Hỉ Doanh Môn
Chương 299: An ổn

Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn

Đầu tháng năm, Cung Viễn Hòa quả nhiên nhận được bổ nhiệm đi Thanh Huyện, sau khi tiếp nhận hết thủ tục bên này, hắn liền đi Minh Phủ. Thôi Mẫn chuẩn bị gia yến nhiệt tình tiếp đãi hắn, cũng không lạnh nhạt hắn bởi vì Thái phó Chung ly thế (chết) cùng Thái Quốc Đống tạm thời thất thế, Cung Viễn Hòa thấy vậy, trong lòng càng chắc chắn, Thái Quốc Đống lựa chọn sáng suốt. Vì vậy lúc tự viết thư cho Thái Quốc Đống, nói rõ ràng hướng đi gần đây của mình, một chữ cũng không nói đến những việc khác.

Thư hồi âm của Thái Quốc Đống càng thêm đơn giản rõ ràng, tỏ ý mình đã biết, sau đó dặn dò hắn đến Thanh Huyện nhất định phải liêm khiết trong sạch, nắm lấy cơ hội làm ra thành tích, lại chỉ điểm một chút chuyện phải chú ý khi giao du cùng người khác, còn nói trong nhà đều rất tốt, để bọn hắn không cần lo lắng, phong độ trong mỗi hàng chữ, đều toát ra tâm trạng vô cùng bình thản.

Minh Phỉ thấy tin, tâm tình cũng nhẹ nhõm hơn. Thời đại này, gia trưởng sáng suốt hay không, đối với người một nhà mà nói, thật sự là quá mức quan trọng. Mặc dù Thái Quốc Đống hắn chỗ không đúng, nhưng trên những việc nguy hiểm, cho tới bây giờ ông vẫn luôn là cáo già, không cầu công lao, chỉ cần không thất bại.

Cùng lúc đó, Thái Quang Đình cũng viết thư nói chuyện Thang gia. Thì ra là thời gian trước Thang Thịnh vẫn luôn tới thăm hỏi Thái Viễn Hoa, lời nói cử chỉ đều rất lễ độ, Trần gia vẫn có lòng thúc đẩy chuyện này, ngự sử Trần đặc biệt tìm Trần thị đi nói chuyện này, Thái Quốc Đống cũng không vui, nói Minh Ngọc còn nhỏ tuổi, tính tình chưa định, để một thời gian nữa rồi lại nói. Trần thị truyền lời lại cho ngự sử Trần, ngự sử Trần có chút không vui, nhưng không nói gì, chỉ nói hai bên đều là người thân, nếu có thể thân càng thêm thân là tốt nhất.

Hai lá thư đều là vài chuyện vụn vặt trong gia đình, nhìn qua cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, nhưng cũng truyền một tin, Thái Quốc Đống kiên quyết không chịu nghe lời Trần gia nói, ôm đùi thái tử cùng Trụ quốc công, hơn nữa hắn còn chìm trong tự đắc kỳ nhạc (*).

(*) Tự đắc kỳ nhạc: Thành ngữ, có nghĩa là thấy người khác vui thì mình cũng vui lây. Editor không hiểu chỗ này lắm. Tự hỏi, Thái Quốc Đống vui cho ai? di3nd4nl3qu17yd0n

Minh Phỉ cùng Cung Viễn Hòa thầm phân tích, Thái Quốc Đống có nguyên nhân rõ ràng để không tán thành mối hôn sự này. Thứ nhất, hiện tại ngự sử Trần ôm đùi (*) thái tử cùng Trụ quốc công, coi như là đã trói Trần gia lên chiếc thuyền kia. Mặc dù không thể nào thay đổi quan hệ của người Trần gia cùng Thái gia, nhưng nếu như lúc này lại biến cử nhân trẻ tuổi mới vừa vào dưới trướng của Trụ quốc công thành nữ tế [con rể] của mình, rất dễ tạo cho người khác một loại ấn tượng, Thái Quốc Đống hắn minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (**), ngoài mặt thành thật, trên thực tế lại len lén xây dựng mối quan hệ, ngầm dựa vào thái tử cùng Trụ quốc công; thứ hai, vẫn còn một khả năng, Trần gia hứng thú với việc thúc đẩy Thái Quốc Đống tới bên Trụ quốc công như vậy, nói không chừng là có vài người có lòng giật dây cùng xúi giục. Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu lúc này đồng ý mối hôn sự này, tất cả những điều đã làm lúc trước đều không còn tác dụng.

(*) Ôm đùi: Ý là dựa dẫm, đứng về phe một người nào đó.

(**) Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: Một đạo lý trong binh pháp, nghĩa là: Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.

Cung Viễn Hòa thở dài nói: "Trần gia đây là làm sao? Vì sao nóng long cầu thành như vậy? Ngày trước còn muốn gả kế mẫu của nàng vào nhà nàng, bảo đảm đủ điều, hôm nay lại không thông minh như vậy, muốn cho tất cả gạo vào nấu một kiểu (*) hả?"

(*) Chỗ này có giải nghĩa trong QT là áp đặt, tức giải quyết nhiều việc khác nhau bằng một cách duy nhất.

"Có lẽ bọn họ cũng là bất đắc dĩ? Hoặc là nắm chắc mười phần, cho là Trụ quốc công nhất định có thể thành công? Nhưng bọn họ không cảm thấy là quá sớm sao?" Minh Phỉ cũng nhức đầu, loại chuyện như vậy, nàng vốn cũng không am hiểu, nguồn tin tức quá ít, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra kết quả gì.

Cung Viễn Hòa nói: "Hiện tại, nhất định tin tức đã đến Trần gia, chúng ta tìm thời gian rảnh đi Trần gia một chuyến, thử dò xét thái độ nhà họ một chút."

Hai người liền mượn cớ Cung Viễn Hòa phải đi Thanh Huyện đi nhậm chức, tới cửa từ biệt Trần gia. Trần Đại lão gia đã về hưu cùng cha ruột Trần thị, Trần Nhị lão gia cùng nhau gặp Cung Viễn Hòa, Minh Phỉ thì bị Trần Tam phu nhân dẫn tới hậu đường, ngoài dự đoán, nàng vậy mà gặp được Thang đại phu nhân.

Lúc đầu, sau khi Thang đại phu nhân nhìn thấy Minh Phỉ, vẻ mặt khá khó coi, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong, mặc dù lạnh nhạt, nhưng cũng không thất lễ. Vẻ mặt Trần Đại phu nhân cũng không lộ vẻ gì, vẫn là vẻ thân thiết như cũ. Buổi chiều ở lại Trần gia dùng cơm, trong bữa tiệc cũng không có ai nhắc tới chuyện trong kinh.

Thư Mi đã 6 tháng, vẻ ngoài trơn mịn trắng trẻo đáng yêu, một chút cũng không sợ người lạ, ai ôm cũng thích, vẻ mặt tươi cười, y y nha nha, làm không khí thoải mái hơn. Cho dù là đại bá mẫu Trần thị luôn nghiêm túc, ít nói ít cười, làm người lại có chút khắc nghiệt, cũng không nhịn được nhận lấy ôm một lát. Minh Phỉ thấy các nàng giữ vẻ bình thản, càng giả bộ giống như không biết chuyện gì hơn so với các nàng, chuyện trò vui vẻ, học tập dạy con cùng các nàng.

Mãi cho đến giờ tuất hai phu thê mới trở về nhà. Vừa lên xe ngựa, Cung Viễn Hòa liền nhẹ giọng nói: "Vừa rồi cữu cữu [cậu] Hoa ca nhi lặng lẽ nói cho ta biết, nói là vị kia bị bệnh, đã rất nhiều ngày không lên triều. Mặc dù nói với bên ngoài chỉ là bệnh nhẹ, nhưng thoạt nhìn hình như là có ẩn tình khác."

Khó trách Trần gia sẽ tích cực như thế! Nhìn từ thái độ hôm nay của Trần gia, bọn họ quả thật cho là con đường này là tốt nhất đối với Thái Quốc Đống, cho nên mới phải thúc đẩy. Cho nên, mặc dù là Thái Quốc Đống cự tuyệt ý tốt của bọn họ, nhưng cũng không lạnh nhạt khi phu thê mình tới nhà. Minh Phỉ D^Đ*L-Q_Đ cười nói: "Ngày trước không cảm thấy thân thiết với Trần gia được bao nhiêu, chỉ cho là chỉ là thân thích mà thôi. Nhưng cùng trải qua mấy kiện sự này, hiện tại ta thật sự nên coi bọn họ như thân nhân mà đối đãi rồi."

"Lần này Trần Đại lão gia đề cử cho ta hai phụ tá đắc lực." Cung Viễn Hòa nói: "Cho nên nói, đường dài biết sức ngựa lâu ngày biết lòng người. Cho dù tự có lựa chọn cùng cái nhìn riêng, nhưng nhìn vào tấm lòng này của bọn họ mà nói, cũng không phải ý xấu."

Minh Phỉ cau mày nói: "Nhưng tin tức này của bọn hắn, lại không biết là có được như thế nào? Có chính xác hay không?"

Cung Viễn Hòa lắc đầu: "Hẳn không phải lời đồn vô căn cứ, nhưng ta thấy Thôi Mẫn rất ổn, nhất định trong lòng hắn rất phân vân, có lẽ bởi vì bị người khác phóng đại."

Minh Phỉ lại lo lắng vì ngự sử Trần: "Bọn họ như vậy, có thể chôn dấu tai họa hay không?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Chính trị vốn chính là đánh bạc. Người định không bằng trời định, nàng đừng nhìn nhạc phụ bình tĩnh như vậy, thật ra thì trong lòng hắn nhất định cũng rất đau khổ, nhất định cũng rất lo lắng. Nàng hãy yên tâm đi, nhiều nhất là con đường làm quan của ngự sử Trần bị ảnh hưởng chút thôi, sẽ không có biến động lớn gì. Còn ngày sau, liền phải xem vận may của chính hắn nữa."

Về đến nhà, Minh Phỉ nghĩ thật lâu, lấy bút ra viết cho Thái Quang Đình ấn tượng cùng quá trình kết giao của chính mình với mẫu tử Thang gia, cùng với việc hôm nay đi Trần gia, Trần gia tiếp đãi bọn họ thế nào, không bỏ sót một việc gì. Nàng tin tưởng, Thái Quang Đình cùng Thái Quốc Đống nhất định biết nên làm thế nào nhanh hơn nàng và Cung Viễn Hòa, làm thế nà mới thỏa đáng nhất.

Mặc dù Minh Phỉ cực kì không nỡ, nhưng thời gian có hạn, Cung Viễn Hòa rất nhanh đã dọn dẹp bọc hành lý, từ giã mẫu nữ Minh Phỉ, dẫn theo Kim Trâm cùng Tẩy Tụy mới vừa thành thân không lâu, cùng với mấy hạ nhân đắc lực đi Thanh Huyện đi nhậm chức.

Cung Viễn Hòa vừa đi không lâu, Thư Mi cũng không rõ nguyên nhân mà bị sốt nhẹ, cứ khóc thét mãi, không muốn ăn một chút đồ ăn nào, sữa cũng không chịu ăn. Minh Phỉ không có kinh nghiệm, bị sợ đến run rẩy cả trái tim, ôm đi cho Đường đại phu xem, Đường đại phu nói ước chừng là mọc răng, xem trước một chút lại nói. Lấy ra chút thuốc, Thư Mi lại không chịu uống, nhổ sạch toàn bộ.

Nhân nhi nho nhỏ ói thành cái dạng kia, Minh Phỉ khó chịu đến muốn khóc, lại hoảng hoảng hốt hốt ôm đi cho Thanh Hư cùng Tống đạo sĩ xem, hai người đều nói không có gì đáng ngại, nếu uống thuốc không vô, cũng đừng uống nữa, sau này tự nhiên sẽ tốt. Minh Phỉ sợ đứa bé sốt sẽ xảy ra vấn đề gì, chỉ đành phải áp dụng biện pháp thô sơ là tắm rửa hạ nhiệt độ cho Thư Mi.

Thật may là Thư Mi là một đứa bé không chịu thua kém, không đến vài ngày liền yên tĩnh, hết sốt, khẩu vị một lần nữa trở nên tốt, trên lợi nhỏ màu hồng cũng mọc ra hai cái răng cửa nho nhỏ. Minh Phỉ thấy hai cái răng nhỏ này, kích động đến không biết nói gì, cũng không quản Cung Viễn Hòa đã đến nơi hay chưa, liền viết một phong thư báo tin mừng trước: "Nữ nhi chàng mọc răng rồi."

Sau đó Hoa ma ma cười với Minh Phỉ: "Thật ra là phu nhân không có kinh nghiệm về những thứ này, tiểu thư vẫn thích cắn y phục, gặm ngón tay, bộ dạng rõ ràng muốn mọc răng."

Đan Hà lần nữa lại trở về phục vụ bên cạnh Minh Phỉ đã nói với Hoa ma ma: "Nếu ma ma biết, nên sớm nói với phu nhân mới phải, nếu phu nhẫn biết sớm một, cũng không sợ thành cái dạng kia."

"Sau này ta sẽ có kinh nghiệm, sẽ không sợ như vậy." Minh Phỉ đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cười chỉ vào Hoa ma ma nói: "Ma ma không phải vờ vịt nữa, thật ra thì ngươi cũng chỉ là biết lờ mờ, cũng không biết nhiều đi?"

Nét mặt già nua của Hoa ma ma mắc cỡ đỏ bừng, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Hơn hai mươi năm trước lão nô còn từng nuôi đứa nhỏ, cũng không có thời gian thường xuyên canh giữ ở bên người bé. Bé mọc răng lúc nào, ta đều không biết."

Minh Phỉ nghe vậy lòng chua xót, lặng lẽ cầm tay Hoa ma ma.

Lúc tháng sáu, Cung Viễn Hòa an trí thỏa đáng, phái một gia phó [người làm] đưa thư về nhà.

Minh Phỉ hỏi thăm gia phó kia về tình hình Thanh Huyện, gia phó kia phàn nàn: "Không phải là chỗ tốt gì, người dân nghèo xảo quyệt, cửa hàng trên đường rất là ít ỏi, khí hậu cũng rất oi bức, huyện thành ở giữa hai ngọn núi, gió cũng thổi không tới, tới giờ Tỵ, chính là ngồi yên cũng sẽ ra mồ hôi. Có sông chảy d~đ/l"q;đ qua nhưng mà lại chảy ở một thác nước nguy hiểm của Thanh Huyện, rất nhiều thuyền bè qua lại cũng không chịu dừng ở đó, đường bộ cũng không dễ đi. Tẩy Tụy vừa đi, ngày hôm sau liền không quen với khí hậu, bị bệnh một hồi, thân thể đại gia vẫn còn khỏe mạnh."

Minh Phỉ nghe vậy trong lòng trầm xuống. Nàng chưa từng đi qua Thanh Huyện, chỉ biết là Thanh Huyện không phải là nơi giàu có và đông đúc, cũng coi là tương xa phủ Ô Cảnh, nhưng không biết lại là tình hình như vậy.

Lúc trước, nhất định là Cung Viễn Hòa đã biết một chút tình huống, lại lựa chọn không nói cho nàng, hơn phân nửa cũng là sợ nàng lo lắng. Cũng được, mặc dù nơi này không dễ sống, nhưng nếu như làm tốt, cũng đặc biệt dễ có thành tựu, tùy hắn đi.

Nhưng thấy bộ dạng than khổ của gia phó kia, trong lòng nàng đặc biệt không vui, thản nhiên cho người dẫn gia phó kia đi nghỉ ngơi, chính mình mở lá thư Cung Viễn Hòa gửi tới ra. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Cung Viễn Hòa d_đ*l+q%đ là tốt khoe xấu che, chỉ nói người dân Thanh Huyện thành thật chất phác như thế nào, nhóm người ở nông thôn tôn kính với hắn như thế nào, khí hậu cũng ấm áp, xuất sản cũng phong phú, bốn mùa hoa tươi không ngừng, mùa đông không cần lò sưởi ấm, hắn theo bọn nha dịch tới sông bơi lội, chơi vô cùng thích. Nói giống như một chỗ vui chơi.

Minh Phỉ cắn đầu bút suy nghĩ một chút, lấy bút viết, nếu là chỗ tốt như vậy, nàng liền tìm thời gian rảnh mang Thư Mi đến thăm hắn. Lại chuẩn bị đầy đủ rất nhiều thuốc cùng với dùng cụ thường dùng, phái một gia phó phù hợp đưa đi.

Qua một tháng, thư của Cung Viễn Hòa lại truyền đến, tìm rất nhiều cớ, để nàng yên tâm chăm sóc Tống đạo sĩ thật tốt, không cần mang Thư Mi đi, còn nói hắn vô cùng bận, thường đi tới nông thôn, không có thời gian ở cùng các mẫu nữ nàng, tóm lại đều là ngăn cản nàng đi Thanh Huyện.

Minh Phỉ cũng không quản Thư Mi nghe hiểu được hay không, từ từ đọc cho bé nghe, bóp cái mũi nhỏ của Thư Mi cười: "Cha con thương con, không nỡ để con đi chịu khổ đấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương