Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 103



Lạc Nguyệt hiên.

Ngu Nguyệt Quyên hai tay nắm khăn, đôi môi vô ý mím chặt, nhịn không được lại một lần nữa xác nhận với nha hoàn Yến Ngữ: “Yến Ngữ, ngươi nói lại lần nữa, là ai đến cầu hôn?”

Yến Ngữ mím môi cười, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, chính là vị công tử lần trước đã cứu tiểu thư ở chùa Mục Liên ấy, hắn họ Tề, tên Lẫm.”

“A…” Hô nhỏ một tiếng, Ngu Nguyệt Quyên vội dùng khăn che miệng lại, hai má không khỏi hiện lên một tầng hồng nhạt.

Không thể phủ nhận, Ngu Nguyệt Quyên quả thật có hảo cảm với Tề Lẫm. Bất kể là ai, khi đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng, đã nghĩ đến phải chết, lại đột nhiên xuất hiện một nam tử có năng lực siêu cường, bình tĩnh lại kiên nghị cứu mình thoát hiểm, thêm vào đó, bộ dáng của nam nhân kia lại không kém, tuấn tú mà lịch sự, ở thời điểm này, bất kể là nữ nhân nào cũng sẽ có hảo cảm với hắn.

Lúc ấy ở chùa Mục Liên, nàng đã muốn hỏi chuyện với Tề Lẫm, cũng không phải nàng là người không biết thẹn tham muốn cái gì, chỉ là muốn cảm tạ hắn đã cứu mạng nàng. Nhưng sắc mặt huynh trưởng lúc đó làm nàng không dám mở miệng, muốn nhờ A Manh hỗ trợ, ai ngờ A Manh lại mang theo vẻ ngốc nghếch, thật sự là khiến nàng giận mà.

Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy, qua một lần suýt chết, cái gì cũng có thể buông ra, chuyện tình cảm trước kia nghĩ lại cũng rất buồn cười. Mà lúc ấy, tình cảm của mình với Ôn Lương, tất cả đều là do thanh danh cùng gia thế của Ôn Lương, khiến nàng muốn gả cho nam nhân như vậy. Trước kia còn là muốn được người khác ngưỡng mộ nàng nắm được một nam nhân như vậy trong tay, thậm chí lúc đó còn nghĩ rằng ngoài hắn ra không thể yêu được ai nữa… Hiện tại ngẫm lại, chính mình còn cảm thấy buồn cười. Có lẽ là nàng thực thích Ôn Lương, nhưng không đến mức như nàng vẫn nghĩ.

Mà nói đến muốn … Nàng là thực tâm cảm kích. Đời này, trừ người nhà, đây là nam nhân đầu tiên vì cứu nàng mà bị thương, hơn nữa, trong hoàn cảnh nguy hiểm, hắn cũng không bỏ nàng xuống, mà còn cẩn thận từng bước một, khiến nàng khó có thể không rung động.

Tuy sau này chưa gặp mặt lại lần nào, nhưng không hiểu sao, nàng lại đặt người này trong lòng. Vốn muốn hỏi huynh trưởng về Tề Lẫm, chỉ tiếc là nàng đối với ai cũng có thể ngang ngạnh, nhưng trước mặt huynh trưởng nho nhã, không hiểu sao, cho nàng một trăm lá gan nàng cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể yên lặng đặt chuyện của Tề Lẫm ở trong lòng.

Không hiểu có phải vì suy nghĩ nhiều quá, cho nên hiện tại khi có người nhắc đến nam nhân kia, trong lòng lại vui sướng, khuôn mặt hồng rực lên, nhìn các nha hoàn cười mình, lại thẹn quá thành giận, trừng các nàng vài lần.

“Tiểu thư, nếu tướng quân đồng ý để Tề công tử cầu thân, không có ai có thể lấy việc hôn nhân của tiểu thư để gây chuyện nữa.” Yến Ngữ lanh mồm lanh miệng nói: “Hơn nữa, Tề công tử là giáo uý dưới trướng tướng quân, nhân phẩm đương nhiên không kém, tin tưởng nếu tiểu thư gả qua sẽ không phải chịu uỷ khuất.”

Cũng như các nha hoàn khác cao hứng cho tiểu thư, nhưng Yến Ngữ có phần phân vân một chút, nói: “Có điều, xuất thân của Tề giáo uý kém một chút.”

“Như thế nào?” Ngu Nguyệt Quyên tò mò, trong lòng có phần không yên. Nếu với tiêu chuẩn của nàng trước kia, không phải hào môn quý tộc, nàng tuyệt không để vào mắt, nhưng hiện tại trong lòng có chút biến hoá, dường như lại cảm thấy không nên coi trọng vấn đề này.

“Tổ phụ của Tề giáo uý là huynh đệ của Phụ Quốc công, nhưng sau khi Phụ Quốc công nhậm chức, tổ phụ của Tề giáo uý biến thành chi nhỏ, mà Tề giáo uý còn là con trai thứ của chi nhỏ, đứng thứ ba, trên đó còn có đại ca cùng nhị ca con vợ cả, năm năm trước, phụ thân của Tề giáo uý qua đời, đại ca của Tề giáo uý bèn mời một trưởng bối trong tộc đến làm chủ cho họ ở riêng, Tề giáo uý không được phân nhiều gia sản lắm, chỉ được phân vài cái cửa hàng kinh doanh ngoài ngoại ô không có nhiều doanh thu cùng trang viên. Sau khi ở riêng, Tề Lẫm giáo uý liền rước mẫu thân hắn ra ngoàiở để chính mình phụng dưỡng.”

Ngu Nguyệt Quyên hơi nhướn mày, xuất thân này quả thật có hơi kém một chút, nhưng là, nàng hiện tại không quan tâm đến điểm đó lắm. Nàng có thể nhìn ra được Tề Lẫm là một nam nhân có chủ kiến, hắn không nhận đồ bố thí, có thể tự tay mình làm được điều mình muốn, mà không phải như các công tử quý tộc khác thường dựa vào gia tộc.

Cho nên, nàng có chút kỳ quái, vì sao Tề Lẫm lại hướng huynh trưởng nàng cầu hôn nàng? Nàng cũng không nghĩ rằng, Tề Lẫm giống như những ngươi bình thường muốn hưởng lợi từ phủ tướng quân, chắc hẳn là có nguyên nhân gì trong đó.

Trong khi Ngu Nguyệt Quyên đang bất an, ngoài đại sảnh, Ngu Nguyệt Trác đã tiếp nhận lễ của Tề gia, hơn nữa, hai nhà đã trao đổi tín vật, kết thành lời hứa.

Diêu thị ngồi cùng A Manh sau bình phong, lén lút đánh giá Tề Lẫm đang ngồi thẳng tắp trong đại sảnh, dung mạo đương nhiên không thể so với Ngu Nguyệt Trác, nhưng tướng mạo cùng khí chất của hắn lại đoan chính.

Diêu thị càng nhìn càng vừa mắt, vốn dĩ trước đó vài ngày bà còn đau đầu vì lời đồn bên ngoài, thêm đó còn là xuất thân thấp kém của Tề Lẫm. Nhưng Diêu thị là người không có chủ kiến, thấy con trai thoải mái tiếp nhận lễ vật của Tề gia, liền hiểu trong lòng con đã sớm đồng ý với cuộc hôn nhân này, nên không đưa ra ý kiến gì, chỉ hận không thể lập tức muốn biết phẩm chất của Tề Lẫm, xem kẻ này có thích hợp làm phu quân của nữ nhi mình hay không!

Thân thế thấp kém một chút, nhưng không sao, nếu là người có chí hướng, thì không còn gì phải lo ngại nữa. Như Ngu Nguyệt Trác chính là một ví dụ, Diêu thị thì không rõ ràng lắm, nhưng A Manh hiểu được. Khi nàng nghe nói đến thân thế của Tề Lẫm, cũng có chút nghĩ ngợi, không nghĩ là Tề Lẫm lại xuất thân thấp như vậy, nhưng khi nghĩ đến xuất thân của Ngu Nguyệt Trác, A Manh đột nhiên có thể lý giải được lựa chọn của hắn.

Anh hùng chớ hỏi xuất thân. Tề Lẫm không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng với năng lực của hắn, thành tựu trong tương lai sẽ không hề kém cỏi, đương nhiên cũng sẽ không để Ngu Nguyệt Quyên bị uỷ khuất.

Nhưng mà, điều mà A Manh thấy kỳ quái là, người như Tề Lẫm, làm sao lại cầu hôn em chồng mình? Nàng cũng không lo lắng Ngu Nguyệt Quyên thực sự có lá gan tự mình đính ước cùng nam nhân, mà Tề Lẫm cũng không phải là loại người lại lén lút kết giao với nữ tử, đoán rằng chuyện này là do Ngu Nguyệt Trác tác thành đi.

Nghĩ đến biểu hiện gần đây của Ngu Nguyệt Quyên, A Manh không khỏi giật mình. Ngu Nguyệt Trác ngay cả em gái mình cũng tính kế được, nàng thực không biết nói gì, đương nhiên, đây là loại tính kế tốt, ít nhất Ngu Nguyệt Quyên cũng vì Tề Lẫm đã làm anh hùng cứu mĩ nhân mà đặt tâm trên người hắn, không phải sao?

Từ xưa, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân cũng khó qua khỏi cửa anh hùng, đặc biệt lại đang trong tình cảnh nhu nhược, càng vì vị anh hùng này mà thêm ái mộ.

Tiếp đến là thiết yến tiệc chiêu đãi khách.

Sau yến tiệc, Ngu Nguyệt Trác gọi Tề Lẫm vào thư phòng nghị sự, hôm nay tuy Tề Lẫm là nhân vật quan trọng, nhưng hắn cũng là thuộc hạ dưới trướng của Ngu Nguyệt Trác, cho nên hiện tại Ngu Nguyệt Trác sai sử hắn không chút khách khí.

A Manh nói chuyện với Diêu thị một lát, đề tài đương nhiên là nhắc đến Tề Lẫm, nhìn bộ dáng không yên tâm của Diêu thị, A Manh ôn nhu trấn an: “Nương, nương nên tin vào phu quân, nếu chàng đã coi trọng Tề công tử, hẳn Tề công tử sẽ không phụ Nguyệt Quyên.”

Diêu thị nghe xong, thở dài: “Ta đương nhiên là tin tưởng Trác Nhi. Chỉ là em con, lời đồn trước đó vài ngày trong kinh thành đều là nhằm vào Quyên Nhi, tuy cuối cùng đã được Trác Nhi làm sáng tỏ, nhưng thanh danh vẫn bị tổn hại, nếu Tề gia không tin trong sạch của con bé, con nói phải làm sao bây giờ? Nếu trong lòng Tề Lẫm nghĩ rằng Nguyệt Quyên của ta không tốt thì phải làm sao?”

“Nương, Tề gia tuy nhiều người, quan hệ phức tạp, nhưng phụ thân của Tề công tử đã mất, hắn hiện tại đã ra ở riêng, hiện tại trong nhà chỉ có một mẫu thân, tuy là mẫu thân thân sinh ra Tề công tử, nhưng nghe nói là con gái của thương nhân, bà ấy sẽ không bắt nạt Nguyệt Quyên. Chỉ cần có phu quân cùng nương, Nguyệt Quyên ở nhà chồng sẽ không bị bắt nạt.”

A Manh phân tích đạo lý rõ ràng, đột nhiên cảm thấy mình cũng rất oách, tuy so với Ngu Nguyệt Trác, nàng còn kém một chút, nhưng có thể trấn an người khác là tốt rồi.

Nghe A Manh phân tích một hồi, trong lòng Diêu thị quả nhiên yên ổn không ít, về vài phần còn do dự, đây đều là bệnh chung của các mẫu thân trong thiên hạ, vô luận nữ nhi có tốt thế nào cũng lo lắng nọ kia, A Manh thực thông cảm cho bà.

Đang nói chuyện, một nha hoàn tiến vào, nói với Diêu thị: “Lão phu nhân, tướng quân cùng Tề công tử đã nói chuyện xong, tướng quân cho người tiễn Tề công tử về, nhưng lại đi từ Đông sương về.”

A Manh cùng Diêu thị nghe được mà nhảy dựng, hai người nhìn thoáng qua một cái, rồi cho nha hoàn rời đi.

Diêu thị có chút bất an, hỏi A Manh: “Như vậy được không? Bọn họ mới định hôn…”

A Manh lại an ủi: “Nương, ngài yên tâm, việc này đã được phu quân cho phép. Hơn nữa, gần đây Nguyệt Quyên cũng chịu nhiều uỷ khuất, để muội ấy gặp Tề công tử cũng tốt, để lòng muội ấy yên lại một chút.”

“Uhm, vậy được rồi, nói người làm không được nói chuyện huyên thuyên khắp nơi.” Nói đến đây, Diêu thị vốn hiền hoà trong lòng lại nảy sinh ác độc, người nào dám nói linh tinh về nữ nhi của bà, bà sẽ không từ ý đồ.

“Con đã biết, nương, ngài cứ yên tâm đi.” A Manh thề son sắt lấy trời đất làm chứng. Dù sao đã có Ngu Nguyệt Trác, nàng cũng không sợ sẽ lan truyền chuyện không tốt ra ngoài.

*********

Ngu Nguyệt Quyên đứng dưới một gốc cây đào, cành hoa phía trên nở rộ, dưới ngọn gió xuân lả tả rơi xuống.

Đột nhiên, cách đó không xa có tiếng bước chân khiến nàng khẩn trương, nhưng vẫn quay người lại, nhìn nam tử từ một phía khác của rừng đào đi lại. Đến khi hai người cách nhau mười bước, người nọ dừng lại.

"Ngu cô nương." Tề Lẫm gọi.

Ngu Nguyệt Quyên khẩn trương kéo kéo tay áo, muốn sửa lại trang phục một chút, cũng ra vẻ trấn án đáp lễ lại, gọi một tiếng: “Tề công tử!”

Tề Lẫm nhìn cô gái đứng dưới gốc cây đang cố trấn định nhưng một vài động tác nhỏ đã tố cáo thái độ khẩn trương, gương mặt xưa nay vốn cứng rắn bỗng hiện lên một chút ý cười, khiến hắn nhu hoà vài phần.

“Ngu cô nương có nghi hoặc vì sao tại hạ lại đến quý phủ cầu thân không?” Tề Lẫm ôn hoà nỏi.

Ngu Nguyệt Quyên chần chừ một hồi, khẩn trương gật đầu, vụng trộm giương mắt nhìn hắn một cái, phát hiện hắn vẫn lạnh lùng kiên nghị như trong trí nhớ của mình, khiến lòng nàng lại nhảy lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tuy có điểm sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến một màn hắn đã cứu mình, lại cảm thấy an tâm phần nào.

“Ta đã chạm qua Ngu cô nương, đương nhiên phải kết hôn với nàng.” Nghiêm run sợ cất tiếng.

Ngu Nguyệt Quyên mở to mắt, có chút khó hiểu nhìn hắn, trong mắt viết lên câu hỏi: “Ngài chạm vào ta khi nào? Sao ta lại không biết?”

“Chùa Mục Liên.”

Chỉ ba chữ đơn giản, lại khiến cho Ngu Nguyệt Quyên đỏ mặt, có chút nổi giận, nói: “Lúc đó căn bản không tính, tình huống khẩn cấp đó, ai còn tính toán gì nữa! Huống chi là ngài cứu ta, thậm chí còn bị thương…”

Đột nhiên, trong mắt Tề Lẫm có ý cười, thấy thế, lòng nàng có chút khẩn trương, chỉ có thể chật vật rời mắt.

“Ta biết lời đồn vài ngày trước khiến nàng bị uỷ khuất, lúc đó khi ta cứu nàng, quả thật bị người nhìn thấy, sau đó đã lấy cớ này để vấy bẩn thanh danh của nàng, ta cũng muốn chịu trách nhiệm. Nếu không phải ta không cẩn thận, cũng sẽ không để nàng bị người nắm được nhược điểm mà nói xấu…”

Nghe giọng nói trầm ổn của hắn, Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên có chút muốn khóc. Khi biết lời đồn trong kinh thành, quả thật làm nàng bị đả kích, ngày ngày bị giày vò, nếu không phải được người nhà bảo hộ, tin tưởng nàng đã sớm bị tin đồn này làm điên rồi. Mà hiện tại, nghe hắn giải thích, đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, nàng không phải là người vong ân phụ nghĩa, sẽ không trách cứ ân nhân đã không cẩn thận làm ra lời đồn này.

“Thực tế thì, ta thực cảm kích lúc đó ngài đã cứu ta!” Ngu Nguyệt Quyên cắt lời hắn, hít một hơi đem cảm xúc áp chế xuống, tươi cười ngượng ngùng với hắn, “Tề công tử, nếu là nguyên nhân này, ngài cũng không cần hy sinh nhiều như vậy, không cần hy sinh việc chung thân đại sự của mình….”

Lúc này, đến lượt Tề Lẫm đánh gãy lời nàng: “Nếu đây là ta cam tâm tình nguyện?”

Ngu Nguyệt Quyên nghĩ mình đã nghe lầm, kinh ngạc nhìn nam tử cách đó không xa. Vẻ mặt hắn thực nghiêm túc, trong mắt nổi lên cảm xúc nàng không hiểu rõ.

Một lúc lâu sau, Tề Lẫm từ từ đi đến trước mặt nàng, bẻ một cành hoa đào đưa cho nàng, mà cô gái đang ngây ngốc kia cũng tiếp nhận.

“Ta lấy nàng, còn một nguyên nhân khác, chỉ tiếc nàng đã quên.”

Trong thanh âm có chút tiếc nuối.

Đến khi bóng dáng nam nhân kia biến mất thật lâu, Ngu Nguyệt Quyên vẫn duy trì trạng thái cũ, nhìn có chút ngốc. Mà khi nàng lấy lại được tinh thần, chỉ cảm thấy gò má nóng rát, muốn vứt bỏ hoa đào trong tay, nhưng lại luyến tiếc, ngay cả chính mình cũng không biết nên làm gì bây giờ…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương