Hỉ Tương Phùng
-
Chương 12: Khờ thật hay giả?
Nhưng mà bọn họ nào đâu biết rằng, nhìn thì như con mèo nhỏ nhu thuận, kỳ thật cất giấu móng vuốt sắc bén!
Đẩy màn kiệu ra, hỉ bà cùng bà Ngô đỡ nàng ra khỏi kiệu. Cùng lúc đó, có người nhanh chóng giơ một mâm gạo, che lên đầu Hạ Lan Tử Kỳ. Xuống khỏi kiệu hoa, Hạ Lan Tử Kỳ lại bước trên nền gạch đã chuẩn bị tốt trước đó, tay cầm dây lụa màu đỏ, lại bị Tứ thiếu gia nắm tay bước qua chậu than rồi mới tiến vào đại môn.
Che mâm gạo, dẫm trên nền gạch, nhằm tác dụng tránh đi ma quỷ quấy rầy. Bước qua chậu than cũng là tượng trưng cho con cháu thịnh vượng. Thủ tục xuống kiệu cũng coi như là thuận lợi trọn vẹn.
Không ngờ, vừa mới vào đến đại môn. Tứ công tử lại bắt đầu làm náo loạn, giống như là con khỉ thượng thoan hạ khiêu[1] cầm lấy dây lụa đỏ, dùng sức chạy về phía trước. Nếu không phải là có bà Ngô cùng hỉ bà giúp đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã ngã sấp xuống vài lần rồi.
[1] Thượng thoan hạ khiêu: trên nhảy nhót, dưới chọc phá (ý nói nghịch ngợm, làm náo loạn)
Sau khi vào cửa, bọn họ bước đến hỉ đường. Hạ Lan Tử Kỳ giống như con rối gỗ bị người ta kéo đi, cùng Tứ thiếu gia bái thiên địa, đưa vào động phòng.
Náo loạn một ngày, sau khi bị đưa vào động phòng thuốc trong người Hạ Lan Tử Kỳ dần hết tác dụng.
Tề Tứ công tử kia, luôn luôn có điệu bộ động kinh ngu đần, lát nữa vào lúc động phòng sẽ như thế nào đây? Hắn là một tên ngốc, chắc là không biết gì về chuyện khuê phòng đâu nhỉ? Chỉ mong ông trời phù hộ cho hắn không biết, Hạ Lan Tử Kỳ thề sống chết cũng sẽ không để cho hắn chạm vào dù chỉ một chút!
Thân mình Hạ Lan Tử Kỳ lúc này đã có thêm chút khí lực, nhưng chút khí lực ấy còn chưa đủ để giúp nàng chạy trốn khỏi Hầu phủ. Nàng chỉ có thể ngồi yên lặng, nghĩ xem lát nữa sau khi tiệc rượu tan sẽ như thế nào, phải làm sao để đối phó được với tướng công si ngốc kia.
Một lát sau, bọn nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình bà Ngô, bà Ngô đi đến khẽ gọi: “Nhị tiểu thư, mọi người đi rồi!”
Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay bỏ khăn voan đỏ xuống, chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức tân phòng được bài trí lộng lẫy sa hoa. Lập tức dùng tay sờ vào trong búi tóc, cũng may thứ trước đó nàng giấu kỹ vẫn còn, trong lòng tạm thời yên ổn.
Bà Ngô nhìn Hạ Lan Tử Kỳ đội mũ phượng khoác hà phi mà thần sắc u buồn, không có một chút nào sắc mặt vui mừng mà tân nương tử nên có, trong lòng thập phần khổ sở: “Nhị tiểu thư là lão nô đã làm liên lụy đến cô, khiến cô phải gả cho người cô không thương!”
Hạ Lan Tử Kỳ lắc lắc đầu, nói: “Cho dù không có bà, Đại di nương cũng sẽ không buông tha cho ta, sẽ tìm cách đem ta gả đi. Sau này bà Ngô không cần nói như thế nữa.”
Bà Ngô hít sâu một hơi: “Nhị tiểu thư, dù sao cũng đã bị gả vào đây rồi. Vậy cô bước tiếp theo định sẽ làm như thế nào?”
“Tìm cơ hội, trốn đi!” Ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ lộ ra vẻ kiên nghị.
Bà Ngô tỏ ra lo lắng, sâu sắc nói: “Nhị tiểu thư, đối với nữ nhân danh tiết là thứ quan trọng nhất cả đời!”
Tư tưởng của bà Ngô vẫn thiên về bảo thủ: “Hoa Tranh ca ca kia nếu biết cô đã gả cho người khác, hắn còn có thể muốn cô sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Hoa Tranh đã từng nói, tình cảm của huynh ấy đối với con tựa như kim kiền[2] vậy!”
[2] Kim kiền: Vững chắc, bền chặt tựa như vàng, không dễ phá hủy.
Bà Ngô lắc đầu: “Nhị tiểu thư, nam nhân đều dễ thay đổi! Lão nô khuyên cô, đừng vội bỏ trốn. Tốt nhất là cố gắng liên lạc với Hoa Tranh trước, xem thử ý hắn thế nào. Nếu hắn ghét bỏ thì chi bằng cô an ổn ở lại đây, ít nhất cô ở trong Hầu phủ cũng có địa vị là chính thê. Nói không chừng bệnh của Tứ công tử về sau có thể chữa khỏi!”
Bà Ngô biết Hạ Lan Tử Kỳ còn nhỏ, mẫu thân lại qua đời sớm, có một số việc không có ai chỉ bảo cho nàng. Vì muốn nàng về sau không bị người nhà hào môn chỉ trỏ, thừa dịp lúc này không ai khác, tới gần nhỏ giọng dặn dò Hạ Lan Tử Kỳ vài chuyện
Nghe xong mấy lời bà Ngô nói xong..., Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ mặt đỏ bừng, khó xử cau chặt đôi mi thanh tú: “Bà Ngô, điều này...... Này...... Thật sự phải làm như vậy sao?”
Bà Ngô nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ đí, từ trong lòng lấy ra một con dao nhỏ, đặt vào trong tay nàng, thần sắc nghiêm trọng: “Nhị tiểu thư, lão nô sẽ không hại cô, cô cần phải nghe theo lời lão nô nói!”
Lúc này, bỗng nghe phía trước có người hô: “Tứ thiếu gia đến......”
Bà Ngô cùng Hạ Lan Tử Kỳ cả kinh, nàng tiện tay nhét dao nhỏ kia vào dưới gối cạnh giường.
Bà Ngô giúp nàng chỉnh lại khăn voan đỏ lại, không quên thấp giọng dặn dò: “Nhị tiểu thư, trăm ngàn lần đừng quên làm theo như lời lão nô nói!”
Cửa phòng được mở toang ra, hỉ bà đưa Tứ thiếu gia tiến vào, hướng dẫn cách vén khăn voan, uống rượu hợp cẩn.
Cảm thấy có người lảo đảo đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ tâm vọt lên tới cổ họng. Đột nhiên, một cây xưng can[3] màu vàng tiến vào.
[3] xưng can: là cây gậy nhỏ màu vàng có trang trí đẹp mắt, trong hôn lễ cổ xưa, tân lang dùng để vén khăn che mặt của tân nương.
Hỉ bà ở bên cạnh hướng dẫn: “Tứ thiếu gia, mau vén đi!”
Lúc sau, nghe tiếng Tứ thiếu gia như đứa nhỏ làm nũng, nói: “Ta mệt lắm, ta muốn đi ngủ! Cái này để ngươi vén đi!” Dứt lời vừa định đưa xưng can cho Hỉ bà, lại bị Hỉ bà nhanh tay nhanh mắt nắm được cổ tay, nhẹ giọng dỗ dành: “Tứ thiếu gia, cái này không thể làm thay được! Hôm nay là đại hôn của cậu, khăn voan đỏ của tân nương tử này phải do chính cậu vén lên. Chờ khi đã vén khăn xong, ta sẽ để cậu đi ngủ!”
Hỉ bà vừa dứt lời, khăn voan đỏ đột nhiên được Tứ thiếu gia vén lên.
Một đôi mắt đen như mực, sáng như sao, trong như nước suối nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan Tử Kỳ.
Ban ngày thứ nhất là do khoảng cách quá xa, thứ hai là góc nhìn không tốt, Hạ Lan Tử Kỳ không thấy thế nào thấy được dung mạo của hắn. Hiện tại ở ngay gần, thấy được ngũ quan của hắn tinh tế như được gọt rũa cẩn thận. Mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mềm mại như hoa anh đào. Nhưng trong toàn bộ ngũ quan, mê người nhất vẫn là đôi mắt kia, lông mi dày như quạt hương bồ[4], đuôi mắt vểnh lên dáng vẻ quật cường. Đôi mắt đen sáng như điểm nước sơn có một lực hấp dẫn lớn vô cùng, khiến cho người ta vừa nhìn vào một cái liền sa vào trong đó.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, chợt cảm thấy có chút quen thuộc. Bởi trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ bỗng hiện ra bóng dáng Hoa Tranh!
Hắn trông thật giống Hoa Tranh! Hạ Lan Tử Kỳ thấy hoảng sợ. Lúc này, cố gắng nhớ lại bộ dáng của Hoa Tranh lúc tháo mặt nạ, nhưng lại có chút nhớ không rõ. Bởi vì bộ dạng của Hoa Tranh nàng mới được nhìn qua có một lần, trong đầu chỉ nhớ đại khái một ít, thứ khắc sâu trong trí nhớ nhất là trên mặt Hoa Tranh có một cái bớt màu đen trên một nửa mặt!
Nhớ tới cái bớt kia, Hạ Lan Tử Kỳ định thần lại. Trên mặt Hoa Tranh có cái bớt lớn như vậy! Người này lại anh tuấn như thế! Sao có thể là Hoa Tranh đây? Bọn họ chẳng qua là giống nhau thôi!
Tứ thiếu gia cũng nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ. Sóng mắt lưu chuyển, thoáng bày ra vài phần kinh ngạc, Hạ Lan Tử Kỳ quan sát nét mặt hắn thật kĩ, nhìn đến đây trong lòng liền xuất hiện vài phầnnghi hoặc.
Người bị ngốc sao có thể có ánh mặt như vậy được? Lại nhìn cả người hắn, lúc tĩnh lặng quanh người toát ra một khí chất bức người, khiến người ta bắt đầu cảm thấy kính nể, hắn thật sự là một tên ngốc sao? Có phải là nhầm rồi hay không?
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ đến đây, mắt chợt lóe sáng. Không để nàng kịp có phản ứng gì, Tứ thiếu gia lại đột nhiên trốn sau lưng Hỉ bà, kêu to: “Nàng trừng ta! Nàng là người xấu! Mau đuổi ra ngoài cho ta!”
Hỉ bà xoay tay vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, tân nương rất thích cậu. Nàng không phải người xấu!, Tứ thiếu gia nên cùng tứ thiếu phu nhân uống rượu hợp cẩn thôi, uống xong là sau đó hai người có thể động phòng.”
Đẩy màn kiệu ra, hỉ bà cùng bà Ngô đỡ nàng ra khỏi kiệu. Cùng lúc đó, có người nhanh chóng giơ một mâm gạo, che lên đầu Hạ Lan Tử Kỳ. Xuống khỏi kiệu hoa, Hạ Lan Tử Kỳ lại bước trên nền gạch đã chuẩn bị tốt trước đó, tay cầm dây lụa màu đỏ, lại bị Tứ thiếu gia nắm tay bước qua chậu than rồi mới tiến vào đại môn.
Che mâm gạo, dẫm trên nền gạch, nhằm tác dụng tránh đi ma quỷ quấy rầy. Bước qua chậu than cũng là tượng trưng cho con cháu thịnh vượng. Thủ tục xuống kiệu cũng coi như là thuận lợi trọn vẹn.
Không ngờ, vừa mới vào đến đại môn. Tứ công tử lại bắt đầu làm náo loạn, giống như là con khỉ thượng thoan hạ khiêu[1] cầm lấy dây lụa đỏ, dùng sức chạy về phía trước. Nếu không phải là có bà Ngô cùng hỉ bà giúp đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã ngã sấp xuống vài lần rồi.
[1] Thượng thoan hạ khiêu: trên nhảy nhót, dưới chọc phá (ý nói nghịch ngợm, làm náo loạn)
Sau khi vào cửa, bọn họ bước đến hỉ đường. Hạ Lan Tử Kỳ giống như con rối gỗ bị người ta kéo đi, cùng Tứ thiếu gia bái thiên địa, đưa vào động phòng.
Náo loạn một ngày, sau khi bị đưa vào động phòng thuốc trong người Hạ Lan Tử Kỳ dần hết tác dụng.
Tề Tứ công tử kia, luôn luôn có điệu bộ động kinh ngu đần, lát nữa vào lúc động phòng sẽ như thế nào đây? Hắn là một tên ngốc, chắc là không biết gì về chuyện khuê phòng đâu nhỉ? Chỉ mong ông trời phù hộ cho hắn không biết, Hạ Lan Tử Kỳ thề sống chết cũng sẽ không để cho hắn chạm vào dù chỉ một chút!
Thân mình Hạ Lan Tử Kỳ lúc này đã có thêm chút khí lực, nhưng chút khí lực ấy còn chưa đủ để giúp nàng chạy trốn khỏi Hầu phủ. Nàng chỉ có thể ngồi yên lặng, nghĩ xem lát nữa sau khi tiệc rượu tan sẽ như thế nào, phải làm sao để đối phó được với tướng công si ngốc kia.
Một lát sau, bọn nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có một mình bà Ngô, bà Ngô đi đến khẽ gọi: “Nhị tiểu thư, mọi người đi rồi!”
Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay bỏ khăn voan đỏ xuống, chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức tân phòng được bài trí lộng lẫy sa hoa. Lập tức dùng tay sờ vào trong búi tóc, cũng may thứ trước đó nàng giấu kỹ vẫn còn, trong lòng tạm thời yên ổn.
Bà Ngô nhìn Hạ Lan Tử Kỳ đội mũ phượng khoác hà phi mà thần sắc u buồn, không có một chút nào sắc mặt vui mừng mà tân nương tử nên có, trong lòng thập phần khổ sở: “Nhị tiểu thư là lão nô đã làm liên lụy đến cô, khiến cô phải gả cho người cô không thương!”
Hạ Lan Tử Kỳ lắc lắc đầu, nói: “Cho dù không có bà, Đại di nương cũng sẽ không buông tha cho ta, sẽ tìm cách đem ta gả đi. Sau này bà Ngô không cần nói như thế nữa.”
Bà Ngô hít sâu một hơi: “Nhị tiểu thư, dù sao cũng đã bị gả vào đây rồi. Vậy cô bước tiếp theo định sẽ làm như thế nào?”
“Tìm cơ hội, trốn đi!” Ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ lộ ra vẻ kiên nghị.
Bà Ngô tỏ ra lo lắng, sâu sắc nói: “Nhị tiểu thư, đối với nữ nhân danh tiết là thứ quan trọng nhất cả đời!”
Tư tưởng của bà Ngô vẫn thiên về bảo thủ: “Hoa Tranh ca ca kia nếu biết cô đã gả cho người khác, hắn còn có thể muốn cô sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Hoa Tranh đã từng nói, tình cảm của huynh ấy đối với con tựa như kim kiền[2] vậy!”
[2] Kim kiền: Vững chắc, bền chặt tựa như vàng, không dễ phá hủy.
Bà Ngô lắc đầu: “Nhị tiểu thư, nam nhân đều dễ thay đổi! Lão nô khuyên cô, đừng vội bỏ trốn. Tốt nhất là cố gắng liên lạc với Hoa Tranh trước, xem thử ý hắn thế nào. Nếu hắn ghét bỏ thì chi bằng cô an ổn ở lại đây, ít nhất cô ở trong Hầu phủ cũng có địa vị là chính thê. Nói không chừng bệnh của Tứ công tử về sau có thể chữa khỏi!”
Bà Ngô biết Hạ Lan Tử Kỳ còn nhỏ, mẫu thân lại qua đời sớm, có một số việc không có ai chỉ bảo cho nàng. Vì muốn nàng về sau không bị người nhà hào môn chỉ trỏ, thừa dịp lúc này không ai khác, tới gần nhỏ giọng dặn dò Hạ Lan Tử Kỳ vài chuyện
Nghe xong mấy lời bà Ngô nói xong..., Hạ Lan Tử Kỳ xấu hổ mặt đỏ bừng, khó xử cau chặt đôi mi thanh tú: “Bà Ngô, điều này...... Này...... Thật sự phải làm như vậy sao?”
Bà Ngô nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ đí, từ trong lòng lấy ra một con dao nhỏ, đặt vào trong tay nàng, thần sắc nghiêm trọng: “Nhị tiểu thư, lão nô sẽ không hại cô, cô cần phải nghe theo lời lão nô nói!”
Lúc này, bỗng nghe phía trước có người hô: “Tứ thiếu gia đến......”
Bà Ngô cùng Hạ Lan Tử Kỳ cả kinh, nàng tiện tay nhét dao nhỏ kia vào dưới gối cạnh giường.
Bà Ngô giúp nàng chỉnh lại khăn voan đỏ lại, không quên thấp giọng dặn dò: “Nhị tiểu thư, trăm ngàn lần đừng quên làm theo như lời lão nô nói!”
Cửa phòng được mở toang ra, hỉ bà đưa Tứ thiếu gia tiến vào, hướng dẫn cách vén khăn voan, uống rượu hợp cẩn.
Cảm thấy có người lảo đảo đến gần, Hạ Lan Tử Kỳ tâm vọt lên tới cổ họng. Đột nhiên, một cây xưng can[3] màu vàng tiến vào.
[3] xưng can: là cây gậy nhỏ màu vàng có trang trí đẹp mắt, trong hôn lễ cổ xưa, tân lang dùng để vén khăn che mặt của tân nương.
Hỉ bà ở bên cạnh hướng dẫn: “Tứ thiếu gia, mau vén đi!”
Lúc sau, nghe tiếng Tứ thiếu gia như đứa nhỏ làm nũng, nói: “Ta mệt lắm, ta muốn đi ngủ! Cái này để ngươi vén đi!” Dứt lời vừa định đưa xưng can cho Hỉ bà, lại bị Hỉ bà nhanh tay nhanh mắt nắm được cổ tay, nhẹ giọng dỗ dành: “Tứ thiếu gia, cái này không thể làm thay được! Hôm nay là đại hôn của cậu, khăn voan đỏ của tân nương tử này phải do chính cậu vén lên. Chờ khi đã vén khăn xong, ta sẽ để cậu đi ngủ!”
Hỉ bà vừa dứt lời, khăn voan đỏ đột nhiên được Tứ thiếu gia vén lên.
Một đôi mắt đen như mực, sáng như sao, trong như nước suối nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan Tử Kỳ.
Ban ngày thứ nhất là do khoảng cách quá xa, thứ hai là góc nhìn không tốt, Hạ Lan Tử Kỳ không thấy thế nào thấy được dung mạo của hắn. Hiện tại ở ngay gần, thấy được ngũ quan của hắn tinh tế như được gọt rũa cẩn thận. Mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mềm mại như hoa anh đào. Nhưng trong toàn bộ ngũ quan, mê người nhất vẫn là đôi mắt kia, lông mi dày như quạt hương bồ[4], đuôi mắt vểnh lên dáng vẻ quật cường. Đôi mắt đen sáng như điểm nước sơn có một lực hấp dẫn lớn vô cùng, khiến cho người ta vừa nhìn vào một cái liền sa vào trong đó.
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, chợt cảm thấy có chút quen thuộc. Bởi trong đầu Hạ Lan Tử Kỳ bỗng hiện ra bóng dáng Hoa Tranh!
Hắn trông thật giống Hoa Tranh! Hạ Lan Tử Kỳ thấy hoảng sợ. Lúc này, cố gắng nhớ lại bộ dáng của Hoa Tranh lúc tháo mặt nạ, nhưng lại có chút nhớ không rõ. Bởi vì bộ dạng của Hoa Tranh nàng mới được nhìn qua có một lần, trong đầu chỉ nhớ đại khái một ít, thứ khắc sâu trong trí nhớ nhất là trên mặt Hoa Tranh có một cái bớt màu đen trên một nửa mặt!
Nhớ tới cái bớt kia, Hạ Lan Tử Kỳ định thần lại. Trên mặt Hoa Tranh có cái bớt lớn như vậy! Người này lại anh tuấn như thế! Sao có thể là Hoa Tranh đây? Bọn họ chẳng qua là giống nhau thôi!
Tứ thiếu gia cũng nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ. Sóng mắt lưu chuyển, thoáng bày ra vài phần kinh ngạc, Hạ Lan Tử Kỳ quan sát nét mặt hắn thật kĩ, nhìn đến đây trong lòng liền xuất hiện vài phầnnghi hoặc.
Người bị ngốc sao có thể có ánh mặt như vậy được? Lại nhìn cả người hắn, lúc tĩnh lặng quanh người toát ra một khí chất bức người, khiến người ta bắt đầu cảm thấy kính nể, hắn thật sự là một tên ngốc sao? Có phải là nhầm rồi hay không?
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ đến đây, mắt chợt lóe sáng. Không để nàng kịp có phản ứng gì, Tứ thiếu gia lại đột nhiên trốn sau lưng Hỉ bà, kêu to: “Nàng trừng ta! Nàng là người xấu! Mau đuổi ra ngoài cho ta!”
Hỉ bà xoay tay vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm dỗ dành: “Chớ sợ chớ sợ, tân nương rất thích cậu. Nàng không phải người xấu!, Tứ thiếu gia nên cùng tứ thiếu phu nhân uống rượu hợp cẩn thôi, uống xong là sau đó hai người có thể động phòng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook