Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 90
Ngắm sen bên hồ, vài chiếc thuyền hai tầng thỉnh thoảng dừng lại ngắm hoa.
A Manh xốc mành lên, khi nhìn thấy người trong khoang thuyền, quyết định lui lại, chỉ tiếc lại bị một khí lực rất lớn đẩy vào, thuận tiện điểm huyệt khiến nàng không thể phát ra thanh âm gọi thủ vệ được.
“Phu nhân?” Tri Hạ đi theo A Manh nghi hoặc kêu một tiếng, đến khi nàng tiến vào, cũng được hưởng đãi ngộ như A Manh.
A Manh nhìn Tri Hạ không thể nhúc nhích, trong lòng liền tự trấn an, ít nhất là mình chỉ không thể nói chuyện, còn hành động vẫn được.
Ngay sau khi các nàng tiến vào cửa liền được đóng lại nhẹ nhàng.
“Ngu phu nhân, ta là độc xà hay mãnh thú sao? Vì sao vừa nhìn thấy ta đã tránh đi? Không muốn gặp ta sao? Nữ tử ngồi trên ghế nói, sắc mặt tái nhợt thật dọa người.
A Manh chỉ có thể nhếch miệng cười một cách vô hại, tỏ vẻ mình thật sự không phải không muốn thấy nàng ta. Chỉ là trong lòng lại cười khổ, thật là nghiệt duyên a, nếu biết trên thuyền có người này, mình tuyệt đối sẽ không lên, tình nguyện đi xem hội chùa.
Bởi vì Ngu Nguyệt Quyên thấy không khỏe nên ở lại phòng khách nghỉ tạm, cho nên hai người A Manh cùng Như Thúy quyết định đi ngắm hồ, sau đó mới đi xem hội. Trong hồ tuy có thể cho phép thuyền tư nhân vào, nhưng cần có điều kiện đi kèm, có thể đi vào đều là hoàng thân quốc thích. Cho nên vì giải quyết vấn đề du hồ, hoàng thượng liền tài trợ chút tiền làm thuyền hoa, chỉ cần bỏ tiền nói với người quản lý, là có thể lên thuyền du ngoạn một ngày. Nếu không muốn bị người quấy rầy, thì có thể bao cả thuyền cũng được.
Chỉ tiếc hôm nay là ngày hội, thuyền hoa ngắm sen cung không đủ cầu, cho nên phủ tướng quân muốn bao thuyền hoa cũng không có cách, vì thế bọn A Manh chỉ có thể dùng chung với nữ quyến nhà khác, may mắn, thuyền cũng có sương phòng, ngồi trong khoang thuyền có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cũng không có người quấy rầy.
A Manh không nghĩ đến, mình chỉ tiến vào một chút, liền đụng phải Hà Tiêm Hoa, nhìn bộ dáng của nàng ta, khiến nàng thật hoài nghi có phải nàng ta đã an bài tất cả, điều này khiến nàng sinh ra vài phần cảnh giác.
A Manh không trả lời, im lặng nhìn nàng ta.
“Khụ khụ…” Hà Tiêm Hoa ho khan vài tiếng mới áp chế lại được, hai má đã đỏ ửng lên, nhìn lại thêm vài phần kiều diễm, làm cho nữ tử này càng đẹp hơn, khiến A Manh không thể không nhìn chằm chằm, đến khi Hà Tiêm Hoa nhìn vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Ngu phu nhân, ngồi đi.”
A Manh có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, lúc này không quá ảo tưởng mà ngồi xuống.
Chờ A Manh ngồi xong, lại có một thị nữ áo xanh mang nước trà vào, hương trà mát lạnh lượn lờ bao quanh, chui vào mũi nàng. Là hương vị quen thuộc, quen thuộc bởi mỗi tối nàng đều bị một ác nam đặt lên giường hôn hôn, mà trong miệng hắn đều là hương vị này.
Đây là trà Quân Sơn, một loại trà thập phần quý báu.
Hà Tiêm Hoa bưng trà lên, cụp mi xuống, che khuất đôi mắt đen dọa người kia. Nàng ta uống trà, tinh tế thưởng trà, nhưng rất nhanh, một trận ho khan khiến nàng ta đem nước trà phun ra.
Thị nữ trong phòng lo lắng vỗ vỗ lưng nàng ta muốn nàng ta giảm ho, còn hò hét gọi người đi lấy thuốc. A Manh nhìn nàng ta uống thuốc gì đó, mới ngừng ho, nhưng cả người lại có vẻ tái nhợt suy nhược.
Người nào đó chậm chạp đến giờ mới phát hiện Hà Tiêm Hoa khác thường, lần trước khi thấy nàng ta, là khí thế ngông nghênh, thể hiện tài năng hơn người. Hiện giờ lại như một thiếu nữ bị bệnh lâu năm, khiến cho người khác thập phần thương tiếc. Xem ra Hà Tiêm Hoa bị thương rất nặng.
Nha hoàn lại lần nữa dâng trà, lúc này Hà Tiêm Hoa không uống, chỉ tinh tế ngửi hương trà, hai gò má hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, ánh mắt được bao bọc bởi một loại tình yêu ôn nhu.
“Đây là trà Quân Sơn, một loại trà đặc sản của vùng núi cao.” Hà Tiêm Hoa nói với giọng khàn khàn, thuật lại: “Năm đó ở đại hội võ lâm Vân Châu, các hiệp sĩ võ lâm đang xem hai người tỉ thí trên đài, chỉ có một người thản nhiên ngồi trên ngọn cây nhàn nhã thưởng trà, hương trà kia lan ra, quấy nhiễu mọi người. Lúc này mọi người mới phát hiện ra người kia. Có người nhìn hắn ngứa mắt muốn tỷ thí một trận, người nọ chỉ lắc đầu, nói nếu ai có thể tiếp một ly trà của hắn, hắn sẽ ra một kiếm. Mọi người thấy hắn thật cuồng ngạo, làm cả đám đông uất giận. Nhưng kết quả, cuối cùng lại không ai có thể khiến hắn xuất kiếm, ngươi có biết tại sao không?”
A Manh bị cặp mắt trong trẻo kia dọa sợ hãi, thực nghe lời lắc đầu.
Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Trà của hắn không dễ uống, các thiếu hiệp võ lâm không ai có thể tiếp được một ly trà của hắn. Mà hắn cũng nói, trà Quân Sơn này cực cao quý, không phải ai cũng có thể chạm vào. Bởi vì không ai có thể quên được hương trà cũng tài nghệ tuyệt diễm của hắn. Đến tận giờ, vì trà Quân Sơn nổi tiếng đó, mà Cửu kiếm công tử cùng ma cầm tôn giả mới bị nhiều thế gia trong võ lâm đuổi giết…”
A Manh lẳng lặng nghe, trong lòng thầm trợn mắt, cảm thấy Hà Tiêm Hoa kể chuyện xưa của người nào đó thật hay.
Bởi vì không thể nói, cho nên A Manh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước mắt Hà Tiêm Hoa, bị bắt nghe chuyện về hồi trẻ của nam nhân nhà mình, nào là cao danh phong nhã cùng kiếm thuật tuyệt diệu đã bắt lấy trái tim của bao hiệp nữ mỹ nữ yêu nữ, ngay cả thiếu chủ của Thiên Âm cung cũng nguyện ý trao vật trấn cung ra để được một đêm vợ chồng với nam nhân nhà nàng…
A Manh âm thầm quyết định, sau khi trở về, nàng sẽ cắn Ngu Nguyệt Trác vài cái cho hả giận!
Chàng dám ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm, không cắn chàng ta sẽ không mang họ La.
“Nhưng là, ta nhiều lần giúp hắn, cho tới giờ chưa lần nào cùng đám người kia đuổi giết hắn, thậm chí nhiều lần giúp hắn, vì sao hắn lại nhẫn tâm với ta như vậy? Hắn giết đệ tử Thanh Môn, phá hỏng chuyện của Thanh Môn, thậm chí nhẫn tâm đánh ta – người đang bị thương nặng xuống sườn núi.” Hà Tiêm Hoa nhìn nữ tử trước mặt, thở dài: “Ta bị thế này, là nhờ hắn ban tặng, dưỡng thương gần một năm, vẫn không tốt lên được. Nếu không phải sư phó ta hao phí mười năm công lực chữa thương cho ta, tu vi của ta đã bị phế, cả đời này chỉ có thể làm một nữ tử không võ công. Ngươi cũng biết, khi bị biến thành người bình thường, sự chênh lệch đả kích này sẽ bức người điên lên mà thôi.…”
Con ngươi đen trong mắt dần dần không bình tĩnh nữa, ngược lại xuất hiện một cảm giác điên cuồng khiến A Manh lo lắng nàng ta sẽ không nhịn được mà giết nàng xả giận. Tuy là nàng ta không phải do mình làm hại, nhưng vẫn cảm thấy nữ nhân này sẽ đem chuyện không hay của nàng ta tính sổ lên người nàng.
Một lúc lâu sau, Hà Tiêm Hoa cũng dừng lại, chỉ là ánh mắt vẫn còn chút điên cuồng ác ý.
“Ngươi nói, nếu không có ngươi, hắn có thể coi trọng ta không?” Hà Tiêm Hoa nghiêm túc hỏi.
Khóe miệng A Manh run rẩy, thành thật ngồi trên ghế, mím môi không lên tiếng.
Mặt Hà Tiêm Hoa không chút thay đổi nhìn nữ tử ngồi trước mặt, diện mạo của nàng chỉ có thể nói là tinh xảo, nhưng không tuyệt sắc, thân hình nhỏ bé, nhìn thật nhỏ yếu đáng thương, chỉ cần nàng ta ra tay là có thể xiết cái cổ mảnh khảnh kia. Người như vậy, vì sao người kia lại coi trọng nàng hơn cả sủng vật?
Trước kia nàng ta kiêu ngạo không muốn động thủ giống như Nhậm Hà Vũ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ta hận không thể giết chết nữ nhân này để chiếm lấy Ngu Nguyệt Trác.
“Vì sao hắn lại chọn ngươi?” Hà Tiêm Hoa hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, “Thậm chí ta nghĩ vì ta hại ngươi, cho nên chọc giận hắn, hắn mới hạ thủ với ta. “Ngươi nói là vì sao?”
“Ta…” A Manh bị nàng nói mà sợ nổi da gà, theo bản năng há mồm, phát hiện mình có thể nói, trong lòng chấn động, vội nói: “Có lẽ là vì chúng ra lớn lên cạnh nhau từ bé.”
"... Thật không?"
Cảm giác được một trận sát khí lợi hại, da gà nổi lên, sợ đến mức nàng quát to một tiếng: “Ta nguyền rủa ngươi… trượt chân!” Sau khi đối phương bị nàng nguyền rủa mà ngã quỳ rạp trên mặt đất, lời nguyền đã phát huy tác dụng, nàng cũng không hay ho vì thuyền chợt lay động khuynh đảo mà lắc lư.
Trong khi A Manh đang giãy dụa, Hà Tiêm Hoa nổi sát ý, bàn tay chụp lên đỉnh đầu nàng hạ chưởng, một bóng người bỗng phá cửa sổ mà vào, tiếp được một chường kia.
A Manh được người nâng lên, rời xa Hà Tiêm Hoa. Nhìn kỹ mới nhận ra người cứu nàng là Nhất Dạ, nhất thời an tâm.
Vừa rồi trấn định như vậy cũng là chắc chắn Nhất Dạ ở chung quanh bảo hộ nên nàng mới không lộ ra kinh hãi. Chỉ là khiến cho nàng bất đắc dĩ là, mỗi lần có người động thủ Nhất Dạ mới ra tay cứu nàng, chẳng lẽ không thể ở thời điểm nàng tiến vào gian phòng liền trực tiếp ra tay cứu nàng sao?
Hà Tiêm Hoa được hai nữ tử áo xanh nâng lên, tuy hiện tại công lực của nàng ta đã khôi phục bảy phần, nhưng vết thương ảnh hưởng đến tâm mạch, khiến cho nàng ta lại bị ho khan, cho nên, đối phó với Nhất Dạ có chút khó khăn, nên nàng ta không thể liều mạng được.
Hai bên giằng co, Nhất Dạ che chở A Manh, còn hai nữ tử áo xanh che chở Hà Tiêm Hoa, vì thế Tri Hạ đáng thương chỉ có thể để kiếm chỉ vào cổ.
“Nhất Dạ, ngươi nghĩ hôm nay ta không có chuẩn bị sao? Cho dù ngươi giỏi đến đâu, nhưng ngươi chỉ am hiểu giết người, đây lại là bảo vệ người nha.” Hà Tiêm Hoa thản nhiên cười rộ lên, sau đó lui về phía sau hai nữ tử áo xanh, khẽ quát một tiếng: “Lên!”
Hơn mười nữ tử áo xanh từ cửa sổ tiến vào không một tiếng động, toàn bộ kiếm đều chỉ vào hai người.
Nhất Dạ ra chiêu, tiêu diệt một nữ tử áo xanh. Nhưng rất nhanh, Nhất Dạ hiểu được ý tứ của Hà Tiêm Hoa, bởi nội kình của hắn đã bắt đầu không dùng được.
Kiếm pháp lóe lên, A Manh được Nhất Dạ che chở cũng không bị thương, chỉ là bị kinh hãi thôi. Đến khi Nhất Dạ bị người chém một kiếm, máu phun lên người nàng, a Manh không khách khí nguyền rủa, nàng nguyền rủa những người áo xanh này đều bị gãy xương ---
“Oành” một tiếng, cửa bị người đã văng, năm sáu thị vệ tiến vào, sau cùng là một nữ tử thân thủ linh hoạt tiến vào, hét lớn: “A Manh, ta giúp ngươi!”
A Manh nhìn thấy Như Thúy, trong lòng thầm kêu khổ, đang định kêu cô nương này nên thức thời, đừng đến kiếm phiền phức, chỉ thấy nàng đột nhiên cúi rạp xuống, cứ như thế mà ngã, nhưng lại tránh được một kiếm của một nữ tử áo xanh đâm đến. Mà kiếm kia đâm loạn một hồi, lại đâm trúng vào một nữ tử áo xanh khác.
"..."
A Manh: =__=!! Làm sao lại như vậy nhỉ? Cô nương này thật may mắn quá đi nha!
Như Thúy lưu loát bò lên, bộ dáng thực vui vẻ. Nhất Dạ suy nghĩ gì đó, cũng không biết xuất phát từ việc gì, trực tiếp quăng A Manh đến chỗ Như Thúy, mà Như Thúy cũng thực sảng khoái đưa tay ra, tiếp nhận A Manh vào lòng, sau đó dẫn A Manh trốn khỏi chỗ đao kiếm không có mắt.
A Manh được Như Thúy lôi đi, khoang thuyền có đến trăm ô, nhưng gần hai mươi người ở trong không gian này đánh nhau thực không đủ dùng. Nhưng không gian nhỏ hẹp vậy mà Như Thúy lại có năng lực đưa nàng tránh khỏi đao kiếm. Thậm chí có một lần rõ ràng A Manh thấy có một nữ tử sắp chém kiếm vào người Như Thúy, nhưng ai biết cô nương kia lại úp sấp xuống tránh được, ngược lại nàng lại bị một vết thương ở cánh tay…
Nhìn tình cảnh này, nàng quả thật không gặp may rồi.
Chưa đến một khắc, tình hình chiến đấu đã ngừng lại, trên thuyền có hơn mười cỗ thi thể, có thị nữ áo xanh cũng có thị vệ của các nàng, mà bọn Hà Tiêm Hoa lại không rõ tung tích.
A Manh nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhất Dạ, trong lòng có gì đó rơi lộp bộp, có một dự cảm xấu.
“Nhất Dạ, ngươi sao rồi?” A Manh lo lắng hỏi.
Nhất Dạ nhìn nàng một cái, cứng nhắc nói: “Thuộc hạ trúng độc Thanh Môn, nội lực bị giảm, cái khác không ngại.”
A Manh nhìn hắn, “Thật không sao chứ? Cơ bắp trên mặt ngươi cũng có rúm lại cứng ngắc vài phần nha.”
"..."
Như Thúy vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, vội kêu lên: “Tiểu Sa Di, Tiểu Sa di!” Kêu vài tiếng không thấy ai, chỉ vào một thị vệ nói: “Ngươi ra xem bên ngoài thế nào!”
Thị vệ kia cung kính lên tiếng: “Phu nhân không cần lo lắng, thuộc hạ đã phát tin cầu cứu, rất nhanh sẽ có người đến tiếp ứng!” Nói xong liền đi ra.
Thấy A Manh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Nhất Dạ nói: “Bên ngoài không có ai, Tiểu Sa Di chèo thuyền chính là người của bọn họ.” Nói xong lại nhìn A Manh: “Phu nhân, mời ngài đến một sương phòng khác nghỉ tạm.”
A Manh nhìn bên trong toàn thi thể cùng máu me, có chút buồn nôn, thực sảng khoái đồng ý.
Như Thúy cũng không thể chịu nổi, đi theo A Manh, đồng thời giải huyệt cho Tri Hạ.
Ra khỏi khoang thuyền, A Manh mới phát hiện thuyền hoa đã đi đến một góc hẻo lánh, thả neo ở đằng kia, quanh thuyền còn có vài cây liễu sinh trưởng trong tầm mắt, nhìn xung quanh cũng không có thuyền nào cả, phải cách vài trăm thước mới nhìn thấy mấy chiếc thuyền hoa kia, mà trên đó là một cảnh ca múa náo nhiệt, từ tiếng động truyền đến có thể thấy được sự náo nhiệt ở đó, chẳng trách vừa rồi động tĩnh lớn vậy lại không khiến người chú ý.
A Manh xốc mành lên, khi nhìn thấy người trong khoang thuyền, quyết định lui lại, chỉ tiếc lại bị một khí lực rất lớn đẩy vào, thuận tiện điểm huyệt khiến nàng không thể phát ra thanh âm gọi thủ vệ được.
“Phu nhân?” Tri Hạ đi theo A Manh nghi hoặc kêu một tiếng, đến khi nàng tiến vào, cũng được hưởng đãi ngộ như A Manh.
A Manh nhìn Tri Hạ không thể nhúc nhích, trong lòng liền tự trấn an, ít nhất là mình chỉ không thể nói chuyện, còn hành động vẫn được.
Ngay sau khi các nàng tiến vào cửa liền được đóng lại nhẹ nhàng.
“Ngu phu nhân, ta là độc xà hay mãnh thú sao? Vì sao vừa nhìn thấy ta đã tránh đi? Không muốn gặp ta sao? Nữ tử ngồi trên ghế nói, sắc mặt tái nhợt thật dọa người.
A Manh chỉ có thể nhếch miệng cười một cách vô hại, tỏ vẻ mình thật sự không phải không muốn thấy nàng ta. Chỉ là trong lòng lại cười khổ, thật là nghiệt duyên a, nếu biết trên thuyền có người này, mình tuyệt đối sẽ không lên, tình nguyện đi xem hội chùa.
Bởi vì Ngu Nguyệt Quyên thấy không khỏe nên ở lại phòng khách nghỉ tạm, cho nên hai người A Manh cùng Như Thúy quyết định đi ngắm hồ, sau đó mới đi xem hội. Trong hồ tuy có thể cho phép thuyền tư nhân vào, nhưng cần có điều kiện đi kèm, có thể đi vào đều là hoàng thân quốc thích. Cho nên vì giải quyết vấn đề du hồ, hoàng thượng liền tài trợ chút tiền làm thuyền hoa, chỉ cần bỏ tiền nói với người quản lý, là có thể lên thuyền du ngoạn một ngày. Nếu không muốn bị người quấy rầy, thì có thể bao cả thuyền cũng được.
Chỉ tiếc hôm nay là ngày hội, thuyền hoa ngắm sen cung không đủ cầu, cho nên phủ tướng quân muốn bao thuyền hoa cũng không có cách, vì thế bọn A Manh chỉ có thể dùng chung với nữ quyến nhà khác, may mắn, thuyền cũng có sương phòng, ngồi trong khoang thuyền có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cũng không có người quấy rầy.
A Manh không nghĩ đến, mình chỉ tiến vào một chút, liền đụng phải Hà Tiêm Hoa, nhìn bộ dáng của nàng ta, khiến nàng thật hoài nghi có phải nàng ta đã an bài tất cả, điều này khiến nàng sinh ra vài phần cảnh giác.
A Manh không trả lời, im lặng nhìn nàng ta.
“Khụ khụ…” Hà Tiêm Hoa ho khan vài tiếng mới áp chế lại được, hai má đã đỏ ửng lên, nhìn lại thêm vài phần kiều diễm, làm cho nữ tử này càng đẹp hơn, khiến A Manh không thể không nhìn chằm chằm, đến khi Hà Tiêm Hoa nhìn vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Ngu phu nhân, ngồi đi.”
A Manh có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt, lúc này không quá ảo tưởng mà ngồi xuống.
Chờ A Manh ngồi xong, lại có một thị nữ áo xanh mang nước trà vào, hương trà mát lạnh lượn lờ bao quanh, chui vào mũi nàng. Là hương vị quen thuộc, quen thuộc bởi mỗi tối nàng đều bị một ác nam đặt lên giường hôn hôn, mà trong miệng hắn đều là hương vị này.
Đây là trà Quân Sơn, một loại trà thập phần quý báu.
Hà Tiêm Hoa bưng trà lên, cụp mi xuống, che khuất đôi mắt đen dọa người kia. Nàng ta uống trà, tinh tế thưởng trà, nhưng rất nhanh, một trận ho khan khiến nàng ta đem nước trà phun ra.
Thị nữ trong phòng lo lắng vỗ vỗ lưng nàng ta muốn nàng ta giảm ho, còn hò hét gọi người đi lấy thuốc. A Manh nhìn nàng ta uống thuốc gì đó, mới ngừng ho, nhưng cả người lại có vẻ tái nhợt suy nhược.
Người nào đó chậm chạp đến giờ mới phát hiện Hà Tiêm Hoa khác thường, lần trước khi thấy nàng ta, là khí thế ngông nghênh, thể hiện tài năng hơn người. Hiện giờ lại như một thiếu nữ bị bệnh lâu năm, khiến cho người khác thập phần thương tiếc. Xem ra Hà Tiêm Hoa bị thương rất nặng.
Nha hoàn lại lần nữa dâng trà, lúc này Hà Tiêm Hoa không uống, chỉ tinh tế ngửi hương trà, hai gò má hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, ánh mắt được bao bọc bởi một loại tình yêu ôn nhu.
“Đây là trà Quân Sơn, một loại trà đặc sản của vùng núi cao.” Hà Tiêm Hoa nói với giọng khàn khàn, thuật lại: “Năm đó ở đại hội võ lâm Vân Châu, các hiệp sĩ võ lâm đang xem hai người tỉ thí trên đài, chỉ có một người thản nhiên ngồi trên ngọn cây nhàn nhã thưởng trà, hương trà kia lan ra, quấy nhiễu mọi người. Lúc này mọi người mới phát hiện ra người kia. Có người nhìn hắn ngứa mắt muốn tỷ thí một trận, người nọ chỉ lắc đầu, nói nếu ai có thể tiếp một ly trà của hắn, hắn sẽ ra một kiếm. Mọi người thấy hắn thật cuồng ngạo, làm cả đám đông uất giận. Nhưng kết quả, cuối cùng lại không ai có thể khiến hắn xuất kiếm, ngươi có biết tại sao không?”
A Manh bị cặp mắt trong trẻo kia dọa sợ hãi, thực nghe lời lắc đầu.
Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Trà của hắn không dễ uống, các thiếu hiệp võ lâm không ai có thể tiếp được một ly trà của hắn. Mà hắn cũng nói, trà Quân Sơn này cực cao quý, không phải ai cũng có thể chạm vào. Bởi vì không ai có thể quên được hương trà cũng tài nghệ tuyệt diễm của hắn. Đến tận giờ, vì trà Quân Sơn nổi tiếng đó, mà Cửu kiếm công tử cùng ma cầm tôn giả mới bị nhiều thế gia trong võ lâm đuổi giết…”
A Manh lẳng lặng nghe, trong lòng thầm trợn mắt, cảm thấy Hà Tiêm Hoa kể chuyện xưa của người nào đó thật hay.
Bởi vì không thể nói, cho nên A Manh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước mắt Hà Tiêm Hoa, bị bắt nghe chuyện về hồi trẻ của nam nhân nhà mình, nào là cao danh phong nhã cùng kiếm thuật tuyệt diệu đã bắt lấy trái tim của bao hiệp nữ mỹ nữ yêu nữ, ngay cả thiếu chủ của Thiên Âm cung cũng nguyện ý trao vật trấn cung ra để được một đêm vợ chồng với nam nhân nhà nàng…
A Manh âm thầm quyết định, sau khi trở về, nàng sẽ cắn Ngu Nguyệt Trác vài cái cho hả giận!
Chàng dám ở ngoài trêu hoa ghẹo bướm, không cắn chàng ta sẽ không mang họ La.
“Nhưng là, ta nhiều lần giúp hắn, cho tới giờ chưa lần nào cùng đám người kia đuổi giết hắn, thậm chí nhiều lần giúp hắn, vì sao hắn lại nhẫn tâm với ta như vậy? Hắn giết đệ tử Thanh Môn, phá hỏng chuyện của Thanh Môn, thậm chí nhẫn tâm đánh ta – người đang bị thương nặng xuống sườn núi.” Hà Tiêm Hoa nhìn nữ tử trước mặt, thở dài: “Ta bị thế này, là nhờ hắn ban tặng, dưỡng thương gần một năm, vẫn không tốt lên được. Nếu không phải sư phó ta hao phí mười năm công lực chữa thương cho ta, tu vi của ta đã bị phế, cả đời này chỉ có thể làm một nữ tử không võ công. Ngươi cũng biết, khi bị biến thành người bình thường, sự chênh lệch đả kích này sẽ bức người điên lên mà thôi.…”
Con ngươi đen trong mắt dần dần không bình tĩnh nữa, ngược lại xuất hiện một cảm giác điên cuồng khiến A Manh lo lắng nàng ta sẽ không nhịn được mà giết nàng xả giận. Tuy là nàng ta không phải do mình làm hại, nhưng vẫn cảm thấy nữ nhân này sẽ đem chuyện không hay của nàng ta tính sổ lên người nàng.
Một lúc lâu sau, Hà Tiêm Hoa cũng dừng lại, chỉ là ánh mắt vẫn còn chút điên cuồng ác ý.
“Ngươi nói, nếu không có ngươi, hắn có thể coi trọng ta không?” Hà Tiêm Hoa nghiêm túc hỏi.
Khóe miệng A Manh run rẩy, thành thật ngồi trên ghế, mím môi không lên tiếng.
Mặt Hà Tiêm Hoa không chút thay đổi nhìn nữ tử ngồi trước mặt, diện mạo của nàng chỉ có thể nói là tinh xảo, nhưng không tuyệt sắc, thân hình nhỏ bé, nhìn thật nhỏ yếu đáng thương, chỉ cần nàng ta ra tay là có thể xiết cái cổ mảnh khảnh kia. Người như vậy, vì sao người kia lại coi trọng nàng hơn cả sủng vật?
Trước kia nàng ta kiêu ngạo không muốn động thủ giống như Nhậm Hà Vũ, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng ta hận không thể giết chết nữ nhân này để chiếm lấy Ngu Nguyệt Trác.
“Vì sao hắn lại chọn ngươi?” Hà Tiêm Hoa hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, “Thậm chí ta nghĩ vì ta hại ngươi, cho nên chọc giận hắn, hắn mới hạ thủ với ta. “Ngươi nói là vì sao?”
“Ta…” A Manh bị nàng nói mà sợ nổi da gà, theo bản năng há mồm, phát hiện mình có thể nói, trong lòng chấn động, vội nói: “Có lẽ là vì chúng ra lớn lên cạnh nhau từ bé.”
"... Thật không?"
Cảm giác được một trận sát khí lợi hại, da gà nổi lên, sợ đến mức nàng quát to một tiếng: “Ta nguyền rủa ngươi… trượt chân!” Sau khi đối phương bị nàng nguyền rủa mà ngã quỳ rạp trên mặt đất, lời nguyền đã phát huy tác dụng, nàng cũng không hay ho vì thuyền chợt lay động khuynh đảo mà lắc lư.
Trong khi A Manh đang giãy dụa, Hà Tiêm Hoa nổi sát ý, bàn tay chụp lên đỉnh đầu nàng hạ chưởng, một bóng người bỗng phá cửa sổ mà vào, tiếp được một chường kia.
A Manh được người nâng lên, rời xa Hà Tiêm Hoa. Nhìn kỹ mới nhận ra người cứu nàng là Nhất Dạ, nhất thời an tâm.
Vừa rồi trấn định như vậy cũng là chắc chắn Nhất Dạ ở chung quanh bảo hộ nên nàng mới không lộ ra kinh hãi. Chỉ là khiến cho nàng bất đắc dĩ là, mỗi lần có người động thủ Nhất Dạ mới ra tay cứu nàng, chẳng lẽ không thể ở thời điểm nàng tiến vào gian phòng liền trực tiếp ra tay cứu nàng sao?
Hà Tiêm Hoa được hai nữ tử áo xanh nâng lên, tuy hiện tại công lực của nàng ta đã khôi phục bảy phần, nhưng vết thương ảnh hưởng đến tâm mạch, khiến cho nàng ta lại bị ho khan, cho nên, đối phó với Nhất Dạ có chút khó khăn, nên nàng ta không thể liều mạng được.
Hai bên giằng co, Nhất Dạ che chở A Manh, còn hai nữ tử áo xanh che chở Hà Tiêm Hoa, vì thế Tri Hạ đáng thương chỉ có thể để kiếm chỉ vào cổ.
“Nhất Dạ, ngươi nghĩ hôm nay ta không có chuẩn bị sao? Cho dù ngươi giỏi đến đâu, nhưng ngươi chỉ am hiểu giết người, đây lại là bảo vệ người nha.” Hà Tiêm Hoa thản nhiên cười rộ lên, sau đó lui về phía sau hai nữ tử áo xanh, khẽ quát một tiếng: “Lên!”
Hơn mười nữ tử áo xanh từ cửa sổ tiến vào không một tiếng động, toàn bộ kiếm đều chỉ vào hai người.
Nhất Dạ ra chiêu, tiêu diệt một nữ tử áo xanh. Nhưng rất nhanh, Nhất Dạ hiểu được ý tứ của Hà Tiêm Hoa, bởi nội kình của hắn đã bắt đầu không dùng được.
Kiếm pháp lóe lên, A Manh được Nhất Dạ che chở cũng không bị thương, chỉ là bị kinh hãi thôi. Đến khi Nhất Dạ bị người chém một kiếm, máu phun lên người nàng, a Manh không khách khí nguyền rủa, nàng nguyền rủa những người áo xanh này đều bị gãy xương ---
“Oành” một tiếng, cửa bị người đã văng, năm sáu thị vệ tiến vào, sau cùng là một nữ tử thân thủ linh hoạt tiến vào, hét lớn: “A Manh, ta giúp ngươi!”
A Manh nhìn thấy Như Thúy, trong lòng thầm kêu khổ, đang định kêu cô nương này nên thức thời, đừng đến kiếm phiền phức, chỉ thấy nàng đột nhiên cúi rạp xuống, cứ như thế mà ngã, nhưng lại tránh được một kiếm của một nữ tử áo xanh đâm đến. Mà kiếm kia đâm loạn một hồi, lại đâm trúng vào một nữ tử áo xanh khác.
"..."
A Manh: =__=!! Làm sao lại như vậy nhỉ? Cô nương này thật may mắn quá đi nha!
Như Thúy lưu loát bò lên, bộ dáng thực vui vẻ. Nhất Dạ suy nghĩ gì đó, cũng không biết xuất phát từ việc gì, trực tiếp quăng A Manh đến chỗ Như Thúy, mà Như Thúy cũng thực sảng khoái đưa tay ra, tiếp nhận A Manh vào lòng, sau đó dẫn A Manh trốn khỏi chỗ đao kiếm không có mắt.
A Manh được Như Thúy lôi đi, khoang thuyền có đến trăm ô, nhưng gần hai mươi người ở trong không gian này đánh nhau thực không đủ dùng. Nhưng không gian nhỏ hẹp vậy mà Như Thúy lại có năng lực đưa nàng tránh khỏi đao kiếm. Thậm chí có một lần rõ ràng A Manh thấy có một nữ tử sắp chém kiếm vào người Như Thúy, nhưng ai biết cô nương kia lại úp sấp xuống tránh được, ngược lại nàng lại bị một vết thương ở cánh tay…
Nhìn tình cảnh này, nàng quả thật không gặp may rồi.
Chưa đến một khắc, tình hình chiến đấu đã ngừng lại, trên thuyền có hơn mười cỗ thi thể, có thị nữ áo xanh cũng có thị vệ của các nàng, mà bọn Hà Tiêm Hoa lại không rõ tung tích.
A Manh nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhất Dạ, trong lòng có gì đó rơi lộp bộp, có một dự cảm xấu.
“Nhất Dạ, ngươi sao rồi?” A Manh lo lắng hỏi.
Nhất Dạ nhìn nàng một cái, cứng nhắc nói: “Thuộc hạ trúng độc Thanh Môn, nội lực bị giảm, cái khác không ngại.”
A Manh nhìn hắn, “Thật không sao chứ? Cơ bắp trên mặt ngươi cũng có rúm lại cứng ngắc vài phần nha.”
"..."
Như Thúy vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, vội kêu lên: “Tiểu Sa Di, Tiểu Sa di!” Kêu vài tiếng không thấy ai, chỉ vào một thị vệ nói: “Ngươi ra xem bên ngoài thế nào!”
Thị vệ kia cung kính lên tiếng: “Phu nhân không cần lo lắng, thuộc hạ đã phát tin cầu cứu, rất nhanh sẽ có người đến tiếp ứng!” Nói xong liền đi ra.
Thấy A Manh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Nhất Dạ nói: “Bên ngoài không có ai, Tiểu Sa Di chèo thuyền chính là người của bọn họ.” Nói xong lại nhìn A Manh: “Phu nhân, mời ngài đến một sương phòng khác nghỉ tạm.”
A Manh nhìn bên trong toàn thi thể cùng máu me, có chút buồn nôn, thực sảng khoái đồng ý.
Như Thúy cũng không thể chịu nổi, đi theo A Manh, đồng thời giải huyệt cho Tri Hạ.
Ra khỏi khoang thuyền, A Manh mới phát hiện thuyền hoa đã đi đến một góc hẻo lánh, thả neo ở đằng kia, quanh thuyền còn có vài cây liễu sinh trưởng trong tầm mắt, nhìn xung quanh cũng không có thuyền nào cả, phải cách vài trăm thước mới nhìn thấy mấy chiếc thuyền hoa kia, mà trên đó là một cảnh ca múa náo nhiệt, từ tiếng động truyền đến có thể thấy được sự náo nhiệt ở đó, chẳng trách vừa rồi động tĩnh lớn vậy lại không khiến người chú ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook