Nguyệt Tâm và Hạo Minh tiếp tục đi sâu vào khu rừng âm u, cẩn trọng từng bước để tránh các cạm bẫy nguy hiểm. Mặc dù trong lòng vẫn còn hoang mang, nhưng Nguyệt Tâm biết rằng cô cần phải đặt niềm tin vào Hạo Minh nếu muốn tìm ra sự thật và thoát khỏi nơi này.

Sau nhiều giờ đi bộ, họ đến một khu vực trống trải, giữa khu rừng tối tăm. Một ngôi đền cổ kính hiện ra trước mắt họ, với các bức tượng bị phủ rêu xanh và thời gian đã ăn mòn phần lớn kiến trúc. Ngôi đền tỏa ra một vẻ bí ẩn và u ám, nhưng cũng có một sức hút mạnh mẽ khiến Nguyệt Tâm không thể rời mắt.

"Chúng ta nên vào trong ngôi đền này," Hạo Minh nói, giọng đầy quyết tâm. "Anh cảm nhận được rằng nơi này có thể chứa đựng câu trả lời mà chúng ta cần."

Nguyệt Tâm gật đầu đồng ý, cả hai bước vào ngôi đền. Bên trong ngôi đền, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn dầu cũ kỹ le lói, tạo ra một không gian kỳ ảo. Những bức tường được chạm khắc tỉ mỉ với các hoa văn và hình ảnh cổ xưa.

Họ đi sâu vào trong đền, đến khi đứng trước một bàn thờ lớn. Trên bàn thờ là một cuốn sách cổ, bên cạnh đó là một viên đá quý phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Nguyệt Tâm cầm cuốn sách lên, mở ra và đọc những dòng chữ cổ xưa. Càng đọc, cô càng cảm thấy mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Cuốn sách kể về một tình yêu bị ngăn cản giữa hai linh hồn, bị buộc phải rời xa nhau và trải qua nhiều kiếp để tìm lại nhau.

"Cuốn sách này... nó nói về chúng ta," Nguyệt Tâm thì thầm, mắt nhìn sâu vào từng trang giấy.

Hạo Minh đứng bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm. "Đúng vậy. Anh chính là Hiên Viên Mặc, và em là Minh Nguyệt Tâm. Chúng ta đã bị chia cắt bởi số phận và lời nguyền của thời gian. Nhưng giờ đây, chúng ta có cơ hội để thay đổi tất cả."


Nguyệt Tâm lặng người trước những lời nói của Hạo Minh. Mọi ký ức, mọi nỗi đau và niềm vui của kiếp trước dần trở về trong tâm trí cô. Cô nhìn vào mắt Hạo Minh, nhận ra sự chân thành và tình yêu mà anh dành cho cô.

"Anh không còn yêu Tiểu Lam nữa sao?" Nguyệt Tâm hỏi, giọng khẽ run.

Hạo Minh nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm. "Không, anh đã nhận ra rằng tình yêu thực sự của anh luôn là em, Nguyệt Tâm. Anh đã phạm sai lầm trong kiếp trước, nhưng anh sẽ không bao giờ để mất em lần nữa."

Nguyệt Tâm cảm thấy tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Cô biết rằng tình yêu này, dù bị chia cắt bởi thời gian và số phận, vẫn luôn tồn tại và mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.

Cả hai quyết định hợp lực để phá vỡ lời nguyền và thoát khỏi khu rừng này. Họ đọc tiếp cuốn sách và phát hiện rằng để giải phóng linh hồn và trở về thế giới thực, họ cần phải cùng nhau vượt qua một loạt thử thách trong ngôi đền này.

Nguyệt Tâm và Hạo Minh đối mặt với những thử thách đầy gian nan và nguy hiểm, nhưng với tình yêu và sự quyết tâm, họ đã vượt qua tất cả. Cuối cùng, họ đến trước một cánh cửa lớn, biểu tượng của sự tự do và sự kết nối giữa hai thế giới.

Nguyệt Tâm đặt viên đá quý vào lỗ khóa của cánh cửa. Ánh sáng xanh lan tỏa, cánh cửa từ từ mở ra. Cả hai bước qua cánh cửa, cảm nhận được một luồng sáng ấm áp và yên bình.

Khi tỉnh lại, Nguyệt Tâm và Hạo Minh nhận ra họ đã trở về thế giới thực, trở lại nơi họ đã bị cuốn vào khu rừng âm u. Họ nhìn nhau, mỉm cười và biết rằng họ đã vượt qua mọi thử thách, mọi khó khăn để tìm lại nhau.

Nguyệt Tâm nhìn vào mắt Hạo Minh, cảm nhận được tình yêu và sự chân thành từ anh. Cô biết rằng từ nay, họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình.

"Chúng ta đã trở lại, và lần này, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa," Nguyệt Tâm nói, giọng đầy quyết tâm.

Hạo Minh mỉm cười, nắm chặt tay cô. "Đúng vậy, sau này dù có xảy ra bất kì khó khăn nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không phạm sai lầm như lúc trước nữa, ta thực sự sợ mất nàng một lần nữa, vì vậy lần này ta quyết sẽ không bao giờ buông tay nàng ra nữa đâu."

Lúc bấy giờ, cô mới nhận ra trong tay mình đang cầm một thứ gì đó. Cô mở tay ra và thấy một chiếc chìa khoá lúc ẩn lúc hiện. Cô vội gọi Cục Than bảo nó kiểm tra xem nhưng có vẻ Cục Than cũng chẳng biết gì về chiếc chìa khoá này. Nó chỉ có cùng linh cảm với cô rằng nhất định phải giữ kỹ nó, một ngày nào đó sẽ cần tới.

Hạo Minh thấy cô cứ nhìn mãi vào tay nhưng không thấy cô có động tĩnh gì liền lo lắng hỏi, "Nguyệt Tâm, em sao vậy?"

Cô quay sang nhìn Hạo Minh và hỏi, "Anh không thấy nó sao?"


Hạo Minh thắc mắc, "Thấy thứ gì mới được?"

Nguyệt Tâm im lặng nhìn sang Cục Than vài giây rồi bảo, "Cục Than, hãy cất nó đi. Có vẻ chiếc chìa khoá này chỉ mình ta thấy được, phải giữ nó thật cẩn thận và không được làm mất."

Cục Than gật đầu, rồi chiếc chìa khóa từ từ biến mất trong ánh sáng nhạt. Nguyệt Tâm quay qua hỏi Hạo Minh, "Anh là Hiên Viên Mặc, là vua một nước, lại chạy tới đây tìm ta vậy nước Hiên Viên như thế nào rồi? Đất nước không thể một ngày không có vua được."

Hạo Minh ậm ừ trả lời, "Ta cũng chẳng biết bây giờ nó thế nào. Lúc đó ta chỉ một lòng muốn tìm nàng quay trở về nên..."

Nói đến đây anh dừng lại, không nói gì thêm nữa. Nguyệt Tâm cũng hiểu được điều anh muốn nói. "Vậy lý do mà anh luôn tìm hiểu về lịch sử là để tìm sự tồn tại của nước Hiên Viên sao?"

"Phải," Hạo Minh đáp. "Nhưng lạ thay, ta không thể tìm được bất cứ thông tin gì về sự tồn tại của nó. Cứ như ai đó đã cố tình giấu đi sự tồn tại của nó vậy."

Anh và cô lại chìm trong hoài nghi một lúc lâu. Lúc này, tiếng chuông đồng hồ gần đó reo lên, làm cô và anh chợt tỉnh. Cả hai ai nấy đều về nghỉ ngơi trong sự ảm đạm.

Khi Nguyệt Tâm trở về phòng, cô nằm xuống giường, cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Những sự kiện xảy ra quá đột ngột và bí ẩn khiến cô không ngừng suy nghĩ. Cục Than nằm cạnh cô, ánh mắt cũng đầy lo lắng.

"Nguyệt Tâm, chúng ta sẽ tìm ra sự thật," Cục Than nói, giọng đầy quyết tâm. "Chiếc chìa khóa này chắc chắn là manh mối quan trọng."


"Ừ, ta cũng nghĩ vậy," Nguyệt Tâm đáp. "Nhưng trước mắt, chúng ta cần phải cẩn thận và bình tĩnh tìm hiểu mọi thứ."

Trong khi đó, Hạo Minh cũng không thể chợp mắt. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm. Những suy nghĩ về quá khứ và hiện tại hòa quyện vào nhau. Anh biết rằng con đường phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng với tình yêu và quyết tâm, anh tin rằng họ sẽ vượt qua tất cả.

Sáng hôm sau, Nguyệt Tâm thức dậy với một quyết tâm mới. Cô biết rằng không chỉ có quá khứ, mà còn tương lai của họ cũng đang chờ đợi cô tìm hiểu và khám phá. Cô và Hạo Minh quyết định sẽ tiếp tục cùng nhau tìm ra sự thật về nước Hiên Viên và những bí ẩn đang bao quanh họ.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?" Hạo Minh hỏi khi họ gặp lại nhau.

"Chúng ta sẽ bắt đầu từ những manh mối hiện tại," Nguyệt Tâm đáp. "Và từng bước, chúng ta sẽ tìm ra mọi thứ."

...****************...




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương