Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm
-
Quyển 6 - Chương 10: Phiên ngoại – Đồng túy(Cùng nhau say)
Tiểu phiên ngoại của anh Cầm bác Thư ~
Cho dù hiện tại không giống ngày xưa, Hà Dung Cẩm có thể coi là xuân phong đắc ý, so với trước kia mai danh ẩn tích đã khác nhiều lắm, nhưng thói xấu nghiện rượu một khi đã hình thành lại khó sửa cực kỳ.
Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo cũng uống cùng mấy chén, sau lại thấy hắn càng uống càng hung, lo lắng sức khỏe, liền hạ lệnh hạn tửu trong cung, đặt ra giới hạn lượng hoàng tửu mang vào mỗi ngày.
Mấy ngày Hà Dung Cẩm vẫn còn tĩnh dưỡng thì còn ráng chịu, cho dù có nảy sinh ham muốn cũng không nhúc nhích được, nhưng thương vừa lành, cơn thèm nhoi lên liền kiềm chế không được. Trong cung không rượu cũng không sao, ngoài cung chẳng lẽ không có? Hắn tùy tiện biên cái cớ phải đi tuần tra vương thành, mang theo người xuất cung thẳng tiến phường rượu.
Hắn chân trước vừa đi, Khuyết Thư chân sau đã nghe báo cáo, vừa tức vừa buồn cười, xử lý xong mấy chuyện quan trọng khẩn thiết liền xuất cung theo. Mà chỉ cần một khoảng thời gian như vậy, lúc xuất cung sắc trời đã gần như tối sầm, còn lại mấy vạt hồng treo trên mấy nóc nhà phía tây, như thể trời chiều đã quên thu lại.
Chờ Khuyết Thư đuổi tới phường rượu mới biết Hà Dung Cẩm lại đi tửu lâu, hắn đành phải chuyển qua theo.
Lúc này đúng là thời điểm tửu lâu náo nhiệt nhất.
Tửu lâu này không giống như ở Trung Nguyên, không có đình đài lầu các tinh xảo, chỉ là dựng một cái lán gỗ trên mặt đất, trên mái đắp cỏ tranh, bên dưới treo một dải lồng đèn đỏ.
Thịt thà đỏ au để trong chậu lớn, vừa thơm vừa béo, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người thèm nhỏ dãi.
Rượu xếp ở bốn phía, hoàng tửu buộc dây vàng, bồ đào tửu buộc dây đỏ, nãi tửu buộc dây trắng, vừa nhìn là hiểu, uống theo kiểu tự phục vụ, uống xong thả vò dưới bàn, lúc tính tiền khắc có tiểu nhị đến đếm.
Khuyết Thư vừa vào cửa, con sâu trong bụng cũng đã ngo ngoe. Không đợi hắn tìm người, Hà Dung Cẩm đã phát hiện ra hắn trước, giơ tay huơ huơ. Tháp Bố ngồi đối diện Hà Dung Cẩm, xem sắc mặt là biết cũng uống được kha khá, cười lên lộ ra một hàm thịt.
“Vương……” Tháp Bố vừa mới nói một chữ đã bị Khuyết Thư dùng bánh chặn miệng.
May mắn chung quanh ồn hết sức, không ai chú ý chỗ này có thêm người nào, nói cái gì.
Khuyết Thư ngồi xuống, Hà Dung Cẩm giúp hắn châm rượu cắt thịt.
“Uống mấy vò rồi?” Khuyết Thư dùng dao gẩy gẩy thịt, làm như lơ đãng hỏi.
“Nửa vò.”
“Hai vò.”
Hai giọng nói từ hai hướng trái phải vang lên.
Khuyết Thư đưa thịt vào miệng, mắt nhìn chăm chăm Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm cười gượng một tiếng, “Một vò, còn vò kia là hắn uống.”
Khuyết Thư nói: “Vậy nửa vò là sao?”
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Nói nhầm.”
“Uống nhiều quá hại người.” Khuyết Thư không đợi Hà Dung Cẩm phản bác liền tiếp tục nói, “Thay vì ngươi thương thân ta thương tâm, không bằng ta thương thân. Về sau ngươi muốn uống cứ để ta uống, ngươi muốn uống bao nhiêu, ta liền uống bấy nhiều.”
Hà Dung Cẩm trợn mắt há hốc mồm, “Ngươi uống vào liền khiến ta hết thèm?”
Khuyết Thư nói: “Chúng ta còn phân ra kỹ như vậy sao?” Hắn nắm lấy tay Hà Dung Cẩm, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
Hà Dung Cẩm theo bản năng nhìn xem bốn phía, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, kèm theo tiếng bánh xe vó ngựa, vô cùng náo nhiệt, lúc sau đã thấy người quen từ cửa tiến vào.
Khuyết Thư thấy sắc mặt Hà Dung Cẩm khác thường, quay đầu nhìn theo.
Ánh mắt đối phương cũng sắc bén, rất nhanh đã nhìn tới phía này.
Sáu mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.
Đối phương lập tức phục hồi tinh thần, đi tới phía này. “Tại hạ……” Hắn vừa nói vừa muốn hành đại lễ.
Khuyết Thư vẻ bực mình xua tay nói: “Hồ Diệp trưởng lão miễn lễ.”
Bởi vì cái bàn dán tường, cho nên chỉ có có thể ngồi tại ba mặt, Hà Dung Cẩm đang định đứng dậy nhường ra nửa băng ghế, đã bị Khuyết Thư kéo vào người, thân thể không tự chủ được ngã vào ngực hắn.
Hồ Diệp trưởng lão nhìn mà như không thấy ngồi xuống chỗ vừa trống ra kia.
Hà Dung Cẩm đành phải ngồi sát vào Khuyết Thư.
“Trưởng lão vì sao lại ở đây?” Khuyết Thư khẩu khí cũng không dễ nghe. Chuyện Hồ Diệp trưởng lão cướp đi Hà Dung Cẩm trong tay hắn còn xúi giục ám sát hắn vẫn còn rõ ràng trước mắt, nếu có thể, hắn một chút cũng không muốn cho Hà Dung Cẩm cùng Thánh Nguyệt giáo tiếp tục có thêm liên hệ.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ta là phụng mệnh giáo chủ đến yết kiến vương.”
Khuyết Thư nheo mắt, “Thiên thần châu có tin tức?” chân Hà Dung Cẩm chữa khỏi sau, hắn cũng không lo nghĩ chuyện này lắm.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Vẫn đang tra. Ta lần này tới là vì hai đứa nhỏ do Ni Khắc Tư Lực mang đi.”
Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Bọn họ thế nào?” chuyện Ni Khắc Tư Lực muốn tìm đồ đệ ban đầu hắn cũng không liệu đến, nhưng sau khi thấy Đoan Mộc Hồi Xuân, thì liền biết hợp tình hợp lý. Phụ mẫu hai đứa nhỏ biết Tây Khương đệ nhất cao thủ thu đồ đệ, cân nhắc lợi hại xong cũng đều nguyện ý. Bọn họ nghĩ sâu xa, xét từ trước mắt, người chọn lựa thừa kế Tây khương vương nhiều lắm, thời gian lại dài, còn chưa biết sẽ sinh ra biến cố hay không. Lại nói, cũng chưa ai bảo đồ đệ của Ni Khắc Tư Lực sẽ không thể trở thành Tây Khương vương sau này, nói không chừng dựa vào quan hệ giữa Ni Khắc Tư Lực cùng vương hậu, ngược lại có thêm hai phần lợi thế. Chính là không nghĩ tới chúng nó mới đi hai tháng, cư nhiên dẫn tới cả Hồ Diệp trưởng lão.
Hồ Diệp trưởng lão biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Bọn họ tốt lắm, chỉ có một đứa cứ nằng nặc đòi gặp giáo chủ, đứa còn lại thì không rời nó ra, cho nên tạm thời đều ở Thánh nguyệt giáo làm khách.”
Hà Dung Cẩm nhớ tới hào ngôn tráng ngữ đòi gả cho thánh nguyệt giáo chủ, nhất thời lặng im.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Giáo chủ sợ hai vị lo lắng, cố ý phái ta đến một chuyến.”
Khuyết Thư nói: “Việc nhỏ này, làm gì phải nhọc trưởng lão?”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Vương hậu cùng Thánh nguyệt giáo liên hệ sâu xa, về tình về lý, Thánh nguyệt giáo đều hẳn phải đưa hạ lễ chúc mừng tân hôn.” Nội chiến lúc trước làm cho Thánh Nguyệt giáo nguyên khí đại thương, trên chiến lược, bọn họ không thể không nép mình, tạm thời dựa vào Hồn Hồn vương. Nhưng đối với Tân Cáp mà nói, đối đầu bao năm rồi làm sao bảo cúi đầu liền cúi đầu? Chỉ mỗi phần hạ lễ này thôi ông ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, phải thêm cả Ni Khắc Tư Lực thúc giục bên cạnh, mới ép được Tân Cáp đồng ý.
Khuyết Thư tựa tiếu phi tiếu nói: “Hình như là tới hơi trễ a.”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Thánh nguyệt giáo ở nơi hẻo lánh, tin tức trì trệ, nghe thấy tin vui cũng đã là chuyện từ nửa tháng trước, lại thêm đường núi xa xôi, mặc dù ngày đêm chạy vội không dừng ngựa, cũng không kịp uống một chén rượu mừng của vương, thỉnh vương thứ lỗi.”
Khuyết Thư nói: “Đại hôn gấp gáp, không kịp thông báo, trưởng lão thứ lỗi mới phải.”
“Vương khách khí.”
Hà Dung Cẩm nhìn hai kẻ bằng mặt không bằng lòng này, tự mình lặng lẽ châm rượu.
Hồ Diệp trưởng lão thấy bọn họ một chán nản rã rời, một tiếu lí tàng đao, cười nói: “Phần hạ lễ này có mười xe rượu ngon giáo chủ thu khắp các nơi, cũng không biết vương cùng vương hậu……” Lời còn chưa dứt, bóng dáng Hà Dung Cẩm đã mất hút.
Khuyết Thư giận dữ nói: “Hạ lễ ở đâu?”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ngay tại ngoài cửa.”
Khuyết Thư vọt tới cửa, quả nhiên thấy giáo chúng Thánh nguyệt giáo bảo vệ hơn mười xe hạ lễ. Chính giữa đoàn xe, Hà Dung Cẩm khoanh chân ngồi, một tay cầm vò một tay ôm vò, uống ừng ực đến thống khoái. Vẻ mặt khoái hoạt tươi như hoa kia, lại làm cho Khuyết Thư không thể dời mắt, đứng nhìn hồi lâu mới thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hà Dung Cẩm đưa rượu cho hắn.
Hai người nhìn nhau cười, ngươi một ngụm ta một ngụm cùng nhau uống.
…
Tác giả: chúc mọi người 1/6 vui vẻ.
Cho dù hiện tại không giống ngày xưa, Hà Dung Cẩm có thể coi là xuân phong đắc ý, so với trước kia mai danh ẩn tích đã khác nhiều lắm, nhưng thói xấu nghiện rượu một khi đã hình thành lại khó sửa cực kỳ.
Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo cũng uống cùng mấy chén, sau lại thấy hắn càng uống càng hung, lo lắng sức khỏe, liền hạ lệnh hạn tửu trong cung, đặt ra giới hạn lượng hoàng tửu mang vào mỗi ngày.
Mấy ngày Hà Dung Cẩm vẫn còn tĩnh dưỡng thì còn ráng chịu, cho dù có nảy sinh ham muốn cũng không nhúc nhích được, nhưng thương vừa lành, cơn thèm nhoi lên liền kiềm chế không được. Trong cung không rượu cũng không sao, ngoài cung chẳng lẽ không có? Hắn tùy tiện biên cái cớ phải đi tuần tra vương thành, mang theo người xuất cung thẳng tiến phường rượu.
Hắn chân trước vừa đi, Khuyết Thư chân sau đã nghe báo cáo, vừa tức vừa buồn cười, xử lý xong mấy chuyện quan trọng khẩn thiết liền xuất cung theo. Mà chỉ cần một khoảng thời gian như vậy, lúc xuất cung sắc trời đã gần như tối sầm, còn lại mấy vạt hồng treo trên mấy nóc nhà phía tây, như thể trời chiều đã quên thu lại.
Chờ Khuyết Thư đuổi tới phường rượu mới biết Hà Dung Cẩm lại đi tửu lâu, hắn đành phải chuyển qua theo.
Lúc này đúng là thời điểm tửu lâu náo nhiệt nhất.
Tửu lâu này không giống như ở Trung Nguyên, không có đình đài lầu các tinh xảo, chỉ là dựng một cái lán gỗ trên mặt đất, trên mái đắp cỏ tranh, bên dưới treo một dải lồng đèn đỏ.
Thịt thà đỏ au để trong chậu lớn, vừa thơm vừa béo, chỉ cần nhìn vào cũng khiến người thèm nhỏ dãi.
Rượu xếp ở bốn phía, hoàng tửu buộc dây vàng, bồ đào tửu buộc dây đỏ, nãi tửu buộc dây trắng, vừa nhìn là hiểu, uống theo kiểu tự phục vụ, uống xong thả vò dưới bàn, lúc tính tiền khắc có tiểu nhị đến đếm.
Khuyết Thư vừa vào cửa, con sâu trong bụng cũng đã ngo ngoe. Không đợi hắn tìm người, Hà Dung Cẩm đã phát hiện ra hắn trước, giơ tay huơ huơ. Tháp Bố ngồi đối diện Hà Dung Cẩm, xem sắc mặt là biết cũng uống được kha khá, cười lên lộ ra một hàm thịt.
“Vương……” Tháp Bố vừa mới nói một chữ đã bị Khuyết Thư dùng bánh chặn miệng.
May mắn chung quanh ồn hết sức, không ai chú ý chỗ này có thêm người nào, nói cái gì.
Khuyết Thư ngồi xuống, Hà Dung Cẩm giúp hắn châm rượu cắt thịt.
“Uống mấy vò rồi?” Khuyết Thư dùng dao gẩy gẩy thịt, làm như lơ đãng hỏi.
“Nửa vò.”
“Hai vò.”
Hai giọng nói từ hai hướng trái phải vang lên.
Khuyết Thư đưa thịt vào miệng, mắt nhìn chăm chăm Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm cười gượng một tiếng, “Một vò, còn vò kia là hắn uống.”
Khuyết Thư nói: “Vậy nửa vò là sao?”
Hà Dung Cẩm mặt không đổi sắc nói: “Nói nhầm.”
“Uống nhiều quá hại người.” Khuyết Thư không đợi Hà Dung Cẩm phản bác liền tiếp tục nói, “Thay vì ngươi thương thân ta thương tâm, không bằng ta thương thân. Về sau ngươi muốn uống cứ để ta uống, ngươi muốn uống bao nhiêu, ta liền uống bấy nhiều.”
Hà Dung Cẩm trợn mắt há hốc mồm, “Ngươi uống vào liền khiến ta hết thèm?”
Khuyết Thư nói: “Chúng ta còn phân ra kỹ như vậy sao?” Hắn nắm lấy tay Hà Dung Cẩm, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
Hà Dung Cẩm theo bản năng nhìn xem bốn phía, ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên một trận ồn ào, kèm theo tiếng bánh xe vó ngựa, vô cùng náo nhiệt, lúc sau đã thấy người quen từ cửa tiến vào.
Khuyết Thư thấy sắc mặt Hà Dung Cẩm khác thường, quay đầu nhìn theo.
Ánh mắt đối phương cũng sắc bén, rất nhanh đã nhìn tới phía này.
Sáu mắt nhìn nhau, đều sửng sốt.
Đối phương lập tức phục hồi tinh thần, đi tới phía này. “Tại hạ……” Hắn vừa nói vừa muốn hành đại lễ.
Khuyết Thư vẻ bực mình xua tay nói: “Hồ Diệp trưởng lão miễn lễ.”
Bởi vì cái bàn dán tường, cho nên chỉ có có thể ngồi tại ba mặt, Hà Dung Cẩm đang định đứng dậy nhường ra nửa băng ghế, đã bị Khuyết Thư kéo vào người, thân thể không tự chủ được ngã vào ngực hắn.
Hồ Diệp trưởng lão nhìn mà như không thấy ngồi xuống chỗ vừa trống ra kia.
Hà Dung Cẩm đành phải ngồi sát vào Khuyết Thư.
“Trưởng lão vì sao lại ở đây?” Khuyết Thư khẩu khí cũng không dễ nghe. Chuyện Hồ Diệp trưởng lão cướp đi Hà Dung Cẩm trong tay hắn còn xúi giục ám sát hắn vẫn còn rõ ràng trước mắt, nếu có thể, hắn một chút cũng không muốn cho Hà Dung Cẩm cùng Thánh Nguyệt giáo tiếp tục có thêm liên hệ.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ta là phụng mệnh giáo chủ đến yết kiến vương.”
Khuyết Thư nheo mắt, “Thiên thần châu có tin tức?” chân Hà Dung Cẩm chữa khỏi sau, hắn cũng không lo nghĩ chuyện này lắm.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Vẫn đang tra. Ta lần này tới là vì hai đứa nhỏ do Ni Khắc Tư Lực mang đi.”
Hà Dung Cẩm nhíu mày nói: “Bọn họ thế nào?” chuyện Ni Khắc Tư Lực muốn tìm đồ đệ ban đầu hắn cũng không liệu đến, nhưng sau khi thấy Đoan Mộc Hồi Xuân, thì liền biết hợp tình hợp lý. Phụ mẫu hai đứa nhỏ biết Tây Khương đệ nhất cao thủ thu đồ đệ, cân nhắc lợi hại xong cũng đều nguyện ý. Bọn họ nghĩ sâu xa, xét từ trước mắt, người chọn lựa thừa kế Tây khương vương nhiều lắm, thời gian lại dài, còn chưa biết sẽ sinh ra biến cố hay không. Lại nói, cũng chưa ai bảo đồ đệ của Ni Khắc Tư Lực sẽ không thể trở thành Tây Khương vương sau này, nói không chừng dựa vào quan hệ giữa Ni Khắc Tư Lực cùng vương hậu, ngược lại có thêm hai phần lợi thế. Chính là không nghĩ tới chúng nó mới đi hai tháng, cư nhiên dẫn tới cả Hồ Diệp trưởng lão.
Hồ Diệp trưởng lão biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Bọn họ tốt lắm, chỉ có một đứa cứ nằng nặc đòi gặp giáo chủ, đứa còn lại thì không rời nó ra, cho nên tạm thời đều ở Thánh nguyệt giáo làm khách.”
Hà Dung Cẩm nhớ tới hào ngôn tráng ngữ đòi gả cho thánh nguyệt giáo chủ, nhất thời lặng im.
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Giáo chủ sợ hai vị lo lắng, cố ý phái ta đến một chuyến.”
Khuyết Thư nói: “Việc nhỏ này, làm gì phải nhọc trưởng lão?”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Vương hậu cùng Thánh nguyệt giáo liên hệ sâu xa, về tình về lý, Thánh nguyệt giáo đều hẳn phải đưa hạ lễ chúc mừng tân hôn.” Nội chiến lúc trước làm cho Thánh Nguyệt giáo nguyên khí đại thương, trên chiến lược, bọn họ không thể không nép mình, tạm thời dựa vào Hồn Hồn vương. Nhưng đối với Tân Cáp mà nói, đối đầu bao năm rồi làm sao bảo cúi đầu liền cúi đầu? Chỉ mỗi phần hạ lễ này thôi ông ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, phải thêm cả Ni Khắc Tư Lực thúc giục bên cạnh, mới ép được Tân Cáp đồng ý.
Khuyết Thư tựa tiếu phi tiếu nói: “Hình như là tới hơi trễ a.”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Thánh nguyệt giáo ở nơi hẻo lánh, tin tức trì trệ, nghe thấy tin vui cũng đã là chuyện từ nửa tháng trước, lại thêm đường núi xa xôi, mặc dù ngày đêm chạy vội không dừng ngựa, cũng không kịp uống một chén rượu mừng của vương, thỉnh vương thứ lỗi.”
Khuyết Thư nói: “Đại hôn gấp gáp, không kịp thông báo, trưởng lão thứ lỗi mới phải.”
“Vương khách khí.”
Hà Dung Cẩm nhìn hai kẻ bằng mặt không bằng lòng này, tự mình lặng lẽ châm rượu.
Hồ Diệp trưởng lão thấy bọn họ một chán nản rã rời, một tiếu lí tàng đao, cười nói: “Phần hạ lễ này có mười xe rượu ngon giáo chủ thu khắp các nơi, cũng không biết vương cùng vương hậu……” Lời còn chưa dứt, bóng dáng Hà Dung Cẩm đã mất hút.
Khuyết Thư giận dữ nói: “Hạ lễ ở đâu?”
Hồ Diệp trưởng lão nói: “Ngay tại ngoài cửa.”
Khuyết Thư vọt tới cửa, quả nhiên thấy giáo chúng Thánh nguyệt giáo bảo vệ hơn mười xe hạ lễ. Chính giữa đoàn xe, Hà Dung Cẩm khoanh chân ngồi, một tay cầm vò một tay ôm vò, uống ừng ực đến thống khoái. Vẻ mặt khoái hoạt tươi như hoa kia, lại làm cho Khuyết Thư không thể dời mắt, đứng nhìn hồi lâu mới thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hà Dung Cẩm đưa rượu cho hắn.
Hai người nhìn nhau cười, ngươi một ngụm ta một ngụm cùng nhau uống.
…
Tác giả: chúc mọi người 1/6 vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook