Hiền Thê Ngốc Nghếch
-
Chương 153
Rất nhanh đã đến huyện Lăng Dung, dây cương bị ghìm chặt, ngựa hí vang một tiếng, hai chân trước giơ cao, hai người nằm trên lưng ngựa, xém chút bị hất xuống.
Hạng Thanh Xuân cảm thấy một khắc này, trái tim hắn gần như muốn ngừng đập, sau đó lửa giận tăng vọt, hận không thể đem tiểu cô nương trong lòng chà đạp một trận, để nàng biết rõ lợi hại, nhất định không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.. Nhưng mà khi ngựa dừng lại, thấy người trên ngựa bất động, trong lòng Hạng Thanh Xuân thấy khác thường, hắn mấp máy môi, nhảy xuống ngựa trước, sau đó đem nàng ôm xuống.
Bọn họ đang ở đầu phố huyện Lăng Dung, bởi vì đêm nay là Nguyên Tiêu, đường phố treo đầy đèn lồng, người đi đường cũng không ít, đối với chuyện ngựa đột nhiên lao nhanh tới, mọi người đều ồn ào nhìn lại.
Hạng Thanh Xuân không muốn người ta chú ý, đem ngựa buộc lại dưới một gốc cây, sau đó hung hắng ôm người vào lòng, nâng cầm của nàng lên, khuôn mặt nàng bị gió rét thổi trở nên tím tái thật sự rất khó coi, ngay cả ánh mắt được khen ngợi là xinh đẹp cũng rời rạc, không có tinh thần, càng khó coi hơn, thật sự làm cho hắn cảm thấy vô cùng hại mắt. Thế nhưng so với hại mắt, trong lòng lại không ngừng thương tiếc, lợi dụng thân ngựa cao lớn che chắn, hắn phất áo choàng lên, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng, tàn nhẫn gậm mút, khiến cho cơ thể nàng run rẩy cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ là nửa phút ôm hôn, nhưng đã sưởi ấm được cơ thể nàng.
Biết rằng lúc này không phải thời điểm vuốt ve an ủi, Hạng Thanh Xuân nhanh chóng buông nàng ra, dùng tay áo giúp nàng lau khóe môi ướt át, thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, nhịn không được đỏ mặt, may mắn bây giờ ánh sáng không đủ, có thể che giấu được.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên, nhanh chóng đến trước mặt hai người người đến được gọi là Sở Tam, thị vệ An Dương Vương phủ.
Vẻ mặt Sở Tam cứng ngắc nhìn họ, so với lúc nhìn thấy vương phi dịu dàng mềm mại nhưng mạnh mẽ vô cùng, tay không bế vương gia uy mãnh càng không thể tin được, hai nam nhân này...Không phải giống hắn tưởng tượng chứ?
Hạng Thanh Xuân phớt lờ biểu lộ quái dị của hắn, nói: "Sở Tam, có thể tra ra cứ điểm của bọn mẹ mìn kia không?"
Sở Tam nghiêm mặt, không để ý tới tình cảm trái đạo đức của hai nam nhân nữa, trở mình xuống ngựa, nói: "Mời hai vị thiếu gia đi theo thuộc hạ."
Đem ngựa buộc vào một gốc cây già, Sở Tam dẫn họ đi qua bảy lần quặt tám lần rẽ bên trong huyện Lăng Dung, họ nhanh chóng ra khỏi chỗ đông người, đi vào một ngõ hẻm u tĩnh. Lúc bọn họ đến, bên trong hẻm đã có một nam thị vệ, Sở Tam vội hỏi: "Sở Thất, thế nào? Có tìm được thế tử gia không?"
Sở Thất nói: "Ta men theo dấu vết đến huyện Lăng Dung, bởi vì có nhiều người, dấu vết biến mất, nhưng ta thu thập được ít tin tức từ những gã lưu manh trong huyện, phát hiện một hộ dân khả nghi, chúng ta tới đó tìm thử."
Sở Tam gật đầu, vốn muốn để Sở Thất cùng đi, nhưng lại phát hiện chỗ này có một thư sinh không tinh thông võ nghệ, không thể dẫn theo. Lúc này, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng quyết định: "Hạng sư huynh, huynh ở đây chờ một lát, chúng ta đi thăm dò tin tức."
Hạng Thanh Xuân nhìn nàng, không phản đối, chỉ sửa lại cổ áo cho nàng, nói: "Nàng phải cẩn thận."
Ôn Ngạn Bình hơi né tránh, yếu ớt đáp một tiếng.
Hạng Thanh Xuân đứng ở đầu ngõ, nhìn theo ba người im lặng không một tiếng động lẫn vào bóng tối, hầu lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, ánh mắt xua tan đêm tối.
Không đợi bao lâu, Ôn Ngạn Bình và Sở Tam đã trở lại.
"Chỗ đó là cứ điểm của bọn mẹ mìn, chúng ta đã thăm dò, có mười đứa nhỏ bị nhốt trong hầm ngầm, đều là bé gái tuổi còn nhỏ, Sở Thất ở lại tùy thời cứu người." Sở Tam nói, trên mặt hơi lo lắng, "Nhưng không nhìn thấy Tam tiểu thư Ôn phủ và thế tử gia của chúng ta."
Trong lòng Hạng Thanh Xuân khẽ động, hơi hiểu rõ, chỉ sợ thế tử An Dương Vương phủ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khiến đám người đó hiểu lầm là cô nương nữ phẫn nam trang, mặc dù độ tuổi không phù hợp với yêu cầu, nhưng vẫn không buông tha.
"Không phải là còn cứ điểm nào khác sao?" Hạng Thanh Xuân suy đoán.
Nghe thế, sắc mặt Sở Tam và Ôn Ngạn Bình đều không tốt.
Hạng Thanh Xuân bèn hỏi kỹ dấu vết mà Sở Tam và Sở Thất tra ra được, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên cả kinh kêu lên: "Chẳng lẽ bọn chúng sợ lộ tung tích, chia binh ra làm hai ngả, một đường để lại dấu vết rõ ràng khiến chúng ta có thể tìm ra, còn một đường khác không phải là chỗ này?"
Ôn Ngạn Bình nghe xong, vội la lên: "Vậy…vậy làm sao bây giờ? Quý Quý là bé gái, Quý Quý..."
Hạng Thanh Xuân không thể chịu được dáng vẻ hoảng sợ tuyệt vọng này của nàng, vội vàng kéo nàng qua ôm vào trong lòng, bỏ qua ánh mắt trừng lớn kinh hãi của Sở Tam, vỗ lưng nàng trấn an: "Yên tâm, Quý Quý không có chuyện gì đâu, tuy bé nhỏ tuổi, nhưng biết chút võ phòng thân, cây roi kia không phải chơi rất tốt sao? Hơn nữa còn có thế tử An Dương Vương phủ, sẽ che chở cho bé mà."
Được hắn trấn an, Ôn Ngạn Bình rốt cuộc bình tĩnh lại, ma xui quỷ khiến, đưa tay ôm eo của hắn, lúc này màn đêm se se lạnh, thật sự rất ấm, sự ấm áp này, thậm chí còn trấn áp được loại rét buốt tuyệt vọng trong trí nhớ.
Trấn an nàng xong, Hạng Thanh Xuân suy nghĩ, phân tích manh mối Sở Tam và Sở Thất cung cấp một lần nữa, đột nhiên, thần sắc Hạng Thanh Xuân chấn động, nói với họ: "Lúc nãy ngươi nói, trong rừng cây cách kinh thành hai mươi dặm, ngoại trừ dấu vết bánh xe ngựa, còn có dấu vết bụi cỏ bị bẻ ngoặt?"
Thấy Sở Tam gật đầu, Hạng Thanh Xuân cười lạnh: "Thật sự là có tâm kế thủ đoạn cao tay, cố ý bố trí ngụy trang xung quanh, dụ người đuổi theo, xem ra đám mẹ mìn này không chỉ có đầu óc, mà còn thường làm loại chuyện này, hiểu thế nào là đạo lý thỏ khôn đào ba hang. Chúng ta trở lại rừng cây kia mau!"
Tuy hai người có nghi vấn, nhưng Sở Tam biết rõ người nọ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất trí sĩ Ôn Lương, có thể làm đệ tử chân truyền của Ôn Lương, đầu óc tức nhiên không tồi, hơn nữa hắn còn chắc chắn như thế, chính xác là đã phát hiện manh mối.
Ba người lập tức rời đi, lại lên ngựa, đuổi trở về.
Rất nhanh, họ đã trở về rừng cây lúc trước, trong rừng tối đen, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Sở Tam lấy ra một cái mồi lửa, rồi đi tìm một ít nhánh cây khô, bó thành một cây đuốc đơn giản, buộc ngựa vào gốc cây xong, ba người đi bộ vào rừng.
"Cánh rừng này có mấy ngọn núi nhỏ, con mồi rất nhiều, hấp dẫn thợ săn khắp nơi đến săn bắn, chắc sẽ có các nhà gỗ nhỏ cho các thợ săn nghỉ chân, rất có thể đám mẹ mìm kia nhốt người vào chỗ đó, chúng ta đi xem thử." Hạng Thanh Xuân nói.
Nhưng mà, họ vừa tiến vào rừng không lâu, thì thấy có ánh lửa bập bùng xa xa phía trước, giống như chỉ thị trong bóng đêm. Sở Tam vội vàng tắt cây đuốc trong tay, ba người cẩn thận lần mò tới hướng có ánh lửa. Sau khi tới gần, họ phát hiện đó là một đống lửa, có thể đám mẹ mìn đốt lên sưởi ấm trong đêm giá rét.
Có điều rất nhanh, cái ý nghĩ này bị phủ định.
Khi họ tìm đến nơi, lúc nhìn thấy rõ ràng tình hình trong rừng, quả thật bó tay.
Họ nhìn thấy chỗ kia, năm đứa bé vây quanh đóng lửa, mặc dù đều lạnh run, vẻ mặt bất an lo lắng nhưng không hoảng sợ đứng lên, trong đó rõ ràng có thế tử An Dương Vương phủ đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần như một cô nương và tiểu tuyết đoàn Quý Quý, hai đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau.
"Quý Quý!"
Ôn Ngạn Bình chạy ra, bổ nhào tới ôm tiểu muội muội đang ngồi bên cạnh Đại Bảo vào lòng, giọng nói nghẹn ngào.
"Đại ca ~~" Tiểu Quý Quý không thể tin được nàng sẽ xuất hiện, mềm mại gọi một tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy nàng.
Những đứa bé khác thấy đột nhiên có người chạy tới nên hơi hoảng sợ, sau khi nghe thấy Quý Quý gọi đối phương là "Đại ca", lúc này các bé mới bình tĩnh lại, có điều trên mặt không giấu nổi sự vui mừng khi được cứu, thậm chí có hai tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi thấy cuối cùng cũng có người đến cứu mình nên bật khóc ô ô.
Sở Tam vô cùng vui mừng chạy tới hỏi han tiểu thế tử nhà mình, thấy ngoại trừ y phục của tiểu thế tử hơi dơ dáy bẩn thỉu một chút, trên mặt có dấu một bàn tay, mấy chỗ khác không sao, Sở Tam mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà sau đó rất nhanh, Sở Tam lại lo lắng, cái dấu bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hết sức ngay ngắn chỉnh tề, nếu vương gia nhà mình nhìn thấy, nhất định sẽ như núi lửa phun trào, không thể nhịn được xúc động làm ra chuyện không thể chấp nhận nào đó, chỉ hi vọng đến lúc ấy Vương phi có thể đúng lúc giữ chặt vương gia.
"Sở Tam thúc thúc, đừng lo lắng...Nếu cha tức giận, có con với nương, còn có Nhị Bảo ở đây nữa!" Đại Bảo cười hì hì nói, hiển nhiên biết rõ nguyên nhân mặt mày Sở Tam ủ rũ.
Đang lúc mọi người nhẹ nhàng thở ra, Hạng Thanh Xuân quan sát xung quanh một lần, phát hiện ở đây chỉ có đám trẻ con này, lớn nhất chính là thế tử An Dương Vương phủ, nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, vả lại đều là những bé gái đáng yêu, có thể thấy được mục đích của đám mẹ mìn kia là những bé gái xinh đẹp, có thể bán được giá cao. Nhưng mà, sao nơi này chỉ có một đám trẻ con? Đám mẹ mìn kia đâu?
Tiếp theo, Đại Bảo bèn giải đáp thắc mắc của họ.
Lúc xem tạp kỹ, bởi vì có quá nhiều người, cậu và Quý Quý bị chen lấn tản ra, vừa đi tới một góc đường thì bị người ta bịt miệng che mũi, có lẽ do trong khăn có tẩm thuốc mê, nên họ mới nhanh chóng hôn mê, bị người ta mang ra khỏi thành như thế đấy. Trên đường đi, Đại Bảo tỉnh lại, phát hiện bọn họ ở trong một chiếc xe ngựa, trong xe còn có mấy đứa bé. May mắn đám mẹ mìn kia coi cậu là một bé gái tay trói gà không chặt nên không có đề phòng, quả thật là tạo cơ hội cho cậu.
Lúc đến trước rừng cây, ba tên mẹ mìn bèn đưa năm đứa bé xuống xe, tiến vào rừng, sau đó cỗ xe ngựa kia tiếp tục đi về phía thành Lăng An. Đại Bảo chờ thuốc mê tan hết, nỗ lực lấy lại sức mạnh, mới thoát khỏi người đang vác cậu, sau đó dựa vào sức mạnh của mình, chế ngự hai tên còn lại. Sau khi hạ hết bọn chúng, mới tậy hợp mấy đứa bé lại, tìm mồi lửa trên người bọn mẹ mìn, đốt lửa lên, chờ cứu viện tới.
Nghe được lời kể của Đại Bảo, Sở Tam tìm thấy ba mẹ mìn cách đó không xa, tuy còn hơi thở nhưng trên người có nhiều chỗ gãy xương, nếu không cứu chữa kịp, chỉ sợ sau này phải nằm trên giường cả đời. Chỉ là bọn chúng có gan dám bắt cóc tiểu thế tử nhà hắn, cho dù có giết chết cũng không thấy tiếc, suy cho cùng tiểu thế tử chỉ là trẻ con, dù có sức mạnh nhưng vẫn mềm lòng.
Hạng Thanh Xuân hơi nhíu mày, ngược lại hắn coi thường bé trai này, cậu bé liều lĩnh đốt lửa như thế, không sợ sẽ thu hút dã thú trong rừng và đồng bọn của đám mẹ mìn tới sao?
Đại Bảo tươi cười với Hạng Thanh Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu, giống y hệt một bé gái, nói: "Hạng đại ca không cần phải lo lắng, Sở Tam thúc thúc không phải ngồi không, ta biết họ sẽ nhanh chóng tìm đến nên mới làm việc lớn mật như vậy. Nhìn xem, không phải như bây giờ sao?" Quan trọng nhất là, bọn mẹ mìn dám to gan tới, Đại Bảo định sẽ học hành động vĩ đại của mẫu thân cậu năm xưa, trực tiếp cầm gậy gỗ đập bọn chúng.
Đại Bảo lớn gan lớn mật, hơn nữa còn có gan làm loạn, phương diện này giống y hệt phụ thân An Dương Vương của cậu.
Thấy mấy đứa trẻ bình an, Hạng Thanh Xuân không nói thêm gì nữa, bàn với Sở Tam rời đi.
Tiếp theo, Sở Tam ra ngoài một lát, phóng pháo khói truyền tin xong, mới nói với họ: "Trước tiên chúng ta rời khỏi đây rồi hãy nói."
Mấy người gật đầu, Ôn Ngạn Bình bế Quý Quý, Sở Tam bế hai tiểu cô nương, Hạng Thanh Xuân cũng bế một bé, Đại Bảo lớn tuổi nhất cầm bó đuốc dẫn mọi người rời đi, về phần ba tên mẹ mìn kia, đợi lát nữa người tiếp ứng đến sẽ áp tải bọn chúng về, giao cho nha môn thẩm vấn xử lý.
Lúc bọn họ sắp ra khỏi rừng, bỗng vang lên một loạt tiếng mũi tên lao vun vút, Sở Tam sợ hãi hô một tiếng "Cẩn thận", rồi mạnh mẽ lao về phía Đại Bảo, ngay vị trí của Đại Bảo lúc nãy, có một mũi tên cắm ngay đó. Theo lời cảnh báo của Sở Tam, tiếp theo có ba mũi tên trong bóng đêm phóng tới.
Ôn Ngạn Bình đưa muội muội trong lòng cho Hạng Thanh Xuân, xoay người nhảy lên, cây đuốc trong tay phóng đi, một thân ảnh từ trên cây rơi xuống, cây đuốc kia vững vàng cấm vào nhánh cây, ánh lửa lập lòe đúng lúc giúp họ nhìn thấy rõ ràng những địch nhân ẩn nấp trên cây.
Ôn Ngạn Bình và Sở Tam bảo vệ mấy đứa trẻ sau lưng, giơ kiếm đỡ những mũi tên bay đến. Rất nhanh, đối phương đã dùng hết tên, Ôn Ngạn Bình và Sở Tam chia ra hai hướng tập kích địch nhân trên cây, Ôn Ngạn Bình vung đoản kiếm vẽ một đường, không chút do dự giết chết một tên, máu tanh phun lên mặt, ấm nóng tanh tưởi khiến nàng hơi hoảng hốt.
Kẻ địch không nhiều lắm, chỉ có năm tên, Ôn Ngạn Bình liên thủ với Sở Tam, nhanh chóng chế ngự hết bọn chúng.
Mọi người còn chưa tỉnh hồn, đặc biệt là mấy đứa trẻ kia, chúng sợ tới mức khóc lên, sau đó bị Đại Bảo nhanh chóng che miệng lại, Sở Tam nhíu mày cảnh giác quan sát bốn phía, sợ vẫ còn kẻ địch ẩn nấp xung quanh.
Ôn Ngạn Bình hoảng hốt nhìn bốn phía, đêm tối, rừng cây, ánh lửa, tiếng khóc...Cha...Nương....
"Ôn thiếu gia, cẩn thận!" Sở Tam sợ hãi quát.
Ôn Ngạn Bình hơi chậm chạp, vừa định xoay người lại hỏi, bỗng phát hiện mình bị người ta ôm từ phía sau, một thân thể ấm áp vây quanh nàng, cơ thể run rẩy của nàng hoàn toàn bị đối phương gắt gao ôm vào lòng.
"A..."
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt vừa cọ tới cằm hắn, mùi máu tươi tản mát trong hơi thở, nàng tưởng là máu của kẻ địch, vừa rồi nàng đã giết người, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện mùi máu tươi càng đậm đặc hơn so với lúc nãy.
"Nàng còn đứng đấy làm gì?" Giọng nói suy yếu hổn hển vang lên.
Ôn Ngạn Bình vẫn ngơ ngác, đến khi có một tiếng thét thảm thiết vang lên, Sở Tam tóm được kẻ địch đánh lén từ trong bóng tối ra, hai ba lần ra tay đã tháo xong các khớp ngón tay gã, khiến gã đau đớn rú lên thảm thương, còn kèm theo tiếng khóc của những đứa trẻ kia. Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, quay người lại đỡ lấy người phía sau, trừng mắt nhìn mũi tên xuyên qua ngực hắn, nàng vô cùng hoảng sợ.
"Hồ ly tinh, huynh, huynh..."
"Hạng công tử, ngài không sao chứ?" Sở Tam chạy lại, nhìn thấy mũi tên sau lưng Hạng Thanh Xuân, sắc mặt thay đổi, thấy Ôn Ngạn Bình hoang mang lo sợ, Sở Tam nhíu mày nói: "Hạng công tử bị thương, nhất định phải lấy mũi tên ra, chỉ là vị trí mũi tên hơi lệch về phía tim, không thể dễ dàng lấy ra được."
"Vậy...vậy làm sao đây?" Ôn Ngạn Bình khóc lên, nâng thân thể người trong lòng lên.
"Hạng ca ca..." Quý Quý chạy tới, kìm nén tiếng khóc.
Đại Bảo thấy cô bé quấy rầy bọn họ, không có cách nào bèn tới an ủi một phen. Nhìn đứa nhỏ đang gào khóc lớn tiếng này xem, Đại Bảo rất đau đầu, bỗng cảm thấy hai bé gấu nhà mình tuy nghịch ngợm gây sự, tiếng khóc rất dọa người, nhưng chỉ cần hù dọa một tý là không dám khóc nữa, còn đứa bé này khuyên mãi mà vẫn khóc, thật sự rất đau đầu.
May mắn, lúc này thị vệ An Dương Vương phủ nhận được tin cuối cùng đã tới, hơn mười thị vệ bao vây xung quanh.
Hiệu suất làm việc của các thị vệ rất cao, thu xếp ổn thỏa cho mấy đứa trẻ xong, rồi xem xét vết thương trên người Hạng Thanh Xuân, sắc mặt họ cũng hơi khó coi. Lúc này Hạng Thanh Xuân mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì chưa rút mũi tên ra nên có thể duy trì thần trí, nhìn thấy tiểu cô nương sắp khóc lên, miễn cưỡng cười nói: "Đừng khóc, ta không sao."
"....Vậy không cho phép huynh chết!" Giọng nói nàng khàn khàn.
Nếu không phải biết rõ tình hình hiện tại không cho phép, Hạng Thanh Xuân thiếu chút nữa bị nàng làm tức giận đến thổ huyết, cắn răng nói: "Ta sẽ không chết, ta còn muốn lấy nàng mà."
"..."
Đám thị vệ xung quanh cứng đờ, xem như không nghe thấy lời nói kinh hãi thế tục vừa rồi: Tiêu rồi! Hai nam nhân thì thành thân thế nào đây!
Ôn Ngạn Bình thấy hắn thở yếu ớt, không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, nói năng lộn xộn: "Không cho phép huynh chết, không cho phép huynh giống như cha ta, chúng ta lập tức rút tên ra, rút tên ra sẽ tốt thôi... ô...oa oa...Cha cũng bị thế này, bị tên bắn trúng, sau đó rất nhanh chết đi... Ô ô...Nếu như huynh không chết, ta gả cho huynh...."
Đầu Hạng Thanh Xuân choáng váng, cuối cùng nghe thấy lời nói nức nở nghẹn ngào của nàng, vẻ mặt hắn chấn động, cố gắng nắm tay nàng hỏi: "Thật chứ?"
Lúc này, nàng đâu còn biết mình nói cái gì, mặt đầy nước mắt, gật đầu lung tung, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt hắn, giống như bày tỏ toàn bộ uất ức lúc nhỏ ra.
Một lát sau, cuối cùng thị vệ tìm được một chiếc xe ngựa đơn sơ ở vùng bên cạnh, khiêng Hạng Thanh Xuân lên xe, Ôn Ngạn Bình cũng thừa cơ chen vào, ngơ ngác nhìn vách xe tối om, ngón tay đưa tới mũi người nằm bên cạnh một lần nữa, chỉ sợ hắn đột nhiên không còn hơi thở.
Thị vệ hộ tống bọn họ về thành, Đại Bảo ôm Quý Quý ngồi trên một con ngựa khác, an ủi tiểu la lỵ trong lòng, "Đừng lo lắng quá..., Hạng đại ca không sao đâu, muội không nghe thấy sao? Huynh ấy nói sẽ không chết, còn muốn lấy đại ca muội kìa...Ách, lấy đại ca muội?" Đại Bảo hét lên một tiếng, lập tức sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Đại Bảo.
Sở Tam cúi đầu, trong lòng nghĩ thế tử gia nhà hắn lại phát ngốc rồi, loại chuyện này, có thể nói lớn tiếng được sao? Nếu truyền ra ngoài, Hạng phủ và Thái Sư phủ sẽ trở thành trò cười trong kinh thành. Nếu thân phận nghĩa tử Ôn phủ là một cô nương, vậy thì càng khủng khiếp hơn, Ôn phủ cũng sẽ trở thành trò cười...Cho nên, Đại Bảo à, ngài đừng có ngốc nữa.
Quý Quý mơ hồ hỏi: "Sao Hạng ca ca có thể lấy đại ca? Không lẽ, Hạng ca ca muốn làm đại tẩu của bọn muội?"
"..."
Đại Bảo lung lay trong gió.
Trong bầu không khí quái dị này, cuối cùng đoàn người đã tới kinh thành.
Đã qua thời gian đóng cửa thành, nhưng lúc này cửa thành vẫn chưa đóng, đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ đứng trấn thủ, trong đó có phu thê An Dương Vương và mọi người Ôn phủ.
Thấy bọn họ về, mọi người nhẹ nhàng thở ra, An Dương Vương và Ôn Lương bước nhanh tới, một người ôm con trai một người ôm con gái, so với mẫu thân bọn nhỏ, họ còn kích động hơn, nhưng lúc thấy hai ma ma và Tứ hoàng tử tới đều không biết làm sao.
"Quý Quý." Tứ hoàng tử lo lắng gọi, sợ chuyện gặp phải tối nay khiến tiểu cô nương mình yêu thích sợ hãi. Với tư cách là hoàng tử, hắn phải đón tết Nguyên Tiêu với phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó nghe nói người của An Dương Vương phủ tiến cung tìm phụ hoàng xin lệnh bài mở cổng thành, hắn mới biết thế tử An Dương Vương phủ và tiểu thư Ôn phủ cùng bị mất tích, Tứ hoàng tử lập tức ngồi không yên, bèn tự động nhận nhiệm vụ này, đem lệnh bài tới cho An Dương Vương.
Tiểu Quý Quý nhìn thấy hắn, cái mũi nhỏ nhăn lại, kêu một tiếng mềm nhũn: "Tứ ca ca ~~"
Bây giờ, thị vệ mới tới bẩm báo là có người bị thương trong xe ngựa, Ôn Lương nghe nói là đệ tử của mình, sắc mặt đại biến, đưa con gái cho Tứ hoàng tử đang nhướng mắt nhìn tha thiết, vội qua xem xét, chỉ thấy tiểu cô nương đang ngơ ngác ôm thanh niên đã bất tỉnh trong xe, trên người cả hai toàn là máu.
"Ngạn Bình, con không sao chứ?"
Ôn Ngạn Bình ngẩn ngơ nhìn Ôn Lương, sau đó hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào: "Cha..."
Ôn Lương vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Yên tâm, Thanh Xuân sẽ không sao, chúng ta lập tức mời thái y giỏi nhất trong cung lấy mũi tên ra cho nó."
Ôn Ngạn BÌnh lắc đầu, "Trực tiếp đi tới Quý phủ ở hẻm Thanh Bình, tìm sư công! Sư công nhất định có thể cứu huynh ấy!"
Nghe xong, lúc này Ôn Lương mới nhớ tới còn có Quý thái y, tuy người như Quý thái y rất hiếm có, nhưng y thuật không tầm thường, Ôn Lương không nói nhiều nữa, sai người nhanh chóng đánh xe ngựa tới hẻm Thanh Bình.
Hạng Thanh Xuân cảm thấy một khắc này, trái tim hắn gần như muốn ngừng đập, sau đó lửa giận tăng vọt, hận không thể đem tiểu cô nương trong lòng chà đạp một trận, để nàng biết rõ lợi hại, nhất định không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.. Nhưng mà khi ngựa dừng lại, thấy người trên ngựa bất động, trong lòng Hạng Thanh Xuân thấy khác thường, hắn mấp máy môi, nhảy xuống ngựa trước, sau đó đem nàng ôm xuống.
Bọn họ đang ở đầu phố huyện Lăng Dung, bởi vì đêm nay là Nguyên Tiêu, đường phố treo đầy đèn lồng, người đi đường cũng không ít, đối với chuyện ngựa đột nhiên lao nhanh tới, mọi người đều ồn ào nhìn lại.
Hạng Thanh Xuân không muốn người ta chú ý, đem ngựa buộc lại dưới một gốc cây, sau đó hung hắng ôm người vào lòng, nâng cầm của nàng lên, khuôn mặt nàng bị gió rét thổi trở nên tím tái thật sự rất khó coi, ngay cả ánh mắt được khen ngợi là xinh đẹp cũng rời rạc, không có tinh thần, càng khó coi hơn, thật sự làm cho hắn cảm thấy vô cùng hại mắt. Thế nhưng so với hại mắt, trong lòng lại không ngừng thương tiếc, lợi dụng thân ngựa cao lớn che chắn, hắn phất áo choàng lên, cúi đầu hung hăng hôn lên môi nàng, tàn nhẫn gậm mút, khiến cho cơ thể nàng run rẩy cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ là nửa phút ôm hôn, nhưng đã sưởi ấm được cơ thể nàng.
Biết rằng lúc này không phải thời điểm vuốt ve an ủi, Hạng Thanh Xuân nhanh chóng buông nàng ra, dùng tay áo giúp nàng lau khóe môi ướt át, thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, nhịn không được đỏ mặt, may mắn bây giờ ánh sáng không đủ, có thể che giấu được.
Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên, nhanh chóng đến trước mặt hai người người đến được gọi là Sở Tam, thị vệ An Dương Vương phủ.
Vẻ mặt Sở Tam cứng ngắc nhìn họ, so với lúc nhìn thấy vương phi dịu dàng mềm mại nhưng mạnh mẽ vô cùng, tay không bế vương gia uy mãnh càng không thể tin được, hai nam nhân này...Không phải giống hắn tưởng tượng chứ?
Hạng Thanh Xuân phớt lờ biểu lộ quái dị của hắn, nói: "Sở Tam, có thể tra ra cứ điểm của bọn mẹ mìn kia không?"
Sở Tam nghiêm mặt, không để ý tới tình cảm trái đạo đức của hai nam nhân nữa, trở mình xuống ngựa, nói: "Mời hai vị thiếu gia đi theo thuộc hạ."
Đem ngựa buộc vào một gốc cây già, Sở Tam dẫn họ đi qua bảy lần quặt tám lần rẽ bên trong huyện Lăng Dung, họ nhanh chóng ra khỏi chỗ đông người, đi vào một ngõ hẻm u tĩnh. Lúc bọn họ đến, bên trong hẻm đã có một nam thị vệ, Sở Tam vội hỏi: "Sở Thất, thế nào? Có tìm được thế tử gia không?"
Sở Thất nói: "Ta men theo dấu vết đến huyện Lăng Dung, bởi vì có nhiều người, dấu vết biến mất, nhưng ta thu thập được ít tin tức từ những gã lưu manh trong huyện, phát hiện một hộ dân khả nghi, chúng ta tới đó tìm thử."
Sở Tam gật đầu, vốn muốn để Sở Thất cùng đi, nhưng lại phát hiện chỗ này có một thư sinh không tinh thông võ nghệ, không thể dẫn theo. Lúc này, Ôn Ngạn Bình nhanh chóng quyết định: "Hạng sư huynh, huynh ở đây chờ một lát, chúng ta đi thăm dò tin tức."
Hạng Thanh Xuân nhìn nàng, không phản đối, chỉ sửa lại cổ áo cho nàng, nói: "Nàng phải cẩn thận."
Ôn Ngạn Bình hơi né tránh, yếu ớt đáp một tiếng.
Hạng Thanh Xuân đứng ở đầu ngõ, nhìn theo ba người im lặng không một tiếng động lẫn vào bóng tối, hầu lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi, ánh mắt xua tan đêm tối.
Không đợi bao lâu, Ôn Ngạn Bình và Sở Tam đã trở lại.
"Chỗ đó là cứ điểm của bọn mẹ mìn, chúng ta đã thăm dò, có mười đứa nhỏ bị nhốt trong hầm ngầm, đều là bé gái tuổi còn nhỏ, Sở Thất ở lại tùy thời cứu người." Sở Tam nói, trên mặt hơi lo lắng, "Nhưng không nhìn thấy Tam tiểu thư Ôn phủ và thế tử gia của chúng ta."
Trong lòng Hạng Thanh Xuân khẽ động, hơi hiểu rõ, chỉ sợ thế tử An Dương Vương phủ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khiến đám người đó hiểu lầm là cô nương nữ phẫn nam trang, mặc dù độ tuổi không phù hợp với yêu cầu, nhưng vẫn không buông tha.
"Không phải là còn cứ điểm nào khác sao?" Hạng Thanh Xuân suy đoán.
Nghe thế, sắc mặt Sở Tam và Ôn Ngạn Bình đều không tốt.
Hạng Thanh Xuân bèn hỏi kỹ dấu vết mà Sở Tam và Sở Thất tra ra được, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên cả kinh kêu lên: "Chẳng lẽ bọn chúng sợ lộ tung tích, chia binh ra làm hai ngả, một đường để lại dấu vết rõ ràng khiến chúng ta có thể tìm ra, còn một đường khác không phải là chỗ này?"
Ôn Ngạn Bình nghe xong, vội la lên: "Vậy…vậy làm sao bây giờ? Quý Quý là bé gái, Quý Quý..."
Hạng Thanh Xuân không thể chịu được dáng vẻ hoảng sợ tuyệt vọng này của nàng, vội vàng kéo nàng qua ôm vào trong lòng, bỏ qua ánh mắt trừng lớn kinh hãi của Sở Tam, vỗ lưng nàng trấn an: "Yên tâm, Quý Quý không có chuyện gì đâu, tuy bé nhỏ tuổi, nhưng biết chút võ phòng thân, cây roi kia không phải chơi rất tốt sao? Hơn nữa còn có thế tử An Dương Vương phủ, sẽ che chở cho bé mà."
Được hắn trấn an, Ôn Ngạn Bình rốt cuộc bình tĩnh lại, ma xui quỷ khiến, đưa tay ôm eo của hắn, lúc này màn đêm se se lạnh, thật sự rất ấm, sự ấm áp này, thậm chí còn trấn áp được loại rét buốt tuyệt vọng trong trí nhớ.
Trấn an nàng xong, Hạng Thanh Xuân suy nghĩ, phân tích manh mối Sở Tam và Sở Thất cung cấp một lần nữa, đột nhiên, thần sắc Hạng Thanh Xuân chấn động, nói với họ: "Lúc nãy ngươi nói, trong rừng cây cách kinh thành hai mươi dặm, ngoại trừ dấu vết bánh xe ngựa, còn có dấu vết bụi cỏ bị bẻ ngoặt?"
Thấy Sở Tam gật đầu, Hạng Thanh Xuân cười lạnh: "Thật sự là có tâm kế thủ đoạn cao tay, cố ý bố trí ngụy trang xung quanh, dụ người đuổi theo, xem ra đám mẹ mìn này không chỉ có đầu óc, mà còn thường làm loại chuyện này, hiểu thế nào là đạo lý thỏ khôn đào ba hang. Chúng ta trở lại rừng cây kia mau!"
Tuy hai người có nghi vấn, nhưng Sở Tam biết rõ người nọ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất trí sĩ Ôn Lương, có thể làm đệ tử chân truyền của Ôn Lương, đầu óc tức nhiên không tồi, hơn nữa hắn còn chắc chắn như thế, chính xác là đã phát hiện manh mối.
Ba người lập tức rời đi, lại lên ngựa, đuổi trở về.
Rất nhanh, họ đã trở về rừng cây lúc trước, trong rừng tối đen, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì. Sở Tam lấy ra một cái mồi lửa, rồi đi tìm một ít nhánh cây khô, bó thành một cây đuốc đơn giản, buộc ngựa vào gốc cây xong, ba người đi bộ vào rừng.
"Cánh rừng này có mấy ngọn núi nhỏ, con mồi rất nhiều, hấp dẫn thợ săn khắp nơi đến săn bắn, chắc sẽ có các nhà gỗ nhỏ cho các thợ săn nghỉ chân, rất có thể đám mẹ mìm kia nhốt người vào chỗ đó, chúng ta đi xem thử." Hạng Thanh Xuân nói.
Nhưng mà, họ vừa tiến vào rừng không lâu, thì thấy có ánh lửa bập bùng xa xa phía trước, giống như chỉ thị trong bóng đêm. Sở Tam vội vàng tắt cây đuốc trong tay, ba người cẩn thận lần mò tới hướng có ánh lửa. Sau khi tới gần, họ phát hiện đó là một đống lửa, có thể đám mẹ mìn đốt lên sưởi ấm trong đêm giá rét.
Có điều rất nhanh, cái ý nghĩ này bị phủ định.
Khi họ tìm đến nơi, lúc nhìn thấy rõ ràng tình hình trong rừng, quả thật bó tay.
Họ nhìn thấy chỗ kia, năm đứa bé vây quanh đóng lửa, mặc dù đều lạnh run, vẻ mặt bất an lo lắng nhưng không hoảng sợ đứng lên, trong đó rõ ràng có thế tử An Dương Vương phủ đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần như một cô nương và tiểu tuyết đoàn Quý Quý, hai đứa nhỏ ngồi cùng một chỗ sưởi ấm cho nhau.
"Quý Quý!"
Ôn Ngạn Bình chạy ra, bổ nhào tới ôm tiểu muội muội đang ngồi bên cạnh Đại Bảo vào lòng, giọng nói nghẹn ngào.
"Đại ca ~~" Tiểu Quý Quý không thể tin được nàng sẽ xuất hiện, mềm mại gọi một tiếng, sau đó đưa tay ôm lấy nàng.
Những đứa bé khác thấy đột nhiên có người chạy tới nên hơi hoảng sợ, sau khi nghe thấy Quý Quý gọi đối phương là "Đại ca", lúc này các bé mới bình tĩnh lại, có điều trên mặt không giấu nổi sự vui mừng khi được cứu, thậm chí có hai tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi thấy cuối cùng cũng có người đến cứu mình nên bật khóc ô ô.
Sở Tam vô cùng vui mừng chạy tới hỏi han tiểu thế tử nhà mình, thấy ngoại trừ y phục của tiểu thế tử hơi dơ dáy bẩn thỉu một chút, trên mặt có dấu một bàn tay, mấy chỗ khác không sao, Sở Tam mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà sau đó rất nhanh, Sở Tam lại lo lắng, cái dấu bàn tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hết sức ngay ngắn chỉnh tề, nếu vương gia nhà mình nhìn thấy, nhất định sẽ như núi lửa phun trào, không thể nhịn được xúc động làm ra chuyện không thể chấp nhận nào đó, chỉ hi vọng đến lúc ấy Vương phi có thể đúng lúc giữ chặt vương gia.
"Sở Tam thúc thúc, đừng lo lắng...Nếu cha tức giận, có con với nương, còn có Nhị Bảo ở đây nữa!" Đại Bảo cười hì hì nói, hiển nhiên biết rõ nguyên nhân mặt mày Sở Tam ủ rũ.
Đang lúc mọi người nhẹ nhàng thở ra, Hạng Thanh Xuân quan sát xung quanh một lần, phát hiện ở đây chỉ có đám trẻ con này, lớn nhất chính là thế tử An Dương Vương phủ, nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, vả lại đều là những bé gái đáng yêu, có thể thấy được mục đích của đám mẹ mìn kia là những bé gái xinh đẹp, có thể bán được giá cao. Nhưng mà, sao nơi này chỉ có một đám trẻ con? Đám mẹ mìn kia đâu?
Tiếp theo, Đại Bảo bèn giải đáp thắc mắc của họ.
Lúc xem tạp kỹ, bởi vì có quá nhiều người, cậu và Quý Quý bị chen lấn tản ra, vừa đi tới một góc đường thì bị người ta bịt miệng che mũi, có lẽ do trong khăn có tẩm thuốc mê, nên họ mới nhanh chóng hôn mê, bị người ta mang ra khỏi thành như thế đấy. Trên đường đi, Đại Bảo tỉnh lại, phát hiện bọn họ ở trong một chiếc xe ngựa, trong xe còn có mấy đứa bé. May mắn đám mẹ mìn kia coi cậu là một bé gái tay trói gà không chặt nên không có đề phòng, quả thật là tạo cơ hội cho cậu.
Lúc đến trước rừng cây, ba tên mẹ mìn bèn đưa năm đứa bé xuống xe, tiến vào rừng, sau đó cỗ xe ngựa kia tiếp tục đi về phía thành Lăng An. Đại Bảo chờ thuốc mê tan hết, nỗ lực lấy lại sức mạnh, mới thoát khỏi người đang vác cậu, sau đó dựa vào sức mạnh của mình, chế ngự hai tên còn lại. Sau khi hạ hết bọn chúng, mới tậy hợp mấy đứa bé lại, tìm mồi lửa trên người bọn mẹ mìn, đốt lửa lên, chờ cứu viện tới.
Nghe được lời kể của Đại Bảo, Sở Tam tìm thấy ba mẹ mìn cách đó không xa, tuy còn hơi thở nhưng trên người có nhiều chỗ gãy xương, nếu không cứu chữa kịp, chỉ sợ sau này phải nằm trên giường cả đời. Chỉ là bọn chúng có gan dám bắt cóc tiểu thế tử nhà hắn, cho dù có giết chết cũng không thấy tiếc, suy cho cùng tiểu thế tử chỉ là trẻ con, dù có sức mạnh nhưng vẫn mềm lòng.
Hạng Thanh Xuân hơi nhíu mày, ngược lại hắn coi thường bé trai này, cậu bé liều lĩnh đốt lửa như thế, không sợ sẽ thu hút dã thú trong rừng và đồng bọn của đám mẹ mìn tới sao?
Đại Bảo tươi cười với Hạng Thanh Xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu, giống y hệt một bé gái, nói: "Hạng đại ca không cần phải lo lắng, Sở Tam thúc thúc không phải ngồi không, ta biết họ sẽ nhanh chóng tìm đến nên mới làm việc lớn mật như vậy. Nhìn xem, không phải như bây giờ sao?" Quan trọng nhất là, bọn mẹ mìn dám to gan tới, Đại Bảo định sẽ học hành động vĩ đại của mẫu thân cậu năm xưa, trực tiếp cầm gậy gỗ đập bọn chúng.
Đại Bảo lớn gan lớn mật, hơn nữa còn có gan làm loạn, phương diện này giống y hệt phụ thân An Dương Vương của cậu.
Thấy mấy đứa trẻ bình an, Hạng Thanh Xuân không nói thêm gì nữa, bàn với Sở Tam rời đi.
Tiếp theo, Sở Tam ra ngoài một lát, phóng pháo khói truyền tin xong, mới nói với họ: "Trước tiên chúng ta rời khỏi đây rồi hãy nói."
Mấy người gật đầu, Ôn Ngạn Bình bế Quý Quý, Sở Tam bế hai tiểu cô nương, Hạng Thanh Xuân cũng bế một bé, Đại Bảo lớn tuổi nhất cầm bó đuốc dẫn mọi người rời đi, về phần ba tên mẹ mìn kia, đợi lát nữa người tiếp ứng đến sẽ áp tải bọn chúng về, giao cho nha môn thẩm vấn xử lý.
Lúc bọn họ sắp ra khỏi rừng, bỗng vang lên một loạt tiếng mũi tên lao vun vút, Sở Tam sợ hãi hô một tiếng "Cẩn thận", rồi mạnh mẽ lao về phía Đại Bảo, ngay vị trí của Đại Bảo lúc nãy, có một mũi tên cắm ngay đó. Theo lời cảnh báo của Sở Tam, tiếp theo có ba mũi tên trong bóng đêm phóng tới.
Ôn Ngạn Bình đưa muội muội trong lòng cho Hạng Thanh Xuân, xoay người nhảy lên, cây đuốc trong tay phóng đi, một thân ảnh từ trên cây rơi xuống, cây đuốc kia vững vàng cấm vào nhánh cây, ánh lửa lập lòe đúng lúc giúp họ nhìn thấy rõ ràng những địch nhân ẩn nấp trên cây.
Ôn Ngạn Bình và Sở Tam bảo vệ mấy đứa trẻ sau lưng, giơ kiếm đỡ những mũi tên bay đến. Rất nhanh, đối phương đã dùng hết tên, Ôn Ngạn Bình và Sở Tam chia ra hai hướng tập kích địch nhân trên cây, Ôn Ngạn Bình vung đoản kiếm vẽ một đường, không chút do dự giết chết một tên, máu tanh phun lên mặt, ấm nóng tanh tưởi khiến nàng hơi hoảng hốt.
Kẻ địch không nhiều lắm, chỉ có năm tên, Ôn Ngạn Bình liên thủ với Sở Tam, nhanh chóng chế ngự hết bọn chúng.
Mọi người còn chưa tỉnh hồn, đặc biệt là mấy đứa trẻ kia, chúng sợ tới mức khóc lên, sau đó bị Đại Bảo nhanh chóng che miệng lại, Sở Tam nhíu mày cảnh giác quan sát bốn phía, sợ vẫ còn kẻ địch ẩn nấp xung quanh.
Ôn Ngạn Bình hoảng hốt nhìn bốn phía, đêm tối, rừng cây, ánh lửa, tiếng khóc...Cha...Nương....
"Ôn thiếu gia, cẩn thận!" Sở Tam sợ hãi quát.
Ôn Ngạn Bình hơi chậm chạp, vừa định xoay người lại hỏi, bỗng phát hiện mình bị người ta ôm từ phía sau, một thân thể ấm áp vây quanh nàng, cơ thể run rẩy của nàng hoàn toàn bị đối phương gắt gao ôm vào lòng.
"A..."
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt vừa cọ tới cằm hắn, mùi máu tươi tản mát trong hơi thở, nàng tưởng là máu của kẻ địch, vừa rồi nàng đã giết người, nhưng rất nhanh, nàng phát hiện mùi máu tươi càng đậm đặc hơn so với lúc nãy.
"Nàng còn đứng đấy làm gì?" Giọng nói suy yếu hổn hển vang lên.
Ôn Ngạn Bình vẫn ngơ ngác, đến khi có một tiếng thét thảm thiết vang lên, Sở Tam tóm được kẻ địch đánh lén từ trong bóng tối ra, hai ba lần ra tay đã tháo xong các khớp ngón tay gã, khiến gã đau đớn rú lên thảm thương, còn kèm theo tiếng khóc của những đứa trẻ kia. Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, quay người lại đỡ lấy người phía sau, trừng mắt nhìn mũi tên xuyên qua ngực hắn, nàng vô cùng hoảng sợ.
"Hồ ly tinh, huynh, huynh..."
"Hạng công tử, ngài không sao chứ?" Sở Tam chạy lại, nhìn thấy mũi tên sau lưng Hạng Thanh Xuân, sắc mặt thay đổi, thấy Ôn Ngạn Bình hoang mang lo sợ, Sở Tam nhíu mày nói: "Hạng công tử bị thương, nhất định phải lấy mũi tên ra, chỉ là vị trí mũi tên hơi lệch về phía tim, không thể dễ dàng lấy ra được."
"Vậy...vậy làm sao đây?" Ôn Ngạn Bình khóc lên, nâng thân thể người trong lòng lên.
"Hạng ca ca..." Quý Quý chạy tới, kìm nén tiếng khóc.
Đại Bảo thấy cô bé quấy rầy bọn họ, không có cách nào bèn tới an ủi một phen. Nhìn đứa nhỏ đang gào khóc lớn tiếng này xem, Đại Bảo rất đau đầu, bỗng cảm thấy hai bé gấu nhà mình tuy nghịch ngợm gây sự, tiếng khóc rất dọa người, nhưng chỉ cần hù dọa một tý là không dám khóc nữa, còn đứa bé này khuyên mãi mà vẫn khóc, thật sự rất đau đầu.
May mắn, lúc này thị vệ An Dương Vương phủ nhận được tin cuối cùng đã tới, hơn mười thị vệ bao vây xung quanh.
Hiệu suất làm việc của các thị vệ rất cao, thu xếp ổn thỏa cho mấy đứa trẻ xong, rồi xem xét vết thương trên người Hạng Thanh Xuân, sắc mặt họ cũng hơi khó coi. Lúc này Hạng Thanh Xuân mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhưng bởi vì chưa rút mũi tên ra nên có thể duy trì thần trí, nhìn thấy tiểu cô nương sắp khóc lên, miễn cưỡng cười nói: "Đừng khóc, ta không sao."
"....Vậy không cho phép huynh chết!" Giọng nói nàng khàn khàn.
Nếu không phải biết rõ tình hình hiện tại không cho phép, Hạng Thanh Xuân thiếu chút nữa bị nàng làm tức giận đến thổ huyết, cắn răng nói: "Ta sẽ không chết, ta còn muốn lấy nàng mà."
"..."
Đám thị vệ xung quanh cứng đờ, xem như không nghe thấy lời nói kinh hãi thế tục vừa rồi: Tiêu rồi! Hai nam nhân thì thành thân thế nào đây!
Ôn Ngạn Bình thấy hắn thở yếu ớt, không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, nói năng lộn xộn: "Không cho phép huynh chết, không cho phép huynh giống như cha ta, chúng ta lập tức rút tên ra, rút tên ra sẽ tốt thôi... ô...oa oa...Cha cũng bị thế này, bị tên bắn trúng, sau đó rất nhanh chết đi... Ô ô...Nếu như huynh không chết, ta gả cho huynh...."
Đầu Hạng Thanh Xuân choáng váng, cuối cùng nghe thấy lời nói nức nở nghẹn ngào của nàng, vẻ mặt hắn chấn động, cố gắng nắm tay nàng hỏi: "Thật chứ?"
Lúc này, nàng đâu còn biết mình nói cái gì, mặt đầy nước mắt, gật đầu lung tung, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt hắn, giống như bày tỏ toàn bộ uất ức lúc nhỏ ra.
Một lát sau, cuối cùng thị vệ tìm được một chiếc xe ngựa đơn sơ ở vùng bên cạnh, khiêng Hạng Thanh Xuân lên xe, Ôn Ngạn Bình cũng thừa cơ chen vào, ngơ ngác nhìn vách xe tối om, ngón tay đưa tới mũi người nằm bên cạnh một lần nữa, chỉ sợ hắn đột nhiên không còn hơi thở.
Thị vệ hộ tống bọn họ về thành, Đại Bảo ôm Quý Quý ngồi trên một con ngựa khác, an ủi tiểu la lỵ trong lòng, "Đừng lo lắng quá..., Hạng đại ca không sao đâu, muội không nghe thấy sao? Huynh ấy nói sẽ không chết, còn muốn lấy đại ca muội kìa...Ách, lấy đại ca muội?" Đại Bảo hét lên một tiếng, lập tức sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Đại Bảo.
Sở Tam cúi đầu, trong lòng nghĩ thế tử gia nhà hắn lại phát ngốc rồi, loại chuyện này, có thể nói lớn tiếng được sao? Nếu truyền ra ngoài, Hạng phủ và Thái Sư phủ sẽ trở thành trò cười trong kinh thành. Nếu thân phận nghĩa tử Ôn phủ là một cô nương, vậy thì càng khủng khiếp hơn, Ôn phủ cũng sẽ trở thành trò cười...Cho nên, Đại Bảo à, ngài đừng có ngốc nữa.
Quý Quý mơ hồ hỏi: "Sao Hạng ca ca có thể lấy đại ca? Không lẽ, Hạng ca ca muốn làm đại tẩu của bọn muội?"
"..."
Đại Bảo lung lay trong gió.
Trong bầu không khí quái dị này, cuối cùng đoàn người đã tới kinh thành.
Đã qua thời gian đóng cửa thành, nhưng lúc này cửa thành vẫn chưa đóng, đèn đuốc sáng trưng, một đám thị vệ đứng trấn thủ, trong đó có phu thê An Dương Vương và mọi người Ôn phủ.
Thấy bọn họ về, mọi người nhẹ nhàng thở ra, An Dương Vương và Ôn Lương bước nhanh tới, một người ôm con trai một người ôm con gái, so với mẫu thân bọn nhỏ, họ còn kích động hơn, nhưng lúc thấy hai ma ma và Tứ hoàng tử tới đều không biết làm sao.
"Quý Quý." Tứ hoàng tử lo lắng gọi, sợ chuyện gặp phải tối nay khiến tiểu cô nương mình yêu thích sợ hãi. Với tư cách là hoàng tử, hắn phải đón tết Nguyên Tiêu với phụ hoàng và mẫu hậu, sau đó nghe nói người của An Dương Vương phủ tiến cung tìm phụ hoàng xin lệnh bài mở cổng thành, hắn mới biết thế tử An Dương Vương phủ và tiểu thư Ôn phủ cùng bị mất tích, Tứ hoàng tử lập tức ngồi không yên, bèn tự động nhận nhiệm vụ này, đem lệnh bài tới cho An Dương Vương.
Tiểu Quý Quý nhìn thấy hắn, cái mũi nhỏ nhăn lại, kêu một tiếng mềm nhũn: "Tứ ca ca ~~"
Bây giờ, thị vệ mới tới bẩm báo là có người bị thương trong xe ngựa, Ôn Lương nghe nói là đệ tử của mình, sắc mặt đại biến, đưa con gái cho Tứ hoàng tử đang nhướng mắt nhìn tha thiết, vội qua xem xét, chỉ thấy tiểu cô nương đang ngơ ngác ôm thanh niên đã bất tỉnh trong xe, trên người cả hai toàn là máu.
"Ngạn Bình, con không sao chứ?"
Ôn Ngạn Bình ngẩn ngơ nhìn Ôn Lương, sau đó hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào: "Cha..."
Ôn Lương vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Yên tâm, Thanh Xuân sẽ không sao, chúng ta lập tức mời thái y giỏi nhất trong cung lấy mũi tên ra cho nó."
Ôn Ngạn BÌnh lắc đầu, "Trực tiếp đi tới Quý phủ ở hẻm Thanh Bình, tìm sư công! Sư công nhất định có thể cứu huynh ấy!"
Nghe xong, lúc này Ôn Lương mới nhớ tới còn có Quý thái y, tuy người như Quý thái y rất hiếm có, nhưng y thuật không tầm thường, Ôn Lương không nói nhiều nữa, sai người nhanh chóng đánh xe ngựa tới hẻm Thanh Bình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook