Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 88
Ánh mặt trời khắc lên những ô vuông cửa sổ chiếu vào trong nhà, ánh lên sắc vàng rực.
A Manh rũ rũ tóc, xốc chăn lên, mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ dại ra nhìn đồ án trên đỉnh giường, lặng yên miêu tả hình dạng chúng. Một lúc lâu sau mới đưa tay ra sờ soạng, tìm hồi lâu mà không thấy.
A Manh mếu máo, trong lòng hiểu là Ngu Nguyệt Trác thật có việc, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn cần thông cảm.
Nhớ tin tức tối hôm qua Ngu Nguyệt Trác nói, không khỏi thở dài.
Bắc Việt phân chia, thành lập hai chính quyền, Vương Đình liên minh với một bộ lạc phía tây. Mà một số ít bộ tộc bất mãn với sự thống trị của Vương Đình, thành lập một bộ lạc liên minh phía đông, đối lập với Vương Đình. Tuy là mới thành lập, nhưng thành viên bên trong đều là những kẻ có thực lực, không cần dò xét. Lần trước người Ô Mã xuất hiện ở kinh thành cũng là người của liên minh phía đông phái đến, chủ yếu là để thử Đại Sở, thậm chí cũng là để kích thích mâu thuẫn giữa Vương Đình và Đại Sở.
Đương nhiên, về phần phải người đến ám sát ở phủ tướng quân, cũng là hành động tự phát, nghe nói liên minh phía đông hận nhất không phải là hoàng đế Đại Sở, cũng không phải là Vương Đình vô năng, mà chính là Tĩnh Viễn tướng quân – kẻ đã mang binh giẫm lên thảo nguyên. Bởi bọn họ cho rằng, Ngu Nguyệt Trác ở thảo nguyên tạo lên sát nghiệt, quấy nhiễu thần linh của họ, do đó mới nảy sinh tai họa.
A Manh méo miệng, nghĩ đến khi mùa xuân có nghe nói tin mùa đông ở Bắc Việt thật không yên ổn, thậm chí có nhiều nơi xuất hiện tuyết lớn năm mươi năm mới gặp, làm chết nhiều người cùng động vật, cũng khiến cho lương thực giảm mạnh, người chết đói rất nhiều. Nhưng mà bộ lạc đó lấy lí do này để mà hận Ngu Nguyệt Trác, thật sự là rất không thực tế!!! Nàng là một phụ nữ không có kiến thức nghe mà còn thấy trợn mắt, huống chi những lão hồ ly quỷ quyệt trong triều kia.
Khi A Manh nói với Ngu Nguyệt Trác, hắn chỉ cười nhẹ không nói, xoa đầu nàng coi nàng như trẻ con, bảo nàng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.
A Manh bắt đầu hiểu được thời gian này hắn bận việc gì, chẳng trách từ sau khi nàng sinh con, thủ vệ trong phủ chỉ tăng mà không giảm, thậm chí đã đến mức nghiêm trọng, nếu không phải là nàng chậm chạp, hẳn sẽ thấy được sự áp lực trong không khí đi.
“Ba ngày nữa là Tiết Thượng Tị, Ôn phu nhân mời ta cùng Nguyệt Quyên đi hội chùa.” A Manh nói với hắn, trong lòng có chút lo lắng, “Bên ngoài không an toàn, ta có nên đi hay không?”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, có chút buồn cười, “Không sao, những người đó gan có lớn mấy cũng sẽ không trà trộn vào trong kinh thành, động thủ dưới con mắt bao người. Yên tâm đi chơi đi.” Thấy nàng còn chút lo lắng, trong lòng Ngu Nguyệt Trác thầm than, chỉ là không muốn nàng nghĩ nhiều mới gạt nàng thôi. Nếu không phải đêm nay không khí rất tốt, nàng khó mà xúc động làm hắn sung sướng, hắn cũng sẽ không vì hành vi của mình mà giải thích gì đó.
“Vậy được rồi, ngày đó chàng có rảnh không?”
Ngu Nguyệt Trác chỉ một lòng đem nàng tới chà đạp một phen, sau đó nhìn nàng hai mắt đẫm lên, khụ một tiếng, đem nàng ôm vào ngực, hôn môi vài cái nói: “Không được, ngày đó ta còn có chuyện.”
A Manh không hỏi chuyện gì, nhưng trong lòng khó tránh uể oải.
Nhớ đên đây, tay vén màn thêu hoa phú quý lên, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào, A Manh khép mắt nhìn, từ ổ chăn bò lên, ngáp một cái đang muốn xuống đi hài, cúi đầu nhìn vạt áo rộng thùng thình lộ ra một lớp da thịt xanh xanh tím tím, khóe miệng không nhịn được rút vài cái.
Cái kia... Đại hỗn đản!
Mang theo oán niệm tướng quân mà rời giường thay quần áo, xong xuôi, A Manh mới kêu nha hoàn bên ngoài tiến vào giúp rửa mặt chải đầu.
"Tiểu thư, nhị tiểu thư đến." Tri Xuân tiến vào nói với A Manh.
Người mà Tri Xuân gọi là nhị tiểu thư, ngoài La Ngọc Sa ra vốn không còn ai khác. A Manh nghi hoặc, hôm nay tuy là nàng thức dậy muộn, nhưng hiện tại đến chơi, có phải là hơi sớm không?
“Để nàng ở đại sảnh uống trà trước đi.” A Manh phân phó.
Tri Xuân lên tiếng, đi chiêu đãi La Ngọc Sa.
Chờ sau khi A Manh rửa mặt xong, lại tranh thủ đi xem bé con đang ngủ - thuận tiện trêu chọc con một chút, mới chầm chậm đến đại sảnh gặp khách.
Có thể đoán được, A Manh đang muốn để khách phải chờ đợi, La Ngọc Sa lúc này quả thật đang tức chết, vốn dĩ không muốn tức, hiện tại bị A Manh làm như vậy, thật sự muốn rít gào vào mặt A Manh. May mắn, những nha hoàn vây bên A Manh đủ để nàng ta hiểu được mình đang ở phủ tướng quân, hiện tại địa vị và thân phận của A Manh không thấp, không phải để nàng có thể thất lễ. Trở mặt với A Manh là vô lợi, nàng ta hiểu được điều này.
“Tỷ tỷ sao lâu vậy? Để muội muội chờ lâu quá!” La Ngọc Sa oán trách một tiếng.
Vẻ mặt A Manh thật có lỗi: “Aiz, tại tối qua ngủ muộn, sáng lại muốn chăm con ngay, thật sự là không có thời gian. Nhưng mà hôm nay Ngọc Sa làm sao lại đến sớm vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”
Từ sau khi Diêm Ly Trần gặp Dung Nhan, liền chạy theo Dung Nhan, rất ít khi đến phủ tướng quân tìm ăn tìm uống, do đó, hai cô nương Ngu Nguyệt Thiền cùng La Ngọc Sa nghe được tin tức này, cũng không đến phủ chơi nữa, cũng khiến cho A Manh được thoải mái. Hôm nay sáng sớm, La Ngọc Sa đã đến, thật làm nàng kinh ngạc.
“Tỷ tỷ nói vậy là sao? Thật ra là muội muội đến quấy rầy rồi.” La Ngọc Sa khiêm tốn nói vài câu, rốt cuộc chuyển đến chủ đề chính, “Tỷ tỷ, hai ngày nữa là Tiết Thượng Tị, nghe nói hội chùa thành nam khi đó sẽ rất náo nhiệt, ta muốn mời tỷ tỷ đi chơi, cũng có thể đi xem đua thuyền. A, còn nữa, cả Nguyệt Quyên cũng đi cùng, có nhiều người đi mới náo nhiệt, có được hay không?” Vẻ mặt La Ngọc Sa ngây thơ, giống như một đứa trẻ quấn tỷ tỷ.
A Manh còn chưa phản ứng gì, Tiểu Đoạn ở một bên đã âm thầm bĩu môi, cảm thấy muội muội của phu nhân nhà mình thật sự diễn quá, đặc biệt là giỏi trợn mắt nói dối. Bình thường thì không muốn gặp phu nhân, khi có điều cầu, mới thân thiết như tỷ muội tốt.
“Thực có lỗi rồi, ta đã đồng ý đi cùng Ôn phu nhân dâng hương, thuận tiện đi xem hội chùa, ân, Nguyệt Quyên cũng đi cùng.” A Manh đặc biệt thành khẩn, “Nhưng mà ta tin muội muội quan hệ tốt như vậy, tiểu thư của Trần ngự sử cũng hẹn muội muội đi chứ?”
“A, là có…” La Ngọc Sa hàm hồ đáp, trong lòng lại thầm lo lắng. Nàng vốn định thừa dịp Tiết Thượng Tị giúp biểu ca Hình Tu Văn gặp Ngu Nguyệt Quyên, để họ bồi dưỡng tình cảm. Nhưng xem ra hiện tại có vẻ không được. Hơn nữa, làm nàng tức giận hơn là, nghe nói Ngu Nguyệt Quyên bị thương, Hình Tu Văn muốn tự mình đem lễ vật lại tặng sẵn tiện an ủi vài câu, nhưng lại bị người của phủ tướng quân ngăn ở bên ngoài, đến khi nàng tự mình đem tâm ý của Hình Tu Văn đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, tuy là Ngu Nguyệt Quyên có nhận, nhưng lại không nói gì, cuối cùng, là A Manh ra mặt cảm ơn.
La Ngọc Sa có ngu cũng biết là Ngu Nguyệt Quyên đang uyển chuyển cự tuyệt, mà tỷ tỷ lại không giúp nhà mẹ đẻ, làm sao nàng không tức giận? Cảm thấy A Manh chính là ngu ngốc, nếu Hình gia cùng phủ tướng quân quan hệ tốt, A Manh sẽ là kẻ có lợi!
Cuối cùng, La Ngọc Sa vẫn phải nghiêm mặt rời phủ tướng quân.
Chờ sau khi là La Ngọc Sarời đi, Ngu Nguyệt Quyên tiến vào, sắc mặt có chút khó coi. Vừa rồi nàng ở ngoài cửa sổ đứng một lát, đã nghe trọn cuộc đối thoại của hai tỷ muội kia, thậm chí cũng đoán được mục đích hôm nay La Ngọc Sa đến.
Tuy là nàng hiểu địa vị của đại ca mình hiện tại, sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào hôn nhân của mình, nhưng nàng cũng không có không biết xấu hổ mà tự mình cùng người ước hẹn. La Ngọc Sa muốn Hình gia tăng lợi thế không đáng trách, nhưng cũng phải là nàng nhìn xem có xứng hay không.
A Manh giả bộ không phát hiện cảm xúc của nàng, đón nàng lại ngồi.
Chờ Ngu Nguyệt Quyên ngồi một lúc, bà vú cũng ôm bé con đến. Chờ cho con ăn no, A Manh ôm con cùng Ngu Nguyệt Quyên đến thỉnh an Diêu thị ở Bích Tâm viện.
Tể Tể là cháu nội đầu tiên của Diêu thị, nên đối với Tể Tể vô cùng sủng ái, một ngày ít nhất phải gặp một lần, nếu không thì không thể an tâm. Theo cách nghĩ của Diêu thị thì một ngày không nhìn thấy cháu nội, cảm giác như thiếu một thứ gì đó. Nếu không phải là Ngu Nguyệt Trác phản đối, Diêu thị đã muốn đem cháu nội đến bên người mà chăm sóc rồi. A Manh đương nhiên không biết chuyện này, bởi Diêu thị lấy con làm trời, khi bà vừa có ý tưởng này, nói với con, bị con từ chối, sau đócũng không nhắc lại. Đây cũng là điểm thông minh của Diêu thị, bà tuy là yếu đuối, nhưng đôi khi cũng hiểu rõ sự tình.
Đi vào Bích Tâm viện, A Manh giao con cho Diêu thị, sau đó nói với bà chuyện các nàng cùng Ôn phu nhân đi hội chùa, thành khẩn muốn nhờ Diêu thị chăm bé con một ngày.
“Được, các con cứ đi chơi đi.” Diêu thị thực sảng khoái đồng ý, đây là chuyện bà cầu còn không được a.
Hàn huyên thêm một lát, Diêu thị lấy cớ để Ngu Nguyệt Quyên rời đi trước, sau đó có chút âu sầu thở dài với A Manh. Nhìn biểu tình này, A Manh hiểu Diêu thị có chuyện muốn tâm sự với nàng.
“Nương, làm sao vậy?” A Manh thân thiết hỏi.
“Ngọc Nhân, gần đây Nguyệt Trác bận việc, thời gian trở về không cố định, ta cũng không gặp được nó, nó là trượng phu của con, con cũng cần hầu hạ nó tốt…”
Diêu thị nói một tràng về cần phải hầu hạ trượng phu như thế nào mới là thê tử tốt, A Manh ngoài mặt nhu thuận đáp lời, trong lòng lại co rút. Chờ đến khi nói chán, Diêu thị mới đem đề tài vòng vo một hồi, “Con cũng biết, Nguyệt Trác bận việc, cho nên ta không có cơ hội nói chuyện với nó, nhiều chuyện không thể thương lượng. Nương muốn hỏi con, Nguyệt Trác có nói với con về chuyện của Nguyệt Quyên? Đối với hôn nhân của Nguyệt Quyên nó có ý tưởng gì không?”
“Nương, tướng công vẫn chưa nói với con dâu. Chỉ là trong lòng chàng đã chọn được người thích hợp.” A Manh thành thật trả lời.
“Là công tử nhà ai?”
“Con dâu không rõ, tướng công chưa nói.”
Diêu thị nghe xong, nghĩ con thật chưa chọn được người, ánh mắt lại càng lo, thở dài nói: “Lần trước về Diêu gia, lão thái thái đã nói với ta, khích lệ chuyện của Nguyệt Quyên, lại cùng ta nói tên của vài thiếu gia. Ta đoán, lão thái thái muốn Nguyệt Quyên gả đến Diêu gia…”
A Manh im lặng nghe, nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “Nương, ý của ngài là không tán thành chuyện Nguyệt Quyên gả về Diêu gia sao?”
Diêu thị gật đầu, có một số việc bà không muốn nói với con gái, con trai lại luôn ở bên ngoài, cho nên chỉ có thể nói với con dâu: “Ta là từ Diêu gia mà gả đi, ta cũng không muốn Nguyệt Quyên gả về Diêu gia, tính tình Nguyệt Quyên thật không thích hợp ở Diêu gia”
“Nương, con dâu đã biết, chờ tướng công trở về, con dâu sẽ nói với tướng công.”
Diêu thị mỉm cười, yên tâm mà vỗ vỗ tay A Manh.
********
Trước Tiết Thượng Tị vài ngày, phủ tướng quân nhận được vài người đưa thiếp đến, đều là mời nàng cùng Nguyệt Quyên cùng đi xem kịch hoặc đi thuyền ngắm hoa, nhưng đều bị A Manh cự tuyệt. Nhìn những thiếp mời này, trong nhà đều có thanh niên vừa tuổi, không cần nói cũng hiểu mục đích của họ, nếu trong lòng Ngu Nguyệt Trác đã chọn được người, nàng sẽ không làm chuyện vô ích nữa.
Đến Tiết Thượng Tị, sáng sớm đã bận rộn, chờ khi việc ổn một chút, A Manh mới đem bé con đã được ăn uống no đủ đến chỗ Diêu thị, sau đó, dưới sự cẩn thận dặn dò của Diêu thị, mang theo Ngu Nguyệt Quyên đến Ôn phủ bên cạnh.
"A Manh, Nguyệt Quyên, các ngươi tới thật đúng lúc, bên này ~~ "
Như Thúy đang đứng ở cửa Ôn phủ ngoắc tay với các nàng, khuôn mặt đáng yêu tươi cười như mặt trời chói nắng tháng ba. Nhưng điều làm cho người ta chói mắt hơn là nam tử bên cạnh Như Thúy, gương mặt ẩn hiện ý cười, khi mỉm cười, tựa như hoa nở đầy trời, nở rộ trong lòng mọi người, khiến cho người khác bất tri bất giác mà si mê.
“Ôn đại nhân, Ôn phu nhân.” A Manhdẫn theo em chồng tiến lên thi lễ với Ôn Lương, đồng thời liếc nhìn em chồng, thấy bộ dáng nàng bình thường, hết sức thong dong dịu dàng, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Phu nhân tướng quân, Ngu cô nương.” Ôn Lương chắp tay đáp lễ, sau đó nói với thê tử: “Ta bận việc không thể đi cùng, các nàng đi chơi vui vẻ. Còn có, hôm nay trên đường nhiều người, cẩn thận một chút.” Dặn dò cẩn thận, trong giọng nói bao hàm sự yêu mến thê tử.
Như Thúy thực hào sảng vỗ ngực: “Ôn đại nhân yên tâm, ta sẽ bảo hộ A Manh! Ân, cũng sẽ mang đồ ăn ngon về cho chàng.”
“Các nàng không cần nàng chăm, nàng cũng đừng phí tâm.” Ôn Lương trước khi đi cùng thê thử nói gì đó, rồi quay người dặn dò thị vệ vài câu, rất nhanh mang theo tùy tùng rời đi.
Nhìn Ôn Lương rời đi, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên yên lặng nhìn Ôn phu nhân, Nhị Thúy cô nương ôm khuôn mặt đáng yêu tươi cười.
Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên cảm thấy hôm nay đi cùng hai người này không phải là một quyết định sáng suốt.
"Khụ, chúng ta xuất phát thôi."
Như Thúy tươi cười cùng bọn A Manh lên xe, ngựa chậm rãi hướng về ngôi chùa ở hướng nam.
A Manh rũ rũ tóc, xốc chăn lên, mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ dại ra nhìn đồ án trên đỉnh giường, lặng yên miêu tả hình dạng chúng. Một lúc lâu sau mới đưa tay ra sờ soạng, tìm hồi lâu mà không thấy.
A Manh mếu máo, trong lòng hiểu là Ngu Nguyệt Trác thật có việc, tuy có chút không cam lòng, nhưng vẫn cần thông cảm.
Nhớ tin tức tối hôm qua Ngu Nguyệt Trác nói, không khỏi thở dài.
Bắc Việt phân chia, thành lập hai chính quyền, Vương Đình liên minh với một bộ lạc phía tây. Mà một số ít bộ tộc bất mãn với sự thống trị của Vương Đình, thành lập một bộ lạc liên minh phía đông, đối lập với Vương Đình. Tuy là mới thành lập, nhưng thành viên bên trong đều là những kẻ có thực lực, không cần dò xét. Lần trước người Ô Mã xuất hiện ở kinh thành cũng là người của liên minh phía đông phái đến, chủ yếu là để thử Đại Sở, thậm chí cũng là để kích thích mâu thuẫn giữa Vương Đình và Đại Sở.
Đương nhiên, về phần phải người đến ám sát ở phủ tướng quân, cũng là hành động tự phát, nghe nói liên minh phía đông hận nhất không phải là hoàng đế Đại Sở, cũng không phải là Vương Đình vô năng, mà chính là Tĩnh Viễn tướng quân – kẻ đã mang binh giẫm lên thảo nguyên. Bởi bọn họ cho rằng, Ngu Nguyệt Trác ở thảo nguyên tạo lên sát nghiệt, quấy nhiễu thần linh của họ, do đó mới nảy sinh tai họa.
A Manh méo miệng, nghĩ đến khi mùa xuân có nghe nói tin mùa đông ở Bắc Việt thật không yên ổn, thậm chí có nhiều nơi xuất hiện tuyết lớn năm mươi năm mới gặp, làm chết nhiều người cùng động vật, cũng khiến cho lương thực giảm mạnh, người chết đói rất nhiều. Nhưng mà bộ lạc đó lấy lí do này để mà hận Ngu Nguyệt Trác, thật sự là rất không thực tế!!! Nàng là một phụ nữ không có kiến thức nghe mà còn thấy trợn mắt, huống chi những lão hồ ly quỷ quyệt trong triều kia.
Khi A Manh nói với Ngu Nguyệt Trác, hắn chỉ cười nhẹ không nói, xoa đầu nàng coi nàng như trẻ con, bảo nàng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được.
A Manh bắt đầu hiểu được thời gian này hắn bận việc gì, chẳng trách từ sau khi nàng sinh con, thủ vệ trong phủ chỉ tăng mà không giảm, thậm chí đã đến mức nghiêm trọng, nếu không phải là nàng chậm chạp, hẳn sẽ thấy được sự áp lực trong không khí đi.
“Ba ngày nữa là Tiết Thượng Tị, Ôn phu nhân mời ta cùng Nguyệt Quyên đi hội chùa.” A Manh nói với hắn, trong lòng có chút lo lắng, “Bên ngoài không an toàn, ta có nên đi hay không?”
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, có chút buồn cười, “Không sao, những người đó gan có lớn mấy cũng sẽ không trà trộn vào trong kinh thành, động thủ dưới con mắt bao người. Yên tâm đi chơi đi.” Thấy nàng còn chút lo lắng, trong lòng Ngu Nguyệt Trác thầm than, chỉ là không muốn nàng nghĩ nhiều mới gạt nàng thôi. Nếu không phải đêm nay không khí rất tốt, nàng khó mà xúc động làm hắn sung sướng, hắn cũng sẽ không vì hành vi của mình mà giải thích gì đó.
“Vậy được rồi, ngày đó chàng có rảnh không?”
Ngu Nguyệt Trác chỉ một lòng đem nàng tới chà đạp một phen, sau đó nhìn nàng hai mắt đẫm lên, khụ một tiếng, đem nàng ôm vào ngực, hôn môi vài cái nói: “Không được, ngày đó ta còn có chuyện.”
A Manh không hỏi chuyện gì, nhưng trong lòng khó tránh uể oải.
Nhớ đên đây, tay vén màn thêu hoa phú quý lên, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào, A Manh khép mắt nhìn, từ ổ chăn bò lên, ngáp một cái đang muốn xuống đi hài, cúi đầu nhìn vạt áo rộng thùng thình lộ ra một lớp da thịt xanh xanh tím tím, khóe miệng không nhịn được rút vài cái.
Cái kia... Đại hỗn đản!
Mang theo oán niệm tướng quân mà rời giường thay quần áo, xong xuôi, A Manh mới kêu nha hoàn bên ngoài tiến vào giúp rửa mặt chải đầu.
"Tiểu thư, nhị tiểu thư đến." Tri Xuân tiến vào nói với A Manh.
Người mà Tri Xuân gọi là nhị tiểu thư, ngoài La Ngọc Sa ra vốn không còn ai khác. A Manh nghi hoặc, hôm nay tuy là nàng thức dậy muộn, nhưng hiện tại đến chơi, có phải là hơi sớm không?
“Để nàng ở đại sảnh uống trà trước đi.” A Manh phân phó.
Tri Xuân lên tiếng, đi chiêu đãi La Ngọc Sa.
Chờ sau khi A Manh rửa mặt xong, lại tranh thủ đi xem bé con đang ngủ - thuận tiện trêu chọc con một chút, mới chầm chậm đến đại sảnh gặp khách.
Có thể đoán được, A Manh đang muốn để khách phải chờ đợi, La Ngọc Sa lúc này quả thật đang tức chết, vốn dĩ không muốn tức, hiện tại bị A Manh làm như vậy, thật sự muốn rít gào vào mặt A Manh. May mắn, những nha hoàn vây bên A Manh đủ để nàng ta hiểu được mình đang ở phủ tướng quân, hiện tại địa vị và thân phận của A Manh không thấp, không phải để nàng có thể thất lễ. Trở mặt với A Manh là vô lợi, nàng ta hiểu được điều này.
“Tỷ tỷ sao lâu vậy? Để muội muội chờ lâu quá!” La Ngọc Sa oán trách một tiếng.
Vẻ mặt A Manh thật có lỗi: “Aiz, tại tối qua ngủ muộn, sáng lại muốn chăm con ngay, thật sự là không có thời gian. Nhưng mà hôm nay Ngọc Sa làm sao lại đến sớm vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”
Từ sau khi Diêm Ly Trần gặp Dung Nhan, liền chạy theo Dung Nhan, rất ít khi đến phủ tướng quân tìm ăn tìm uống, do đó, hai cô nương Ngu Nguyệt Thiền cùng La Ngọc Sa nghe được tin tức này, cũng không đến phủ chơi nữa, cũng khiến cho A Manh được thoải mái. Hôm nay sáng sớm, La Ngọc Sa đã đến, thật làm nàng kinh ngạc.
“Tỷ tỷ nói vậy là sao? Thật ra là muội muội đến quấy rầy rồi.” La Ngọc Sa khiêm tốn nói vài câu, rốt cuộc chuyển đến chủ đề chính, “Tỷ tỷ, hai ngày nữa là Tiết Thượng Tị, nghe nói hội chùa thành nam khi đó sẽ rất náo nhiệt, ta muốn mời tỷ tỷ đi chơi, cũng có thể đi xem đua thuyền. A, còn nữa, cả Nguyệt Quyên cũng đi cùng, có nhiều người đi mới náo nhiệt, có được hay không?” Vẻ mặt La Ngọc Sa ngây thơ, giống như một đứa trẻ quấn tỷ tỷ.
A Manh còn chưa phản ứng gì, Tiểu Đoạn ở một bên đã âm thầm bĩu môi, cảm thấy muội muội của phu nhân nhà mình thật sự diễn quá, đặc biệt là giỏi trợn mắt nói dối. Bình thường thì không muốn gặp phu nhân, khi có điều cầu, mới thân thiết như tỷ muội tốt.
“Thực có lỗi rồi, ta đã đồng ý đi cùng Ôn phu nhân dâng hương, thuận tiện đi xem hội chùa, ân, Nguyệt Quyên cũng đi cùng.” A Manh đặc biệt thành khẩn, “Nhưng mà ta tin muội muội quan hệ tốt như vậy, tiểu thư của Trần ngự sử cũng hẹn muội muội đi chứ?”
“A, là có…” La Ngọc Sa hàm hồ đáp, trong lòng lại thầm lo lắng. Nàng vốn định thừa dịp Tiết Thượng Tị giúp biểu ca Hình Tu Văn gặp Ngu Nguyệt Quyên, để họ bồi dưỡng tình cảm. Nhưng xem ra hiện tại có vẻ không được. Hơn nữa, làm nàng tức giận hơn là, nghe nói Ngu Nguyệt Quyên bị thương, Hình Tu Văn muốn tự mình đem lễ vật lại tặng sẵn tiện an ủi vài câu, nhưng lại bị người của phủ tướng quân ngăn ở bên ngoài, đến khi nàng tự mình đem tâm ý của Hình Tu Văn đến trước mặt Ngu Nguyệt Quyên, tuy là Ngu Nguyệt Quyên có nhận, nhưng lại không nói gì, cuối cùng, là A Manh ra mặt cảm ơn.
La Ngọc Sa có ngu cũng biết là Ngu Nguyệt Quyên đang uyển chuyển cự tuyệt, mà tỷ tỷ lại không giúp nhà mẹ đẻ, làm sao nàng không tức giận? Cảm thấy A Manh chính là ngu ngốc, nếu Hình gia cùng phủ tướng quân quan hệ tốt, A Manh sẽ là kẻ có lợi!
Cuối cùng, La Ngọc Sa vẫn phải nghiêm mặt rời phủ tướng quân.
Chờ sau khi là La Ngọc Sarời đi, Ngu Nguyệt Quyên tiến vào, sắc mặt có chút khó coi. Vừa rồi nàng ở ngoài cửa sổ đứng một lát, đã nghe trọn cuộc đối thoại của hai tỷ muội kia, thậm chí cũng đoán được mục đích hôm nay La Ngọc Sa đến.
Tuy là nàng hiểu địa vị của đại ca mình hiện tại, sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào hôn nhân của mình, nhưng nàng cũng không có không biết xấu hổ mà tự mình cùng người ước hẹn. La Ngọc Sa muốn Hình gia tăng lợi thế không đáng trách, nhưng cũng phải là nàng nhìn xem có xứng hay không.
A Manh giả bộ không phát hiện cảm xúc của nàng, đón nàng lại ngồi.
Chờ Ngu Nguyệt Quyên ngồi một lúc, bà vú cũng ôm bé con đến. Chờ cho con ăn no, A Manh ôm con cùng Ngu Nguyệt Quyên đến thỉnh an Diêu thị ở Bích Tâm viện.
Tể Tể là cháu nội đầu tiên của Diêu thị, nên đối với Tể Tể vô cùng sủng ái, một ngày ít nhất phải gặp một lần, nếu không thì không thể an tâm. Theo cách nghĩ của Diêu thị thì một ngày không nhìn thấy cháu nội, cảm giác như thiếu một thứ gì đó. Nếu không phải là Ngu Nguyệt Trác phản đối, Diêu thị đã muốn đem cháu nội đến bên người mà chăm sóc rồi. A Manh đương nhiên không biết chuyện này, bởi Diêu thị lấy con làm trời, khi bà vừa có ý tưởng này, nói với con, bị con từ chối, sau đócũng không nhắc lại. Đây cũng là điểm thông minh của Diêu thị, bà tuy là yếu đuối, nhưng đôi khi cũng hiểu rõ sự tình.
Đi vào Bích Tâm viện, A Manh giao con cho Diêu thị, sau đó nói với bà chuyện các nàng cùng Ôn phu nhân đi hội chùa, thành khẩn muốn nhờ Diêu thị chăm bé con một ngày.
“Được, các con cứ đi chơi đi.” Diêu thị thực sảng khoái đồng ý, đây là chuyện bà cầu còn không được a.
Hàn huyên thêm một lát, Diêu thị lấy cớ để Ngu Nguyệt Quyên rời đi trước, sau đó có chút âu sầu thở dài với A Manh. Nhìn biểu tình này, A Manh hiểu Diêu thị có chuyện muốn tâm sự với nàng.
“Nương, làm sao vậy?” A Manh thân thiết hỏi.
“Ngọc Nhân, gần đây Nguyệt Trác bận việc, thời gian trở về không cố định, ta cũng không gặp được nó, nó là trượng phu của con, con cũng cần hầu hạ nó tốt…”
Diêu thị nói một tràng về cần phải hầu hạ trượng phu như thế nào mới là thê tử tốt, A Manh ngoài mặt nhu thuận đáp lời, trong lòng lại co rút. Chờ đến khi nói chán, Diêu thị mới đem đề tài vòng vo một hồi, “Con cũng biết, Nguyệt Trác bận việc, cho nên ta không có cơ hội nói chuyện với nó, nhiều chuyện không thể thương lượng. Nương muốn hỏi con, Nguyệt Trác có nói với con về chuyện của Nguyệt Quyên? Đối với hôn nhân của Nguyệt Quyên nó có ý tưởng gì không?”
“Nương, tướng công vẫn chưa nói với con dâu. Chỉ là trong lòng chàng đã chọn được người thích hợp.” A Manh thành thật trả lời.
“Là công tử nhà ai?”
“Con dâu không rõ, tướng công chưa nói.”
Diêu thị nghe xong, nghĩ con thật chưa chọn được người, ánh mắt lại càng lo, thở dài nói: “Lần trước về Diêu gia, lão thái thái đã nói với ta, khích lệ chuyện của Nguyệt Quyên, lại cùng ta nói tên của vài thiếu gia. Ta đoán, lão thái thái muốn Nguyệt Quyên gả đến Diêu gia…”
A Manh im lặng nghe, nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi: “Nương, ý của ngài là không tán thành chuyện Nguyệt Quyên gả về Diêu gia sao?”
Diêu thị gật đầu, có một số việc bà không muốn nói với con gái, con trai lại luôn ở bên ngoài, cho nên chỉ có thể nói với con dâu: “Ta là từ Diêu gia mà gả đi, ta cũng không muốn Nguyệt Quyên gả về Diêu gia, tính tình Nguyệt Quyên thật không thích hợp ở Diêu gia”
“Nương, con dâu đã biết, chờ tướng công trở về, con dâu sẽ nói với tướng công.”
Diêu thị mỉm cười, yên tâm mà vỗ vỗ tay A Manh.
********
Trước Tiết Thượng Tị vài ngày, phủ tướng quân nhận được vài người đưa thiếp đến, đều là mời nàng cùng Nguyệt Quyên cùng đi xem kịch hoặc đi thuyền ngắm hoa, nhưng đều bị A Manh cự tuyệt. Nhìn những thiếp mời này, trong nhà đều có thanh niên vừa tuổi, không cần nói cũng hiểu mục đích của họ, nếu trong lòng Ngu Nguyệt Trác đã chọn được người, nàng sẽ không làm chuyện vô ích nữa.
Đến Tiết Thượng Tị, sáng sớm đã bận rộn, chờ khi việc ổn một chút, A Manh mới đem bé con đã được ăn uống no đủ đến chỗ Diêu thị, sau đó, dưới sự cẩn thận dặn dò của Diêu thị, mang theo Ngu Nguyệt Quyên đến Ôn phủ bên cạnh.
"A Manh, Nguyệt Quyên, các ngươi tới thật đúng lúc, bên này ~~ "
Như Thúy đang đứng ở cửa Ôn phủ ngoắc tay với các nàng, khuôn mặt đáng yêu tươi cười như mặt trời chói nắng tháng ba. Nhưng điều làm cho người ta chói mắt hơn là nam tử bên cạnh Như Thúy, gương mặt ẩn hiện ý cười, khi mỉm cười, tựa như hoa nở đầy trời, nở rộ trong lòng mọi người, khiến cho người khác bất tri bất giác mà si mê.
“Ôn đại nhân, Ôn phu nhân.” A Manhdẫn theo em chồng tiến lên thi lễ với Ôn Lương, đồng thời liếc nhìn em chồng, thấy bộ dáng nàng bình thường, hết sức thong dong dịu dàng, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Phu nhân tướng quân, Ngu cô nương.” Ôn Lương chắp tay đáp lễ, sau đó nói với thê tử: “Ta bận việc không thể đi cùng, các nàng đi chơi vui vẻ. Còn có, hôm nay trên đường nhiều người, cẩn thận một chút.” Dặn dò cẩn thận, trong giọng nói bao hàm sự yêu mến thê tử.
Như Thúy thực hào sảng vỗ ngực: “Ôn đại nhân yên tâm, ta sẽ bảo hộ A Manh! Ân, cũng sẽ mang đồ ăn ngon về cho chàng.”
“Các nàng không cần nàng chăm, nàng cũng đừng phí tâm.” Ôn Lương trước khi đi cùng thê thử nói gì đó, rồi quay người dặn dò thị vệ vài câu, rất nhanh mang theo tùy tùng rời đi.
Nhìn Ôn Lương rời đi, A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên yên lặng nhìn Ôn phu nhân, Nhị Thúy cô nương ôm khuôn mặt đáng yêu tươi cười.
Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên cảm thấy hôm nay đi cùng hai người này không phải là một quyết định sáng suốt.
"Khụ, chúng ta xuất phát thôi."
Như Thúy tươi cười cùng bọn A Manh lên xe, ngựa chậm rãi hướng về ngôi chùa ở hướng nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook