Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 82
Tin tức phu nhân tướng quân vào ngày Nguyên Tiêu đã bình an sinh hạ một tiểu thiếu gia hôm nay đã truyền khắp kinh thành, khiến cho người người phủ phủ đến thăm, chúc mừng phủ tướng quân.
Từ sáng sớm, quản gia đã tiếp đãi không biết bao nhiêu khách khứa, tuy là việc nhiều, nhưng tinh thần lại cực tốt, cười đến không khép miệng lại được. Từ đầu đến chân, toàn bộ phủ tướng quân đều lộ rõ vui mừng trên mặt, làm việc cũng chăm chỉ thêm vài phần – bởi vì tiểu thiếu gia chào đời, cho nên lão phu nhân cao hứng ban thưởng, nên ai nấy đều chịu khó hy vọng hầu bao sẽ nặng thêm một chút.
Mà trên triều, Ngu Nguyệt Trác cũng được các đồng nghiệp vây quanh chúc mừng, mặc kệ là quan văn hay quan võ, mặc kệ có đồng quan điểm hay không, đều cho hắn mặt mũi, lại đây cùng hắn chúc mừng. Ngu Nguyệt Trác cũng chắp tay đáp lễ, hơn nữa, còn mời họ một tháng sau đến phủ tướng quân dự tiệc đầy tháng của bé con.
Trên mặt mọi người tuy là cười nói, nhưng trong lòng lại có vài phần nghĩ ngợi. Chuyện phủ tướng quân có thích khách, tuy là được giấu kín, nhưng vẫn bị lộ chút tin tức ra ngoài, bị một chút nhân sĩ biết được, không khỏi liên tưởng hai chuyện này với nhau. Đương nhiên, nghĩ sâu một chút, cũng có người bắt đầu nghĩ đến thân phận thích khách, sau đó cùng nhau bàn tán.
Ngu Nguyệt Trác cử chỉ nhã nhặn, ngôn ngữ ôn hòa, không ai có thể nghĩ hắn là một võ tướng, quả thực so với những kẻ học chữ còn nho nhã hơn vài phần. Nhưng là, một người không giống võ tướng mang quân đi chinh chiến Bắc Việt, trở về là thành anh hùng của Đại Sở. Người như vậy, trong lòng mọi người đều kính nể!
Chỉ có Túc vương mặt không chút thay đổi, Ôn Lương dùng quạt che miệng cười trộm, nhìn kịch vui bên kia.
Đến khi thái giám tuyên bố lâm triều, mọi người mới tản ra, trở về vị trí của mình.
Lâm triều xong, Ngu Nguyệt Trác hộ tống Túc vương, Ôn Lương cùng nhau vào Tử Thần Điện, ngăn mọi ánh mắt nghi hoặc ở bên ngoài đại điện.
*******
Ngu Nguyệt Trác vào triều không lâu, A Manh liền tỉnh lại.
Vừa ngủ dậy, tinh thần A Manh sảng khoái, cả người tỏa sáng, nếu không phải hiện tại đang ở cữ, nàng thật muốn đi ra ngoài hóng gió. Rửa mặt chải đầu xong, việc đầu tiên là cho người mang bé con lại cho nàng ôm.
Tri Hạ nhìn người nào đó hưng phấn đến quên ăn chỉ có thể thở dài, bất quá vẫn nghe lời phân phó bà vú đưa bé con lại. Đang là thời tiết tháng một, bên ngoài vẫn còn lạnh, A Manh không muốn mẹ con xa nhau quá xa, cho nên cò kè mặc cả với Ngu Nguyệt Trác, để cho bé con ở gian ngoài sương phòng, tiện cho nàng chăm nom.
Kỳ thật, với ý tưởng của người hiện đại, chính mình sinh đứa nhỏ, đương nhiên là chính mình cho ăn, đứa nhỏ uống sữa mẹ mới khỏe mạnh. Nhưng ở cổ đại, làm một vị phu nhân tướng quân, chuyện tự mình cho con ăn là chuyện không được, hơn nữa trong phủ còn có nhiều việc, không được làm như vậy. Cho nên, trước khi đứa nhỏ sinh ra, lúc đề cập đến việc này, Ngu Nguyệt Trác cực phản đối việc A Manh tự tay chăm con, không phải là hắn ăn dấm chua, mà là sợ A Manh tự mình chăm con sẽ vất vả.
Có điều, đấy vẫn là chuyện khi chưa sinh con, A Manh vẫn là người thức thời, nàng thích nhất chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, khi nào đến thì sẽ thành, mặc kệ tướng quân tức giận gì, nói sau đi.
“Tiểu thư, ngài không đói sao? Hay là ăn trước đi đã.” Tri Xuân bưng đồ ăn lại, trên đó có gà mái hầm thành canh gà.
Mùi canh gà tỏa ra khắp không khí, bay vào mũi làm nước miếng ứ ra. A Manh lúc này mới cảm thấy khó chịu, ngày hôm qua trước khi ngủ chỉ ăn vài thứ, nhưng vì tinh thần quá mức phấn khởi, nàng ăn không nhiều nhưng cũng không đói, sau khi tỉnh ngủ, đương nhiên là cực kỳ đói.
Tri Xuân múc một chén canh gà cho A Manh, trong khi uống, bà vú cũng đem bé con lại.
A Manh bất chấp bụng đói, vội uống nhanh hết bát canh, sau đó vẫy vẫy bà vú đem bé con ôm lại. Đến khi nàng ôm bé con trong lòng, nhìn cái miệng nhỏ của bé, trong ngực dâng lên một cỗ ôn nhu từ ái, mà chưa hề có cảm giác này bao giờ.
Trải qua một thời gian, màu da của bé từ đỏ đã trắng lên nhiều, da trước kia có chút nếp nhăn, giờ cũng đã nhẵn nhụi, nhìn gương mặt nhỏ, cái miệng nhỏ, lông mi mờ không nhìn rõ, ánh mắt vẫn còn chưa mở hẳn, đoán chừng hai ngày nữa mới mở hết, chỉ có tóc trên đầu là nhiều, đã đen cả đầu.
Giống như bao người mẹ trong thiên hạ, A Manh nhìn bao nhiêu cũng không đủ, ngay cả một sợi tóc của bé con cũng thấy yêu, cái miệng nhỏ nhắn táp nhìn yêu chết đi được, ôm bé con trong lòng cười cười ngây ngô.
Trong khi A Manh đang ngây ngốc, hạ nhân lại bẩm báo, phu nhân La ngự sử - kế mẫu của nàng cùng kế muội La Ngọc Sa đến thăm nàng.
A Manh khẽ nhếch miệng, Hình thị đương nhiên là bị phụ thân kích động đến thăm nàng, dù sao hiện tại nàng cũng đang ở cữ, không tiện gặp người. Còn kế muội La Ngọc Sa, mục tiêu nàng ta đến phủ tướng quân có lẽ mọi người ở đây ai cũng biết cả.
Xuất giá hơn một năm, A Manh đối với Hình thị cùng hai đệ muội cũng không có sảng khoái mà cũng không có đối chọi, nói một cách khác là nàng thăng cấp, tâm tính sớm thay đổi, sẽ không làm chuyện gì ngây thơ cả.
Kỳ thật chuyện này cũng không mang lại phản ứng lớn từ nàng, mặc kệ là trước khi lấy chồng hay sau khi lấy chồng, nữ nhân trên thế giới vẫn như vậy thôi. A Manh còn đang tràn ngập trong bi thương mẹ mất, Hình thị được gả qua, lại mang thai, cảm thấy lưng rất thẳng, Hình thị liền bắt đầu đối với A Manh bới móc thiếu sót không vừa mắt, thậm chí ngầm ngáng chân nàng, vài lần bị La phụ nhìn thấy, bị chỉnh vài lần, cũng hiểu được âm thầm bảo hộ chính mình, sau đó hậu viện La gia bắt đầu rơi vào cuộc chiến, cuối cùng La phụ bất công lập A Manh làm người thắng cuộc, đám người Hình thị bị thua bầm dập. Có điều, từ đó về sau, cuộc sống thay đổi một chút, tâm tính cũng thay đổi một chút, khi nàng được gả ra ngoài, không cùng mái hiên với bọn Hình thị, không cần mỗi ngày gặp mặt, sẽ không làm những chuyện đáng ghét như trước nữa.
Cho nên tâm tình A Manh cải biến, đối với Hình thị cùng hai đệ muội không chán ghét như xưa nữa.
Nhưng mà A Manh không ngại, không có nghĩa là bọn Hình thị không ngại.
Có thể nói Hình thị cả đời bị ám ảnh bởi mẫu thân đã qua đời của A Manh, A Manh như bóng ma của mẫu thân nàng vậy, điều này khiến bà ta không thể nhìn A Manh thuận mắt được. Vẫn là câu nói cũ, người còn sống vĩnh viễn không đấu lại được với người đã mất, bởi vì vẫn luôn tồn tại trong cảm nhận, chết đi vẫn để lại nhiều điều tốt đẹp, trong trí nhớ chỉ còn lại ưu điểm mà thôi. La phụ chính là một ví dụ, cho nên Hình thị sao có thể can tâm? Tin tưởng một nữ nhân không thể cao hứng được khi trong lòng trượng phu lại có một nữ nhân khác, dù người kia đã mất rồi.
Cho nên, Hình thị đối với con gái của vợ trước của chồng không hề ưng ý, mỗi khi nhìn thấy kế nữ, sẽ làm cho cục tức trong lòng bà ta dâng lên, khiến bà ta càng cảm thấy mình thua kém nữ nhân đã mất kia, như thế nào lại không thương tâm khổ sở? Càng khó khăn hơn là trượng phu còn bất công, dù bà ta có làm thật tốt, nhưng kế nữ chỉ cần kêu đau một tiếng, trượng phu sẽ rất nhanh bị kéo qua. Cứ như vậy, Hình thị có thể đối tốt với A Manh, bà ta chính là thánh nhân.
Khi Hình thị tiến vào, liền nhìn thấy kế nữ đang ôm đứa bé đùa giỡn, vẻ mặt từ ái, khiến cho Hình thị cùng La Ngọc Sa có chút giật mình, dường như chưa từng nghĩ đến đại tiểu thư đáng ghét sẽ có vẻ mặt này, càng khiến các nàng không được tự nhiên là, khi nhìn thấy các nàng, đại tiểu thư còn cười, ân cần tiếp đón các nàng.
Không phải là loại ngoài cười nhưng trong không cười, là một cảm giác rất tự nhiên.
La Ngọc Sa còn không rõ, nhưng Hình thị thì lại rất rõ ràng, không rõ vì sao đại tiểu thư đáng ghét lại cười như vậy, chợt thấy cảnh giác theo bản năng.
“Nương, muội muội, đây là con ta, các ngươi đến xem, có giống cha bé hay không?” A Manh ngồi trên giường, đem đứa nhỏ giơ lên cao một chút cho hai người nhìn rõ ràng hơn.
Hai mẹ con Hình thị nhìn kỹ một chút, cũng đồng ý, xem ra đứa nhỏ này di truyền nhiều từ tướng quân, tương lai sẽ là nam tử tuấn mỹ phi phàm. Mà trong lòng hai người cũng thấy may mắn, hài tử không giống đại tiểu thư, bằng không sẽ bị nhiều người chán ghét.
Nhìn đứa bé xong, A Manh lại đem bé con ôm vào lòng, vỗ nhẹ ru bé ngủ, cùng Hình thị nói việc nhà. Nói một lát, La Ngọc Sa đã ngồi không yên, lấy lý do ra bên ngoài hít thở không khí, được cho phép, liền vội vàng bước đến khu phòng của Diêm Ly Trần.
Hình thị nhìn theo bóng dáng con gái, ánh mắt có chút trầm tư.
Làm mẹ sao không nhận ra tâm tình con gái, đặc biệt nửa năm gần đây, con gái vốn chán ghét A Manh, lại liên tiếp đến phủ tướng quân, khiến bà ta phải cảnh giác. Có điều con gái chưa làm ra chuyện gì khác người, mà phủ tướng quân còn có A Manh, bà ta chưa lo lắng sẽ sinh ra chuyện gì, nên cũng không cấm con gái.
Nhưng mà rất nhanh, La Ngọc Sa liền trở lại, cùng đi còn có em chồng Ngu Nguyệt Quyên đến thăm cháu.
Nhìn gương mặt La Ngọc Sa uể oải, trong lòng A Manh thầm bật cười. Từ khi Diêm Ly Trần quấn lấy Dung Nhan đòi nàng “phụ trách”, hắn đã không còn ở lại phủ tướng quân nữa, nhưng mà trong phủ vẫn giữ lại phòng của hắn, theo yêu cầu của hắn không thay đổi. Có đôi khi Diêm Ly Trần bị Dung Nhan đuổi đi, sẽ về phủ tướng quân. Nhưng mà ngày hôm qua nàng có nghe nói Diêm Ly Trần đã rời đi cùng Dung Nhan, đến giờ vẫn chưa về, La Ngọc Sa đương nhiên là thất vọng rồi.
“Đại tẩu, ta đến xem cháu.” Ngu Nguyệt Quyên tươi cười nói, lại thi lễ với Hình thị, “La phu nhân.”
Hình thị nhìn thấy Ngu Nguyệt Quyên, thoáng chốc vẻ mặt từ ái: “Là Nguyệt Quyên, lâu ngày không gặp, càng ngày càng đẹp lên rồi.”
Ngu Nguyệt Quyên mỉm cười, “La phu nhân quá khen, Ngọc Sa muội muội mới đúng là ngày càng xinh đẹp.”
Ngu Nguyệt Quyên cùng La Ngọc Sa tuy là đều chán ghét lẫn nhau. Nhưng đều là tiểu cô nương, giận hờn không sâu, thêm nữa từ khi La Ngọc Sa nhất kiến chung tình với Diêm Ly Trần, thường xuyên đến đây, nên giao tình cùng Ngu Nguyệt Quyên cũng không kém.
Có điều, Hình thị nhìn Ngu Nguyệt Quyên càng nhìn càng vừa lòng, nhớ đến nhà mẹ đẻ mình còn một người cháu đến tuổi kết hôn, lại nhìn lại muội muội tướng quân, càng cảm thấy bọn họ thực xứng đôi. Nhà mẹ đẻ bà ta gia thế không kém, tuy không là danh môn thế gia, nhưng qua mười mấy năm kinh doanh, ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm, coi như là xứng với phủ tướng quân. Nếu nhà mẹ đẻ có thể đặt quan hệ với phủ tướng quân, cũng là giúp ích cho nhà mẹ đẻ, coi như là một mối hôn nhân tốt.
Nhưng mà tình huống trước mắt khó nói chuyện này ra, Hình thị muốn tìm thời cơ thảo luận với bên nhà mẹ đẻ một chút, phân tích thêm rồi mới trao đổi với A Manh. Bà ta tin tưởng với bản tính đại tiểu thư của A Manh, có lẽ thật cao hứng muốn gả em chồng đối nghịch này ra ngoài.
*******
Hai mẹ con Hình thị ở đây cả một buổi sáng, đến khi Ngu Nguyệt Trác hồi phủ mới cáo từ rời đi.
Hình thị cùng La Ngọc Sa vừa ra khỏi Viện Tỏa Lan, liền nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác mặc triều phục đi trước, phía sau là Diêm Ly Trần, sau hai người còn có một y nữ trẻ tuổi đi theo nữa.
Nhìn thấy bọn họ, La Ngọc Sa bỗng sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Diêm Ly Trần không tha.
Tuy chán ghét kế nữ, nhưng Hình thị lại không chán ghét người con rể này, chỉ là thở dài, người tốt như vậy sao lại không gả cho Ngọc Sa con bà. Nghĩ một chút, Hình thị quay đầu nhìn nữ nhi, thấy nàng đang nhìn chằm chằm phía trước, vội nhìn theo ánh nhìn của nàng, đến khi phát hiện đối tượng là ai, tâm Hình thị bỗng rơi lộp bộp, sắc mặt khẽ biến.
“Nhạc mẫu đại nhân đến à?” Ngu Nguyệt Trác cười hỏi.
Hình thị cũng tươi cười, kiềm chế lo lắng cho nữ nhi, ôn hòa nói: “Biết A Manh sinh tiểu thiếu gia, lão gia nhà ta thật cao hứng, sáng sớm đã nói ta qua thăm cháu ngoại, trở về kể cho hắn nghe.”
“Để nhạc phụ đại nhân lo lắng rồi, cũng là ta không đúng, hôm qua bận quá nên không cho người qua báo một tiếng.”
“Đừng lo, lão gia nhà ta không ngại đâu mà.”
Hàn huyên vài câu, nói đến chuyện đứa nhỏ, Hình thị thực mau lẹ khen vài câu, cười nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật giống tướng quân, chính là một tiểu công tử tuấn tú, tương lai nhất định sẽ giống tướng quân.. Đúng tồi đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?”
Nghe Hình thị nói, Diêm Ly Trần vốn đang im lặng đứng một bên bỗng quăng đến ánh mắt kỳ quái. Trong lòng Hình thị có chút không yên, không biết mình nói sai câu nào, vì sao biểu tình của hai người kia lại như vậy…
Ngu Nguyệt Trác vẫn tủm tỉm cười, ôn nhã đáp: “Đại danh chưa đặt, ta muốn mời trưởng bối đặt cho. Nhưng mà nhũ danh thì đã có, gọi là Tể Tể.”
“Tể Tể? Nga, a, rất hay.” Hình thị cảm thấy nhũ danh này thật sự là rất quái, có điều đây là phụ thân đứa nhỏ đặt, bà ta cũng không thể nói gì, cho nên nhất thời không thể hỏi ý tứ chân chính của nhũ danh này.
Nghe câu trả lời của bà ta, Ngu Nguyệt Trác liếc hai người Diêm Ly Trần, cười nói: “Tốt rồi, xem ra nhạc mẫu đại nhân cũng nghĩ thế, ta nghĩ là A Manh sẽ thích.”
"..."
Hình thị không hiểu vì sao tướng quân lại hỏi bà, trực giác cho thấy trong này có gì đó, nhưng nhũ danh này thật sự là …. Chỉ có thể ha ha cười phụ họa.
Từ sáng sớm, quản gia đã tiếp đãi không biết bao nhiêu khách khứa, tuy là việc nhiều, nhưng tinh thần lại cực tốt, cười đến không khép miệng lại được. Từ đầu đến chân, toàn bộ phủ tướng quân đều lộ rõ vui mừng trên mặt, làm việc cũng chăm chỉ thêm vài phần – bởi vì tiểu thiếu gia chào đời, cho nên lão phu nhân cao hứng ban thưởng, nên ai nấy đều chịu khó hy vọng hầu bao sẽ nặng thêm một chút.
Mà trên triều, Ngu Nguyệt Trác cũng được các đồng nghiệp vây quanh chúc mừng, mặc kệ là quan văn hay quan võ, mặc kệ có đồng quan điểm hay không, đều cho hắn mặt mũi, lại đây cùng hắn chúc mừng. Ngu Nguyệt Trác cũng chắp tay đáp lễ, hơn nữa, còn mời họ một tháng sau đến phủ tướng quân dự tiệc đầy tháng của bé con.
Trên mặt mọi người tuy là cười nói, nhưng trong lòng lại có vài phần nghĩ ngợi. Chuyện phủ tướng quân có thích khách, tuy là được giấu kín, nhưng vẫn bị lộ chút tin tức ra ngoài, bị một chút nhân sĩ biết được, không khỏi liên tưởng hai chuyện này với nhau. Đương nhiên, nghĩ sâu một chút, cũng có người bắt đầu nghĩ đến thân phận thích khách, sau đó cùng nhau bàn tán.
Ngu Nguyệt Trác cử chỉ nhã nhặn, ngôn ngữ ôn hòa, không ai có thể nghĩ hắn là một võ tướng, quả thực so với những kẻ học chữ còn nho nhã hơn vài phần. Nhưng là, một người không giống võ tướng mang quân đi chinh chiến Bắc Việt, trở về là thành anh hùng của Đại Sở. Người như vậy, trong lòng mọi người đều kính nể!
Chỉ có Túc vương mặt không chút thay đổi, Ôn Lương dùng quạt che miệng cười trộm, nhìn kịch vui bên kia.
Đến khi thái giám tuyên bố lâm triều, mọi người mới tản ra, trở về vị trí của mình.
Lâm triều xong, Ngu Nguyệt Trác hộ tống Túc vương, Ôn Lương cùng nhau vào Tử Thần Điện, ngăn mọi ánh mắt nghi hoặc ở bên ngoài đại điện.
*******
Ngu Nguyệt Trác vào triều không lâu, A Manh liền tỉnh lại.
Vừa ngủ dậy, tinh thần A Manh sảng khoái, cả người tỏa sáng, nếu không phải hiện tại đang ở cữ, nàng thật muốn đi ra ngoài hóng gió. Rửa mặt chải đầu xong, việc đầu tiên là cho người mang bé con lại cho nàng ôm.
Tri Hạ nhìn người nào đó hưng phấn đến quên ăn chỉ có thể thở dài, bất quá vẫn nghe lời phân phó bà vú đưa bé con lại. Đang là thời tiết tháng một, bên ngoài vẫn còn lạnh, A Manh không muốn mẹ con xa nhau quá xa, cho nên cò kè mặc cả với Ngu Nguyệt Trác, để cho bé con ở gian ngoài sương phòng, tiện cho nàng chăm nom.
Kỳ thật, với ý tưởng của người hiện đại, chính mình sinh đứa nhỏ, đương nhiên là chính mình cho ăn, đứa nhỏ uống sữa mẹ mới khỏe mạnh. Nhưng ở cổ đại, làm một vị phu nhân tướng quân, chuyện tự mình cho con ăn là chuyện không được, hơn nữa trong phủ còn có nhiều việc, không được làm như vậy. Cho nên, trước khi đứa nhỏ sinh ra, lúc đề cập đến việc này, Ngu Nguyệt Trác cực phản đối việc A Manh tự tay chăm con, không phải là hắn ăn dấm chua, mà là sợ A Manh tự mình chăm con sẽ vất vả.
Có điều, đấy vẫn là chuyện khi chưa sinh con, A Manh vẫn là người thức thời, nàng thích nhất chuyện thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, khi nào đến thì sẽ thành, mặc kệ tướng quân tức giận gì, nói sau đi.
“Tiểu thư, ngài không đói sao? Hay là ăn trước đi đã.” Tri Xuân bưng đồ ăn lại, trên đó có gà mái hầm thành canh gà.
Mùi canh gà tỏa ra khắp không khí, bay vào mũi làm nước miếng ứ ra. A Manh lúc này mới cảm thấy khó chịu, ngày hôm qua trước khi ngủ chỉ ăn vài thứ, nhưng vì tinh thần quá mức phấn khởi, nàng ăn không nhiều nhưng cũng không đói, sau khi tỉnh ngủ, đương nhiên là cực kỳ đói.
Tri Xuân múc một chén canh gà cho A Manh, trong khi uống, bà vú cũng đem bé con lại.
A Manh bất chấp bụng đói, vội uống nhanh hết bát canh, sau đó vẫy vẫy bà vú đem bé con ôm lại. Đến khi nàng ôm bé con trong lòng, nhìn cái miệng nhỏ của bé, trong ngực dâng lên một cỗ ôn nhu từ ái, mà chưa hề có cảm giác này bao giờ.
Trải qua một thời gian, màu da của bé từ đỏ đã trắng lên nhiều, da trước kia có chút nếp nhăn, giờ cũng đã nhẵn nhụi, nhìn gương mặt nhỏ, cái miệng nhỏ, lông mi mờ không nhìn rõ, ánh mắt vẫn còn chưa mở hẳn, đoán chừng hai ngày nữa mới mở hết, chỉ có tóc trên đầu là nhiều, đã đen cả đầu.
Giống như bao người mẹ trong thiên hạ, A Manh nhìn bao nhiêu cũng không đủ, ngay cả một sợi tóc của bé con cũng thấy yêu, cái miệng nhỏ nhắn táp nhìn yêu chết đi được, ôm bé con trong lòng cười cười ngây ngô.
Trong khi A Manh đang ngây ngốc, hạ nhân lại bẩm báo, phu nhân La ngự sử - kế mẫu của nàng cùng kế muội La Ngọc Sa đến thăm nàng.
A Manh khẽ nhếch miệng, Hình thị đương nhiên là bị phụ thân kích động đến thăm nàng, dù sao hiện tại nàng cũng đang ở cữ, không tiện gặp người. Còn kế muội La Ngọc Sa, mục tiêu nàng ta đến phủ tướng quân có lẽ mọi người ở đây ai cũng biết cả.
Xuất giá hơn một năm, A Manh đối với Hình thị cùng hai đệ muội cũng không có sảng khoái mà cũng không có đối chọi, nói một cách khác là nàng thăng cấp, tâm tính sớm thay đổi, sẽ không làm chuyện gì ngây thơ cả.
Kỳ thật chuyện này cũng không mang lại phản ứng lớn từ nàng, mặc kệ là trước khi lấy chồng hay sau khi lấy chồng, nữ nhân trên thế giới vẫn như vậy thôi. A Manh còn đang tràn ngập trong bi thương mẹ mất, Hình thị được gả qua, lại mang thai, cảm thấy lưng rất thẳng, Hình thị liền bắt đầu đối với A Manh bới móc thiếu sót không vừa mắt, thậm chí ngầm ngáng chân nàng, vài lần bị La phụ nhìn thấy, bị chỉnh vài lần, cũng hiểu được âm thầm bảo hộ chính mình, sau đó hậu viện La gia bắt đầu rơi vào cuộc chiến, cuối cùng La phụ bất công lập A Manh làm người thắng cuộc, đám người Hình thị bị thua bầm dập. Có điều, từ đó về sau, cuộc sống thay đổi một chút, tâm tính cũng thay đổi một chút, khi nàng được gả ra ngoài, không cùng mái hiên với bọn Hình thị, không cần mỗi ngày gặp mặt, sẽ không làm những chuyện đáng ghét như trước nữa.
Cho nên tâm tình A Manh cải biến, đối với Hình thị cùng hai đệ muội không chán ghét như xưa nữa.
Nhưng mà A Manh không ngại, không có nghĩa là bọn Hình thị không ngại.
Có thể nói Hình thị cả đời bị ám ảnh bởi mẫu thân đã qua đời của A Manh, A Manh như bóng ma của mẫu thân nàng vậy, điều này khiến bà ta không thể nhìn A Manh thuận mắt được. Vẫn là câu nói cũ, người còn sống vĩnh viễn không đấu lại được với người đã mất, bởi vì vẫn luôn tồn tại trong cảm nhận, chết đi vẫn để lại nhiều điều tốt đẹp, trong trí nhớ chỉ còn lại ưu điểm mà thôi. La phụ chính là một ví dụ, cho nên Hình thị sao có thể can tâm? Tin tưởng một nữ nhân không thể cao hứng được khi trong lòng trượng phu lại có một nữ nhân khác, dù người kia đã mất rồi.
Cho nên, Hình thị đối với con gái của vợ trước của chồng không hề ưng ý, mỗi khi nhìn thấy kế nữ, sẽ làm cho cục tức trong lòng bà ta dâng lên, khiến bà ta càng cảm thấy mình thua kém nữ nhân đã mất kia, như thế nào lại không thương tâm khổ sở? Càng khó khăn hơn là trượng phu còn bất công, dù bà ta có làm thật tốt, nhưng kế nữ chỉ cần kêu đau một tiếng, trượng phu sẽ rất nhanh bị kéo qua. Cứ như vậy, Hình thị có thể đối tốt với A Manh, bà ta chính là thánh nhân.
Khi Hình thị tiến vào, liền nhìn thấy kế nữ đang ôm đứa bé đùa giỡn, vẻ mặt từ ái, khiến cho Hình thị cùng La Ngọc Sa có chút giật mình, dường như chưa từng nghĩ đến đại tiểu thư đáng ghét sẽ có vẻ mặt này, càng khiến các nàng không được tự nhiên là, khi nhìn thấy các nàng, đại tiểu thư còn cười, ân cần tiếp đón các nàng.
Không phải là loại ngoài cười nhưng trong không cười, là một cảm giác rất tự nhiên.
La Ngọc Sa còn không rõ, nhưng Hình thị thì lại rất rõ ràng, không rõ vì sao đại tiểu thư đáng ghét lại cười như vậy, chợt thấy cảnh giác theo bản năng.
“Nương, muội muội, đây là con ta, các ngươi đến xem, có giống cha bé hay không?” A Manh ngồi trên giường, đem đứa nhỏ giơ lên cao một chút cho hai người nhìn rõ ràng hơn.
Hai mẹ con Hình thị nhìn kỹ một chút, cũng đồng ý, xem ra đứa nhỏ này di truyền nhiều từ tướng quân, tương lai sẽ là nam tử tuấn mỹ phi phàm. Mà trong lòng hai người cũng thấy may mắn, hài tử không giống đại tiểu thư, bằng không sẽ bị nhiều người chán ghét.
Nhìn đứa bé xong, A Manh lại đem bé con ôm vào lòng, vỗ nhẹ ru bé ngủ, cùng Hình thị nói việc nhà. Nói một lát, La Ngọc Sa đã ngồi không yên, lấy lý do ra bên ngoài hít thở không khí, được cho phép, liền vội vàng bước đến khu phòng của Diêm Ly Trần.
Hình thị nhìn theo bóng dáng con gái, ánh mắt có chút trầm tư.
Làm mẹ sao không nhận ra tâm tình con gái, đặc biệt nửa năm gần đây, con gái vốn chán ghét A Manh, lại liên tiếp đến phủ tướng quân, khiến bà ta phải cảnh giác. Có điều con gái chưa làm ra chuyện gì khác người, mà phủ tướng quân còn có A Manh, bà ta chưa lo lắng sẽ sinh ra chuyện gì, nên cũng không cấm con gái.
Nhưng mà rất nhanh, La Ngọc Sa liền trở lại, cùng đi còn có em chồng Ngu Nguyệt Quyên đến thăm cháu.
Nhìn gương mặt La Ngọc Sa uể oải, trong lòng A Manh thầm bật cười. Từ khi Diêm Ly Trần quấn lấy Dung Nhan đòi nàng “phụ trách”, hắn đã không còn ở lại phủ tướng quân nữa, nhưng mà trong phủ vẫn giữ lại phòng của hắn, theo yêu cầu của hắn không thay đổi. Có đôi khi Diêm Ly Trần bị Dung Nhan đuổi đi, sẽ về phủ tướng quân. Nhưng mà ngày hôm qua nàng có nghe nói Diêm Ly Trần đã rời đi cùng Dung Nhan, đến giờ vẫn chưa về, La Ngọc Sa đương nhiên là thất vọng rồi.
“Đại tẩu, ta đến xem cháu.” Ngu Nguyệt Quyên tươi cười nói, lại thi lễ với Hình thị, “La phu nhân.”
Hình thị nhìn thấy Ngu Nguyệt Quyên, thoáng chốc vẻ mặt từ ái: “Là Nguyệt Quyên, lâu ngày không gặp, càng ngày càng đẹp lên rồi.”
Ngu Nguyệt Quyên mỉm cười, “La phu nhân quá khen, Ngọc Sa muội muội mới đúng là ngày càng xinh đẹp.”
Ngu Nguyệt Quyên cùng La Ngọc Sa tuy là đều chán ghét lẫn nhau. Nhưng đều là tiểu cô nương, giận hờn không sâu, thêm nữa từ khi La Ngọc Sa nhất kiến chung tình với Diêm Ly Trần, thường xuyên đến đây, nên giao tình cùng Ngu Nguyệt Quyên cũng không kém.
Có điều, Hình thị nhìn Ngu Nguyệt Quyên càng nhìn càng vừa lòng, nhớ đến nhà mẹ đẻ mình còn một người cháu đến tuổi kết hôn, lại nhìn lại muội muội tướng quân, càng cảm thấy bọn họ thực xứng đôi. Nhà mẹ đẻ bà ta gia thế không kém, tuy không là danh môn thế gia, nhưng qua mười mấy năm kinh doanh, ở kinh thành cũng có chút tiếng tăm, coi như là xứng với phủ tướng quân. Nếu nhà mẹ đẻ có thể đặt quan hệ với phủ tướng quân, cũng là giúp ích cho nhà mẹ đẻ, coi như là một mối hôn nhân tốt.
Nhưng mà tình huống trước mắt khó nói chuyện này ra, Hình thị muốn tìm thời cơ thảo luận với bên nhà mẹ đẻ một chút, phân tích thêm rồi mới trao đổi với A Manh. Bà ta tin tưởng với bản tính đại tiểu thư của A Manh, có lẽ thật cao hứng muốn gả em chồng đối nghịch này ra ngoài.
*******
Hai mẹ con Hình thị ở đây cả một buổi sáng, đến khi Ngu Nguyệt Trác hồi phủ mới cáo từ rời đi.
Hình thị cùng La Ngọc Sa vừa ra khỏi Viện Tỏa Lan, liền nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác mặc triều phục đi trước, phía sau là Diêm Ly Trần, sau hai người còn có một y nữ trẻ tuổi đi theo nữa.
Nhìn thấy bọn họ, La Ngọc Sa bỗng sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Diêm Ly Trần không tha.
Tuy chán ghét kế nữ, nhưng Hình thị lại không chán ghét người con rể này, chỉ là thở dài, người tốt như vậy sao lại không gả cho Ngọc Sa con bà. Nghĩ một chút, Hình thị quay đầu nhìn nữ nhi, thấy nàng đang nhìn chằm chằm phía trước, vội nhìn theo ánh nhìn của nàng, đến khi phát hiện đối tượng là ai, tâm Hình thị bỗng rơi lộp bộp, sắc mặt khẽ biến.
“Nhạc mẫu đại nhân đến à?” Ngu Nguyệt Trác cười hỏi.
Hình thị cũng tươi cười, kiềm chế lo lắng cho nữ nhi, ôn hòa nói: “Biết A Manh sinh tiểu thiếu gia, lão gia nhà ta thật cao hứng, sáng sớm đã nói ta qua thăm cháu ngoại, trở về kể cho hắn nghe.”
“Để nhạc phụ đại nhân lo lắng rồi, cũng là ta không đúng, hôm qua bận quá nên không cho người qua báo một tiếng.”
“Đừng lo, lão gia nhà ta không ngại đâu mà.”
Hàn huyên vài câu, nói đến chuyện đứa nhỏ, Hình thị thực mau lẹ khen vài câu, cười nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật giống tướng quân, chính là một tiểu công tử tuấn tú, tương lai nhất định sẽ giống tướng quân.. Đúng tồi đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?”
Nghe Hình thị nói, Diêm Ly Trần vốn đang im lặng đứng một bên bỗng quăng đến ánh mắt kỳ quái. Trong lòng Hình thị có chút không yên, không biết mình nói sai câu nào, vì sao biểu tình của hai người kia lại như vậy…
Ngu Nguyệt Trác vẫn tủm tỉm cười, ôn nhã đáp: “Đại danh chưa đặt, ta muốn mời trưởng bối đặt cho. Nhưng mà nhũ danh thì đã có, gọi là Tể Tể.”
“Tể Tể? Nga, a, rất hay.” Hình thị cảm thấy nhũ danh này thật sự là rất quái, có điều đây là phụ thân đứa nhỏ đặt, bà ta cũng không thể nói gì, cho nên nhất thời không thể hỏi ý tứ chân chính của nhũ danh này.
Nghe câu trả lời của bà ta, Ngu Nguyệt Trác liếc hai người Diêm Ly Trần, cười nói: “Tốt rồi, xem ra nhạc mẫu đại nhân cũng nghĩ thế, ta nghĩ là A Manh sẽ thích.”
"..."
Hình thị không hiểu vì sao tướng quân lại hỏi bà, trực giác cho thấy trong này có gì đó, nhưng nhũ danh này thật sự là …. Chỉ có thể ha ha cười phụ họa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook