Heo Ngốc! Tao Sẽ Luôn Dõi Theo Mày
-
Chương 34: Tiểu đệ của Trần Minh Khánh
Bảo Quyên được hắn lôi lên, ho sặc sụa vài cái. Minh Khánh ôm nó bỏ lên bờ, còn mình vẫn ở dưới nước.
Hắn vỗ lưng nó, ngước mặt lên hỏi,“Có sao không?”
-”Không không.. Mau lấy điện thoại lên kẻo hư”-Nó cuống quýt chỉ chỉ xuống ao.
-”Cái điện thoại không quan trọng. Mày có sao không?!”- Hắn cố chấp vỗ lưng cho nó, giọng hơi gằng lên nhưng mắt vẫn dấy lên sự lo lắng.
Bảo Quyên nghe vây, phì cười, đuôi mắt cong vành vầng trăng khuyết,“Không sao mà, uống mấy ngụm nước thôi. Mày xuống lấy điện thoại lên mau!”
Minh Khánh nhìn nó một cái, quay người xuống ao, móc cái điện thoại lên. Hắn mở nắp điện thoại lấy pin, thẻ sim, thẻ nhớ ra.
-”Không biết có sửa được không ha?”- Nó lấm lét nhìn cái điện thoại ướt sủng, ngâm dưới nước lâu vậy, sửa được chắc?
-”Cùng lắm thì bỏ”
Nó tròn mắt không tin,“Thật?”
Minh Khánh nhìn sang, tay nâng lên bóp chóp mũi nó,“Thật!”
-”Cái tên khó ưa này... Bỏ ra ... Đau”
Nó lấy tay đập vào lồng ngực Minh Khánh, chân quẫy đạp liên tục. Mặt co rúm lại một nhúm, lỗ mũi như sắp rớt ra!!
Chợt hắn cảm thấy có gì đó không đúng, đưa mắt xuống nhìn mới tá hoả ra. Cô nàng lo đạp hăng sai, không biết mình vô tình đạp trúng bộ phận quan trọng của ai kia. Không chỉ một lần, chính là đạp lần nào cũng đều trúng chỗ ấy. ????????????
Minh Khánh vội dùng đầu gối kẹp hai chân đang làm loạn kia, tay đã buông mũi nó ra, cả người hắn ngã về phía trước.
Nó tái mét mặt mày, vội lui người ra sau, lại bị hắn ép sát lại. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau.
-”Này, bỏ chân tao ra. . . Lui ra”
Nó méo mó nói. Cái tư thế này thật là mờ ám quá đi!????????
-”Mày muốn giết tiểu đệ của tao à?”-Khánh nheo mắt lại nguy hiểm, hơi thở khi nói phả vào mặt nó, nóng ran.
Bảo Quyên ngay cả thở cũng không dám, chỉ thấy kì lạ vô cùng! Tiểu đệ của hắn á hả? Thằng nào đâu? Nó khẽ nuốt nước bọt nhìn quanh, có thấy thằng nào ngoài hắn đâu?!?
Thấy nó đơ, hắn nhếch môi -”Ngây ngô cái gì. Chính là cái dùng để hoạt động về đêm của trai tráng ấy”
Hả? Nó trợn tròn mắt, mặt nóng ran lên.
Thẹn quá hoá giận, nó dùng toàn lực vào chân, không thương tiếc đạp thẳng vào tiểu đệ của Khánh rồi tức giận đứng lên quay người đi.
-”Vô sỉ.”- Rủa xong câu này nó nhanh chân bước đi, đôi bàn tay mũm mĩm không ngừng chà xát mặt. Aaaa thật kinh khủng!
Minh Khánh vừa đau rát phía dưới, lại thấy nó mặt đỏ bừng chạy trối sống trối chết thì phì cười.
Bảo Quyên quay lại, thấy hắn cười nên cầm một mớ cát ném xuống người dưới nước.
-”Đồ thần kinh.!!!”
Nó chạy đi bỏ lại phía sau một nụ cười giòn tan. Có lẽ, đây là lần đầu tiên, nó nghe được hắn cười to như vậy, nhưng hoàn cảnh cười thì . . . à mà thôi.!!!!????????
-” Này này, mày làm tiểu đệ tao trọng thương rồi lại bỏ chạy nhá!! Ta kêu ba mẹ qua nhà mày bắt đền luôn!”
-”Tao là con trai một, tiểu đệ tao mà có mệnh hệ gì mày phải chịu trách nhiệm.”
-”Không là tao báo công an bắt đấy! Làm tuyệt chủng nòi giống của người khác tội không nhẹ đâuuu”
Chưa bao giờ nó cảm thấy sự lạnh lùng ít nói thường ngày của hắn lại cần thiết trong hoàn cảnh này như thế!
Ít nhất không lạnh lùng nhưng đừng vô sỉ như vậy có được không!!!!
Quyên một đường chạy thẳng về nhà cậu, xông qua Khoa và Hoàng Linh như làn khói và mất hút sau tấm chăn. Bỏ lại hai con người ngồi ngơ nhác nhìn nhau.
Nó nhớ rõ lúc té xuống nước quần áo đều ướt hết nhưng sao bây giờ nó thấy cả người rất nóng.
Nóng nhất là mặt!! Cảm giác có gì đó ngại ngùng lan toả cả khuôn mặt, tưởng chừng như sắp bốc hoả.
Khoa không hiểu chuyện gì, chỉ biết nó cứ trốn mãi trong chăn không chịu ra, chỉ lẩm bẩm oán hận cái gì mà vô sỉ, biến thái, mặt dày.v.v.v
Đến khi Khánh về, Khoa hỏi-Khánh lắc đầu, Khoa kể-Khánh cười rạng rỡ.
Một lúc lâu sau, Hoàng Linh lay người nó dậy đi tắm thay đồ thì nó mới miễn cưỡng dậy.
Quá trình đi ra tắm và đi vô sau khi tắm thì vô tình đụng mặt hắn những hai lần. Mà lần nào Bảo Quyên cũng cúi gằm đầu xuống không dám nhìn, mặt đỏ tới tận mang tai ;trong khi Minh Khánh lại nghên ngáo hất mặt lên trời, miệng cười như có như không. . .
Kể từ giây phút ấy, Bảo Quyên lại cho ra đời một loạt cái tên mới: Trần Vô Sỉ, Trần Mặt Dày, Trần Thần Kinh, Trần Khùng, Trần Điên, Trần Đê Tiện...
Đau nhất chính là cái tên Trần Cáo Già Đội Lốt Nam Sinh ????
Dĩ nhiên, chỉ có Trần Minh Khánh hắn mới đủ “điều kiện” để hân hạnh có những cái tên “nói lên bản chất” như vậy!!!
Hắn vỗ lưng nó, ngước mặt lên hỏi,“Có sao không?”
-”Không không.. Mau lấy điện thoại lên kẻo hư”-Nó cuống quýt chỉ chỉ xuống ao.
-”Cái điện thoại không quan trọng. Mày có sao không?!”- Hắn cố chấp vỗ lưng cho nó, giọng hơi gằng lên nhưng mắt vẫn dấy lên sự lo lắng.
Bảo Quyên nghe vây, phì cười, đuôi mắt cong vành vầng trăng khuyết,“Không sao mà, uống mấy ngụm nước thôi. Mày xuống lấy điện thoại lên mau!”
Minh Khánh nhìn nó một cái, quay người xuống ao, móc cái điện thoại lên. Hắn mở nắp điện thoại lấy pin, thẻ sim, thẻ nhớ ra.
-”Không biết có sửa được không ha?”- Nó lấm lét nhìn cái điện thoại ướt sủng, ngâm dưới nước lâu vậy, sửa được chắc?
-”Cùng lắm thì bỏ”
Nó tròn mắt không tin,“Thật?”
Minh Khánh nhìn sang, tay nâng lên bóp chóp mũi nó,“Thật!”
-”Cái tên khó ưa này... Bỏ ra ... Đau”
Nó lấy tay đập vào lồng ngực Minh Khánh, chân quẫy đạp liên tục. Mặt co rúm lại một nhúm, lỗ mũi như sắp rớt ra!!
Chợt hắn cảm thấy có gì đó không đúng, đưa mắt xuống nhìn mới tá hoả ra. Cô nàng lo đạp hăng sai, không biết mình vô tình đạp trúng bộ phận quan trọng của ai kia. Không chỉ một lần, chính là đạp lần nào cũng đều trúng chỗ ấy. ????????????
Minh Khánh vội dùng đầu gối kẹp hai chân đang làm loạn kia, tay đã buông mũi nó ra, cả người hắn ngã về phía trước.
Nó tái mét mặt mày, vội lui người ra sau, lại bị hắn ép sát lại. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn chằm chằm nhau.
-”Này, bỏ chân tao ra. . . Lui ra”
Nó méo mó nói. Cái tư thế này thật là mờ ám quá đi!????????
-”Mày muốn giết tiểu đệ của tao à?”-Khánh nheo mắt lại nguy hiểm, hơi thở khi nói phả vào mặt nó, nóng ran.
Bảo Quyên ngay cả thở cũng không dám, chỉ thấy kì lạ vô cùng! Tiểu đệ của hắn á hả? Thằng nào đâu? Nó khẽ nuốt nước bọt nhìn quanh, có thấy thằng nào ngoài hắn đâu?!?
Thấy nó đơ, hắn nhếch môi -”Ngây ngô cái gì. Chính là cái dùng để hoạt động về đêm của trai tráng ấy”
Hả? Nó trợn tròn mắt, mặt nóng ran lên.
Thẹn quá hoá giận, nó dùng toàn lực vào chân, không thương tiếc đạp thẳng vào tiểu đệ của Khánh rồi tức giận đứng lên quay người đi.
-”Vô sỉ.”- Rủa xong câu này nó nhanh chân bước đi, đôi bàn tay mũm mĩm không ngừng chà xát mặt. Aaaa thật kinh khủng!
Minh Khánh vừa đau rát phía dưới, lại thấy nó mặt đỏ bừng chạy trối sống trối chết thì phì cười.
Bảo Quyên quay lại, thấy hắn cười nên cầm một mớ cát ném xuống người dưới nước.
-”Đồ thần kinh.!!!”
Nó chạy đi bỏ lại phía sau một nụ cười giòn tan. Có lẽ, đây là lần đầu tiên, nó nghe được hắn cười to như vậy, nhưng hoàn cảnh cười thì . . . à mà thôi.!!!!????????
-” Này này, mày làm tiểu đệ tao trọng thương rồi lại bỏ chạy nhá!! Ta kêu ba mẹ qua nhà mày bắt đền luôn!”
-”Tao là con trai một, tiểu đệ tao mà có mệnh hệ gì mày phải chịu trách nhiệm.”
-”Không là tao báo công an bắt đấy! Làm tuyệt chủng nòi giống của người khác tội không nhẹ đâuuu”
Chưa bao giờ nó cảm thấy sự lạnh lùng ít nói thường ngày của hắn lại cần thiết trong hoàn cảnh này như thế!
Ít nhất không lạnh lùng nhưng đừng vô sỉ như vậy có được không!!!!
Quyên một đường chạy thẳng về nhà cậu, xông qua Khoa và Hoàng Linh như làn khói và mất hút sau tấm chăn. Bỏ lại hai con người ngồi ngơ nhác nhìn nhau.
Nó nhớ rõ lúc té xuống nước quần áo đều ướt hết nhưng sao bây giờ nó thấy cả người rất nóng.
Nóng nhất là mặt!! Cảm giác có gì đó ngại ngùng lan toả cả khuôn mặt, tưởng chừng như sắp bốc hoả.
Khoa không hiểu chuyện gì, chỉ biết nó cứ trốn mãi trong chăn không chịu ra, chỉ lẩm bẩm oán hận cái gì mà vô sỉ, biến thái, mặt dày.v.v.v
Đến khi Khánh về, Khoa hỏi-Khánh lắc đầu, Khoa kể-Khánh cười rạng rỡ.
Một lúc lâu sau, Hoàng Linh lay người nó dậy đi tắm thay đồ thì nó mới miễn cưỡng dậy.
Quá trình đi ra tắm và đi vô sau khi tắm thì vô tình đụng mặt hắn những hai lần. Mà lần nào Bảo Quyên cũng cúi gằm đầu xuống không dám nhìn, mặt đỏ tới tận mang tai ;trong khi Minh Khánh lại nghên ngáo hất mặt lên trời, miệng cười như có như không. . .
Kể từ giây phút ấy, Bảo Quyên lại cho ra đời một loạt cái tên mới: Trần Vô Sỉ, Trần Mặt Dày, Trần Thần Kinh, Trần Khùng, Trần Điên, Trần Đê Tiện...
Đau nhất chính là cái tên Trần Cáo Già Đội Lốt Nam Sinh ????
Dĩ nhiên, chỉ có Trần Minh Khánh hắn mới đủ “điều kiện” để hân hạnh có những cái tên “nói lên bản chất” như vậy!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook