Tống thị cẩn thận bưng một chén thuốc đi vào thì nhìn thấy bà bà ngồi ở bên giường, tướng công nhà mình thì ngồi tựa trên giường, lưng dựa vào gối lớn, mặt mày xanh mét.

Trong lòng Tống thị lộp bộp một tiếng, nàng càng cẩn thận hơn, đi đến cười nói: “Nương, tướng công, thuốc sắc xong rồi.”

Nhị nhu nhân dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, thấp giọng nguyền rủa một câu rồi mới nói với con trai sắc mặt không tốt ở trên giường: “Con nên thoải mái thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi, không cần để ý những chuyện khác. Tây viện bên kia, lão phu nhân đã chán ghét vứt bỏ mười mấy năm, không thể một sớm một chiều có thể trở mình. Trong nhiều con cháu như thế, lão phu nhân thương con nhất, tên hồ ly tinh kia không thể so sánh được với con.”

Tống thị để thuốc lên bàn, nghe thấy lời nói sau cùng của bà bà, vội cúi đầu xuống.

Đem một nam nhân so sánh với hồ ly tinh…chuyện này thật là….Nhất thời nàng không biết đánh giá thế nào cho tốt.

“Nương, con đã biết.” Hạng Thanh Minh khó chịu lên tiếng, vẻ mặt u sầu.

Nhị phu nhân lại lau nước mắt, nhỏ giọng an ủi con trai một hồi, sau đó nhanh chóng quay qua con dâu, dặn nàng chăm sóc con trai cho tốt, thuận tiện dặn dò hạ nhân hầu hạ bên cạnh con trai và con dâu một chút, sau đó bà xoắn xoắn khăn tay rời đi, bà muốn tìm trượng phu, thương lượng với ông một chút, không thể nào để Tây viện khôi phục lại sự càn rỡ như trước kia.

Sau khi nhị phu nhân rời đi, Tống thị thăm dò: “Tướng công, thuốc sắp nguội rồi, nên uống thuốc thôi.”

Hạng Thanh Minh nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng thận trọng, trong lòng hắn chán ghét.

Dung mạo Tống thị không có gì xuất sắc, không xinh đẹp thướt tha bằng tiểu thiếp Uông thị mà Hạng Thanh Minh sủng ái nhất, có thể nói Uông thị là hình mẫu lý tưởng để nam nhân thời bấy giờ, lấy thê tử hiền nạp thiếp mỹ nữ. Hơn nữa Tống thị là một trong những chất nữ mẫu tộc của nhị phu nhân, là biểu muội của Hạng Thanh Minh, từ xưa đến nay biểu huynh biểu muội dễ dàng phát sinh chuyện gì đó, đáng tiếc, hắn và biểu muội này do thân phận gần kề nên không có tình cảm gì, sau khi bị mẫu thân ép lấy nàng, cũng giống như lấy một quản gia về nhà, Hạng Thanh Minh vốn không thích nổi.

Tống thị bưng chén thuốc tới, Hạng Thanh Minh lạnh lùng nhìn nàng một cái, vung tay áo lên, chén thuốc bị hất văng ra ngoài, nước thuốc văng tung tóe khắp nơi trên sàn nhà, còn văng lên cả y phục màu hồng đào của Tống thị, lưu lại từng vết nước loang lổ.

“Uống thuốc gì, đó chỉ là lời đại phu, tùy tiện nói để kê đơn mà thôi, ngược lại nàng còn sốt sắng đi sắc thuốc, không bệnh cũng thành bệnh mất! Chẳng lẽ nàng nghĩ ta nên ngã bệnh mới tốt, nàng hận không thể ba ngày hai bữa khiến ta bị bệnh? Nàng có đầu óc hay không? Sao không khác đầu gỗ là mấy vậy? Người ta nói cái gì cũng tin, bảo sao thì làm thế ấy, không có chủ kiến…”

Đột nhiên bị mắng một trận, Tống thị hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nàng đã biết trượng phu giận chó đánh mèo mà thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng dâu mới kính trà trưởng bối, sự khác thường của Hạng Thanh Minh lúc đó không phải nói lên hắn quen biết đại tẩu sao? Nhưng mà nhìn thái độ phu thê Dũng Xuyên Bá, rõ ràng là bảo vệ nàng dâu, chèn ép cháu cưng, chắc chắn trong đó có điều bí ẩn.

Mặc dù trong lòng Tống thị hiểu rõ, nhưng thấy hắn nổi nóng, nàng cũng không phản bác, chỉ lúng túng đứng đó, mặc cho hắn mắng.

Mắng một hồi, tức khí trong lòng Hạng Thanh Minh có vẻ đã tản bớt, thấy Tống thị ngơ ngác đứng đó, hắn hơi áy náy. Tuy bình thường Tống thị hơi cứng ngắc một xíu, nhưng người không tính là ngốc nghếch, cũng coi như hiền lành, ngày thường hắn cũng kính trọng nàng.

Chỉ là, Hạng Thanh Minh là một nam nhân, không thể hạ mình xin lỗi, chỉ phất tay nói: “Nàng đi xuống đi, ta nghỉ ngơi một lát, chút nữa sai người vào dọn dẹp cũng được.”

Không biết Tống thị là đầu gỗ thật hay đầu gỗ giả, nghe xong lời hắn nói thế mà thật sự đi xuống, không biết an ủi tâm trạng không tốt cùa trượng phu, trong lòng Hạng Thanh Minh oán giận, hung hăng cắn góc chăn, oán nàng không thức thời, không so được với Uông thị.

Giận một lát, Hạng Thanh Minh bỗng nghĩ tới chuyện sáng nay, cái chăn trong tay giống như biến thành một khuôn mặt, còn là khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo kia, hắn lại trực tiếp cắn xuống, căm hận nện đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Ngạn Bình!”

***

Ôn Ngạn Bình hoàn toàn không biết tiểu thúc mới nhậm chức của nàng không bệnh mà phải uống thuốc vì nàng, hơn nữa còn xem chăn là mặt nàng mà gặm. Lúc này, nàng mặc y phục mỏng, nằm nghiêng trên giường ngủ nửa mê nửa tỉnh, đến khi bị người ta bế lên, khuôn mặt bị người xấu sờ tới sờ lui, sau đó bàn tay kia tham lam tiến vào vạt áo…

Nàng không chút do dự, quất một quyền tới.

Hạng Thanh Xuân đã có đề phòng nên rất nhanh tránh được, đồng thời nắm chặt quả đấm của nàng, nói: “Nàng ngủ cả buổi chiều, dậy dùng bữa tối đi.”

Lúc này Ôn Ngạn Bình mới mở to mắt, nhìn thấy quanh mắt nam nhân có một vòng tròn màu tím xanh, nàng nhếch môi cười rộ lên, đưa tay ôm cổ hắn, cùng nhau thân thiết, cười ha ha: “Mắt của huynh vẫn còn xanh kìa, lát nữa đi dùng bữa với cha nương không sợ bị cười hả?”

Hạng Thanh Xuân cười nói: “Nếu nương biết vành mắt này là do nàng đánh…”

“A không! Hồ ly tinh, huynh rất xấu, đánh không thắng ta còn dám đi cáo trạng, huynh là trẻ con sao?” Ôn Ngạn Bình vội kêu lên, sợ hắn thật sự bẩm báo với Hạng mẫu, hình tượng của nàng không phải sẽ bị phá hủy sao?

Hình tượng bị phá hủy cũng không quan trọng, nhưng nàng sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Ôn phủ, nếu để người ngoài biết Ôn phủ gia giáo không nghiêm, cô nương đều là hổ dữ, sau này Quý Quý làm sao gả ra ngoài? Bọn A Tuyết làm sao có thể lấy được thê tử tốt? Thế nên, nàng vất vả xây dựng hình tượng của mình thật tốt, ở trước mặt người ngoài thể hiện là một người hiền lương thục đức.

Hạng Thanh Xuân cười một tiếng, sáp mặt qua: “Nàng hôn ta một cái, ta che giấu giúp nàng.”

“Rõ ràng là huynh bày trò bị báo ứng còn đổ thừa ta, da mặt huynh thật dày!” Ôn Ngạn Bình khinh bỉ, nhưng mà vẫn chạm nhẹ, hôn lên khuôn mặt như hoa xuân kia một cái.

“Không phải mặt, là ở đây.” Hạng Thanh Xuân chỉ vào cánh môi xinh đẹp của mình.

Khóe miệng Ôn Ngạn Bình hơi run rẩy, nàng tự an ủi mình, đại trượng phu co được giãn được, lại sáp tới, “Ba” một tiếng.

Hạng Thanh Xuân hôn lại, vuốt vuốt lưng nàng: “Thật nghe lời. Được rồi, rời giường thôi, chúng ta đi dùng bữa tối với cha nương. Ngoại trừ mùng một và mười lăm chúng ta sang Đông viện thỉnh an và dùng bữa với tổ phụ tổ mẫu, thời gian còn lại, người một nhà chúng ta ăn với nhau.” Hắn giải thích cho nàng, tiếp đó cầm y phục tới, mặc vào cho tiểu cô nương lười biếng không muốn nhúc nhích. Rõ ràng là y phục nữ nhân, nhưng hết lần này tới lần khác hắn giúp nàng mặc lên từng cái từng cái, cả quá trình còn quen thuộc hơn nàng, khiến nàng nghi ngờ thật ra hắn là nữ phẫn nam trang mới đúng.

Mặc y phục tử tế, đám người Phi Y và Nghênh Hà tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt xong, bèn dâng trà táo đỏ cho nàng làm ấm bụng, khiến nàng khoan khoái dễ chịu nói không nên lời.

ÔnNgạn Bình ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để Phi Y chải tóc, khóe mắt nàng luôn liếc về phía Hạng Thanh Xuân.

Không chỉ mình nàng ngắm, ngay cả Nghênh Hà và đám nha hoàn cũng nhìn Hạng Thanh Xuân, may mắn nha hoàn hầu hạ trong viện đều là tâm phúc, không lo bị truyền ra ngoài, cho nên Hạng Thanh Xuân vô cùng tự nhiên dùng phấn trang điểm che giấu vòng tím xanh quanh mắt.

Kỳ thật quầng xanh tím dưới mắt hắn, lúc trưa đám người Nghênh Hà đã nhìn thấy, hơn nữa Nghênh Hà còn đi tìm trứng luộc cho hắn lăn mắt đấy. Cái quầng xanh tím này buổi sáng vẫn chưa có, buổi trưa hắn từ trong phòng đi ra thì thấy được. Dù cho có trái lương tâm mà nói quầng thâm này do đụng trúng cửa mà có, thì cũng nói không nên lời, nào có ai đụng ra dấu vết tròn như thế? Vì vậy, là do ai làm, không cần nói cũng biết, trong lòng mọi người hiểu là được rồi.

Tần ma ma và Phi Y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với tiểu cô nương bạo lực, hai người cảm thấy cần phải dạy dỗ tiểu cô nương lại, ai đời ngày tân hôn đầu tiên thê tử hung tàn đã đánh tân hôn phu chứ? Đây là bạo lực gia đình đấy! Hơn nữa còn là nữ nhân bạo nam nhân nữa, nói ra không sợ người ta cười rớt răng hay sao?

Mà Nghênh Hà hầu hạ Hạng Thanh Xuân lâu như thế, đương nhiên đã từng gặp Ôn Ngạn Bình, nên biết rõ đức hạnh của nàng, Nghênh Hà vốn cho rằng Ôn thiếu gia là thành phần lương thiện dễ giao tiếp, đôi khi chỉ hay nghịch ngợm mà thôi. Ngày hôm qua khi giở khăn trùm đầu của nàng ra, Nghênh Hà giống như thấy sét giữa trời quang, lúc đó Nghênh Hà cảm thấy phẩm chất của Ôn thiếu gia rất tốt, nhưng bởi vì thân phận biến hóa nên thay đổi hình dáng, sau đó Nghênh Hà bắt đầu đồng tình với thiếu gia nhà mình, hiện tại xem ra, quả nhiên nàng không đồng tình nhầm người. Đồng thời Nghênh Hà càng thêm kiên định, sau này nàng nhất định thu hồi tâm tư, hầu hạ thiếu gia và thiếu phu nhân cho tốt là được, sức chiến đấu của phu nhân quá mạnh mẽ, chúng ta không phải đối thủ đâu!

Trang điểm xong, tiểu cô nương hung tàn nhanh chóng biến hóa trở thành tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, dịu dàng thanh tú đi bên cạnh hôn phu, cười không lộ răng, đi không lộ chân, bước đi thong thả không rộng hơn một tấc, những hành động này làm cho Tần ma ma dạy dỗ nàng nhiều năm cũng không tìm ra điểm xấu.

Trong ngoài chênh lệch quá lớn, mặc dù Tần ma ma là lão nhân chứng kiến nhiều sóng gió, cũng thở dài nhìn tiểu cô nương hùng tàn diễn trò, bà tự nhủ, vậy được rồi, chỉ cần nàng thể hiện trước mặt người ngoài như thế thôi, dù sao cô gia không nói gì, các bà làm sao có thể nói được? Về phần ngày tân hôn đầu tiên mà xảy ra bạo lực gia đình, bà nên trở về bẩm báo với Ôn phu nhân, để mẫu thân dạy bảo con gái đi.

Vì thế Tần ma ma, Phi Y và các nha hoàn hồi môn đều mong ngóng ngày lại mặt ba hôm nữa, đồng thời để đề phòng tiểu cô nương lại bạo lực, Nghênh Hà bèn mang sự vụ trong Xuân Hoa viện giao cho nàng, để nàng từ từ học hiểu cách quản lý.

Nghênh Hà là một nha hoàn biết điều, biết rõ cái gì nên nói cái gì không nên nói, hướng dẫn thiếu phu nhân hòa nhập vào Xuân Hoa viện, nàng luôn trung thực phối hợp giúp đỡ người của Ôn Ngân Bình làm việc. Khiến cho những nha hoàn khác trong Xuân Hoa viện gấp gáp.

"Nghênh Hà tỷ tỷ, tỷ điên rồi, rõ ràng các nàng ấy muốn đoạt công việc của tỷ, ỷ vào chuyện mình là người bên cạnh thiếu phu nhân. Dù cho là thiếu phu nhân, nhưng nàng ta cũng là nàng dâu mới vào cửa, cứ như vậy là khoa tay múa chân hay sao?" Một nha hoàn cảm thấy bất công thay cho Nghênh Hà.

Nghênh Hà lạnh nhạt nhìn, những người bất bình giúp nàng đều là những nha hoàn Hạng mẫu đưa sang cách đây không lâu, các nàng ta ỷ là người của đại phòng đây mà, từng hầu hạ bên người Hạng mẫu nên hơi vô lễ, coi chừng những nha hoàn này có khả năng bị thiếu gia đá văng đi hết đấy, giữ lại chỉ suốt ngày không nghe lời sinh sự thôi.

Nghênh Hà là nha hoàn được giữ lại hầu hạ ở Xuân Hoa viện lâu nhất, đã năm năm rồi, có thể nói là lão nhân của Xuân Hoa viện, nàng tạo ra kỳ tích là người duy nhất không bị nén ra ngoài, thậm chí còn trở thành đại nha hoàn nói một không hai trong viện, là nha hoàn nhưng rất có thể diện, thậm chí còn có nha hoàn suy đoán, sau khi thiếu phu nhân vào cửa, Nghênh Hà sẽ chải tóc làm di nương nữa kìa.

Nghênh Hà có thể đi tới bước này, là do nàng nhìn thấu và an phận mà thôi. Nếu nàng không kiềm chế làm theo cách của các nha hoàn xinh đẹp trong đại phòng, thì không biết đã bị ném đến nơi nào rồi. Trong Xuân Hoa viện, xinh đẹp cũng vô dụng, ngươi có thể đẹp hơn thiếu gia chăng?

Cũng bởi nhìn thấy trước tương lai, nên Nghênh Hà mới an phận thủ thường, chỉ làm tốt bổn phận của mình. Nàng hầu hạ thiếu gia nhiều năm như thế, làm sao không biết Ôn thiếu gia là tim của thiếu gia, đặc biệt bây giờ Ôn thiếu gia biến thành Ôn tiểu thư, trở thành thiếu phu nhân, nàng ấy còn không được thiếu gia nâng lên trời chắc. Hơn nữa thiếu phu nhân vẫn giữ nguyên tính cách khi làm Ôn thiếu gia, căn bản không hề để ý chuyện nữ nhi này nọ, nàng ấy nguyện biến mình thành nam nhân, đối xử với nha hoàn vô cùng hòa ái dễ gần.

Gần dây Nghênh Hà mới biết, mọi chuyện là do Tần ma ma và Phi Y tác động, thiếu phu nhân không hề phân phó, các nàng sợ thiếu phu nhân không cẩn thận bị người ta bắt nhược điểm nên mới muốn nắm quyền trong Xuân Hoa viện. Tránh cho những nha hoàn bà tử nhiều chuyện, ra ngoài nói lời không nên nói, Nghênh Hà nghĩ đến lúc đó không cần thiếu phu nhân xử lý, mà có lẽ thiếu gia sẽ ra tay trước ấy chứ.

Hiểu rõ hết lợi hại nên Nghênh Hà vô cùng phối hợp giúp đám người Tần ma ma quản lý Xuân hoa viện. Về phần nàng, chỉ cần người thông minh một chút là biết, nàng là lão nhân trong Xuân Hoa viện, lại quen hầu hạ thiếu gia, không nể tăng cũng phải nhìn mặt phật, không cần lo lắng bị người bên cạnh thiếu phu nhân làm khó dễ, nàng đã có được một tấm giấy thông hành.

Trong lúc đám người Tần ma ma và Phi Y đang mong ngóng, thì thời điểm lại mặt ba ngày sau tới gần.

Hạng Thanh Xuân có năm ngày nghỉ thành thân, đã qua ba ngày hắn vẫn luôn phụng bồi thê tử tân hôn, hai người gắn bó như keo sơn, trong lòng Hạng mẫu vừa an tâm vừa chua xót, lúc con trai và con dâu đến thỉnh an, bà cũng dặn dò vài tiếng, kiểm tra lễ vật lại lần cuối rồi mới cho đôi tiểu phu thê ra cửa.

Sau khi lên xe ngựa, Ôn Ngạn Bình thu hồi dáng vẻ hiền lương, trực tiếp nằm ngay đơ, không có chút hình tượng nào.

Hạng Thanh Xuân cảm thấy buồn cười, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên mặt nàng, không biết nàng có thể giả bộ đến bao lâu, hắn rất chờ mong ngày nàng không chịu nổi nữa mà phát uy ~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương