Hiện Đại Hậu Cung
-
Chương 20: Hỏi tội
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn thời gian sau đó, tâm tình Long Hiên cực kỳ tốt. Ngày thường có Sở Ly cùng Trịnh Ân làm bạn, Trịnh Ân vui cười tức giận mắng hắn phóng đãng không biết kềm chế, Sở Ly ôn nhu nội liễm sầu triền miên, đâu đã vào đấy. Mà cuối tuần thì tới chỗ Kỳ Dương, nói hoa mỹ là tới ‘dạy’ kiến thức lịch sử, kì thực là đem Long Dương mười tám thức trong lịch sử ra luyện qua một lần.
Trong lúc này, hắn làm hai sự kiện tương đối lớn. Thứ nhất là mua đất làm nhà, hắn ngay từ đầu đã cực kỳ không thích ở trong căn hộ, cái loại tứ phía đều là tường, diện tích dù lớn, đối với hắn mà nói cũng giống như tù thất. Hắn thích đình đài lầu các, thích đình viện to lớn tràn ngập cây xanh bích thảo hoa tươi, hắn hi vọng mỗi ngày sáng sớm có thể rèn luyện thân thể ở trong bầu không khí tươi mát trong sạch, mặc dù môi trường của đô thị hiện đại thực không tốt, không thể so sánh với thiên nhiên cổ đại, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quyết tâm xây dựng một môi trường thiên nhiên nhỏ của hắn.
Trịnh Ân đối với lựa chọn này của hắn thì quỷ dị cười, “Thật sự muốn xây hậu cung?”
Long Hiên ngượng ngùng cười. Kỳ thật trong nội tâm cũng không bỏ qua ý nghĩ này. Trịnh Ân nhún vai, vẻ mặt không sao cả. Những việc Long Hiên đã trải qua khiến cho hắn cùng người hiện đại bất đồng, so sánh với nam nhân cổ đại bình thường cũng bất đồng, việc tới hiện đại đã khiến hắn phải tận lực khắc chế chính mình, một vài tật xấu tự cao tự đại của “Hoàng đế” là còn sót lại một ít, chính là một ít đấy, khiến hắn xem nhẹ sự u ám chợt lóe lên trong mắt Trịnh Ân rồi biến mất.
Sở Ly lại rất cao hứng cao hứng, cậu cũng rất khát vọng có một ngôi nhà vườn, trước kia Kỳ Hiên thích nhà lầu, cho nên hai người mới lựa chọn căn hộ hiện tại xa hoa, hiện tại có cơ hội tự mình thiết kế xây một căn nhà cho gia đình mình, Sở Ly rất nhiệt tình đầu tư.
Thứ hai là, Long Hiên bắt đầu tham gia ngành giải trí. Ban đầu, hoàn toàn dựa vào nhân lực của mình đi sáng lập một công ty giải trí, đối với người ngoài ngành như Long Hiên hiển nhiên là hết sức khó khăn, cho nên hắn thành lập một nhóm làm việc đặc biệt, ba tháng sau, thu mua lại một công ty sắp đóng cửa, giữ lại hầu hết các nhân viên của công ty, sử dụng kinh nghiệm cùng các mối quan hệ của những người nhân viên này, lại tuyển nhận them nhân viên mới, cuối cùng công ty mới có chút quy mô.
Đầu tư vốn cùng nhân lực làm việc này, ban đầu mục đích chỉ có một, là vì Kỳ Dương, vì để cậu có thể thỏa sức diễn cả đời, mà không cần tất tả tìm kịch bản, tìm đoàn phim, tuyển diễn viên, sau lại phải quảng cáo phí tổn cao mà hiệu quả không lớn. Kỳ Dương đem phần hai ngàn vạn kế thừa của mình toàn bộ đầu tư vào công ty mới làm công ty cổ phần.
Đương nhiên, Long Hiên làm như vậy mục đích chính còn là vì kiếm nhiều tiền. Khi hắn đã thăm dò hết thảy các quy tắc của xã hội hiện đại, một công ty bất động sản nho nhỏ hiển nhiên không thể thỏa mãn tham vọng của hắn. Bỏ qua chính trị, hắn khát vọng xây dựng một cái đế chế kinh doanh, trở thành một đế vương trong thế giới vô hình.
Đã quen ở địa vị cao, liền không thể chấp nhận địa vị bình thường thấp kém, số mệnh Long Hiên, tựa hồ chú định là để hô phong hoán vũ. Chẳng qua, đời này, hắn càng thong dong, tâm tranh đoạt so với kiếp trước giảm đi rất nhiều, chân chính có thể nói là thắng không kiêu, bại không nản. Thân phận đặc thù, giúp hắn tái xuất vào đời, nắm lấy suy nghĩ biết đâu khi nào mình chết, cứ thoải mái hưởng thụ mọi thứ đi.
Trong thời gian xây dựng cung điện, bộ phim của Kỳ Dương cũng tiến hành thuận lợi. Lần đầu giới thiệu khá thành công, tuy rằng bọn hắn là một đoàn từ diễn viên đến đạo diễn đều là hạng người vô danh, nhưng nhìn thấy phong bao thật to (nói đến cái người đầu tư kia chăng?! Phát thưởng cho đám phóng viên ), rất nhiều phóng viên đều hãnh diện tham gia, mà đoàn làm phim lại càng làm ra hiệu quả ngoài ý muốn.
Một loạt công chúa hoàng tử xinh đẹp không nói, chỉ riêng Kỳ Dương hé ra ảnh chụp “Tứ gia” khiến cho rất nhiều MM (muội muội) trên internet phát cuồng. Cậu bán nằm ở trên giường, tay phải khẽ nâng cằm, tay trái cầm một quả nho đang đưa đến miệng, tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, vạt áo bán mở, có những giọt nước trong suốt theo xương quai xanh lăn xuống lồng ngực, tơ lụa mềm mại tinh xảo buộc vòng quanh để lộ đường con trên cơ thể cậu, cái eo mãnh khảnh, đôi chân thon dài, cùng với khảo nghiệm cao nhất của nam nhân, đồn bộ… Hoạt sắc sinh hươn rành rành như thế, nhưng vẻ mặt của cậu lại trong trẻo lạnh lùng vô cùng, ánh mắt thâm tịch, như có suy nghĩ gì. Khiến nhiều thiếu nữ một miệng nước miếng chảy ròng ròng.
Trước kia Tứ a ca trong hình ảnh Ung Chính, phần lớn đều là cứng nhắc nghiêm túc, dường như lúc nào cũng vận triều phục, “Cuộc sống hóa” giống như vậy vô cùng hiếm thấy.
Còn có một cảnh Khang Hi ra sân khấu. Lúc ấy tình trạng của hắn hiển nhiên là lửa giận ngùn ngụt bên trong, lại ẩn mà không phát, chính là khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập sát phạt sắc bén, hắn đứng thẳng tắp, quan sát những hoàng tử quỳ dưới đất, mà tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Tứ a ca, vừa khéo lúc Tứ a ca trộm ngẩng đầu, tầm mắt của hai người giữa không trung giằng co…
Cảnh này, không chỉ có thiếu nữ thấy được sắc, mà ‘lang nữ’ lại càng thấy được gian. Vì thế Tứ gia cùng Hoàng đế ai hơn có sức quyến rũ hơn là đề tài được tranh luận không ngừng, mọi người cũng đối với bộ phim đã tràn ngập chờ mong.
Long Hiên lại có thể đáp ứng diễn cùng, không chỉ có Kỳ Dương kinh ngạc đạo diễn vui sướng ngây ngất, Trịnh Ân lại không ngừng cười lạnh: “Thật sự là mất mặt a, ngay cả kiêu ngạo đế vương cũng không để ý.”
Một ngày, Long Hiên bộ dạng uể oải nhìn lịch trình làm việc của công ty giải trí, Sở Ly gõ cửa tiến vào, có chút u buồn nói, “Tô Hành đến đây.”
Long Hiên dương mi, lập tức nhớ tới vị “nhạc phụ đại nhân” trên danh nghĩa của hắn. Hắn cười cười, “Mau mời vào.”
Lâu như vậy mới tìm tới cửa, có chuyện gì? Tô Thư đã chuyển đến nhà mới hắn mua sống cũng khá lậu, lúc ấy trời nóng, hiện tại trời đã lạnh. Tô Thư hiện tại tốt lắm, thường cách một khoảng thời gian Long Hiên sẽ mang Sở Ly cùng đi thăm cô một lần, cùng nhau ăn một bữa cơm tâm sự một chút, cô vẫn có chút câu nệ, nhưng rõ ràng đã cười hơn. Cô nói rất nhiều về nhóm bạn bè của mình. Long Hiên cũng như cũ đối với loại giao hữu chưa từng gặp mặt này cảm thấy ngạc nhiên cùng mới mẻ (là quen online ấy), nhưng hắn tuyệt sẽ không muốn thử.
Sở Ly tự mình mời Tô Hành tiến vào. Đây là lần đầu tiên Long Hiên tận mắt nhìn thấy vị IT tinh anh đại danh đỉnh đỉnh này, hơi kinh ngạc: gã thoạt nhìn còn khá trẻ, hơn nữa tuyệt không đáng khinh. Trái ngược hoàn toàn, gã quả thực anh tuấn đáng chết. Thân hình cao lớn, gần như sóng vai cùng Long Hiên, không giống như loại nhân viên IT lôi thôi lếch thếch, âu phục nhãn hiệu nổi tiếng khiến gã càng thêm nổi bật. Mày kiếm mắt thâm, mũi cao môi mỏng, ngũ quan khắc sâu mà sâu sắc, nhưng sắc mặt nghiêm nghị hiển nhiên chủ nhân đang trong tình trạng không vui.
“Tô tiên sinh.” Dựa theo phép tắc người hiện đại, Long Hiên chủ động hướng gã chìa tay phải.
Tô Hành đứng trước mặt hắn, thật lâu sau, gã mới vươn tay. Nhưng không phải bắt tay lại. Mà là một cái tát trên mặt Long Hiên. Lực đạo rất lớn, thanh âm thực vang, thân hình Long Hiên thậm chí có chút lung lay, trên gương mặt hiện lên rõ dấu năm ngón tay.
“Tô tiên sinh!” Sở Ly nổi giận, tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Hành.
Long Hiên thì hít một hơi lạnh, dùng bàn tay xoa nhẹ má mình. Mẹ nó. Thật sự là quá lắm rồi. Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào thế giới này này hắn được hưởng thụ hai cái tát.
Sắc mặt của hắn lạnh xuống, “Tô Hành, không muốn cánh tay tàn phế luôn chứ! Muốn đánh nhau, ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ đối phó ngươi.”
Tô Hành nổi giận, Sở Ly cao giọng quát, “Có chuyện từ từ nói!”
“Nói? Cùng tên hỗn trướng này nói cái gì?” Tô Hành đẩy Sở Ly ra, nhìn hắn cười lạnh, “Kỳ Hiên, ngươi đã đáp ứng ta cái gì? Ngươi nói chỉ cần ngươi vẫn dây dưa với một người nam nhân, sẽ tuyệt đối không chạm vào Tô Thư. Hiện tại thì sao? Ngươi bên này làm tam nhặt tứ, cư nhiên còn khiến con bé mang thai!”
Sở Ly ngẩn ra. Tuy rằng cậu đã biết trước, lại không muốn Tô Thư thật sự mang thai nhanh như vậy. Vừa nghĩ tới cô gái kia đang mang giọt máu của nam nhân này trong người, Sở Ly lại nhất thời chua xót khôn kể. So với biết hắn bên ngoài lăng nhăng còn muốn khó chịu.
Long Hiên cười lạnh, “Ta không có làm trái lời hứa, ngươi gấp cái gì? Tuy rằng cô ấy mang thai, nhưng ta cũng thật sự không chạm vào cô ấy.”
Tô Hành nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”
Chẳng lẽ Tô Thư có người khác?
“Là thụ tinh ống nghiệm.” Sở Ly thản nhiên nói.
Tô Hành mày nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Gã chỉ vô tình gặp Tô Thư, vô tình phát hiện cô lại có thể mang thai, làm biết được cha của đứa trẻ là Kỳ Hiên thì lập tức giận tím mặt, không điều tra rõ ràng liền mất hết lý trí chạy tới hỏi tội.
“Coi như ta thật sự đụng tới cô ấy, ngươi cũng lấy tư cách gì đến đây chất vấn? Cô ấy là vợ tương lai của ta, bây giờ là vị hôn thê của ta, thế nào đều là hợp tình hợp lý hợp pháp a?” Long Hiên thấy gã đau khổ, chẳng biết tại sao càng tức giận. Tên tâm địa xấy xa này, cư nhiên còn dám đến tặng hắn một cái tát?
Càng nghĩ càng buồn bực, Long Hiên bỗng nhiên đối Sở Ly nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Đoạn thời gian sau đó, tâm tình Long Hiên cực kỳ tốt. Ngày thường có Sở Ly cùng Trịnh Ân làm bạn, Trịnh Ân vui cười tức giận mắng hắn phóng đãng không biết kềm chế, Sở Ly ôn nhu nội liễm sầu triền miên, đâu đã vào đấy. Mà cuối tuần thì tới chỗ Kỳ Dương, nói hoa mỹ là tới ‘dạy’ kiến thức lịch sử, kì thực là đem Long Dương mười tám thức trong lịch sử ra luyện qua một lần.
Trong lúc này, hắn làm hai sự kiện tương đối lớn. Thứ nhất là mua đất làm nhà, hắn ngay từ đầu đã cực kỳ không thích ở trong căn hộ, cái loại tứ phía đều là tường, diện tích dù lớn, đối với hắn mà nói cũng giống như tù thất. Hắn thích đình đài lầu các, thích đình viện to lớn tràn ngập cây xanh bích thảo hoa tươi, hắn hi vọng mỗi ngày sáng sớm có thể rèn luyện thân thể ở trong bầu không khí tươi mát trong sạch, mặc dù môi trường của đô thị hiện đại thực không tốt, không thể so sánh với thiên nhiên cổ đại, nhưng điều này không ảnh hưởng đến quyết tâm xây dựng một môi trường thiên nhiên nhỏ của hắn.
Trịnh Ân đối với lựa chọn này của hắn thì quỷ dị cười, “Thật sự muốn xây hậu cung?”
Long Hiên ngượng ngùng cười. Kỳ thật trong nội tâm cũng không bỏ qua ý nghĩ này. Trịnh Ân nhún vai, vẻ mặt không sao cả. Những việc Long Hiên đã trải qua khiến cho hắn cùng người hiện đại bất đồng, so sánh với nam nhân cổ đại bình thường cũng bất đồng, việc tới hiện đại đã khiến hắn phải tận lực khắc chế chính mình, một vài tật xấu tự cao tự đại của “Hoàng đế” là còn sót lại một ít, chính là một ít đấy, khiến hắn xem nhẹ sự u ám chợt lóe lên trong mắt Trịnh Ân rồi biến mất.
Sở Ly lại rất cao hứng cao hứng, cậu cũng rất khát vọng có một ngôi nhà vườn, trước kia Kỳ Hiên thích nhà lầu, cho nên hai người mới lựa chọn căn hộ hiện tại xa hoa, hiện tại có cơ hội tự mình thiết kế xây một căn nhà cho gia đình mình, Sở Ly rất nhiệt tình đầu tư.
Thứ hai là, Long Hiên bắt đầu tham gia ngành giải trí. Ban đầu, hoàn toàn dựa vào nhân lực của mình đi sáng lập một công ty giải trí, đối với người ngoài ngành như Long Hiên hiển nhiên là hết sức khó khăn, cho nên hắn thành lập một nhóm làm việc đặc biệt, ba tháng sau, thu mua lại một công ty sắp đóng cửa, giữ lại hầu hết các nhân viên của công ty, sử dụng kinh nghiệm cùng các mối quan hệ của những người nhân viên này, lại tuyển nhận them nhân viên mới, cuối cùng công ty mới có chút quy mô.
Đầu tư vốn cùng nhân lực làm việc này, ban đầu mục đích chỉ có một, là vì Kỳ Dương, vì để cậu có thể thỏa sức diễn cả đời, mà không cần tất tả tìm kịch bản, tìm đoàn phim, tuyển diễn viên, sau lại phải quảng cáo phí tổn cao mà hiệu quả không lớn. Kỳ Dương đem phần hai ngàn vạn kế thừa của mình toàn bộ đầu tư vào công ty mới làm công ty cổ phần.
Đương nhiên, Long Hiên làm như vậy mục đích chính còn là vì kiếm nhiều tiền. Khi hắn đã thăm dò hết thảy các quy tắc của xã hội hiện đại, một công ty bất động sản nho nhỏ hiển nhiên không thể thỏa mãn tham vọng của hắn. Bỏ qua chính trị, hắn khát vọng xây dựng một cái đế chế kinh doanh, trở thành một đế vương trong thế giới vô hình.
Đã quen ở địa vị cao, liền không thể chấp nhận địa vị bình thường thấp kém, số mệnh Long Hiên, tựa hồ chú định là để hô phong hoán vũ. Chẳng qua, đời này, hắn càng thong dong, tâm tranh đoạt so với kiếp trước giảm đi rất nhiều, chân chính có thể nói là thắng không kiêu, bại không nản. Thân phận đặc thù, giúp hắn tái xuất vào đời, nắm lấy suy nghĩ biết đâu khi nào mình chết, cứ thoải mái hưởng thụ mọi thứ đi.
Trong thời gian xây dựng cung điện, bộ phim của Kỳ Dương cũng tiến hành thuận lợi. Lần đầu giới thiệu khá thành công, tuy rằng bọn hắn là một đoàn từ diễn viên đến đạo diễn đều là hạng người vô danh, nhưng nhìn thấy phong bao thật to (nói đến cái người đầu tư kia chăng?! Phát thưởng cho đám phóng viên ), rất nhiều phóng viên đều hãnh diện tham gia, mà đoàn làm phim lại càng làm ra hiệu quả ngoài ý muốn.
Một loạt công chúa hoàng tử xinh đẹp không nói, chỉ riêng Kỳ Dương hé ra ảnh chụp “Tứ gia” khiến cho rất nhiều MM (muội muội) trên internet phát cuồng. Cậu bán nằm ở trên giường, tay phải khẽ nâng cằm, tay trái cầm một quả nho đang đưa đến miệng, tựa hồ mới vừa tắm rửa xong, vạt áo bán mở, có những giọt nước trong suốt theo xương quai xanh lăn xuống lồng ngực, tơ lụa mềm mại tinh xảo buộc vòng quanh để lộ đường con trên cơ thể cậu, cái eo mãnh khảnh, đôi chân thon dài, cùng với khảo nghiệm cao nhất của nam nhân, đồn bộ… Hoạt sắc sinh hươn rành rành như thế, nhưng vẻ mặt của cậu lại trong trẻo lạnh lùng vô cùng, ánh mắt thâm tịch, như có suy nghĩ gì. Khiến nhiều thiếu nữ một miệng nước miếng chảy ròng ròng.
Trước kia Tứ a ca trong hình ảnh Ung Chính, phần lớn đều là cứng nhắc nghiêm túc, dường như lúc nào cũng vận triều phục, “Cuộc sống hóa” giống như vậy vô cùng hiếm thấy.
Còn có một cảnh Khang Hi ra sân khấu. Lúc ấy tình trạng của hắn hiển nhiên là lửa giận ngùn ngụt bên trong, lại ẩn mà không phát, chính là khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập sát phạt sắc bén, hắn đứng thẳng tắp, quan sát những hoàng tử quỳ dưới đất, mà tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Tứ a ca, vừa khéo lúc Tứ a ca trộm ngẩng đầu, tầm mắt của hai người giữa không trung giằng co…
Cảnh này, không chỉ có thiếu nữ thấy được sắc, mà ‘lang nữ’ lại càng thấy được gian. Vì thế Tứ gia cùng Hoàng đế ai hơn có sức quyến rũ hơn là đề tài được tranh luận không ngừng, mọi người cũng đối với bộ phim đã tràn ngập chờ mong.
Long Hiên lại có thể đáp ứng diễn cùng, không chỉ có Kỳ Dương kinh ngạc đạo diễn vui sướng ngây ngất, Trịnh Ân lại không ngừng cười lạnh: “Thật sự là mất mặt a, ngay cả kiêu ngạo đế vương cũng không để ý.”
Một ngày, Long Hiên bộ dạng uể oải nhìn lịch trình làm việc của công ty giải trí, Sở Ly gõ cửa tiến vào, có chút u buồn nói, “Tô Hành đến đây.”
Long Hiên dương mi, lập tức nhớ tới vị “nhạc phụ đại nhân” trên danh nghĩa của hắn. Hắn cười cười, “Mau mời vào.”
Lâu như vậy mới tìm tới cửa, có chuyện gì? Tô Thư đã chuyển đến nhà mới hắn mua sống cũng khá lậu, lúc ấy trời nóng, hiện tại trời đã lạnh. Tô Thư hiện tại tốt lắm, thường cách một khoảng thời gian Long Hiên sẽ mang Sở Ly cùng đi thăm cô một lần, cùng nhau ăn một bữa cơm tâm sự một chút, cô vẫn có chút câu nệ, nhưng rõ ràng đã cười hơn. Cô nói rất nhiều về nhóm bạn bè của mình. Long Hiên cũng như cũ đối với loại giao hữu chưa từng gặp mặt này cảm thấy ngạc nhiên cùng mới mẻ (là quen online ấy), nhưng hắn tuyệt sẽ không muốn thử.
Sở Ly tự mình mời Tô Hành tiến vào. Đây là lần đầu tiên Long Hiên tận mắt nhìn thấy vị IT tinh anh đại danh đỉnh đỉnh này, hơi kinh ngạc: gã thoạt nhìn còn khá trẻ, hơn nữa tuyệt không đáng khinh. Trái ngược hoàn toàn, gã quả thực anh tuấn đáng chết. Thân hình cao lớn, gần như sóng vai cùng Long Hiên, không giống như loại nhân viên IT lôi thôi lếch thếch, âu phục nhãn hiệu nổi tiếng khiến gã càng thêm nổi bật. Mày kiếm mắt thâm, mũi cao môi mỏng, ngũ quan khắc sâu mà sâu sắc, nhưng sắc mặt nghiêm nghị hiển nhiên chủ nhân đang trong tình trạng không vui.
“Tô tiên sinh.” Dựa theo phép tắc người hiện đại, Long Hiên chủ động hướng gã chìa tay phải.
Tô Hành đứng trước mặt hắn, thật lâu sau, gã mới vươn tay. Nhưng không phải bắt tay lại. Mà là một cái tát trên mặt Long Hiên. Lực đạo rất lớn, thanh âm thực vang, thân hình Long Hiên thậm chí có chút lung lay, trên gương mặt hiện lên rõ dấu năm ngón tay.
“Tô tiên sinh!” Sở Ly nổi giận, tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Hành.
Long Hiên thì hít một hơi lạnh, dùng bàn tay xoa nhẹ má mình. Mẹ nó. Thật sự là quá lắm rồi. Đây là lần đầu tiên từ khi bước vào thế giới này này hắn được hưởng thụ hai cái tát.
Sắc mặt của hắn lạnh xuống, “Tô Hành, không muốn cánh tay tàn phế luôn chứ! Muốn đánh nhau, ta chỉ cần một ngón tay cũng đủ đối phó ngươi.”
Tô Hành nổi giận, Sở Ly cao giọng quát, “Có chuyện từ từ nói!”
“Nói? Cùng tên hỗn trướng này nói cái gì?” Tô Hành đẩy Sở Ly ra, nhìn hắn cười lạnh, “Kỳ Hiên, ngươi đã đáp ứng ta cái gì? Ngươi nói chỉ cần ngươi vẫn dây dưa với một người nam nhân, sẽ tuyệt đối không chạm vào Tô Thư. Hiện tại thì sao? Ngươi bên này làm tam nhặt tứ, cư nhiên còn khiến con bé mang thai!”
Sở Ly ngẩn ra. Tuy rằng cậu đã biết trước, lại không muốn Tô Thư thật sự mang thai nhanh như vậy. Vừa nghĩ tới cô gái kia đang mang giọt máu của nam nhân này trong người, Sở Ly lại nhất thời chua xót khôn kể. So với biết hắn bên ngoài lăng nhăng còn muốn khó chịu.
Long Hiên cười lạnh, “Ta không có làm trái lời hứa, ngươi gấp cái gì? Tuy rằng cô ấy mang thai, nhưng ta cũng thật sự không chạm vào cô ấy.”
Tô Hành nhíu mày, “Ngươi có ý gì?”
Chẳng lẽ Tô Thư có người khác?
“Là thụ tinh ống nghiệm.” Sở Ly thản nhiên nói.
Tô Hành mày nhíu càng chặt hơn, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Gã chỉ vô tình gặp Tô Thư, vô tình phát hiện cô lại có thể mang thai, làm biết được cha của đứa trẻ là Kỳ Hiên thì lập tức giận tím mặt, không điều tra rõ ràng liền mất hết lý trí chạy tới hỏi tội.
“Coi như ta thật sự đụng tới cô ấy, ngươi cũng lấy tư cách gì đến đây chất vấn? Cô ấy là vợ tương lai của ta, bây giờ là vị hôn thê của ta, thế nào đều là hợp tình hợp lý hợp pháp a?” Long Hiên thấy gã đau khổ, chẳng biết tại sao càng tức giận. Tên tâm địa xấy xa này, cư nhiên còn dám đến tặng hắn một cái tát?
Càng nghĩ càng buồn bực, Long Hiên bỗng nhiên đối Sở Ly nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook