Hiền Hậu Thực Nhàn
-
Chương 107: (Ngoại truyện 1- Phần 4) Kinh sợ
Chàng biết người chàng thích là ai thì được rồi, những chuyện khác không quan trọng.
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi
Ngụy Thái phi ở gia yến gặp được Đại Lý vương Tiêu Tẩm như mong muốn. Đương nhiên còn có Đại Lý Gia Nghĩa quận chúa Tiêu Mặc Ngâm.
Lúc nhìn thấy tỷ đệ hai người tiến vào, Ngụy Thái phi đỡ ngực, thiếu chút nữa xỉu rồi. Không phải bởi vì nhận ra Tiêu Tẩm chính là thái giám chết bầm kia, mà là bởi vì hình ảnh kia thật đẹp, lão nhân gia hoàn toàn không bình tĩnh được.
Cử chỉ của Đại Lý vương tiêu sái hào phóng, thái độ khiêm tốn lễ độ, Ngụy Thái phi thấy hắn ba trăm sáu mươi độ đẹp không có góc chết, vui đến muốn khóc.
Theo cách nghĩ của Ngụy Thái phi thì hận không thể để cho Đại Lý vương ngồi trước mặt bà, kéo tay hỏi tám đời tổ tông của hắn một lần, lại muốn đào bới hết bạn bè của hắn tới cùng. Tiếc rằng hai người Hoàng Đế và Hoàng Hậu ngồi đằng kia, vừa khéo chắn giữa bà và Đại Lý vương, không những chắn lại mà còn cản một bên, khiến bà muốn nhìn tỉ mỉ một chút cũng phí sức.
Mà người ngồi đối diện là Ngụy An Lan lại đàng hoàng, ngay ngắn, dáng vẻ đặc biệt thùy mị, chẳng qua gò má ửng hồng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Đại Lý vương một cái, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, môi mím mỉm cười, hiển nhiên là hết sức hài lòng với vị trượng phu tương lai này.
Lúc này trong lòng Ngụy Thái phi hoàn toàn yên tâm. Mối hôn sự này quả thực rất tốt, lại nói vẫn là An Lan với cao với người ta. Lúc này gả đi chính là thân Vương phi đường đường chính chính, chỉ là núi cao nước xa, gả đến Đại Lý xa xôi, muốn gặp mặt một lần quả thực rất khó khăn. Trong lòng vừa vui lại vừa buồn, không nhịn được mà rơi lệ.
Hoàng Hậu đang ngồi dựa người lên ghế, thấy Ngụy Thái phi khóc thì vội nhét khăn tay cho bà, nhỏ giọng nói: "Nương nương người sao vậy? Người một nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau, nên vui mới đúng chứ sao lại khóc rồi?"
Thái phi nhận khăn tay lau khóe mắt, hơi nghiêng người nói với Hoàng Hậu: "Không phải bổn cung đang vui sao? Quá cao hứng nên mới nhất thời không nhịn được".
Hoàng Hậu cười phá lên: "Người có phúc như vậy, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý".
Thái phi cũng cười theo: "Còn không phải sao? May mắn lớn nhất của bổn cung chính là kết thiện duyên với Hoàng Thượng. May mắn lớn nhất của Hoàng Thường chính là cưới được hiền hậu như ngươi".
Triệu Yên Dung le lưỡi một cái: "Người nói như vậy ta cũng không có tốt vậy đâu. Hiền hay không hiền gì chứ, có thể sống an nhàn qua ngày mới là tốt nhất".
Thái phi gật đầu một cái, nhè nhẹ vỗ lên mu bàn tay nàng: "Hôm nay là hải thanh hà yến[1], thịnh thế thái bình. Sau này sẽ là những ngày tháng an nhàn của ngươi, chỉ sợ ngươi chê không thú vị thôi".
[1]Hải thanh hà yến: chỉ nước sông Hoàng Hà trong xanh, biển lớn cũng yên bình. Ý chỉ thiên hạ thái bình.
Triệu Yên Dung sờ sờ bụng, có thể rảnh rỗi hay không cũng phải xem đứa bé trong bụng có chịu rảnh rỗi hay không đây.
Bữa cơm này ăn hòa thuận vui vẻ, quân thần đều vui, như cá với nước. Đối với Lý Duệ mà nói, một năm này trôi qua nguy hiểm và gian khổ nhất, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào sung sướng.
-----
Uống đến ngã trái ngã phải, Hoàng Đế nằm ở Chiêu Dương điện, kéo tay Hoàng Hậu, cẩn thận nghĩ lại được mất một năm qua.
"Đời này chuyện ta làm đúng nhất chính là cưới nàng làm hậu". Lý Duệ đắc ý nói: "Nàng xem, từ khi phu thê chúng ta đồng tâm, chúng ta vô kiên bất thôi[2], đánh đâu thắng đó".
[2] Vô kiên bất thôi: ý nói sức mạnh vô cùng to lớn, không gì phá hủy được.
Vậy cũng đúng, Triệu Yên Dung gật đầu, bởi vì người đồng tâm với chàng chính là bổn cô nương ta! Thử đổi nguyên chủ tới đồng tâm với chàng xem sao!
Triệu Yên Dung nằm xuống bên cạnh hắn, cẩn thận che bụng, quay qua nhìn hắn.
Mặc dù Lý Duệ hơi say nhưng ánh mắt sáng ngời, thần trí vẫn thanh tỉnh.
"Ta nói, nếu ta không phải là cháu ngoại gái của Bùi Hầu, ngoại tổ mẫu của ta không phải Bình Dương trưởng công chúa, chàng có đối xử với ta khác đi không?" Hỏi vấn đề này, Triệu Yên Dung cảm thấy có chút ngu xuẩn. Cái này cũng giống như câu hỏi thiếu não ta và mẹ ngươi rơi xuống nước ngươi cứu ai trước vậy.
"Xem như ta không hỏi gì đi, chàng ngủ đi".
Ai biết Lý Duệ suy nghĩ một hồi, còn trả lời nữa. "Nàng không phải là cháu ngoại gái của Bùi Hầu, ta thật không thể nào đưa nàng vào cung được, đừng nói là lập nàng làm hậu". Lý Duệ vừa nói, dùng sức nắm tay Triệu Yên Dung, nắm tay Triệu Yên Dung đặt lên gò má mình, thở dài một hơi: "Nói thật, mới đầu rất thất vọng, cũng từng hối hận, cảm thấy nàng không giống người của Bùi gia. Bùi Hầu quả thực bị mù mới đưa nàng đến trước mặt ta..."
Này này, cứ cho rằng chàng nói chính là tiền chủ nhưng ta cũng không vui bao nhiêu đâu. Lông mày Triệu Yên Dung chau lại, đầu ngón tay dùng sức nhéo lên mu bàn tay Hoàng Đế.
"Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, hết thảy đã thay đổi". Lý Duệ nhắm mắt lại, giọng nói ngày càng thấp: "Trở nên tốt như vậy, tốt như vậy... cho dù nàng từ đâu tới, cho dù nàng là ai, đều là Hoàng Hậu độc nhất vô nhị của ta. Yên Dung, Yên Dung..." Nói mãi cho đến khi không còn tiếng nào nữa.
Vẻ mặt Triệu Yên Dung phức tạp nhìn Lý Duệ ngủ say, kéo chăn dày đắp kín cho hắn. Lý Duệ say, trong lời say đó có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả? Từ khi nào thì hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình chứ? Có lẽ hắn đã sớm nhìn ra có gì không đúng, chẳng qua có chút kinh hãi thế tục. Không hổ làm Hoàng Đế mà, cho dù hoài nghi người bên gối đổi ruột, cũng có thể bình tĩnh, trấn định, không lộ thanh sắc như vậy.
Trong bụng động một chút, nhô lên một chỗ nho nhỏ sau đó lại từ từ biến mất. Đứa nhỏ trong bụng nàng quyền cước đấm đá đây mà. Ánh mắt Triệu Yên Dung nhìn Lý Duệ trở nên ôn nhu.
"Ngủ thật ngon đi". Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái: "Chàng biết ai là người chàng thích là được rồi, những chuyện khác không quan trọng".
-----
Đêm ấy, Ngụy Thái phi kéo tay Ngụy An Lan nói chuyện nhà một hồi lâu với nàng. Chẳng qua phần lớn là những chuyện cũ năm xưa, Ngụy An Lan không rõ ràng lắm, nghe cũng không hiểu lắm. May mà Ngụy An Lan có tính tình trầm tĩnh, biết Ngụy Thái phi cao hứng lại uống nhiều mấy ly nên nói nhiều chút. Nàng ngồi ngay thẳng, để mặc Thái phi kéo tay nàng, nói lải nhải một canh giờ. Nhưng càng nói thì đề tài có chút tín mã do cương[3]. Sau khi bỏ mặc dây cương, liền bắt đầu chạy như điên.
[3] Tín mã do cương: tùy tiện, tùy ý.
Ngụy An Lan rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa xuất giá, có lẽ cả đời này Ngụy Thái phi không thể thuần phục được trượng phu nên mới ký thác hy vọng lên người Ngụy An Lan. Hận không thể đem chuyện nam nữ mà cả đời học được truyền hết.
Ngụy An Lan làm gì nghe qua những chuyện này, sớm đã mắc cỡ đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa bỏ chạy mất rồi.
Ngụy Thái phi nói hăng say: "Nam nhân a, có lúc cũng không cần quá nghe lời hắn, chính là muốn hắn có cầu cũng không được, có được cũng không toại nguyện, ham muốn mà đạt đến mười phần mới có thể có hứng thú được. Phải từ từ mới được, chớ quá nhanh vội, nếu nam nhân hùng tráng, vội vàng lại không ổn..."
"Nương nương!" Ngụy An Lan quả thực nghe không nổi nữa, lấy tay che miệng bà lại, không cho bà nói thêm gì nữa: "Người uống nhiều rồi, gọi bên ngoài mang một chén canh giải rượu tới".
"Bổn cung không say, không say!" Thái phi gỡ tay nàng ra, tiếp tục lải nhải: "Nam nhân tuy tham sắc đẹp, nhưng rèm giường vừa che, đèn vừa tắt thì nằm trên giường ai có thể phân biệt được chứ? Ngươi có nhiều tâm tư chút, nam nhân nếm được mùi vị rồi thì không buông ra nổi..."
"Không có chuyện đó đâu!" Ngụy An Lan nóng vội: "Người đừng nói nữa, con và hắn có thể ở cùng nhau là đã cảm tạ trời đất, những chuyện này người không cần cân nhắc giùm con đâu!"
Cung nhân bên ngoài đang bưng canh giải rượu tới, chỉ thấy Ngụy An Lan che miệng Ngụy Thái phi lại, hai mắt rưng rưng: "An Lan biết nương nương thương con, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt mà, người yên tâm đi!"
Thấy có người đi vào, Ngụy An Lan vội lấy tay lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Thái phi ngồi xếp chân trên giường kinh ngạc nhìn, cũng không nhận canh giải rượu, chỉ lẩm bẩm nói: "Nó nói không có loại chuyện đó, tại sao lại không có? Cũng không phải là thái giám, sao có thể không có..."
Suy nghĩ hồi lâu, Thái phi cảm thấy đầu nhức đến sắp nứt, được cung nhân khuyên lại uống một chán canh giải rượu, cuối cùng ngủ say.
Đến ngày thứ hai, Ngụy An Lan vội tới thỉnh an Ngụy Thái phi, thấy bà tất cả đều bình thường thì một đêm bất an rốt cuộc mới buông xuống.
Thái phi luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng người tuổi tác cũng đã lớn, trí nhớ không tốt lắm. Chỉ luôn cảm thấy đêm qua Ngụy An Lan có nói gì đó rất quan trọng, những dù bà có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Trong lòng Ngụy Thái phi rất thoải mái. Dù sao đời này bà cũng không còn tiếc nuối gì nữa, mấy ngày nữa bà chính là Ngụy Thái Hậu, chưa tới mấy tháng nữa thì Hoàng Hậu cũng sắp sinh con cho Hoàng Thượng, các Thái y đều nói cái thai này của Hoàng Hậu rất giống nam thai. Dưới gối Hoàng Thượng trống không, đặc biệt vẫn không có nhi tử, đây quả thực là đại tâm bệnh của tiền triều hậu cung. Đợi đến khi Hoàng Hậu có nhi tử, thì hoàng tự không còn lo lắng gì nữa, Ngụy An Lan lại thuận lợi gả đi, bà có thể an dưỡng tuổi già rồi.
Những gì bà nghĩ đều rất đúng. Chẳng qua hai tháng sau, Hoàng Hậu đã sinh sớm, ngoài dự liệu của mọi người, đây chính là song thai, còn là long phượng thai. Lý Duệ hết sức vui mừng, mặc dù không đại xá thiên hạ những cũng lệnh giảm thuế ba năm một nửa, khiến thiên hạ vui mừng.
Hoàng Đế vốn muốn đại xá nhưng lại bị Hoàng Hậu ngăn cản. Phạm tội thụ hính vốn chính là quốc pháp, là thiên đạo. Không thể bởi vì nàng sinh nhi tử khuê nữ mà miễn tội chết cho những kẻ sát nhân đó được, cho những kẻ hại người phạm tội đó được phóng thích hồi hương.
"Đây đều là những nhân tố không ổn định của xã hội, chàng không phải đại xá mà là đại loạn. Mang những kẻ phạm tội này thả về nông thôn, e sẽ gieo họa cho bách tính, làm hại thế gian, phong tục này không thể phát triển được".
Hoàng Hậu nương nương kiên trì nên Hoàng Đế đổi thành giảm thuế, sau khi chuyện này truyền đến tiền triều, được không ít tán thành của triều thần. Mặc dù trong đó có nhiều kẻ nịnh bợ, nhưng cũng có không ít người thật lòng khâm phục.
Đến mùng tám tháng tư, Ngụy An Lan xuất giá từ trong cung, Đại Lý vương cưới Nam An huyện chủ, lại được Hoàng Đế đích thân chỉ hôn, hơn nữa Hoàng Đế vừa được long tử phượng nữ, chính lúc cả nước vui mừng, hôn lễ này được chăm chút long trọng.
Phụ thân, huynh trưởng của Ngụy An Lan, đều đến kinh thành đưa dâu, kế mẫu mang theo ba đệ muội cùng đến.
Ngụy phụ hiện giờ là quan tòng tứ phẩm, cũng không bởi vì muội muội thành Thái Hậu mà có chút thay đổi gì. Bản lĩnh khác người Ngụy gia không có nhưng đối với năng lực của mình thì biết rất rõ ràng, cũng biết tiến lùi tốt xấu. Ngụy Thái hậu mặc dù địa vị cao, nhưng rốt cuộc vẫn không phải thân mẫu của Hoàng Đế, Hoàng Đế nhớ đến công ơn dưỡng dục năm ấy nên cho Thái Hậu tôn vinh, Ngụy gia bọn họ lại không thể vì thế mà đánh mất bổn phận, mượn thế khoe khoang được.
Ngụy An Lan trong nhà chỉ là một đích trưởng nữ, hắn thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ trở thành một thân Vương phi, đây quả thực là chuyện tốt mà mộ tổ tiên bốc khói xanh. Hơn nữa Đại Lý vương lại tuấn mỹ khỏe mạnh, hết sức ưu tú, Ngụy phụ đối với mối hôn sự này quả thực hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa. Cho dù nữ nhi có gả đến Đại Lý xa xôi, đời này có khi sẽ không được gặp mặt lần nữa, nhưng có thể gả cho một lang quân như vậy, hắn cũng có thể yên tâm.
Hồng trang mười dặm, đi vòng kinh thành. Vạn người trong kinh thành rảnh rỗi xem náo nhiệt khắp đường ngõ hẻm, muốn xem một chút vị Vương gia trẻ tuổi thân phận tôn quý, thân thế lận đận trong truyền thuyết này. Không đến xem còn tốt, vừa nhìn thấy trái tim cũng tan vỡ! Người đẹp như thế sao lại thành thân vậy chứ! Vô số thiếu nữa đều khóc ướt cả khăn tay.
Cùng khóc ướt khăn tay còn có tân nương tử, An Nam huyện chủ, Ngụy An Lan, Ngụy cô nương. Trang điểm cho tân nương thoa thoa quét quét một tầng phấn trắng lên mặt, hỉ ma ma cũng sắp bị nương tử làm buồn chết rồi. Đã từng thấy có người khóc trước khi lên kiệu, nhưng chưa từng thấy ai lại khóc mãnh liệt như vậy, dường như nước của Thái Dịch trì cũng cạn luôn rồi. Nàng khóc cũng được, sao Thái Hậu nương nương cũng khóc vậy chứ? Thái Hậu nương nương khóc cũng được đi, Hoàng Hậu nương nương người lại xem náo nhiệt cái gì chứ?
Hoàng Hậu nương nương bởi vì ở cử hai tháng được nuôi tròn trịa trắng trẻo kéo tay Ngụy An Lan, vừa khóc vừa kéo: "Ngươi không ở đây nữa, ai đánh bài với bổn cung đây chứ? hức hức... Các nàng không biết đánh như ngươi, ngươi ngồi đối diện còn cho ta ăn bài. Ngươi đi rồi, ta đi đâu tìm bạn bài thông minh vậy chứ?"
Ngụy An Lan khóc nói không ra lời, nước mắt tí tách rơi, khiến phấn trắng trên mặt thành từng vệt, có trắng, có đỏ, quả thực có thể trực tiếp dọa ma được rồi.
Bên ngoài tiếng pháo trúc rền vang, thúc giục lên kiệu, nhưng Thái Hậu từng câu đều là "tâm can ruột thịt", Hoàng Hậu lại từng câu "ruột thịt tâm can", vậy làm sao người ta lên kiệu được chứ.
Hỉ ma ma không còn cách nào chỉ đành đi mời mẫu thân của tân nương tử: "Phu nhân, người mau đi khuyên đi, sắp qua canh giờ rồi".
Ngụy phu nhân cũng rất muốn khóc. Bà là kế mẫu, không phải thân mẫu, trước kia cũng không thân cận với Ngụy An Lan. Bây giờ ruột gan bà cũng rối bùi. Sớm biết Đại cô nương có thể gả cho thân vương thì bà thế nào cũng sẽ không xem thường, lãnh lạc nàng lúc nàng còn nhỏ, có một Vương phi tỷ tỷ như vậy, bọn nhi tử của bà tương lai mới có tiền đồ tốt hơn.
Thái Hậu nương nương thích An Lan, Hoàng Hậu nương nương cũng thích An Lan, bà cho dù không đi chăng nữa nhất định cũng phải thích Ngụy An Lan. Nhưng Ngụy An Lan không thích bà. Bà đi lên khuyên nhủ, An Lan để ý tới bà mới lạ.
Hỉ ma ma vội đến mức đổ đầy mồ hôi: "Nếu lỡ thời gian thì nguy rồi! Phu nhân người nên quyết định đi!"
Quyết định cái rắm, mấy người khóc đó, một người là Thái Hậu, một người là Hoàng Hậu, bà một nữ nhân trong nhà không phẩm không cấp sao dám đi lên lôi kéo chứ? Ngụy phu nhân chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Lúc này Mộc Lan lại can đảm, nàng tiến lên kéo Hoàng Hậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, dằn lòng đi thôi, lại khóc nữa thì lỡ thời giờ mất".
Nước mắt của Hoàng Hậu nói thu là thu, vừa lau nước mắt, nụ cười lại hiện ra rồi: "Được rồi được rồi, mau lên kiệu thôi, tân lang gấp đến sắp khóc rồi!"
Mọi người rối rít cười lên.
Lúc Ngụy An Lan đi Hoàng Hậu nhét một hộp phấn vào tay, nói bên tai: "Ở trên kiệu thì dặm lại, trang điểm mất hết rồi. Còn nữa ta có dặt một ít điểm tâm dưới đệm trong kiệu của ngươi, nhớ lấy ra ăn, nếu không giày vò một ngày ngươi đói đến hôn mê đó".
Ngụy An Lan kéo tay Hoàng Hậu, nghĩ lại mọi chuyện, vừa cảm động vừa buồn, chỉ biết gật đầu, nói không nên lời, bị Tử Lan tóm lại, nhét vào trong kiệu.
Ngụy An Lan ngồi trong kiệu, bắt đầu một ngày dài của nàng. Lúc này nàng không biết rằng mình sắp nghênh đón một ngạc nhiên mừng rỡ đến thế nào. Hoặc nói là kinh sợ!
Edit: Nguyệt Chiêu Viện
Beta: Hy Thái Phi
Ngụy Thái phi ở gia yến gặp được Đại Lý vương Tiêu Tẩm như mong muốn. Đương nhiên còn có Đại Lý Gia Nghĩa quận chúa Tiêu Mặc Ngâm.
Lúc nhìn thấy tỷ đệ hai người tiến vào, Ngụy Thái phi đỡ ngực, thiếu chút nữa xỉu rồi. Không phải bởi vì nhận ra Tiêu Tẩm chính là thái giám chết bầm kia, mà là bởi vì hình ảnh kia thật đẹp, lão nhân gia hoàn toàn không bình tĩnh được.
Cử chỉ của Đại Lý vương tiêu sái hào phóng, thái độ khiêm tốn lễ độ, Ngụy Thái phi thấy hắn ba trăm sáu mươi độ đẹp không có góc chết, vui đến muốn khóc.
Theo cách nghĩ của Ngụy Thái phi thì hận không thể để cho Đại Lý vương ngồi trước mặt bà, kéo tay hỏi tám đời tổ tông của hắn một lần, lại muốn đào bới hết bạn bè của hắn tới cùng. Tiếc rằng hai người Hoàng Đế và Hoàng Hậu ngồi đằng kia, vừa khéo chắn giữa bà và Đại Lý vương, không những chắn lại mà còn cản một bên, khiến bà muốn nhìn tỉ mỉ một chút cũng phí sức.
Mà người ngồi đối diện là Ngụy An Lan lại đàng hoàng, ngay ngắn, dáng vẻ đặc biệt thùy mị, chẳng qua gò má ửng hồng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Đại Lý vương một cái, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, môi mím mỉm cười, hiển nhiên là hết sức hài lòng với vị trượng phu tương lai này.
Lúc này trong lòng Ngụy Thái phi hoàn toàn yên tâm. Mối hôn sự này quả thực rất tốt, lại nói vẫn là An Lan với cao với người ta. Lúc này gả đi chính là thân Vương phi đường đường chính chính, chỉ là núi cao nước xa, gả đến Đại Lý xa xôi, muốn gặp mặt một lần quả thực rất khó khăn. Trong lòng vừa vui lại vừa buồn, không nhịn được mà rơi lệ.
Hoàng Hậu đang ngồi dựa người lên ghế, thấy Ngụy Thái phi khóc thì vội nhét khăn tay cho bà, nhỏ giọng nói: "Nương nương người sao vậy? Người một nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau, nên vui mới đúng chứ sao lại khóc rồi?"
Thái phi nhận khăn tay lau khóe mắt, hơi nghiêng người nói với Hoàng Hậu: "Không phải bổn cung đang vui sao? Quá cao hứng nên mới nhất thời không nhịn được".
Hoàng Hậu cười phá lên: "Người có phúc như vậy, tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý".
Thái phi cũng cười theo: "Còn không phải sao? May mắn lớn nhất của bổn cung chính là kết thiện duyên với Hoàng Thượng. May mắn lớn nhất của Hoàng Thường chính là cưới được hiền hậu như ngươi".
Triệu Yên Dung le lưỡi một cái: "Người nói như vậy ta cũng không có tốt vậy đâu. Hiền hay không hiền gì chứ, có thể sống an nhàn qua ngày mới là tốt nhất".
Thái phi gật đầu một cái, nhè nhẹ vỗ lên mu bàn tay nàng: "Hôm nay là hải thanh hà yến[1], thịnh thế thái bình. Sau này sẽ là những ngày tháng an nhàn của ngươi, chỉ sợ ngươi chê không thú vị thôi".
[1]Hải thanh hà yến: chỉ nước sông Hoàng Hà trong xanh, biển lớn cũng yên bình. Ý chỉ thiên hạ thái bình.
Triệu Yên Dung sờ sờ bụng, có thể rảnh rỗi hay không cũng phải xem đứa bé trong bụng có chịu rảnh rỗi hay không đây.
Bữa cơm này ăn hòa thuận vui vẻ, quân thần đều vui, như cá với nước. Đối với Lý Duệ mà nói, một năm này trôi qua nguy hiểm và gian khổ nhất, nhưng cũng vô cùng ngọt ngào sung sướng.
-----
Uống đến ngã trái ngã phải, Hoàng Đế nằm ở Chiêu Dương điện, kéo tay Hoàng Hậu, cẩn thận nghĩ lại được mất một năm qua.
"Đời này chuyện ta làm đúng nhất chính là cưới nàng làm hậu". Lý Duệ đắc ý nói: "Nàng xem, từ khi phu thê chúng ta đồng tâm, chúng ta vô kiên bất thôi[2], đánh đâu thắng đó".
[2] Vô kiên bất thôi: ý nói sức mạnh vô cùng to lớn, không gì phá hủy được.
Vậy cũng đúng, Triệu Yên Dung gật đầu, bởi vì người đồng tâm với chàng chính là bổn cô nương ta! Thử đổi nguyên chủ tới đồng tâm với chàng xem sao!
Triệu Yên Dung nằm xuống bên cạnh hắn, cẩn thận che bụng, quay qua nhìn hắn.
Mặc dù Lý Duệ hơi say nhưng ánh mắt sáng ngời, thần trí vẫn thanh tỉnh.
"Ta nói, nếu ta không phải là cháu ngoại gái của Bùi Hầu, ngoại tổ mẫu của ta không phải Bình Dương trưởng công chúa, chàng có đối xử với ta khác đi không?" Hỏi vấn đề này, Triệu Yên Dung cảm thấy có chút ngu xuẩn. Cái này cũng giống như câu hỏi thiếu não ta và mẹ ngươi rơi xuống nước ngươi cứu ai trước vậy.
"Xem như ta không hỏi gì đi, chàng ngủ đi".
Ai biết Lý Duệ suy nghĩ một hồi, còn trả lời nữa. "Nàng không phải là cháu ngoại gái của Bùi Hầu, ta thật không thể nào đưa nàng vào cung được, đừng nói là lập nàng làm hậu". Lý Duệ vừa nói, dùng sức nắm tay Triệu Yên Dung, nắm tay Triệu Yên Dung đặt lên gò má mình, thở dài một hơi: "Nói thật, mới đầu rất thất vọng, cũng từng hối hận, cảm thấy nàng không giống người của Bùi gia. Bùi Hầu quả thực bị mù mới đưa nàng đến trước mặt ta..."
Này này, cứ cho rằng chàng nói chính là tiền chủ nhưng ta cũng không vui bao nhiêu đâu. Lông mày Triệu Yên Dung chau lại, đầu ngón tay dùng sức nhéo lên mu bàn tay Hoàng Đế.
"Nhưng sau khi nàng tỉnh lại, hết thảy đã thay đổi". Lý Duệ nhắm mắt lại, giọng nói ngày càng thấp: "Trở nên tốt như vậy, tốt như vậy... cho dù nàng từ đâu tới, cho dù nàng là ai, đều là Hoàng Hậu độc nhất vô nhị của ta. Yên Dung, Yên Dung..." Nói mãi cho đến khi không còn tiếng nào nữa.
Vẻ mặt Triệu Yên Dung phức tạp nhìn Lý Duệ ngủ say, kéo chăn dày đắp kín cho hắn. Lý Duệ say, trong lời say đó có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả? Từ khi nào thì hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình chứ? Có lẽ hắn đã sớm nhìn ra có gì không đúng, chẳng qua có chút kinh hãi thế tục. Không hổ làm Hoàng Đế mà, cho dù hoài nghi người bên gối đổi ruột, cũng có thể bình tĩnh, trấn định, không lộ thanh sắc như vậy.
Trong bụng động một chút, nhô lên một chỗ nho nhỏ sau đó lại từ từ biến mất. Đứa nhỏ trong bụng nàng quyền cước đấm đá đây mà. Ánh mắt Triệu Yên Dung nhìn Lý Duệ trở nên ôn nhu.
"Ngủ thật ngon đi". Nàng cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái: "Chàng biết ai là người chàng thích là được rồi, những chuyện khác không quan trọng".
-----
Đêm ấy, Ngụy Thái phi kéo tay Ngụy An Lan nói chuyện nhà một hồi lâu với nàng. Chẳng qua phần lớn là những chuyện cũ năm xưa, Ngụy An Lan không rõ ràng lắm, nghe cũng không hiểu lắm. May mà Ngụy An Lan có tính tình trầm tĩnh, biết Ngụy Thái phi cao hứng lại uống nhiều mấy ly nên nói nhiều chút. Nàng ngồi ngay thẳng, để mặc Thái phi kéo tay nàng, nói lải nhải một canh giờ. Nhưng càng nói thì đề tài có chút tín mã do cương[3]. Sau khi bỏ mặc dây cương, liền bắt đầu chạy như điên.
[3] Tín mã do cương: tùy tiện, tùy ý.
Ngụy An Lan rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa xuất giá, có lẽ cả đời này Ngụy Thái phi không thể thuần phục được trượng phu nên mới ký thác hy vọng lên người Ngụy An Lan. Hận không thể đem chuyện nam nữ mà cả đời học được truyền hết.
Ngụy An Lan làm gì nghe qua những chuyện này, sớm đã mắc cỡ đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa bỏ chạy mất rồi.
Ngụy Thái phi nói hăng say: "Nam nhân a, có lúc cũng không cần quá nghe lời hắn, chính là muốn hắn có cầu cũng không được, có được cũng không toại nguyện, ham muốn mà đạt đến mười phần mới có thể có hứng thú được. Phải từ từ mới được, chớ quá nhanh vội, nếu nam nhân hùng tráng, vội vàng lại không ổn..."
"Nương nương!" Ngụy An Lan quả thực nghe không nổi nữa, lấy tay che miệng bà lại, không cho bà nói thêm gì nữa: "Người uống nhiều rồi, gọi bên ngoài mang một chén canh giải rượu tới".
"Bổn cung không say, không say!" Thái phi gỡ tay nàng ra, tiếp tục lải nhải: "Nam nhân tuy tham sắc đẹp, nhưng rèm giường vừa che, đèn vừa tắt thì nằm trên giường ai có thể phân biệt được chứ? Ngươi có nhiều tâm tư chút, nam nhân nếm được mùi vị rồi thì không buông ra nổi..."
"Không có chuyện đó đâu!" Ngụy An Lan nóng vội: "Người đừng nói nữa, con và hắn có thể ở cùng nhau là đã cảm tạ trời đất, những chuyện này người không cần cân nhắc giùm con đâu!"
Cung nhân bên ngoài đang bưng canh giải rượu tới, chỉ thấy Ngụy An Lan che miệng Ngụy Thái phi lại, hai mắt rưng rưng: "An Lan biết nương nương thương con, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt mà, người yên tâm đi!"
Thấy có người đi vào, Ngụy An Lan vội lấy tay lau nước mắt, xoay người chạy ra ngoài.
Thái phi ngồi xếp chân trên giường kinh ngạc nhìn, cũng không nhận canh giải rượu, chỉ lẩm bẩm nói: "Nó nói không có loại chuyện đó, tại sao lại không có? Cũng không phải là thái giám, sao có thể không có..."
Suy nghĩ hồi lâu, Thái phi cảm thấy đầu nhức đến sắp nứt, được cung nhân khuyên lại uống một chán canh giải rượu, cuối cùng ngủ say.
Đến ngày thứ hai, Ngụy An Lan vội tới thỉnh an Ngụy Thái phi, thấy bà tất cả đều bình thường thì một đêm bất an rốt cuộc mới buông xuống.
Thái phi luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng người tuổi tác cũng đã lớn, trí nhớ không tốt lắm. Chỉ luôn cảm thấy đêm qua Ngụy An Lan có nói gì đó rất quan trọng, những dù bà có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Trong lòng Ngụy Thái phi rất thoải mái. Dù sao đời này bà cũng không còn tiếc nuối gì nữa, mấy ngày nữa bà chính là Ngụy Thái Hậu, chưa tới mấy tháng nữa thì Hoàng Hậu cũng sắp sinh con cho Hoàng Thượng, các Thái y đều nói cái thai này của Hoàng Hậu rất giống nam thai. Dưới gối Hoàng Thượng trống không, đặc biệt vẫn không có nhi tử, đây quả thực là đại tâm bệnh của tiền triều hậu cung. Đợi đến khi Hoàng Hậu có nhi tử, thì hoàng tự không còn lo lắng gì nữa, Ngụy An Lan lại thuận lợi gả đi, bà có thể an dưỡng tuổi già rồi.
Những gì bà nghĩ đều rất đúng. Chẳng qua hai tháng sau, Hoàng Hậu đã sinh sớm, ngoài dự liệu của mọi người, đây chính là song thai, còn là long phượng thai. Lý Duệ hết sức vui mừng, mặc dù không đại xá thiên hạ những cũng lệnh giảm thuế ba năm một nửa, khiến thiên hạ vui mừng.
Hoàng Đế vốn muốn đại xá nhưng lại bị Hoàng Hậu ngăn cản. Phạm tội thụ hính vốn chính là quốc pháp, là thiên đạo. Không thể bởi vì nàng sinh nhi tử khuê nữ mà miễn tội chết cho những kẻ sát nhân đó được, cho những kẻ hại người phạm tội đó được phóng thích hồi hương.
"Đây đều là những nhân tố không ổn định của xã hội, chàng không phải đại xá mà là đại loạn. Mang những kẻ phạm tội này thả về nông thôn, e sẽ gieo họa cho bách tính, làm hại thế gian, phong tục này không thể phát triển được".
Hoàng Hậu nương nương kiên trì nên Hoàng Đế đổi thành giảm thuế, sau khi chuyện này truyền đến tiền triều, được không ít tán thành của triều thần. Mặc dù trong đó có nhiều kẻ nịnh bợ, nhưng cũng có không ít người thật lòng khâm phục.
Đến mùng tám tháng tư, Ngụy An Lan xuất giá từ trong cung, Đại Lý vương cưới Nam An huyện chủ, lại được Hoàng Đế đích thân chỉ hôn, hơn nữa Hoàng Đế vừa được long tử phượng nữ, chính lúc cả nước vui mừng, hôn lễ này được chăm chút long trọng.
Phụ thân, huynh trưởng của Ngụy An Lan, đều đến kinh thành đưa dâu, kế mẫu mang theo ba đệ muội cùng đến.
Ngụy phụ hiện giờ là quan tòng tứ phẩm, cũng không bởi vì muội muội thành Thái Hậu mà có chút thay đổi gì. Bản lĩnh khác người Ngụy gia không có nhưng đối với năng lực của mình thì biết rất rõ ràng, cũng biết tiến lùi tốt xấu. Ngụy Thái hậu mặc dù địa vị cao, nhưng rốt cuộc vẫn không phải thân mẫu của Hoàng Đế, Hoàng Đế nhớ đến công ơn dưỡng dục năm ấy nên cho Thái Hậu tôn vinh, Ngụy gia bọn họ lại không thể vì thế mà đánh mất bổn phận, mượn thế khoe khoang được.
Ngụy An Lan trong nhà chỉ là một đích trưởng nữ, hắn thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ trở thành một thân Vương phi, đây quả thực là chuyện tốt mà mộ tổ tiên bốc khói xanh. Hơn nữa Đại Lý vương lại tuấn mỹ khỏe mạnh, hết sức ưu tú, Ngụy phụ đối với mối hôn sự này quả thực hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn được nữa. Cho dù nữ nhi có gả đến Đại Lý xa xôi, đời này có khi sẽ không được gặp mặt lần nữa, nhưng có thể gả cho một lang quân như vậy, hắn cũng có thể yên tâm.
Hồng trang mười dặm, đi vòng kinh thành. Vạn người trong kinh thành rảnh rỗi xem náo nhiệt khắp đường ngõ hẻm, muốn xem một chút vị Vương gia trẻ tuổi thân phận tôn quý, thân thế lận đận trong truyền thuyết này. Không đến xem còn tốt, vừa nhìn thấy trái tim cũng tan vỡ! Người đẹp như thế sao lại thành thân vậy chứ! Vô số thiếu nữa đều khóc ướt cả khăn tay.
Cùng khóc ướt khăn tay còn có tân nương tử, An Nam huyện chủ, Ngụy An Lan, Ngụy cô nương. Trang điểm cho tân nương thoa thoa quét quét một tầng phấn trắng lên mặt, hỉ ma ma cũng sắp bị nương tử làm buồn chết rồi. Đã từng thấy có người khóc trước khi lên kiệu, nhưng chưa từng thấy ai lại khóc mãnh liệt như vậy, dường như nước của Thái Dịch trì cũng cạn luôn rồi. Nàng khóc cũng được, sao Thái Hậu nương nương cũng khóc vậy chứ? Thái Hậu nương nương khóc cũng được đi, Hoàng Hậu nương nương người lại xem náo nhiệt cái gì chứ?
Hoàng Hậu nương nương bởi vì ở cử hai tháng được nuôi tròn trịa trắng trẻo kéo tay Ngụy An Lan, vừa khóc vừa kéo: "Ngươi không ở đây nữa, ai đánh bài với bổn cung đây chứ? hức hức... Các nàng không biết đánh như ngươi, ngươi ngồi đối diện còn cho ta ăn bài. Ngươi đi rồi, ta đi đâu tìm bạn bài thông minh vậy chứ?"
Ngụy An Lan khóc nói không ra lời, nước mắt tí tách rơi, khiến phấn trắng trên mặt thành từng vệt, có trắng, có đỏ, quả thực có thể trực tiếp dọa ma được rồi.
Bên ngoài tiếng pháo trúc rền vang, thúc giục lên kiệu, nhưng Thái Hậu từng câu đều là "tâm can ruột thịt", Hoàng Hậu lại từng câu "ruột thịt tâm can", vậy làm sao người ta lên kiệu được chứ.
Hỉ ma ma không còn cách nào chỉ đành đi mời mẫu thân của tân nương tử: "Phu nhân, người mau đi khuyên đi, sắp qua canh giờ rồi".
Ngụy phu nhân cũng rất muốn khóc. Bà là kế mẫu, không phải thân mẫu, trước kia cũng không thân cận với Ngụy An Lan. Bây giờ ruột gan bà cũng rối bùi. Sớm biết Đại cô nương có thể gả cho thân vương thì bà thế nào cũng sẽ không xem thường, lãnh lạc nàng lúc nàng còn nhỏ, có một Vương phi tỷ tỷ như vậy, bọn nhi tử của bà tương lai mới có tiền đồ tốt hơn.
Thái Hậu nương nương thích An Lan, Hoàng Hậu nương nương cũng thích An Lan, bà cho dù không đi chăng nữa nhất định cũng phải thích Ngụy An Lan. Nhưng Ngụy An Lan không thích bà. Bà đi lên khuyên nhủ, An Lan để ý tới bà mới lạ.
Hỉ ma ma vội đến mức đổ đầy mồ hôi: "Nếu lỡ thời gian thì nguy rồi! Phu nhân người nên quyết định đi!"
Quyết định cái rắm, mấy người khóc đó, một người là Thái Hậu, một người là Hoàng Hậu, bà một nữ nhân trong nhà không phẩm không cấp sao dám đi lên lôi kéo chứ? Ngụy phu nhân chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.
Lúc này Mộc Lan lại can đảm, nàng tiến lên kéo Hoàng Hậu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, dằn lòng đi thôi, lại khóc nữa thì lỡ thời giờ mất".
Nước mắt của Hoàng Hậu nói thu là thu, vừa lau nước mắt, nụ cười lại hiện ra rồi: "Được rồi được rồi, mau lên kiệu thôi, tân lang gấp đến sắp khóc rồi!"
Mọi người rối rít cười lên.
Lúc Ngụy An Lan đi Hoàng Hậu nhét một hộp phấn vào tay, nói bên tai: "Ở trên kiệu thì dặm lại, trang điểm mất hết rồi. Còn nữa ta có dặt một ít điểm tâm dưới đệm trong kiệu của ngươi, nhớ lấy ra ăn, nếu không giày vò một ngày ngươi đói đến hôn mê đó".
Ngụy An Lan kéo tay Hoàng Hậu, nghĩ lại mọi chuyện, vừa cảm động vừa buồn, chỉ biết gật đầu, nói không nên lời, bị Tử Lan tóm lại, nhét vào trong kiệu.
Ngụy An Lan ngồi trong kiệu, bắt đầu một ngày dài của nàng. Lúc này nàng không biết rằng mình sắp nghênh đón một ngạc nhiên mừng rỡ đến thế nào. Hoặc nói là kinh sợ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook