Hẹn Hò Với Chồng Cũ
-
Chương 7
Lịch Vũ trụ ngày 11 tháng 11 năm 4220, một ngày mà Kỷ Hiểu Ngạn mãi mãi không quên. Đó là cái ngày mà cuộc sống như một giấc mộng dài lê thê của Kỷ Hiểu Ngạn bị phá vỡ, bị một bàn tay nặng nề kéo từ trên thiên đường tuyệt vời rơi xuống địa ngục vô tận.
Ký ức tựa như lại một lần nữa quay trở lại cái ngày giông bão kia, căn phòng ban đêm đèn đuốc sáng trưng, Leblan đã lâu không đặt chân vào gian phòng này cầm một tờ giấy mỏng đi đến, Kỷ Hiểu Ngạn lộ ra biểu tình vui sướng khi thấy Leblan đến, nhưng khi nhìn thấy năm chữ “Đơn xin phép ly hôn” thì nụ cười ấy lập tức ngừng bặt.
“Có ý gì?” KỶ Hiểu Ngạn mặt không đổi sắc hỏi người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng trước mặt mình.
Kinh ngạc sao? Không, chuyện này tuyệt không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, so với cái ảo tưởng Leblan sẽ trở về bên mình một lần nữa, kết quả thế này không phải là thực tế hơn sao?
Chính là, chính là tôi không cam lòng? Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi thừa nhận tôi ti tiện, bỉ ổi lợi dụng lời hứa của Leblan, nhưng, đó là bởi vì tôi biết người yêu anh đã bỏ đi.
Để tay lên ngực tự hỏi, từ lúc kết hôn với anh đến nay, tôi có chỗ nào không tốt, thậm chí còn vì anh không màng sống chết tham gia giải phẫu nguy hiểm để có con, chẳng phải là vì anh sao? Anh không thương tôi một chút nào sao?
Ngay cả khi tôi quyết định giữ lại đứa con, nhưng anh sao lại có thể lạnh lùng như thế, không quan tâm đến tôi thì thôi, sao mà đến chính đứa con anh cũng vậy.
Mà bây giờ? Cư nhiên muốn dùng một tờ “Đơn xin phép ly hôn” để đuổi tôi đi, anh nghĩ làm vậy có khả năng sao?
Cho dù là lưỡng bại câu thương* tôi cũng không buông tay, tôi yêu anh như vậy, rất rất yêu anh, tôi sẽ không để Bạch Ánh cướp anh đi đâu, sẽ không.
(*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. )
Kỷ Hiểu Ngạn nhắm mắt, giấu đi oán hận trong mắt, bàn tay trong chăn không tự chủ nắm chặt lại, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay trắng nõn, khiến cho máu đỏ chảy ra.
Leblan như là không phát hiện ra nội tâm Ký Hiểu Ngạn đang đấu tranh, oán hận, khuôn mặt tuấn tú tựa như được điêu khắc sắc sảo vẫn không dao động bất cứ cảm xúc gì, sự cứng ngắc làm lòng người phát lạnh, tròng mắt lạnh băng không có bất luận tình cảm gì liếc nhìn Ký Hiểu Ngạn, tựa như người gã đang nhìn không phải vợ mình mà là một kẻ xa lạ không chút quen biết nào trên đường.
“Ký nó, rời khỏi đây. Cậu muốn gì trong khả năng của tôi, tôi đều đồng ý.”
Tiếng nói lạnh như băng chậm rãi toát ra từ miệng anh ta, nếu không phải Ký Hiểu Ngạn biết rõ tính cách của Leblan, chỉ sợ đã tưởng đây là ảo giác của mình. Dù sao, lúc nói ra những lời này, khuôn mặt lạnh lẽo của Leblan vẫn không có bất cứ một biểu tình gì như trước kia.
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ có biện pháp ép cậu đi.” Lời nói tàn nhẫn như thế là lời của chồng nói với vợ mình sao? Đây là lời đối với kẻ thù thì đúng hơn đi! Thôi được, cứ coi như đây là lời của chồng nói với vợ đi.
…..
Tiếng mở cửa “Răng rắc” vang lên bên tai Kỷ Hiểu Ngạn, kéo tâm trí của hắn trở về từ quá khứ, đôi mắt đang nhắm lại mở ra lần thứ hai, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân được bao trọn bởi chiếc quần quân phục màu xanh thẳng tắp của Leblan, đôi giầy quân nhân cứng rắn không đẹp bằng những đôi giày thông thường, nhưng nó lại đem đến một cảm giác cuồng dã, tục tằn. Kỷ Hiểu Ngạn ngồi trên ghế sa lông không hề nhúc nhích, chỉ là nâng mí mắt lên, nhìn kẻ đã từng là tất cả của mình, từng là thế giới của mình, anh ta vẫn như trước, đẹp tựa hoa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cũng chẳng chút biến hóa, khác với 6 năm trước, xem ra chỉ là thái độ đối với mình, thái độ của hắn với mình giờ tuy là lạnh lùng nhưng không còn căm hận như sáu năm trước đây.
Điều này cũng khó trách, dù sao làm gì có ai thích ở cạnh kẻ vẫn luôn là trở ngại cho hạnh phúc của mình đâu? Tâm lý thường tình của con người, không phải sao?
Cảnh tượng chẳng có chút biến hóa nào, vẫn là người kia, vẫn là thời gian ấy, vẫn là nơi này, vẫn là tờ giấy đó. Bất đồng có thì chính là trước kia mình nằm trên giường, còn giờ là đang ngồi trên sa lông pha trà thôi.
Leblan cầm tờ giấy bước đến mang theo khí thế oai hùng hiên ngang đặc biệt có ở quân nhân tới trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng lại chỉ đứng đó, không ngồi xuống.
“Không ngồi sao? Hôm nay sao lại rảnh đến chỗ tôi, không chơi với cậu Bạch Ánh à?” Cứ việc nói, nhưng muốn Kỷ Hiểu Ngạn không oán hận thì hiển nhiên là điều quá khó làm đối với chuyện ly hôn.
Nhưng đó cũng là bình thường, dù sao cũng đã thương người này 10 năm, cũng hận người này 10 năm, một lần sống lại, sao có thể quên đi tất cả mọi thứ được, đây là hiện thực không phải tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, người tái sinh có thể làm lại tất cả, Kỷ Hiểu Ngạn tự biết mình không làm được, tối thiểu là trong một khoảng thời gian ngắn, hắn làm không được.
“Không, tôi tới đây là có chuyện muốn bàn với cậu.” Ngữ điệu và ngữ khí vẫn khiến Kỷ Hiểu Ngạn vừa yêu vừa hận như trước, nhưng nội dung lại khiến hắn tức giận.
Hừ, điệu bộ như vậy là chỉ đối với tôi, còn với tên họ Bạch kia sẽ là dịu dàng, kiên nhẫn, đúng không?
“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!” Kỷ Hiểu Ngạn đè lại tâm tình đang dao động vì lời nói của Leblan xuống. Đặt chén trà trong tay xuống. Tựa vào sô pha phía sau, vô thức nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt, suy nghĩ, đây là động tác quán tính của Kỷ Hiểu Ngạn, mỗi khi hắn suy nghĩ điều gì sẽ không tự giác làm vậy.
Kiếp trước khi Leblan đến tìm mình đòi ly hôn, đã từng nói chỉ cần mình đồng ý ly hôn, mặc kệ mình muốn gì trong vòng khả năng của hắn hắn cũng đều cho mình. Kiếp trước mình không đồng ý ly hôn, nhưng cả đời chưa từng nghiêm túc nghĩ xem mình muốn gì, và cả điểm thiếu xót của mình là gì.
Trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn đang suy ngẫm, Leblan đã đem tờ giấy “Đơn xin phép ly hôn” đến trước mặt hắn. Giọng nói thiếu độ ấm kia lại một lần nữa tuôn ra từ trong miệng anh.
“Giữa chúng ta không có bất luận chút tình cảm nào cả, hôn nhân đối với chúng ta mà nói chỉ là một cách trói buộc, ly hôn đối với cả hai bên đều tốt cả, chỉ cần cậu kí nó, tôi có thể đồng ý cậu ba yêu cầu, chỉ cần là ở trong khả năng của tôi và không xúc phạm tới tôi, tôi đều có thể giúp cậu đạt được.” Có lẽ là vì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức tái nhợt khiến lòng người thương tiếc trước mặt, có lẽ là bởi vì không đành lòng nhìn kẻ yếu ớt kia làm bộ kiên cường, Leblan Everitt đã đẩy điều kiện vốn đã rất nhượng bộ lên.
Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự chấn động, Leblan đồng ý cho mình ba yêu cầu, ba yêu cầu với vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang này là thứ người hâm mộ thèm thuồng mà không được, không nói gì khác, chỉ cần được vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang hứa hẹn, vị thiếu tướng tiền đồ rộng lớn này có thể khiến cho người ta ngay cả khi nằm ngủ cũng có thể cười ra tiếng, càng không cần bàn đến đại gia tộc liên bang lớn quyền cao chức trọng chống sau lưng thiếu tướng — gia tộc Everitt.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Leblan, ý đồ tìm được một tia biểu tình trên khuôn mặt không đổi sắc kia, ở chung với người này 10 năm chẳng lẽ còn không rõ, cảm xúc của người này chỉ có thể nhìn ra lúc ở cùng Bạch Ánh, trước mặt mình…..coi như bỏ đi.
Kỷ Hiểu Ngạn cầm tờ đơn ly hôn trước mặt mình lên, trong lòng lóe lên một tia chua xót, nước mắt không tự giác ập đến.
Leblan nhìn Kỷ Hiểu Ngạn như vậy cũng không có bất cứ cảm xúc gì, yêu là yêu, người mình yêu là Bạch Ánh vì vậy nên chỉ có thể xin lỗi những người khác thôi, hơn nữa hôn nhân giữa gã và Kỷ Hiểu Ngạn cũng không bởi vì yêu, cũng chẳng phải thích, mà chỉ là một lời hứa, lúc trở về hiện thực, tất cả nhất định phải trở về điểm xuất phát.
Không hề nghi ngờ, Leblan là kẻ bạc tình, nhưng cũng là một kẻ chung tình, chỉ là người mà anh ta yêu không phải mình mà thôi.
Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy bản thân rất ngu, rõ ràng đã quyết định muốn buông tha, vì sao vẫn kìm lòng không nổi để rồi rơi lệ? Bây giờ mình không phải là muốn hung hăng dùng công phu sư tử hống cho Leblan một gậy sao? Chuyện này, ít hay nhiều cũng có thể vãn hồi đoạn thời gian 10 năm lãng phí trên người Leblan của mình.
Kỷ Hiểu Ngạn đè lòng xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến sinh hoạt sau này của mình, hẳn hắn sẽ có đủ khả năng làm ra một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ký ức tựa như lại một lần nữa quay trở lại cái ngày giông bão kia, căn phòng ban đêm đèn đuốc sáng trưng, Leblan đã lâu không đặt chân vào gian phòng này cầm một tờ giấy mỏng đi đến, Kỷ Hiểu Ngạn lộ ra biểu tình vui sướng khi thấy Leblan đến, nhưng khi nhìn thấy năm chữ “Đơn xin phép ly hôn” thì nụ cười ấy lập tức ngừng bặt.
“Có ý gì?” KỶ Hiểu Ngạn mặt không đổi sắc hỏi người đàn ông đẹp trai cao lớn đứng trước mặt mình.
Kinh ngạc sao? Không, chuyện này tuyệt không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc, so với cái ảo tưởng Leblan sẽ trở về bên mình một lần nữa, kết quả thế này không phải là thực tế hơn sao?
Chính là, chính là tôi không cam lòng? Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi thừa nhận tôi ti tiện, bỉ ổi lợi dụng lời hứa của Leblan, nhưng, đó là bởi vì tôi biết người yêu anh đã bỏ đi.
Để tay lên ngực tự hỏi, từ lúc kết hôn với anh đến nay, tôi có chỗ nào không tốt, thậm chí còn vì anh không màng sống chết tham gia giải phẫu nguy hiểm để có con, chẳng phải là vì anh sao? Anh không thương tôi một chút nào sao?
Ngay cả khi tôi quyết định giữ lại đứa con, nhưng anh sao lại có thể lạnh lùng như thế, không quan tâm đến tôi thì thôi, sao mà đến chính đứa con anh cũng vậy.
Mà bây giờ? Cư nhiên muốn dùng một tờ “Đơn xin phép ly hôn” để đuổi tôi đi, anh nghĩ làm vậy có khả năng sao?
Cho dù là lưỡng bại câu thương* tôi cũng không buông tay, tôi yêu anh như vậy, rất rất yêu anh, tôi sẽ không để Bạch Ánh cướp anh đi đâu, sẽ không.
(*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả. )
Kỷ Hiểu Ngạn nhắm mắt, giấu đi oán hận trong mắt, bàn tay trong chăn không tự chủ nắm chặt lại, móng tay khảm thật sâu vào lòng bàn tay trắng nõn, khiến cho máu đỏ chảy ra.
Leblan như là không phát hiện ra nội tâm Ký Hiểu Ngạn đang đấu tranh, oán hận, khuôn mặt tuấn tú tựa như được điêu khắc sắc sảo vẫn không dao động bất cứ cảm xúc gì, sự cứng ngắc làm lòng người phát lạnh, tròng mắt lạnh băng không có bất luận tình cảm gì liếc nhìn Ký Hiểu Ngạn, tựa như người gã đang nhìn không phải vợ mình mà là một kẻ xa lạ không chút quen biết nào trên đường.
“Ký nó, rời khỏi đây. Cậu muốn gì trong khả năng của tôi, tôi đều đồng ý.”
Tiếng nói lạnh như băng chậm rãi toát ra từ miệng anh ta, nếu không phải Ký Hiểu Ngạn biết rõ tính cách của Leblan, chỉ sợ đã tưởng đây là ảo giác của mình. Dù sao, lúc nói ra những lời này, khuôn mặt lạnh lẽo của Leblan vẫn không có bất cứ một biểu tình gì như trước kia.
“Nếu cậu không đi, tôi sẽ có biện pháp ép cậu đi.” Lời nói tàn nhẫn như thế là lời của chồng nói với vợ mình sao? Đây là lời đối với kẻ thù thì đúng hơn đi! Thôi được, cứ coi như đây là lời của chồng nói với vợ đi.
…..
Tiếng mở cửa “Răng rắc” vang lên bên tai Kỷ Hiểu Ngạn, kéo tâm trí của hắn trở về từ quá khứ, đôi mắt đang nhắm lại mở ra lần thứ hai, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi chân được bao trọn bởi chiếc quần quân phục màu xanh thẳng tắp của Leblan, đôi giầy quân nhân cứng rắn không đẹp bằng những đôi giày thông thường, nhưng nó lại đem đến một cảm giác cuồng dã, tục tằn. Kỷ Hiểu Ngạn ngồi trên ghế sa lông không hề nhúc nhích, chỉ là nâng mí mắt lên, nhìn kẻ đã từng là tất cả của mình, từng là thế giới của mình, anh ta vẫn như trước, đẹp tựa hoa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng cũng chẳng chút biến hóa, khác với 6 năm trước, xem ra chỉ là thái độ đối với mình, thái độ của hắn với mình giờ tuy là lạnh lùng nhưng không còn căm hận như sáu năm trước đây.
Điều này cũng khó trách, dù sao làm gì có ai thích ở cạnh kẻ vẫn luôn là trở ngại cho hạnh phúc của mình đâu? Tâm lý thường tình của con người, không phải sao?
Cảnh tượng chẳng có chút biến hóa nào, vẫn là người kia, vẫn là thời gian ấy, vẫn là nơi này, vẫn là tờ giấy đó. Bất đồng có thì chính là trước kia mình nằm trên giường, còn giờ là đang ngồi trên sa lông pha trà thôi.
Leblan cầm tờ giấy bước đến mang theo khí thế oai hùng hiên ngang đặc biệt có ở quân nhân tới trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng lại chỉ đứng đó, không ngồi xuống.
“Không ngồi sao? Hôm nay sao lại rảnh đến chỗ tôi, không chơi với cậu Bạch Ánh à?” Cứ việc nói, nhưng muốn Kỷ Hiểu Ngạn không oán hận thì hiển nhiên là điều quá khó làm đối với chuyện ly hôn.
Nhưng đó cũng là bình thường, dù sao cũng đã thương người này 10 năm, cũng hận người này 10 năm, một lần sống lại, sao có thể quên đi tất cả mọi thứ được, đây là hiện thực không phải tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, người tái sinh có thể làm lại tất cả, Kỷ Hiểu Ngạn tự biết mình không làm được, tối thiểu là trong một khoảng thời gian ngắn, hắn làm không được.
“Không, tôi tới đây là có chuyện muốn bàn với cậu.” Ngữ điệu và ngữ khí vẫn khiến Kỷ Hiểu Ngạn vừa yêu vừa hận như trước, nhưng nội dung lại khiến hắn tức giận.
Hừ, điệu bộ như vậy là chỉ đối với tôi, còn với tên họ Bạch kia sẽ là dịu dàng, kiên nhẫn, đúng không?
“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi!” Kỷ Hiểu Ngạn đè lại tâm tình đang dao động vì lời nói của Leblan xuống. Đặt chén trà trong tay xuống. Tựa vào sô pha phía sau, vô thức nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt, suy nghĩ, đây là động tác quán tính của Kỷ Hiểu Ngạn, mỗi khi hắn suy nghĩ điều gì sẽ không tự giác làm vậy.
Kiếp trước khi Leblan đến tìm mình đòi ly hôn, đã từng nói chỉ cần mình đồng ý ly hôn, mặc kệ mình muốn gì trong vòng khả năng của hắn hắn cũng đều cho mình. Kiếp trước mình không đồng ý ly hôn, nhưng cả đời chưa từng nghiêm túc nghĩ xem mình muốn gì, và cả điểm thiếu xót của mình là gì.
Trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn vẫn còn đang suy ngẫm, Leblan đã đem tờ giấy “Đơn xin phép ly hôn” đến trước mặt hắn. Giọng nói thiếu độ ấm kia lại một lần nữa tuôn ra từ trong miệng anh.
“Giữa chúng ta không có bất luận chút tình cảm nào cả, hôn nhân đối với chúng ta mà nói chỉ là một cách trói buộc, ly hôn đối với cả hai bên đều tốt cả, chỉ cần cậu kí nó, tôi có thể đồng ý cậu ba yêu cầu, chỉ cần là ở trong khả năng của tôi và không xúc phạm tới tôi, tôi đều có thể giúp cậu đạt được.” Có lẽ là vì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn quá mức tái nhợt khiến lòng người thương tiếc trước mặt, có lẽ là bởi vì không đành lòng nhìn kẻ yếu ớt kia làm bộ kiên cường, Leblan Everitt đã đẩy điều kiện vốn đã rất nhượng bộ lên.
Nghe thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự chấn động, Leblan đồng ý cho mình ba yêu cầu, ba yêu cầu với vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang này là thứ người hâm mộ thèm thuồng mà không được, không nói gì khác, chỉ cần được vị thiếu tướng trẻ tuổi nhất liên bang hứa hẹn, vị thiếu tướng tiền đồ rộng lớn này có thể khiến cho người ta ngay cả khi nằm ngủ cũng có thể cười ra tiếng, càng không cần bàn đến đại gia tộc liên bang lớn quyền cao chức trọng chống sau lưng thiếu tướng — gia tộc Everitt.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Leblan, ý đồ tìm được một tia biểu tình trên khuôn mặt không đổi sắc kia, ở chung với người này 10 năm chẳng lẽ còn không rõ, cảm xúc của người này chỉ có thể nhìn ra lúc ở cùng Bạch Ánh, trước mặt mình…..coi như bỏ đi.
Kỷ Hiểu Ngạn cầm tờ đơn ly hôn trước mặt mình lên, trong lòng lóe lên một tia chua xót, nước mắt không tự giác ập đến.
Leblan nhìn Kỷ Hiểu Ngạn như vậy cũng không có bất cứ cảm xúc gì, yêu là yêu, người mình yêu là Bạch Ánh vì vậy nên chỉ có thể xin lỗi những người khác thôi, hơn nữa hôn nhân giữa gã và Kỷ Hiểu Ngạn cũng không bởi vì yêu, cũng chẳng phải thích, mà chỉ là một lời hứa, lúc trở về hiện thực, tất cả nhất định phải trở về điểm xuất phát.
Không hề nghi ngờ, Leblan là kẻ bạc tình, nhưng cũng là một kẻ chung tình, chỉ là người mà anh ta yêu không phải mình mà thôi.
Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy bản thân rất ngu, rõ ràng đã quyết định muốn buông tha, vì sao vẫn kìm lòng không nổi để rồi rơi lệ? Bây giờ mình không phải là muốn hung hăng dùng công phu sư tử hống cho Leblan một gậy sao? Chuyện này, ít hay nhiều cũng có thể vãn hồi đoạn thời gian 10 năm lãng phí trên người Leblan của mình.
Kỷ Hiểu Ngạn đè lòng xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến sinh hoạt sau này của mình, hẳn hắn sẽ có đủ khả năng làm ra một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook