[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)
-
Chương 61: Ngoại truyện 2: Miêu Cương ký sự
Một chút tình yêu dành cho cặp gà bông Truy - Lăng <3
_____
Lam Tư Truy tự nhận bản thân hiểu biết rất ít về Miêu Cương. Cứ việc hắn là một trong những đệ tử có danh chăm chỉ, hiểu sâu biết rộng ở Lam gia hiện nay, cứ việc hắn đã đọc qua gần phân nửa sách trong Tàng Thư Các, hắn cũng chưa từng đến Miêu Cương, chưa từng tìm được quá nhiều tư liệu về nơi này.
Trải qua mấy ngày lộ trình bôn ba, trong tiếng kêu gào của Cảnh Nghi về việc đường xa, nắng gắt, bọn họ rốt cuộc cũng tới được Miêu Cương. Kim Lăng nói nhân sĩ Miêu Cương không quá thích tu tiên giả Trung Nguyên, vô cùng thành thạo mà dẫn bọn họ ngự kiếm đỗ xuống bên ngoài thành, thu hồi tiên kiếm vào túi càn khôn, tung tẩy bạc trong tay, hướng về phía một người nài ngựa cao dễ chừng hơn hai mét, vai hùm lưng gấu, râu ria rậm rạp đi tới.
Lam Cảnh Nghi ngơ ngác huých hắn một cái: "Đại tiểu thư tính làm gì? Khoa tay múa chân giao lưu với người kia à?"
Hai người vội vàng theo tới phía sau Kim Lăng, nhưng không hề nhìn thấy tình trạng khoa tay múa chân trong dự liệu. Gã nài ngựa dùng giọng nói ồm ồm nói một tràng dài, Kim Lăng trôi chảy tự nhiên dùng ngôn ngữ tương tự đáp lại, hai người ta một câu, ngươi một câu, gật gù hồi lâu, gã đàn ông mới lấy từ trong ngực ra một chiếc túi to nặng trịch giao cho Kim Lăng, đổi lại ba nén vàng ròng.
Vỗ vai gã đàn ông nọ, Kim Lăng hào phóng mỉm cười, xoay người nhìn hai đồng bạn: "Cảnh Nghi, Tư Truy, lại giúp ta chọn ngựa đi, đứng ngây ra đó làm gì?"
Lam Cảnh Nghi lúc này mới từ trong sự sùng bái mà tỉnh hồn lại, hô một tiếng "Đến đây", lập tức đi tới. Lam Tư Truy thất thần nhìn ra phía trước, xung quanh hắn đều là ngôn ngữ xa lạ ong ong vang lên, vô cớ khiến hắn nhức đầu, trong ngực cũng mơ hồ truyền ra một cảm giác buồn nhoi nhói, uể oải, vô lực.
Ba người bọn họ cưỡi ngựa, song song tiến vào thành. Thiếu niên anh tài phối cùng tuấn mã, dưới ánh nắng mặt trời hiển lộ hết phong mang, trang dung tuấn dật, dung mạo xuất trần, thu hút tất thảy ánh mắt của người đi đường. Tới một nhà trọ lớn, Kim Lăng ra hiệu cả hai ghìm ngựa lại, tùy ý gọi trà và thức ăn, lại đặt ba gian phòng thượng hạng. Hắn móc túi tiền mới đổi được từ chỗ nài ngựa trả tiền, trong lúc chờ đợi đồ ăn được đưa lên, quay sang Lam Cảnh Nghi trừng mắt: "Họ Lam kia, ngươi từ nãy đến giờ cứ nhìn chăm chăm ta là có ý xấu gì?"
Lam Cảnh Nghi bị mắng cũng không phiền, hai mắt sáng lên, thành thật có gì nói đấy: "Không ngờ nha đại tiểu thư, ngươi lợi hại thật! Miêu ngữ cũng biết?"
"Nếu như ta nói cho ngươi biết từ năm tuổi ta mỗi ngày đều phải học Miêu ngữ, Hồ ngữ, từ mười tuổi học phép quản lý gia tộc, mười hai tuổi học xem sổ sách, thì ngươi sẽ không hâm mộ đến thế đâu!"
Lam Cảnh Nghi nghe đồng bạn nói vậy, mở to mắt sững sờ, bỗng chốc cảm thấy hơn bốn ngàn gia quy cùng Kinh thư, luân lý, đạo đức luận ở Lam gia đột nhiên thân thiết hơn hẳn, tặc lưỡi: "Không ngờ nha, làm người thừa kế gia tộc mệt mỏi như vậy!"
Lúc này, Kim Lăng mới nghiêng đầu sang Lam Tư Truy vẫn một đường im lặng, tông giọng hơi hạ xuống một chút, hỏi han: "Còn ngươi, Lam Tư Truy, trông ngươi không quá tập trung, mệt sao?"
Lam Tư Truy gắp thức ăn bỏ vào bát cho Kim Lăng, nhợt nhạt mỉm cười: "Không sao"
Nhưng dù hắn nói vậy, thiếu niên cũng không phải độ tuổi có thể hoàn mỹ giấu đi hết thảy tâm tình. Vẻ thất lạc nơi đáy mắt hắn không thoát khỏi ánh nhìn của Kim Lăng, tựa như vạt trời ảm đạm vừa rơi mất một vì tinh tú.
Theo lịch trình, đêm nay Kim Lăng có hẹn với đối tác làm ăn. Cơm nước xong xuôi, hắn đưa tiền cho Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi tự đi dạo phố, bản thân muốn qua các kho hàng hóa của Vân Mộng tại đây để kiểm tra tình trạng thực tế trước. Liên quan đến bí mật làm ăn của gia tộc khác, cho dù tình bạn có tốt đến mức nào, hai thiếu niên Lam gia cũng giữ lễ không dòm ngó. Bọn họ lung tung đi trên phố, đâu đâu cũng thấy cảnh vật, đồ đạc lạ lùng. Cô nương Miêu Cương không giống nữ tử Trung Nguyên kín đáo dịu dàng. Họ mặc một chiếc quần bó, khoe trọn vòng hông căng mẩy. Hai bên ống quần xẻ cao đến ngang đùi, mỗi lần bước đi, vải mỏng không chắn được gió trời, tung bay như những cánh bướm dịu dàng, phô ra bắp chân tròn lẳn trắng mịn. Áo của nữ tử nơi đây cũng hở vai hở bụng, khắp người đeo những chuỗi hạt vòng lấp lánh. Hai thiếu niên Lam gia một đường đi đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khổ sở tự nhủ "phi lễ chớ nhìn"
Lam Tư Truy vốn không có tâm trạng gì, mặc Cảnh Nghi kéo hắn chạy đông lại chạy tây, mãi đến khi nghe được một câu nói bằng ngôn ngữ Trung Nguyên mới ngẩng đầu lên.
"Hai vị công tử hẳn là mới từ Trung Nguyên tới" Chủ sạp hàng hẳn là người Trung Nguyên tới đây buôn bán, nhiệt tình giới thiệu "Ghé qua xem hàng chứ?"
Trên chiếc bàn nhỏ bày không ít món đồ lạ mắt, Lam Cảnh Nghi cầm lên cái nào, chủ sạp lại nhiệt tình giới thiệu cái đó. Lam Tư Truy hiếu kỳ đưa mắt nhìn một vòng, rốt cuộc bị một đôi vòng hấp dẫn ánh mắt. Ông chủ buôn bán đã nhiều năm, tinh tường nhận ra, lập tức giới thiệu: "Công tử thật có mắt nhìn! Đây chính là khóa nhân duyên. Công tử xem, chiếc có hình mặt chuông này có tên là Linh Ngữ, trong ngôn ngữ nơi đây có nghĩa là khóa lấy trái tim. Chiếc có hình chìa khóa này là Giải Ngữ. Một khi đeo Linh Ngữ lên cổ rồi, không dùng Giải Ngữ thì không mở xuống được. Trên thế gian này chỉ có duy nhất một cặp, là do Thánh Nữ Linh Lung tộc năm trăm năm trước làm ra để tặng người yêu."
Lam Cảnh Nghi nghe thấy vậy không khỏi sáng mắt lên, tấm tắc trầm trồ: "Thì ra là vật đính ước! Tiếc là hai chúng ta đều không có người để tặng, vẫn là lấy bao thảo dược đuổi côn trùng này đi. Ba túi, bao nhiêu tiền?"
Hai người lại đi một vòng, đến khi trên tay Cảnh Nghi treo đầy các loại túi nhỏ bao to mới về nhà trọ. Lam Cảnh Nghi hào hứng vào phòng kiểm tra đồ vật mua được, Lam Tư Truy chỉ chờ đồng bạn đóng cửa, lập tức nhẹ nhàng quay người lướt ra ngoài.
Trời gần về đêm, phố càng lúc càng đông người. Nếu lúc này Lam Tư Truy đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, chắc chắn không tránh khỏi chép phạt vì phạm gia quy "không được chạy nhanh". Hắn chạy tới sạp hàng nọ, hơi thở có chút hổn hển, nhìn tới cặp vòng kia vẫn chưa bị mua mất mới an tâm thở phào. Ông chủ nhìn người trẻ tuổi trước mặt, bộ dáng vội vàng trân ái, từng chi tiết nhỏ cũng khắc cốt ghi tâm muốn biểu lộ tâm ý đến đối phương, âm thầm giảm một phần ba giá.
Lam Tư Truy nhận được đồ, đáy mắt trong phút chốc cháy lên từng luồng sáng, cẩn thận trân trọng bọc lấy, cất vào trong ngực áo mình.
Khi hắn quay về nhà trọ, Kim Lăng và Cảnh Nghi đều đã ngồi bên bàn trà chờ. Mặc cho trang phục của bọn hắn đặt giữa quán rượu Miêu Cương cực kỳ nổi bật, Cảnh Nghi vẫn giơ tay ra hiệu vị trí, nghi hoặc hỏi: "Không phải ban chiều đã quay về rồi sao? Ngươi lại đi đâu nữa thế?"
Lam Tư Truy cúi đầu, che khuất sự bối rối và sườn má hơi ửng hồng, rót một chén nước trắng, lại lấy từ trong ngực ra một bình thuốc hòa vào, đẩy tới trước mặt Kim Lăng.
"Tối nay đi bàn công chuyện hẳn không tránh được phải uống chút rượu. Ta vừa qua quán rượu ngươi đặt bàn tối nay hỏi thăm thử, đệ nhất danh tửu ở đó là Thiên Túy Tửu, so với rượu của Trung Nguyên chúng ta mạnh hơn rất nhiều, nên mua trước chút thuốc an vị, giải rượu. Ban nãy ta dặn nhà bếp chuẩn bị sơ chút cháo đậu thịt lót dạ rồi, Kim tông chủ lót dạ một ít rồi uống thuốc đi."
Lam Cảnh Nghi mở to mắt, trong lòng âm thầm khen Tư Truy càng ngày càng giống tông chủ của bọn họ, hành sự nghĩ trước nghĩ sau, suy tính chu toàn, ôn nhu săn sóc hiểu ý hơn hẳn người thường.
Dù gì cũng là lần đầu tiên đàm luận việc làm ăn, Kim Lăng nhất định phải đến trước gần nửa canh giờ, đích thân kiểm tra trước nhã gian đã đặt, rượu nước cần chuẩn bị. Ba thiếu niên ngồi trong phòng chờ bên kia tới, đề tài xoay quanh người bọn họ sẽ gặp tối nay.
"Người tới là tộc trưởng của tộc Vu Bà, hiểu biết cực rõ về Vu thuật, cổ trùng, thảo dược, hương liệu. Nghe đồn vị Mạnh Tưởng công tử này bản lĩnh không nhỏ, sức một địch một trăm, điều hành một tộc cả mấy trăm người từ năm mười lăm tuổi, là một anh tài. Các người lát nữa gặp hắn, nên nhớ hắn toàn thân đều có độc, trêu chọc không nổi, đừng tùy tiện chạm vào người hắn, rõ chưa?"
Mặc dù chưa gặp lần nào, thế nhưng người môi giới năm lần bảy lượt cường điệu nhấn mạnh tộc trưởng Mạnh Tưởng khí khái anh tư, uy vũ cỡ nào, Kim Lăng đối với đối tác lần này có ấn tượng ban đầu rất sâu, lại chỉ sợ đồng bạn của mình chưa quen với văn hóa, phong cách Miêu Cương sẽ đắc tội người ta, nhân lúc bên kia chưa tới thấp giọng dặn dò. Ba mái đầu tròn tròn nho nhỏ đang chụm vào nhau thì thầm, tiểu nhị từ bên ngoài đã chạy vào, dùng Miêu ngữ thông báo Mạnh Tưởng tộc trưởng tới.
Ba thiếu niên đứng lên nghênh đón, dõi nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy rèm được nâng lên, một thiếu nữ chưa quá hai mươi tuổi, vóc dáng cao lớn còn vượt qua Lam Cảnh Nghi dẫn đầu một đoàn thiếu nữ thanh xuân mơn mởn tiến vào. Hai thiếu niên Lam gia bị một mảnh hồng hồng diễm diễm làm cho hoa mắt, hương thơm của phấn sáp bất chợt xông khắp gian phòng, hơi lui về phía sau nửa bước, cúi đầu hành lễ, cũng tránh cho nhìn phải những cảnh hương diễm không nên nhìn.
Kim Lăng cũng thật sự là ngơ người không hiểu. Rõ ràng đã nói là Mạnh Tưởng công tử cao lớn uy vũ, anh tư hiên ngang cơ mà? Tại sao lại đổi thành một nhóm cô nương ríu ra ríu rít đây?
Trong lúc hắn vẫn còn ngơ ngác chưa trấn tĩnh được, thiếu nữ đi đầu đã hướng hắn đi tới, vươn ra bàn tay trắng nõn của mình, nở một nụ cười rạng rỡ tới mức có thể thắp sáng cả căn phòng:
"Ngươi là Kim công tử đúng không? Tiểu nữ Mạnh Tưởng."
Kim Lăng sớm đã học kỹ về văn hóa Miêu Cương. Ở đây khi chào hỏi, nữ tử vươn tay ra, nam tử sẽ nắm lấy tay nàng, hôn lên mu bàn tay bày tỏ sự trân trọng. Hắn không lỡ một nhịp, đỡ lấy bàn tay nàng, ngón tay mềm mại như nước, ấm áp truyền đến da dẻ từng tia điện lưu, đặt lên một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước: "Thì ra là Mạnh tiểu thư. Vậy mà nghe người môi giới nói, ta còn tưởng hắn đang nói tới một vị công tử anh tuấn vô song, khí thế đỉnh thiên đây! Gặp rồi mới biết tiểu thư khí thế hào hùng, có độ lượng phóng khoáng, cũng có mềm mại ôn nhu, là ta nông cạn"
Lời hắn nói ra chọc Mạnh Tưởng khúc khích cười, hai bên song song ngồi xuống, vừa dùng bữa vừa đàm luận việc làm ăn.
Tâm trí của Lam Tư Truy rõ ràng không hề đặt ở nội dung bữa tiệc. Hắn ngồi một bên Kim Lăng, hành vi thận trọng, vẻ mặt nghiêm cẩn như thường, thế nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Kim Lăng nắm bàn tay của Mạnh tiểu thư tuần hoàn lập lại. Lời nói chọc nữ tử vui vẻ, xưa nay Lam Tư Truy duy chỉ mới nghe Ngụy tiền bối nói qua, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ nói như vậy với cô nương nào, càng không hề nghĩ tới Kim Lăng sẽ trôi chảy thành thục đến vậy, dùng những lời ôn nhu tán tỉnh đó nói với một thiếu nữ xinh đẹp.
Hắn ngồi một bên Kim Lăng, bên kia chính là Mạnh tiểu thư. Hắn một buổi gắp thức ăn đặt vào bát Kim Lăng, Kim Lăng cũng chính là một buổi gắp món ăn đặt vào bát cô nương đó. Nữ tử Miêu Cương phóng khoáng, quen với rượu từ lúc lọt lòng, đàm luận làm ăn càng hai câu không rời khỏi chén rượu. Mạnh Tưởng nhìn bề ngoài chưa đến hai mươi, thế nhưng tuổi tác thật có thể gấp Kim Lăng vài lần. Nàng làm tộc trưởng nhiều năm, xưa nay cùng Giang Trừng thi thố thương trường cũng không kém cạnh, lẽ dĩ nhiên năng lực đàm luận làm ăn vượt trên Kim Lăng không chỉ một bậc. Dẫu nàng biết Kim Lăng là cháu trai của Giang Trừng, vị đối tác lâu năm này cũng đã gửi thư tín có lời trước cùng nàng, thế nhưng, chọn người hợp tác là chuyện trọng đại, không tránh khỏi cần làm khó dễ Kim tiểu công tử kia vài phen để thử thách. Trên thương trường không phải chỉ cần có tiền là thành công, mà thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trong ba thứ đó, thiếu một cũng không được!
Để tranh thủ lợi ích to lớn nhất trong lần hợp tác này, bao nhiêu công phu theo Giang Trừng học hỏi kinh thương bấy lâu đều được Kim tông chủ xuất ra toàn bộ. Lúc cần chọc cười sẽ chọc cười, khi cần kính rượu sẽ kính rượu, cuối cùng đạt thành hiệp nghị sơ bộ với nàng.
"Đến, Kim công tử, uống mừng cho sự hợp tác của chúng ta"
Mạnh Tưởng lần này giơ rượu lên, không phải chén, mà là một vò!
Vốn dĩ Kim Lăng tuổi còn trẻ, tửu lượng còn chưa quá cao, gắng gượng bồi tiếp nàng một buổi Thiên Túy Tửu cũng đã là cực hạn, dạ dày đang giao tranh hỗn loạn không ngừng, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng. Hắn nhìn cả vò rượu trước mắt, có chút đầu váng mắt hoa, thế nhưng vẫn mặt không đổi sắc mà cầm lấy, anh dũng hiên ngang mang theo tư thế "ta không vào địa ngục thì ai vào", mở nắp vò rượu.
Đúng vào lúc này, một bàn tay bất chợt vươn tới, đỡ lấy vò rượu, nhẹ nhàng tước nó khỏi tay Kim Lăng. Lam Tư Truy cả buổi tối không lên tiếng, lúc này mới đứng dậy, cung kính hành lễ với Mạnh Tưởng: "Mạnh cô nương, tại hạ là Lam Tư Truy, là thân tín bên cạnh Kim tông chủ. Đêm nay, Kim tông chủ đã uống quá nhiều, còn tiếp tục e rằng sẽ say rượu thất nghi với cô nương. Chi bằng để tại hạ thay tông chủ cạn ly chúc mừng, được không?"
Mạnh Tưởng lăn lộn nhiều năm, ánh mắt tinh tường đánh giá Lam Tư Truy từ đầu xuống chân, khóe môi như có như không nở ra một nụ cười: "Lam công tử, theo quy tắc ở đây, nếu như uống thay, phải uống gấp đôi để bày tỏ thành ý"
Lam Cảnh Nghi đứng bên cạnh nghe nàng nói vậy, ánh mắt cơ hồ dại ra, nhìn chòng chọc vò rượu bên bàn tựa như nhìn quái vật. Bọn hắn ở Lam gia có quy định cấm rượu, Lam Tư Truy xưa nay tuân thủ gia quy vô cùng, một giọt rượu cũng chưa từng dính qua, lập tức uống cạn hai vò rượu, là muốn đòi mạng người ta sao? Kim Lăng hiển nhiên cũng nghĩ vậy, sốt sắng muốn vươn tay cản Lam Tư Truy, Nhưng hắn cũng say tới năm, sáu phần rồi, mơ mơ hồ hồ chỉ kéo được một bên vạt tay áo của người kia, trơ mắt nhìn Lam Tư Truy mở ra hai vò, một hơi uống cạn.
Mạnh Tưởng nghiêng người nhìn, khóe mắt hiện ra vài tia cân nhắc, đánh giá, lưu lại một câu: "Kim tông chủ đừng quên ngày mai hai ta có hẹn khảo sát hàng hóa", hài lòng rời đi.
Nàng vừa đi, nụ cười trên mặt Lam Tư Truy rốt cuộc không giữ nổi nữa. Hắn run rẩy hai chân ngã nhào xuống mặt đất, ho khan không ngừng. Dạ dày dường như giảo lộn trừu quấn lấy nhau, muốn đứt ra thành từng đoạn. Khí nóng bốc lên thiêu đốt lồng ngực và cổ họng hắn, khiến nước mắt không kiềm chế được trào ra ngoài.
Lam Tư Truy, đệ tử Lam thị, hạt giống tốt của tu tiên thế gia, đứng trước tà ma yêu quỷ không hề chùn bước, thế nhưng chính thức bị đánh bại bởi hai vò rượu!
Cũng may Kim Lăng trước khi đến có ăn cháo lót dạ và uống thuốc của Lam Tư Truy chuẩn bị, dù là say đến mơ hồ vẫn có thể phập phù tự đi về, theo bên cạnh là Lam Cảnh Nghi cõng Lam Tư Truy đã say thành một đống bùn nhão.
Nửa đêm hôm đó, cơn đau đầu sau trận rượu kéo tới quấy phá, Kim Lăng không cách nào ngủ say, toàn thân đều lâng lâng như bay trên mây. Vào lúc này, cửa phòng của hắn "kẹt" một tiếng mở ra, ánh trăng đột ngột tràn vào, soi sáng khắp căn phòng, rọi ra một bóng đen trên mặt đất.
Kim Lăng vội vàng ngồi dậy, triệu tập Tuế Hoa, chẳng ngờ từ trong bóng đêm, một tiếng "A Lăng" mềm mại nhu nhu đột ngột vang lên, dọa hắn sợ đến nỗi đánh rơi cả kiếm!
Là Lam Tư Truy.
Lam Tư Truy chỉ mặc nội y, tóc dài thả xõa ôm gối đứng ở bên cửa, ấm ức ngột ngạt gọi một tiếng "A Lăng", lại lẳng lặng đứng đó, tựa như đứa trẻ chờ được người lớn cho phép mới dám bước vào.
Dù Thiên Túy Tửu vẫn còn váng vất làm loạn trong người nhưng không hề ảnh hưởng tới việc Kim Lăng nhớ lại lần từ Nghĩa Thành về, đám Lam gia uống thử rượu say lên say xuống náo loạn suýt phá quán nhà người ta ra sao. Hắn vừa nghĩ đến đã sợ toát mồ hôi, mặt mũi trắng bệch vội vẫy tay ra hiệu cho người kia. Đạt được cho phép, bé ngoan Lam Tư Truy lập tức ôm gối lướt vào, ngồi xuống bên giường, mở một đôi mắt to đặc biệt sáng nhìn hắn, vươn tay... ôm chân của Kim Lăng.
Không cần hỏi cũng hiểu, Lam Tư Truy đây là say rồi!
Kim Lăng và Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi quan hệ rất tốt, thường xuyên đồng hành cùng nhau, đi săn đêm, đi dạo phố. Thế nhưng, Kim Lăng chưa từng nhìn chăm chú gương mặt Tư Truy từ khoảng cách gần như thế này. Suy cho cùng, có thiếu niên nào lại muốn ngắm kỹ một thiếu niên khác cơ chứ, cho dù người kia có đẹp tới mức nào chăng nữa?
Thế nhưng, có lẽ do ảnh hưởng của rượu, Lam Tư Truy của đêm nay hoàn toàn khác với bộ dạng ngày thường. Mạt ngạch tháo xuống, tóc đen tỏa ra, phủ từ hai bên gò má chảy tràn xuống cổ và ngực, loang loáng ánh trăng, tựa như một dòng suối nhu hòa. Bởi vì suối tóc đen này, làn da vốn đã trắng lại càng thêm trắng, giống như bạch ngọc, giống như hoa tuyết. Do say rượu hun đốt, trên làn da trắng còn điểm thêm một vệt hồng chưa tan. Kim Lăng bất ngờ bị hình dáng này làm cho không rời mắt nổi, hắn chợt nghĩ tới một ý niệm không tưởng.
...Lam Tư Truy, hắn thật đẹp!
"A Lăng" Bé ngoan Lam Nguyện giờ phút này không hề biết Kim Lăng đang thiên nhân giao chiến gì trong đầu, mềm mại gọi tên người nọ, dụi dụi sườn má đỏ ửng vào bên đầu gối người kia, vừa tội nghiệp vừa ấm ức nói "Ta khó chịu"
Nội y vốn vừa mỏng vừa thoải mái, nhiệt độ từ da của Lam Tư Truy dễ dàng xuyên qua tầng tơ lụa mong manh này, truyền tới
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook