hôm nay các nàng đã bị dọa rồi, chúng ta về thôi.” Ngu Nguyệt Trác nói, tiến lên ôm lấy A Manh, còn nữ nhân như cây ngô kia ôm lấy Ngu Nguyệt Quyên.
Vẻ mặt A Manh nghệt ra, nhìn hắn nói: “Chân ta không bị thương, chàng ôm ta làm gì? Chàng cần ôm Nguyệt Quyên về nha!”
Ngu Nguyệt Trác cúi đầu nhìn nàng, cười nói: “Hiện tại, nàng… còn khí lực sao?”
Nghe nói thế, sắc mặt A Manh càng nghệt ra hơn.
Nàng quả thực không còn khí lực, cũng không biết vì sao độc của Thiêm Âm cung lại biến thái như vậy, hiện tại bệnh của nàng như đã nói lúc trước, biểu hiện của nó giống như đã làm việc không đạo đức ba ngày ba đêm liền, toàn thân lười biếng, căn bản không còn khí lực, hai chân cũng mềm như bông, thật biến thái. Hơn nữa, nghe Dung Nhan nói, trước khi có giải dược, mỗi ngày nàng sẽ phát độc một lần, không chỉ có thống khổ đau đớn, mà còn thể nghiệm cảm giác mệt mỏi sau XXOO… này, quả thực là không có cách nào khác để nói a!
Vì thế A Manh chỉ có thể ủ rũ làm người tàn tật để tướng quân ôm.
Ngu Nguyệt Quyên không chú ý đến ca ca cùng A Manh, đến khi ra cửa, vẫn không thấy thân ảnh Tề Lẫm, rốt cuộc không nhịn được mà kêu lên: “Ca ca…”
“Chuyện gì?” Ngu Nguyệt Trác quay đầu nhìn, thấy hai gò má muội muộ đỏ lên, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
“Cái kia… Tề công tử không sao chứ?”
Ngu Nguyệt Trác cười nói: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da.” Sau đó không nói gì nữa.
Tuy là Ngu Nguyệt Quyên còn muốn hỏi thêm, nhưng trước anh trai, nàng luôn là một tiểu cô nương nhát gan, chỉ có thể để mặc cho nữ nhân như cây ngô ôm đên cửa sau chùa, bọn họ muốn tìm chỗ vắng người rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, liền gặp được Như Thúy cũng ở phòng khách đi ra. So sánh với vết thương của Ngu Nguyệt Quyên và A Manh, sắc mặt của Nhị Thúy cô nương thật hồng hào, khỏe mạnh vô cùng, khiến trong lòng A Manh và Ngu Nguyệt Quyên có chút ê ẩm.
“Nguyệt Quyên, ngươi không sao chứ? Biết ngươi mất tích, ta thực lo lắng…”
Như Thúy cô nương biểu đạt lo lắng của mình đối với Ngu Nguyệt Quyên, lúc trước nàng ở trong phòng khác, cho nên không biết chuyện Ngu Nguyệt Quyên mất tích, mà A Manh cũng vội vã đi tìm em chồng, không kịp nói cho nàng. Đến khi nàng biết tin, Ngu Nguyệt Quyên đã được tìm trở về, cho nên, căn bản là Nhị Thúy cô nương không có cơ hội trải nghiệm quá trình lo lắng…
Mấy người trò chuyện thêm chốc lát, rốt cuộc rời nơi làm cho các nàng bị dọa chấn kinh.
Đi đến cửa sau của chùa, đã có hai xe ngựa đứng đó, một chiếc là của phủ tướng quân, một chiếc là của phủ thái sư. Ngu Nguyệt Trác để A Manh và muội muội lên xe ngựa, quay lại thấy Ôn phu nhân cũng bỏ qua xe ngựa Ôn phủ, cười cười với hắn, rồi cũng leo lên xe ngựa phủ tướng quân.
Ngu Nguyệt Trác đành phải đồng ý, cái gì cũng không nói, xoay người leo lên xe ngựa, hộ tống các nữ quyến về nhà.
*********
"Ngu tướng quân."
Khi xe ngựa rời khỏi nơi náo nhiệt, một thanh âm vui sướng vang lên.
Ngu Nguyệt Trác dừng ngựa, chỉ thích cách đó không xa, ở ngã tư đường, một nam tử mặc quần áo xanh ngọc tuấn mỹ, vô cùng đơn giản đứng ở đó, khiến cho một góc ngã tư bỗng đẹp hơn ba góc kia, hấp dẫn người đi đường hơn ba góc kia.
Ngu Nguyệt Trác gật đầu với hắn, chắp tay nói: “Tử Tu, đến đón phu nhân sao?”
Ôn Lương mỉm cười gật đầu, đi đến xe ngựa nhà mình, gọi vào trong xe: “Nha đầu.”
Lúc này từ cửa sổ xe ngựa phủ tướng quân lộ ra một cái đầu, tươi cười vẫy tay với hắn: “Ôn đại nhân, ta ở đây.”
Ôn Lương đen mặt, đột nhiên cảm thấy vừa rồi hắn thể hiện chân thành với một chiếc xe ngựa trống không đúng là mất mặt, mà nha đầu nhà mình, xe ngựa nhà không dùng, lại leo lên xe ngựa nhà người ta, về cần phải đánh mông nàng.
Như Thúy leo từ trên xe xuống, chạy đến chỗ Ôn Lương, chui đầu vào lòng hắn, vui tươi hớn hở nói: “Ôn đại nhân, hiện tại chàng rãnh không? Đi hội chùa với ta!”
Ôn Lương nghiêm túc nói: "Không rãnh."
"Là sao?" Như Thúy khó hiểu.
"Bởi vì ta phải về nhà..." Nói nhỏ vào tai nàng một câu.
Mặt Như Thúy thành cái bánh bao, có chút ủy khuất trừng hắn, muốn nói gì đó, đột nhiên nhíu mày, ôm bụng.
"Nha đầu? Nàng làm sao vậy?" Ôn Lương bị nàng làm hoảng sợ.
Sắc mặt Như Thúy trắng bệch, cắn răng nói với hắn: “Ôn đại nhân, ta đau bụng.”
Ôn Lương lo lắng, một tay ôm lấy Như Thúy, đem nàng đặt lên xe ngựa, sau đó cho người đánh xe về nhà.
Mà đám người Ngu Nguyệt Trác đang vây xem, thấy thế, cũng rời đi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook