Hiền Hậu Thực Nhàn
-
Chương 3: Yếu thế là Thua
Edit: Như Hiền Dung
Beta: Nguyên Đức Phi
"Ngươi nói cái gì?" Chiếc khăn thêu hồng mai trong tuyết vì chủ nhân đứng dậy mà rơi xuống đất.
Khuôn mặt của Dung Phi bị bôi đầy thuốc mỡ màu xanh lục che lấp hết dung mạo tuyệt sắc. Dung Phi rất tức giận không quan tâm đến thuốc mỡ đang được bôi trên mặt mình, nàng gạt bay ấm trà vẽ hình hoa mai mùa xuân xuống đất.
"Nương nương bớt giận!"
Cung nữ tới báo tin sợ tới mức quỳ rạp dưới đất, cho dù là đầu gối bị mãnh vỡ của ấm trà đâm chảy máu cũng không dám kêu la.
"......" Bộ ngực đẫy đà phập phồng liên hồi, ngón tay siết chặt góc bàn gỗ được sơn bóng, tựa hồ muốn cào nát nó.
"Nương nương, cẩn thận thuốc dán rơi xuống." Giờ này khắc này, cũng chỉ có mình đại cung nữ chưởng quản Hoa Quang điện dám nói chuyện với Dung Phi. "Người đừng quên, Hoàng thượng đã lật thẻ bài của người."
Chỉ một câu nói nhẹ cũng đủ kéo lý trí Dung Phi trở về.
"Đều cút đi, hai ngày này các ngươi nên yên phận làm việc cho bản cung, nghe rõ chưa?"
"Vâng!"
Trừ bỏ đại cung nữ Tiếu Trầm Mặc, những người khác đều bị Dung Phi đuổi ra ngoài.
"Không ngờ mạng của tiện nhân kia lại lớn như vậy, đắc tội nhân vật lớn cũng có thể thoát." Dung Phi nằm trên ghế quý phi, không cam lòng nói: "Bản cung không hiểu được, rõ ràng là đã tìm được vật chứng ở Chiêu Dương điện, vì cái gì Hoàng thượng không phế nàng, không giết nàng?"
"Tuy rằng tìm được vật chứng ở Chiêu Dương điện, nhưng chất liệu vải trên con búp bê đó là vải Tử La được phát vào Trung thu năm trước, khi đó Hoàng hậu còn chưa tiến cung, cho nên Hoàng thượng chỉ nhốt nàng ở Chiêu Dương Điện." Trầm Mặc đứng sau lưng bóp vai cho Dung Phi nói: "Nương nương, người cũng không nghĩ lại, Hoàng hậu tuy rằng họ Triệu, nhưng nàng cũng là người của Bùi gia. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi nàng còn là biểu muội của Hoàng thượng. Nếu chuyện đó thực sự là do nàng làm, vậy không chỉ mất một cái ghế hậu vị, Triệu gia và Bùi gia cũng bị liên lụy. Một là quan thanh lưu trong triều, một từng trong quân Tư Mã, nếu là tận diệt, không phải sẽ làm cho lòng người bất mãn?"
Dung Phi còn muốn nói gì nữa lại thấy Trầm Mặc đặt ngón trỏ lên môi: "Nương nương, đây là trong cung, việc gì cũng phải cẩn thận, không thể phạm sai lầm. Hoàng thượng bây giờ còn dùng Triệu gia, cho dù hắn rất sủng người, tạm thời cũng sẽ không động đến Hoàng hậu. Người cũng đừng kích động mà làm bậy, vẫn là nên đặt tâm tư lên người Hoàng thượng đi. Chỉ có thánh sủng không suy, người mới thể sống thoải mái ở trong cung này."
Dung Phi thở dài một hơi, bị tiện tì Triệu Yên Dung kia đè trên đầu, nàng làm sao có thể vui được: "Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, nàng ta lại không chết!" Âm thanh có chút căm giận.
"Nương nương, lời nay chỉ nên để trong lòng." Trầm Mặc trầm giọng nói: "Trong cung thế lực phức tạp, cho dù là nô tỳ, người cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, ai là cọc ngầm còn chưa biết đâu! Hoàng hậu chưởng quản phượng ấn, người hết thảy phải cẩn thận, trăm ngàn đừng ỷ vào được Hoàng thượng sủng ái mà hành sự không theo quy củ, sợ là sau chuyện lần này Hoàng hậu sẽ phòng bị người."
"Trầm Mặc, bản cung biết ngươi là người trung thành, những lời này bản cung cũng chỉ nói với ngươi." Dung Phi nắm lấy tay Trầm Mặc: "Bản cung tin tưởng ngươi, bởi vì lúc ngươi theo ta, ngươi mỗi câu đều vì bản cung lo lắng, ngươi chỉ trung thành với bản cung."
Trầm Mặc lắc lắc đầu, nói tiếp: "Còn có Hoàng thượng."
"Đúng rồi đúng rồi, còn có Hoàng thượng." Dung Phi nở nụ cười, trong lời nói mang theo hàm ý làm nũng: "Khuôn mặt này của bản cung cũng không biết có hết sưng hay không, chờ hoàng thượng tới, ta nhất định sẽ cáo trạng với Hoàng thượng."
"Nô tỳ khuyên nương nương vẫn là không nên nói." Trầm Mặc do dự một lát, lên tiếng nhắc nhở. "Hoàng thượng không thích những chuyện này xảy ra trong hậu cung."
"Ừ! Ngươi đi hỏi Thái y viện, ngọc phù nhuận cơ lộ kia tại sao còn chưa đưa đến đây?"
Nghe Dung Phi nói vậy, Trầm Mặc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi làm: "Vâng!"
Sau đó đi ra ngoài điện, xoay người khép cửa phòng lại.
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, trời xanh không mây, hoa trong viện đã muốn mở, trong không khí tràn ngập mùi hương cùng hơi thở của sự sống, làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Tiếu Trầm Mặc ở trong cung đã mười hai năm, những vị chủ tử cũ nàng đã quên gần hết, vị chủ tử nàng đang hầu hạ này mặc dù được sủng ái, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.
Qua một năm nữa nàng sẽ hai mươi lăm tuổi, đã có thể được xuất cung.
Nếu Dung Phi có thể mạnh mẽ bắt lấy thánh tâm, nàng cho dù đủ tuổi để xuất cung cũng không thể.
Nếu thật như vậy, nàng vẫn là nên sớm tính bước tiếp theo.
Triệu Yên Dung gọi tất cả cung nhân Chiêu Dương Điện vào, cung nhân ở nơi này nàng chỉ biết có vài người, số còn lại là trước kia chưa thấy qua, hoặc là lúc nàng gặp chuyện không may mới thay vào.
Trù ếm* là điều cấm kị trong cung,tiền triều đã từng xảy ra, Thái tử dùng hình nhân để nguyền rủa Hoàng đế. Sau khi điều tra ra, không chỉ có mình Thái tử chết, ngay cả mẹ ruột của Thái tử là Hoàng hậu cũng bị "thưởng" một thước lụa trắng. Điều châm chọc là, khi mọi chuyện đã kết thúc, lại phát hiện đó là do một vị Hoàng tử thiết kế. Vị Hoàng tử này có dã tâm nhưng không đủ năng lực để làm Thái tử, Hoàng thượng vì giết oan thê tử và nhi tử của mình nên trong lòng buồn bực không thôi, mấy tháng sau liền băng hà.
Điều buồn cười nhất là kẻ chiến thắng cuối cùng lại là một Hoàng tử không được sủng ái.
Loại bàn tán về chuyện xử án không đầu không đuôi này, rốt cuộc chân tướng cũng không có người nào rõ ràng. Thành Tông Hoàng đế Đại Tề mượn chuyện này làm gương, Thái Hậu và triều thần đều dâng tấu phế tân hậu, nhưng hắn chỉ giam lỏng Triệu Yên Dung ở trong Chiêu Dương điện.
Không thể không nói, Hoàng đế này còn có chút minh mẫn.
Triệu Yên Dung chưa có con, nàng trù Hoàng đế chết làm cái gì? Hay là muốn làm quả phụ?
Hiện tại nàng là Hoàng hậu, nữ nhân trong cung chỉ có mỗi Thái hậu là có thể chèn ép nàng, nàng còn có cái gì không hài lòng?
Cho dù là muốn dùng thuật con rối để giết người, nguyền rủa Thái hậu còn có thể lý giải được, còn nguyền rủa Hoàng đế chết sớm trừ phi là nàng bị bệnh!
Bốn mươi, năm mươi người quỳ gối trong viện, những người bị gọi tên đều ngẩng đầu để Hoàng hậu nương nương nhìn một cái.
Lần này coi như là Hoàng hậu nương nương chết đi sống lại, khổ tận cam lai. Cung nhân Chiêu Dương điện vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Bởi vì đào được một con búp bê bằng vải có ghi ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng ở rừng trúc sau hậu viện Chiêu Dương điện, hai phần ba cung nhân ở Chiêu Dương điện đều bị lôi đi, trong đó đại bộ phận là không còn mạng để trở lại, nên trong điện mới có người mới bổ sung vào.
Nơi này cũng có cơ sở ngầm, nhưng nhân số cũng không nhiều. Trù ếm luôn là điều kiêng kị trong cung, huống chi vị Hoàng hậu này cũng không được Hoàng đế yêu thích, mọi người đều không nghĩ tới, nàng có thể tránh được kiếp nạn này.
Đám người mới được bổ sung vào, đa số là những người không thích tiếp cận với môi trường bên ngoài.
Nếu không phải vậy thì cũng là loại khó dùng, hoặc là tính tình cổ quái.
Hoàng hậu nương nương bình an không chết, giá trị nhân phẩm cung nhân Chiêu Dương điện cũng không cao, nhưng từ sau khi Hoàng hậu nương nương tỉnh lại liền trượng tễ hai cung nữ, điều này làm cho lòng cung nhân không yên.
Đương nhiên Triệu Yên Dung biết tâm tư của những người này, nàng cũng không có ý định đuổi hết đi.
Trong cung Hoàng hậu nếu không có vài cơ sở ngầm, vậy mới đúng là không bình thường. Lòng người khó đoán, ai biết chỗ của nàng đang ẩn giấu người của ai? Ai biết hôm nay nàng đuổi đi một, ngày mai có thêm hai hay không?
Là con người ai không có vài nhược điểm? Đơn giản chính là hai chữ tiền - quyền.
"Mấy ngày nay các ngươi ở Chiêu Dương điện cũng coi như vất vả, nếu là người của bản cung, bản cung tất nhiên sẽ không bạc đãi." Triệu Yên Dung nhìn các nàng, trên mặt không có một chút ý cười. "Bản cung thuộc loại người thích bao che khuyết điểm, nhưng cũng thuộc loại người thù dai. Trong số các ngươi, trừ bỏ mấy vị lão nhân ở Chiêu Dương điện, phần lớn là người mới đến. Các ngươi không thích bản cung, bản cung cũng không ép buộc các ngươi. Mặc kệ các ngươi là người của ai, qua hôm nay, chủ tử của các ngươi chỉ có thể là một mình bản cung."
"Vâng!" Mọi người đồng thanh trả lời.
"Đừng đáp ứng nhanh như vậy." Triệu Yên Dung miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống dưới, hai gò má nàng có chút tái nhợt, giống như gốm sứ thượng hạng, trơn bóng nhẵn nhụi, rất đặt biệt.
"Bản cung cho các ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ, muốn ở lại ta liền giữ, không muốn ở lại liền đi. Bản cung không ép các ngươi, sau này cũng sẽ không đi tìm các ngươi gây phiền toái." Âm thanh Triệu Yên Dung dừng một chút, tiếp nhận ly trà Mộc Lan đưa lên, nhấp một ngụm.
Mộc Lan gật đầu, xoay người về phía đám cung nhân nói: "Các ngươi cũng nên nhớ rõ, nếu đã ở lại thì không được sinh lòng phản bội. Người ở lại, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, nếu lười biếng cũng không có người phạt. Nhưng nếu là phản bội chủ tử, chuyện hôm qua các ngươi cũng đều đã nghe, Chiêu Dương điện không lưu những kẻ hai lòng!"
Hai cung nữ hôm qua bị trượng tễ là kẻ phản chủ, về phần phản như thế nào người bên ngoài cũng không rõ ràng.
Triệu Yên Dung cũng không muốn nói nhiều, chỉ gọi hai thái giám quỳ ở hàng đầu tiên đi vào điện, những người khác đều tự lui xuống.
Nói là thả đi như vậy, nhưng không có khả năng sẽ có người đi. Hoặc là mang theo nhiệm vụ trên người, hoặc là không có chỗ đi. Chiêu Dương điện là cung của Hoàng hậu, không nơi nào có thể diện như ở Chiêu Dương điện.
Có thể ở trong cung làm loạn, bọn họ khẳng định là có người chống lưng.
Lần này Hoàng hậu làm vậy, cũng chỉ là muốn thông báo cho các chủ tử ở sau màn: Bản cung không phát uy, các ngươi cũng đừng nghĩ Hoàng hậu ta là mèo bệnh.
(*Trù ếm: có thể được sử dụng để hại người trực tiếp và gián tiếp. Người bị trù dập sẽ bị ốm đau, tai nạn, hay kể cả thiệt mạng. Trù ếm là một trong những tà thuật ghê sợ nhất, và rất ư là thông dụng ở dân gian. Mục đích trù ếm là để trả thù, hoặc để trấn an, bảo vệ một linh địa, một địa điểm chôn cất bảo vật hay nghĩa trang. Lời trù ếm có thể có hiệu lực ngay tức khắc, hoặc ngấm ngầm nhiều năm tháng. Có những lời trù ếm ám hại đến vài ba thế hệ, ảnh hưởng cả một đại gia tộc.
Tà thuật trù ếm và nguyền nhất là dùng một hình nộm, tức là một tiêu biểu đại diện cho người bị trù. Hình nộm có thể được cấu tạo bởi sáp, đất sét, gỗ, vải hay giấy {những con rối nộm}. Hình nộm sẽ được tác tạo giống hệt người bị trù ếm. Hình nộm càng giống đối tượng, càng có hiệu quả mãnh liệt. Người bị trù sẽ chịu chung số phận với hình nộm của họ, khi bị đánh đập, hành hạ, xúc phạm, hủy diệt qua những hình thức đốt, đâm, bẻ gãy, nhận nước, xúc phạm bởi đồ dơ bẩn hoặc chôn xuống đất.)
Beta: Nguyên Đức Phi
"Ngươi nói cái gì?" Chiếc khăn thêu hồng mai trong tuyết vì chủ nhân đứng dậy mà rơi xuống đất.
Khuôn mặt của Dung Phi bị bôi đầy thuốc mỡ màu xanh lục che lấp hết dung mạo tuyệt sắc. Dung Phi rất tức giận không quan tâm đến thuốc mỡ đang được bôi trên mặt mình, nàng gạt bay ấm trà vẽ hình hoa mai mùa xuân xuống đất.
"Nương nương bớt giận!"
Cung nữ tới báo tin sợ tới mức quỳ rạp dưới đất, cho dù là đầu gối bị mãnh vỡ của ấm trà đâm chảy máu cũng không dám kêu la.
"......" Bộ ngực đẫy đà phập phồng liên hồi, ngón tay siết chặt góc bàn gỗ được sơn bóng, tựa hồ muốn cào nát nó.
"Nương nương, cẩn thận thuốc dán rơi xuống." Giờ này khắc này, cũng chỉ có mình đại cung nữ chưởng quản Hoa Quang điện dám nói chuyện với Dung Phi. "Người đừng quên, Hoàng thượng đã lật thẻ bài của người."
Chỉ một câu nói nhẹ cũng đủ kéo lý trí Dung Phi trở về.
"Đều cút đi, hai ngày này các ngươi nên yên phận làm việc cho bản cung, nghe rõ chưa?"
"Vâng!"
Trừ bỏ đại cung nữ Tiếu Trầm Mặc, những người khác đều bị Dung Phi đuổi ra ngoài.
"Không ngờ mạng của tiện nhân kia lại lớn như vậy, đắc tội nhân vật lớn cũng có thể thoát." Dung Phi nằm trên ghế quý phi, không cam lòng nói: "Bản cung không hiểu được, rõ ràng là đã tìm được vật chứng ở Chiêu Dương điện, vì cái gì Hoàng thượng không phế nàng, không giết nàng?"
"Tuy rằng tìm được vật chứng ở Chiêu Dương điện, nhưng chất liệu vải trên con búp bê đó là vải Tử La được phát vào Trung thu năm trước, khi đó Hoàng hậu còn chưa tiến cung, cho nên Hoàng thượng chỉ nhốt nàng ở Chiêu Dương Điện." Trầm Mặc đứng sau lưng bóp vai cho Dung Phi nói: "Nương nương, người cũng không nghĩ lại, Hoàng hậu tuy rằng họ Triệu, nhưng nàng cũng là người của Bùi gia. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi nàng còn là biểu muội của Hoàng thượng. Nếu chuyện đó thực sự là do nàng làm, vậy không chỉ mất một cái ghế hậu vị, Triệu gia và Bùi gia cũng bị liên lụy. Một là quan thanh lưu trong triều, một từng trong quân Tư Mã, nếu là tận diệt, không phải sẽ làm cho lòng người bất mãn?"
Dung Phi còn muốn nói gì nữa lại thấy Trầm Mặc đặt ngón trỏ lên môi: "Nương nương, đây là trong cung, việc gì cũng phải cẩn thận, không thể phạm sai lầm. Hoàng thượng bây giờ còn dùng Triệu gia, cho dù hắn rất sủng người, tạm thời cũng sẽ không động đến Hoàng hậu. Người cũng đừng kích động mà làm bậy, vẫn là nên đặt tâm tư lên người Hoàng thượng đi. Chỉ có thánh sủng không suy, người mới thể sống thoải mái ở trong cung này."
Dung Phi thở dài một hơi, bị tiện tì Triệu Yên Dung kia đè trên đầu, nàng làm sao có thể vui được: "Đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, nàng ta lại không chết!" Âm thanh có chút căm giận.
"Nương nương, lời nay chỉ nên để trong lòng." Trầm Mặc trầm giọng nói: "Trong cung thế lực phức tạp, cho dù là nô tỳ, người cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm, ai là cọc ngầm còn chưa biết đâu! Hoàng hậu chưởng quản phượng ấn, người hết thảy phải cẩn thận, trăm ngàn đừng ỷ vào được Hoàng thượng sủng ái mà hành sự không theo quy củ, sợ là sau chuyện lần này Hoàng hậu sẽ phòng bị người."
"Trầm Mặc, bản cung biết ngươi là người trung thành, những lời này bản cung cũng chỉ nói với ngươi." Dung Phi nắm lấy tay Trầm Mặc: "Bản cung tin tưởng ngươi, bởi vì lúc ngươi theo ta, ngươi mỗi câu đều vì bản cung lo lắng, ngươi chỉ trung thành với bản cung."
Trầm Mặc lắc lắc đầu, nói tiếp: "Còn có Hoàng thượng."
"Đúng rồi đúng rồi, còn có Hoàng thượng." Dung Phi nở nụ cười, trong lời nói mang theo hàm ý làm nũng: "Khuôn mặt này của bản cung cũng không biết có hết sưng hay không, chờ hoàng thượng tới, ta nhất định sẽ cáo trạng với Hoàng thượng."
"Nô tỳ khuyên nương nương vẫn là không nên nói." Trầm Mặc do dự một lát, lên tiếng nhắc nhở. "Hoàng thượng không thích những chuyện này xảy ra trong hậu cung."
"Ừ! Ngươi đi hỏi Thái y viện, ngọc phù nhuận cơ lộ kia tại sao còn chưa đưa đến đây?"
Nghe Dung Phi nói vậy, Trầm Mặc muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi làm: "Vâng!"
Sau đó đi ra ngoài điện, xoay người khép cửa phòng lại.
Bên ngoài ánh mặt trời chói chang, trời xanh không mây, hoa trong viện đã muốn mở, trong không khí tràn ngập mùi hương cùng hơi thở của sự sống, làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Tiếu Trầm Mặc ở trong cung đã mười hai năm, những vị chủ tử cũ nàng đã quên gần hết, vị chủ tử nàng đang hầu hạ này mặc dù được sủng ái, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.
Qua một năm nữa nàng sẽ hai mươi lăm tuổi, đã có thể được xuất cung.
Nếu Dung Phi có thể mạnh mẽ bắt lấy thánh tâm, nàng cho dù đủ tuổi để xuất cung cũng không thể.
Nếu thật như vậy, nàng vẫn là nên sớm tính bước tiếp theo.
Triệu Yên Dung gọi tất cả cung nhân Chiêu Dương Điện vào, cung nhân ở nơi này nàng chỉ biết có vài người, số còn lại là trước kia chưa thấy qua, hoặc là lúc nàng gặp chuyện không may mới thay vào.
Trù ếm* là điều cấm kị trong cung,tiền triều đã từng xảy ra, Thái tử dùng hình nhân để nguyền rủa Hoàng đế. Sau khi điều tra ra, không chỉ có mình Thái tử chết, ngay cả mẹ ruột của Thái tử là Hoàng hậu cũng bị "thưởng" một thước lụa trắng. Điều châm chọc là, khi mọi chuyện đã kết thúc, lại phát hiện đó là do một vị Hoàng tử thiết kế. Vị Hoàng tử này có dã tâm nhưng không đủ năng lực để làm Thái tử, Hoàng thượng vì giết oan thê tử và nhi tử của mình nên trong lòng buồn bực không thôi, mấy tháng sau liền băng hà.
Điều buồn cười nhất là kẻ chiến thắng cuối cùng lại là một Hoàng tử không được sủng ái.
Loại bàn tán về chuyện xử án không đầu không đuôi này, rốt cuộc chân tướng cũng không có người nào rõ ràng. Thành Tông Hoàng đế Đại Tề mượn chuyện này làm gương, Thái Hậu và triều thần đều dâng tấu phế tân hậu, nhưng hắn chỉ giam lỏng Triệu Yên Dung ở trong Chiêu Dương điện.
Không thể không nói, Hoàng đế này còn có chút minh mẫn.
Triệu Yên Dung chưa có con, nàng trù Hoàng đế chết làm cái gì? Hay là muốn làm quả phụ?
Hiện tại nàng là Hoàng hậu, nữ nhân trong cung chỉ có mỗi Thái hậu là có thể chèn ép nàng, nàng còn có cái gì không hài lòng?
Cho dù là muốn dùng thuật con rối để giết người, nguyền rủa Thái hậu còn có thể lý giải được, còn nguyền rủa Hoàng đế chết sớm trừ phi là nàng bị bệnh!
Bốn mươi, năm mươi người quỳ gối trong viện, những người bị gọi tên đều ngẩng đầu để Hoàng hậu nương nương nhìn một cái.
Lần này coi như là Hoàng hậu nương nương chết đi sống lại, khổ tận cam lai. Cung nhân Chiêu Dương điện vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Bởi vì đào được một con búp bê bằng vải có ghi ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng ở rừng trúc sau hậu viện Chiêu Dương điện, hai phần ba cung nhân ở Chiêu Dương điện đều bị lôi đi, trong đó đại bộ phận là không còn mạng để trở lại, nên trong điện mới có người mới bổ sung vào.
Nơi này cũng có cơ sở ngầm, nhưng nhân số cũng không nhiều. Trù ếm luôn là điều kiêng kị trong cung, huống chi vị Hoàng hậu này cũng không được Hoàng đế yêu thích, mọi người đều không nghĩ tới, nàng có thể tránh được kiếp nạn này.
Đám người mới được bổ sung vào, đa số là những người không thích tiếp cận với môi trường bên ngoài.
Nếu không phải vậy thì cũng là loại khó dùng, hoặc là tính tình cổ quái.
Hoàng hậu nương nương bình an không chết, giá trị nhân phẩm cung nhân Chiêu Dương điện cũng không cao, nhưng từ sau khi Hoàng hậu nương nương tỉnh lại liền trượng tễ hai cung nữ, điều này làm cho lòng cung nhân không yên.
Đương nhiên Triệu Yên Dung biết tâm tư của những người này, nàng cũng không có ý định đuổi hết đi.
Trong cung Hoàng hậu nếu không có vài cơ sở ngầm, vậy mới đúng là không bình thường. Lòng người khó đoán, ai biết chỗ của nàng đang ẩn giấu người của ai? Ai biết hôm nay nàng đuổi đi một, ngày mai có thêm hai hay không?
Là con người ai không có vài nhược điểm? Đơn giản chính là hai chữ tiền - quyền.
"Mấy ngày nay các ngươi ở Chiêu Dương điện cũng coi như vất vả, nếu là người của bản cung, bản cung tất nhiên sẽ không bạc đãi." Triệu Yên Dung nhìn các nàng, trên mặt không có một chút ý cười. "Bản cung thuộc loại người thích bao che khuyết điểm, nhưng cũng thuộc loại người thù dai. Trong số các ngươi, trừ bỏ mấy vị lão nhân ở Chiêu Dương điện, phần lớn là người mới đến. Các ngươi không thích bản cung, bản cung cũng không ép buộc các ngươi. Mặc kệ các ngươi là người của ai, qua hôm nay, chủ tử của các ngươi chỉ có thể là một mình bản cung."
"Vâng!" Mọi người đồng thanh trả lời.
"Đừng đáp ứng nhanh như vậy." Triệu Yên Dung miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống dưới, hai gò má nàng có chút tái nhợt, giống như gốm sứ thượng hạng, trơn bóng nhẵn nhụi, rất đặt biệt.
"Bản cung cho các ngươi thời gian một ngày để suy nghĩ, muốn ở lại ta liền giữ, không muốn ở lại liền đi. Bản cung không ép các ngươi, sau này cũng sẽ không đi tìm các ngươi gây phiền toái." Âm thanh Triệu Yên Dung dừng một chút, tiếp nhận ly trà Mộc Lan đưa lên, nhấp một ngụm.
Mộc Lan gật đầu, xoay người về phía đám cung nhân nói: "Các ngươi cũng nên nhớ rõ, nếu đã ở lại thì không được sinh lòng phản bội. Người ở lại, chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, nếu lười biếng cũng không có người phạt. Nhưng nếu là phản bội chủ tử, chuyện hôm qua các ngươi cũng đều đã nghe, Chiêu Dương điện không lưu những kẻ hai lòng!"
Hai cung nữ hôm qua bị trượng tễ là kẻ phản chủ, về phần phản như thế nào người bên ngoài cũng không rõ ràng.
Triệu Yên Dung cũng không muốn nói nhiều, chỉ gọi hai thái giám quỳ ở hàng đầu tiên đi vào điện, những người khác đều tự lui xuống.
Nói là thả đi như vậy, nhưng không có khả năng sẽ có người đi. Hoặc là mang theo nhiệm vụ trên người, hoặc là không có chỗ đi. Chiêu Dương điện là cung của Hoàng hậu, không nơi nào có thể diện như ở Chiêu Dương điện.
Có thể ở trong cung làm loạn, bọn họ khẳng định là có người chống lưng.
Lần này Hoàng hậu làm vậy, cũng chỉ là muốn thông báo cho các chủ tử ở sau màn: Bản cung không phát uy, các ngươi cũng đừng nghĩ Hoàng hậu ta là mèo bệnh.
(*Trù ếm: có thể được sử dụng để hại người trực tiếp và gián tiếp. Người bị trù dập sẽ bị ốm đau, tai nạn, hay kể cả thiệt mạng. Trù ếm là một trong những tà thuật ghê sợ nhất, và rất ư là thông dụng ở dân gian. Mục đích trù ếm là để trả thù, hoặc để trấn an, bảo vệ một linh địa, một địa điểm chôn cất bảo vật hay nghĩa trang. Lời trù ếm có thể có hiệu lực ngay tức khắc, hoặc ngấm ngầm nhiều năm tháng. Có những lời trù ếm ám hại đến vài ba thế hệ, ảnh hưởng cả một đại gia tộc.
Tà thuật trù ếm và nguyền nhất là dùng một hình nộm, tức là một tiêu biểu đại diện cho người bị trù. Hình nộm có thể được cấu tạo bởi sáp, đất sét, gỗ, vải hay giấy {những con rối nộm}. Hình nộm sẽ được tác tạo giống hệt người bị trù ếm. Hình nộm càng giống đối tượng, càng có hiệu quả mãnh liệt. Người bị trù sẽ chịu chung số phận với hình nộm của họ, khi bị đánh đập, hành hạ, xúc phạm, hủy diệt qua những hình thức đốt, đâm, bẻ gãy, nhận nước, xúc phạm bởi đồ dơ bẩn hoặc chôn xuống đất.)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook