Hiền Thê Ngốc Nghếch
-
Chương 128
Trên thực tế, đích tử Vũ Xuyên Hầu phủ vì thương tiểu thiếp đến chặn bọn họ, mà Ôn Ngạn Bình cũng đã sớm mang theo kiếm chặn hắn ở đằng kia.
Ngày hôm qua không có một ai, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội không biết chạy đến chỗ hoang dã nào, làm nàng rất lo lắng, nhanh chóng dẫn Trường Trường đi tìm, đương nhiên, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội như khỉ con tắm bùn nhanh chóng trở về, thế nhưng vành mắt A Tuyết hồng hồng-- mông ngã đau quá, đây là phản ứng sinh lý -- muội muội vẻ mặt lã chã - chực khóc,khiến nàng sợ hãi, cho là bọn chúng gặp chuyện không tốt.
Nhìn thấy nàng, Quý Quý bổ nhào vào trong ngực nàng, mềm mại khóc nức nở: "Đại ca, Quý Quý đánh nhau, tiểu ca ca bị ức hiếp..."
Ôn Ngạn Bình lập tức đau lòng không thôi, cũng mặc kệ tiểu muội muội xưa nay ngoan ngoãn làm thế nào đánh nhau, lông mày dựng lên, hung tàn nói: "Ai dám ức hiếp Quý Quý và A Tuyết nhà chúng ta hả? Nói đi, Đại ca đánh hắn cho muội."
A Tuyết cũng nhào về phía trước, chổng mông lên nói: "Đại ca, mông A Tuyết đau, đại thẩm kia trang điểm rất xấu, muốn đánh A Tuyết, còn cứng rắn bắt A Tuyết quỳ xuống..."
Cái này, còn không phải đốt một thùng thuốc súng, ngay cả Trường Trường vốn muốn trách cứ đệ đệ muội muội không nghe lời chạy loạn khắp nơi cũng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nghiêm túc, đi tới sờ sờ mông nhỏ của đệ đệ, vỗ xuống, thấy bé đau đến nhanh chóng lui mông đang vểnh thật cao về, âm thanh mềm mại: "Ngoan, không đau, trở về ca ca bôi thuốc cho đệ."
A Tuyết nghe xong lời này của Trường Trường, liền biết Nhị ca cứng nhắc mềm lòng không mắng mình, nhanh chóng đáng thương lên tiếng, đưa tay ra ôm tiểu chính thái cao bằng mình, ào ào nói: "Nhị ca tốt nhất, hiện giờ A Tuyết rất đau..."
Trường Trường ôm lấy đệ đệ an ủi, Ôn Ngạn Bình cũng tới sờ sờ mông nhỏ bị thương, trong lòng lửa giận ngập trời, quyết định chuyện này không thể để yên! Nếu nàng biết rõ ai dám ức hiếp đệ đệ muội muội của nàng, tuyệt đối không để người đó sống tốt!
Sau khi trở về, các bé gấu dựa vào suy tính riêng của mình nên không báo lại với người lớn, chẳng qua là mông A Tuyết đau một chút, không chỉ có bờ mông ngã bầm xanh, hơn nữa trên cánh tay nhỏ và bàn chân có rất nhiều vết máu đọng, làm sao có thể giấu được bọn nha hoàn hầu hạ, đương nhiên phải đem chuyện này báo cáo với Như Thúy cô nương rồi, Như Thúy cô nương nhanh chóng tới thăm, nhìn thấy trên da non trắng nõn của con trai nhỏ một mảng tím tím xanh mướt chói mắt kinh hãi, lập tức đau lòng vô cùng, đồng thời cũng hỏi rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, chỉ là các bé gấu đã được Ôn Ngạn Bình dặn dò, không nói cho nàng biết nữ nhân khóc chạy đi kia là ái thiếp của Vũ Xuyên Hầu phủ, khiến Như Thúy cho rằng chẳng qua là chạm phải quý nhân vùng phụ cận thôi.
"Nương, nương đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho con xử lý." Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình thề son sắt, cam đoan mình có thể làm tốt.
Thấy nàng một bộ dáng tiểu cẩu cầu ăn, lời muốn nói của Như Thúy cô nương bị nuốt trở vào, cảm thấy nàng trong những năm qua rất có chính kiến của mình, liền đồng ý, quay đầu lại lén nói chuyện này với Ôn Lương. Dù muốn rèn luyện tiểu cô nương, nhưng vì phòng ngừa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nên trước hết cần làm tốt công tác chuẩn bị mới được.
Quả thật Ôn Ngạn Bình có suy tính của riêng mình, dám đánh đệ đệ của nàng còn khiến đệ đệ phải quỳ xuống trước một nữ nhân nhất định không phải loại gì tốt, nàng bỏ qua mới là có quỷ. Mà loại nữ nhân này còn là thiếp thất, một thiếp thất mà thôi lại có thể kiêu ngạo như thế, nhất định là có người bày mưu kế, Ôn Ngạn Bình rất chú ý người nam nhân sau lưng thiếp thất kiêu ngạo kia!
Đối với nữ nhân, trời sinh Ôn Ngạn Bình có một loại thương tiếc, có thể tránh được miễn cho khó xử liền tận lực tránh đi, nhưng đối với nam nhân là chưa từng có, hung tàn không cần nói.
Thế là Ôn Ngạn Bình gọi Tiểu Lộ Tử tới, như vậy như vậy dặn dò một phen.
Ngày hôm sau, tất cả di chứng A Tuyết ngã đã lộ ra, toàn bộ thân mình nhỏ nhắn lộ ra xanh xanh tím tím, thoạt nhìn có chút khủng bố. Ngày hôm qua ngã một cái, đúng là ngã rất nặng, bằng không A Tuyết cũng không đau đến mức rơi nước mắt, đối phương cũng không tức giận đến mức liều mạng đi gây khó dễ cho một đứa nhỏ. Bộ đáng A Tuyết trong mắt mấy đứa nhỏ, thật sự cảm thấy đáng thương cực kỳ, thậm chí Tiểu Quý Quý khóc lên.
Ôn Ngạn Bình thấy thế, vội vàng kéo Quý Quý qua, giáo dục lại bé một lần nữa: "Quý Quý, muội thấy A Tuyết rất đáng thương có phải không?" Thấy tiểu gia hỏa rưng rưng gật đầu, trong lòng Ôn Ngạn Bình âm hiểm cười cười: "Thế nên, tiểu thiếp bị làm hư kia thật đáng ghét, hơn nữa khiến cho nàng ta đáng ghét như vậy, là do nam nhân gây ra. Sau này muội nhất định không được gả cho nam nhân có tiểu thiếp nha, nếu hắn dám nạp tiểu thiếp, Quý Quý liền trực tiếp cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, có biết không?"
"..."
Trường Trường nghe thấy rất nhanh hỏng mất, kêu lên: "Đại ca, không thể dạy muội muội như thế!" Sau đó xoay một vòng: "Về sau nếu thật sự muội phu dám làm chuyện có lỗi với muội muội, tối đa tối đa... Mỗi ngày ba bữa cơm quất hắn một lần là được rồi."
"..."
Đến cùng thì cách nào độc ác hơn? Còn có Trường Trường không phải đệ một mực đọc sách thánh hiền sao? Sao lại đưa ra chủ ý cùi bắp vậy hả?
Được rồi, mặc kệ các bé gấu dạy muội muội ngoan ngoãn dịu dàng như thế nào, thì ngày hôm đó bọn nhỏ đều bị bắt ở nhà không cho phép chạy loạn, đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Ôn Ngạn Bình đặc biệt thay một thân y phục tương đối mộc mạc, len lén ôm tiểu muội muội cùng leo tường chạy.
Thời gian là chạng vạng tối, địa điểm là rừng cây ngày hôm qua, nhân vật là hai nhóm người.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu là một nam nhân tướng mạo có chút anh tuấn, nền tảng không tệ, quan hệ thông gia đều mạnh mẽ liên hợp, rất khó sinh ra đời sau lệch dưa kém táo. Đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, trên thực tế một dung mạo tốt mà không có khí chất tốt phối hợp, cũng là không tốt. Ít nhất là trong mắt Ôn Ngạn Bình, đích tử Vũ Xuyên Hầu phủ này nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng khiến nàng không thoải mái, ánh mắt mơ màng, bọng mắt đặc biệt lớn, màu da cũng đặc biệt trắng, một thân lăng la tơ lụa cũng không chống đỡ được hình tượng một quý công tử nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Ngạn Bình lộ ra vui vẻ, rất tốt, tin tức Tiểu Lộ Tử không tệ, quả nhiên Vũ Xuyên Hầu vì ái thiếp mà ra mặt, nàng đang chờ hắn đây.
Đương nhiên, trong mắt Vũ Xuyên Hầu, Ôn Ngạn Bình chỉ là mặt hàng bình thường, ngược lại là tiểu cô nương nấp sau lưng thiếu niên tuyết trắng đáng yêu, bộ dáng nhút nhát lúc nhìn người, coi như là một đại nam nhân hung ác cũng nhịn không được muốn biểu lộ dáng vẻ dịu dàng miễn cho dọa bé. Có thể thấy được, sau khi lớn lên bé nhất định là một giai nhân tuyệt sắc, ở loại địa phương nông thôn này, thế mà có thể dưỡng ra tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, thật sự là tổ tông phù hộ.
Hơn nữa đích tử Vũ Xuyên Hầu thấy, hai người dám chạy tới đây, thì gan cũng đủ lớn. Xem ra ái thiếp hắn nói không sai, những dã hài tử ở nông thôn này quá hung tàn không để những người có thân phận quý nhân như họ vào mắt, phải dạy dỗ một trận mới được.
Vốn loại chuyện thế này không cần hắn ra mặt, nhưng chỉ vì tiểu thiếp năm ngoái hắn vừa nạp, nàng ta có chút thủ đoạn, khiến đích tử Vũ Xuyên Hầu mê mẩn choáng váng đầu óc, ngay cả chính thê cũng ném sang một bên, dẫn một mình nàng ta đến biệt trang nghỉ ngơi. Cũng vì hắn thịnh sủng, mà đem một nữ nhân nhà nghèo biến thành nữ nhân được sủng ái, ở Vũ Xuyên Hầu phủ kiêu ngạo không kiêng kỵ, lúc này bị đứa nhỏ ở nông thôn làm nàng ta mất hết mặt mũi, làm sao nuốt trôi cục tức này, buổi tối trở về một phen khóc nháo, liền khiến đầu đích tử Vũ Xuyên Hầu nóng lên, phát hỏa, quyết định tự mình dẫn người tới đây báo thù cho ái thiếp.
"Nhìn cái gì? Nhìn nữa móc mắt ngươi!" Ôn Ngạn Bình hung ác nói, cực kỳ chán ghét ánh mắt không đứng đắn của hắn khi nhìn tiểu muội muội, đơn giản mà nói, chính là ý dâm.
"Tiểu tử thối, ngươi biết ta là ai không?"
"Không biết!"
"..."
Đích tử Vũ Xuyên Hầu tức giận đến choáng váng, chỉ tay về phía nàng: "Ngày hôm qua chính các ngươi đả thương ái thiếp của ta?"
"Ai biết đó là nữ nhân từ đâu đến, đại thẩm kia cũng đả thương đệ đệ của ta, làm hại nó hôm nay nằm trên giường đi không nổi, thân thể đều tím xanh, ta còn chưa tìm các ngươi đòi công bằng đâu." Ôn Ngạn Bình cũng đồng dạng trợn mắt nhìn.
"Đại thẩm" hai chữ này lực sát thương vô cùng lớn, đích tử Vũ Xuyên Hầu tức giận đến run rẩy, ái thiếp của hắn năm nay mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa, ở đâu ra "Đại thẩm" hả?
Nửa câu cũng không hài lòng, đấu võ đi.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu cho rằng va chạm với ái thiếp của mình là dã hài tử ở nông thôn nên dẫn theo gia đinh không nhiều lắm, chỉ có bốn tên, cộng với mình nữa là năm đại nam nhân, không tin không thể dạy dỗ một thiếu niên và một tiểu cô nương. Nhưng ai biết hai người này không giống như lẽ thường vẫn nói, tiểu cô nương kia rõ ràng rất đáng yêu, nào biết được một cây roi có thể đùa tốt như thế.
Thoáng một cái Ôn Ngạn Bình đã đánh bại hai gia đinh, mặc khác hai người còn lại một giẫm dưới chân, một sử dụng chuôi kiếm gõ một cái sau lưng, tất cả ngã xuống mặt đất. Dễ dàng đánh bại gia đinh xong, Ôn Ngạn Bình nói với muội muội đang không biết phải làm sao: "Quý Quý, người này chính là lão già dạy hư đại thẩm ngày hôm qua muốn đánh A Tuyết, nhanh ra tay đi!"
Loại lời lẽ coi khinh này là cái gì? Đích tử Vũ Xuyên Hầu vốn cảm thấy bốn gia đinh vô dụng bị đánh bại khiến hắn mất hết mặt mũi, lúc này nghe thấy Ôn Ngạn Bình nói như thế, càng bị chọc giận gần chết. May hắn hắn còn có chút đầu óc, thấy Ôn Ngạn Bình không ra tay, bèn nghĩ muốn bắt tiểu cô nương duy nhất ở đây uy hiếp. Dù sao tiểu cô nương này ngày hôm qua đã đả thương tiểu thiếp của mình, mang bé về cho ái thiếp hả giận.
Tiểu Quý Quý không thích động đao kiếm đánh nhau với người khác, bé học dùng roi chỉ là nghe lời đại ca nói học roi cũng tốt, học võ rèn luyện thân thể, mỗi ngày kiên trì cưỡi ngựa, nhưng bé chưa từng có ý nghĩ dùng những thứ này bắt nạt người khác. Thế nhưng lúc này, dù cho bé không muốn ra tay, đại ca cũng sẽ buộc bé ra tay, hơn nữa mặt mày đích tử Vũ Xuyên Hầu hung tợn đánh tới mình, tiểu gia hỏa sợ hãi, ống tay áo run lên, cây roi trong tay liền rơi ra.
"Ah...ah...ah không được qua đây..."
Mắt Ôn Ngạn Bình sáng lên, nghe thấy tiếng gào khóc của đích tử Vũ Xuyên Hầu, vẫn còn tâm tư chỉ dạy tiên pháp cho muội muội nhà mình, làm thế nào quất, quất ở đâu thì đau hơn, khiến cho tiểu Quý Quý vốn có chút khiếp đảm cuối cùng hồi tâm nghe lời chỉ dạy bên cạnh.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu: QAQ, ah ah ah, hai người thật quá đáng, ta không phải cọc gỗ, tại sao vừa đánh ta vừa sửa chữa tư thế chứ?
Đem người quất một trận xong, Ôn Ngạn Bình mới đi tới, lấy tay che mắt tiểu muội muội, một cước giẫm lên ngực hắn, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương nói: "Nghe nói Tứ di nương trong phủ ngươi không cẩn thận làm bể bình hoa mà thê tử ngươi thích nhất, ngươi lại mắng thê tử ngươi một trận, nói nàng không nên để bình hoa ở đó khiến Tứ di nương làm hỏng làm nàng ta hoảng sợ. A, nam nhân trình độ như ngươi, quả thật rất cặn bã."
Tiểu Lộ Tử rất hữu dụng, ngay cả những chuyện này cũng biết, càng biết rõ chuyện trong Vũ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình càng cảm khái cái này thật hiếm thấy, thế nên lúc này đến chặn người cũng không có chút chột dạ nào.
Hô hấp Vũ Xuyên Hầu cứng lại, đầu nóng lên, phát hỏa: "Ngươi, ngươi là do tiện nhân kia phái tới --- aaa, mau bỏ chân ra!"
Ôn Ngạn Bình giận dữ, dùng sức giẫm ngực hắn, tức giận nói: "A phiii, không cần hạ nhục người khác, nếu không phải tiểu thiếp nhà ngươi to gan lớn mật muốn đánh đệ đệ ta, còn muốn nó quỳ xuống bồi tội, ta mới lười để ý tới ngươi!"
Đem người đạp đến sống dở chết dở, Ôn Ngạn Bình mới ôm tiểu muội muội bị che mắt nghênh ngang rời đi.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu chặn người báo thù không thành, ngược lại bị dạy dỗ một trận, mặc dù chỉ chịu tổn thương da thịt một chút, nhưng sau khi tin tức này truyền về Vũ Xuyên Hầu phủ, khiến phu thê Vũ Xuyên Hầu tức giận không thôi, Vũ Xuyên Hầu phu nhân thương con sốt ruột, tức giận đen mặt nói phải tra xét rõ vấn đề này tại chỗ. So với chuyện vì nữ nhân nên con trai không có đầu óc, bọn họ rõ ràng không thể tin những dân đen kia có can đảm ra tay với con trai mình, có lẽ có người đặc biệt nhắm vào con trai cũng không chừng.
Bởi vì Vũ Xuyên Hầu phu nhân phát ra lời thề muốn tra rõ ràng mọi chuyện, đem kẻ xấu dám đả thương con trai ra dạy dỗ một lần. Cũng bởi Vũ Xuyên Hầu phu nhân bất chấp nhúng tay, chuyện này lúc đầu vốn có thể giải quyết riêng, cuối cùng lại huyên náo đến người phụ cận hoàng trang đều biết cả.
~~
Tác giả: Khụ, yên tâm, Hồ ly tinh sẽ rất nhanh trở lại~~
Ngày hôm qua không có một ai, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội không biết chạy đến chỗ hoang dã nào, làm nàng rất lo lắng, nhanh chóng dẫn Trường Trường đi tìm, đương nhiên, tiểu đệ đệ và tiểu muội muội như khỉ con tắm bùn nhanh chóng trở về, thế nhưng vành mắt A Tuyết hồng hồng-- mông ngã đau quá, đây là phản ứng sinh lý -- muội muội vẻ mặt lã chã - chực khóc,khiến nàng sợ hãi, cho là bọn chúng gặp chuyện không tốt.
Nhìn thấy nàng, Quý Quý bổ nhào vào trong ngực nàng, mềm mại khóc nức nở: "Đại ca, Quý Quý đánh nhau, tiểu ca ca bị ức hiếp..."
Ôn Ngạn Bình lập tức đau lòng không thôi, cũng mặc kệ tiểu muội muội xưa nay ngoan ngoãn làm thế nào đánh nhau, lông mày dựng lên, hung tàn nói: "Ai dám ức hiếp Quý Quý và A Tuyết nhà chúng ta hả? Nói đi, Đại ca đánh hắn cho muội."
A Tuyết cũng nhào về phía trước, chổng mông lên nói: "Đại ca, mông A Tuyết đau, đại thẩm kia trang điểm rất xấu, muốn đánh A Tuyết, còn cứng rắn bắt A Tuyết quỳ xuống..."
Cái này, còn không phải đốt một thùng thuốc súng, ngay cả Trường Trường vốn muốn trách cứ đệ đệ muội muội không nghe lời chạy loạn khắp nơi cũng nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nghiêm túc, đi tới sờ sờ mông nhỏ của đệ đệ, vỗ xuống, thấy bé đau đến nhanh chóng lui mông đang vểnh thật cao về, âm thanh mềm mại: "Ngoan, không đau, trở về ca ca bôi thuốc cho đệ."
A Tuyết nghe xong lời này của Trường Trường, liền biết Nhị ca cứng nhắc mềm lòng không mắng mình, nhanh chóng đáng thương lên tiếng, đưa tay ra ôm tiểu chính thái cao bằng mình, ào ào nói: "Nhị ca tốt nhất, hiện giờ A Tuyết rất đau..."
Trường Trường ôm lấy đệ đệ an ủi, Ôn Ngạn Bình cũng tới sờ sờ mông nhỏ bị thương, trong lòng lửa giận ngập trời, quyết định chuyện này không thể để yên! Nếu nàng biết rõ ai dám ức hiếp đệ đệ muội muội của nàng, tuyệt đối không để người đó sống tốt!
Sau khi trở về, các bé gấu dựa vào suy tính riêng của mình nên không báo lại với người lớn, chẳng qua là mông A Tuyết đau một chút, không chỉ có bờ mông ngã bầm xanh, hơn nữa trên cánh tay nhỏ và bàn chân có rất nhiều vết máu đọng, làm sao có thể giấu được bọn nha hoàn hầu hạ, đương nhiên phải đem chuyện này báo cáo với Như Thúy cô nương rồi, Như Thúy cô nương nhanh chóng tới thăm, nhìn thấy trên da non trắng nõn của con trai nhỏ một mảng tím tím xanh mướt chói mắt kinh hãi, lập tức đau lòng vô cùng, đồng thời cũng hỏi rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, chỉ là các bé gấu đã được Ôn Ngạn Bình dặn dò, không nói cho nàng biết nữ nhân khóc chạy đi kia là ái thiếp của Vũ Xuyên Hầu phủ, khiến Như Thúy cho rằng chẳng qua là chạm phải quý nhân vùng phụ cận thôi.
"Nương, nương đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho con xử lý." Vẻ mặt Ôn Ngạn Bình thề son sắt, cam đoan mình có thể làm tốt.
Thấy nàng một bộ dáng tiểu cẩu cầu ăn, lời muốn nói của Như Thúy cô nương bị nuốt trở vào, cảm thấy nàng trong những năm qua rất có chính kiến của mình, liền đồng ý, quay đầu lại lén nói chuyện này với Ôn Lương. Dù muốn rèn luyện tiểu cô nương, nhưng vì phòng ngừa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, nên trước hết cần làm tốt công tác chuẩn bị mới được.
Quả thật Ôn Ngạn Bình có suy tính của riêng mình, dám đánh đệ đệ của nàng còn khiến đệ đệ phải quỳ xuống trước một nữ nhân nhất định không phải loại gì tốt, nàng bỏ qua mới là có quỷ. Mà loại nữ nhân này còn là thiếp thất, một thiếp thất mà thôi lại có thể kiêu ngạo như thế, nhất định là có người bày mưu kế, Ôn Ngạn Bình rất chú ý người nam nhân sau lưng thiếp thất kiêu ngạo kia!
Đối với nữ nhân, trời sinh Ôn Ngạn Bình có một loại thương tiếc, có thể tránh được miễn cho khó xử liền tận lực tránh đi, nhưng đối với nam nhân là chưa từng có, hung tàn không cần nói.
Thế là Ôn Ngạn Bình gọi Tiểu Lộ Tử tới, như vậy như vậy dặn dò một phen.
Ngày hôm sau, tất cả di chứng A Tuyết ngã đã lộ ra, toàn bộ thân mình nhỏ nhắn lộ ra xanh xanh tím tím, thoạt nhìn có chút khủng bố. Ngày hôm qua ngã một cái, đúng là ngã rất nặng, bằng không A Tuyết cũng không đau đến mức rơi nước mắt, đối phương cũng không tức giận đến mức liều mạng đi gây khó dễ cho một đứa nhỏ. Bộ đáng A Tuyết trong mắt mấy đứa nhỏ, thật sự cảm thấy đáng thương cực kỳ, thậm chí Tiểu Quý Quý khóc lên.
Ôn Ngạn Bình thấy thế, vội vàng kéo Quý Quý qua, giáo dục lại bé một lần nữa: "Quý Quý, muội thấy A Tuyết rất đáng thương có phải không?" Thấy tiểu gia hỏa rưng rưng gật đầu, trong lòng Ôn Ngạn Bình âm hiểm cười cười: "Thế nên, tiểu thiếp bị làm hư kia thật đáng ghét, hơn nữa khiến cho nàng ta đáng ghét như vậy, là do nam nhân gây ra. Sau này muội nhất định không được gả cho nam nhân có tiểu thiếp nha, nếu hắn dám nạp tiểu thiếp, Quý Quý liền trực tiếp cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, có biết không?"
"..."
Trường Trường nghe thấy rất nhanh hỏng mất, kêu lên: "Đại ca, không thể dạy muội muội như thế!" Sau đó xoay một vòng: "Về sau nếu thật sự muội phu dám làm chuyện có lỗi với muội muội, tối đa tối đa... Mỗi ngày ba bữa cơm quất hắn một lần là được rồi."
"..."
Đến cùng thì cách nào độc ác hơn? Còn có Trường Trường không phải đệ một mực đọc sách thánh hiền sao? Sao lại đưa ra chủ ý cùi bắp vậy hả?
Được rồi, mặc kệ các bé gấu dạy muội muội ngoan ngoãn dịu dàng như thế nào, thì ngày hôm đó bọn nhỏ đều bị bắt ở nhà không cho phép chạy loạn, đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Ôn Ngạn Bình đặc biệt thay một thân y phục tương đối mộc mạc, len lén ôm tiểu muội muội cùng leo tường chạy.
Thời gian là chạng vạng tối, địa điểm là rừng cây ngày hôm qua, nhân vật là hai nhóm người.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu là một nam nhân tướng mạo có chút anh tuấn, nền tảng không tệ, quan hệ thông gia đều mạnh mẽ liên hợp, rất khó sinh ra đời sau lệch dưa kém táo. Đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, trên thực tế một dung mạo tốt mà không có khí chất tốt phối hợp, cũng là không tốt. Ít nhất là trong mắt Ôn Ngạn Bình, đích tử Vũ Xuyên Hầu phủ này nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng khiến nàng không thoải mái, ánh mắt mơ màng, bọng mắt đặc biệt lớn, màu da cũng đặc biệt trắng, một thân lăng la tơ lụa cũng không chống đỡ được hình tượng một quý công tử nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ôn Ngạn Bình lộ ra vui vẻ, rất tốt, tin tức Tiểu Lộ Tử không tệ, quả nhiên Vũ Xuyên Hầu vì ái thiếp mà ra mặt, nàng đang chờ hắn đây.
Đương nhiên, trong mắt Vũ Xuyên Hầu, Ôn Ngạn Bình chỉ là mặt hàng bình thường, ngược lại là tiểu cô nương nấp sau lưng thiếu niên tuyết trắng đáng yêu, bộ dáng nhút nhát lúc nhìn người, coi như là một đại nam nhân hung ác cũng nhịn không được muốn biểu lộ dáng vẻ dịu dàng miễn cho dọa bé. Có thể thấy được, sau khi lớn lên bé nhất định là một giai nhân tuyệt sắc, ở loại địa phương nông thôn này, thế mà có thể dưỡng ra tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, thật sự là tổ tông phù hộ.
Hơn nữa đích tử Vũ Xuyên Hầu thấy, hai người dám chạy tới đây, thì gan cũng đủ lớn. Xem ra ái thiếp hắn nói không sai, những dã hài tử ở nông thôn này quá hung tàn không để những người có thân phận quý nhân như họ vào mắt, phải dạy dỗ một trận mới được.
Vốn loại chuyện thế này không cần hắn ra mặt, nhưng chỉ vì tiểu thiếp năm ngoái hắn vừa nạp, nàng ta có chút thủ đoạn, khiến đích tử Vũ Xuyên Hầu mê mẩn choáng váng đầu óc, ngay cả chính thê cũng ném sang một bên, dẫn một mình nàng ta đến biệt trang nghỉ ngơi. Cũng vì hắn thịnh sủng, mà đem một nữ nhân nhà nghèo biến thành nữ nhân được sủng ái, ở Vũ Xuyên Hầu phủ kiêu ngạo không kiêng kỵ, lúc này bị đứa nhỏ ở nông thôn làm nàng ta mất hết mặt mũi, làm sao nuốt trôi cục tức này, buổi tối trở về một phen khóc nháo, liền khiến đầu đích tử Vũ Xuyên Hầu nóng lên, phát hỏa, quyết định tự mình dẫn người tới đây báo thù cho ái thiếp.
"Nhìn cái gì? Nhìn nữa móc mắt ngươi!" Ôn Ngạn Bình hung ác nói, cực kỳ chán ghét ánh mắt không đứng đắn của hắn khi nhìn tiểu muội muội, đơn giản mà nói, chính là ý dâm.
"Tiểu tử thối, ngươi biết ta là ai không?"
"Không biết!"
"..."
Đích tử Vũ Xuyên Hầu tức giận đến choáng váng, chỉ tay về phía nàng: "Ngày hôm qua chính các ngươi đả thương ái thiếp của ta?"
"Ai biết đó là nữ nhân từ đâu đến, đại thẩm kia cũng đả thương đệ đệ của ta, làm hại nó hôm nay nằm trên giường đi không nổi, thân thể đều tím xanh, ta còn chưa tìm các ngươi đòi công bằng đâu." Ôn Ngạn Bình cũng đồng dạng trợn mắt nhìn.
"Đại thẩm" hai chữ này lực sát thương vô cùng lớn, đích tử Vũ Xuyên Hầu tức giận đến run rẩy, ái thiếp của hắn năm nay mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa, ở đâu ra "Đại thẩm" hả?
Nửa câu cũng không hài lòng, đấu võ đi.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu cho rằng va chạm với ái thiếp của mình là dã hài tử ở nông thôn nên dẫn theo gia đinh không nhiều lắm, chỉ có bốn tên, cộng với mình nữa là năm đại nam nhân, không tin không thể dạy dỗ một thiếu niên và một tiểu cô nương. Nhưng ai biết hai người này không giống như lẽ thường vẫn nói, tiểu cô nương kia rõ ràng rất đáng yêu, nào biết được một cây roi có thể đùa tốt như thế.
Thoáng một cái Ôn Ngạn Bình đã đánh bại hai gia đinh, mặc khác hai người còn lại một giẫm dưới chân, một sử dụng chuôi kiếm gõ một cái sau lưng, tất cả ngã xuống mặt đất. Dễ dàng đánh bại gia đinh xong, Ôn Ngạn Bình nói với muội muội đang không biết phải làm sao: "Quý Quý, người này chính là lão già dạy hư đại thẩm ngày hôm qua muốn đánh A Tuyết, nhanh ra tay đi!"
Loại lời lẽ coi khinh này là cái gì? Đích tử Vũ Xuyên Hầu vốn cảm thấy bốn gia đinh vô dụng bị đánh bại khiến hắn mất hết mặt mũi, lúc này nghe thấy Ôn Ngạn Bình nói như thế, càng bị chọc giận gần chết. May hắn hắn còn có chút đầu óc, thấy Ôn Ngạn Bình không ra tay, bèn nghĩ muốn bắt tiểu cô nương duy nhất ở đây uy hiếp. Dù sao tiểu cô nương này ngày hôm qua đã đả thương tiểu thiếp của mình, mang bé về cho ái thiếp hả giận.
Tiểu Quý Quý không thích động đao kiếm đánh nhau với người khác, bé học dùng roi chỉ là nghe lời đại ca nói học roi cũng tốt, học võ rèn luyện thân thể, mỗi ngày kiên trì cưỡi ngựa, nhưng bé chưa từng có ý nghĩ dùng những thứ này bắt nạt người khác. Thế nhưng lúc này, dù cho bé không muốn ra tay, đại ca cũng sẽ buộc bé ra tay, hơn nữa mặt mày đích tử Vũ Xuyên Hầu hung tợn đánh tới mình, tiểu gia hỏa sợ hãi, ống tay áo run lên, cây roi trong tay liền rơi ra.
"Ah...ah...ah không được qua đây..."
Mắt Ôn Ngạn Bình sáng lên, nghe thấy tiếng gào khóc của đích tử Vũ Xuyên Hầu, vẫn còn tâm tư chỉ dạy tiên pháp cho muội muội nhà mình, làm thế nào quất, quất ở đâu thì đau hơn, khiến cho tiểu Quý Quý vốn có chút khiếp đảm cuối cùng hồi tâm nghe lời chỉ dạy bên cạnh.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu: QAQ, ah ah ah, hai người thật quá đáng, ta không phải cọc gỗ, tại sao vừa đánh ta vừa sửa chữa tư thế chứ?
Đem người quất một trận xong, Ôn Ngạn Bình mới đi tới, lấy tay che mắt tiểu muội muội, một cước giẫm lên ngực hắn, dưới ánh mắt sợ hãi của đối phương nói: "Nghe nói Tứ di nương trong phủ ngươi không cẩn thận làm bể bình hoa mà thê tử ngươi thích nhất, ngươi lại mắng thê tử ngươi một trận, nói nàng không nên để bình hoa ở đó khiến Tứ di nương làm hỏng làm nàng ta hoảng sợ. A, nam nhân trình độ như ngươi, quả thật rất cặn bã."
Tiểu Lộ Tử rất hữu dụng, ngay cả những chuyện này cũng biết, càng biết rõ chuyện trong Vũ Xuyên Hầu phủ, Ôn Ngạn Bình càng cảm khái cái này thật hiếm thấy, thế nên lúc này đến chặn người cũng không có chút chột dạ nào.
Hô hấp Vũ Xuyên Hầu cứng lại, đầu nóng lên, phát hỏa: "Ngươi, ngươi là do tiện nhân kia phái tới --- aaa, mau bỏ chân ra!"
Ôn Ngạn Bình giận dữ, dùng sức giẫm ngực hắn, tức giận nói: "A phiii, không cần hạ nhục người khác, nếu không phải tiểu thiếp nhà ngươi to gan lớn mật muốn đánh đệ đệ ta, còn muốn nó quỳ xuống bồi tội, ta mới lười để ý tới ngươi!"
Đem người đạp đến sống dở chết dở, Ôn Ngạn Bình mới ôm tiểu muội muội bị che mắt nghênh ngang rời đi.
Đích tử Vũ Xuyên Hầu chặn người báo thù không thành, ngược lại bị dạy dỗ một trận, mặc dù chỉ chịu tổn thương da thịt một chút, nhưng sau khi tin tức này truyền về Vũ Xuyên Hầu phủ, khiến phu thê Vũ Xuyên Hầu tức giận không thôi, Vũ Xuyên Hầu phu nhân thương con sốt ruột, tức giận đen mặt nói phải tra xét rõ vấn đề này tại chỗ. So với chuyện vì nữ nhân nên con trai không có đầu óc, bọn họ rõ ràng không thể tin những dân đen kia có can đảm ra tay với con trai mình, có lẽ có người đặc biệt nhắm vào con trai cũng không chừng.
Bởi vì Vũ Xuyên Hầu phu nhân phát ra lời thề muốn tra rõ ràng mọi chuyện, đem kẻ xấu dám đả thương con trai ra dạy dỗ một lần. Cũng bởi Vũ Xuyên Hầu phu nhân bất chấp nhúng tay, chuyện này lúc đầu vốn có thể giải quyết riêng, cuối cùng lại huyên náo đến người phụ cận hoàng trang đều biết cả.
~~
Tác giả: Khụ, yên tâm, Hồ ly tinh sẽ rất nhanh trở lại~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook