Hiện Đại Hậu Cung
-
Chương 29: Nội viện
Trong ‘hậu cung’ của Long Hiên, bởi vì có thêm Phương Nam, mà từ ba người biến thành bốn người.
Trịnh Ân chọc Phương Nam là tiểu cung nữ vì được hoàng đế sủng hạnh mà một bước lên trời, biến thành quý phi, nhất định phải nhớ kính hiếu với hai vị tiền bối a. Phương Nam xấu hổ. Loại chuyện này nói ra tưởng đùa, nhưng lại là sự thật, nghĩ nghĩ lại càng xấu hổ, càng thêm buồn bực.
Hiện đại dù sao cũng không giống với cổ đại, cho dù là cổ đại, cũng rất ít có chuyện mấy nam nhân tạo thành một gia đình. Nhưng vì vấn đề thân thể Phương Nam, chỉ mình Long Hiên nhìn nhận nó, chấp nhận tất cả con người nó, nó cảm thấy không sao cả, thậm chí cũng không ngại mình chỉ là một trong những người (một phi tần ;]]) của Long Hiên. Cho nên bỏ qua cảm giác xấu hổ, nó rất nhanh thích ứng cuộc sống mới.
Kỳ thật, cũng không có thay đổi gì lớn, ngoài việc Long Hiên cứ cách hai ngày sẽ mò vào phòng nó…
Phương Nam cùng mẹ ở dưới lầu, Long Hiên muốn tìm nó, phải chờ sau khi dì Triệu ngủ, rồi lén lén lút lút tiến vào phòng nó, mỗi lần đều giống như yêu đương vụng trộm, càng tăng thêm kích thích ngoài tưởng tượng.
Phương Nam muốn tìm thời điểm thích hợp nói với mẹ, nhưng nếu có thể, nó muốn giấu mẹ cả đời, dù sao chuyện thế này ai cũng không thể dễ dàng tiếp nhận.
Ban đầu chỉ có Sở Ly cùng Trịnh Ân luân phiên, hiện tại biến thành Sở Ly, Trịnh Ân cùng Phương Nam lần tượt ba người, theo thời gian trôi qua, nội công Long Hiên tu luyện càng thêm thâm hậu, yêu cầu về phương diện kia cũng càng ngày càng mạnh, tình trạng hiện tại vừa lúc giảm bớt một ít áp lực cho bọn họ.
Ở trên giường, Long Hiên thích phương thức “tiến vào” này, đối với hắn mà nói, xoa xoa sờ sờ cùng giao khẩu cũng chỉ là tiền hí mà thôi, nếu như không làm đến bước cuối cùng, hắn khó mà đạt được thỏa mãn. Có thể cúc nhụy không phải là nơi trời sinh để cất chứa khí quan, cho dù có thể đạt được khoái cảm, dùng quá độ cũng sẽ tạo thành hậu quả khó kham, cần cẩn thận giữ gìn cùng chăm sóc, nhiều người luân phiên, đối với việc nam nam giao hoan mà nói, là chuyện tốt, là phù hợp “nuôi thân chi đạo”. Hơn nữa, mỗi người đều có tình cảm với Long Hiên, tuy rằng trong lòng mắng hắn là sắc lang không trung tiết, nhưng ba người vẫn không – rời xa hắn, duy trì cuộc sống hiện tại.
So với cuộc sống hài hòa trong nhà, ở công ti tất nhiên không thể thái bình. Long Hiên là tên não heo, đầu toàn t*ng trùng (Sở Ly đánh giá), thế nào cũng không sửa được tật xấu, gần đây hình như hắn bắt đầu để ý Nhiếp Viễn, hơn nữa mặc kệ đang trong giờ hành chính, thường xuyên mượn cớ trao đổi việc công, gọi Nhiếp Viễn vào phòng làm việc của hắn.
Nhiếp Viễn vào phòng, Long Hiên vội vàng đóng cửa, cười híp mắt mời Nhiếp Viễn ngồi xuống, nhanh nhẹn đưa gã ly cà phê thư ký vừa đưa vào. Nhiếp Viễn cảnh giác nhận cái chén, sau đó ngồi cách hắn ba mét, “Chủ tịch Kỳ, quân tử động khẩu không động thủ.”
“Ha ha.” Long Hiên trở lại chỗ ngồi của mình, thỏa mãn thở dài, “Nhiếp Viễn, ngươi không biết a, ta hiện tại mỗi ngày đều mong nhìn thấy ngươi, ngày nào không gặp ngươi, ta nhất định sẽ tâm thần không yên thất hồn lạc phách.”
Nhiếp Viễn chỉ cảm thấy cà phê thật đắng.”Chủ tịch Kỳ, hôm nay lại có chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ác, ta suy nghĩ.” Long Hiên lục lọi đống tài liệu trên bàn, “Hình như không có việc gì, hay ngươi cùng ta chơi cờ vây đi? Ngày qua ngày ngồi trong phòng làm việc quả thực giống như ngồi tù, rất nhàm chán.”
Nhiếp Viễn sắc mặt xanh mét đứng lên, buông cái chén, xoay người, chạy lấy người. Gã mới vừa mở cửa, đụng ngay phải Cố Ý tiểu thư đang phi đến như hỏa tiễn, Cố Ý ôi một tiếng, sau đó tràn ngập lo lắng nhìn gã, lôi kéo tay gã xem xét gã từ đầu đến chân, thấy gã lông tóc dựng đứng, ánh mắt so với Long Hiên còn đáng sợ hơn.
“Nhiếp Viễn, hắn không gây khó dễ anh chứ?” Cố Ý sắc mặt rất khó, hỏi.
“Không có việc gì.” Biết nơi này nhiều tai mắt nhòm ngó, Nhiếp Viễn cười làm yên lòng vị quản lí tiếp thị này, “Chủ tịch đang cùng ta bàn việc công.”
“Quỷ tin!” Cố ý nhíu mi, buông Nhiếp Viễn ra, tùy tay gõ cửa sau đó tiến vào phòng Long Hiên, mở rộng cửa phòng, Cố Ý lớn tiếng nói: “Kỳ Hiên, chúng ta coi như là thế giao (quen biết mấy đời), cha ta cả đời đều vì Kỳ thị cống hiến sức lực, còn bắt tat ham gia vào, tiếp tục giúp ngươi gây dựng sự nghiệp, nói gì thì nói, ngươi cũng nên tôn trọng Cố gia ta một chút? Vì cái gì còn ba lần bốn lượt tranh giành nam nhân với ta? Ta nhịn ngươi đã lâu rồi! Trước kia ngươi tuy rằng phong lưu, tốt xấu còn biết phân rõ công và tư, hiểu đạo lý ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’, hiện tại ngươi lại có thể ngay cả giờ làm việc cũng làm bừa, có phải cố tình muốn phá hoại thanh danh tổ tiên?”
Lời cô ta chính là loại phạm thượng điển hình, hơn nữa còn làm trò trước mặt mọi người, không lưu lại chút mặt mũi nào cho Long Hiên. Long Hiên mặt nháy mắt đen kịt, thái dương gân xanh nhảy lên đủ để hiểu hắn phát hỏa.
Từ phòng trợ ký đặc biệt cách vách Sở Ly nhanh chóng lao ra, bưng kín miệng Cố Ý còn muốn thao thao bất tuyệt, “Đủ rồi! Ngươi phát khùng gì thế? Dù ngươi không hài lòng, cũng chú ý hoàn cảnh chứ!”
“Là hắn tự bôi nhọ mình, ta cần gì phải giữ thể diện thay hắn!” Cố Ý đẩy Sở Ly ra, phẫn nộ gầm nhẹ, “Từ khi vào công ty ta đã thích Nhiếp Viễn, dù Nhiếp Viễn không thích ta, chọn người khác, chỉ cần hắn cam tâm tình nguyện, ta sẽ chấp nhận! Nhưng ngươi xem tên khốn này đã làm gì? Hắn cho là hắn là chủ tịch thì giỏi lắm sao, ỷ thế áp người sao? Trong mắt ngươi hắn là bảo vật, trong mắt ta, Kỳ Hiên hắn chính là tên súc sinh suốt ngày động dục! Nếu hắn còn dám tiếp cận Nhiếp Viễn, ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
Lời này rất nặng, thậm chí có chút quá khích. Văn kiện trong tay Long Hiên “ba” một tiếp bay tới chỗ Cố Ý, Sở Ly cùng Nhiếp Viễn đồng thời tiến lên che cho cô, tập văn kiện tung ra, giấy như tuyết rơi tứ tung. Long Hiên đến trước mặt Cố Ý, trong mắt là cơn bão cấp mười hai đang rít gào, tay hắn nắm chặt cổ tay, nếu không hắn hận không thể lập tức bóp chết ả đàn bà không biết trời cao đất dầy ăn nói lung tung này.
“Ngươi, bị, sa, thải! Cút!”
“Chủ tịch!” Nhiếp Viễn sốt ruột.
“Kỳ Hiên!” Sở Ly cũng vì hắn xúc động nhíu mày.
“Đều cút hết, ta hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào.” Long Hiên vung tay, đem tất cả đẩy khỏi phòng hắn.
Trong lúc nhất thời mọi người lầm vào hoang mang. Buổi chiều, cha của Cố Ý, thanh tra tài vụ Cố Kính Đình vào phòng chủ tịch, sau một giờ mật đàm, Cố Kính Đình mặt trầm như nước rời đi. Cuối cùng Cố Ý không bị đuổi, nhưng bị giáng chức, từ quản lý tiếp thị trở thành trợ lý quản lý tiếp thị, cùng phụ tá của cô trao đổi vị trí.
Cố Ý ba ngày kế cố tình không đi làm, bị trừ tiền lương phạt cảnh cáo. Trong công ti lời đồn đãi sôi nổi, tất cả mọi người đoán chủ tịch muốn bắt ‘nguyên lão’ giết gà dọa khỉ, trong lúc nhất thời bất an nổi lên khắp nơi. Mà Nhiếp Viễn lần đầu tiên chủ động hẹn gặp Cố Ý, cám ơn việc làm của cô, nhưng cũng phê bình cô quá lỗ mãng.
Cố Ý yếu ớt hỏi Nhiếp Viễn có phải đã thích Tô Thư. Nhiếp Viễn ảm đạm không nói gì.
“Có lẽ, anh nên đến với cô ấy.” Cố Ý trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói.
Nhiếp Viễn giật mình, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt Cố Ý hiện lên hào quang lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tô Thư ngu dốt mới đi chọn tên đó, chẳng qua cũng chỉ vì hắn có quyền có thế thôi, nếu hắn không tiền không thế thì sao?”
“Cố Ý, không được nói bậy…”
“Anh thật sự không muốn đánh cược một lần sao sao?”
“…”
Một tuần sau sự kiện Cố Ý. Sở Ly đem một thiệp mời đặt trước mặt Long Hiên, “Lần này ngươi nhất định phải tham dự.”
Long Hiên cầm lên nhìn nhìn, “Lý do?”
“Ngươi biết rõ.” Sở Ly tức giận trừng hắn, “Trước kia yến hội ngươi đều để Trịnh Ân cùng Nhiếp Viễn đi, lần này có thể cần đề cập đến việc hợp tác giữa hai công ty, ngươi tự đi nói chuyện là thích hợp nhất, hơn nữa đối phương cũng là chủ tịch đích thân mời, để người khác đi là coi thường người ta.”
Công ty STARS này, chính là lấy báo chí và người mẫu để kinh doanh, hiện tại đang cần tìm đường phát triển, điện ảnh và ca nhạc đều muốn chen chân vào, nhưng tiền vốn không đủ, cho nên cần tìm người hợp tác, vừa vặn Long Hiên cũng muốn bước vào ngành giải trí, có lẽ có thể tiến hành lợi dụng.
Long Hiên tự hỏi một hồi, cài tấm thiệp xuống dưới tập hồ sơ dày, “Sự nghiệp báo chí của bọn họ rất có giá trị, nắm giữ tiếng nói dư luận rất trọng yếu.”
Sở Ly gật gật đầu, “Ta cùng Trịnh Ân cũng nghĩ vậy.”
“Được rồi, đêm nay ba người chúng ta cùng đi, cấp đủ bọn hắn mặt mũi.”
Long Hiên là một người cực kỳ chú ý vẻ bề ngoài, vì lần đầu tiên “Long Hiên” hắn lộ mặt ở bữa tiệc xã giao hiện đại, buổi chiều tan ca sớm, quay về sửa sang đầu tóc, năm ấy ước chừng ba mươi mỹ dung sư (makeup) cật lực khuyên hắn chăm sóc da, nhìn nàng ta hận không thể chạm tay vào ngực mình, Long Hiên lạnh lùng cự tuyệt.
Giờ hắn lại thay đổi, mua một bộ trang điểm cho nam, về nhà ném cho Trịnh Ân, “Thứ này hữu dụng sao?”
“Phần lớn là hoá học kích thích gì đó, dùng không tốt còn phản tác dụng.” Trịnh Ân nhún nhún vai, “Ngươi nếu thật muốn làm đẹp, ta có thể dùng mấy thứ rau dưa, hoa quả, mật ong, lòng trắng trứng, sữa giúp ngươi.”
Long Hiên ngẫm lại vẫn là quên đi. Hắn mới hai mươi bảy tuổi, làn da thực quang hoa có co dãn, nội công điều dưỡng khiến nó nhìn tốt hơn người thường, căn bản không cần thứ đồ chơi này. Vỗ vỗ mặt mình, hắn cảm khái một tiếng, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Phương Nam phì cười, hướng hắn làm mặt quỷ, “Ngươi có thể trẻ hơn ta sao?”
“Đó là, Nam Nam nhà chúng ta làn da phấn nộn vào nước là tan, không đi chụp quảng cáo thật đáng tiếc.” Trịnh Ân hôn trộm Phương Nam một cái. Long Hiên đối với hành vi ăn đậu hủ của y đã quá quen, cũng chẳng thèm quản.
Tiệc tối. Trong khu nhà cao cấp của chủ tịch Quân Xuân Thân công ty STARS, trong đại sảnh xa hoa, y hương tấn ảnh (?). Long Hiên một hàng ba người, vừa bước vào cửa đã kéo đến một trận xôn xao. Long Hiên một thân âu phục màu mực, sắc màu trầm khiến khí thế anh tuấn bức người của hắn càng thêm nổi bật, dáng người cao lớn cùng phong thái trầm ổn, khiến hắn giống như hạc lập kê quần (hạc giữa bầy gà) khí phách vương giả cứ tự nhiên bộc lộ.
Mà phía sau hắn, Sở Ly cùng Trịnh Ân, Sở Ly là một thân mực lam, Trịnh Ân còn lại là một thân lượng ngân (màu bạc), Sở Ly u nhã lịch sự, Trịnh Ân hoa lệ mát nhãn. Ba mỹ nam tử ba phong thái khác nhau đứng chung một chỗ, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt nóng rực của thiếu nữ thanh xuân.
Chủ nhà Quân Xuân Thân là người đàn ông lực lưỡng đã ngoài năm mươi, mỉm cười bước ra, bắt tay với ba người, sau đó quay lại giới thiệu cô gái cao gầy đứng canhj mình, “Đây là con gái ta, Quân Nhan.”
Dáng người Quân Nhan đủ khiến người mẫu cũng phải đố kị, mái tóc cuộn sóng, ngực to eo nhỏ mông đầy đặn, hơn nữa gương mặt kiều diễm, có thể nói là báu vật gợi cảm. Trịnh Ân ý vị thâm trường nghiêng qua liếc nhìn Long Hiên. Xem ra hôm nay người ta không chỉ là muốn mượn sức hợp tác, căn bản là mở tiệc xem mắt thôi.
Nói được mấy lời, lại có khách bước vào, ba người Long Hiên có thể tự do hoạt động, tùy tay cầm lên ly rượu trên khay của phục vụ, Long Hiên quét mắt nhìn đại sảnh, không ngờ lại phát hiện Kỳ Dương cùng vị đạo diễn Mike mập mạp kia.
Long Hiên đã lâu không nói chuyện với Kỳ Dương, Trịnh Ân bỗng nhiên hung hăng giật áo hắn, “Trên bậc thang! Mau nhìn!”
Trịnh Ân chọc Phương Nam là tiểu cung nữ vì được hoàng đế sủng hạnh mà một bước lên trời, biến thành quý phi, nhất định phải nhớ kính hiếu với hai vị tiền bối a. Phương Nam xấu hổ. Loại chuyện này nói ra tưởng đùa, nhưng lại là sự thật, nghĩ nghĩ lại càng xấu hổ, càng thêm buồn bực.
Hiện đại dù sao cũng không giống với cổ đại, cho dù là cổ đại, cũng rất ít có chuyện mấy nam nhân tạo thành một gia đình. Nhưng vì vấn đề thân thể Phương Nam, chỉ mình Long Hiên nhìn nhận nó, chấp nhận tất cả con người nó, nó cảm thấy không sao cả, thậm chí cũng không ngại mình chỉ là một trong những người (một phi tần ;]]) của Long Hiên. Cho nên bỏ qua cảm giác xấu hổ, nó rất nhanh thích ứng cuộc sống mới.
Kỳ thật, cũng không có thay đổi gì lớn, ngoài việc Long Hiên cứ cách hai ngày sẽ mò vào phòng nó…
Phương Nam cùng mẹ ở dưới lầu, Long Hiên muốn tìm nó, phải chờ sau khi dì Triệu ngủ, rồi lén lén lút lút tiến vào phòng nó, mỗi lần đều giống như yêu đương vụng trộm, càng tăng thêm kích thích ngoài tưởng tượng.
Phương Nam muốn tìm thời điểm thích hợp nói với mẹ, nhưng nếu có thể, nó muốn giấu mẹ cả đời, dù sao chuyện thế này ai cũng không thể dễ dàng tiếp nhận.
Ban đầu chỉ có Sở Ly cùng Trịnh Ân luân phiên, hiện tại biến thành Sở Ly, Trịnh Ân cùng Phương Nam lần tượt ba người, theo thời gian trôi qua, nội công Long Hiên tu luyện càng thêm thâm hậu, yêu cầu về phương diện kia cũng càng ngày càng mạnh, tình trạng hiện tại vừa lúc giảm bớt một ít áp lực cho bọn họ.
Ở trên giường, Long Hiên thích phương thức “tiến vào” này, đối với hắn mà nói, xoa xoa sờ sờ cùng giao khẩu cũng chỉ là tiền hí mà thôi, nếu như không làm đến bước cuối cùng, hắn khó mà đạt được thỏa mãn. Có thể cúc nhụy không phải là nơi trời sinh để cất chứa khí quan, cho dù có thể đạt được khoái cảm, dùng quá độ cũng sẽ tạo thành hậu quả khó kham, cần cẩn thận giữ gìn cùng chăm sóc, nhiều người luân phiên, đối với việc nam nam giao hoan mà nói, là chuyện tốt, là phù hợp “nuôi thân chi đạo”. Hơn nữa, mỗi người đều có tình cảm với Long Hiên, tuy rằng trong lòng mắng hắn là sắc lang không trung tiết, nhưng ba người vẫn không – rời xa hắn, duy trì cuộc sống hiện tại.
So với cuộc sống hài hòa trong nhà, ở công ti tất nhiên không thể thái bình. Long Hiên là tên não heo, đầu toàn t*ng trùng (Sở Ly đánh giá), thế nào cũng không sửa được tật xấu, gần đây hình như hắn bắt đầu để ý Nhiếp Viễn, hơn nữa mặc kệ đang trong giờ hành chính, thường xuyên mượn cớ trao đổi việc công, gọi Nhiếp Viễn vào phòng làm việc của hắn.
Nhiếp Viễn vào phòng, Long Hiên vội vàng đóng cửa, cười híp mắt mời Nhiếp Viễn ngồi xuống, nhanh nhẹn đưa gã ly cà phê thư ký vừa đưa vào. Nhiếp Viễn cảnh giác nhận cái chén, sau đó ngồi cách hắn ba mét, “Chủ tịch Kỳ, quân tử động khẩu không động thủ.”
“Ha ha.” Long Hiên trở lại chỗ ngồi của mình, thỏa mãn thở dài, “Nhiếp Viễn, ngươi không biết a, ta hiện tại mỗi ngày đều mong nhìn thấy ngươi, ngày nào không gặp ngươi, ta nhất định sẽ tâm thần không yên thất hồn lạc phách.”
Nhiếp Viễn chỉ cảm thấy cà phê thật đắng.”Chủ tịch Kỳ, hôm nay lại có chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ác, ta suy nghĩ.” Long Hiên lục lọi đống tài liệu trên bàn, “Hình như không có việc gì, hay ngươi cùng ta chơi cờ vây đi? Ngày qua ngày ngồi trong phòng làm việc quả thực giống như ngồi tù, rất nhàm chán.”
Nhiếp Viễn sắc mặt xanh mét đứng lên, buông cái chén, xoay người, chạy lấy người. Gã mới vừa mở cửa, đụng ngay phải Cố Ý tiểu thư đang phi đến như hỏa tiễn, Cố Ý ôi một tiếng, sau đó tràn ngập lo lắng nhìn gã, lôi kéo tay gã xem xét gã từ đầu đến chân, thấy gã lông tóc dựng đứng, ánh mắt so với Long Hiên còn đáng sợ hơn.
“Nhiếp Viễn, hắn không gây khó dễ anh chứ?” Cố Ý sắc mặt rất khó, hỏi.
“Không có việc gì.” Biết nơi này nhiều tai mắt nhòm ngó, Nhiếp Viễn cười làm yên lòng vị quản lí tiếp thị này, “Chủ tịch đang cùng ta bàn việc công.”
“Quỷ tin!” Cố ý nhíu mi, buông Nhiếp Viễn ra, tùy tay gõ cửa sau đó tiến vào phòng Long Hiên, mở rộng cửa phòng, Cố Ý lớn tiếng nói: “Kỳ Hiên, chúng ta coi như là thế giao (quen biết mấy đời), cha ta cả đời đều vì Kỳ thị cống hiến sức lực, còn bắt tat ham gia vào, tiếp tục giúp ngươi gây dựng sự nghiệp, nói gì thì nói, ngươi cũng nên tôn trọng Cố gia ta một chút? Vì cái gì còn ba lần bốn lượt tranh giành nam nhân với ta? Ta nhịn ngươi đã lâu rồi! Trước kia ngươi tuy rằng phong lưu, tốt xấu còn biết phân rõ công và tư, hiểu đạo lý ‘thỏ không ăn cỏ gần hang’, hiện tại ngươi lại có thể ngay cả giờ làm việc cũng làm bừa, có phải cố tình muốn phá hoại thanh danh tổ tiên?”
Lời cô ta chính là loại phạm thượng điển hình, hơn nữa còn làm trò trước mặt mọi người, không lưu lại chút mặt mũi nào cho Long Hiên. Long Hiên mặt nháy mắt đen kịt, thái dương gân xanh nhảy lên đủ để hiểu hắn phát hỏa.
Từ phòng trợ ký đặc biệt cách vách Sở Ly nhanh chóng lao ra, bưng kín miệng Cố Ý còn muốn thao thao bất tuyệt, “Đủ rồi! Ngươi phát khùng gì thế? Dù ngươi không hài lòng, cũng chú ý hoàn cảnh chứ!”
“Là hắn tự bôi nhọ mình, ta cần gì phải giữ thể diện thay hắn!” Cố Ý đẩy Sở Ly ra, phẫn nộ gầm nhẹ, “Từ khi vào công ty ta đã thích Nhiếp Viễn, dù Nhiếp Viễn không thích ta, chọn người khác, chỉ cần hắn cam tâm tình nguyện, ta sẽ chấp nhận! Nhưng ngươi xem tên khốn này đã làm gì? Hắn cho là hắn là chủ tịch thì giỏi lắm sao, ỷ thế áp người sao? Trong mắt ngươi hắn là bảo vật, trong mắt ta, Kỳ Hiên hắn chính là tên súc sinh suốt ngày động dục! Nếu hắn còn dám tiếp cận Nhiếp Viễn, ta tuyệt đối không tha cho hắn!”
Lời này rất nặng, thậm chí có chút quá khích. Văn kiện trong tay Long Hiên “ba” một tiếp bay tới chỗ Cố Ý, Sở Ly cùng Nhiếp Viễn đồng thời tiến lên che cho cô, tập văn kiện tung ra, giấy như tuyết rơi tứ tung. Long Hiên đến trước mặt Cố Ý, trong mắt là cơn bão cấp mười hai đang rít gào, tay hắn nắm chặt cổ tay, nếu không hắn hận không thể lập tức bóp chết ả đàn bà không biết trời cao đất dầy ăn nói lung tung này.
“Ngươi, bị, sa, thải! Cút!”
“Chủ tịch!” Nhiếp Viễn sốt ruột.
“Kỳ Hiên!” Sở Ly cũng vì hắn xúc động nhíu mày.
“Đều cút hết, ta hiện tại không muốn gặp bất luận kẻ nào.” Long Hiên vung tay, đem tất cả đẩy khỏi phòng hắn.
Trong lúc nhất thời mọi người lầm vào hoang mang. Buổi chiều, cha của Cố Ý, thanh tra tài vụ Cố Kính Đình vào phòng chủ tịch, sau một giờ mật đàm, Cố Kính Đình mặt trầm như nước rời đi. Cuối cùng Cố Ý không bị đuổi, nhưng bị giáng chức, từ quản lý tiếp thị trở thành trợ lý quản lý tiếp thị, cùng phụ tá của cô trao đổi vị trí.
Cố Ý ba ngày kế cố tình không đi làm, bị trừ tiền lương phạt cảnh cáo. Trong công ti lời đồn đãi sôi nổi, tất cả mọi người đoán chủ tịch muốn bắt ‘nguyên lão’ giết gà dọa khỉ, trong lúc nhất thời bất an nổi lên khắp nơi. Mà Nhiếp Viễn lần đầu tiên chủ động hẹn gặp Cố Ý, cám ơn việc làm của cô, nhưng cũng phê bình cô quá lỗ mãng.
Cố Ý yếu ớt hỏi Nhiếp Viễn có phải đã thích Tô Thư. Nhiếp Viễn ảm đạm không nói gì.
“Có lẽ, anh nên đến với cô ấy.” Cố Ý trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói.
Nhiếp Viễn giật mình, ngẩng đầu đã thấy ánh mắt Cố Ý hiện lên hào quang lạnh lùng nghiêm nghị.
“Tô Thư ngu dốt mới đi chọn tên đó, chẳng qua cũng chỉ vì hắn có quyền có thế thôi, nếu hắn không tiền không thế thì sao?”
“Cố Ý, không được nói bậy…”
“Anh thật sự không muốn đánh cược một lần sao sao?”
“…”
Một tuần sau sự kiện Cố Ý. Sở Ly đem một thiệp mời đặt trước mặt Long Hiên, “Lần này ngươi nhất định phải tham dự.”
Long Hiên cầm lên nhìn nhìn, “Lý do?”
“Ngươi biết rõ.” Sở Ly tức giận trừng hắn, “Trước kia yến hội ngươi đều để Trịnh Ân cùng Nhiếp Viễn đi, lần này có thể cần đề cập đến việc hợp tác giữa hai công ty, ngươi tự đi nói chuyện là thích hợp nhất, hơn nữa đối phương cũng là chủ tịch đích thân mời, để người khác đi là coi thường người ta.”
Công ty STARS này, chính là lấy báo chí và người mẫu để kinh doanh, hiện tại đang cần tìm đường phát triển, điện ảnh và ca nhạc đều muốn chen chân vào, nhưng tiền vốn không đủ, cho nên cần tìm người hợp tác, vừa vặn Long Hiên cũng muốn bước vào ngành giải trí, có lẽ có thể tiến hành lợi dụng.
Long Hiên tự hỏi một hồi, cài tấm thiệp xuống dưới tập hồ sơ dày, “Sự nghiệp báo chí của bọn họ rất có giá trị, nắm giữ tiếng nói dư luận rất trọng yếu.”
Sở Ly gật gật đầu, “Ta cùng Trịnh Ân cũng nghĩ vậy.”
“Được rồi, đêm nay ba người chúng ta cùng đi, cấp đủ bọn hắn mặt mũi.”
Long Hiên là một người cực kỳ chú ý vẻ bề ngoài, vì lần đầu tiên “Long Hiên” hắn lộ mặt ở bữa tiệc xã giao hiện đại, buổi chiều tan ca sớm, quay về sửa sang đầu tóc, năm ấy ước chừng ba mươi mỹ dung sư (makeup) cật lực khuyên hắn chăm sóc da, nhìn nàng ta hận không thể chạm tay vào ngực mình, Long Hiên lạnh lùng cự tuyệt.
Giờ hắn lại thay đổi, mua một bộ trang điểm cho nam, về nhà ném cho Trịnh Ân, “Thứ này hữu dụng sao?”
“Phần lớn là hoá học kích thích gì đó, dùng không tốt còn phản tác dụng.” Trịnh Ân nhún nhún vai, “Ngươi nếu thật muốn làm đẹp, ta có thể dùng mấy thứ rau dưa, hoa quả, mật ong, lòng trắng trứng, sữa giúp ngươi.”
Long Hiên ngẫm lại vẫn là quên đi. Hắn mới hai mươi bảy tuổi, làn da thực quang hoa có co dãn, nội công điều dưỡng khiến nó nhìn tốt hơn người thường, căn bản không cần thứ đồ chơi này. Vỗ vỗ mặt mình, hắn cảm khái một tiếng, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Phương Nam phì cười, hướng hắn làm mặt quỷ, “Ngươi có thể trẻ hơn ta sao?”
“Đó là, Nam Nam nhà chúng ta làn da phấn nộn vào nước là tan, không đi chụp quảng cáo thật đáng tiếc.” Trịnh Ân hôn trộm Phương Nam một cái. Long Hiên đối với hành vi ăn đậu hủ của y đã quá quen, cũng chẳng thèm quản.
Tiệc tối. Trong khu nhà cao cấp của chủ tịch Quân Xuân Thân công ty STARS, trong đại sảnh xa hoa, y hương tấn ảnh (?). Long Hiên một hàng ba người, vừa bước vào cửa đã kéo đến một trận xôn xao. Long Hiên một thân âu phục màu mực, sắc màu trầm khiến khí thế anh tuấn bức người của hắn càng thêm nổi bật, dáng người cao lớn cùng phong thái trầm ổn, khiến hắn giống như hạc lập kê quần (hạc giữa bầy gà) khí phách vương giả cứ tự nhiên bộc lộ.
Mà phía sau hắn, Sở Ly cùng Trịnh Ân, Sở Ly là một thân mực lam, Trịnh Ân còn lại là một thân lượng ngân (màu bạc), Sở Ly u nhã lịch sự, Trịnh Ân hoa lệ mát nhãn. Ba mỹ nam tử ba phong thái khác nhau đứng chung một chỗ, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt nóng rực của thiếu nữ thanh xuân.
Chủ nhà Quân Xuân Thân là người đàn ông lực lưỡng đã ngoài năm mươi, mỉm cười bước ra, bắt tay với ba người, sau đó quay lại giới thiệu cô gái cao gầy đứng canhj mình, “Đây là con gái ta, Quân Nhan.”
Dáng người Quân Nhan đủ khiến người mẫu cũng phải đố kị, mái tóc cuộn sóng, ngực to eo nhỏ mông đầy đặn, hơn nữa gương mặt kiều diễm, có thể nói là báu vật gợi cảm. Trịnh Ân ý vị thâm trường nghiêng qua liếc nhìn Long Hiên. Xem ra hôm nay người ta không chỉ là muốn mượn sức hợp tác, căn bản là mở tiệc xem mắt thôi.
Nói được mấy lời, lại có khách bước vào, ba người Long Hiên có thể tự do hoạt động, tùy tay cầm lên ly rượu trên khay của phục vụ, Long Hiên quét mắt nhìn đại sảnh, không ngờ lại phát hiện Kỳ Dương cùng vị đạo diễn Mike mập mạp kia.
Long Hiên đã lâu không nói chuyện với Kỳ Dương, Trịnh Ân bỗng nhiên hung hăng giật áo hắn, “Trên bậc thang! Mau nhìn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook