Hiền Thê Xui Xẻo
-
Chương 101
*
Sau khi về phủ, đầu tiên A Manh đem vải hôm nay chọn được đưa đến chỗ Diêu thị, để bà chọn lựa loại mình thích, lại nói chuyện một lúc, mới trở lại Toả Lan viện.
“Yêu nhi, lại đây ngồi.” A Manh sai sử Hoa Yêu Nhi thập phần thuận tay, đại để là nàng có đại ma vương chống lưng làm chỗ dựa, cho nên lưng rất thẳng, đối mặt với yêu nữ ma giáo cũng không có mảy may sợ hãi lùi bước, giống như yêu nữ toàn thân mang độc này cũng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường thôi.
Hoa Yêu Nhi chép miệng, ngồi xuống chỗ A Manh chỉ.
“Hiện tại không có ai, nói đi.” A Manh chậm rãi uống trà, hỏi.
Hoa Yêu Nhi nghĩ nghĩ, đem việc mà mình có thể nói mà nói ra: “Tam công tử kia cũng không phải mắc bệnh hoa liễu, đó chỉ là một loại độc, là ta hạ, khi phát độc nhìn như bệnh trạng của bệnh hoa liễu thôi.”
“…Độc của các ngươi thật sự thần kỳ.” A Manh rối rắm một chút, nghiêm mặt nói. Độc trên người nàng mang cho người ta cảm giác OOXX, mà độc trên người Hà Chiêu Vũ lại nhìn như bệnh hoa liễu, cả hai đều thật bi thảm.
“Phu nhân quá khen.” Hoa Yêu Nhi cười, tiếp tục nói: “Về phần Hà Chiêu Vũ đến thanh lâu, là nam nhân của phu nhân tìm cách dụ dỗ hắn đi qua, không liên quan đến ta. Mà Hà Tiêm Hoa, gần đây trên võ lâm không yên ổn, mấy kẻ khả nghi trong Thanh Môn đều dính án kiện lớn, đang bị người trong võ lâm nhìn chằm chằm, Hà Tiêm Hoa tuy có tâm mà không thể hỗ trợ, chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, nên hôm nay mới xúc động như vậy.”
Từ đó, A Manh cũng hiểu được phần nào, rồi cho Hoa Yêu Nhi lui xuống.
Theo những lời Hoa Yêu Nhi nói nàng có thể hiểu, Ngu Nguyệt Trác đã đối phó với thế lực của Hà gia, phỏng chừng lúc này Hà gia cũng không được yên ổn, chỉ nói riêng việc của Hà Chiêu Vũ đã làm tổn hại quá nhiều đến Hà gia, đến nỗi thanh danh của Hà gia cũng bị liên luỵ.
A Manh thở dài, Hà gia bị Ngu Nguyệt Trác ép buộc, nàng muốn cũng không giúp được gì thêm, giờ chỉ cần lo lắng chuyện độc của nàng cùng chuyện của Ngu Nguyệt Quyên thôi.
Đang nghĩ, bỗng có nha hoàn chạy lại nói, em chồng mời nàng đến Lạc Nguyệt Hiên nói chuyện.
A Manh thở dài, nghĩ nghĩ, đi gặp em chồng, vẫn nên ôm con đi cùng, dù sao có con trai ở bên, Ngu Nguyệt Quyên có tức cũng không phát tác trước mặt đứa nhỏ.
Khi A Manh đến Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên vốn đang dưỡng thương lại ngồi trong đình ngoài hoa viên, hai mắt đỏ lên nhìn hoa đào đang nở rộ, một trận gió xuân ấm áp thổi tới, làm cánh hoa bay lên, nhìn thật là nên thơ.
“Nguyệt Quyên, sao vậy?” A Manh ôm con ngồi đối diện em chồng.
Quả nhiên, Ngu Nguyệt Quyên đang đầy tức giận quay sang nhìn thấy bé con liền tắt ngấm, sau đó chỉ có thể buồn buồn nói: “Sao lại ôm cả cháu trai muội đến?”
“Hôm nay thời tiết tốt, ta mang con đi phơi nắng tiêu độc ~~”
"..."
Khoé mắt Ngu Nguyệt Quyên run rẩy, quyết định không để ý A Manh, chỉ nói: “Hôm nay Tam bá mẫu đến. Muội cho người ngăn bà ta lại, không cho bà ta đi gặp mẫu thân.”
Nghe xong, A Manh biết Ngu Nguyệt Quyên vì sao lại mời nàng qua, nghĩ đến việc hôm nay Tam bá mẫu đến lại muốn Ngu Nguyệt Quyên gả cho cháu nhà mẹ đẻ của bà ta. Tuy rằng đã chứng tỏ được Ngu Nguyệt Quyên trong sạch, lời đồn không còn được nhắc đến, nhưng nhiều người truyền ra như vậy, Ngu Nguyệt Quyên ít nhiều cũng đã bị huỷ thanh danh, cho nên đám người trước kia muốn làm thông gia với phủ tướng quân, giờ điều kiện đã kém đi một chút. Lúc này, Tam bá mẫu là lấy quan hệ thân thích, đánh chủ ý lên Ngu Nguyệt Quyên, mục đích là để phủ tướng quân giúp phục hồi nhà mẹ đẻ bà ta.
Ngu Nguyệt Quyên biết rõ đức hạnh của cháu nhà Tam bá mẫu, là kẻ chỉ biết phóng túng, không biết gánh vác tránh nhiệm mà nam nhân nên có, nàng nếu gả cho kẻ này, nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô!
A Manh vỗ tay nàng, sau đó đưa con cho nàng ôm, nói: “Không cần lo lắng, anh muội nói, chàng đã có an bài, sẽ không để muội chịu thiệt thòi.”
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Quyên hồ nghi nhìn nàng một cái, rõ ràng là không có chút tự tin nào.
Sau khi về phủ, đầu tiên A Manh đem vải hôm nay chọn được đưa đến chỗ Diêu thị, để bà chọn lựa loại mình thích, lại nói chuyện một lúc, mới trở lại Toả Lan viện.
“Yêu nhi, lại đây ngồi.” A Manh sai sử Hoa Yêu Nhi thập phần thuận tay, đại để là nàng có đại ma vương chống lưng làm chỗ dựa, cho nên lưng rất thẳng, đối mặt với yêu nữ ma giáo cũng không có mảy may sợ hãi lùi bước, giống như yêu nữ toàn thân mang độc này cũng chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường thôi.
Hoa Yêu Nhi chép miệng, ngồi xuống chỗ A Manh chỉ.
“Hiện tại không có ai, nói đi.” A Manh chậm rãi uống trà, hỏi.
Hoa Yêu Nhi nghĩ nghĩ, đem việc mà mình có thể nói mà nói ra: “Tam công tử kia cũng không phải mắc bệnh hoa liễu, đó chỉ là một loại độc, là ta hạ, khi phát độc nhìn như bệnh trạng của bệnh hoa liễu thôi.”
“…Độc của các ngươi thật sự thần kỳ.” A Manh rối rắm một chút, nghiêm mặt nói. Độc trên người nàng mang cho người ta cảm giác OOXX, mà độc trên người Hà Chiêu Vũ lại nhìn như bệnh hoa liễu, cả hai đều thật bi thảm.
“Phu nhân quá khen.” Hoa Yêu Nhi cười, tiếp tục nói: “Về phần Hà Chiêu Vũ đến thanh lâu, là nam nhân của phu nhân tìm cách dụ dỗ hắn đi qua, không liên quan đến ta. Mà Hà Tiêm Hoa, gần đây trên võ lâm không yên ổn, mấy kẻ khả nghi trong Thanh Môn đều dính án kiện lớn, đang bị người trong võ lâm nhìn chằm chằm, Hà Tiêm Hoa tuy có tâm mà không thể hỗ trợ, chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, nên hôm nay mới xúc động như vậy.”
Từ đó, A Manh cũng hiểu được phần nào, rồi cho Hoa Yêu Nhi lui xuống.
Theo những lời Hoa Yêu Nhi nói nàng có thể hiểu, Ngu Nguyệt Trác đã đối phó với thế lực của Hà gia, phỏng chừng lúc này Hà gia cũng không được yên ổn, chỉ nói riêng việc của Hà Chiêu Vũ đã làm tổn hại quá nhiều đến Hà gia, đến nỗi thanh danh của Hà gia cũng bị liên luỵ.
A Manh thở dài, Hà gia bị Ngu Nguyệt Trác ép buộc, nàng muốn cũng không giúp được gì thêm, giờ chỉ cần lo lắng chuyện độc của nàng cùng chuyện của Ngu Nguyệt Quyên thôi.
Đang nghĩ, bỗng có nha hoàn chạy lại nói, em chồng mời nàng đến Lạc Nguyệt Hiên nói chuyện.
A Manh thở dài, nghĩ nghĩ, đi gặp em chồng, vẫn nên ôm con đi cùng, dù sao có con trai ở bên, Ngu Nguyệt Quyên có tức cũng không phát tác trước mặt đứa nhỏ.
Khi A Manh đến Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên vốn đang dưỡng thương lại ngồi trong đình ngoài hoa viên, hai mắt đỏ lên nhìn hoa đào đang nở rộ, một trận gió xuân ấm áp thổi tới, làm cánh hoa bay lên, nhìn thật là nên thơ.
“Nguyệt Quyên, sao vậy?” A Manh ôm con ngồi đối diện em chồng.
Quả nhiên, Ngu Nguyệt Quyên đang đầy tức giận quay sang nhìn thấy bé con liền tắt ngấm, sau đó chỉ có thể buồn buồn nói: “Sao lại ôm cả cháu trai muội đến?”
“Hôm nay thời tiết tốt, ta mang con đi phơi nắng tiêu độc ~~”
"..."
Khoé mắt Ngu Nguyệt Quyên run rẩy, quyết định không để ý A Manh, chỉ nói: “Hôm nay Tam bá mẫu đến. Muội cho người ngăn bà ta lại, không cho bà ta đi gặp mẫu thân.”
Nghe xong, A Manh biết Ngu Nguyệt Quyên vì sao lại mời nàng qua, nghĩ đến việc hôm nay Tam bá mẫu đến lại muốn Ngu Nguyệt Quyên gả cho cháu nhà mẹ đẻ của bà ta. Tuy rằng đã chứng tỏ được Ngu Nguyệt Quyên trong sạch, lời đồn không còn được nhắc đến, nhưng nhiều người truyền ra như vậy, Ngu Nguyệt Quyên ít nhiều cũng đã bị huỷ thanh danh, cho nên đám người trước kia muốn làm thông gia với phủ tướng quân, giờ điều kiện đã kém đi một chút. Lúc này, Tam bá mẫu là lấy quan hệ thân thích, đánh chủ ý lên Ngu Nguyệt Quyên, mục đích là để phủ tướng quân giúp phục hồi nhà mẹ đẻ bà ta.
Ngu Nguyệt Quyên biết rõ đức hạnh của cháu nhà Tam bá mẫu, là kẻ chỉ biết phóng túng, không biết gánh vác tránh nhiệm mà nam nhân nên có, nàng nếu gả cho kẻ này, nàng tình nguyện xuất gia làm ni cô!
A Manh vỗ tay nàng, sau đó đưa con cho nàng ôm, nói: “Không cần lo lắng, anh muội nói, chàng đã có an bài, sẽ không để muội chịu thiệt thòi.”
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Quyên hồ nghi nhìn nàng một cái, rõ ràng là không có chút tự tin nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook