Heo Kia Em Không Được Ăn Nữa
-
Chương 5: Tên Phong
Hello các tình yêu, Mon đã trở lại và.... ăn hại hơn xưa rồi. Báo với các bạn một tin buồn là Mon không thể ra chap thường xuyên được, nhưng Mon sẽ cố gắng 2 ngày ra 1 chap vì Mon.... lười
Hôm nay Mon ra 2 chap để bù cho các tình yêu nhé, mong là các tình yêu sẽ tiếp tục ủng hộ truyện Heo kia, em không được ăn nữa.
======================================================================================================
Giọng nói đó là của Phùng Ngọc Mi( Nhỏ): 17 tuổi, gia đình giàu có không kém gì nhà hắn, khá là thông minh. Nhà giàu nhưng cũng rất là thân thiện, bạn thân của nó. Xinh đẹp tuy không bằng nó nhưng cũng đủ để người khác nguyện chết vì nhỏ. Thích anh lém cơ(@[email protected])
Nó ôm chầm lấy nhỏ, vui sướng cười tươi
- Nhớ, tao ở Mĩ ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ vì nhớ mày đó
- Có ý là gì hả con kia. Nhỏ phồng mà tức giận
- Ý lộn, thôi đi ăn nha. Nó nói
- Để tao rủ anh Tuấn. Nhỏ
- Để tao
Nó vừa nói vừa lôi dế yêu oppo f3 mới toanh ra gọi cho ‘ thằng yêu yêu dấu’
- 30 giây nữa có mặt tại nhà hàng xxxx không thì chết với bà
{Vâng ạ}
Đúng là anh rất đúng giờ à nha, vào giây thứ 29 anh đã có mặt và dắt theo 1 tảng băng trôi( Phong: dắt, mày nghĩ tao là gì. Mon: là gì thì tự hỉu -_-
- Chị nói gì vậy, người ta là hội trưởng hội học sinh đó, do tụi em đang nói chuyện mà chị kêu đúng lúc quá nên dắt hắn đi theo luôn.
- Tui hết muốn ăn rồi. Nó nói rồi kéo tay nhỏ đi
- Tôi định đãi mà có người không ăn, thôi thì đi ăn một mình vậy. Hắn nãy giờ không nói gì giờ mới lên tiếng.
Ọt… Ọt…
Thôi xong, bụng của nó đang phản kháng hành động của nó rồi.
‘ Xấu hổ quá đi thôi, thôi thì dẹp cái sĩ diện, lo cho cái dạ dày trước mà người ta trả tiền chứ mình đâu có trả,lời’ Sau một hồi đắng đo suy nghĩ nó quay lại nhoẽn miệng cười.
- Đươc, tôi đi
Nó lem ra bộ mặt miễng cưỡng nhưng trong lòng thì đang vui sướng tột cùng
********Ta là dãy phân cách đây*****
Nhà hàng
- Mi, em ăn gì? Tuân ân cần hỏi
- Um..Um.. ở đây có những người đầu óc vô cùng trong sáng, muốn làm gì thì ra chỗ khác mà làm. Từ ‘những người’ phát ra từ miệng nó khiến hắn cảm thấy vui vui không rõ nguyên nhân.
‘ Cho em 1 phần gà cay phô mai Hàn Quốc, 1 hũ kem Celano, 1 lon coca. Nhỏ cười tươi trả lời
- Còn chị và Phong thì sao? Tuấn
- Cho tôi 1 ly Starbucks. Phong trả lời hờ hững
Lề: Starbucks theo mình biết là một loại cà phê có kem thì phải, nó phải nói cũng khá là đắt, loại cà phê này rất nổi tiếng, được bán khắp thế giới luôn. Nếu có gì sai thì mọi người cmt nha, mk mù tịt về cà phê.
- Cậu tên Phong à. Nó hỏi câu mà có thể coi là ngớ ngẩn nhất cuộc đời nó.
Hôm nay Mon ra 2 chap để bù cho các tình yêu nhé, mong là các tình yêu sẽ tiếp tục ủng hộ truyện Heo kia, em không được ăn nữa.
======================================================================================================
Giọng nói đó là của Phùng Ngọc Mi( Nhỏ): 17 tuổi, gia đình giàu có không kém gì nhà hắn, khá là thông minh. Nhà giàu nhưng cũng rất là thân thiện, bạn thân của nó. Xinh đẹp tuy không bằng nó nhưng cũng đủ để người khác nguyện chết vì nhỏ. Thích anh lém cơ(@[email protected])
Nó ôm chầm lấy nhỏ, vui sướng cười tươi
- Nhớ, tao ở Mĩ ngày nào cũng ăn no ngủ kĩ vì nhớ mày đó
- Có ý là gì hả con kia. Nhỏ phồng mà tức giận
- Ý lộn, thôi đi ăn nha. Nó nói
- Để tao rủ anh Tuấn. Nhỏ
- Để tao
Nó vừa nói vừa lôi dế yêu oppo f3 mới toanh ra gọi cho ‘ thằng yêu yêu dấu’
- 30 giây nữa có mặt tại nhà hàng xxxx không thì chết với bà
{Vâng ạ}
Đúng là anh rất đúng giờ à nha, vào giây thứ 29 anh đã có mặt và dắt theo 1 tảng băng trôi( Phong: dắt, mày nghĩ tao là gì. Mon: là gì thì tự hỉu -_-
- Chị nói gì vậy, người ta là hội trưởng hội học sinh đó, do tụi em đang nói chuyện mà chị kêu đúng lúc quá nên dắt hắn đi theo luôn.
- Tui hết muốn ăn rồi. Nó nói rồi kéo tay nhỏ đi
- Tôi định đãi mà có người không ăn, thôi thì đi ăn một mình vậy. Hắn nãy giờ không nói gì giờ mới lên tiếng.
Ọt… Ọt…
Thôi xong, bụng của nó đang phản kháng hành động của nó rồi.
‘ Xấu hổ quá đi thôi, thôi thì dẹp cái sĩ diện, lo cho cái dạ dày trước mà người ta trả tiền chứ mình đâu có trả,lời’ Sau một hồi đắng đo suy nghĩ nó quay lại nhoẽn miệng cười.
- Đươc, tôi đi
Nó lem ra bộ mặt miễng cưỡng nhưng trong lòng thì đang vui sướng tột cùng
********Ta là dãy phân cách đây*****
Nhà hàng
- Mi, em ăn gì? Tuân ân cần hỏi
- Um..Um.. ở đây có những người đầu óc vô cùng trong sáng, muốn làm gì thì ra chỗ khác mà làm. Từ ‘những người’ phát ra từ miệng nó khiến hắn cảm thấy vui vui không rõ nguyên nhân.
‘ Cho em 1 phần gà cay phô mai Hàn Quốc, 1 hũ kem Celano, 1 lon coca. Nhỏ cười tươi trả lời
- Còn chị và Phong thì sao? Tuấn
- Cho tôi 1 ly Starbucks. Phong trả lời hờ hững
Lề: Starbucks theo mình biết là một loại cà phê có kem thì phải, nó phải nói cũng khá là đắt, loại cà phê này rất nổi tiếng, được bán khắp thế giới luôn. Nếu có gì sai thì mọi người cmt nha, mk mù tịt về cà phê.
- Cậu tên Phong à. Nó hỏi câu mà có thể coi là ngớ ngẩn nhất cuộc đời nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook