Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở
-
Chương 8: Không ai có thể quay về thời niên thiếu (1)
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Khoảng thời gian này của Ôn Dĩ Ninh quả thật là đủ lộn xộn.
Cô nhận đám cưới từ bên trung gian, sau đó sẽ bị phía đó giữ lại một nửa tiền. Gia đình ngày hôm nay còn rất keo kiệt, cô nhảy nhót trên đài hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi lễ cưới kết thúc mà chủ nhà cũng không để lại cho cô một phần cơm, còn nói trong hợp đồng không bao gồm cơm ăn.
Chín, mười giờ tối, trời lại mưa, Ôn Dĩ Ninh chờ nửa ngày cũng không thấy bóng dáng một chiếc xe buýt nào. Trên người có duy nhất một chiếc áo bông có thể mang đến ấm áp, váy lụa mỏng manh chỉ cần một cơn gió thổi qua là da thịt sẽ lại đau rát. Trên mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm khoa trương, gió lạnh ào ào thổi tới, Ôn Dĩ Ninh đứng đó giống như một cô hồn diễm quỷ.
Ôn Dĩ Ninh đi một đôi giày cao gót, về đến nhà, đầu ngón chân đã sớm tê cứng, đúng lúc Giang Liên Tuyết gọi tới. Cũng không có màn hỏi thăm hay mở màn nào, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Mẹ thông báo cho con một lần cuối cùng, trường học kia phỏng vấn vào thứ sáu tuần này. Bao giờ con về, thứ tư hay thứ năm?"
Ôn Dĩ Ninh nói: "Con tìm được công việc rồi, không về."
Giang Liên Tuyết ngồi trên chiếu chơi mạt chược, âm thanh cạch cạch chói tai, ngày hôm nay còn thua bài liên tiếp khiến bà càng thêm không thể nhẫn nại, bực bội gào lên, "Giỏi rồi! Với ông bố chết tiệt kia của cô đều giỏi cả! Đừng có về nữa, cả đời đừng về nữa! Trả tiền lại cho tôi!"
Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt, yên tĩnh thoáng chốc bên tai khiến cho người ta phải choáng váng.
Giang Liên Tuyết từ khi còn trẻ tính tình đã nóng nảy, cho đến khi bước sang tuổi trung niên thì lại càng bộc lộ rõ bản tính thích làm theo ý mình. Bà mười tám tuổi sinh ra Ôn Dĩ Ninh, khi đó còn có chút tiên khí. Ôn Dĩ Ninh vẫn có thể hiểu được, một người phụ nữ có dung mạo hơn người, thế nhưng lại sống một đời như đầy tớ trong lòng sẽ khó tránh khỏi ôm oán hận, hoặc là nói, mang theo hận theo thời gian ngày một dài, chuyển thành thổn thức.
Ôn Dĩ Ninh mở wechat, chuyển lại hai nghìn lần trước Giang Liên Tuyết cho cô. Vừa muốn tắt màn hình, tầm mắt dừng lại trên một cái tên trong danh sách. Dòng chat cuối cùng vẫn còn ở đó --------
"Ôn tiểu thư, vẫn hi vọng cô cân nhắc thêm, mong sớm gặp mặt."
Thái độ ngay ngắn chỉn chu lại chuyên nghiệp, trong câu chữ cũng có phần linh động khuyên nhủ hết lời. Ba ngày trước phòng nhân sự của tập đoàn Á Hối gọi điện tới, cô còn tưởng là lừa bịp. Sau đó người ta gọi đến lần thứ ba, cô mới tin đây là sự thật.
Tin, nhưng mờ mịt. Mờ mịt qua đi, Ôn Dĩ Ninh không chút do dự liền từ chối.
Con người của Cao Minh Lãng quá thâm độc, không có tài nguyên không có bối cảnh, cô đến cả giun dế cũng không bằng. Nói cho cùng, đành chỉ có thể mặc cho người giẫm đạp. Giá thuê ở chung cư này không rẻ, nhưng khi đó cô không có gánh nợ gì trên vai, cũng không cần nuôi gia đình, tùy tiện nghĩ, đi làm rồi sống tiết kiệm một chút thì cũng có thể ứng phó qua ngày. Chỉ đến khi thất nghiệp, phí sinh hoạt mới như cái miệng lớn nhỏ máu ròng ròng mang theo hàm răng nanh hung ác mà xông đến, điên cuồng cắn xé khiến cô chỉ có thể oằn lưng chịu đựng.
Ôn Dĩ Ninh không muốn nghĩ nhiều, tạm thời cứ vượt qua mùa đông khắc nghiệt này, chờ đến đầu xuân sang năm xem có chuyển biến tốt nào không. Còn cành ô-liu mà tập đoàn Á Hối treo ra kia, nếu nói thì trên đời này có một đạo lý rất đơn giản, công tư phân minh mới là sống thông minh. Nhưng trong chuyện này, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hồ đồ một chút là đúng.
Cành ô-liu được phủ một lớp đường mật này, cô nhận không nổi.
Vốn tưởng chuyện này đến đây đã chính thức đặt một dấu chấm hết, thế nhưng thứ năm, Ôn Dĩ Ninh tình cờ gặp một người không nghĩ sẽ gặp được.
Từ trong siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày đi ra, chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn lại, Kha Lễ lái một chiếc Audi màu đen, cửa sổ đang chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt băng tuyết kia tựa như mới tan ra, nhìn cô khẽ mỉm cười. Audi là kiểu xe thương vụ được ưa chuộng hàng đầu, từ xa nhìn lại khiến Kha Lễ tạm mất đi dáng vẻ của người làm ăn, khí chất nho nhã ôn hòa nhiều năm như vậy tựa như chưa từng thay đổi, cũng giống như một quan chức trẻ tuổi chính thống.
Anh ta chỉ chỉ phía trước, "Chờ một chút nhé, dừng xe đã."
Ôn Dĩ Ninh a một tiếng, rồi gật đầu, "Được."
Chỗ này không dễ đậu xe cho lắm, xe điện các loại đậu ngang dọc tứ tung, "Chậm một chút chậm một chút, tôi giúp anh quan sát."
Kha Lễ quay vô lăng, rất thuần thục, "Không sao."
Xe dừng lại, anh ta xuống xe, nhìn túi đồ trong tay cô, "Có nặng lắm không, đặt tạm lên xe đi, lát nữa tôi đưa cô về."
"Không nặng, chỉ có vài thứ lặt vặt, khăn giấy, bàn chải kem đánh răng thôi." Ôn Dĩ Ninh không biết phải nói tiếp thế nào, lại giống như theo bản năng sinh ra đề phòng với Kha Lễ. Không thể nói rõ ràng là vì sao, nhưng giống như từ sâu trong tiềm thức, lại giống như không phải.
Kha Lễ lấy chiếc áo khoác từ hàng ghế sau xe, vừa mặc vừa nói: "Cùng ăn một bữa đi."
Ngữ khí của anh ta quá đỗi tự nhiên, nghe không ra một chút ý đồ nào khác, thái độ nhưng lại có phần kiên quyết, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng.
Kha Lễ cười khẽ, "Niệm Niệm, đừng tỏ ra xa lạ với tôi như thế."
Một cái nhũ danh kèm theo vô số hồi ức cũ, trong mềm mại có giấu dao nhọn hướng về phía Ôn Dĩ Ninh không ngừng đâm chọc. Trợ lý Kha danh bất hư truyền đứng trước mặt cô trở nên thân thiết lại ôn hòa, nếu như còn cự tuyệt nữa ngược lại biến thành trong lòng có chủ ý khác rồi.
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ đồng ý, "Được, anh muốn ăn gì?"
Đi theo Đường Kỳ Sâm nhiều năm, khẩu vị của Kha Lễ cũng biến thành không quá cay. Hai người vào một cửa hàng bình ổn giá ăn hải sản, Kha Lễ rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi: "Vì sao không đến Á Hối?"
Ôn Dĩ Ninh im lặng vài giây, cũng thẳng thắn đáp lại: "Không phù hợp."
Kha Lễ cười: "Chỗ nào không phù hợp?"
"Tôi không hiểu rõ Á Hối, chức vụ này yêu cầu phải cấp tốc thích nghi, tôi không được." Những lời này cũng là suy nghĩ thật lòng của Ôn Dĩ Ninh, thẳng thắn, không có gì phải giấu diếm.
Kha Lễ cũng không lập tức đáp lại, uống nửa bát canh mới nói: "Nghiệp vụ đúng là có rất nhiều, nhưng cũng không khó khăn như cô nói. Cô cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi, có chăng là thêm một thời gian ngắn thích nghi mà thôi."
Kha Lễ lại nhìn cô một cái, cảm thấy tình cảnh này vẫn là nên nói rõ ràng ra thì hơn. Anh ta đặt bát xuống, hỏi: "Có phải là vì Đường tổng không?"
"Không phải." Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.
Kha Lễ cười nói: "Không sao, cứ nói với tôi đi, tôi đảm bảo không tiết lộ cho bất kỳ ai hết."
Coi cô là đứa nhỏ hai tuổi sao, Ôn Dĩ Ninh cũng cười, thoải mái nói, "Thật sự không có."
Kha Lễ ừm một tiếng, ngữ điệu so với vừa rồi đã nghiêm chỉnh hơn đôi chút, "Dĩ Ninh, cơ hội không phải dùng để lãng phí."
Sau đó không tiếp tục nữa.
Đây cũng coi như là một nghệ thuật khuyên nhủ, nói thêm nữa lại mất đi tác dụng rồi. Một bữa trưa ăn trong hòa khí, Kha Lễ tán gẫu với cô, mà phạm vi nội dung cũng rất đúng mực, một chữ cũng không chạm tới cuộc sống riêng của Ôn Dĩ Ninh.
Trước đây hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau, mà qua nhiều năm sau, Kha Lễ lại dùng phương thức của mình nói cho cô biết: không cần phải đề phòng tôi, tôi vẫn còn là người bạn đáng tin cậy trong ký ức kia.
Ăn xong, Kha Lễ đi thanh toán, Ôn Dĩ Ninh theo sau anh ta, lúc ra khỏi cửa hàng, Kha Lễ nói: "Thứ hai đến đi, khoảng mười giờ giám đốc Trần sẽ có mặt ở văn phòng. Tán gẫu với cô ấy nhiều một chút, Trần Táp là một người kinh nghiệm dày dặn, dù kết quả có ra sao thì giao lưu nhiều một chút cũng chỉ có lợi chứ không có hại."
Ôn Dĩ Ninh không tỏ thái độ, anh ta liền coi như cô đã ngầm đồng ý. Đầu mùa đông hiếm thấy có ngày thời tiết đẹp như hôm nay, bóng cây nhỏ vụn loang lổ, giọng nói của Kha Lễ cũng giống như ánh nắng mặt trời kia, ấm áp gần gũi mà chân thành.
"Gặp rồi cũng không cần phải căng thẳng, bình tĩnh đối đáp là được rồi. Thứ hai tôi phải đến Y khoa quốc tế nên không ở công ty, gặp chuyện gì khó xử thì cứ gọi điện cho tôi."
Ôn Dĩ Ninh hỏi: "Trung tâm y khoa quốc tế sao?"
"Ừ."
"Mùa đông lạnh dễ sinh bệnh, anh phải bảo trọng thân thể."
Kha Lễ cười nói: "Cảm ơn, nhưng không phải là tôi. Là đi theo Đường tổng kiểm tra lại, lần trước trong kết quả kiểm tra sức khỏe có một chỉ tiêu xét nghiệm máu không bình thường."
Ôn Dĩ Ninh nhất thời im lặng, chỉ cần nhắc đến cái tên này là bầu không khí sẽ trở nên lúng túng. Kha Lễ cầm điện thoại, cúi đầu bật màn hình lên rồi nói: "Lưu lại số của tôi vào rồi gọi qua đây đi, tôi cũng lưu lại."
Ôn Dĩ Ninh thuận miệng hỏi: "Anh đổi số rồi à."
Nói xong liền hối hận, trước đây cô vẫn có số điện thoại của Kha Lễ, sau này cũng từng đổi điện thoại mấy lần, nhưng những số trong máy cũ đều được lưu lại vào máy mới. Vốn là vô tâm hỏi ra, nhưng Kha Lễ nghe xong lại nở nụ cười, khóe miệng có một đường cong rất nhẹ, nhưng như vậy cũng đủ khiến cô cả người mất tự nhiên rồi.
"Nhiều năm như vậy, sớm phải thay đổi."
-------
Nói chuyện thêm vài câu nữa rồi vội vàng chào tạm biệt, Ôn Dĩ Ninh về nhà ngủ trưa, rèm cửa kéo xuống che lại toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài. Chăn đệm mềm mại, cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên câu nói cuối cùng kia của Kha Lễ.
Nhiều năm như vậy, sớm phải thay đổi.
Đúng là quá nhiều năm rồi, có thể không đổi sao?
Hai câu tự hỏi tự đáp liên tục tua lại trong đầu, rốt cuộc khiến Ôn Dĩ Ninh trằn trọc không thể ngủ. Kha Lễ nói thứ hai không có ở công ty bởi vì phải đưa Đường Kỳ Sâm đến Y khoa quốc tế kiểm tra lại, Ôn Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, đoán chừng vẫn là căn bệnh cũ kia.
Lúc cô học đại học, dạ dày của Đường Kỳ Sâm đã không quá tốt. Cô nhớ có một lần mời anh ăn cơm, bởi vì không có bao nhiêu tiền nên trực tiếp đưa người đến một quán ven đường, đầy đủ từ trà sữa nước ngọt đến những loại đồ ăn chiên dầu bóng mỡ, phủ bên trên một lớp bột ớt cay xè, cũng là loại mấy cô gái nhỏ đều yêu thích.
Đường Kỳ Sâm là kiểu người ôn đạm(*) không hay bộc lộ tâm tình ra bên ngoài, nhưng tiêu chuẩn yêu ghét lại dễ dàng nuông chiều theo cô. Ôn Dĩ Ninh mua đồ ăn, mỗi loại anh đều thử một chút. Ở nơi ồn ào mang theo vẻ tầm thường như thế này, có một người đàn ông luôn bên cạnh bạn, để cho bạn thỏa thích làm theo ý mình, đây chính là thứ động lòng của tuổi trẻ khó mà quên được theo năm tháng.
(*) hành động ôn nhu ấm áp nhưng thể hiện ra bên ngoài lại lãnh đạm thờ ơ
Ăn xong bữa cơm ở quán ven đường, Đường Kỳ Sâm rốt cuộc không chịu được, bệnh dạ dày tái phát, tối đó phải đưa vào bệnh viện. Lần đó thật sự rất nghiêm trọng, anh thậm chí còn phải làm tiểu phẫu. Ôn Dĩ Ninh áy náy đến mức rơi nước mắt, nhiều lần bùng ca học môn chuyên ngành đến chăm sóc cho anh. Lúc xuất viện, Đường Kỳ Sâm tự mình lái xe, phía sau một đám người đi theo bảo vệ, còn đặc biệt chọn buổi tối.
Mùa hè trời tối rất muộn, gió từ bốn phía len qua cửa sổ xe hạ một nửa thổi vào trong. Đường Kỳ Sâm bình phục, tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh cũng tốt hơn một chút, vui vẻ đưa tay ra cửa, năm ngón tay mở ra, ánh sáng từ hoàng hôn cuối chiều rơi vào đôi mắt của cô, sáng lấp lánh.
Cô nói: "Oa, em có thể nắm chặt được gió nè!"
Tay phải của Đường Kỳ Sâm đặt lên mu bàn tay cô, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười ôn nhu.
Anh nói: "Ừ, tôi có thể nắm chặt em."
Nói ra thì, hai người giống như không chính thức là người yêu, nhìn thấu không nói toạc đại khái chính là ở cái cảnh giới này đi. Ôn Dĩ Ninh trước khi thích Đường Kỳ Sâm, ở cái tuổi mới biết yêu bỗng nhiên có một người đàn ông xuất sắc như vậy xuất hiện, hình dung như thế nào nhỉ?
Lại như lời ngỏ ý lướt nhẹ qua tim ------- sau đó triệt để cướp mất trái tim thiếu nữ.
Trong tiểu thuyết và phim ảnh có rất nhiều lời yêu chạm đến tận đáy lòng như vậy, nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn cảm thấy đều không bằng được một câu nói.
Nếu không nhầm thì chính là trong ngày sinh nhật 30 tuổi của Đường Kỳ Sâm, rất đông bạn bè của anh đến góp vui, cười cười nói nói, tâng bốc tán dương anh, tình anh em chân thật đến không thể chân thật hơn. Đường Kỳ Sâm có chút men say, nhân dịp mọi người nhảy múa điên cuồng một bên, ghé sát vào bên tai Ôn Dĩ Ninh rồi hỏi: "Chuẩn bị quà gì cho tôi chưa? Hả?"
Âm cuối kéo dài đến là khéo, cố ý để nghe ra mấy phần tình ý sâu đậm. Trái tim Ôn Dĩ Ninh mềm xuống, tưởng là thật, nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết cái gì là trái tim thiếu nữ không?"
Đường Kỳ Sâm dừng một chút, hai người nhìn nhau thật sâu.
Ôn Dĩ Ninh nói: "Sau khi gặp anh, em đã có rồi."
Tia sáng lấp lánh kia trong mắt cô tựa như có thể chặn lại tất cả những thanh âm và hình ảnh ồn áo náo nhiệt xung quanh. Đường Kỳ Sâm trầm mặc mấy giây, Ôn Dĩ Ninh không khỏi cong môi, giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc nói lớn: "Đường Tăng thối!"
Đường Kỳ Sâm cười vang, khóe mắt cong cong, anh hỏi: "Tôi là Đường Tăng, vậy còn em? Em là cái gì?"
Ôn Dĩ Ninh muốn trả lời, anh đã đưa ngón trỏ đặt trước môi cô, "Xuỵt."
Sau đó chăm chú nhìn cô rất lâu, suy tư rất lâu, cuối cùng nơi khóe mắt tràn ra ý cười, giọng nói mang theo không đứng đắn, "Ừ, là Yêu tinh."
Một khi dung túng cho ngăn tủ hồi ức mở bung, sẽ giống như hiệu ứng bươm bướm, lũ lượt tràn ra không có cách nào ngăn lại được. Chỉ khẽ rút ra một mẩu ký ức đó thôi, liền như bấm phải nút kích hoạt một sơ đồ mạch điện rối tung, to to nhỏ nhỏ, mơ mơ thực thực, sáng lên, lại tắt ngấm, cuối cùng bụp một tiếng, thiêu đứt.
Một thước phim cuối cùng trước khi rơi vào hắc ám, là hình ảnh Ôn Dĩ Ninh trong thang máy khóc lóc đẩy anh ra, "Tôi tình nguyện chưa bao giờ quen biết anh!"
Những chi tiết nhỏ không quá đáng kể đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng vẻ mặt của Đường Kỳ Sâm khi đó, là có mấy phần đau thương cùng kiên trì.
Vẻ mặt đó, qua nhiều năm, cô đã không được nhìn thấy lần thứ hai.
Điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo, phá tan chút buồn ngủ cuối cùng của cô. Ôn Dĩ Ninh dứt khoát rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, thuận tay cầm điện thoại lên. Trên màn hình hiện ra tin nhắn wechat từ người phụ trách nhân sự của tập đoàn Á Hối: "Ôn tiểu thư, thứ hai mười giờ sáng, đây là địa chỉ của công ty, vẫn hi vọng sẽ được gặp cô."
Phía dưới là định vị của công ty.
Thượng Hải. Phố Đông. Lục Gia Chủy. Trung tâm Tài chính Thế giới. (*)
(*) Đây là địa chỉ có thật ngoài đời, mn có thể tra gg thử.
Trung tâm tài chính thế giới Thượng Hải (SWFC) là tòa nhà chọc trời cao nhất Trung Quốc, thứ ba thế giới sau tòa nhà Burj Dubai (Các tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất), và tòa nhà Taipei 101 (Đài Loan)
Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một chút, trả lời lại cô ấy: "Cám ơn, tôi sẽ đúng giờ."
***
Bát Bát: Chương trước có một đoạn dùng từ "châm cứu" (Chính là cái đoạn "Khóe miệng Đường Kỳ Sâm vẽ ra một đường cong mơ hồ, Kha Lễ châm cứu một lúc, cảm thấy trong đó phần lớn là trào phúng. Do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: ", có một vài bạn nhắc ta mới nhớ ra. Thật ra thì ta là kiểu người hay nói lái từ, thi thoảng sẽ không kiểm soát được haha.
Từ này hồi cấp 3 nói chuyện với đám bạn thân chế ra, chính là "ngâm cứu, nghiên cứu" đó, chứ không phải châm cứu trong y khoa đâu haha, quen từ đó đến giờ, những nơi văn phong informal hay quen tay hoặc quen miệng dùng. Cái này ta sẽ sửa, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, sợ mn không đọc lại nên viết ở đây giải thích luôn ^^!
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Khoảng thời gian này của Ôn Dĩ Ninh quả thật là đủ lộn xộn.
Cô nhận đám cưới từ bên trung gian, sau đó sẽ bị phía đó giữ lại một nửa tiền. Gia đình ngày hôm nay còn rất keo kiệt, cô nhảy nhót trên đài hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi lễ cưới kết thúc mà chủ nhà cũng không để lại cho cô một phần cơm, còn nói trong hợp đồng không bao gồm cơm ăn.
Chín, mười giờ tối, trời lại mưa, Ôn Dĩ Ninh chờ nửa ngày cũng không thấy bóng dáng một chiếc xe buýt nào. Trên người có duy nhất một chiếc áo bông có thể mang đến ấm áp, váy lụa mỏng manh chỉ cần một cơn gió thổi qua là da thịt sẽ lại đau rát. Trên mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm khoa trương, gió lạnh ào ào thổi tới, Ôn Dĩ Ninh đứng đó giống như một cô hồn diễm quỷ.
Ôn Dĩ Ninh đi một đôi giày cao gót, về đến nhà, đầu ngón chân đã sớm tê cứng, đúng lúc Giang Liên Tuyết gọi tới. Cũng không có màn hỏi thăm hay mở màn nào, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Mẹ thông báo cho con một lần cuối cùng, trường học kia phỏng vấn vào thứ sáu tuần này. Bao giờ con về, thứ tư hay thứ năm?"
Ôn Dĩ Ninh nói: "Con tìm được công việc rồi, không về."
Giang Liên Tuyết ngồi trên chiếu chơi mạt chược, âm thanh cạch cạch chói tai, ngày hôm nay còn thua bài liên tiếp khiến bà càng thêm không thể nhẫn nại, bực bội gào lên, "Giỏi rồi! Với ông bố chết tiệt kia của cô đều giỏi cả! Đừng có về nữa, cả đời đừng về nữa! Trả tiền lại cho tôi!"
Điện thoại nhanh chóng bị cắt đứt, yên tĩnh thoáng chốc bên tai khiến cho người ta phải choáng váng.
Giang Liên Tuyết từ khi còn trẻ tính tình đã nóng nảy, cho đến khi bước sang tuổi trung niên thì lại càng bộc lộ rõ bản tính thích làm theo ý mình. Bà mười tám tuổi sinh ra Ôn Dĩ Ninh, khi đó còn có chút tiên khí. Ôn Dĩ Ninh vẫn có thể hiểu được, một người phụ nữ có dung mạo hơn người, thế nhưng lại sống một đời như đầy tớ trong lòng sẽ khó tránh khỏi ôm oán hận, hoặc là nói, mang theo hận theo thời gian ngày một dài, chuyển thành thổn thức.
Ôn Dĩ Ninh mở wechat, chuyển lại hai nghìn lần trước Giang Liên Tuyết cho cô. Vừa muốn tắt màn hình, tầm mắt dừng lại trên một cái tên trong danh sách. Dòng chat cuối cùng vẫn còn ở đó --------
"Ôn tiểu thư, vẫn hi vọng cô cân nhắc thêm, mong sớm gặp mặt."
Thái độ ngay ngắn chỉn chu lại chuyên nghiệp, trong câu chữ cũng có phần linh động khuyên nhủ hết lời. Ba ngày trước phòng nhân sự của tập đoàn Á Hối gọi điện tới, cô còn tưởng là lừa bịp. Sau đó người ta gọi đến lần thứ ba, cô mới tin đây là sự thật.
Tin, nhưng mờ mịt. Mờ mịt qua đi, Ôn Dĩ Ninh không chút do dự liền từ chối.
Con người của Cao Minh Lãng quá thâm độc, không có tài nguyên không có bối cảnh, cô đến cả giun dế cũng không bằng. Nói cho cùng, đành chỉ có thể mặc cho người giẫm đạp. Giá thuê ở chung cư này không rẻ, nhưng khi đó cô không có gánh nợ gì trên vai, cũng không cần nuôi gia đình, tùy tiện nghĩ, đi làm rồi sống tiết kiệm một chút thì cũng có thể ứng phó qua ngày. Chỉ đến khi thất nghiệp, phí sinh hoạt mới như cái miệng lớn nhỏ máu ròng ròng mang theo hàm răng nanh hung ác mà xông đến, điên cuồng cắn xé khiến cô chỉ có thể oằn lưng chịu đựng.
Ôn Dĩ Ninh không muốn nghĩ nhiều, tạm thời cứ vượt qua mùa đông khắc nghiệt này, chờ đến đầu xuân sang năm xem có chuyển biến tốt nào không. Còn cành ô-liu mà tập đoàn Á Hối treo ra kia, nếu nói thì trên đời này có một đạo lý rất đơn giản, công tư phân minh mới là sống thông minh. Nhưng trong chuyện này, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hồ đồ một chút là đúng.
Cành ô-liu được phủ một lớp đường mật này, cô nhận không nổi.
Vốn tưởng chuyện này đến đây đã chính thức đặt một dấu chấm hết, thế nhưng thứ năm, Ôn Dĩ Ninh tình cờ gặp một người không nghĩ sẽ gặp được.
Từ trong siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày đi ra, chợt nghe thấy có người gọi tên mình. Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn lại, Kha Lễ lái một chiếc Audi màu đen, cửa sổ đang chầm chậm hạ xuống, khuôn mặt băng tuyết kia tựa như mới tan ra, nhìn cô khẽ mỉm cười. Audi là kiểu xe thương vụ được ưa chuộng hàng đầu, từ xa nhìn lại khiến Kha Lễ tạm mất đi dáng vẻ của người làm ăn, khí chất nho nhã ôn hòa nhiều năm như vậy tựa như chưa từng thay đổi, cũng giống như một quan chức trẻ tuổi chính thống.
Anh ta chỉ chỉ phía trước, "Chờ một chút nhé, dừng xe đã."
Ôn Dĩ Ninh a một tiếng, rồi gật đầu, "Được."
Chỗ này không dễ đậu xe cho lắm, xe điện các loại đậu ngang dọc tứ tung, "Chậm một chút chậm một chút, tôi giúp anh quan sát."
Kha Lễ quay vô lăng, rất thuần thục, "Không sao."
Xe dừng lại, anh ta xuống xe, nhìn túi đồ trong tay cô, "Có nặng lắm không, đặt tạm lên xe đi, lát nữa tôi đưa cô về."
"Không nặng, chỉ có vài thứ lặt vặt, khăn giấy, bàn chải kem đánh răng thôi." Ôn Dĩ Ninh không biết phải nói tiếp thế nào, lại giống như theo bản năng sinh ra đề phòng với Kha Lễ. Không thể nói rõ ràng là vì sao, nhưng giống như từ sâu trong tiềm thức, lại giống như không phải.
Kha Lễ lấy chiếc áo khoác từ hàng ghế sau xe, vừa mặc vừa nói: "Cùng ăn một bữa đi."
Ngữ khí của anh ta quá đỗi tự nhiên, nghe không ra một chút ý đồ nào khác, thái độ nhưng lại có phần kiên quyết, khiến người ta không thể cự tuyệt.
Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng.
Kha Lễ cười khẽ, "Niệm Niệm, đừng tỏ ra xa lạ với tôi như thế."
Một cái nhũ danh kèm theo vô số hồi ức cũ, trong mềm mại có giấu dao nhọn hướng về phía Ôn Dĩ Ninh không ngừng đâm chọc. Trợ lý Kha danh bất hư truyền đứng trước mặt cô trở nên thân thiết lại ôn hòa, nếu như còn cự tuyệt nữa ngược lại biến thành trong lòng có chủ ý khác rồi.
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ đồng ý, "Được, anh muốn ăn gì?"
Đi theo Đường Kỳ Sâm nhiều năm, khẩu vị của Kha Lễ cũng biến thành không quá cay. Hai người vào một cửa hàng bình ổn giá ăn hải sản, Kha Lễ rất thẳng thắn, trực tiếp hỏi: "Vì sao không đến Á Hối?"
Ôn Dĩ Ninh im lặng vài giây, cũng thẳng thắn đáp lại: "Không phù hợp."
Kha Lễ cười: "Chỗ nào không phù hợp?"
"Tôi không hiểu rõ Á Hối, chức vụ này yêu cầu phải cấp tốc thích nghi, tôi không được." Những lời này cũng là suy nghĩ thật lòng của Ôn Dĩ Ninh, thẳng thắn, không có gì phải giấu diếm.
Kha Lễ cũng không lập tức đáp lại, uống nửa bát canh mới nói: "Nghiệp vụ đúng là có rất nhiều, nhưng cũng không khó khăn như cô nói. Cô cũng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này rồi, có chăng là thêm một thời gian ngắn thích nghi mà thôi."
Kha Lễ lại nhìn cô một cái, cảm thấy tình cảnh này vẫn là nên nói rõ ràng ra thì hơn. Anh ta đặt bát xuống, hỏi: "Có phải là vì Đường tổng không?"
"Không phải." Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.
Kha Lễ cười nói: "Không sao, cứ nói với tôi đi, tôi đảm bảo không tiết lộ cho bất kỳ ai hết."
Coi cô là đứa nhỏ hai tuổi sao, Ôn Dĩ Ninh cũng cười, thoải mái nói, "Thật sự không có."
Kha Lễ ừm một tiếng, ngữ điệu so với vừa rồi đã nghiêm chỉnh hơn đôi chút, "Dĩ Ninh, cơ hội không phải dùng để lãng phí."
Sau đó không tiếp tục nữa.
Đây cũng coi như là một nghệ thuật khuyên nhủ, nói thêm nữa lại mất đi tác dụng rồi. Một bữa trưa ăn trong hòa khí, Kha Lễ tán gẫu với cô, mà phạm vi nội dung cũng rất đúng mực, một chữ cũng không chạm tới cuộc sống riêng của Ôn Dĩ Ninh.
Trước đây hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau, mà qua nhiều năm sau, Kha Lễ lại dùng phương thức của mình nói cho cô biết: không cần phải đề phòng tôi, tôi vẫn còn là người bạn đáng tin cậy trong ký ức kia.
Ăn xong, Kha Lễ đi thanh toán, Ôn Dĩ Ninh theo sau anh ta, lúc ra khỏi cửa hàng, Kha Lễ nói: "Thứ hai đến đi, khoảng mười giờ giám đốc Trần sẽ có mặt ở văn phòng. Tán gẫu với cô ấy nhiều một chút, Trần Táp là một người kinh nghiệm dày dặn, dù kết quả có ra sao thì giao lưu nhiều một chút cũng chỉ có lợi chứ không có hại."
Ôn Dĩ Ninh không tỏ thái độ, anh ta liền coi như cô đã ngầm đồng ý. Đầu mùa đông hiếm thấy có ngày thời tiết đẹp như hôm nay, bóng cây nhỏ vụn loang lổ, giọng nói của Kha Lễ cũng giống như ánh nắng mặt trời kia, ấm áp gần gũi mà chân thành.
"Gặp rồi cũng không cần phải căng thẳng, bình tĩnh đối đáp là được rồi. Thứ hai tôi phải đến Y khoa quốc tế nên không ở công ty, gặp chuyện gì khó xử thì cứ gọi điện cho tôi."
Ôn Dĩ Ninh hỏi: "Trung tâm y khoa quốc tế sao?"
"Ừ."
"Mùa đông lạnh dễ sinh bệnh, anh phải bảo trọng thân thể."
Kha Lễ cười nói: "Cảm ơn, nhưng không phải là tôi. Là đi theo Đường tổng kiểm tra lại, lần trước trong kết quả kiểm tra sức khỏe có một chỉ tiêu xét nghiệm máu không bình thường."
Ôn Dĩ Ninh nhất thời im lặng, chỉ cần nhắc đến cái tên này là bầu không khí sẽ trở nên lúng túng. Kha Lễ cầm điện thoại, cúi đầu bật màn hình lên rồi nói: "Lưu lại số của tôi vào rồi gọi qua đây đi, tôi cũng lưu lại."
Ôn Dĩ Ninh thuận miệng hỏi: "Anh đổi số rồi à."
Nói xong liền hối hận, trước đây cô vẫn có số điện thoại của Kha Lễ, sau này cũng từng đổi điện thoại mấy lần, nhưng những số trong máy cũ đều được lưu lại vào máy mới. Vốn là vô tâm hỏi ra, nhưng Kha Lễ nghe xong lại nở nụ cười, khóe miệng có một đường cong rất nhẹ, nhưng như vậy cũng đủ khiến cô cả người mất tự nhiên rồi.
"Nhiều năm như vậy, sớm phải thay đổi."
-------
Nói chuyện thêm vài câu nữa rồi vội vàng chào tạm biệt, Ôn Dĩ Ninh về nhà ngủ trưa, rèm cửa kéo xuống che lại toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài. Chăn đệm mềm mại, cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên câu nói cuối cùng kia của Kha Lễ.
Nhiều năm như vậy, sớm phải thay đổi.
Đúng là quá nhiều năm rồi, có thể không đổi sao?
Hai câu tự hỏi tự đáp liên tục tua lại trong đầu, rốt cuộc khiến Ôn Dĩ Ninh trằn trọc không thể ngủ. Kha Lễ nói thứ hai không có ở công ty bởi vì phải đưa Đường Kỳ Sâm đến Y khoa quốc tế kiểm tra lại, Ôn Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, đoán chừng vẫn là căn bệnh cũ kia.
Lúc cô học đại học, dạ dày của Đường Kỳ Sâm đã không quá tốt. Cô nhớ có một lần mời anh ăn cơm, bởi vì không có bao nhiêu tiền nên trực tiếp đưa người đến một quán ven đường, đầy đủ từ trà sữa nước ngọt đến những loại đồ ăn chiên dầu bóng mỡ, phủ bên trên một lớp bột ớt cay xè, cũng là loại mấy cô gái nhỏ đều yêu thích.
Đường Kỳ Sâm là kiểu người ôn đạm(*) không hay bộc lộ tâm tình ra bên ngoài, nhưng tiêu chuẩn yêu ghét lại dễ dàng nuông chiều theo cô. Ôn Dĩ Ninh mua đồ ăn, mỗi loại anh đều thử một chút. Ở nơi ồn ào mang theo vẻ tầm thường như thế này, có một người đàn ông luôn bên cạnh bạn, để cho bạn thỏa thích làm theo ý mình, đây chính là thứ động lòng của tuổi trẻ khó mà quên được theo năm tháng.
(*) hành động ôn nhu ấm áp nhưng thể hiện ra bên ngoài lại lãnh đạm thờ ơ
Ăn xong bữa cơm ở quán ven đường, Đường Kỳ Sâm rốt cuộc không chịu được, bệnh dạ dày tái phát, tối đó phải đưa vào bệnh viện. Lần đó thật sự rất nghiêm trọng, anh thậm chí còn phải làm tiểu phẫu. Ôn Dĩ Ninh áy náy đến mức rơi nước mắt, nhiều lần bùng ca học môn chuyên ngành đến chăm sóc cho anh. Lúc xuất viện, Đường Kỳ Sâm tự mình lái xe, phía sau một đám người đi theo bảo vệ, còn đặc biệt chọn buổi tối.
Mùa hè trời tối rất muộn, gió từ bốn phía len qua cửa sổ xe hạ một nửa thổi vào trong. Đường Kỳ Sâm bình phục, tâm trạng của Ôn Dĩ Ninh cũng tốt hơn một chút, vui vẻ đưa tay ra cửa, năm ngón tay mở ra, ánh sáng từ hoàng hôn cuối chiều rơi vào đôi mắt của cô, sáng lấp lánh.
Cô nói: "Oa, em có thể nắm chặt được gió nè!"
Tay phải của Đường Kỳ Sâm đặt lên mu bàn tay cô, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười ôn nhu.
Anh nói: "Ừ, tôi có thể nắm chặt em."
Nói ra thì, hai người giống như không chính thức là người yêu, nhìn thấu không nói toạc đại khái chính là ở cái cảnh giới này đi. Ôn Dĩ Ninh trước khi thích Đường Kỳ Sâm, ở cái tuổi mới biết yêu bỗng nhiên có một người đàn ông xuất sắc như vậy xuất hiện, hình dung như thế nào nhỉ?
Lại như lời ngỏ ý lướt nhẹ qua tim ------- sau đó triệt để cướp mất trái tim thiếu nữ.
Trong tiểu thuyết và phim ảnh có rất nhiều lời yêu chạm đến tận đáy lòng như vậy, nhưng Ôn Dĩ Ninh vẫn cảm thấy đều không bằng được một câu nói.
Nếu không nhầm thì chính là trong ngày sinh nhật 30 tuổi của Đường Kỳ Sâm, rất đông bạn bè của anh đến góp vui, cười cười nói nói, tâng bốc tán dương anh, tình anh em chân thật đến không thể chân thật hơn. Đường Kỳ Sâm có chút men say, nhân dịp mọi người nhảy múa điên cuồng một bên, ghé sát vào bên tai Ôn Dĩ Ninh rồi hỏi: "Chuẩn bị quà gì cho tôi chưa? Hả?"
Âm cuối kéo dài đến là khéo, cố ý để nghe ra mấy phần tình ý sâu đậm. Trái tim Ôn Dĩ Ninh mềm xuống, tưởng là thật, nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết cái gì là trái tim thiếu nữ không?"
Đường Kỳ Sâm dừng một chút, hai người nhìn nhau thật sâu.
Ôn Dĩ Ninh nói: "Sau khi gặp anh, em đã có rồi."
Tia sáng lấp lánh kia trong mắt cô tựa như có thể chặn lại tất cả những thanh âm và hình ảnh ồn áo náo nhiệt xung quanh. Đường Kỳ Sâm trầm mặc mấy giây, Ôn Dĩ Ninh không khỏi cong môi, giữa tiếng nhạc đinh tai nhức óc nói lớn: "Đường Tăng thối!"
Đường Kỳ Sâm cười vang, khóe mắt cong cong, anh hỏi: "Tôi là Đường Tăng, vậy còn em? Em là cái gì?"
Ôn Dĩ Ninh muốn trả lời, anh đã đưa ngón trỏ đặt trước môi cô, "Xuỵt."
Sau đó chăm chú nhìn cô rất lâu, suy tư rất lâu, cuối cùng nơi khóe mắt tràn ra ý cười, giọng nói mang theo không đứng đắn, "Ừ, là Yêu tinh."
Một khi dung túng cho ngăn tủ hồi ức mở bung, sẽ giống như hiệu ứng bươm bướm, lũ lượt tràn ra không có cách nào ngăn lại được. Chỉ khẽ rút ra một mẩu ký ức đó thôi, liền như bấm phải nút kích hoạt một sơ đồ mạch điện rối tung, to to nhỏ nhỏ, mơ mơ thực thực, sáng lên, lại tắt ngấm, cuối cùng bụp một tiếng, thiêu đứt.
Một thước phim cuối cùng trước khi rơi vào hắc ám, là hình ảnh Ôn Dĩ Ninh trong thang máy khóc lóc đẩy anh ra, "Tôi tình nguyện chưa bao giờ quen biết anh!"
Những chi tiết nhỏ không quá đáng kể đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng vẻ mặt của Đường Kỳ Sâm khi đó, là có mấy phần đau thương cùng kiên trì.
Vẻ mặt đó, qua nhiều năm, cô đã không được nhìn thấy lần thứ hai.
Điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo, phá tan chút buồn ngủ cuối cùng của cô. Ôn Dĩ Ninh dứt khoát rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, thuận tay cầm điện thoại lên. Trên màn hình hiện ra tin nhắn wechat từ người phụ trách nhân sự của tập đoàn Á Hối: "Ôn tiểu thư, thứ hai mười giờ sáng, đây là địa chỉ của công ty, vẫn hi vọng sẽ được gặp cô."
Phía dưới là định vị của công ty.
Thượng Hải. Phố Đông. Lục Gia Chủy. Trung tâm Tài chính Thế giới. (*)
(*) Đây là địa chỉ có thật ngoài đời, mn có thể tra gg thử.
Trung tâm tài chính thế giới Thượng Hải (SWFC) là tòa nhà chọc trời cao nhất Trung Quốc, thứ ba thế giới sau tòa nhà Burj Dubai (Các tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất), và tòa nhà Taipei 101 (Đài Loan)
Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ một chút, trả lời lại cô ấy: "Cám ơn, tôi sẽ đúng giờ."
***
Bát Bát: Chương trước có một đoạn dùng từ "châm cứu" (Chính là cái đoạn "Khóe miệng Đường Kỳ Sâm vẽ ra một đường cong mơ hồ, Kha Lễ châm cứu một lúc, cảm thấy trong đó phần lớn là trào phúng. Do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: ", có một vài bạn nhắc ta mới nhớ ra. Thật ra thì ta là kiểu người hay nói lái từ, thi thoảng sẽ không kiểm soát được haha.
Từ này hồi cấp 3 nói chuyện với đám bạn thân chế ra, chính là "ngâm cứu, nghiên cứu" đó, chứ không phải châm cứu trong y khoa đâu haha, quen từ đó đến giờ, những nơi văn phong informal hay quen tay hoặc quen miệng dùng. Cái này ta sẽ sửa, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, sợ mn không đọc lại nên viết ở đây giải thích luôn ^^!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook