Hiền Thê Ngốc Nghếch
-
Chương 133
Đại khái do quá ngạc nhiên, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, sau khi kịp phản ứng, tiểu cô nương dứt khoát nhấc đầu đập qua, muốn thử công lực của thiết đầu công một chút.
Đáng tiếc thanh niên tuấn mỹ đã sớm chuẩn bị, nghiêng đầu tránh, ngược lại người nào đó giống như chủ động yêu thương nhung nhớ, hắn cũng không khách sáo trán chạm trán nàng, thậm chí còn quá đáng đưa tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân thể hai người chặt chẽ dán cùng một chỗ, hơi thở giao hòa.
Cái này, không ngốc cũng choáng váng, đến nỗi vô thức bụng co lại... trúng ngực.
Đau khổ không chịu nổi, thiếu nữ đang trổ mã bị đau không chịu nổi, mặc dù nhiều khi quên đi mình là một cô nương gia, nhưng trước ngực sưng lên thật sự không thể xem nhẹ được, nếu muốn xem nhẹ, thỉnh thoảng nó vẫn đau đớn để nhắc nhở chủ nhân sự hiện hữu của nó. Vì thế, gần đây tâm hồn tiểu cô nương bị tổn thương, lúc Phi Y không chú ý bèn đi tìm một mảnh vải mềm mại quấn chặt lại, về phần có phải trói buộc sự phát triển của chúng nó hay không, tiểu cô nương tỏ vẻ không sưng mới tốt.
Đương nhiên, mỗi ngày Phi Y vội vàng làm sữa đu đủ cho tiểu cô nương có bộ ngực lớn, không biết tiểu cô nương muốn tìm đường chết bây giờ dám dùng vải bó ngực, nếu biết rõ, đoán chừng sẽ rống sư tử Hà Đông. Nhưng mà, như thế chỉ giấu được người ngoài, còn cảm giác trong lòng, cảm thấy nếu bị người khác nhìn thấy...vô thức có chút kháng cự.
"Hồ, Hồ ly tinh, thả đệ ra, hai nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì." Lẽ thẳng khí hùng gào thét, không có chút cảm giác đuối lý nào. Nếu không phải xem Hồ ly tinh là một thư sinh yếu đuối thì đã sớm một quyền đánh bay.
"Là nam nhân thì đừng để ý. Giọng trầm thấp nhàn nhạt nói.
Một câu, khiến nàng nghẹn đến bị giày vò.
Ôn Ngạn Bình phát hiện Hồ ly tinh rời kinh một chuyến, hình như lại trở nên đáng ghét, cứ thích chọc vào chân đau của nàng.
Hạng Thanh Xuân ôm một lát, quan sát sự nhẫn nại của nàng, lúc nàng sắp xù lông rốt cuộc buông nàng ra. Nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng hơi nóng lên, phát nhiệt, phát hiện mấy tháng không gặp, tình cảm không chỉ không lạnh nhạt, ngược lại càng điên cuồng hơn nữa, nghĩ đến mặc dù đó là một nam nhân cũng không thể buông tay, coi như thiên hạ mắng vô liêm sỉ cũng không buông tha!
Tuy trong lòng có chút phiền muộn, nhưng lúc gặp nhau càng khiến người ta vui vẻ, Ôn Ngạn Bình hoàn toàn xem đối phương là tiểu đồng bọn, hơn nữa còn là loại đồng bọn tốt có thể gây ra một trận chuyện xấu vẫn giúp ngươi chỉnh đốn cục diện rối rắm, đương nhiên vui vẻ vô cùng, vỗ vỗ vai hắn: "Huynh trở về lúc nào? Sao biết đệ ở đây?"
"Vừa về tối hôm qua. Vừa rồi đi biệt trang hỏi Tiểu Lộ Tử biết đệ gần đây thích chạy ra sau núi bèn đi tới."Nói xong, ánh mắt hơi đổi, khuôn mặt bạch ngọc hấp dẫn có chút không đếm xỉa: "Như thế nào, ta trở về đệ không vui?" Vừa trở về là hắn tìm nàng trước tiên, nếu nàng dám nói không thích một chút thôi, tuyệt đối giết chết nàng.
"Dĩ nhiên rất vui." Hồ ly tinh đã trở lại, về sau có chuyện gì cũng có người thương lượng.
Trên sườn núi gió mát thoải mái, hai người ngồi dưới tàn cây kể tình hình gần đây của mình, bầu không khí rất vui vẻ. So ra mà nói, Ôn Ngạn Bình thích nghe Hạng Thanh Xuân kể chuyện từng trải qua dọc đường, trong lòng âm thầm dự định, sau này rời khỏi kinh thành nên đi đâu thì tốt.
Thiên hạ rộng lớn, hùng vĩ tráng lệ, nàng hi vọng có thể dùng hai chân của mình, đo đạc cái thế giới này.
Nói một lát, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nói: "Đúng rồi, vừa rồi lúc đệ ngủ, hình như bị côn trùng cắn." Liếm liếm môi, vẫn còn có thể cảm nhận được chút đau.
"..."
Thanh niên đáng ngờ cứng ngắc một chút, sau đó quét mắt nhìn cánh môi còn hơi sưng đỏ của nàng, nhàn nhạt nói: "Là nam nhân thì không cần để trong lòng."
Ôn Ngạn Bình nghẹn họng, rốt cuộc không phản bác được, giậm chân nói: "Dẹp đi, cho dù là nam nhân có thể làm loại chuyện này sao? Sẽ bị người ta cười đấy? Đệ chưa từng thấy nam nhân làm loại chuyện này!"
Không, không chỉ bị người ta cười, đoán chừng còn bị thế nhân phỉ nhổ, thậm chí thiên lý bất dung.
Tròng lòng nhàn nhạt thở dài, rất nhanh tự trấn định mình, chỉ nói: "Có sao? Ngược lại ta đã thấy nam nhân làm loại chuyện này."
Có thể nói, người này, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, bất kể là tâm lý hay sinh lý. Hắn biết rõ từ xưa tới nay, có ví dụ về nam nhân yêu nhau, thậm chí còn là vua một nước. Đến nỗi đã tìm hiểu rõ hai nam nhân yêu nhau như thế nào, yêu nhau làm sao..., sau đó biết được rất nhiều thì ra giữa nam nhân cũng có thể làm như thế...
Nghĩ xong, ánh mắt nhìn về phía người nào đó có chút phát hỏa. Rõ ràng trước kia cảm thấy là một tiểu tử thối chẳng thèm ngó tới, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, tiểu tử thối trở nên thuận mắt hơn, cho dù dung mạo hiện tại của nàng không phù hợp với thẩm mỹ của mình, cũng biết như vậy là tốt rồi, là độc nhất vô nhị. Hơn nữa thân thể thiếu niên hết sức nhỏ xinh ngây ngô, còn ẩn chứa sức mạnh nào đó, mang theo một loại ngọt ngào hấp dẫn, cám dỗ hắn tâm viên ý mã, ngày nào đó trực tiếp lột trần ăn nàng sạch sẽ...
Ôn Ngạn Bình không biết những ý tưởng vừa xấu xa vừa đen tối trong lòng đối phương, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc, "Thật sự có? Không gạt đệ?" Tha thứ cho tiểu cô nương chất phác, mặc dù biết loại chuyện đoạn tụ này, nhưng cảm tạ Ôn đại nhân đề phòng rất tốt không cho tiểu cô nương nhà mình biết rõ, nàng chưa bao giờ tìm hiểu, đương nhiên không biết thì ra giữa nam nhân cũng có thể làm loại chuyện này. Dĩ nhiên, tiểu cô nương ngây thơ hoàn toàn không nghĩ tới, hồ ly tinh có ý đồ muốn dụ dỗ nàng.
"Đúng thế, có khi nào ta lừa gạt đệ đâu."
Hạng Thanh Xuân thề son sắt, thừa dịp nàng rối rắm, sáp lại chạm vào khóe môi nàng, hỏi: "Buồn nôn sao?"
Tiểu cô nương thành thật lắc đầu: "Không có." Căn bản chính là không có cảm giác nha, người này quá quen thuộc, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhiều khi hai người thân mật như huynh đệ, hắn chạm vào môi nàng, cảm giác giống như tay trái nắm lấy tay phải vậy. Có lẽ là do lần phát sinh ngoài ý muốn trước kia, về sau đã có chuẩn bị tâm lý, không còn cảm giác tiếng lòng rung động, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên.
Ánh mắt hơi ảm đạm, trong lòng lại rất vui vẻ, rất nỗ lực mới có thể khắc chế được xúc động muốn trực tiếp đè nàng xuống bãi cỏ, trên mặt là dáng vẻ tươi cười hết sức sung sướng: "Cho nên nói, giữa nam nhân cũng có thể làm như thế, không kỳ quái."
"A..." Thế nhưng cảm giác, cảm thấy không đúng chỗ nào...
Không cho nàng cơ hội rối rắm quá lâu, ánh mắt Hạng Thanh Xuân chuyển qua cái hầu bao xấu xí giắt bên hông nàng, con ngươi vốn lộ ra chút ánh sáng tối sầm lại, đưa tay giật cái hầu bao xuống: "Cái này là..."
Ôn Ngạn Bình thấy tác phẩm đầu tiên của mình bị người ta cầm, quá sợ hãi, đồng thời thấy mất mặt, nhanh chóng giật về, nếu nói mình làm thì xấu hổ quá, có nam nhân nào lại đi thêu hầu bao? Quên mất bản thân mình là một nữ hán tử không nói, còn lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, đánh chết cũng không nói.
Ai ngờ nghe thấy lời cay nghiệt phun ra từ đôi môi hết sức xinh đẹp kia: "Thực xấu, người đưa vậy này nhất định là tay chân vụng về, đầu óc không dùng được, mới có thể làm ra loại đồ vật làm hại mắt như vậy."
Tức khắc, Ôn Ngạn Bình chỉ hi vọng hôm nay không nhìn thấy nam nhân này, hận không thể dùng hai chân đạp hắn cho hả giận. Hết lần này tới lần khác tiểu cô nương nổi giận hận không thể nổi bão, càng khiến Hạng Thanh Xuân hiểu lầm, cái hầu bao xấu xí này thật sự là do nữ nhân đưa cho nàng, thoáng cái u ám.
Không trách được hai người hiểu lầm như thế, trong mắt Hạng Thanh Xuân, đó là một thiếu niên hàng thật giá thật, nam nhân đương nhiên sẽ không đụng đến đồ vật may vá này, vả lại lấy thế lực Ôn phủ, trong phủ dĩ nhiên có tú nương may vá, dù là Tiểu Quý Quý, mặc dù tiểu bằng hữu làm hầu bao sẽ không bằng người lớn nhưng hình dáng vẫn giống như khuôn đúc đấy, đâu có xấu đến nỗi nhận không ra như thế? Hiển nhiên hiểu sai, tưởng nữ nhân nào đưa cho nàng, hơn nữa nữ nhân kia còn rất đặc biệt đối với nàng nên nàng mới xem như bảo bối như thế.
Ngay lúc hai người hoàn toàn hiểu lầm đối phương, tại ngày gặp lại đầu tiên, liền ra về không vui.
Ôn Ngạn Bình trực tiếp quăng thanh niên sau lưng, chạy xuống dưới núi, nhìn thấy ngựa dưới chân núi, đương nhiên biết là của Hạng Thanh Xuân, tức giận đến mức muốn biến nó thành chủ nhân của nó mà đá cho một cước. May mắn biết rõ ngựa vô tội, không giận chó đánh mèo lên nó. Chỉ là vẫn cắt đứt dây cương, dùng roi vỗ mông ngựa một cái, đuổi nó đi.
Làm xong hết thảy, mới oán hận quay về biệt trang.
Trên sườn núi, Hạng Thanh Xuân chậm rì rì đi xuống, thấy rõ hành động của người nào đó, mấp máy môi, lạnh mắt nhìn.
Ôn Ngạn Bình hầm hừ quay về biệt trang, trời đã chạng vạng tối, vốn là trở về phòng tắm rửa thay một bộ y phục sạch sẽ, ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp leo lên giường nằm.
Phi Y không biết nàng giận cái gì, thấy sắc mặt nàng không tốt nên không dám gọi nàng. Chỉ là, thời gian chớp mắt, nàng đã biết rõ tiểu cô nương giận cái gì, bởi vì Hạng Thanh Xuân tới biệt trang bái phỏng sư phụ, nếu là bình thường, cũng sẽ tìm tiểu sư đệ, nhưng hôm nay lúc hạ nhân tới bẩm báo, tiểu cô nương trực tiếp hừ một tiếng, nói không gặp.
Xem ra là bị Hạng công tử chọc tức.
Trong tiền thính, Hạng Thanh Xuân nhâp một ngụm trà, lúc nghe hạ nhân bẩm báo tiểu sư đệ không muốn gặp người, chỉ nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh. Ngược lại Như Thúy hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ tiểu cô nương làm sao thế, lúc trước khi nghe thấy Hạng Thanh Xuân đến, còn chạy tới bám chặt hắn cùng ra ngoài, lúc này lại không muốn gặp. Nếu không gặp, thì làm sao để hai người bồi dưỡng tình cảm, làm sao để tiểu cô nương có được chút tâm tư cô nương gia, về sau làm thế nào cam tâm tình nguyện gả cho người ta đây?
Tuy hơi buồn một chút, nhưng Như Thúy không cho người đi gọi nữa, ngược lại đám A Tuyết và Đàm Ký Khê đối với chuyện Hạng Thanh Xuân trở về vui vẻ cực kỳ, đều níu lấy hắn hỏi đã đi qua những đâu, chơi vui không, làm cho lòng các tiểu bằng hữu ngứa ngáy, hận không thể lập tức lớn lên, về sau cũng có cơ hội rời kinh đi chơi.
Mãi cho đến lúc Ôn Lương về, Hạng Thanh Xuân nói chuyện Với Ôn Lương một chút, nói với sư phụ vài chuyện về nhiệm vụ lần này của hắn xong mới cáo từ.
Buổi tối, tiểu cô nương không buồn ngủ lại trốn đi, về phần đi đâu, đương nhiên là Vũ Xuyên Hầu phủ rồi. Đích tử Vũ Xuyên Hầu đáng thương, đêm nay lại tránh không khỏi một trận da thịt đau đớn, chỉ có thể đáng thương mà cắn góc chăn, oán hận nghĩ vì sao mỗi lần hắn đánh Ôn thị xong đến phòng tiểu thiếp phát tiết, đều bị tiểu thiếp đánh chứ? Chẳng lẽ tiện nhân Ôn thị kia họp lại với tiểu thiếp báo thù hắn?
Tối hôm đó, Hạng Thanh Xuân cũng ở trong biệt trang Hạng gia gần hoàng trang, bởi vì Sùng Đức đế đến hoàng trang nghỉ mát, rất nhiều quan viên cũng đến ở bên cạnh, thuận tiện lui tới họp bàn chính sự.
Gió đêm hơi lạnh, thanh niên mặc áo bào rộng thùng thình tóc dài tới eo, đuôi tóc vẫn còn một chút hơi nước, lười biếng dựa vào giường mỹ nhân, xem văn kiện trong tay, phía trên chằng chịt chữ đều ghi lại hành động hằng ngày của một người, cũng không biết xem đến đâu rồi, sắc mặt vốn lười biếng khẽ thay đổi, trong nháy mắt âm u.
Chiếu Quang ngẩng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, trong lòng lại lần nữa thấp nén nhang cho Ôn thiếu gia chọc giận thiếu gia nhà hắn.
Hi vọng ngày mai thời tiết tốt, Ôn thiếu gia có thể chạy xa đi...
Đáng tiếc thanh niên tuấn mỹ đã sớm chuẩn bị, nghiêng đầu tránh, ngược lại người nào đó giống như chủ động yêu thương nhung nhớ, hắn cũng không khách sáo trán chạm trán nàng, thậm chí còn quá đáng đưa tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân thể hai người chặt chẽ dán cùng một chỗ, hơi thở giao hòa.
Cái này, không ngốc cũng choáng váng, đến nỗi vô thức bụng co lại... trúng ngực.
Đau khổ không chịu nổi, thiếu nữ đang trổ mã bị đau không chịu nổi, mặc dù nhiều khi quên đi mình là một cô nương gia, nhưng trước ngực sưng lên thật sự không thể xem nhẹ được, nếu muốn xem nhẹ, thỉnh thoảng nó vẫn đau đớn để nhắc nhở chủ nhân sự hiện hữu của nó. Vì thế, gần đây tâm hồn tiểu cô nương bị tổn thương, lúc Phi Y không chú ý bèn đi tìm một mảnh vải mềm mại quấn chặt lại, về phần có phải trói buộc sự phát triển của chúng nó hay không, tiểu cô nương tỏ vẻ không sưng mới tốt.
Đương nhiên, mỗi ngày Phi Y vội vàng làm sữa đu đủ cho tiểu cô nương có bộ ngực lớn, không biết tiểu cô nương muốn tìm đường chết bây giờ dám dùng vải bó ngực, nếu biết rõ, đoán chừng sẽ rống sư tử Hà Đông. Nhưng mà, như thế chỉ giấu được người ngoài, còn cảm giác trong lòng, cảm thấy nếu bị người khác nhìn thấy...vô thức có chút kháng cự.
"Hồ, Hồ ly tinh, thả đệ ra, hai nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì." Lẽ thẳng khí hùng gào thét, không có chút cảm giác đuối lý nào. Nếu không phải xem Hồ ly tinh là một thư sinh yếu đuối thì đã sớm một quyền đánh bay.
"Là nam nhân thì đừng để ý. Giọng trầm thấp nhàn nhạt nói.
Một câu, khiến nàng nghẹn đến bị giày vò.
Ôn Ngạn Bình phát hiện Hồ ly tinh rời kinh một chuyến, hình như lại trở nên đáng ghét, cứ thích chọc vào chân đau của nàng.
Hạng Thanh Xuân ôm một lát, quan sát sự nhẫn nại của nàng, lúc nàng sắp xù lông rốt cuộc buông nàng ra. Nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng hơi nóng lên, phát nhiệt, phát hiện mấy tháng không gặp, tình cảm không chỉ không lạnh nhạt, ngược lại càng điên cuồng hơn nữa, nghĩ đến mặc dù đó là một nam nhân cũng không thể buông tay, coi như thiên hạ mắng vô liêm sỉ cũng không buông tha!
Tuy trong lòng có chút phiền muộn, nhưng lúc gặp nhau càng khiến người ta vui vẻ, Ôn Ngạn Bình hoàn toàn xem đối phương là tiểu đồng bọn, hơn nữa còn là loại đồng bọn tốt có thể gây ra một trận chuyện xấu vẫn giúp ngươi chỉnh đốn cục diện rối rắm, đương nhiên vui vẻ vô cùng, vỗ vỗ vai hắn: "Huynh trở về lúc nào? Sao biết đệ ở đây?"
"Vừa về tối hôm qua. Vừa rồi đi biệt trang hỏi Tiểu Lộ Tử biết đệ gần đây thích chạy ra sau núi bèn đi tới."Nói xong, ánh mắt hơi đổi, khuôn mặt bạch ngọc hấp dẫn có chút không đếm xỉa: "Như thế nào, ta trở về đệ không vui?" Vừa trở về là hắn tìm nàng trước tiên, nếu nàng dám nói không thích một chút thôi, tuyệt đối giết chết nàng.
"Dĩ nhiên rất vui." Hồ ly tinh đã trở lại, về sau có chuyện gì cũng có người thương lượng.
Trên sườn núi gió mát thoải mái, hai người ngồi dưới tàn cây kể tình hình gần đây của mình, bầu không khí rất vui vẻ. So ra mà nói, Ôn Ngạn Bình thích nghe Hạng Thanh Xuân kể chuyện từng trải qua dọc đường, trong lòng âm thầm dự định, sau này rời khỏi kinh thành nên đi đâu thì tốt.
Thiên hạ rộng lớn, hùng vĩ tráng lệ, nàng hi vọng có thể dùng hai chân của mình, đo đạc cái thế giới này.
Nói một lát, Ôn Ngạn Bình đột nhiên nói: "Đúng rồi, vừa rồi lúc đệ ngủ, hình như bị côn trùng cắn." Liếm liếm môi, vẫn còn có thể cảm nhận được chút đau.
"..."
Thanh niên đáng ngờ cứng ngắc một chút, sau đó quét mắt nhìn cánh môi còn hơi sưng đỏ của nàng, nhàn nhạt nói: "Là nam nhân thì không cần để trong lòng."
Ôn Ngạn Bình nghẹn họng, rốt cuộc không phản bác được, giậm chân nói: "Dẹp đi, cho dù là nam nhân có thể làm loại chuyện này sao? Sẽ bị người ta cười đấy? Đệ chưa từng thấy nam nhân làm loại chuyện này!"
Không, không chỉ bị người ta cười, đoán chừng còn bị thế nhân phỉ nhổ, thậm chí thiên lý bất dung.
Tròng lòng nhàn nhạt thở dài, rất nhanh tự trấn định mình, chỉ nói: "Có sao? Ngược lại ta đã thấy nam nhân làm loại chuyện này."
Có thể nói, người này, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, bất kể là tâm lý hay sinh lý. Hắn biết rõ từ xưa tới nay, có ví dụ về nam nhân yêu nhau, thậm chí còn là vua một nước. Đến nỗi đã tìm hiểu rõ hai nam nhân yêu nhau như thế nào, yêu nhau làm sao..., sau đó biết được rất nhiều thì ra giữa nam nhân cũng có thể làm như thế...
Nghĩ xong, ánh mắt nhìn về phía người nào đó có chút phát hỏa. Rõ ràng trước kia cảm thấy là một tiểu tử thối chẳng thèm ngó tới, thế nhưng chẳng biết từ lúc nào, tiểu tử thối trở nên thuận mắt hơn, cho dù dung mạo hiện tại của nàng không phù hợp với thẩm mỹ của mình, cũng biết như vậy là tốt rồi, là độc nhất vô nhị. Hơn nữa thân thể thiếu niên hết sức nhỏ xinh ngây ngô, còn ẩn chứa sức mạnh nào đó, mang theo một loại ngọt ngào hấp dẫn, cám dỗ hắn tâm viên ý mã, ngày nào đó trực tiếp lột trần ăn nàng sạch sẽ...
Ôn Ngạn Bình không biết những ý tưởng vừa xấu xa vừa đen tối trong lòng đối phương, hai mắt trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc, "Thật sự có? Không gạt đệ?" Tha thứ cho tiểu cô nương chất phác, mặc dù biết loại chuyện đoạn tụ này, nhưng cảm tạ Ôn đại nhân đề phòng rất tốt không cho tiểu cô nương nhà mình biết rõ, nàng chưa bao giờ tìm hiểu, đương nhiên không biết thì ra giữa nam nhân cũng có thể làm loại chuyện này. Dĩ nhiên, tiểu cô nương ngây thơ hoàn toàn không nghĩ tới, hồ ly tinh có ý đồ muốn dụ dỗ nàng.
"Đúng thế, có khi nào ta lừa gạt đệ đâu."
Hạng Thanh Xuân thề son sắt, thừa dịp nàng rối rắm, sáp lại chạm vào khóe môi nàng, hỏi: "Buồn nôn sao?"
Tiểu cô nương thành thật lắc đầu: "Không có." Căn bản chính là không có cảm giác nha, người này quá quen thuộc, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhiều khi hai người thân mật như huynh đệ, hắn chạm vào môi nàng, cảm giác giống như tay trái nắm lấy tay phải vậy. Có lẽ là do lần phát sinh ngoài ý muốn trước kia, về sau đã có chuẩn bị tâm lý, không còn cảm giác tiếng lòng rung động, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên.
Ánh mắt hơi ảm đạm, trong lòng lại rất vui vẻ, rất nỗ lực mới có thể khắc chế được xúc động muốn trực tiếp đè nàng xuống bãi cỏ, trên mặt là dáng vẻ tươi cười hết sức sung sướng: "Cho nên nói, giữa nam nhân cũng có thể làm như thế, không kỳ quái."
"A..." Thế nhưng cảm giác, cảm thấy không đúng chỗ nào...
Không cho nàng cơ hội rối rắm quá lâu, ánh mắt Hạng Thanh Xuân chuyển qua cái hầu bao xấu xí giắt bên hông nàng, con ngươi vốn lộ ra chút ánh sáng tối sầm lại, đưa tay giật cái hầu bao xuống: "Cái này là..."
Ôn Ngạn Bình thấy tác phẩm đầu tiên của mình bị người ta cầm, quá sợ hãi, đồng thời thấy mất mặt, nhanh chóng giật về, nếu nói mình làm thì xấu hổ quá, có nam nhân nào lại đi thêu hầu bao? Quên mất bản thân mình là một nữ hán tử không nói, còn lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch, đánh chết cũng không nói.
Ai ngờ nghe thấy lời cay nghiệt phun ra từ đôi môi hết sức xinh đẹp kia: "Thực xấu, người đưa vậy này nhất định là tay chân vụng về, đầu óc không dùng được, mới có thể làm ra loại đồ vật làm hại mắt như vậy."
Tức khắc, Ôn Ngạn Bình chỉ hi vọng hôm nay không nhìn thấy nam nhân này, hận không thể dùng hai chân đạp hắn cho hả giận. Hết lần này tới lần khác tiểu cô nương nổi giận hận không thể nổi bão, càng khiến Hạng Thanh Xuân hiểu lầm, cái hầu bao xấu xí này thật sự là do nữ nhân đưa cho nàng, thoáng cái u ám.
Không trách được hai người hiểu lầm như thế, trong mắt Hạng Thanh Xuân, đó là một thiếu niên hàng thật giá thật, nam nhân đương nhiên sẽ không đụng đến đồ vật may vá này, vả lại lấy thế lực Ôn phủ, trong phủ dĩ nhiên có tú nương may vá, dù là Tiểu Quý Quý, mặc dù tiểu bằng hữu làm hầu bao sẽ không bằng người lớn nhưng hình dáng vẫn giống như khuôn đúc đấy, đâu có xấu đến nỗi nhận không ra như thế? Hiển nhiên hiểu sai, tưởng nữ nhân nào đưa cho nàng, hơn nữa nữ nhân kia còn rất đặc biệt đối với nàng nên nàng mới xem như bảo bối như thế.
Ngay lúc hai người hoàn toàn hiểu lầm đối phương, tại ngày gặp lại đầu tiên, liền ra về không vui.
Ôn Ngạn Bình trực tiếp quăng thanh niên sau lưng, chạy xuống dưới núi, nhìn thấy ngựa dưới chân núi, đương nhiên biết là của Hạng Thanh Xuân, tức giận đến mức muốn biến nó thành chủ nhân của nó mà đá cho một cước. May mắn biết rõ ngựa vô tội, không giận chó đánh mèo lên nó. Chỉ là vẫn cắt đứt dây cương, dùng roi vỗ mông ngựa một cái, đuổi nó đi.
Làm xong hết thảy, mới oán hận quay về biệt trang.
Trên sườn núi, Hạng Thanh Xuân chậm rì rì đi xuống, thấy rõ hành động của người nào đó, mấp máy môi, lạnh mắt nhìn.
Ôn Ngạn Bình hầm hừ quay về biệt trang, trời đã chạng vạng tối, vốn là trở về phòng tắm rửa thay một bộ y phục sạch sẽ, ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp leo lên giường nằm.
Phi Y không biết nàng giận cái gì, thấy sắc mặt nàng không tốt nên không dám gọi nàng. Chỉ là, thời gian chớp mắt, nàng đã biết rõ tiểu cô nương giận cái gì, bởi vì Hạng Thanh Xuân tới biệt trang bái phỏng sư phụ, nếu là bình thường, cũng sẽ tìm tiểu sư đệ, nhưng hôm nay lúc hạ nhân tới bẩm báo, tiểu cô nương trực tiếp hừ một tiếng, nói không gặp.
Xem ra là bị Hạng công tử chọc tức.
Trong tiền thính, Hạng Thanh Xuân nhâp một ngụm trà, lúc nghe hạ nhân bẩm báo tiểu sư đệ không muốn gặp người, chỉ nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh. Ngược lại Như Thúy hơi ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ tiểu cô nương làm sao thế, lúc trước khi nghe thấy Hạng Thanh Xuân đến, còn chạy tới bám chặt hắn cùng ra ngoài, lúc này lại không muốn gặp. Nếu không gặp, thì làm sao để hai người bồi dưỡng tình cảm, làm sao để tiểu cô nương có được chút tâm tư cô nương gia, về sau làm thế nào cam tâm tình nguyện gả cho người ta đây?
Tuy hơi buồn một chút, nhưng Như Thúy không cho người đi gọi nữa, ngược lại đám A Tuyết và Đàm Ký Khê đối với chuyện Hạng Thanh Xuân trở về vui vẻ cực kỳ, đều níu lấy hắn hỏi đã đi qua những đâu, chơi vui không, làm cho lòng các tiểu bằng hữu ngứa ngáy, hận không thể lập tức lớn lên, về sau cũng có cơ hội rời kinh đi chơi.
Mãi cho đến lúc Ôn Lương về, Hạng Thanh Xuân nói chuyện Với Ôn Lương một chút, nói với sư phụ vài chuyện về nhiệm vụ lần này của hắn xong mới cáo từ.
Buổi tối, tiểu cô nương không buồn ngủ lại trốn đi, về phần đi đâu, đương nhiên là Vũ Xuyên Hầu phủ rồi. Đích tử Vũ Xuyên Hầu đáng thương, đêm nay lại tránh không khỏi một trận da thịt đau đớn, chỉ có thể đáng thương mà cắn góc chăn, oán hận nghĩ vì sao mỗi lần hắn đánh Ôn thị xong đến phòng tiểu thiếp phát tiết, đều bị tiểu thiếp đánh chứ? Chẳng lẽ tiện nhân Ôn thị kia họp lại với tiểu thiếp báo thù hắn?
Tối hôm đó, Hạng Thanh Xuân cũng ở trong biệt trang Hạng gia gần hoàng trang, bởi vì Sùng Đức đế đến hoàng trang nghỉ mát, rất nhiều quan viên cũng đến ở bên cạnh, thuận tiện lui tới họp bàn chính sự.
Gió đêm hơi lạnh, thanh niên mặc áo bào rộng thùng thình tóc dài tới eo, đuôi tóc vẫn còn một chút hơi nước, lười biếng dựa vào giường mỹ nhân, xem văn kiện trong tay, phía trên chằng chịt chữ đều ghi lại hành động hằng ngày của một người, cũng không biết xem đến đâu rồi, sắc mặt vốn lười biếng khẽ thay đổi, trong nháy mắt âm u.
Chiếu Quang ngẩng đầu nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, trong lòng lại lần nữa thấp nén nhang cho Ôn thiếu gia chọc giận thiếu gia nhà hắn.
Hi vọng ngày mai thời tiết tốt, Ôn thiếu gia có thể chạy xa đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook