Hiền Thê Ngốc Nghếch
-
Chương 131
Ôn Ngạn Bình dẫn mấy đứa nhỏ trở về, các bé gấu nhìn thấy Tứ hoàng tử nghiêm chỉnh đứng đó, đều mất hứng.
Gào khóc NGAO, cái hoàng tử kia, cách xa muội muội chúng ta một chút đi!
Tứ hoàng tử coi như không thấy nét mặt bọn họ, đưa ngựa cho thuộc hạ, bình tĩnh lạnh nhạt tham gia leo núi.
Ánh mắt A Tuyết xoay tròn, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa muội muội và Tứ hoàng tử, đem bàn tay nhỏ núc ních thịt của mình nhét vào tay Tứ hoàng tử, cười hì hì: "Tứ điện hạ, mấy ngày trước A Tuyết bị thương, bây giờ mông rất đau, huynh dắt A Tuyết đi dược không?"
Tứ hoàng tử: "..." Miễn bàn, muốn hắn nắm tay sinh vật giống đực? Không thể nào. Hắn muốn dắt tay mềm mại của tiểu cô nương!
Tiểu cô nương ngây thơ dịu dàng nghe thấy lời ca ca nói, tự động chạy tới dắt tay còn lại của ca ca, Tứ hoàng tử cảm thấy cả người không tốt, loại này tới từ thế giới hung ác thần kỳ nào vậy?
Thế là loại chuyện sáng sớm leo núi rèn luyện thân thể này dưới oán niệm của Tứ hoàng tử và sự giày vò của các bé gấu cứ vậy mà kết thúc, lúc mặt trời lên cao, nhiệt độ bắt đầu nóng bức, mọi người đành phải xuống núi trở về biệt trang.
Trở lại biệt trang, vừa ngồi xuống uống trà lạnh giải nóng, chợt nghe chuyện đích tử Vũ Xuyên Hầu bị thương.
Sao lại bị thương?
Tứ hoàng tử và Như Thúy cô nương có cùng trực giác nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, ba bé gấu cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng khi nghe lần này đích tử Vũ Xuyên Hầu bị thương là do ái thiếp của hắn trực tiếp ra tay tổn thương, mọi người mới biết đã nghi oan cho tiểu cô nương. Chỉ là Tứ hoàng tử âm thầm cười lạnh liên tục, một nữ nhân không an phận, thế mà sủng đến không biết trời cao đất rộng, sợ là lần này hai phủ trở mặt với nhau cũng là do một tay tiểu thiếp kia giở trò quỷ, một tiểu thiếp mà có đủ sức mạnh đả thương một nam nhân đương nhiên có năng lực đối phó hai đứa nhỏ. Mà Thẩm Nhân lại là một kẻ trứng thối, chỉ vì một ái thiếp mà không thèm điều tra rõ ràng liền liều lĩnh ra tay, chọc người không thể dây vào không nói, còn bị một nữ nhân đả thương.
Nghĩ xong, Tứ hoàng tử thương tiếc nhìn về phía tiểu cô nương yêu quý của mình, cảm thấy bé chịu uất ức. Ngược lại tiểu cô nương quên chuyện này rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới tâm tình bỏ không được của hắn, đang chơi với hai tiểu ca ca hết sức cao hứng, hoàn toàn ném hắn sang một bên, khiến cho tâm tình Tứ hoàng tử bắt đầu không tốt.
Đến cùng chỉ là một thiếu niên, mặc dù che giấu tâm tình rất tốt, nhưng lúc không vui, cũng không khỏi lộ ra mấy phần, lạnh mặt nhìn các bé gấu đang chơi cùng một chỗ, cảm thấy bọn chúng nhất định là cố ý.
Bởi vì Ôn Lương không có ở đây, Tứ hoàng tử lưu lại quá lâu cũng không tốt, rất nhanh liền cáo từ.
Thấy hắn rời đi, Ôn Ngạn Bình nhếch miệng cười cười, A Tuyết hưng phấn giơ hay tay, sau đó chập tay với ca ca đang nghiêm mặt bên cạnh, chỉ có tiểu Quý Quý mơ màng nhìn bọn họ, thấy họ cao hứng, cũng mím môi thanh tú cười rộ lên.
A rốt cuộc cũng đuổi được sinh vật tà ác ngấp ngé muội muội nhà mình đi rồi ~~^O^
Như Thúy cười híp mắt nhìn các bé gấu làm ầm ĩ, thấy sắc trời không sai biệt lắm, mới để A Tuyết và Trường Trường đi tới thư phòng học tập với Đàm Ký Khê, nhân tiện dặn nhà bếp đưa điểm tâm lên cho chúng lót dạ.
Ôn Ngạn Bình đang bốc một khổi bánh gạo bỏ vào miệng, thấy Như Thúy cô nương nhìn nhìn mình, trong lòng chấn động, nhanh chóng cười nói: "Nương nhìn con làm gì?"
"Đương nhiên muốn biết Ngạn Bình nhà ta tối hôm qua không ngủ đi đâu chơi?" Như Thúy cô nương bình tĩnh nói.
"..."
***
Chuyện đích tử Vũ Xuyên Hầu bị tiểu thiếp của mình đánh cho nội thương, phải nằm trên giường dưỡng thương nhanh chóng truyền khắp thôn trang xung quanh hoàng trang, sau đó lấy tốc độ của gió truyền tới kinh thành, cái này, ngay cả Vũ Xuyên Hầu cũng ngồi không yên.
Thẩm Nhân là con trai trưởng duy nhất của Vũ Xuyên hầu, cũng là nhất mạch duy nhất của dòng chính, mặc dù thứ tử thứ nữ con kế mẫu cũng có, chỉ là những năm này Vũ Xuyên Hầu phu nhân cố ý phóng túng, đã dưỡng sai lệch thành nhu nhược vô năng, căn bản không dùng được, lại so sánh cũng chỉ có duy nhất đích tử có thể gặp người khác. Huống hồ đích tử và thứ tử thân phận khác biệt, người bình thường đương nhiên coi trọng đích tử, nhưng ai ngờ đích tử này khiến người ta không bớt lo như thế.
Lúc Vũ Xuyên Hầu nghe nói con trai bị một tiểu cô nương sáu tuổi đả thương, dứt khoát không tin, cảm thấy có người cố ý bày mưu đối với Vũ Xuyên Hầu phủ, muốn Vũ Xuyên Hầu phủ mất mặt, vì thế ông ngồi yên. Tiếp theo lại nghe nói con trai bị tiểu thiếp của mình đả thương nằm trên giường không dậy nổi, không ngồi yên được nữa, đây quả thật là trò cười cho tất cả mọi người ở kinh thành.
Trên thực tế, việc Thẩm Nhân bị thương này, đoán chừng người duy nhất phẫn nộ chỉ có mình Vũ Xuyên Hầu phu nhân, trong kinh thành ai không chê cười chuyện Thẩm Nhân là một đại nam nhân lại bị tiểu thiếp của mình ra tay làm tổn thương. Mà người duy nhất nghi ngờ, đại khái chính là Ôn thị.
Hôm qua Ôn thị vừa tới biệt trang, buổi tối liền bị trượng phu gán tội hành hung một trận, tuy rằng trên người bị thương, nhưng những năm gần đây đã thành quen, dù sao chỉ cần bà bà mất hứng, trượng phu bèn cho rằng nàng bất hiền bất hiếu cố ý chọc giận bà bà, đem nàng đánh một trận. Vừa mới bắt đầu còn có thể về nương gia khóc lóc kể lể, thế nhưng phụ thân xem thường, mẫu thân mềm yếu, căn bản không có người ra mặt giúp nàng, thời gian qua dần cũng hết hi vọng, tự học cách bảo vệ mình. Mặc dù bây giờ bị thương, nhưng cũng không phải không chống đỡ nổi.
Mà khiến nàng nghi ngờ chính là, tối hôm qua lúc đang mơ màng ngủ, có người chạy đến trước giường nhìn nàng, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng, lờ mờ giống như một thiếu niên. Thiếu niên kia cái gì cũng không làm cứ như thế rời đi, nhưng nàng không dám nói ra, miễn cho tình cảnh đang khó khăn còn mang mầm tai họa.
Nhưng mà, ai ngờ buổi sáng thức dậy đi hầu hạ bà bà rửa mặt, nghe được trượng phu bị thương ở chỗ Tứ di nương. Bà bà sợ tới mức lỡ tay làm rơi bộ ngọc lưu vân phỉ thúy bà thích nhất, sau đó dẫn theo nàng cùng đi tới viện của Tứ di nương.
Trong lòng Ôn thị hoàn toàn không có cảm tình với trượng phu, thậm chí hận hắn không thể chết ngay lập tức, cho nên khi nhìn thấy thân mình hắn toàn dấu bàn tay, còn mặt thì sưng như cái đầu heo, trong lòng vô cùng hả giận. Mà với tứ cách mang danh là ái thiếp gần đây Vương thị, hai tay sưng đỏ, nhìn qua chính là đánh người quá lâu.
Thấy vẻ mặt trượng phu phẫn nộ chán chường nằm trên giường, Vương thị khoác y phục trốn vào một chỗ khóc nức nở, hai người đều không ngang ngược càn rỡ như bình thường, thấy được nàng càng hả dạ.
Đương nhiên Vũ Xuyên Hầu phu nhân vì con trai bị thương mà khóc sập trời đất, nhất định phải giết chết Vương thị báo thù cho con trai. Chỉ là Thẩm Nhân nhìn tới Vương thị đang khóc hoa lê vũ đái, bộ dáng mảnh mai không nơi nương tựa, cuối cùng mềm lòng, cản mẫu thân hắn lại, chỉ sai người nhốt Vương thị vào nhà củi, chờ hắn khỏe lại sẽ tự mình xử trí.
Chỉ sợ chờ hắn khỏe lại, thấy sắc đẹp Vương thị, vết sẹo đã lành không còn đau nhức, hoàn toàn không nỡ bỏ ái thiếp này đi.
Ôn thị lạnh mắt nhìn một phòng hỗn loạn, không khỏi nghĩ tới cái bóng lưng tối qua, tim đập nhanh mấy nhịp, thế mà suy đoán chuyện Thẩm Nhân bị thương là do hắn gây nên. Cũng bởi vì Thẩm Nhân bị thương, hấp dẫn hết lực chú ý của bà bà, kế tiếp Ôn thị có một đoạn thời gian tương đối yên tĩnh.
Qua ngày thứ hai, Vũ Xuyên Hầu cũng tới biệt trang, tự mình thấy mặt con trai sưng như cái đầu heo, thật sự rất thê thảm, mà con trai lại bị một tiểu thiếp bạo hành ra như thế, làm thanh danh Vũ Xuyên Hầu phủ mất hết, khiến ông vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn hắn càng nguy hiểm, làm cho Thẩm Nhân cảm giác được nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía mẫu thân cầu cứu.
Thấy vẻ mặt trượng phu hận không thể ăn con trai, Vũ Xuyên Hầu phu nhân kinh hãi kêu một tiếng: "Lão gia..."
Vũ Xuyên Hầu phu nhân cường thế như vậy, nguyên nhân cũng do trượng phu nhu nhược, ngày xưa chỉ cần bà kêu một tiếng, trượng phu chưa bao giờ dám nghịch ý bà. Thế nhưng lúc này, vẫn dám bày sắc mặt cho bà nhìn, khiến trong lòng bà rất không thoải mái.
"Phụ nhân ngu xuẩn, sinh ra vật ngu xuẩn!" Vũ Xuyên Hầu chửi ầm một tiếng.
"..."
Thẩm Nhân thấy phụ mẫu bắt đầu cãi vả, trực tiếp kéo chăn che qua đầu giả chết. Ôn thị thấy hai người cãi vả như thế, cũng tìm một góc né tránh.
Ồn ào một hồi, liền ồn ào đến chuyện mấy hôm trước Thẩm Nhân bị đứa nhỏ hung tàn của Ôn phủ đánh bị thương. Vũ Xuyên Hầu càng tức giận sôi lên, chỉ vào mũi thê tử chửi ầm lên: "Bà..cái phụ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ không biết chuyện đường đường là một đại nam nhân bị một đứa nhỏ sáu tuổi đánh che giấu còn không kịp, vẫn muốn ồn ào để cả thiên hạ đều biết, Vũ Xuyên Hầu phủ chúng ta bị các ngươi làm mất hết mặt mũi rồi. Các ngươi còn có thể diện đến Ôn phủ náo, muốn họ nhân lỗi với đứa ngu xuẩn này? Nhìn lại xem, đứa ngu xuẩn này bị tiểu thiếp đả thương, bà còn huyên náo để tất cả mọi người đều biết, có phải muốn Vũ Xuyên Hầu phủ chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ bà mới cam tâm không? Sao nó không bị tiểu thiếp trực tiếp đánh chết đi cho rồi."
Đại khái giữa người với người ở chung chính là như thế, ngươi mạnh ta yếu, ngươi yếu ta liền mạnh mẽ, cả đời Vũ Xuyên Hầu phu nhân cường thế, đột nhiên đối mặt trượng phu nổi dậy mạnh mẽ hơn, thế nên khúm núm như một tiểu tức phụ, nhỏ giọng xen vào: "Lúc trước con trai bị đánh, thiếp cũng không muốn ồn ào đến Ôn phủ, thế nhưng có quý nhân nói, nguyện cho chúng ta chỗ dựa..."
Sau khi Vũ Xuyên hầu nghe xong, sắc mặt đột biến, lập tức không cãi nhau nữa, trực tiếp quát to một tiếng cắt ngang lời bà, sau đó trầm mặt, dẫn thê tử tới một nơi kín đáo tìm hiểu tình hình.
Lời này mặc dù có chút mập mờ, nhưng tiết lộ hành vi lúc trước Vũ Xuyên Hầu phu nhân tới Ôn phủ náo là có người sau lưng thao túng.
Tiếp đó thê tử Vũ Xuyên Hầu giải thích, thậm chí có thủ bút của Đại hoàng tử, lập tức sinh ra tuyệt vọng, càng khiến ông tuyệt vọng chính là, hôm nay ông tới đây cũng là bị Tứ hoàng tử bức tới, so với động tác Đại hoàng tử âm thầm không rõ, Tứ hoàng tử trực tiếp phái người tới nói rõ ràng, chính xác là cảnh cáo ông, nếu Tam tiểu thư Ôn phủ có chuyện gì không tốt, toàn bộ Vũ Xuyên Hầu phủ kết thúc.
***
Trong tay Ôn Ngạn Bình cầm một cái hầu bao xấu muốn chết, đây là do nàng vừa làm xong đấy, tuy xấu đến khó coi, nhưng dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên của nàng, trong lòng vui vẻ cười ha ha, nghĩ xong, liền trực tiếp giắt bên hông, coi như kỷ niệm.
Nàng ở chỗ đó vui vẻ cười, bên này Tiểu Lộ Tử lại thở dài: "Thiếu gia, ngài có nghe tiểu nhân nói không? Gần đây Vũ Xuyên Hầu phủ bị chèn ép nghiêm trọng, nghe nói ngự sử thu thập xong tội của họ, hoàng thượng thu lại tước vị Vũ Xuyên Hầu, nghe nói đích tử Vũ Xuyên Hầu vẫn bệnh liệt giường, gần đây loạn lắm..."
Đối với chuyện Vũ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình không chút hứng thú: "Đại thiếu phu nhân trong phủ họ thế nào?"
Thấy nàng quan tâm Ôn thị, nháy mắt não Tiểu Lộ Tử phình ra, hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình có phải nhìn trúng phụ nhân có chồng rồi nên mới hai lần ba lượt sai hắn tìm hiểu tình hình Ôn thị, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng nói: "Thiếu gia, đương nhiên đại thiếu phu nhân Vũ Xuyên Hầu phủ rất tốt, ngài... có phải quá quan tâm người ta không?" Cẩn thận Hạng công tử về sẽ tức giận đó!
"Đó cũng là một người đáng thương." Ôn Ngạn Bình hít một hơi.
Tiểu Lộ Tử cho rằng nàng lâm vào lưới tình u buồn, càng kinh hãi, thầm nghĩ, thiếu gia ngài cứ đợi Hạng công tử trở về thu thập ngài đi. Về phần tại sao thiếu gia nhà hắn phải chờ một nam nhân dạy dỗ, Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ, Hạng công tử luôn luôn quản thúc thiếu gia như con trai, hoàn toàn không sao cả.
Đúng lúc này, Phi Y cầm thiếp mời được chế tác tinh xảo tiến vào, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng: "Thiếu gia, đây là thiếp mời của Tây Quận Vương phủ, Tây Quận Vương phủ mời ngài tới biệt trang của họ xem hí khúc, nghe nói là ý tứ của mấy vị tiểu thư."
"..."
~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, chủ yếu là muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này để Hồ ly tinh nhanh nhanh xuất hiện ~~
Ta cũng biết các nàng than phiền nội dung truyện kéo dài, thế nên quyết định nhanh chóng chấm dứt nó, xử lý tương đối thô ráp. Đầu mối chính là quá trình phát triển của tiểu cô nương, đều là một vài cảnh sinh hoạt vui vẻ, vì vậy điệu văn hơi nhàm chán, bối cảnh cũng không lớn...
Gào khóc NGAO, cái hoàng tử kia, cách xa muội muội chúng ta một chút đi!
Tứ hoàng tử coi như không thấy nét mặt bọn họ, đưa ngựa cho thuộc hạ, bình tĩnh lạnh nhạt tham gia leo núi.
Ánh mắt A Tuyết xoay tròn, sau đó mạnh mẽ chen vào giữa muội muội và Tứ hoàng tử, đem bàn tay nhỏ núc ních thịt của mình nhét vào tay Tứ hoàng tử, cười hì hì: "Tứ điện hạ, mấy ngày trước A Tuyết bị thương, bây giờ mông rất đau, huynh dắt A Tuyết đi dược không?"
Tứ hoàng tử: "..." Miễn bàn, muốn hắn nắm tay sinh vật giống đực? Không thể nào. Hắn muốn dắt tay mềm mại của tiểu cô nương!
Tiểu cô nương ngây thơ dịu dàng nghe thấy lời ca ca nói, tự động chạy tới dắt tay còn lại của ca ca, Tứ hoàng tử cảm thấy cả người không tốt, loại này tới từ thế giới hung ác thần kỳ nào vậy?
Thế là loại chuyện sáng sớm leo núi rèn luyện thân thể này dưới oán niệm của Tứ hoàng tử và sự giày vò của các bé gấu cứ vậy mà kết thúc, lúc mặt trời lên cao, nhiệt độ bắt đầu nóng bức, mọi người đành phải xuống núi trở về biệt trang.
Trở lại biệt trang, vừa ngồi xuống uống trà lạnh giải nóng, chợt nghe chuyện đích tử Vũ Xuyên Hầu bị thương.
Sao lại bị thương?
Tứ hoàng tử và Như Thúy cô nương có cùng trực giác nhìn về phía Ôn Ngạn Bình, ba bé gấu cũng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng khi nghe lần này đích tử Vũ Xuyên Hầu bị thương là do ái thiếp của hắn trực tiếp ra tay tổn thương, mọi người mới biết đã nghi oan cho tiểu cô nương. Chỉ là Tứ hoàng tử âm thầm cười lạnh liên tục, một nữ nhân không an phận, thế mà sủng đến không biết trời cao đất rộng, sợ là lần này hai phủ trở mặt với nhau cũng là do một tay tiểu thiếp kia giở trò quỷ, một tiểu thiếp mà có đủ sức mạnh đả thương một nam nhân đương nhiên có năng lực đối phó hai đứa nhỏ. Mà Thẩm Nhân lại là một kẻ trứng thối, chỉ vì một ái thiếp mà không thèm điều tra rõ ràng liền liều lĩnh ra tay, chọc người không thể dây vào không nói, còn bị một nữ nhân đả thương.
Nghĩ xong, Tứ hoàng tử thương tiếc nhìn về phía tiểu cô nương yêu quý của mình, cảm thấy bé chịu uất ức. Ngược lại tiểu cô nương quên chuyện này rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới tâm tình bỏ không được của hắn, đang chơi với hai tiểu ca ca hết sức cao hứng, hoàn toàn ném hắn sang một bên, khiến cho tâm tình Tứ hoàng tử bắt đầu không tốt.
Đến cùng chỉ là một thiếu niên, mặc dù che giấu tâm tình rất tốt, nhưng lúc không vui, cũng không khỏi lộ ra mấy phần, lạnh mặt nhìn các bé gấu đang chơi cùng một chỗ, cảm thấy bọn chúng nhất định là cố ý.
Bởi vì Ôn Lương không có ở đây, Tứ hoàng tử lưu lại quá lâu cũng không tốt, rất nhanh liền cáo từ.
Thấy hắn rời đi, Ôn Ngạn Bình nhếch miệng cười cười, A Tuyết hưng phấn giơ hay tay, sau đó chập tay với ca ca đang nghiêm mặt bên cạnh, chỉ có tiểu Quý Quý mơ màng nhìn bọn họ, thấy họ cao hứng, cũng mím môi thanh tú cười rộ lên.
A rốt cuộc cũng đuổi được sinh vật tà ác ngấp ngé muội muội nhà mình đi rồi ~~^O^
Như Thúy cười híp mắt nhìn các bé gấu làm ầm ĩ, thấy sắc trời không sai biệt lắm, mới để A Tuyết và Trường Trường đi tới thư phòng học tập với Đàm Ký Khê, nhân tiện dặn nhà bếp đưa điểm tâm lên cho chúng lót dạ.
Ôn Ngạn Bình đang bốc một khổi bánh gạo bỏ vào miệng, thấy Như Thúy cô nương nhìn nhìn mình, trong lòng chấn động, nhanh chóng cười nói: "Nương nhìn con làm gì?"
"Đương nhiên muốn biết Ngạn Bình nhà ta tối hôm qua không ngủ đi đâu chơi?" Như Thúy cô nương bình tĩnh nói.
"..."
***
Chuyện đích tử Vũ Xuyên Hầu bị tiểu thiếp của mình đánh cho nội thương, phải nằm trên giường dưỡng thương nhanh chóng truyền khắp thôn trang xung quanh hoàng trang, sau đó lấy tốc độ của gió truyền tới kinh thành, cái này, ngay cả Vũ Xuyên Hầu cũng ngồi không yên.
Thẩm Nhân là con trai trưởng duy nhất của Vũ Xuyên hầu, cũng là nhất mạch duy nhất của dòng chính, mặc dù thứ tử thứ nữ con kế mẫu cũng có, chỉ là những năm này Vũ Xuyên Hầu phu nhân cố ý phóng túng, đã dưỡng sai lệch thành nhu nhược vô năng, căn bản không dùng được, lại so sánh cũng chỉ có duy nhất đích tử có thể gặp người khác. Huống hồ đích tử và thứ tử thân phận khác biệt, người bình thường đương nhiên coi trọng đích tử, nhưng ai ngờ đích tử này khiến người ta không bớt lo như thế.
Lúc Vũ Xuyên Hầu nghe nói con trai bị một tiểu cô nương sáu tuổi đả thương, dứt khoát không tin, cảm thấy có người cố ý bày mưu đối với Vũ Xuyên Hầu phủ, muốn Vũ Xuyên Hầu phủ mất mặt, vì thế ông ngồi yên. Tiếp theo lại nghe nói con trai bị tiểu thiếp của mình đả thương nằm trên giường không dậy nổi, không ngồi yên được nữa, đây quả thật là trò cười cho tất cả mọi người ở kinh thành.
Trên thực tế, việc Thẩm Nhân bị thương này, đoán chừng người duy nhất phẫn nộ chỉ có mình Vũ Xuyên Hầu phu nhân, trong kinh thành ai không chê cười chuyện Thẩm Nhân là một đại nam nhân lại bị tiểu thiếp của mình ra tay làm tổn thương. Mà người duy nhất nghi ngờ, đại khái chính là Ôn thị.
Hôm qua Ôn thị vừa tới biệt trang, buổi tối liền bị trượng phu gán tội hành hung một trận, tuy rằng trên người bị thương, nhưng những năm gần đây đã thành quen, dù sao chỉ cần bà bà mất hứng, trượng phu bèn cho rằng nàng bất hiền bất hiếu cố ý chọc giận bà bà, đem nàng đánh một trận. Vừa mới bắt đầu còn có thể về nương gia khóc lóc kể lể, thế nhưng phụ thân xem thường, mẫu thân mềm yếu, căn bản không có người ra mặt giúp nàng, thời gian qua dần cũng hết hi vọng, tự học cách bảo vệ mình. Mặc dù bây giờ bị thương, nhưng cũng không phải không chống đỡ nổi.
Mà khiến nàng nghi ngờ chính là, tối hôm qua lúc đang mơ màng ngủ, có người chạy đến trước giường nhìn nàng, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng, lờ mờ giống như một thiếu niên. Thiếu niên kia cái gì cũng không làm cứ như thế rời đi, nhưng nàng không dám nói ra, miễn cho tình cảnh đang khó khăn còn mang mầm tai họa.
Nhưng mà, ai ngờ buổi sáng thức dậy đi hầu hạ bà bà rửa mặt, nghe được trượng phu bị thương ở chỗ Tứ di nương. Bà bà sợ tới mức lỡ tay làm rơi bộ ngọc lưu vân phỉ thúy bà thích nhất, sau đó dẫn theo nàng cùng đi tới viện của Tứ di nương.
Trong lòng Ôn thị hoàn toàn không có cảm tình với trượng phu, thậm chí hận hắn không thể chết ngay lập tức, cho nên khi nhìn thấy thân mình hắn toàn dấu bàn tay, còn mặt thì sưng như cái đầu heo, trong lòng vô cùng hả giận. Mà với tứ cách mang danh là ái thiếp gần đây Vương thị, hai tay sưng đỏ, nhìn qua chính là đánh người quá lâu.
Thấy vẻ mặt trượng phu phẫn nộ chán chường nằm trên giường, Vương thị khoác y phục trốn vào một chỗ khóc nức nở, hai người đều không ngang ngược càn rỡ như bình thường, thấy được nàng càng hả dạ.
Đương nhiên Vũ Xuyên Hầu phu nhân vì con trai bị thương mà khóc sập trời đất, nhất định phải giết chết Vương thị báo thù cho con trai. Chỉ là Thẩm Nhân nhìn tới Vương thị đang khóc hoa lê vũ đái, bộ dáng mảnh mai không nơi nương tựa, cuối cùng mềm lòng, cản mẫu thân hắn lại, chỉ sai người nhốt Vương thị vào nhà củi, chờ hắn khỏe lại sẽ tự mình xử trí.
Chỉ sợ chờ hắn khỏe lại, thấy sắc đẹp Vương thị, vết sẹo đã lành không còn đau nhức, hoàn toàn không nỡ bỏ ái thiếp này đi.
Ôn thị lạnh mắt nhìn một phòng hỗn loạn, không khỏi nghĩ tới cái bóng lưng tối qua, tim đập nhanh mấy nhịp, thế mà suy đoán chuyện Thẩm Nhân bị thương là do hắn gây nên. Cũng bởi vì Thẩm Nhân bị thương, hấp dẫn hết lực chú ý của bà bà, kế tiếp Ôn thị có một đoạn thời gian tương đối yên tĩnh.
Qua ngày thứ hai, Vũ Xuyên Hầu cũng tới biệt trang, tự mình thấy mặt con trai sưng như cái đầu heo, thật sự rất thê thảm, mà con trai lại bị một tiểu thiếp bạo hành ra như thế, làm thanh danh Vũ Xuyên Hầu phủ mất hết, khiến ông vừa đau lòng vừa hận rèn sắt không thành thép, ánh mắt nhìn hắn càng nguy hiểm, làm cho Thẩm Nhân cảm giác được nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía mẫu thân cầu cứu.
Thấy vẻ mặt trượng phu hận không thể ăn con trai, Vũ Xuyên Hầu phu nhân kinh hãi kêu một tiếng: "Lão gia..."
Vũ Xuyên Hầu phu nhân cường thế như vậy, nguyên nhân cũng do trượng phu nhu nhược, ngày xưa chỉ cần bà kêu một tiếng, trượng phu chưa bao giờ dám nghịch ý bà. Thế nhưng lúc này, vẫn dám bày sắc mặt cho bà nhìn, khiến trong lòng bà rất không thoải mái.
"Phụ nhân ngu xuẩn, sinh ra vật ngu xuẩn!" Vũ Xuyên Hầu chửi ầm một tiếng.
"..."
Thẩm Nhân thấy phụ mẫu bắt đầu cãi vả, trực tiếp kéo chăn che qua đầu giả chết. Ôn thị thấy hai người cãi vả như thế, cũng tìm một góc né tránh.
Ồn ào một hồi, liền ồn ào đến chuyện mấy hôm trước Thẩm Nhân bị đứa nhỏ hung tàn của Ôn phủ đánh bị thương. Vũ Xuyên Hầu càng tức giận sôi lên, chỉ vào mũi thê tử chửi ầm lên: "Bà..cái phụ nhân ngu xuẩn này, chẳng lẽ không biết chuyện đường đường là một đại nam nhân bị một đứa nhỏ sáu tuổi đánh che giấu còn không kịp, vẫn muốn ồn ào để cả thiên hạ đều biết, Vũ Xuyên Hầu phủ chúng ta bị các ngươi làm mất hết mặt mũi rồi. Các ngươi còn có thể diện đến Ôn phủ náo, muốn họ nhân lỗi với đứa ngu xuẩn này? Nhìn lại xem, đứa ngu xuẩn này bị tiểu thiếp đả thương, bà còn huyên náo để tất cả mọi người đều biết, có phải muốn Vũ Xuyên Hầu phủ chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ bà mới cam tâm không? Sao nó không bị tiểu thiếp trực tiếp đánh chết đi cho rồi."
Đại khái giữa người với người ở chung chính là như thế, ngươi mạnh ta yếu, ngươi yếu ta liền mạnh mẽ, cả đời Vũ Xuyên Hầu phu nhân cường thế, đột nhiên đối mặt trượng phu nổi dậy mạnh mẽ hơn, thế nên khúm núm như một tiểu tức phụ, nhỏ giọng xen vào: "Lúc trước con trai bị đánh, thiếp cũng không muốn ồn ào đến Ôn phủ, thế nhưng có quý nhân nói, nguyện cho chúng ta chỗ dựa..."
Sau khi Vũ Xuyên hầu nghe xong, sắc mặt đột biến, lập tức không cãi nhau nữa, trực tiếp quát to một tiếng cắt ngang lời bà, sau đó trầm mặt, dẫn thê tử tới một nơi kín đáo tìm hiểu tình hình.
Lời này mặc dù có chút mập mờ, nhưng tiết lộ hành vi lúc trước Vũ Xuyên Hầu phu nhân tới Ôn phủ náo là có người sau lưng thao túng.
Tiếp đó thê tử Vũ Xuyên Hầu giải thích, thậm chí có thủ bút của Đại hoàng tử, lập tức sinh ra tuyệt vọng, càng khiến ông tuyệt vọng chính là, hôm nay ông tới đây cũng là bị Tứ hoàng tử bức tới, so với động tác Đại hoàng tử âm thầm không rõ, Tứ hoàng tử trực tiếp phái người tới nói rõ ràng, chính xác là cảnh cáo ông, nếu Tam tiểu thư Ôn phủ có chuyện gì không tốt, toàn bộ Vũ Xuyên Hầu phủ kết thúc.
***
Trong tay Ôn Ngạn Bình cầm một cái hầu bao xấu muốn chết, đây là do nàng vừa làm xong đấy, tuy xấu đến khó coi, nhưng dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên của nàng, trong lòng vui vẻ cười ha ha, nghĩ xong, liền trực tiếp giắt bên hông, coi như kỷ niệm.
Nàng ở chỗ đó vui vẻ cười, bên này Tiểu Lộ Tử lại thở dài: "Thiếu gia, ngài có nghe tiểu nhân nói không? Gần đây Vũ Xuyên Hầu phủ bị chèn ép nghiêm trọng, nghe nói ngự sử thu thập xong tội của họ, hoàng thượng thu lại tước vị Vũ Xuyên Hầu, nghe nói đích tử Vũ Xuyên Hầu vẫn bệnh liệt giường, gần đây loạn lắm..."
Đối với chuyện Vũ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình không chút hứng thú: "Đại thiếu phu nhân trong phủ họ thế nào?"
Thấy nàng quan tâm Ôn thị, nháy mắt não Tiểu Lộ Tử phình ra, hoài nghi nhìn thiếu gia nhà mình có phải nhìn trúng phụ nhân có chồng rồi nên mới hai lần ba lượt sai hắn tìm hiểu tình hình Ôn thị, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng nói: "Thiếu gia, đương nhiên đại thiếu phu nhân Vũ Xuyên Hầu phủ rất tốt, ngài... có phải quá quan tâm người ta không?" Cẩn thận Hạng công tử về sẽ tức giận đó!
"Đó cũng là một người đáng thương." Ôn Ngạn Bình hít một hơi.
Tiểu Lộ Tử cho rằng nàng lâm vào lưới tình u buồn, càng kinh hãi, thầm nghĩ, thiếu gia ngài cứ đợi Hạng công tử trở về thu thập ngài đi. Về phần tại sao thiếu gia nhà hắn phải chờ một nam nhân dạy dỗ, Tiểu Lộ Tử tỏ vẻ, Hạng công tử luôn luôn quản thúc thiếu gia như con trai, hoàn toàn không sao cả.
Đúng lúc này, Phi Y cầm thiếp mời được chế tác tinh xảo tiến vào, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng: "Thiếu gia, đây là thiếp mời của Tây Quận Vương phủ, Tây Quận Vương phủ mời ngài tới biệt trang của họ xem hí khúc, nghe nói là ý tứ của mấy vị tiểu thư."
"..."
~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, chủ yếu là muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này để Hồ ly tinh nhanh nhanh xuất hiện ~~
Ta cũng biết các nàng than phiền nội dung truyện kéo dài, thế nên quyết định nhanh chóng chấm dứt nó, xử lý tương đối thô ráp. Đầu mối chính là quá trình phát triển của tiểu cô nương, đều là một vài cảnh sinh hoạt vui vẻ, vì vậy điệu văn hơi nhàm chán, bối cảnh cũng không lớn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook