Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không
-
C16: Chương 16
Trái tim của Minh Nguyệt Tâm đập mạnh khi cô đứng trước quyết định quan trọng. Cô đã có bằng chứng rõ ràng về âm mưu giết hại ba mình. Với sự giúp đỡ của Cục Than, cô nắm giữ cuộc trò chuyện ghi âm và quyết định đưa ra phản ứng ngay lập tức.
Nguyệt Tâm chia sẻ với mẹ về những gì cô đã nghe được và cả hai quyết định nhanh chóng liên hệ với cảnh sát. Họ không thể chờ đợi, phải hành động ngay bây giờ để bảo vệ ba của cô.
Trước khi cảnh sát đến, Nguyệt Tâm và mẹ cô dẫn dắt họ tới nơi xảy ra sự việc. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng, lo lắng và hồi hộp về những gì sắp xảy ra. Nhưng trong lòng cô, cũng có sự tin tưởng rằng họ sẽ ngăn chặn được âm mưu độc ác này.
Khi cảnh sát đã có mặt và tiến hành cuộc điều tra, Nguyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô tin rằng họ đã làm đúng và sớm nhất có thể để ngăn chặn mọi nguy hiểm đối với ba mình.
Cuối cùng, sau khi mọi chuyện được làm rõ, các nghi phạm bị bắt giữ và dẫn đi để điều tra thêm. Minh Phong, ba của Nguyệt Tâm, an toàn và không bị tổn thương nghiêm trọng. Cảnh sát cũng xác nhận rằng họ đã ngăn chặn được một vụ án mạng nguy hiểm.
Với sự an toàn của ba mình được đảm bảo, Nguyệt Tâm cảm thấy một cảm giác giải phóng lớn lao. Cô biết rằng mình đã làm đúng và đã bảo vệ được gia đình mình.
Kể từ đó, cuộc sống của Nguyệt Tâm và gia đình cô trở nên bình yên hơn. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và giải quyết được một trong những điều ám ảnh nhất từ quá khứ.
Tuy vậy, mối quan hệ giữa Nguyệt Tâm và Yến Hạo Minh vẫn là một ẩn số. Cô không thể xóa bỏ được những suy nghĩ về anh và sự kết nối đặc biệt giữa họ. Cả hai vẫn tiếp tục gặp nhau và dần dần họ cảm thấy gần gũi hơn nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn phía trước.
Trong suốt những ngày học cuối cùng của mình, Nguyệt Tâm thường xuyên cảm thấy sự hiện diện của Hạo Minh bên cạnh mình là một nguồn động lực lớn. Cô dần dần bắt đầu tin tưởng và mở lòng với anh, nhưng cô vẫn chưa dám hoàn toàn mở lòng mình ra.
Nguyệt Tâm nhấp nháy mắt, nhìn theo hình bóng xa xăm của Hiên Viên Mặc, cô cảm thấy như một mảnh ghép trong ký ức của mình đang vỡ tan. Những đoạn hồi ức về người đàn ông ấy, mặc áo bào vua, dường như đang lẩn tránh cô trong màn sương mịt mù. Điều đó làm cho cô cảm thấy thêm bối rối và hoang mang.
Mặc dù hệ thống của cô cố ý lảng tránh, cô vẫn không ngừng đặt câu hỏi. Cái tên Hiên Viên Mặc và hình ảnh nam tử trong ký ức của cô, liệu chúng có liên quan gì đến cuộc sống hiện tại của cô? Cảm giác lạ lẫm ấy khiến cho Nguyệt Tâm không thể dừng lại, cô cảm thấy mình phải điều tra sâu hơn.
"Nhưng tại sao...?" Nguyệt Tâm lặng người, lặng lẽ hỏi chính mình. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Yến Hạo Minh, những cái nhìn đầy bí ẩn và những lời nói mà cậu ta đã chia sẻ với cô. Đó có phải là dấu vết của quá khứ mà cô đã quên?
Tuyệt vọng với sự im lặng của hệ thống, Nguyệt Tâm nhắm mắt lại và giữ lấy bàn tay mình chặt hơn. Cô chấp nhận rằng mọi thứ đã thay đổi sau khi cô can thiệp vào số phận. Nhưng liệu tương lai có lặp lại những mối nguy hiểm như trước hay không?
Nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời đã dần lặn xuống. Nguyệt Tâm thở dài, cảm thấy cô đơn trong sự lặng im của căn phòng. Cô biết rằng trước mắt, cô cần phải tìm hiểu thêm về bí ẩn của Yến Hạo Minh và cả về Hiên Viên Mặc - người đã để lại dấu vết kỳ lạ trong ký ức của cô.
Hè nhanh chóng trôi qua, và đến lúc Minh Nguyệt Tâm phải bước vào cuộc sống sinh viên tại ngôi trường đại học mơ ước mà trước đây cô chỉ biết qua những câu chuyện và những lần nghe bạn bè kể lại. Điều mà cô không ngờ đến là Yến Hạo Minh cũng sẽ vào học chung ngôi trường này. Cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong lòng Nguyệt Tâm, không biết vô tình hay cố ý, nhưng không hiểu sao cô lại thấy một chút vui vẻ.
Nguyệt Tâm nhớ lại những lời nói của mẹ trước khi rời nhà: "Đại học là một cơ hội để con gặp gỡ nhiều người mới, học hỏi và phát triển bản thân." Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói như vậy, vì trước đây cô chưa từng cảm thấy hứng thú với việc giao tiếp và kết bạn. Nhưng giờ đây, khi Yến Hạo Minh xuất hiện, một phần trong cô lại có cảm giác hứng thú và mong muốn được biết thêm về anh chàng này.
Tuy nhiên, chỉ sau một khoảnh khắc, cô tỉnh lại và tự hỏi tại sao mình lại phải vui vẻ vì điều này. Yến Hạo Minh học ở đâu có liên quan gì tới cuộc sống của cô? Tại sao cô lại cảm thấy vui khi phải đối diện với cái tên phiền phức ấy? Những suy nghĩ lo âu lan tỏa khiến Nguyệt Tâm không còn biết phải làm gì.
Cô quay ngoắt đi nhanh chóng, không để ý nên lại đâm mạnh vào người của ai đó. Cô vội vã cúi đầu xin lỗi, khi đó tiếng của Yến Hạo Minh vọng lên. "Xin lỗi, tôi không ý gì," Nguyệt Tâm lắng nghe tiếng anh ấy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rối bời và hoảng sợ. Cô quyết định bỏ chạy, không dám nhìn lại để đối mặt với anh chàng mà cô gây rắc rối.
Yến Hạo Minh ngơ ngác một lúc sau đó lại vô thức mà mỉm cười. "Nàng cáo nhỏ của ta chạy nhanh quá, nhưng cũng thật may vì còn gặp được nàng" anh nói nhẹ nhàng. "Đi xa cả một hè mà chẳng nhớ gì tới tôi, chắc hẳn tôi vẫn chưa để lại đủ ấn tượng rồi." Anh quay đầu với nụ cười vẫn còn hiện trên môi, bước đi đến đăng ký nhập học.
Nguyệt Tâm nghe những lời này nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Cô thầm nghĩ rằng có lẽ tình huống này cũng không quá tồi. Cô đã may mắn tránh được một tình huống khó xử và đến khi gặp lại Hạo Minh, dường như mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát của cô.
Cảm giác hoang mang dần tan đi, thay vào đó là sự hứng thú về cuộc sống mới tại đại học. Cô quyết định đi theo Hạo Minh đến phòng đăng ký. Cả hai chưa nói chuyện nhiều, nhưng trong không khí vẫn có một sự thoải mái và sự hòa hợp nhẹ nhàng giữa họ.
...****************...
Nguyệt Tâm chia sẻ với mẹ về những gì cô đã nghe được và cả hai quyết định nhanh chóng liên hệ với cảnh sát. Họ không thể chờ đợi, phải hành động ngay bây giờ để bảo vệ ba của cô.
Trước khi cảnh sát đến, Nguyệt Tâm và mẹ cô dẫn dắt họ tới nơi xảy ra sự việc. Cô cảm thấy trái tim mình đang đập rộn ràng, lo lắng và hồi hộp về những gì sắp xảy ra. Nhưng trong lòng cô, cũng có sự tin tưởng rằng họ sẽ ngăn chặn được âm mưu độc ác này.
Khi cảnh sát đã có mặt và tiến hành cuộc điều tra, Nguyệt Tâm cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô tin rằng họ đã làm đúng và sớm nhất có thể để ngăn chặn mọi nguy hiểm đối với ba mình.
Cuối cùng, sau khi mọi chuyện được làm rõ, các nghi phạm bị bắt giữ và dẫn đi để điều tra thêm. Minh Phong, ba của Nguyệt Tâm, an toàn và không bị tổn thương nghiêm trọng. Cảnh sát cũng xác nhận rằng họ đã ngăn chặn được một vụ án mạng nguy hiểm.
Với sự an toàn của ba mình được đảm bảo, Nguyệt Tâm cảm thấy một cảm giác giải phóng lớn lao. Cô biết rằng mình đã làm đúng và đã bảo vệ được gia đình mình.
Kể từ đó, cuộc sống của Nguyệt Tâm và gia đình cô trở nên bình yên hơn. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và giải quyết được một trong những điều ám ảnh nhất từ quá khứ.
Tuy vậy, mối quan hệ giữa Nguyệt Tâm và Yến Hạo Minh vẫn là một ẩn số. Cô không thể xóa bỏ được những suy nghĩ về anh và sự kết nối đặc biệt giữa họ. Cả hai vẫn tiếp tục gặp nhau và dần dần họ cảm thấy gần gũi hơn nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn phía trước.
Trong suốt những ngày học cuối cùng của mình, Nguyệt Tâm thường xuyên cảm thấy sự hiện diện của Hạo Minh bên cạnh mình là một nguồn động lực lớn. Cô dần dần bắt đầu tin tưởng và mở lòng với anh, nhưng cô vẫn chưa dám hoàn toàn mở lòng mình ra.
Nguyệt Tâm nhấp nháy mắt, nhìn theo hình bóng xa xăm của Hiên Viên Mặc, cô cảm thấy như một mảnh ghép trong ký ức của mình đang vỡ tan. Những đoạn hồi ức về người đàn ông ấy, mặc áo bào vua, dường như đang lẩn tránh cô trong màn sương mịt mù. Điều đó làm cho cô cảm thấy thêm bối rối và hoang mang.
Mặc dù hệ thống của cô cố ý lảng tránh, cô vẫn không ngừng đặt câu hỏi. Cái tên Hiên Viên Mặc và hình ảnh nam tử trong ký ức của cô, liệu chúng có liên quan gì đến cuộc sống hiện tại của cô? Cảm giác lạ lẫm ấy khiến cho Nguyệt Tâm không thể dừng lại, cô cảm thấy mình phải điều tra sâu hơn.
"Nhưng tại sao...?" Nguyệt Tâm lặng người, lặng lẽ hỏi chính mình. Cô nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Yến Hạo Minh, những cái nhìn đầy bí ẩn và những lời nói mà cậu ta đã chia sẻ với cô. Đó có phải là dấu vết của quá khứ mà cô đã quên?
Tuyệt vọng với sự im lặng của hệ thống, Nguyệt Tâm nhắm mắt lại và giữ lấy bàn tay mình chặt hơn. Cô chấp nhận rằng mọi thứ đã thay đổi sau khi cô can thiệp vào số phận. Nhưng liệu tương lai có lặp lại những mối nguy hiểm như trước hay không?
Nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời đã dần lặn xuống. Nguyệt Tâm thở dài, cảm thấy cô đơn trong sự lặng im của căn phòng. Cô biết rằng trước mắt, cô cần phải tìm hiểu thêm về bí ẩn của Yến Hạo Minh và cả về Hiên Viên Mặc - người đã để lại dấu vết kỳ lạ trong ký ức của cô.
Hè nhanh chóng trôi qua, và đến lúc Minh Nguyệt Tâm phải bước vào cuộc sống sinh viên tại ngôi trường đại học mơ ước mà trước đây cô chỉ biết qua những câu chuyện và những lần nghe bạn bè kể lại. Điều mà cô không ngờ đến là Yến Hạo Minh cũng sẽ vào học chung ngôi trường này. Cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong lòng Nguyệt Tâm, không biết vô tình hay cố ý, nhưng không hiểu sao cô lại thấy một chút vui vẻ.
Nguyệt Tâm nhớ lại những lời nói của mẹ trước khi rời nhà: "Đại học là một cơ hội để con gặp gỡ nhiều người mới, học hỏi và phát triển bản thân." Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói như vậy, vì trước đây cô chưa từng cảm thấy hứng thú với việc giao tiếp và kết bạn. Nhưng giờ đây, khi Yến Hạo Minh xuất hiện, một phần trong cô lại có cảm giác hứng thú và mong muốn được biết thêm về anh chàng này.
Tuy nhiên, chỉ sau một khoảnh khắc, cô tỉnh lại và tự hỏi tại sao mình lại phải vui vẻ vì điều này. Yến Hạo Minh học ở đâu có liên quan gì tới cuộc sống của cô? Tại sao cô lại cảm thấy vui khi phải đối diện với cái tên phiền phức ấy? Những suy nghĩ lo âu lan tỏa khiến Nguyệt Tâm không còn biết phải làm gì.
Cô quay ngoắt đi nhanh chóng, không để ý nên lại đâm mạnh vào người của ai đó. Cô vội vã cúi đầu xin lỗi, khi đó tiếng của Yến Hạo Minh vọng lên. "Xin lỗi, tôi không ý gì," Nguyệt Tâm lắng nghe tiếng anh ấy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy rối bời và hoảng sợ. Cô quyết định bỏ chạy, không dám nhìn lại để đối mặt với anh chàng mà cô gây rắc rối.
Yến Hạo Minh ngơ ngác một lúc sau đó lại vô thức mà mỉm cười. "Nàng cáo nhỏ của ta chạy nhanh quá, nhưng cũng thật may vì còn gặp được nàng" anh nói nhẹ nhàng. "Đi xa cả một hè mà chẳng nhớ gì tới tôi, chắc hẳn tôi vẫn chưa để lại đủ ấn tượng rồi." Anh quay đầu với nụ cười vẫn còn hiện trên môi, bước đi đến đăng ký nhập học.
Nguyệt Tâm nghe những lời này nhưng không biết phải đáp lại thế nào. Cô thầm nghĩ rằng có lẽ tình huống này cũng không quá tồi. Cô đã may mắn tránh được một tình huống khó xử và đến khi gặp lại Hạo Minh, dường như mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát của cô.
Cảm giác hoang mang dần tan đi, thay vào đó là sự hứng thú về cuộc sống mới tại đại học. Cô quyết định đi theo Hạo Minh đến phòng đăng ký. Cả hai chưa nói chuyện nhiều, nhưng trong không khí vẫn có một sự thoải mái và sự hòa hợp nhẹ nhàng giữa họ.
...****************...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook