Tục ngữ nói, thời gian là điều kì diệu nhất, rất nhiều chuyện đều được thời gian vùi lấp sâu đến mức không thể nhớ

Biết mình có một vị hôn phu, tâm A Manh cũng thoải mái hơn, tính tình nàng vốn thụ động, mà người thì có thể chất hút xui xẻo, cho nên dã tâm cũng không lớn, nàng chỉ hy vọng không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn gì là tốt rồi, nhàn nhã ngẩn người xem sách, cứ thế mà nhàn nhã qua ngày. Loại thuộc tính lười biếng này, bất tri bất giác khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác nàng ngơ ngác.

Ít nhất Tri Xuân thực thích bộ dáng ngốc ngốc như vậy của tiểu thư nhà mình, làm cho nàng nhịn không được muốn ôm bế vào lòng.

Chỉ tiếc, loại thuộc tính ngây ngốc này chỉ nên lộ ra khi không có ai tìm đến. Nếu như bị người khác tới cửa kiếm chuyện, mà nàng lại cứ ngồi ngẩn người như vậy thì đúng là thiên lý không tha.

Qua hai ngày, A Manh cảm thấy vết thương trên lưng đã tốt lên nhiều, nằm ở trên giường cũng không còn đau như trước nữa, nàng liền đến thượng phòng thỉnh an Hình thị. Lần này nàng bị thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng cũng làm cho La phụ đau lòng, nên ông miễn cho nàng không cần thỉnh an mỗi ngày, kêu nàng ở trong viện nghỉ ngơi. Hình thị nghe xong, tuy rằng cảm thấy La phụ rất bất công, nhưng cũng chỉ có thể đem bất mãn nuốt vào trong lòng.

Lúc A Manh thỉnh an Hình thị, nhìn thấy La Ngọc sa thập phần yêu kiều, thậm chí thấy nàng cũng không lại gây hấn sinh khí, ngược lại vẻ mặt vui sướng.

Kỳ thật La Ngọc Sa bình thường rất được, nàng ấy cũng là một nữ tử xinh đẹp khả ái, so sánh với khuôn mặt búp bê tinh xảo đáng yêu của A Manh, La Ngọc Sa là một loại mỹ nhân cổ điển mềm mại. Chỉ tiếc La Ngọc Sa mọi chuyện đều muốn cùng A Manh so sánh, ngay cả lúc đi đứng cũng bắt chước A Manh lộ ra vẻ đáng yêu, trái lại hoàn toàn không đem ưu thế của nàng ấy biểu hiện ra ngoài, đúng là thất sắc vài phần.

"Tỷ tỷ hôm nay thân thể khỏe chưa?" La Ngọc Sa cười khả ái hỏi.

A Manh cười nhẹ, "Còn có chút khó chịu, nhưng đã tốt hơn nhiều."

Nghe xong, La Ngọc Sa dùng khăn che miệng cười rộ lên, nói: "Là như thế à, vậy thật sự là đáng tiếc, vốn dĩ ta còn muốn đi cùng tỷ tỷ, nhưng hiện tại tỷ tỷ thân mình còn chưa khỏe, muội muội cũng không dám để cho tỷ tỷ đi ra ngoài, chẳng may làm cho tỷ tỷ lại xảy ra chuyện gì muội muội chỉ có thể thành tội nhân."

"Đi đâu?" A Manh có chút nghi hoặc, không biết nàng ta sao lại làm bộ dạng đáng tiếc đó.

La Ngọc Sa mới mười bốn tuổi, dù có trưởng thành sớm thì vẫn có tâm tính của một đứa trẻ con, lập tức khoe khoang, cười nói: "Hôm nay là ngày đại quân đóng tại biên cương hồi kinh, Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn dắt quân đội khải hoàn trở về, Hoàng Thượng lệnh cho Túc vương thiên tuế dẫn dắt các vị đại thần ra ngoài thành nghênh đón, Hoàng Thượng đích thân nghênh đón Tĩnh Viễn Đại Tương Quân..." Việc trọng đại như thế, làm sao các thiếu nữ không hưng phấn không biết, có thể nói, hôm nay là ngày náo nhiệt nhất trong kinh thành."Muội muội cùng tiểu thư Trần ngự Sử hẹn nhau cùng đi nghênh đón Ngu tướng quân, thuận tiện chiêm ngưỡng dáng vẻ Ngu tướng quân."

Trong lòng mỗi cô gái đều có một anh hùng,Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân đem Bắc Việt đánh cho tàn phế, chấm dứt cục diện giằng co giữa Bắc Việt cùng Đại Sở mấy trăm năm qua, đã trở thành đại anh hùng trong lòng các thiếu nữ kinh thành. La Ngọc Sa đương nhiên cũng không ngoại lệ,lòng hướng tới anh hùng, nếu có thể được hắn nhìn qua một lần, không biết làm bao nhiêu quý nữ hâm mộ ghen tị, chết cũng cam nguyện.

Khóe mắt A Manh co giật không ngừng, nhất thời có cảm giác da đầu đang run lên.

Xem ra ngày ấy nàng nhìn thấy Ngu Nguyệt Trác, vị Ngu Nguyệt Trác đại tướng quân này đã sớm hồi kinh, bất quá là hắn lén lút, mọi người bên ngoài thì cứ tưởng Tĩnh Viễn Đại Tương Quân còn đang trên đường về. Nhưng thật ra hắn đã thản nhiên lén về kinh trước mà không nói, hắn cũng dám tùy tiện đi chúc thọ Diêu lão phu nhân mà không sợ người khác nhận ra mình.

Tháng năm năm trước, Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn dắt ba ngàn kỵ binh xâm nhập đại thảo nguyên Bắc Việt, đến tháng Chín đại quân công phá Vương Đình Bắc Việt, tháng Mười truyền đến tin Vương Đình Bắc Việt đầu hàng. Tin tức vừa truyền đến, Đại Sở vui mừng, tiếng pháo ở vùng kinh thành Ngu Châu châm ngòi ba ngày ba đêm, tướng quân phủ cùng Ngu phủ mỗi ngày khách đến không dứt, đông như trẩy hội.

Nghe thấy tin tức này, lòng vua vui mừng, luận công ban thưởng.

Sau đó không lâu, Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn dắt dưới kỵ binh truy kích thế lực còn sót lại ở Bắc Việt, dọn dẹp mọi tàn dư phản kháng khắp nơi ở Bắc Việt, cho đến mùa xuân năm nay, đại quân mới quay về, Tĩnh Viễn Đại Tương Quân dẫn dắt chiến sĩ biên cương vinh quang trở về.

A Manh cứng ngắc nghe La Ngọc Sa líu ríu giải thích, chuyện này La Ngọc Sa cũng chỉ nghe từ chỗ đệ đệ La Nghị, La Nghị hiện tại ở Thanh Sơn thư viện đọc sách, tin tức đương nhiên rõ hơn so với các tiểu thư khuê các. Đắc ý xong, La Ngọc Sa cũng nhịn không được lấy ánh mắt tỏ vẻ thương hại nhìn A Manh.

A Manh giật nhẹ khóe miệng, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Thật không? Vậy chúc muội muội cùng Trần gia tiểu thư có thể chiêm ngưỡng thấy tư thế oai hùng của Tĩnh Viễn Đại Tương Quân."

"Đó là tất nhiên." La Ngọc Sa mỉm cười nói, mặt phấn ửng hồng, tâm tư đã muốn bay đến người vị đại tương quân nào đó còn chưa vào thành.

A Manh nghe được tin tức của nam nhân đó mà đau đầu, hiện nay nhìn thấy La Ngọc Sa làm ra bộ dáng này, toàn thân cũng đều đau, nàng nói thân mình không khoẻ cáo từ rời đi.

Hình thị thấy sắc mặt nàng không tốt, cũng không giữ nàng lại, ngoài mặt khách khí dặn dò vài lời, rồi để cho A Manh rời đi, sau đó bắt đầu giáo huấn dặn dò nữ nhi tỉ mỉ để nàng không bị bại bởi này nhóm quý nữ kia.

A Manh cuộn mình ở trên tháp dài, nghe tiếng pháo bên ngoài vang lên bất giác có chút tâm phiền ý loạn.

Nàng không phủ nhận sự tích anh hùng của Ngu Nguyệt Trác, cũng không phủ nhận công lao hắn cầm quân thắng trận, nhưng mà, vì cớ gì mà vị anh hùng này lại làm cho nàng cảm thấy hắn là nhân vật nguy hiểm tránh còn không kịp chứ?

Lúc mới gặp mặt khi còn bé, nàng đã bị cái tên nhóc con Ngu Nguyệt Trác cắn bị thương, từ đó về sau nàng đối với hắn luôn có tâm lý bóng ma, không nghĩ tới sau khi lớn lên, lại bị hắn đe dọa làm bị thương nữa, chuyện như vậy làm sao làm trong lòng nàng vui vẻ với tên nam nhân này được?

Quên đi, hắn anh hùng là chuyện của hắn, chỉ cần hắn không dính đến nàng thì tốt rồi.

Nghĩ xong, A Manh lấy đến một quyển du ký, nằm ở trên tháp dài vừa ôm túi ấm vừa bắt đầu xem.

********

Đại quân hồi triều, kinh thành náo nhiệt huyên thiên.

Trên Tử Thần điện, luận công ban thưởng xong, ngự ban thưởng khánh công yến, quân thần nâng cốc hân hoan.

Tiệc xong, quần thần rời đi, hoàng đế giữ Ngu tướng quân tuổi trẻ tài cao ở lại.

Ở đây ngoài Ngu Nguyệt Trác, còn có Túc Vương Sở Bá Ninh, thiên tài quân sư Ôn Lương. Ba người đều là tâm phúc của hoàng đế, Bắc Việt có thể bị lật đổ như vậy nhanh chóng, không chỉ có công anh dũng tác chiến của Ngu Nguyệt Trác mà còn nhờ kế sách của Ôn Lương và Sở Bá Ninh âm thầm bày bố với Bắc Việt.

Sùng Đức hoàng đế cùng ba người đối ẩm một ly, nói vài câu sau đó cười nói với Ngu tướng quân: "Ngu ái khanh, lần này Bắc Việt có thể nhanh chóng đầu hàng, ngươi là công thần lớn nhất, ngươi nghĩ muốn tưởng thưởng cái gì?"

Mặc dù đã luận công ban thưởng, nhưng đều là ở mặt ngoài, Sùng Đức hoàng đế là người khoan dung nhân hậu, mặc dù cũng có lòng dạ sâu xa khó lường của đế vương nhưng cũng không hay tính kế không tốt với bầy tôi, đối với thần tử do chính mình một tay bồi dưỡng ra lại càng thêm khoan dung hơn vài phần.

Ngu Nguyệt Trác cung kính nói: "Tạ Hoàng Thượng ban ân, nhưng thần được ban thưởng đã nhiều lắm, không còn muốn tưởng thưởng thêm nữa. Nếu có thể, thỉnh Hoàng Thượng đem tưởng thưởng này cấp cho người nhà những tướng sĩ đã hy sinh."

Nghe vậy, Sùng Đức hoàng đế nhớ tới những binh sĩ hy sinh trên chiến trường, trong lòng đau thương, cảm tính nói: "Đây là tất nhiên, trẫm không phải chưa tưởng thưởng cho họ. Nhưng bọn họ là bọn họ, ngươi là ngươi, chứ đừng nói ngươi còn kêu trẫm một tiếng biểu thúc, trẫm đương nhiên nên nghĩ nhiều hơn cho ngươi. Ừm, trẫm nhớ ngươi còn chưa cưới vợ, không bằng trẫm ban hôn, đem trưởng công chúa gả cho ngươi thì như thế nào?"

Nghe vậy, trong điện liền có người nhìn về phía Sùng Đức hoàng đế.

Ngu Nguyệt Trác lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh thu hồi biểu tình, nghiêm nghị nói: "Thần đa tạ Hoàng Thượng ân điển, nhưng gia mẫu thần đã sớm định hôn ước cho thần từ nhỏ, lúc trước bởi vì Bắc Việt chưa diệt, thần không có tâm muốn thành gia, lại hàng năm ở trong quân, không thể đúng hạn cưới vị hôn thê. Hiện tại Bắc Việt đã đầu hàng, trong lòng thần đã không còn vướng bận, thần muốn cưới nàng vào cửa."

Mọi người xung quanh cũng rõ ràng, hoàng đế nếu không phải ở yến hội vừa rồi nói ra chuyện tứ hôn này, cũng là muốn giữ lại đường lui, có đôi khi, được hoàng đế ban cho cũng không phải là tốt nhất. Ngu Nguyệt Trác rõ ràng điểm này, cho nên mới lớn mật cự tuyệt như thế, chỉ là ngôn ngữ uyển chuyển một chút.

"Thật sao?" Lúc này đến phiên Sùng Đức hoàng đế lắp bắp kinh hãi, thấy mặt vị quân sư đã muốn lộ ra biểu tình hóng chuyện, lập tức buồn cười nói: "Nhưng là quý nữ nhà ai vậy?"

Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, ánh mắt ấm áp nhu hòa, "Là thiên kim của La Ngự sử."

Sùng Đức hoàng đế đầu óc hơi chuyển, nhân tiện nói: "Chẳng lẽ là vị thiên kim... Mười tám tuổi còn chưa đính hôn của Ngự Sử?"

Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện đều đồng lòng ghé mắt nhìn vị hoàng đế một phen, thậm chí ngay cả tổng quản thái giám Lưu Lương Phủ Lưu công công đang ở một bên hầu hạ cũng đều không thể nhịn được mà giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Hoàng Thượng ngài rốt cuộc nhiều chuyện đến cỡ nào nữa, ngay cả nữ nhi lớn tuổi nhà người ta cũng đều có thể biết được rõ ràng như vậy?

Hoàng đế da mặt dày, bị nhiều thần tử dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn mà không chỉ không xấu hổ, ngược lại còn tự nhiên cười nói: "Chẳng lẽ khuê nữ La Ngự sử là vì chờ ngươi nên mới kéo dài tới tuổi này sao?"

"Đúng ạ!" Ngu Nguyệt Trác cao giọng trả lời, khuôn mặt tuấn nhã, khóe môi mỉm cười, bộc lộ ngạo khí con cháu thế gia, quả nhiên tràn đầy khí thế hào hùng."Hoàng Thượng, thiên kim La Ngự sử đối với thần một mảnh tình thâm ý trọng, vì đợi thần mà phí thời gian tuổi xuân, thần đương nhiên cảm trọng, không muốn cô phụ tấm lòng mến yêu của nàng với thần. Cho nên, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội thần không thể nhận hảo ý của người."

Lời nói của tướng quân khẩn thiết, chân thành mà cảm tính, quả thực nghe hắn thổ lộ khiến cho người ta rung động một phen, làm nữ tử cả thiên hạ đều cảm động. Chỉ là, người hiểu biết hắn quá rõ như Túc vương cùng Ôn Lương thì nhịn không được lại liếc hắn một cái, trong lòng có chút hoài nghi.

Sùng Đức hoàng đế nghe xong, lòng cũng cảm động, không hề nói đến chuyện tứ hôn nữa.

Ôn Lương cười nhẹ, xúc động thở dài: "Thì ra Ngu tướng quân cùng La cô nương đều là người thâm tình, Tử Tu rất bội phục. Nhưng mà Hoàng Thượng, nếu Ngu tướng quân không thể nhận việc ngài tứ hôn, nhưng còn Tử Tu thì là vạn vạn cần đến. Hoàng Thượng, xin ngài ban thưởng tứ hôn cho thần đi."

Không biết vì sao, những người nghe lời này của Ôn Lương, đều có loại xúc động run rẩy, rõ ràng người này ngày thường tuấn mỹ tuyệt luân, Phong nhã hào hoa khôn cùng, chỉ cần liếc mắt một cái là không người nào không động lòng vì phong tư tuyệt thế của hắn. Nhưng mà, người này chính là có bản lĩnh trời sinh làm cho người ta từ kinh diễm chuyển qua đơ người.

"Tử Tu, không được vô lễ!" Túc vương trách cứ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc không biểu tình, nhưng có thể theo thấy thanh âm bình tĩnh của hắn đối với Ôn Lương là có ý bảo vệ.

Ôn Lương chỉ cười thản nhiên, lớn mật nhìn Sùng Đức hoàng đế, cất cao giọng nói: "Vương gia, đây chính là ngài đã hứa với Tử Tu về việc hôn nhân, Tử Tu không hề vô lễ."

Nghe được là do hoàng đệ chấp thuận việc hôn nhân của hắn, Sùng Đức hoàng đế lập tức cũng không so đo thái độ với Ôn Lương nữa, mà cũng sinh ra vài phần hứng thú, hỏi: "Hoàng đệ, đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

Túc vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Bổn vương vẫn chưa nhận lời cái gì, ta chỉ hứa rằng nếu ngươi có thể bài trừ muôn vàn khó khăn khiến nàng tự nguyện gả cho ngươi, bổn vương đương nhiên sẽ vì ngươi dệt hoa trên gấm."

Sùng Đức hoàng đế cùng Ngu Nguyệt Trác nghe thấy, khóe mắt lại co giật, hai người đều cảm thấy tình cảnh hai người kia như cha già đang quản giáo con trai vậy. Chuyện này... Nếu để lão Trấn Quốc công biết phỏng chừng chắc nước mắt tuôn trào, tuyệt đối sẽ khóc ròng thôi!

"Thực vậy chứ!" Ôn Lương mừng rỡ, sau đó xoay người hướng Sùng Đức hoàng đế quỳ xuống, cất cao giọng nói: "Khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho vi thần!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương