Hiền Hậu Thực Nhàn
-
Chương 6: Không cần nể mặt kẻ không biết xấu hổ
Edit: Ngọc Hiền Tần
Beta: Sutháiphi
Hôm nay, điểm tâm cũng không tệ lắm, bánh bột ngô, thịt cua thêm hành thái nhỏ, bánh cuốn hồi hương, hai món bánh ngọt làm bằng gạo và mười hai món điểm tâm có hình dạng khác nhau. Triệu Yên Dung dậy quá sớm, khẩu vị không được tốt, chỉ ăn một cái bánh bột ngô, uống nửa bát cháo ngọc bích liền dừng đũa.
Uống một chén trà, nàng chọn một bộ váy dài màu đỏ thêu kim phượng, lại tự mình chọn một chiếc trâm phượng chín đuôi đính ngọc trai màu vàng rực rỡ để Bùi thị cài lên búi tóc của mình.
"Mọi người đều đến đông đủ rồi sao?" Chờ nhóm cung nữ giúp mình chỉnh sửa lại thắt lưng, ép chặt lại đai váy, Triệu Yên Dung hỏi Bạch Lộ.
"Bẩm nương nương, Trinh Phi nương nương, Huệ Phi nương nương và vài vị Chiêu nghi, Chiêu dung, Mỹ nhân đã đến nhưng vẫn có vài vị nương nương không đến." Bạch Lộ cung kính trả lời, cúi người mang giày thêu cẩm tú được đính minh châu ở mũi giày vào cho Triệu Yên Dung.
"Dung Phi đâu?" Triệu Yên Dung nghe vậy thuận miệng hỏi một tiếng, quả nhiên thấy được thân thể của Bạch Lộ cứng đờ.
"Nghe nói là bệnh đau thắt lưng tái phát, nên không tới." Âm thanh Bạch Lộ đè thấp chỉ đủ chủ tớ hai người nghe.
Triệu Yên Dung khẽ nhíu mày: "Hôm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ nàng ta?" Bạch Lộ gật đầu.
Liền thấy trên mặt chủ tử nhà mình lộ ra ý cười hứng thú. "Có trò hay để xem, chúng ta đi."
Vịn tay Bùi thị, Triệu Yên Dung kéo váy phượng thật dài không dính một hạt bụi đi trên hành lang gỗ, vòng qua tấm bình phong to lớn vừa dày vừa nặng, xuất hiện trước mặt nhóm cung phi đã sớm chờ ở tiền điện.
Trong chính điện, chiếc ghế dựa lớn mạ vàng bát bảo song phượng là chỗ ngồi của nàng, phất làn váy về phía sau, liền đoan chính ngồi xuống.
Vốn dĩ nhóm cung phi còn đang nói chuyện phiếm lập tức xếp thành hai hàng, hành lễ với nàng. "Ngồi."
Nghe Hoàng Hậu nương nương ra lệnh một tiếng, nhóm cung phi đứng lên rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Đương nhiên, bốn vị trí gần Hoàng hậu nhất vẫn trống, Hoàng hậu cũng làm như không thấy, nói với các nàng. "Tính ra cũng đã lâu không gặp, bây giờ nhìn lại thấy các vị tỉ muội, có chút mơ hồ, nếu tí nữa bản cung có gọi nhầm tên, các ngươi cũng đừng trách ta."
Mọi người vội vàng đồng thanh, liên tục nói không dám.
Sau khi Hoàng hậu tiến cung lại náo loạn với Hoàng thượng, tâm tình vẫn không tốt, về sau lại bị cấm túc ở Chiêu Dương điện, số lần thấy các nàng cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có thể nhớ đầy đủ mọi người, còn có những người có khuôn mặt tương tự thật sự cũng rất khó khăn.
Tuy rằng Đế Hậu không hòa thuận, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng hậu vẫn có thể trở mình, đủ để chứng minh Hoàng đế vẫn rất coi trọng vị chính thê này.
Cho nên mọi người không ai dám khinh thường, một đám người rất quy củ, thành thật không dám lỗ mãng.
Vị chủ tử này lúc chưa xoay người đã dám một hơi đánh chết hai cung tì, nghe nói còn đánh luôn thái giám tổng quản của Chiêu Dương điện đến thừa sống thiếu chết.
Tổng quản thái giám trong cung đều là các lão nhân mới có thể làm đến chủ quản một cung, sau lưng ít nhiều đều có chút thế lực. Cho dù phạm phải sai lầm cũng không phải mỗi người đều có can đảm như Hoàng hậu, đến bản thân mình vẫn chưa được định tội, đâu dám xông vào chỗ chết mà đánh người.
Hơn nữa vị Hoàng hậu trước mắt này, không còn giống người lúc trước trong trí nhớ của các nàng.
Từ lúc nàng tiến cung, vẻ mặt luôn rất nghiêm túc, nói về quy củ, trừ bỏ ngày đại hôn mặc hỉ phục, các nàng chưa bao giờ thấy Hoàng hậu mặc y phục có màu sắc diễm lệ.
Màu đỏ tươi đẹp, là màu sắc chỉ có Hoàng hậu mới có thể mặc. Màu đỏ giống như ngọn lửa, làm cho mắt mọi người vừa cay, vừa chua xót. Hơn nữa hôm nay, Hoàng hậu cũng không trang điểm quá đậm như trước, khuôn mặt cũng không vì thế mà trắng bệch, mà là một màu trắng thuần khiết, mày kẻ nhạt, tôn lên da thịt toàn thân trắng nõn như ngọc, cả người cũng có vẻ trẻ trung, xinh đẹp hơn rất nhiều.
Thấy những nữ nhân này ngồi xuống đều cúi thấp đầu không nói lời nào, Triệu Yên Dung nở nụ cười.
An phận, như thế này là tốt.
Triệu Yên Dung quét mắt về phía các nữ nhân hầu hạ Hoàng đế, mỗi người đều thùy mị thướt tha. Mỗi ngày đều bị nhiều tiểu mỹ nhân vây quanh như vậy, đôi mắt của Hoàng thượng chỉ sợ là đã mệt nhọc quá độ.
"Tinh thần Lý Chiêu nghi có vẻ không tốt, tối qua ngủ không ngon sao?"
Lý Chiêu nghi được điểm danh vốn chỉ là một cung nữ đốt đèn ở Đông cung, sau này được phong Mỹ nhân. Không lâu sau thì sinh hạ một tiểu công chúa trắng trẻo đáng yêu, khiến Hoàng đế vô cùng vui mừng, mẫu bằng nữ quý, lúc này mới được phong lên Ngũ phẩm Chiêu nghi. Đứng phía sau nàng là Đông Mỹ nhân mặc dù cũng xuất thân từ cung nữ phụ trách giấy mực nhưng không có số mệnh tốt như nàng ta, có thể một phát trúng đích, cho nên bây giờ chỉ là một Thất phẩm Mỹ nhân.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, đêm qua Bảo Châu Công chúa ngủ không ngon, tần thiếp chăm sóc cả đêm, cho nên tinh thần không tốt." Luận về dung mạo, Lý Chiêu nghi so với dàn nữ nhân này cũng chỉ thuộc hạng trung đẳng, chẳng qua là người rất khiêm tốn, ấn tượng của Triệu Yên Dung đối với nàng cũng không xấu.
"Nếu phải mệt mỏi chăm sóc công chúa, vậy ngươi về trước đi. Tinh thần thoải mái mới có thể chăm sóc tốt cho công chúa được." Triệu Yên Dung cầm nắp chén nhẹ nhàng gạt lá trà trên mặt, khi vừa tiến cung, tiểu công chúa vẫn chưa qua trăng tròn, nàng cũng chưa nhìn qua. "Chờ công chúa khá hơn một chút, có thể đưa nàng tới Chiêu Dương điện để bản cung nhìn một chút."
Chỉ là tùy ý nói nhưng trong lòng Lý Chiêu nghi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, thái dương giật giật, hoảng sợ đến mức không biết trả lời thế nào.
Triệu Yên Dung liếc mắt một cái, liền đoán ra tâm tư của nàng ta. "Chỉ là nhìn một cái, cũng không phải đưa về nuôi, ngươi sợ cái gì?"
Lý Chiêu nghi lập tức rời chỗ ngồi quỳ xuống, dập đầu liên tục. "Công chúa nếu có thể được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, đó là phúc của nàng, tần thiếp vô cùng cảm kích."
Lời này đúng là miệng nói mà tâm không nói, không thấy nàng ta đã khóc lên sao? Làm như Hoàng hậu nàng chính là lão vu bà muốn chia rẽ cốt nhục của người ta vậy.
"Lý Chiêu nghi ăn nói cẩn thận." Triệu Yên Dung để chén trà lên bàn, nhíu mi nói. "Bản cung nói muốn thay ngươi nuôi dưỡng khi nào? Chẳng lẽ về sau các ngươi có đứa nhỏ, đều muốn để cho bản cung nuôi phải không?"
Lý Chiêu nghi nghe vậy thân mình cũng không còn run rẩy, huyết sắc cũng trở lại, lúc ngẩng đầu trên mặt lộ ra chút cảm kích và vui sướng nhưng lại vô cùng chân thành.
"Đi đi, nhìn vẻ mặt này của ngươi thật đáng ghét, trở về chăm sóc đứa nhỏ cho tốt." Triệu Yên Dung căn dặn Mộc Lan vài câu. "Thời tiết cũng dần ấm lên, đứa nhỏ mặc áo vải bông mới tốt, bản cung cho người lấy bảy thước vải bông và lụa trắng, ngươi làm cho nó vài bộ y phục."
Vải bông và lụa trắng không đáng tiền nhưng cũng là một phần tâm ý của Hoàng hậu, cái này so với ban thưởng các thứ thì có vẻ quan tâm chăm sóc hơn.
Lý Chiêu nghi rất cảm kích, nếu hôm nay Hoàng hậu ban thưởng vàng bạc, nàng cũng sẽ không thiếu việc bị kẻ khác đố kị nhưng chỉ có hai tấm vải dệt không đáng giá, cũng không bị nhiều người chú ý tới. Thưởng vải dệt cũng đã phải chịu vài tiếng mắng, người bên ngoài cũng không thể chê cười nàng, Lý Chiêu nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vã xin lỗi lui ra ngoài, quả nhiên đã có cung nữ mang vải cho nàng xem qua, vải mới đặt ở trong hòm, đưa cho cung nữ của nàng mang về.
Hoàng hậu mắng hai tiếng như vậy, không khí vốn đang nghiêm túc căng thẳng như khai lễ truy điệu*, giống như đột nhiên bị người dùng sức nện xuống lớp băng mỏng, lập tức vỡ ra. Trên mặt nhóm cung phi cũng chậm rãi có ý cười, tán gẫu câu được câu không.
(*) Lễ truy điệu: Lễ truy phong cho phi tần đã qua đời. Đoạn này ý nói không khí đang lạnh lẽo giống y như lễ truy phong cho người chết.
Đơn giản là tứ phía nịnh nọt Hoàng hậu, thuận tiện vỗ mông ngựa nam nhân nhà mình, không đúng, là mọi người vỗ chung một cái mông ngựa.
Nịnh nọt một vòng, liền nói chuyện phiếm tới các y phục, trang sức.
Mọi người đều nói, ba nữ nhân thành một sân khấu. Trong điện này trừ nhóm cung nữ, mama, những chủ tử có thể mở miệng nói chuyện cũng bảy đến mười người, trò chuyện một lúc, không khí tất nhiên sẽ náo nhiệt lên.
"Tuy rằng phượng ấn đã giao cho Dung Phi chưởng quản nhưng cung vụ còn lại phần lớn ở trong tay Trang Quý phi, có thể Quý phi nương nương bận rộn nhiều việc, nhất thời không thể tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Một câu nói cho hai vị nương nương thấy điểm mấu chốt, là Trinh Phi ngồi giữa ở vị trí của các phi tần có phân vị cao.
"Đúng vậy, Đoan Phi tỷ tỷ đang hầu hạ Thái hậu cho nên cũng không tới được, thân thể Nhu Phi muội muội luôn không tốt, thường xuyên làm bạn với ấm sắc thuốc. Các nàng không tới thỉnh an cũng được nhưng tại sao lại không thấy Dung Phi muội muội?" Huệ Phi vốn có tiếng nhanh mồm nhanh miệng, Triệu Yên Dung đợi nửa ngày, không phải là chờ đợi những lời này của nàng sao?
Có người làm bậc thang, nàng tất nhiên sẽ ghi nhớ. Triệu Yên Dung cười nói với Huệ Phi. "Vẫn là Huệ Phi cẩn thận, bản cung cũng không nhớ rõ những ai không tới." Nói xong đưa sang một ánh mắt.
Bạch Lộ lập tức tiến lên phía trước thi lễ với nàng: "Nương nương, vừa rồi mama quản sự của Hoa Quang điện tới, nói là bệnh đau lưng của Dung Phi nương nương tái phát, không thể xuống giường được, chờ tốt hơn một chút sẽ tới đây thỉnh an bồi tội với nương nương".
Bệnh đau thắt lưng!
Đuôi lông mày Triệu Yên Dung hơi nhướng lên, đầu tiên là trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó quét mắt tới chỗ Trinh Phi và Huệ Phi đang ngồi, trên mặt lộ ra ý cười âm hiểm.
"Dung Phi muội muội vất vả, vậy để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần đến thỉnh an bản cung. Đi gọi Thái y tới Hoa Quang điện xem bệnh cho Dung Phi muội muội, bệnh đau lưng không thể chậm trễ!"
Hai người Trinh Phi và Huệ Phi tất nhiên hiểu được sau nụ cười của Hoàng hậu có chút ý tứ. Chẳng phải là đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ Dung Phi sao, cho nên Dung Phi mới nói đau thắt lưng không thể đến thỉnh an Hoàng hậu. Ai cũng biết từ lúc Hoàng hậu tiến cung đến nay, số lần Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. Lấy cớ đau thắt lưng không thể đến thỉnh an, không phải là đang thị uy với Hoàng hậu sao?
Huệ Phi cười lạnh một tiếng, đúng là tự cho mình có chút sủng ái, bắt đầu không biết phân cao thấp nặng nhẹ.
Còn lại Trinh Phi khóe miệng khẽ cong, vô cùng bình tĩnh mà uống trà.
Trinh Phi và Huệ Phi là hai người từ lúc Lý Duệ vẫn là Khang Vương đã vào phủ hầu hạ hắn, tất nhiên những phi tử mới tiến cung kiến thức hạn hẹp không thể so bì.
Một phòng nữ nhân ngồi ngay ngắn uống trà, thật giống như lời nói vừa rồi của Hoàng hậu nương nương rất bình thường, trừ bỏ Mai Quý tần tiến cung cùng lúc với Dung Phi, biểu lộ trên mặt rất bình tĩnh, thong dong.
Mai Quý tần năm nay mười sáu, dung nhan xinh đẹp, tính tình điềm đạm nhưng lạnh lùng, cùng với phong hào "Mai" của nàng có vài phần tương tự. Trong số các cung phi tất nhiên không ai dám so với chính cung Hoàng hậu, trong đó chỉ có Dung Phi và Mai Quý tần là có dung mạo đẹp nhất.
Dung Phi có tổ phụ là Liễu Các lão, người ta là nguyên lão tam triều, cùng chức vị với Thừa tướng, ở trong triều có thanh danh và quyền thế cực lớn. Cha của Mai Quý tần chỉ là Chính ngũ phẩm, hiển nhiên là có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp. Cho nên Dung Phi vừa tiến cung đã được phong làm Phi tần Nhị phẩm, người kia chỉ là Chính tứ phẩm Quý tần.
Người ta có thể dựa vào đau thắt lưng, dám không đến thỉnh an Hoàng hậu. Nàng cho dù thật sự đau thắt lưng cũng phải cho người nâng tới đây.
Đây là quy củ, là lễ chế.
Cung phi có phẩm cấp cao tới đâu, chẳng qua cũng là thiếp của Hoàng thượng, sao có thể lớn hơn chính thê? Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Ánh mắt Triệu Yên Dung chuyển một vòng trên người Mai Quý tần, đột nhiên cảm thấy Hoàng đế rất cặn bã, vị này có gương mặt rất trẻ con, rõ ràng vẫn là vị thành niên!
Mai Quý tần vị thành niên quả nhiên đã mở miệng. "Nương nương, tần thiếp nhớ rõ lần trước tới Sướng Xuân viên ngắm tuyết, Đông Mỹ nhân bị trượt ngã trên băng trật hông, ngày hôm sau vẫn tới Chiêu Dương điện thỉnh an nương nương, nương nương còn khen nàng hiểu lễ nghĩa."
Đông Mỹ nhân thấy lời nói bất thiện, nghe được Mai Quý tần đột nhiên kéo nàng vào, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại không tiện bày tỏ ra ngoài. Triệu Yên Dung cũng nhớ mang máng, đó là lúc nàng vào cung được nửa tháng, khi đó Hoàng đế vẫn còn tức giận với nàng, tâm tình nàng cũng không tốt. Đông Mỹ nhân kia ngã cũng không nhẹ, nhưng vẫn vội tới chỗ nàng thỉnh an, mà Dung Phi kia chỉ đau thắt lưng cũng không tới.
"Phải không?" Hoàng hậu giống như nhớ lại điều gì, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa.
"Bản cung cũng không nhớ rõ lắm, nhưng Mai Quý tần đã nói như vậy, Đông Mỹ nhân quả nhiên là người hiểu lễ nghĩa."
Mai Quý tần vội vàng đứng dậy khom người nói. "Tần thiếp không dám nói bậy lừa gạt nương nương."
"Được rồi, biết ngươi là người thành thật." Triệu Yên Dung nói với Bạch Lộ. "Đông Mỹ nhân có làn da trắng, bản cung có một chiếc vòng tay mã não đỏ rất hợp với làn da của nàng, lát nữa lấy tới thưởng."
Đông Mỹ nhân vội vàng tiến lên quỳ xuống. "Tần thiếp không công đức, không dám lĩnh thưởng lớn như vậy."
"Bản cung muốn thưởng cũng không được sao?" Triệu Yên Dung hơi nhướng mi, lộ ra khí thế, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đắn đo của nàng.
Đông Mỹ nhân vừa thấy Hoàng hậu tức giận, liên tục dập đầu tạ ơn.
Được thưởng vòng tay, lại bị Hoàng hậu quở trách một chút, trên mặt Đông Mỹ nhân có chút ngượng ngùng, vốn dĩ đám cung phi đang ghen tị thấy vẻ mặt xanh xanh hồng hồng của nàng, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thật ra Hoàng hậu rất hào phóng nhưng tính tình lại không được tốt, trách không được có một dung mạo đẹp như vậy cũng không được Hoàng đế yêu thích.
Một lát sau, Thái y chẩn bệnh cho Dung Phi cùng Tiểu Giang Tử tiến vào bẩm báo.
Triệu Yên Dung nhìn Thái y tóc hoa râm đang quỳ gối phía dưới, rất ôn hòa mở miệng. "Dung Phi thế nào rồi? Bệnh đau thắt lưng có trị được không?"
Beta: Sutháiphi
Hôm nay, điểm tâm cũng không tệ lắm, bánh bột ngô, thịt cua thêm hành thái nhỏ, bánh cuốn hồi hương, hai món bánh ngọt làm bằng gạo và mười hai món điểm tâm có hình dạng khác nhau. Triệu Yên Dung dậy quá sớm, khẩu vị không được tốt, chỉ ăn một cái bánh bột ngô, uống nửa bát cháo ngọc bích liền dừng đũa.
Uống một chén trà, nàng chọn một bộ váy dài màu đỏ thêu kim phượng, lại tự mình chọn một chiếc trâm phượng chín đuôi đính ngọc trai màu vàng rực rỡ để Bùi thị cài lên búi tóc của mình.
"Mọi người đều đến đông đủ rồi sao?" Chờ nhóm cung nữ giúp mình chỉnh sửa lại thắt lưng, ép chặt lại đai váy, Triệu Yên Dung hỏi Bạch Lộ.
"Bẩm nương nương, Trinh Phi nương nương, Huệ Phi nương nương và vài vị Chiêu nghi, Chiêu dung, Mỹ nhân đã đến nhưng vẫn có vài vị nương nương không đến." Bạch Lộ cung kính trả lời, cúi người mang giày thêu cẩm tú được đính minh châu ở mũi giày vào cho Triệu Yên Dung.
"Dung Phi đâu?" Triệu Yên Dung nghe vậy thuận miệng hỏi một tiếng, quả nhiên thấy được thân thể của Bạch Lộ cứng đờ.
"Nghe nói là bệnh đau thắt lưng tái phát, nên không tới." Âm thanh Bạch Lộ đè thấp chỉ đủ chủ tớ hai người nghe.
Triệu Yên Dung khẽ nhíu mày: "Hôm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ nàng ta?" Bạch Lộ gật đầu.
Liền thấy trên mặt chủ tử nhà mình lộ ra ý cười hứng thú. "Có trò hay để xem, chúng ta đi."
Vịn tay Bùi thị, Triệu Yên Dung kéo váy phượng thật dài không dính một hạt bụi đi trên hành lang gỗ, vòng qua tấm bình phong to lớn vừa dày vừa nặng, xuất hiện trước mặt nhóm cung phi đã sớm chờ ở tiền điện.
Trong chính điện, chiếc ghế dựa lớn mạ vàng bát bảo song phượng là chỗ ngồi của nàng, phất làn váy về phía sau, liền đoan chính ngồi xuống.
Vốn dĩ nhóm cung phi còn đang nói chuyện phiếm lập tức xếp thành hai hàng, hành lễ với nàng. "Ngồi."
Nghe Hoàng Hậu nương nương ra lệnh một tiếng, nhóm cung phi đứng lên rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Đương nhiên, bốn vị trí gần Hoàng hậu nhất vẫn trống, Hoàng hậu cũng làm như không thấy, nói với các nàng. "Tính ra cũng đã lâu không gặp, bây giờ nhìn lại thấy các vị tỉ muội, có chút mơ hồ, nếu tí nữa bản cung có gọi nhầm tên, các ngươi cũng đừng trách ta."
Mọi người vội vàng đồng thanh, liên tục nói không dám.
Sau khi Hoàng hậu tiến cung lại náo loạn với Hoàng thượng, tâm tình vẫn không tốt, về sau lại bị cấm túc ở Chiêu Dương điện, số lần thấy các nàng cộng lại cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có thể nhớ đầy đủ mọi người, còn có những người có khuôn mặt tương tự thật sự cũng rất khó khăn.
Tuy rằng Đế Hậu không hòa thuận, lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng hậu vẫn có thể trở mình, đủ để chứng minh Hoàng đế vẫn rất coi trọng vị chính thê này.
Cho nên mọi người không ai dám khinh thường, một đám người rất quy củ, thành thật không dám lỗ mãng.
Vị chủ tử này lúc chưa xoay người đã dám một hơi đánh chết hai cung tì, nghe nói còn đánh luôn thái giám tổng quản của Chiêu Dương điện đến thừa sống thiếu chết.
Tổng quản thái giám trong cung đều là các lão nhân mới có thể làm đến chủ quản một cung, sau lưng ít nhiều đều có chút thế lực. Cho dù phạm phải sai lầm cũng không phải mỗi người đều có can đảm như Hoàng hậu, đến bản thân mình vẫn chưa được định tội, đâu dám xông vào chỗ chết mà đánh người.
Hơn nữa vị Hoàng hậu trước mắt này, không còn giống người lúc trước trong trí nhớ của các nàng.
Từ lúc nàng tiến cung, vẻ mặt luôn rất nghiêm túc, nói về quy củ, trừ bỏ ngày đại hôn mặc hỉ phục, các nàng chưa bao giờ thấy Hoàng hậu mặc y phục có màu sắc diễm lệ.
Màu đỏ tươi đẹp, là màu sắc chỉ có Hoàng hậu mới có thể mặc. Màu đỏ giống như ngọn lửa, làm cho mắt mọi người vừa cay, vừa chua xót. Hơn nữa hôm nay, Hoàng hậu cũng không trang điểm quá đậm như trước, khuôn mặt cũng không vì thế mà trắng bệch, mà là một màu trắng thuần khiết, mày kẻ nhạt, tôn lên da thịt toàn thân trắng nõn như ngọc, cả người cũng có vẻ trẻ trung, xinh đẹp hơn rất nhiều.
Thấy những nữ nhân này ngồi xuống đều cúi thấp đầu không nói lời nào, Triệu Yên Dung nở nụ cười.
An phận, như thế này là tốt.
Triệu Yên Dung quét mắt về phía các nữ nhân hầu hạ Hoàng đế, mỗi người đều thùy mị thướt tha. Mỗi ngày đều bị nhiều tiểu mỹ nhân vây quanh như vậy, đôi mắt của Hoàng thượng chỉ sợ là đã mệt nhọc quá độ.
"Tinh thần Lý Chiêu nghi có vẻ không tốt, tối qua ngủ không ngon sao?"
Lý Chiêu nghi được điểm danh vốn chỉ là một cung nữ đốt đèn ở Đông cung, sau này được phong Mỹ nhân. Không lâu sau thì sinh hạ một tiểu công chúa trắng trẻo đáng yêu, khiến Hoàng đế vô cùng vui mừng, mẫu bằng nữ quý, lúc này mới được phong lên Ngũ phẩm Chiêu nghi. Đứng phía sau nàng là Đông Mỹ nhân mặc dù cũng xuất thân từ cung nữ phụ trách giấy mực nhưng không có số mệnh tốt như nàng ta, có thể một phát trúng đích, cho nên bây giờ chỉ là một Thất phẩm Mỹ nhân.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, đêm qua Bảo Châu Công chúa ngủ không ngon, tần thiếp chăm sóc cả đêm, cho nên tinh thần không tốt." Luận về dung mạo, Lý Chiêu nghi so với dàn nữ nhân này cũng chỉ thuộc hạng trung đẳng, chẳng qua là người rất khiêm tốn, ấn tượng của Triệu Yên Dung đối với nàng cũng không xấu.
"Nếu phải mệt mỏi chăm sóc công chúa, vậy ngươi về trước đi. Tinh thần thoải mái mới có thể chăm sóc tốt cho công chúa được." Triệu Yên Dung cầm nắp chén nhẹ nhàng gạt lá trà trên mặt, khi vừa tiến cung, tiểu công chúa vẫn chưa qua trăng tròn, nàng cũng chưa nhìn qua. "Chờ công chúa khá hơn một chút, có thể đưa nàng tới Chiêu Dương điện để bản cung nhìn một chút."
Chỉ là tùy ý nói nhưng trong lòng Lý Chiêu nghi hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, thái dương giật giật, hoảng sợ đến mức không biết trả lời thế nào.
Triệu Yên Dung liếc mắt một cái, liền đoán ra tâm tư của nàng ta. "Chỉ là nhìn một cái, cũng không phải đưa về nuôi, ngươi sợ cái gì?"
Lý Chiêu nghi lập tức rời chỗ ngồi quỳ xuống, dập đầu liên tục. "Công chúa nếu có thể được Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, đó là phúc của nàng, tần thiếp vô cùng cảm kích."
Lời này đúng là miệng nói mà tâm không nói, không thấy nàng ta đã khóc lên sao? Làm như Hoàng hậu nàng chính là lão vu bà muốn chia rẽ cốt nhục của người ta vậy.
"Lý Chiêu nghi ăn nói cẩn thận." Triệu Yên Dung để chén trà lên bàn, nhíu mi nói. "Bản cung nói muốn thay ngươi nuôi dưỡng khi nào? Chẳng lẽ về sau các ngươi có đứa nhỏ, đều muốn để cho bản cung nuôi phải không?"
Lý Chiêu nghi nghe vậy thân mình cũng không còn run rẩy, huyết sắc cũng trở lại, lúc ngẩng đầu trên mặt lộ ra chút cảm kích và vui sướng nhưng lại vô cùng chân thành.
"Đi đi, nhìn vẻ mặt này của ngươi thật đáng ghét, trở về chăm sóc đứa nhỏ cho tốt." Triệu Yên Dung căn dặn Mộc Lan vài câu. "Thời tiết cũng dần ấm lên, đứa nhỏ mặc áo vải bông mới tốt, bản cung cho người lấy bảy thước vải bông và lụa trắng, ngươi làm cho nó vài bộ y phục."
Vải bông và lụa trắng không đáng tiền nhưng cũng là một phần tâm ý của Hoàng hậu, cái này so với ban thưởng các thứ thì có vẻ quan tâm chăm sóc hơn.
Lý Chiêu nghi rất cảm kích, nếu hôm nay Hoàng hậu ban thưởng vàng bạc, nàng cũng sẽ không thiếu việc bị kẻ khác đố kị nhưng chỉ có hai tấm vải dệt không đáng giá, cũng không bị nhiều người chú ý tới. Thưởng vải dệt cũng đã phải chịu vài tiếng mắng, người bên ngoài cũng không thể chê cười nàng, Lý Chiêu nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vội vã xin lỗi lui ra ngoài, quả nhiên đã có cung nữ mang vải cho nàng xem qua, vải mới đặt ở trong hòm, đưa cho cung nữ của nàng mang về.
Hoàng hậu mắng hai tiếng như vậy, không khí vốn đang nghiêm túc căng thẳng như khai lễ truy điệu*, giống như đột nhiên bị người dùng sức nện xuống lớp băng mỏng, lập tức vỡ ra. Trên mặt nhóm cung phi cũng chậm rãi có ý cười, tán gẫu câu được câu không.
(*) Lễ truy điệu: Lễ truy phong cho phi tần đã qua đời. Đoạn này ý nói không khí đang lạnh lẽo giống y như lễ truy phong cho người chết.
Đơn giản là tứ phía nịnh nọt Hoàng hậu, thuận tiện vỗ mông ngựa nam nhân nhà mình, không đúng, là mọi người vỗ chung một cái mông ngựa.
Nịnh nọt một vòng, liền nói chuyện phiếm tới các y phục, trang sức.
Mọi người đều nói, ba nữ nhân thành một sân khấu. Trong điện này trừ nhóm cung nữ, mama, những chủ tử có thể mở miệng nói chuyện cũng bảy đến mười người, trò chuyện một lúc, không khí tất nhiên sẽ náo nhiệt lên.
"Tuy rằng phượng ấn đã giao cho Dung Phi chưởng quản nhưng cung vụ còn lại phần lớn ở trong tay Trang Quý phi, có thể Quý phi nương nương bận rộn nhiều việc, nhất thời không thể tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Một câu nói cho hai vị nương nương thấy điểm mấu chốt, là Trinh Phi ngồi giữa ở vị trí của các phi tần có phân vị cao.
"Đúng vậy, Đoan Phi tỷ tỷ đang hầu hạ Thái hậu cho nên cũng không tới được, thân thể Nhu Phi muội muội luôn không tốt, thường xuyên làm bạn với ấm sắc thuốc. Các nàng không tới thỉnh an cũng được nhưng tại sao lại không thấy Dung Phi muội muội?" Huệ Phi vốn có tiếng nhanh mồm nhanh miệng, Triệu Yên Dung đợi nửa ngày, không phải là chờ đợi những lời này của nàng sao?
Có người làm bậc thang, nàng tất nhiên sẽ ghi nhớ. Triệu Yên Dung cười nói với Huệ Phi. "Vẫn là Huệ Phi cẩn thận, bản cung cũng không nhớ rõ những ai không tới." Nói xong đưa sang một ánh mắt.
Bạch Lộ lập tức tiến lên phía trước thi lễ với nàng: "Nương nương, vừa rồi mama quản sự của Hoa Quang điện tới, nói là bệnh đau lưng của Dung Phi nương nương tái phát, không thể xuống giường được, chờ tốt hơn một chút sẽ tới đây thỉnh an bồi tội với nương nương".
Bệnh đau thắt lưng!
Đuôi lông mày Triệu Yên Dung hơi nhướng lên, đầu tiên là trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó quét mắt tới chỗ Trinh Phi và Huệ Phi đang ngồi, trên mặt lộ ra ý cười âm hiểm.
"Dung Phi muội muội vất vả, vậy để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần đến thỉnh an bản cung. Đi gọi Thái y tới Hoa Quang điện xem bệnh cho Dung Phi muội muội, bệnh đau lưng không thể chậm trễ!"
Hai người Trinh Phi và Huệ Phi tất nhiên hiểu được sau nụ cười của Hoàng hậu có chút ý tứ. Chẳng phải là đêm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ Dung Phi sao, cho nên Dung Phi mới nói đau thắt lưng không thể đến thỉnh an Hoàng hậu. Ai cũng biết từ lúc Hoàng hậu tiến cung đến nay, số lần Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ nàng có thể đếm trên đầu ngón tay. Lấy cớ đau thắt lưng không thể đến thỉnh an, không phải là đang thị uy với Hoàng hậu sao?
Huệ Phi cười lạnh một tiếng, đúng là tự cho mình có chút sủng ái, bắt đầu không biết phân cao thấp nặng nhẹ.
Còn lại Trinh Phi khóe miệng khẽ cong, vô cùng bình tĩnh mà uống trà.
Trinh Phi và Huệ Phi là hai người từ lúc Lý Duệ vẫn là Khang Vương đã vào phủ hầu hạ hắn, tất nhiên những phi tử mới tiến cung kiến thức hạn hẹp không thể so bì.
Một phòng nữ nhân ngồi ngay ngắn uống trà, thật giống như lời nói vừa rồi của Hoàng hậu nương nương rất bình thường, trừ bỏ Mai Quý tần tiến cung cùng lúc với Dung Phi, biểu lộ trên mặt rất bình tĩnh, thong dong.
Mai Quý tần năm nay mười sáu, dung nhan xinh đẹp, tính tình điềm đạm nhưng lạnh lùng, cùng với phong hào "Mai" của nàng có vài phần tương tự. Trong số các cung phi tất nhiên không ai dám so với chính cung Hoàng hậu, trong đó chỉ có Dung Phi và Mai Quý tần là có dung mạo đẹp nhất.
Dung Phi có tổ phụ là Liễu Các lão, người ta là nguyên lão tam triều, cùng chức vị với Thừa tướng, ở trong triều có thanh danh và quyền thế cực lớn. Cha của Mai Quý tần chỉ là Chính ngũ phẩm, hiển nhiên là có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp. Cho nên Dung Phi vừa tiến cung đã được phong làm Phi tần Nhị phẩm, người kia chỉ là Chính tứ phẩm Quý tần.
Người ta có thể dựa vào đau thắt lưng, dám không đến thỉnh an Hoàng hậu. Nàng cho dù thật sự đau thắt lưng cũng phải cho người nâng tới đây.
Đây là quy củ, là lễ chế.
Cung phi có phẩm cấp cao tới đâu, chẳng qua cũng là thiếp của Hoàng thượng, sao có thể lớn hơn chính thê? Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy. Ánh mắt Triệu Yên Dung chuyển một vòng trên người Mai Quý tần, đột nhiên cảm thấy Hoàng đế rất cặn bã, vị này có gương mặt rất trẻ con, rõ ràng vẫn là vị thành niên!
Mai Quý tần vị thành niên quả nhiên đã mở miệng. "Nương nương, tần thiếp nhớ rõ lần trước tới Sướng Xuân viên ngắm tuyết, Đông Mỹ nhân bị trượt ngã trên băng trật hông, ngày hôm sau vẫn tới Chiêu Dương điện thỉnh an nương nương, nương nương còn khen nàng hiểu lễ nghĩa."
Đông Mỹ nhân thấy lời nói bất thiện, nghe được Mai Quý tần đột nhiên kéo nàng vào, trong lòng có chút lo lắng, nhưng lại không tiện bày tỏ ra ngoài. Triệu Yên Dung cũng nhớ mang máng, đó là lúc nàng vào cung được nửa tháng, khi đó Hoàng đế vẫn còn tức giận với nàng, tâm tình nàng cũng không tốt. Đông Mỹ nhân kia ngã cũng không nhẹ, nhưng vẫn vội tới chỗ nàng thỉnh an, mà Dung Phi kia chỉ đau thắt lưng cũng không tới.
"Phải không?" Hoàng hậu giống như nhớ lại điều gì, trên mặt lộ ra tươi cười ôn hòa.
"Bản cung cũng không nhớ rõ lắm, nhưng Mai Quý tần đã nói như vậy, Đông Mỹ nhân quả nhiên là người hiểu lễ nghĩa."
Mai Quý tần vội vàng đứng dậy khom người nói. "Tần thiếp không dám nói bậy lừa gạt nương nương."
"Được rồi, biết ngươi là người thành thật." Triệu Yên Dung nói với Bạch Lộ. "Đông Mỹ nhân có làn da trắng, bản cung có một chiếc vòng tay mã não đỏ rất hợp với làn da của nàng, lát nữa lấy tới thưởng."
Đông Mỹ nhân vội vàng tiến lên quỳ xuống. "Tần thiếp không công đức, không dám lĩnh thưởng lớn như vậy."
"Bản cung muốn thưởng cũng không được sao?" Triệu Yên Dung hơi nhướng mi, lộ ra khí thế, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đắn đo của nàng.
Đông Mỹ nhân vừa thấy Hoàng hậu tức giận, liên tục dập đầu tạ ơn.
Được thưởng vòng tay, lại bị Hoàng hậu quở trách một chút, trên mặt Đông Mỹ nhân có chút ngượng ngùng, vốn dĩ đám cung phi đang ghen tị thấy vẻ mặt xanh xanh hồng hồng của nàng, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.
Thật ra Hoàng hậu rất hào phóng nhưng tính tình lại không được tốt, trách không được có một dung mạo đẹp như vậy cũng không được Hoàng đế yêu thích.
Một lát sau, Thái y chẩn bệnh cho Dung Phi cùng Tiểu Giang Tử tiến vào bẩm báo.
Triệu Yên Dung nhìn Thái y tóc hoa râm đang quỳ gối phía dưới, rất ôn hòa mở miệng. "Dung Phi thế nào rồi? Bệnh đau thắt lưng có trị được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook