Hẹn Ngày Yêu Em
-
Chương 15: Thức giấc
"Ưm"
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ của khách sạn, một vài tia nắng chiếu nhẹ lên đôi mắt đang nhắm của Chu Sở Hiên khiến cậu khó chịu kêu lên một tiếng. Cậu lười biếng xoay người, sau đó rúc rúc dụi dụi vào một thứ gi đó.
Chu Sở Hiên định nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng hình như cảm thấy cái gì đó sai sai...
Cậu nhớ rằng giường nhà mình không có gối ôm, mà cái thứ này có chút cứng cáp và ấm áp hơn gấu ôm nhiều.
Chu Sở Hiên mở mắt, sau đó trợn mắt nhìn.
Đây là mơ sao? Thực sự là mơ sao?
Chu Sở Hiên tự hỏi trong lòng mình liên tục nhiều lần, cuối cùng là mơ hay là thật?
Khuôn mặt Tôn Nhất Khiếm an ổn ngủ say bên cạnh cậu. Một tay của ang đang đặt trên eo của Chu Sở Hiên, dường như chưa có dấu hiệu tỉnh.
Chu Sở Hiên hoang mang, bắt đầu nhớ về kí ức đêm qua.
Hình như...cậu đã làm loạn rất nhiều...
Với tính cách của Tôn Nhất Khiếm, Chu Sở Hiên tin tưởng anh sẽ không làm gì mình. Chỉ là...cùng ngủ chung một giường trong tình cảnh thế này, khi tỉnh dậy biết đối mặt làm sao.
Chu Sở Hiên muốn lén lút rút người lại rời khỏi giường. Nhưng cậu vừa động đậy một chút Tôn Nhất Khiến đã khẽ hừ một tiếng, bàn tay ôm lấy eo cậu càng siết chặt hơn.
Chu Sở Hiên nín thở một hồi, cảm thấy anh không còn động tĩnh nữa thì liền nhích người di chuyển lần lần.
Nhưng Tôn Nhất Khiếm lần nay bị động đến mơ hồ ngọ nguậy, anh ôm chặt câu vào người. Sau đó cúi đầu xuống cổ của Chu Sở Hiên, hôn mạnh một cái.
Đây là thói quen cũ của Tôn Nhất Khiếm từ rất lâu về trước. Lúc con quen nhau, dù cho ngủ trưa hay sau khi làʍ ŧìиɦ xong sẽ ngủ đến lúc thức dậy Tôn Nhất Khiếm sẽ tạo một vết đỏ lên cổ của cậu.
Chu Sở Hiên nhận ra, người này có vài thứ vẫn chưa thể buông bỏ giống cậu.
Mà tiếng hét của Chu Sở Hiên khiến Tôn Nhất Khiếm bừng tỉnh, anh nhanh chóng mở mắt nhìn người đối diện.
Cả hai bọn họ đều nhìn nhau.
"Xin...xin chào!"
Chu Sở Hiên ngượng ngùng mở lời chào trước, Tôn Nhất Khiếm mặt đỏ như quả cà chua buông cậu ra rồi ngồi dậy.
Bầu không khí càng lúc càng lúng túng.
"À...ừm chuyện hôm qua em uống say thật xin lỗi vì đã làm phiền anh"
Cậu thức thời mở lời trước nhằm xua tan bầu không khí kì lạ này đi, Tôn Nhất Khiếm gật đâu, ngượng ngùng tránh né ánh mắt của cậu.
Da mặt anh rất mỏng, điều này cậu hiểu hơn ai hết. Nhìn anh bất động như tượng gỗ vậy cậu cũng đủ hiểu rồi.
Chu Sở Hiên nhanh chóng chạy vào phòng tắm để anh ổn định lại tinh thần.
Cậu soi mình ở trong gương, tất cả mọi thứ trên cơ thể đều tốt. Chỉ có duy nhất trên cổ có một vết đỏ ửng dễ thấy, hiện tại cũng không có áo cổ cao để thay. Chu Sở Hiên gãi đầu khó xử.
Nhưng mà đêm qua Tôn Nhất Khiếm không ghét cậu, còn kì công chăm sóc Chu Sở Hiên, giúp cậu tắm rửa. Chiều chuộng bế cậu vào đi ra đi vào, cảm giác ngày xưa hiện về.
Một Tôn Nhất Khiếm luôn vì cậu mà dịu dàng hóa ra vẫn chưa mất đi. Cậu chắc chắn bản thân mình còn có cơ hội.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Sở Hiên không còn phiền não nữa. Trực tiếp vui vẻ đánh răng rồi tắm rửa.
Khoảng hai mươi phút sau cậu bước ra, vẫn là bộ đồ ngày hôm qua. Vết hôn chói mắt ở trên cổ khiến Tôn Nhất Khiếm để tâm đến.
Những năm qua anh ngủ rất yên tĩnh, nhưng cứ hễ ở cạnh cậu anh lại lộ ra thói quen của ngày xưa.
Tôn Nhất Khiếm thở dài một hơi, chỉ trách mình quá sơ xuất.
Chu Sở Hiên hồi phục lại tinh thần,nhặt chiếc cặp sách của mình lên rồi nói.
"Em sẽ đến công ty trước, anh đến sau nhé.."
"Ưʍ..."
Tôn Nhất Khiếm dùng âm cổ đáp trả lại lời cậu, tầm mắt vẫn tránh đi nơi khác.
Cậu có chút buồn cười nhìn anh, sau khi sửa soạn xong xuôi liền nhanh chóng hôn lên má Chu Sở Hiên một cái rồi chạy ra cửa, trước khi rời đi cậu mỉm cười nói với anh.
"Trả lại ông chủ Tôn nụ hôn khi sáng, bây giờ hai chúng ta đều huề nhau rồi. Em rất vui, lần sau mong ông chủ Tôn đều có thể hôn em như vậy"
Nói rồi cậu đóng cửa phòng, trả lại cho nó sự yên tĩnh vốn có.
Tôn Nhất Khiếm vẫn ngồi đó sững người...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook