Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở
-
Chương 64: Nguyện cùng người già đi (2)
Dịch: CP88
Đầu óc Ôn Dĩ Ninh mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh ngồi trên tàu.
Bắt đầu từ mấy ngày trước chất lượng giấc ngủ của cô đã trở nên vô cùng tệ, có khi ngồi một chỗ bất động, cả người hoảng hốt quên chính mình lúc trước muốn làm gì, chỉ cần ngẩn ra hơn hai phút là có thể ngay trong cơn hỗn loạn ngủ thiếp đi. Thân thể biến đổi sau khi Ôn Dĩ Ninh mang thai người ngoài không nhìn ra, nhưng chính cô có thể cảm giác rõ ràng. Cô không nôn nghén, duy nhất chỉ có ngủ, ngủ lâu nhưng không bổ ích gì cho cơ thể, mỗi lần tỉnh dậy trái tim đều thình thịch thình thịch nhảy loạn.
Tuần trước, điện thoại của Đường Kỳ Sâm có người gọi đến, tiếng chuông vừa vang, Ôn Dĩ Ninh ngủ trên giường bị dọa ngồi bật dậy, dồn dập thở gấp, dọa cho anh sợ hết hồn. Từ sau một lần đó, Đường Kỳ Sâm mỗi khi ở nhà đều chuyển điện thoại về chế độ im lặng, thậm chí nếu Kha Lễ có đến nhà báo cáo công tác cũng bị anh yêu cầu chỉnh âm thanh cuộc gọi xuống thấp nhất.
Ôn Dĩ Ninh luôn mơ thấy những giấc mộng cổ quái lạ kỳ, ngay cả thần thú thượng cổ cũng xuất hiện rồi. Mỗi lần tỉnh dậy đều gần như tan vỡ, thật sự vô cùng khó chịu.
Điện thoại để chế độ yên lặng trong túi xách, Ôn Dĩ Ninh căn bản không lấy ra. Chờ đến khi cô xuống đến ga tàu mới nhìn thấy trên đó có ba cuộc gọi nhỡ của Đường Kỳ Sâm, sau đó là tin nhắn wechat.
Anh hỏi cô đi đâu.
Ôn Dĩ Ninh trả lời anh, về nhà.
Lúc cô chờ taxi, Lý Tiểu Lượng gọi tới, nghe ra ung dung bình thường nhưng hai câu phát ra liền tiếp liền không giấu được ngữ khí khẩn trương, "Ninh nhi, cậu đang ở ga tàu sắt đấy à? Hình như tớ nhìn thấy cậu, xoay cái đầu tớ xem nào."
Ôn Dĩ Ninh theo bản năng xoay người.
Lý Tiểu Lượng: "Hơ hơ! Đúng cậu này!"
Sau đó nghe được tiếng còi ô tô, chiếc xe màu đen của Lý Tiểu Lượng ngay ở khu vực bên phải khách xuống tàu, cánh tay thò qua cửa sổ vẫy vẫy, "Cậu đi lên một chút đi, tớ vòng qua, chỗ này không cho dừng xe."
Không lâu sau, Ôn Dĩ Ninh ngồi yên vị trên xe anh ta, cười thăm dò: "Thầy giáo Tiểu Lượng, trùng hợp ghê."
Lý Tiểu Lượng vô cùng vui vẻ, "Vừa vặn hôm nay tớ đưa dì đến. Một mình cậu về à?"
"Ừ." Trên mặt Ôn Dĩ Ninh mang theo vẻ ưu lo, "Điện cho mẹ mình không được, không biết bà lại đang giở trò quỷ gì."
Lý Tiểu Lượng phì một tiếng bật cười, mở cần gạt nước rồi nói: "Cậu cũng quá đa nghi rồi, ài, không có chuyện gì đâu. Gần đây công ty du lịch Liên Đông tổ chức chuỗi hoạt động ưu đãi, 288 nguyên bảy ngày du lịch Hồng Kông. Nhiều người đi lắm, chắc là dì Giang cũng đi rồi."
Ôn Dĩ Ninh ngoái đầu qua nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh đến mức không thể tin tưởng, "Sao cậu biết?"
Lý Tiểu Lượng rõ ràng run lên một cái, sau đó nhanh chóng dùng nụ cười hề hề che đi, "Tớ đoán thế. Đúng rồi, đến giờ ăn cơm rồi, Ninh nhi, cậu qua nhà tớ ăn cơm luôn đi."
Thầy giáo Tiểu Lượng luôn là người nhiệt tình như vậy, nhưng lần này Ôn Dĩ Ninh thật sự không có lòng dạ gì, nhàn nhạt đáp, "Không đi, cậu thuận đường thì đưa mình về nhà, không tiện thì dừng xe, mình tự gọi taxi."
Lời này vừa nghe đã biết cô giận rồi, Lý Tiểu Lượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, một đường không nói gì đưa người về tiểu khu.
Ôn Dĩ Ninh không cho anh ta đi theo, còn cố nài đi theo ngược lại tỏ ra có chuyện rồi. Lý Tiểu Lượng thật sự không biết phải làm sao, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cho quay xe rồi chậm rãi rời đi.
Dùng chìa khóa mở cửa, Ôn Dĩ Ninh phát hiện rõ ràng là ban ngày mà đèn phòng khách lại sáng. Cô theo bản năng nhìn tủ giày, thuận tay tắt đèn đi. Giày trong tủ không thiếu một đôi, ngay cả đôi Giang Liên Tuyết thích nhất cũng vẫn còn nguyên. Cửa sổ phòng khách mở ra, chốc chốc lại có cơn gió lạnh lùa vào trong, căn nhà thu dọn đến chỉnh tề, trên bàn còn nửa bình đựng hạt dưa và kẹo, điều khiển từ xa đặt bên phải, đè lên một quyển tạp chí thời trang cũ.
Hết thảy đều y như trước khi Ôn Dĩ Ninh đi Thượng Hải.
Thế nhưng chính bởi vì quá gọn gàng ngay ngắn nên mới càng cảm thấy không đúng. Loại yên tĩnh này làm cho người ta lẫn lộn giữa thoải mái chân thật và bất an sợ hãi. Phòng ngủ Giang Liên Tuyết mở rộng cửa, vỏ chăn giường không phải cái lần trước, tủ quần áo, ngăn kéo, mỗi một món trang trí trên bàn trang điểm đều y nguyên. Ôn Dĩ Ninh lại đi ra, cả người mờ mịt luống cuống.
Điện thại Giang Liên Tuyết vẫn báo là số không tồn tại, Ôn Dĩ Ninh ngồi trong căn nhà mới, cầm điện thoại nửa ngày không biết phải làm gì tiếp theo. Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần, lại tốn thêm cả tiếng đồng hồ lật tung cái nhà lên, dầu trong bếp còn lại nửa chai, nước trong ấm điện đã sớm lạnh thấu, cô lục một lượt từ trên xuống dưới, không tìm được chứng minh thư và ví tiền của Giang Liên Tuyết.
Ôn Dĩ Ninh bắt đầu triệt để hoảng hốt, thậm chí trong đầu nảy ra một suy nghĩ, Giang Liên Tuyết đánh bạc thiếu nợ! Chắc là đã trốn đi đâu đó rồi!
Cái suy nghĩ này ngược lại khiến cô vui mừng trở lại, tự mình trấn an xuống khó chịu quanh quẩn mãi không rời đi, thậm chí mong muốn thực tế chính là như vậy. Ôn Dĩ Ninh chạy vào phòng ngủ mở tủ quần áo, sau đó quỳ trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí nhập mật mã két sắt. Cửa mở, mong mỏi của cô triệt để bị dập tắt. Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở, vài tấm thẻ ngân hàng, còn có một vài món trang sức đều nguyên xi không ai động tới nằm im lìm bên trong.
Ôn Dĩ Ninh lại gọi cho những người bạn của Giang Liên Tuyết, điện thoại gọi đi một vòng đều nói đã một thời gian dài không liên lạc gì rồi. Những người đều là hàng xóm trong khu nhà trước đây, sau khi phá dỡ mỗi người lại chạy đi một nơi, duyên phận đến đó cắt đứt, muốn tụ tập lại cũng rất khó. Cuộc gọi với người quen cũ cuối cùng kết thúc, cả tinh thần cô rơi vào hư không, ký ức lại đột nhiên trôi dạt đến một vài mẩu vụn vặn trước đây, bấy giờ Ôn Dĩ Ninh mới chầm chậm ý thức được, tựa như từ rất rất lâu Giang Liên Tuyết đã không còn thường xuyên ra ngoài chơi mạt chược như trước nữa.
Ôn Dĩ Ninh ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng gọi điện cho Dương Chính Quốc, nhưng đối phương lần này trực tiếp cúp máy. Cứ như vậy lặp lại ba lần, Ôn Dĩ Ninh nhịn lại thân thể không khỏe quyết định đi tìm ông ấy. Từ cửa thang máy đi ra, Lý Tiểu Lượng chạy đến trước mặt cô, hơi căng thẳng chặn người lại, "Ninh nhi, cậu muốn làm gì?"
Ôn Dĩ Ninh không cảm thấy lạ vì sao Lý Tiểu Lượng còn chưa đi, nghiêm mặt, biểu hiện rõ ràng là nổi giận, trong lòng chán nản lại bất lực, cuối cùng lạnh lẽo phun ra ba chữ: "Cậu gạt mình."
Lý Tiểu Lượng bị ba chữ này đánh cho tan rã, bao nhiêu năm tình cảm, từng ấy năm quan tâm giờ khắc này tựa như vẽ ra một đường thẳng ngăn đôi. Trong lòng khó chịu giày vò, nhưng không lý lẽ cũng không phản bác, thậm chí tại bước ngoặt này một chữ cũng không dám nói lung tung. Lý Tiểu Lượng vốn không phải người giỏi khua môi múa mép, hiện tại lại không dám để cô xảy ra chuyện, chỉ có thể liều mình chặn người lại, "Cậu đừng kích động Ninh nhi, tuyệt đối đừng hù dọa chính mình, chưa biết chừng thật sự chỉ là đi ra ngoài du lịch mấy ngày nữa sẽ trở về thôi."
Ôn Dĩ Ninh đẩy anh ta, giữa hai hàng lông mày là gió bão cuồn cuộn, càng nghe trong lòng càng nóng nảy như có lửa đốt, tông giọng cũng lên cao: "Cậu tránh ra!"
Lý Tiểu Lượng sợ đụng phải cô nên tay chân không dám dùng sức, đi theo phía sau khổ sở nài nỉ: "Được rồi được rồi, cậu bình tĩnh lại một chút, muốn đi đâu tớ đưa cậu đi có được không?"
Anh ta nhanh chóng mở khóa cửa, đỡ bả vai cô cho người ngồi vào ghế phụ, Ôn Dĩ Ninh thở hổn hển, nhưng cũng không giãy giụa nữa. Lý Tiểu Lượng không dám lại làm trái ý cô, nói hướng nào liền ngoan ngoãn đi theo hướng đó. Cả một con ngõ nhỏ trong đường Thanh Dân đều là quán ăn và quán ven đường, người đến ăn cơm phần lớn là những công nhân trên công trường gần đó và những tài xế taxi, tám đồng một hộp cơm, vài cái bàn gỗ nhỏ ngồi đầy người, cuộc sống không dễ dàng, cũng không thiếu người khó khăn.
Ôn Dĩ Ninh tìm tới đúng lúc Dương Chính Quốc vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng, người đàn ông trung niên cao lớn thật thà này nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh phản ứng vẫn tính là bình thường, thậm chí còn có cảm giác lạnh lùng. Ôn Dĩ Ninh gọi một tiếng chú Dương, nhưng ông ấy một câu cũng không đáp lại đi thẳng ra thanh toán tiền.
Ôn Dĩ Ninh giành trước một bước muốn giúp ông trả, "Để cháu."
Dương Chính Quốc cản lại, "Không cần."
Ôn Dĩ Ninh kiên trì, nói với ông chủ quán cơm: "Lấy của tôi đi, có tiền lẻ sẵn đây."
Không ngờ Dương Chính Quốc so với cô còn bướng bỉnh hơn, khí lực lại lớn hơn rất nhiều, cứ như vậy dùng sức đẩy người sang một bên. Ông vốn không cố ý, nhưng bởi chiều cao cân nặng này nên một động tác nhỏ thôi sức lực cũng đủ lớn, vừa vặn Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh một cái bậc thang tam cấp, người nghiêng ngả suýt chút nữa ngã nhào. May mà Lý Tiểu Lượng đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, một phen bị hù dọa gần chết, không khống chế được lửa giận quát lên với Dương Chính Quốc: "Đừng có đẩy! Cậu ấy đang mang thai đấy!"
Dương Chính Quốc ngẩn người, môi run run, nói chuyện đứt quãng, "Thật sự xin lỗi."
Ôn Dĩ Ninh cũng không bận tâm đến chuyện này, trong lòng chỉ tâm niệm duy nhất chuyện của Giang Liên Tuyết, vội hỏi: "Chú Dương, mẹ cháu mất tích rồi, chú có biết bà ấy đi đâu rồi không?"
Hàng lông mày dãi dầu sương gió của Dương Chính Quốc dựng thẳng, vẻ mặt lại trở về lãnh đạm, ông hỏi ngược lại: "Con gái bà ấy còn không biết được thì tôi có cái tư cách gì mà biết đây?"
Lời này không thể nghi ngờ gì là con dao đâm vào lòng Ôn Dĩ Ninh, không ngừng xoáy tròn khiến cô choáng váng.
Cô gái nhỏ có nỗi khổ khó nói, phiền muộn không thể tả, toàn bộ kìm nén đều viết trên mặt. Dương Chính Quốc yên lặng dời tầm mắt, mũi giày dùng sức đá một viên đá nhỏ trên mặt đất, thình lình nói: "Mẹ cháu lừa tôi."
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên.
Giọng nói của Dương Chính Quốc lạnh băng băng, thậm chí có thể nghe được tiếng mặt băng nứt ra, "Bà ta vốn không muốn chung sống với tôi, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác, thích chơi đùa người khác trong lòng bàn tay mình. Bà ta tiếp cận tôi cũng chỉ vì muốn lợi dụng tôi mà thôi."
Ôn Dĩ Ninh bừng tỉnh, "Lợi dụng cái gì?"
Dương Chính Quốc nhìn cô: "Bà ta biết tôi có thể tìm quan hệ, bà ta muốn tôi giúp cháu xin vào làm giáo viên trung học."
Ôn Dĩ Ninh kiên quyết phản bác, "Mẹ cháu không phải người như thế."
Dương Chính Quốc nở nụ cười bi thương, còn có khắc chế và ẩn nhẫn, nhưng cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa: "Cháu không hiểu."
Đây là chuyện của riêng ông và Giang Liên Tuyết, đều già cả rồi, không còn như thế hệ tuổi trẻ tính toán mấy thứ yêu hận tình thù nữa. Nửa thân vùi vào đống đất vàng, có thể có được người chân thành bầu bạn thì là cái duyên, không phải cũng không thể cưỡng cầu rồi. Dương Chính Quốc đối với Giang Liên Tuyết là thật lòng, ông cảm thấy dù không về cùng một nhà thì thẳng thắn nói ra cũng chẳng sao cả, hai vai của người đàn ông cũng không phải không thể gánh nổi một chuyện này. Thế nhưng Giang Liên Tuyết lại cố ý dùng phương thức sỉ nhục người nhất cắt đứt suy nghĩ của ông. Hơn một tháng trước, bà kéo tay một người đàn ông trẻ tuổi màu mè đỏm dáng, nghênh ngang mà tàn nhẫn nói với ông bản thân lúc trước cũng chỉ là thấy ông thật thà nên mới nhất thời nổi hứng, vốn nghĩ có thể lợi dụng quan hệ của ông giúp con gái giữ một suất công tác giáo viên, hiện tại không còn cần thiết nữa rồi, bà nói con rể mình có tiền, hai người sau đó sẽ về Thượng Hải, Dương Chính Quốc đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Hình ảnh khi đó cho đến hiện tại vẫn còn rõ ràng như ở ngay trước mắt, mỗi lời nói cử chỉ của người phụ nữ tên Giang Liên Tuyết đều như mang theo chất kịch độc không ngừng ngấm vào dòng máu nóng.
Dương Chính Quốc vốn nghĩ bản thân đã trải qua không ít những chìm nổi tạo ngộ của thế gian, đối với nhiều chuyện đã sớm coi nhẹ như lông hồng, nhưng đối diện với chuyện của Giang Liên Tuyết hóa ra vẫn là tự mình làm mình tổn thương.
Đương nhiên những lời này ông sẽ không nói với Ôn Dĩ Ninh, nói ra làm gì chứ, chỉ có thể khiến cho bản thân thêm đáng thương khổ sở mà thôi.
Dương Chính Quốc nhân lúc Ôn Dĩ Ninh còn đang sững sờ muốn đi, một người đàn ông chân thành chất phác khi biểu hiện ra cô đơn lại như tòa núi lớn đang sụp đổ. Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh lại bắt lấy tay ông như túm lấy ngọn rơm cứu mạng cuối cùng, "Chú Dương, lần cuối cùng chú gặp mẹ cháu là khi nào?"
Dương Chính Quốc không muốn trả lời.
Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào, "Cầu xin chú nói cho cháu biết, bà ấy mất tích rồi, thật đấy, cháu không lừa chú, bà ấy thật sự mất tích rồi."
Dương Chính Quốc cau mày, tựa như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của cô.
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt một cái, nước mắt liền theo đó rơi xuống.
Ông nhìn Ôn Dĩ Ninh một hồi lâu, cuối cùng vẫn không tin được hỏi lại, "Thật, thật không thấy sao?"
Ôn Dĩ Ninh sau đó từ chỗ Dương Chính Quốc biết được lần cuối cùng ông nhìn thấy Giang Liên Tuyết là một tháng trước, lần này cũng không có cách nào giấu diếm, chỉ có thể kể lại toàn bộ những lời nói lúc trước của Giang Liên Tuyết với cô. Ôn Dĩ Ninh đứng nghe, mặt không cảm xúc, thoạt nhìn là an nhiên vô sự, nhưng trong lòng Lý Tiểu Lượng lại không ngừng run rẩy.
Cô càng bình tĩnh, thì càng là điềm báo trước cho một cơn bão táp sắp tới.
Lý Tiểu Lượng run run gọi cô: "Dĩ Ninh, cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi lắc đầu, sau đó xoay người.
Dương Chính Quốc từ phía sau gọi lại, "Tiểu Ôn, cháu thật sự không cần tự mình áp lực vì chuyện này, mẹ cháu cũng không nợ chú cái gì cả. Cuộc sống mà, hợp thì ở cùng, không hợp thì ai cũng không ai cần phải phụ trách phần trách nhiệm kia. Chuyện này càng không liên quan gì đến thế hệ con cháu, cuộc sống vốn là như vậy mà."
Ôn Dĩ Ninh như người mất hồn đi về phía trước, không biết có nghe thấy lời đó hay không.
Lý Tiểu Lượng rốt cục cuống lên, đuổi theo cô, "Cậu đừng như vậy mà, nói một câu có được không? Cứ tích tụ buồn bực như vậy sẽ nổ óc mất."
Thầy giáo Tiểu Lượng thẳng thắn quen rồi, không giỏi mấy thứ uyển chuyển khéo léo, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Hơn nữa một khi sốt ruột lời nói ra sẽ không quá êm tai, vừa định nói cậu mà cứ như vậy tớ cũng không có cách nào báo cáo kết quả với người đó ------- thì Ôn Dĩ Ninh đột nhiên quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong veo lạnh lùng, "Vì thế nên, ngày đó vì sao phải gạt mình?"
Lý Tiểu Lượng cắn phải lưỡi, thầm kêu không ổn, sao lại quên mất chuyện kia rồi.
Ôn Dĩ Ninh cũng không tiếp tục truy hỏi, bởi vì từ trên nét mặt của thầy giáo Tiểu Lượng cô đã có thể lấy ra được câu trả lời.
"Cậu đừng có kéo mình." Cô hất tay anh ta ra.
Lý Tiểu Lượng do dự một chút, không buông lỏng.
"Đừng có kéo mình!" Âm điệu lên cao vút, gương mặt vừa có phẫn nộ lại có cả bất lực, giữa lông mày đều là đau xót.
Lý Tiểu Lượng chỉ có thể buông tay, yên lặng đi theo sau cô.
Ôn Dĩ Ninh lại về nhà, lần này không được tĩnh mịch như lúc trước, cô đem toàn bộ ngăn kéo ngăn tủ trong nhà lật tung lên. Bởi là nhà mới nên cũng không có quá nhiều đồ đạc, vài tờ ngân phiếu định mức và sách hướng dẫn rơi đầy trên đất, phòng khách soát qua một lượt, cô lại đi vào phòng ngủ của Giang Liên Tuyết, tủ quần áo có hai ngăn nhỏ phía dưới, cô liền quỳ cả hai đầu gối lên mặt đất lạnh lẽo, khom lưng kiếm tìm.
Lý Tiểu Lượng nhịn không được nữa, nắm lấy bả vai cô muốn kéo người từ trên sàn nhà đứng dậy, "Cậu có thể lo cho chính mình một chút được không hả? Hả?! Trên đất lạnh lắm cậu có biết không?"
Ôn Dĩ Ninh giãy dụa, "Thả mình ra, thả ra!"
Lý Tiểu Lượng sắp bị cô dằn vặt đến chết, không dám dùng khí lực quá mạnh, cũng không dám buông tay, giằng co một lúc sau lưng đã bốc ra một tầng mồ hôi lạnh. "Được rồi, Ninh nhi, cậu là tổ tông tớ được chưa, tớ cầu xin cậu bình tĩnh lại một chút có được hay không?"
Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên ngoan ngoãn trở lại, thật sự không giãy dụa nữa, mượn lực đỡ của Lý Tiểu Lượng ngồi lên mép giường.
Lý Tiểu Lượng thở hổn hển, hai tay ôm lấy vai cô cô nửa ngày sau vẫn không thả xuống, sau khi xác định cô không có uy nghĩ cực đoan nữa mới thở nhẹ một hơi ngồi xuống bên cạnh. Yên lặng một lúc, anh ta chủ động nói thật: "Nửa tháng trước tớ đã phát hiện ra không bình thường. Có lần trường học phát cho hai thùng cam đỏ, bởi vì ba mẹ tớ không thích ăn mấy thứ chua ngọt nên tớ mới mang qua cho dì Giang. Nhưng gõ cửa hồi lâu mà không có tiếng đáp lại, gọi điện thì báo là đã tắt máy. Ba ngày sau đó tớ đều tới, nhưng vẫn không có ai."
Lý Tiểu Lượng thở dài, trong lòng cũng ngột ngạt vô cùng, "Không dám nói cho cậu là bởi vì sợ cậu sốt ruột. Nhưng lúc tớ đi báo cảnh sát họ lại nói không đủ điều kiện. Bởi vì số điện thoại của dì Giang vẫn có lịch sử trò chuyện đứt quãng, người cũng không phải ở trạng thái mất tích, không cho lập án."
Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngẫm nghĩ một lúc, kỳ thực từ tuần trước Giang Liên Tuyết đã bắt đầu rất kiệm lời với cô, chỉ là bởi vì mỗi lần trả lời lại đều rất muộn nên cô mới không chủ động gọi lại.
"Điện thoại là gọi cho dì Tú Tùng, tớ đã hỏi thử, dì Tú Tùng đã chuyển đến ở với con trai và con dâu ở Quảng Châu từ rất sớm, dì Giang gọi điện chỉ đơn giản là để hỏi thăm, cái gì khác cũng không nói."
Ôn Dĩ Ninh biết dì Tú Tùng này, từ khi còn rất nhỏ đã từng thấy, hàng xóm lúc trước của bọn họ. Là một người rất hòa nhã tốt bụng, cũng là một trong những người bạn hiếm hoi có giao tình tốt với Giang Liên Tuyết. Bà từ lâu đã rời xa cố hương, đến một nơi có hoàn cảnh tốt hơn dưỡng già. Huyệt thái dương trên trán Ôn Dĩ Ninh căng đau, đầu như bị cây rìu bổ đôi, cả người đều vô cùng khó chịu.
Cô gần như đã sắp đi đến giới hạn, bàn tay cuộn lại thành quyền, không ngừng vò đầu. Lý Tiểu Lượng ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi, cảm giác nói thêm gì nữa cũng vô nghĩa.
Bầu không khí trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Lý Tiểu Lượng chốc chốc lại nhìn sang, cuối cùng không nhịn được nhắc: "Điện thoại vang rất nhiều lần rồi."
Điện thoại đặt ở đầu giường, màn hình không ngừng sáng lên.
Ôn Dĩ Ninh làm như không nhìn thấy, trạng thái mơ hồ hỗn loạn. Cô cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, giữa hàng lông mày càng lúc nhíu càng sâu. Điện thoại cuối cùng cũng không gọi đến nữa, cô đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về một hướng khác.
Đó là một ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm, Ôn Dĩ Ninh nhớ ngăn này luôn bị khóa lại, Giang Liên Tuyết không ít lần cảnh cáo cô không được động vào, nói tiền riêng của mình đều khóa trong đó. Ôn Dĩ Ninh rời nhà đi mấy năm nay, đối với những chuyện này cũng không quá để bụng, thêm cái bản tính nói hươu nói vượn của Giang Liên Tuyết, một câu nói tám phần giả hai phần thật, căn bản không đáng tin. Ôn Dĩ Ninh mở tủ quần áo, trong một cái hộp nhung chứa đồ lặt vặt lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó thử lần lượt từng cái một.
Đến chìa thứ ba thì khớp, khóa mở ra, Ôn Dĩ Ninh kéo mở ngăn tủ, bàn tay run rẩy lấy ra một chiếc túi nhựa.
Trong túi lộn xộn đều là thuốc. Ba cái hộp bị bóp xẹp xuống, một đống bình thuốc màu nâu kích cỡ to nhỏ không đều nhau. Hướng dẫn trên đó đều là tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh liếc mắt một cái liền hiểu. Mấy chữ kia giống như lưỡi dao treo trên đầu, hiện tại dây thừng đột nhiên đứt phựt, cây đao lạnh lẽo xuyên qua đỉnh đầu đâm vào thân thể cô.
Bàn tay Ôn Dĩ Ninh run rẩy kịch liệt, ánh mắt chăm chú đọc từng chữ trên tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Thuốc còn sót lại non nửa bình, Giang Liên Tuyết cũng không mang đi. Cô cúi đầu, mái tóc dài trượt xuống hai bên má che đi khuôn mặt nhỏ, Lý Tiểu Lượng không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, chỉ cảm giác trạng thái của người ngồi trước mắt càng lúc càng bất ổn.
"Ninh nhi?" Lý Tiểu Lượng vừa lên tiếng gọi tên cô, Ôn Dĩ Ninh liền triệt để tan vỡ.
Cô quay mặt qua, viền mắt đỏ lên như nhiễm máu, khiếp sợ và bi thương trộn lẫn, thế nhưng nước mắt lại không tài nào chảy ra được.
Lý Tiểu Lượng bị dọa, "Trời, làm sao thế này? Thuốc này, thuốc này làm sao hả?"
Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh đã trở nên khàn đặc, như khóc lại không giống khóc, từng chữ từng chữ như là bị cây búa lớn nện mạnh, "Thuốc này, thuốc này là Imatinib Mesylate."
Lý Tiểu Lượng triệt để bối rối.
Hai người đến bệnh viện nhân dân tỉnh H, Ôn Dĩ Ninh lấy số ở khoa huyết học, kỳ thực cái gì cũng đã rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp muốn lấy một câu trả lời chắc chắn. Bác sĩ khám là phó chủ nhiệm khoa, vừa nhìn liền khẳng định: "Dùng để trị ung thư máu hoặc là u máu, xem lượng còn lại này thì liều lượng bệnh nhân uống vào hẳn không quá lớn."
Lý Tiểu Lượng sợ Ôn Dĩ Ninh sụp đổ mất, bàn tay đặt trên bả vai cô, vội vàng hỏi bác sĩ: "Bệnh này có thể trị không?"
"Còn phải xem tình hình cụ thể, phương pháp phổ thông nhất là hóa trị liệu, phối hợp với uống thuốc giúp khống chế, còn việc có cần chờ ghép tủy hoặc những phương thức chữa trị khác hay không thì phải tùy theo từng người. Nhưng bệnh này cần trường kỳ kháng chiến, bản thân bệnh nhân trong quá trình trị liệu nhất định sẽ rất thống khổ, chu kỳ trị liệu cũng dài, chi phí tốn kém, muốn tiến hành phẫu thuật thì cần chuẩn bị tâm lý với số tiền chi phí càng khổng lồ hơn sẽ phải bỏ ra."
Bác sĩ vừa nói xong thì cánh cửa phòng khám bị đẩy ra.
Lý Tiểu Lượng quay đầu lại, suýt chút nữa quỳ xuống đất mà vái lạy, "Thiên địa ạ, cuối cùng cũng đến rồi!"
Đường Kỳ Sâm mang theo một thân phong trần, hô hấp gấp gáp, áo khoác vắt trên cổ tay, áo sơ mi trắng mơ hồ ướt một mảng lớn sau lưng. Tầm mắt anh quấn riết lấy Ôn Dĩ Ninh, nông nóng và lo âu như muốn phát điên. Non nửa ngày gọi điện thoại đều không có người nghe, anh có thể không lo lắng được sao! Buổi chiều vốn dĩ là tiếp đón lãnh đạo của cục đất đai đến thị sát, loại gặp mặt này vốn Đường Kỳ Sâm không thể vắng chỗ, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì không yên tâm mà chạy đến.
Dù người có trầm ổn đến thế nào cũng ép không được loại lo lắng không đâu trong lòng này, mà một khắc nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh kia, Đường Kỳ Sâm có cảm giác như trái tim được gột xuống một tầng thịt thừa. Không phải không có để bụng, không phải không có hỏa khí, tình huống như thế này bất luận là người làm chồng nào cũng không thể chịu được. Nhưng sắc mặt của Ôn Dĩ Ninh quá kém, càng khiến cho anh đau lòng chính là, rõ ràng cô đã nhìn thấy anh, thế nhưng lại lạnh lùng dời mắt đi.
Đường Kỳ Sâm nén lại ngột ngạt nơi đáy lòng đi tới, nhẹ giọng nói với cô: "Niệm Niệm, em ra ngoài quá lâu rồi, cả một ngày chạy qua chạy lại, em cần phải nghỉ ngơi."
Ôn Dĩ Ninh cũng không chống cự, thế nhưng ngồi trên băng ghế không đứng dậy.
Đường Kỳ Sâm tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ, "Em còn gì muốn hỏi nữa, theo tôi về Thượng Hải trước, tôi và em đến chỗ lão Trần hỏi có được không?"
Ôn Dĩ Ninh ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Đường Kỳ Sâm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, trái tim không ngừng chìm sâu hơn, giọng điệu vẫn một mực kiên trì, "Em đang mang thai, tiếp tục ở lại bệnh viện không tốt cho thân thể. Tôi chăm sóc lo lắng em, không cần xin em cũng chăm sóc lo lắng tôi, nhưng coi như tôi cầu xin em, em có thể lo lắng cho tiểu Đường một chút hay không?"
Có lẽ là một tiếng tiểu Đường này đã chạm đến dây thần kinh cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh. Cô thuận theo anh đứng lên, Đường Kỳ Sâm bảo vệ cô trong lồng ngực đi ra khỏi bệnh viện.
Lão Dư lái xe công vụ đến sân bay đón khách hàng, Bentley đã đưa đi bảo dưỡng, chiếc Land Rover hôm nay là Kha Lễ lái đến, hiện tại đã chờ sẵn bên ngoài. Ôn Dĩ Ninh như đứa trẻ bị bỏ rơi không nơi nương tựa, ngồi trên ghế phụ xụi lơ như một nhánh thực vật khô héo không còn sự sống. Đường Kỳ Sâm ngồi vào một bên khác, theo bản năng muốn nắm tay cô. Thế nhưng tay còn chưa có đụng tới thì đã khựng lại giữa không trung, bởi Ôn Dĩ Ninh đã giấu tay của chính mình vào túi áo khoác rồi.
Cô không cho anh chạm.
Đường Kỳ Sâm mím môi, không nói gì nữa, nhích sang một chút muốn ôm cô. Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh trầm mặc tựa người sang cửa xe bên cạnh, lần này còn cố tình coi như không nhìn thấy cũng khó rồi.
Khí áp trong xe trầm trọng xuống thấp, đến cả Kha Lễ giỏi tìm đề tài điều hòa bầu không khí cũng không dám mở miệng.
Trầm mặc một đường, ba tiếng sau xe tiến vào Thượng Hải.
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm như băng sương, ngột ngạt đã khắc chế đến cực hạn, anh nghiêng đầu qua chỗ khác, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Em thật không định nói với tôi một câu sao?"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trắng bệch, không chút nào có ý định đối diện với anh, "Có cái gì để nói đây? Nói anh dùng cách nào giấu em, dùng cách nào lừa em, dùng cách nào ngăn cản em về nhà sao?"
Đáy lòng Đường Kỳ Sâm chìm xuống, cố gắng đè ép bức bách trong lòng mềm mỏng nói, "Niệm Niệm, có chuyện gì từ từ nói."
"Có cái gì để nói đây, hả? Em nói câu nào sai sao?" Đầu óc Ôn Dĩ Ninh loạn thành một đoàn, một ngày hôm nay cô đã phải tiếp thu một lượng tin tức quá lớn, tắc nghẽn nặng nề khiến cô hít thở không thông. Cô không có cách nào tháo gỡ, không tìm được đầu mối, không kéo lên được dù chỉ là một chút sức lực, tích tụ trong ngực thành một bãi bùn nhão, đặc quánh, ngăn chặn hết thảy tâm tình, lý trí sụp đổ, chỉ muốn tìm lối thoát nào đó để phát tiết.
Hiện tại cô đã không thể nào giữ bình tĩnh, bất luận một thứ ngôn ngữ nào cũng có thể quạt gió thổi lửa khiến cho cô nổ tung.
Đường Kỳ Sâm chắc chắn sẽ không tranh cãi với cô, anh chỉ lo lắng cho tình hình thân thể của cô, có thêm bao nhiêu chỉ trích đi chăng nữa cũng có thể hướng về phía anh đâm tới, anh sẽ tận lực đón lấy, chỉ cần cô thoải mái hơn.
Thế nhưng tình huống của Ôn Dĩ Ninh so với tưởng tượng của anh còn kịch liệt hơn nhiều, trong mắt cô trào lên oán giận, một mạch phát tiết: "Anh và Lý Tiểu Lượng thông đồng với nhau giấu em, lừa em, kỳ thực hai người đã sớm biết cả rồi có đúng hay không? Em muốn về nhà, anh ngăn không cho, mỗi lần em cảm thấy không đúng, anh lại nói em suy nghĩ nhiều mà thôi, anh chính là có ý đồ riêng!"
Đường Kỳ Sâm khắc chế, nén lại đau đớn trong lòng: "Được, là tôi sai, tôi xin lỗi em, là tôi không đúng, là tôi không suy nghĩ chu đáo, là lỗi của tôi không nên tự ý làm chủ. Tôi không đúng, hiện tại tôi xin em tha thứ cho tôi, chỉ cần em đừng kích động như vậy, có được không?"
Kha Lễ ngồi ghế tài xế sợ run. Anh ta đi theo Đường Kỳ Sâm mười năm, dù là công tác hay sinh hoạt, thậm chí đối với người thân, Đường Kỳ Sâm cũng chưa từng có những lúc hạ thấp mình đến mức này.
Đáng tiếc Ôn Dĩ Ninh lại không hề tỏ ra cảm kích, khi con người ta đã rơi vào bước đường cùng sẽ nhất thời trở nên mất khống chế và tan vỡ, cô bắt đầu khóc, nhịn lâu như vậy rốt cuộc thì cũng đã đến lúc nước tràn bờ đê, "Anh dựa vào cái gì mà không nói cho em? Anh dựa vào cái gì cho rằng mình mới làm đúng?"
Đường Kỳ Sâm đau lòng sắp không xong, đưa tay muốn ôm cô.
Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh dùng sức đẩy ra, khóc không thành tiếng hét lên: "Đó là mẹ em, là mẹ em! Bà ngã bệnh rồi anh có biết không hả?!"
"Tôi biết, tôi biết." Đường Kỳ Sâm dùng sức ôm người vào trong ngực, lòng bàn tay ấm áp vỗ về trên lưng cô.
"Biết mà anh còn gạt em!" Trên mặt Ôn Dĩ Ninh tèm lem nước mắt, lúc đẩy lúc vò chiếc áo sơ mi của anh. Cô hiện tại đang ở trung tâm phong bạo, đầu óc hỗn loạn, căn bản không có cách nào tiếp thu sự thật này. Cô không để tâm xem mình đang nói cái gì nữa, bắt đầu tìm cớ lung tung, "Em không nên về Thượng Hải với anh, lẽ ra không nên về Thượng Hải, như vậy mẹ sẽ không đi! Đều tại anh, đều tại anh! Em không cần anh nữa, cái gì cũng không cần nữa!"
Thân thể Đường Kỳ Sâm run lên, dù biết đây là lời nói không suy nghĩ, nhưng trái tim vẫn bị đâm một cái rất đau. Anh dùng lực hơn, ôm chặt người trong lòng không để cô mất lý trí làm chính mình bị thương, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên cái trán nhỏ, đôi mắt tèm lem, chiếc mũi lạnh toát, hàm súc ôn nhu, như một viên thuốc an thần trấn an lòng người. Ôn Dĩ Ninh chôn mặt trong lòng anh, nước mắt lại dàn dụa.
Thanh âm đầy từ tính như phát ra từ những nốt trung trầm ấm của cây đàn vĩ cầm, chìm sâu bên trong còn có một tia bi thương đau đớn, "Em hận tôi oán tôi đều được, nhưng Niệm Niệm, em có biết không, chúng ta có hai đứa nhỏ rồi."
Ôn Dĩ Ninh không đáp lời.
Cô nằm trong ngực anh, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Về đến căn hộ của anh, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng bên đường, Cảnh An Dương và dì Chu đã xuống xe, lo lắng căng thẳng nhìn về phía này.
Rốt cuộc vẫn là không yên lòng.
Xe dừng lại thì Ôn Dĩ Ninh cũng tỉnh, bước chân tê dại xuống xe, được Đường Kỳ Sâm đỡ phía sau. Đến gần, Cảnh An Dương vừa nhìn thấy tình trạng của cô liền hít một hơi thật sâu, sau đó lo lắng cau mày, vừa muốn lên tiếng đã bị Đường Kỳ Sâm đánh gãy: "Mẹ, mẹ về trước đi. Người con mang về được rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Ý tứ của con trai Cảnh An Dương tự nhiên rõ ràng, tuy là không yên tâm, nhưng cũng lo lắng cho mối quan hệ thật vất vả mới phục hồi đến hiện tại, cũng chỉ có thể thuận theo ý anh.
Trước khi đi còn nói tài xế chuyển xuống mấy túi lớn, đều là đồ ăn dinh dưỡng, lại không nhịn được dặn dò: "Kỳ Sâm, đừng cãi lộn với con bé, phụ nữ mang thai tính khí rất không tốt, con nhất định phải nhường nhịn con bé, làm chồng phải có phong thái làm chồng, dáng vẻ của người làm cha."
Đường Kỳ Sâm cũng thật bất đắc dĩ, không phải người trong cuộc vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Cảnh An Dương đi rồi, anh và Ôn Dĩ Ninh đi vào trong nhà. Thời gian một đoạn đường này Ôn Dĩ Ninh cũng đã tỉnh táo lại rất nhiều. Hai người một trước một sau đi vào trong, chỉ có thứ duy nhất không đổi là bàn tay từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy tay cô kia của Đường Kỳ Sâm. Đi được mấy bước, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy ôn hòa, nói: "Tôi ôm em lên."
Lần này không chờ cho Ôn Dĩ Ninh phản ứng, Đường Kỳ Sâm đã trực tiếp bế ngang người lên, áng chừng một chút sức nặng trên cánh tay, lại ôm chặt hơn một chút mới thấp giọng nói: "Nhẹ quá."
Về đến nhà, Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế sô pha, sau đó quỳ một chân xuống đất, hết sức tự nhiên đổi giày cho cô. Ôn Dĩ Ninh rũ mi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bờ vai rộng, mái tóc tinh tế tỉ mỉ, cùng với dấu vết màu đỏ do móng tay bấu chặt trên đó. Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên đau lòng, Đường Kỳ Sâm không ngẩng đầu, động tác dịu dàng vô ngần giúp cô tháo dây giày, trầm giọng nói: "Tôi biết em rất khó chịu, nhưng có một số việc em phải cho tôi thời gian, tôi nhất định cho em một câu trả lời."
Một Đường Kỳ Sâm được bao bởi ôn nhu như vậy, cả người trở nên ôn hòa trầm tĩnh, là dùng toàn bộ mạnh mẽ bảo vệ chu toàn cho cô, "Tôi không nói với em là bởi vì sợ em không chịu nổi. Có vài thứ, em cho rằng tôi ích kỷ cũng được, có ý đồ riêng cũng được, em chỉ cần biết rằng trong lòng tôi vị trí thứ nhất vĩnh viễn là em. Tôi sợ em mang thai khổ cực, sợ em suy nghĩ nhiều. Những gì có thể làm tôi đều đã thay em làm trước. Nếu kết quả đã xác định là như vậy, thì quá trình gian khổ đó một mình tôi chịu đựng là đủ rồi."
Viền mắt sưng đỏ của Ôn Dĩ Ninh lại bắt đầu nổi lên thủy triều.
Đường Kỳ Sâm cởi giày cho cô, lại tỉ mỉ xỏ đôi dép bông màu hồng nhạt vào chân cô. Sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, trong mắt như có biển rộng trời xanh khiến người ta nhìn thấy trời đất rộng rãi cùng với một thứ cảm giác an toàn vô hạn.
Anh nói: "Dĩ Ninh, tương lai sau này, mỗi một ngày, mỗi một quá trình tôi đều muốn em sẽ mang theo tôi, em là người bên cạnh tôi, cũng là người bên gối của tôi. Em tức giận có thể phát tiết lên tôi, nhưng có mấy lời tôi không cho phép em nói nữa. Em nói em không muốn tôi, cái gì cũng không muốn nữa. Lời này làm tổn thương tôi, lúc tôi đau em có biết hay không?"
Nước mắt lăn xuống thành từng hàng, rơi xuống mu bàn tay anh, mỗi viên đều là một viên trân châu nóng bỏng.
Đường Kỳ Sâm thẳng lưng, ôm người con gái vào lòng, hôn lên mái tóc cô, chút oan ức cuối cùng nhất thời tan thành mây khói, anh cam chịu nói: "Em đừng khóc, em khóc tôi cũng rất đau...... Niệm Niệm ngoan."
Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào nói: "Em không ngoan chút nào cả."
Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ thở dài, cánh môi hôn lên khóe mắt cô, chặn lại tất cả nước mắt tràn ra, giọng nói trầm ấm vững vàng: "Không ngoan thì không ngoan đi, có chồng em ở đây rồi, Niệm Niệm không cần phải sợ gì cả."
Đầu óc Ôn Dĩ Ninh mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh ngồi trên tàu.
Bắt đầu từ mấy ngày trước chất lượng giấc ngủ của cô đã trở nên vô cùng tệ, có khi ngồi một chỗ bất động, cả người hoảng hốt quên chính mình lúc trước muốn làm gì, chỉ cần ngẩn ra hơn hai phút là có thể ngay trong cơn hỗn loạn ngủ thiếp đi. Thân thể biến đổi sau khi Ôn Dĩ Ninh mang thai người ngoài không nhìn ra, nhưng chính cô có thể cảm giác rõ ràng. Cô không nôn nghén, duy nhất chỉ có ngủ, ngủ lâu nhưng không bổ ích gì cho cơ thể, mỗi lần tỉnh dậy trái tim đều thình thịch thình thịch nhảy loạn.
Tuần trước, điện thoại của Đường Kỳ Sâm có người gọi đến, tiếng chuông vừa vang, Ôn Dĩ Ninh ngủ trên giường bị dọa ngồi bật dậy, dồn dập thở gấp, dọa cho anh sợ hết hồn. Từ sau một lần đó, Đường Kỳ Sâm mỗi khi ở nhà đều chuyển điện thoại về chế độ im lặng, thậm chí nếu Kha Lễ có đến nhà báo cáo công tác cũng bị anh yêu cầu chỉnh âm thanh cuộc gọi xuống thấp nhất.
Ôn Dĩ Ninh luôn mơ thấy những giấc mộng cổ quái lạ kỳ, ngay cả thần thú thượng cổ cũng xuất hiện rồi. Mỗi lần tỉnh dậy đều gần như tan vỡ, thật sự vô cùng khó chịu.
Điện thoại để chế độ yên lặng trong túi xách, Ôn Dĩ Ninh căn bản không lấy ra. Chờ đến khi cô xuống đến ga tàu mới nhìn thấy trên đó có ba cuộc gọi nhỡ của Đường Kỳ Sâm, sau đó là tin nhắn wechat.
Anh hỏi cô đi đâu.
Ôn Dĩ Ninh trả lời anh, về nhà.
Lúc cô chờ taxi, Lý Tiểu Lượng gọi tới, nghe ra ung dung bình thường nhưng hai câu phát ra liền tiếp liền không giấu được ngữ khí khẩn trương, "Ninh nhi, cậu đang ở ga tàu sắt đấy à? Hình như tớ nhìn thấy cậu, xoay cái đầu tớ xem nào."
Ôn Dĩ Ninh theo bản năng xoay người.
Lý Tiểu Lượng: "Hơ hơ! Đúng cậu này!"
Sau đó nghe được tiếng còi ô tô, chiếc xe màu đen của Lý Tiểu Lượng ngay ở khu vực bên phải khách xuống tàu, cánh tay thò qua cửa sổ vẫy vẫy, "Cậu đi lên một chút đi, tớ vòng qua, chỗ này không cho dừng xe."
Không lâu sau, Ôn Dĩ Ninh ngồi yên vị trên xe anh ta, cười thăm dò: "Thầy giáo Tiểu Lượng, trùng hợp ghê."
Lý Tiểu Lượng vô cùng vui vẻ, "Vừa vặn hôm nay tớ đưa dì đến. Một mình cậu về à?"
"Ừ." Trên mặt Ôn Dĩ Ninh mang theo vẻ ưu lo, "Điện cho mẹ mình không được, không biết bà lại đang giở trò quỷ gì."
Lý Tiểu Lượng phì một tiếng bật cười, mở cần gạt nước rồi nói: "Cậu cũng quá đa nghi rồi, ài, không có chuyện gì đâu. Gần đây công ty du lịch Liên Đông tổ chức chuỗi hoạt động ưu đãi, 288 nguyên bảy ngày du lịch Hồng Kông. Nhiều người đi lắm, chắc là dì Giang cũng đi rồi."
Ôn Dĩ Ninh ngoái đầu qua nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh đến mức không thể tin tưởng, "Sao cậu biết?"
Lý Tiểu Lượng rõ ràng run lên một cái, sau đó nhanh chóng dùng nụ cười hề hề che đi, "Tớ đoán thế. Đúng rồi, đến giờ ăn cơm rồi, Ninh nhi, cậu qua nhà tớ ăn cơm luôn đi."
Thầy giáo Tiểu Lượng luôn là người nhiệt tình như vậy, nhưng lần này Ôn Dĩ Ninh thật sự không có lòng dạ gì, nhàn nhạt đáp, "Không đi, cậu thuận đường thì đưa mình về nhà, không tiện thì dừng xe, mình tự gọi taxi."
Lời này vừa nghe đã biết cô giận rồi, Lý Tiểu Lượng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, một đường không nói gì đưa người về tiểu khu.
Ôn Dĩ Ninh không cho anh ta đi theo, còn cố nài đi theo ngược lại tỏ ra có chuyện rồi. Lý Tiểu Lượng thật sự không biết phải làm sao, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cho quay xe rồi chậm rãi rời đi.
Dùng chìa khóa mở cửa, Ôn Dĩ Ninh phát hiện rõ ràng là ban ngày mà đèn phòng khách lại sáng. Cô theo bản năng nhìn tủ giày, thuận tay tắt đèn đi. Giày trong tủ không thiếu một đôi, ngay cả đôi Giang Liên Tuyết thích nhất cũng vẫn còn nguyên. Cửa sổ phòng khách mở ra, chốc chốc lại có cơn gió lạnh lùa vào trong, căn nhà thu dọn đến chỉnh tề, trên bàn còn nửa bình đựng hạt dưa và kẹo, điều khiển từ xa đặt bên phải, đè lên một quyển tạp chí thời trang cũ.
Hết thảy đều y như trước khi Ôn Dĩ Ninh đi Thượng Hải.
Thế nhưng chính bởi vì quá gọn gàng ngay ngắn nên mới càng cảm thấy không đúng. Loại yên tĩnh này làm cho người ta lẫn lộn giữa thoải mái chân thật và bất an sợ hãi. Phòng ngủ Giang Liên Tuyết mở rộng cửa, vỏ chăn giường không phải cái lần trước, tủ quần áo, ngăn kéo, mỗi một món trang trí trên bàn trang điểm đều y nguyên. Ôn Dĩ Ninh lại đi ra, cả người mờ mịt luống cuống.
Điện thại Giang Liên Tuyết vẫn báo là số không tồn tại, Ôn Dĩ Ninh ngồi trong căn nhà mới, cầm điện thoại nửa ngày không biết phải làm gì tiếp theo. Chờ đến khi cô phục hồi tinh thần, lại tốn thêm cả tiếng đồng hồ lật tung cái nhà lên, dầu trong bếp còn lại nửa chai, nước trong ấm điện đã sớm lạnh thấu, cô lục một lượt từ trên xuống dưới, không tìm được chứng minh thư và ví tiền của Giang Liên Tuyết.
Ôn Dĩ Ninh bắt đầu triệt để hoảng hốt, thậm chí trong đầu nảy ra một suy nghĩ, Giang Liên Tuyết đánh bạc thiếu nợ! Chắc là đã trốn đi đâu đó rồi!
Cái suy nghĩ này ngược lại khiến cô vui mừng trở lại, tự mình trấn an xuống khó chịu quanh quẩn mãi không rời đi, thậm chí mong muốn thực tế chính là như vậy. Ôn Dĩ Ninh chạy vào phòng ngủ mở tủ quần áo, sau đó quỳ trên mặt đất cẩn thận từng li từng tí nhập mật mã két sắt. Cửa mở, mong mỏi của cô triệt để bị dập tắt. Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở, vài tấm thẻ ngân hàng, còn có một vài món trang sức đều nguyên xi không ai động tới nằm im lìm bên trong.
Ôn Dĩ Ninh lại gọi cho những người bạn của Giang Liên Tuyết, điện thoại gọi đi một vòng đều nói đã một thời gian dài không liên lạc gì rồi. Những người đều là hàng xóm trong khu nhà trước đây, sau khi phá dỡ mỗi người lại chạy đi một nơi, duyên phận đến đó cắt đứt, muốn tụ tập lại cũng rất khó. Cuộc gọi với người quen cũ cuối cùng kết thúc, cả tinh thần cô rơi vào hư không, ký ức lại đột nhiên trôi dạt đến một vài mẩu vụn vặn trước đây, bấy giờ Ôn Dĩ Ninh mới chầm chậm ý thức được, tựa như từ rất rất lâu Giang Liên Tuyết đã không còn thường xuyên ra ngoài chơi mạt chược như trước nữa.
Ôn Dĩ Ninh ôm ấp một tia hi vọng cuối cùng gọi điện cho Dương Chính Quốc, nhưng đối phương lần này trực tiếp cúp máy. Cứ như vậy lặp lại ba lần, Ôn Dĩ Ninh nhịn lại thân thể không khỏe quyết định đi tìm ông ấy. Từ cửa thang máy đi ra, Lý Tiểu Lượng chạy đến trước mặt cô, hơi căng thẳng chặn người lại, "Ninh nhi, cậu muốn làm gì?"
Ôn Dĩ Ninh không cảm thấy lạ vì sao Lý Tiểu Lượng còn chưa đi, nghiêm mặt, biểu hiện rõ ràng là nổi giận, trong lòng chán nản lại bất lực, cuối cùng lạnh lẽo phun ra ba chữ: "Cậu gạt mình."
Lý Tiểu Lượng bị ba chữ này đánh cho tan rã, bao nhiêu năm tình cảm, từng ấy năm quan tâm giờ khắc này tựa như vẽ ra một đường thẳng ngăn đôi. Trong lòng khó chịu giày vò, nhưng không lý lẽ cũng không phản bác, thậm chí tại bước ngoặt này một chữ cũng không dám nói lung tung. Lý Tiểu Lượng vốn không phải người giỏi khua môi múa mép, hiện tại lại không dám để cô xảy ra chuyện, chỉ có thể liều mình chặn người lại, "Cậu đừng kích động Ninh nhi, tuyệt đối đừng hù dọa chính mình, chưa biết chừng thật sự chỉ là đi ra ngoài du lịch mấy ngày nữa sẽ trở về thôi."
Ôn Dĩ Ninh đẩy anh ta, giữa hai hàng lông mày là gió bão cuồn cuộn, càng nghe trong lòng càng nóng nảy như có lửa đốt, tông giọng cũng lên cao: "Cậu tránh ra!"
Lý Tiểu Lượng sợ đụng phải cô nên tay chân không dám dùng sức, đi theo phía sau khổ sở nài nỉ: "Được rồi được rồi, cậu bình tĩnh lại một chút, muốn đi đâu tớ đưa cậu đi có được không?"
Anh ta nhanh chóng mở khóa cửa, đỡ bả vai cô cho người ngồi vào ghế phụ, Ôn Dĩ Ninh thở hổn hển, nhưng cũng không giãy giụa nữa. Lý Tiểu Lượng không dám lại làm trái ý cô, nói hướng nào liền ngoan ngoãn đi theo hướng đó. Cả một con ngõ nhỏ trong đường Thanh Dân đều là quán ăn và quán ven đường, người đến ăn cơm phần lớn là những công nhân trên công trường gần đó và những tài xế taxi, tám đồng một hộp cơm, vài cái bàn gỗ nhỏ ngồi đầy người, cuộc sống không dễ dàng, cũng không thiếu người khó khăn.
Ôn Dĩ Ninh tìm tới đúng lúc Dương Chính Quốc vừa ăn xong miếng cơm cuối cùng, người đàn ông trung niên cao lớn thật thà này nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh phản ứng vẫn tính là bình thường, thậm chí còn có cảm giác lạnh lùng. Ôn Dĩ Ninh gọi một tiếng chú Dương, nhưng ông ấy một câu cũng không đáp lại đi thẳng ra thanh toán tiền.
Ôn Dĩ Ninh giành trước một bước muốn giúp ông trả, "Để cháu."
Dương Chính Quốc cản lại, "Không cần."
Ôn Dĩ Ninh kiên trì, nói với ông chủ quán cơm: "Lấy của tôi đi, có tiền lẻ sẵn đây."
Không ngờ Dương Chính Quốc so với cô còn bướng bỉnh hơn, khí lực lại lớn hơn rất nhiều, cứ như vậy dùng sức đẩy người sang một bên. Ông vốn không cố ý, nhưng bởi chiều cao cân nặng này nên một động tác nhỏ thôi sức lực cũng đủ lớn, vừa vặn Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh một cái bậc thang tam cấp, người nghiêng ngả suýt chút nữa ngã nhào. May mà Lý Tiểu Lượng đứng bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, một phen bị hù dọa gần chết, không khống chế được lửa giận quát lên với Dương Chính Quốc: "Đừng có đẩy! Cậu ấy đang mang thai đấy!"
Dương Chính Quốc ngẩn người, môi run run, nói chuyện đứt quãng, "Thật sự xin lỗi."
Ôn Dĩ Ninh cũng không bận tâm đến chuyện này, trong lòng chỉ tâm niệm duy nhất chuyện của Giang Liên Tuyết, vội hỏi: "Chú Dương, mẹ cháu mất tích rồi, chú có biết bà ấy đi đâu rồi không?"
Hàng lông mày dãi dầu sương gió của Dương Chính Quốc dựng thẳng, vẻ mặt lại trở về lãnh đạm, ông hỏi ngược lại: "Con gái bà ấy còn không biết được thì tôi có cái tư cách gì mà biết đây?"
Lời này không thể nghi ngờ gì là con dao đâm vào lòng Ôn Dĩ Ninh, không ngừng xoáy tròn khiến cô choáng váng.
Cô gái nhỏ có nỗi khổ khó nói, phiền muộn không thể tả, toàn bộ kìm nén đều viết trên mặt. Dương Chính Quốc yên lặng dời tầm mắt, mũi giày dùng sức đá một viên đá nhỏ trên mặt đất, thình lình nói: "Mẹ cháu lừa tôi."
Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu lên.
Giọng nói của Dương Chính Quốc lạnh băng băng, thậm chí có thể nghe được tiếng mặt băng nứt ra, "Bà ta vốn không muốn chung sống với tôi, người phụ nữ này lòng dạ quá độc ác, thích chơi đùa người khác trong lòng bàn tay mình. Bà ta tiếp cận tôi cũng chỉ vì muốn lợi dụng tôi mà thôi."
Ôn Dĩ Ninh bừng tỉnh, "Lợi dụng cái gì?"
Dương Chính Quốc nhìn cô: "Bà ta biết tôi có thể tìm quan hệ, bà ta muốn tôi giúp cháu xin vào làm giáo viên trung học."
Ôn Dĩ Ninh kiên quyết phản bác, "Mẹ cháu không phải người như thế."
Dương Chính Quốc nở nụ cười bi thương, còn có khắc chế và ẩn nhẫn, nhưng cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa: "Cháu không hiểu."
Đây là chuyện của riêng ông và Giang Liên Tuyết, đều già cả rồi, không còn như thế hệ tuổi trẻ tính toán mấy thứ yêu hận tình thù nữa. Nửa thân vùi vào đống đất vàng, có thể có được người chân thành bầu bạn thì là cái duyên, không phải cũng không thể cưỡng cầu rồi. Dương Chính Quốc đối với Giang Liên Tuyết là thật lòng, ông cảm thấy dù không về cùng một nhà thì thẳng thắn nói ra cũng chẳng sao cả, hai vai của người đàn ông cũng không phải không thể gánh nổi một chuyện này. Thế nhưng Giang Liên Tuyết lại cố ý dùng phương thức sỉ nhục người nhất cắt đứt suy nghĩ của ông. Hơn một tháng trước, bà kéo tay một người đàn ông trẻ tuổi màu mè đỏm dáng, nghênh ngang mà tàn nhẫn nói với ông bản thân lúc trước cũng chỉ là thấy ông thật thà nên mới nhất thời nổi hứng, vốn nghĩ có thể lợi dụng quan hệ của ông giúp con gái giữ một suất công tác giáo viên, hiện tại không còn cần thiết nữa rồi, bà nói con rể mình có tiền, hai người sau đó sẽ về Thượng Hải, Dương Chính Quốc đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa.
Hình ảnh khi đó cho đến hiện tại vẫn còn rõ ràng như ở ngay trước mắt, mỗi lời nói cử chỉ của người phụ nữ tên Giang Liên Tuyết đều như mang theo chất kịch độc không ngừng ngấm vào dòng máu nóng.
Dương Chính Quốc vốn nghĩ bản thân đã trải qua không ít những chìm nổi tạo ngộ của thế gian, đối với nhiều chuyện đã sớm coi nhẹ như lông hồng, nhưng đối diện với chuyện của Giang Liên Tuyết hóa ra vẫn là tự mình làm mình tổn thương.
Đương nhiên những lời này ông sẽ không nói với Ôn Dĩ Ninh, nói ra làm gì chứ, chỉ có thể khiến cho bản thân thêm đáng thương khổ sở mà thôi.
Dương Chính Quốc nhân lúc Ôn Dĩ Ninh còn đang sững sờ muốn đi, một người đàn ông chân thành chất phác khi biểu hiện ra cô đơn lại như tòa núi lớn đang sụp đổ. Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh lại bắt lấy tay ông như túm lấy ngọn rơm cứu mạng cuối cùng, "Chú Dương, lần cuối cùng chú gặp mẹ cháu là khi nào?"
Dương Chính Quốc không muốn trả lời.
Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào, "Cầu xin chú nói cho cháu biết, bà ấy mất tích rồi, thật đấy, cháu không lừa chú, bà ấy thật sự mất tích rồi."
Dương Chính Quốc cau mày, tựa như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của cô.
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt một cái, nước mắt liền theo đó rơi xuống.
Ông nhìn Ôn Dĩ Ninh một hồi lâu, cuối cùng vẫn không tin được hỏi lại, "Thật, thật không thấy sao?"
Ôn Dĩ Ninh sau đó từ chỗ Dương Chính Quốc biết được lần cuối cùng ông nhìn thấy Giang Liên Tuyết là một tháng trước, lần này cũng không có cách nào giấu diếm, chỉ có thể kể lại toàn bộ những lời nói lúc trước của Giang Liên Tuyết với cô. Ôn Dĩ Ninh đứng nghe, mặt không cảm xúc, thoạt nhìn là an nhiên vô sự, nhưng trong lòng Lý Tiểu Lượng lại không ngừng run rẩy.
Cô càng bình tĩnh, thì càng là điềm báo trước cho một cơn bão táp sắp tới.
Lý Tiểu Lượng run run gọi cô: "Dĩ Ninh, cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá."
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi lắc đầu, sau đó xoay người.
Dương Chính Quốc từ phía sau gọi lại, "Tiểu Ôn, cháu thật sự không cần tự mình áp lực vì chuyện này, mẹ cháu cũng không nợ chú cái gì cả. Cuộc sống mà, hợp thì ở cùng, không hợp thì ai cũng không ai cần phải phụ trách phần trách nhiệm kia. Chuyện này càng không liên quan gì đến thế hệ con cháu, cuộc sống vốn là như vậy mà."
Ôn Dĩ Ninh như người mất hồn đi về phía trước, không biết có nghe thấy lời đó hay không.
Lý Tiểu Lượng rốt cục cuống lên, đuổi theo cô, "Cậu đừng như vậy mà, nói một câu có được không? Cứ tích tụ buồn bực như vậy sẽ nổ óc mất."
Thầy giáo Tiểu Lượng thẳng thắn quen rồi, không giỏi mấy thứ uyển chuyển khéo léo, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Hơn nữa một khi sốt ruột lời nói ra sẽ không quá êm tai, vừa định nói cậu mà cứ như vậy tớ cũng không có cách nào báo cáo kết quả với người đó ------- thì Ôn Dĩ Ninh đột nhiên quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong veo lạnh lùng, "Vì thế nên, ngày đó vì sao phải gạt mình?"
Lý Tiểu Lượng cắn phải lưỡi, thầm kêu không ổn, sao lại quên mất chuyện kia rồi.
Ôn Dĩ Ninh cũng không tiếp tục truy hỏi, bởi vì từ trên nét mặt của thầy giáo Tiểu Lượng cô đã có thể lấy ra được câu trả lời.
"Cậu đừng có kéo mình." Cô hất tay anh ta ra.
Lý Tiểu Lượng do dự một chút, không buông lỏng.
"Đừng có kéo mình!" Âm điệu lên cao vút, gương mặt vừa có phẫn nộ lại có cả bất lực, giữa lông mày đều là đau xót.
Lý Tiểu Lượng chỉ có thể buông tay, yên lặng đi theo sau cô.
Ôn Dĩ Ninh lại về nhà, lần này không được tĩnh mịch như lúc trước, cô đem toàn bộ ngăn kéo ngăn tủ trong nhà lật tung lên. Bởi là nhà mới nên cũng không có quá nhiều đồ đạc, vài tờ ngân phiếu định mức và sách hướng dẫn rơi đầy trên đất, phòng khách soát qua một lượt, cô lại đi vào phòng ngủ của Giang Liên Tuyết, tủ quần áo có hai ngăn nhỏ phía dưới, cô liền quỳ cả hai đầu gối lên mặt đất lạnh lẽo, khom lưng kiếm tìm.
Lý Tiểu Lượng nhịn không được nữa, nắm lấy bả vai cô muốn kéo người từ trên sàn nhà đứng dậy, "Cậu có thể lo cho chính mình một chút được không hả? Hả?! Trên đất lạnh lắm cậu có biết không?"
Ôn Dĩ Ninh giãy dụa, "Thả mình ra, thả ra!"
Lý Tiểu Lượng sắp bị cô dằn vặt đến chết, không dám dùng khí lực quá mạnh, cũng không dám buông tay, giằng co một lúc sau lưng đã bốc ra một tầng mồ hôi lạnh. "Được rồi, Ninh nhi, cậu là tổ tông tớ được chưa, tớ cầu xin cậu bình tĩnh lại một chút có được hay không?"
Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên ngoan ngoãn trở lại, thật sự không giãy dụa nữa, mượn lực đỡ của Lý Tiểu Lượng ngồi lên mép giường.
Lý Tiểu Lượng thở hổn hển, hai tay ôm lấy vai cô cô nửa ngày sau vẫn không thả xuống, sau khi xác định cô không có uy nghĩ cực đoan nữa mới thở nhẹ một hơi ngồi xuống bên cạnh. Yên lặng một lúc, anh ta chủ động nói thật: "Nửa tháng trước tớ đã phát hiện ra không bình thường. Có lần trường học phát cho hai thùng cam đỏ, bởi vì ba mẹ tớ không thích ăn mấy thứ chua ngọt nên tớ mới mang qua cho dì Giang. Nhưng gõ cửa hồi lâu mà không có tiếng đáp lại, gọi điện thì báo là đã tắt máy. Ba ngày sau đó tớ đều tới, nhưng vẫn không có ai."
Lý Tiểu Lượng thở dài, trong lòng cũng ngột ngạt vô cùng, "Không dám nói cho cậu là bởi vì sợ cậu sốt ruột. Nhưng lúc tớ đi báo cảnh sát họ lại nói không đủ điều kiện. Bởi vì số điện thoại của dì Giang vẫn có lịch sử trò chuyện đứt quãng, người cũng không phải ở trạng thái mất tích, không cho lập án."
Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngẫm nghĩ một lúc, kỳ thực từ tuần trước Giang Liên Tuyết đã bắt đầu rất kiệm lời với cô, chỉ là bởi vì mỗi lần trả lời lại đều rất muộn nên cô mới không chủ động gọi lại.
"Điện thoại là gọi cho dì Tú Tùng, tớ đã hỏi thử, dì Tú Tùng đã chuyển đến ở với con trai và con dâu ở Quảng Châu từ rất sớm, dì Giang gọi điện chỉ đơn giản là để hỏi thăm, cái gì khác cũng không nói."
Ôn Dĩ Ninh biết dì Tú Tùng này, từ khi còn rất nhỏ đã từng thấy, hàng xóm lúc trước của bọn họ. Là một người rất hòa nhã tốt bụng, cũng là một trong những người bạn hiếm hoi có giao tình tốt với Giang Liên Tuyết. Bà từ lâu đã rời xa cố hương, đến một nơi có hoàn cảnh tốt hơn dưỡng già. Huyệt thái dương trên trán Ôn Dĩ Ninh căng đau, đầu như bị cây rìu bổ đôi, cả người đều vô cùng khó chịu.
Cô gần như đã sắp đi đến giới hạn, bàn tay cuộn lại thành quyền, không ngừng vò đầu. Lý Tiểu Lượng ngồi bên cạnh muốn nói lại thôi, cảm giác nói thêm gì nữa cũng vô nghĩa.
Bầu không khí trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Lý Tiểu Lượng chốc chốc lại nhìn sang, cuối cùng không nhịn được nhắc: "Điện thoại vang rất nhiều lần rồi."
Điện thoại đặt ở đầu giường, màn hình không ngừng sáng lên.
Ôn Dĩ Ninh làm như không nhìn thấy, trạng thái mơ hồ hỗn loạn. Cô cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, giữa hàng lông mày càng lúc nhíu càng sâu. Điện thoại cuối cùng cũng không gọi đến nữa, cô đột nhiên mở mắt, quay đầu nhìn về một hướng khác.
Đó là một ngăn kéo nhỏ dưới bàn trang điểm, Ôn Dĩ Ninh nhớ ngăn này luôn bị khóa lại, Giang Liên Tuyết không ít lần cảnh cáo cô không được động vào, nói tiền riêng của mình đều khóa trong đó. Ôn Dĩ Ninh rời nhà đi mấy năm nay, đối với những chuyện này cũng không quá để bụng, thêm cái bản tính nói hươu nói vượn của Giang Liên Tuyết, một câu nói tám phần giả hai phần thật, căn bản không đáng tin. Ôn Dĩ Ninh mở tủ quần áo, trong một cái hộp nhung chứa đồ lặt vặt lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó thử lần lượt từng cái một.
Đến chìa thứ ba thì khớp, khóa mở ra, Ôn Dĩ Ninh kéo mở ngăn tủ, bàn tay run rẩy lấy ra một chiếc túi nhựa.
Trong túi lộn xộn đều là thuốc. Ba cái hộp bị bóp xẹp xuống, một đống bình thuốc màu nâu kích cỡ to nhỏ không đều nhau. Hướng dẫn trên đó đều là tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh liếc mắt một cái liền hiểu. Mấy chữ kia giống như lưỡi dao treo trên đầu, hiện tại dây thừng đột nhiên đứt phựt, cây đao lạnh lẽo xuyên qua đỉnh đầu đâm vào thân thể cô.
Bàn tay Ôn Dĩ Ninh run rẩy kịch liệt, ánh mắt chăm chú đọc từng chữ trên tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Thuốc còn sót lại non nửa bình, Giang Liên Tuyết cũng không mang đi. Cô cúi đầu, mái tóc dài trượt xuống hai bên má che đi khuôn mặt nhỏ, Lý Tiểu Lượng không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, chỉ cảm giác trạng thái của người ngồi trước mắt càng lúc càng bất ổn.
"Ninh nhi?" Lý Tiểu Lượng vừa lên tiếng gọi tên cô, Ôn Dĩ Ninh liền triệt để tan vỡ.
Cô quay mặt qua, viền mắt đỏ lên như nhiễm máu, khiếp sợ và bi thương trộn lẫn, thế nhưng nước mắt lại không tài nào chảy ra được.
Lý Tiểu Lượng bị dọa, "Trời, làm sao thế này? Thuốc này, thuốc này làm sao hả?"
Giọng nói của Ôn Dĩ Ninh đã trở nên khàn đặc, như khóc lại không giống khóc, từng chữ từng chữ như là bị cây búa lớn nện mạnh, "Thuốc này, thuốc này là Imatinib Mesylate."
Lý Tiểu Lượng triệt để bối rối.
Hai người đến bệnh viện nhân dân tỉnh H, Ôn Dĩ Ninh lấy số ở khoa huyết học, kỳ thực cái gì cũng đã rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp muốn lấy một câu trả lời chắc chắn. Bác sĩ khám là phó chủ nhiệm khoa, vừa nhìn liền khẳng định: "Dùng để trị ung thư máu hoặc là u máu, xem lượng còn lại này thì liều lượng bệnh nhân uống vào hẳn không quá lớn."
Lý Tiểu Lượng sợ Ôn Dĩ Ninh sụp đổ mất, bàn tay đặt trên bả vai cô, vội vàng hỏi bác sĩ: "Bệnh này có thể trị không?"
"Còn phải xem tình hình cụ thể, phương pháp phổ thông nhất là hóa trị liệu, phối hợp với uống thuốc giúp khống chế, còn việc có cần chờ ghép tủy hoặc những phương thức chữa trị khác hay không thì phải tùy theo từng người. Nhưng bệnh này cần trường kỳ kháng chiến, bản thân bệnh nhân trong quá trình trị liệu nhất định sẽ rất thống khổ, chu kỳ trị liệu cũng dài, chi phí tốn kém, muốn tiến hành phẫu thuật thì cần chuẩn bị tâm lý với số tiền chi phí càng khổng lồ hơn sẽ phải bỏ ra."
Bác sĩ vừa nói xong thì cánh cửa phòng khám bị đẩy ra.
Lý Tiểu Lượng quay đầu lại, suýt chút nữa quỳ xuống đất mà vái lạy, "Thiên địa ạ, cuối cùng cũng đến rồi!"
Đường Kỳ Sâm mang theo một thân phong trần, hô hấp gấp gáp, áo khoác vắt trên cổ tay, áo sơ mi trắng mơ hồ ướt một mảng lớn sau lưng. Tầm mắt anh quấn riết lấy Ôn Dĩ Ninh, nông nóng và lo âu như muốn phát điên. Non nửa ngày gọi điện thoại đều không có người nghe, anh có thể không lo lắng được sao! Buổi chiều vốn dĩ là tiếp đón lãnh đạo của cục đất đai đến thị sát, loại gặp mặt này vốn Đường Kỳ Sâm không thể vắng chỗ, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì không yên tâm mà chạy đến.
Dù người có trầm ổn đến thế nào cũng ép không được loại lo lắng không đâu trong lòng này, mà một khắc nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh kia, Đường Kỳ Sâm có cảm giác như trái tim được gột xuống một tầng thịt thừa. Không phải không có để bụng, không phải không có hỏa khí, tình huống như thế này bất luận là người làm chồng nào cũng không thể chịu được. Nhưng sắc mặt của Ôn Dĩ Ninh quá kém, càng khiến cho anh đau lòng chính là, rõ ràng cô đã nhìn thấy anh, thế nhưng lại lạnh lùng dời mắt đi.
Đường Kỳ Sâm nén lại ngột ngạt nơi đáy lòng đi tới, nhẹ giọng nói với cô: "Niệm Niệm, em ra ngoài quá lâu rồi, cả một ngày chạy qua chạy lại, em cần phải nghỉ ngơi."
Ôn Dĩ Ninh cũng không chống cự, thế nhưng ngồi trên băng ghế không đứng dậy.
Đường Kỳ Sâm tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ, "Em còn gì muốn hỏi nữa, theo tôi về Thượng Hải trước, tôi và em đến chỗ lão Trần hỏi có được không?"
Ôn Dĩ Ninh ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Đường Kỳ Sâm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô, trái tim không ngừng chìm sâu hơn, giọng điệu vẫn một mực kiên trì, "Em đang mang thai, tiếp tục ở lại bệnh viện không tốt cho thân thể. Tôi chăm sóc lo lắng em, không cần xin em cũng chăm sóc lo lắng tôi, nhưng coi như tôi cầu xin em, em có thể lo lắng cho tiểu Đường một chút hay không?"
Có lẽ là một tiếng tiểu Đường này đã chạm đến dây thần kinh cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh. Cô thuận theo anh đứng lên, Đường Kỳ Sâm bảo vệ cô trong lồng ngực đi ra khỏi bệnh viện.
Lão Dư lái xe công vụ đến sân bay đón khách hàng, Bentley đã đưa đi bảo dưỡng, chiếc Land Rover hôm nay là Kha Lễ lái đến, hiện tại đã chờ sẵn bên ngoài. Ôn Dĩ Ninh như đứa trẻ bị bỏ rơi không nơi nương tựa, ngồi trên ghế phụ xụi lơ như một nhánh thực vật khô héo không còn sự sống. Đường Kỳ Sâm ngồi vào một bên khác, theo bản năng muốn nắm tay cô. Thế nhưng tay còn chưa có đụng tới thì đã khựng lại giữa không trung, bởi Ôn Dĩ Ninh đã giấu tay của chính mình vào túi áo khoác rồi.
Cô không cho anh chạm.
Đường Kỳ Sâm mím môi, không nói gì nữa, nhích sang một chút muốn ôm cô. Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh trầm mặc tựa người sang cửa xe bên cạnh, lần này còn cố tình coi như không nhìn thấy cũng khó rồi.
Khí áp trong xe trầm trọng xuống thấp, đến cả Kha Lễ giỏi tìm đề tài điều hòa bầu không khí cũng không dám mở miệng.
Trầm mặc một đường, ba tiếng sau xe tiến vào Thượng Hải.
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm như băng sương, ngột ngạt đã khắc chế đến cực hạn, anh nghiêng đầu qua chỗ khác, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói: "Em thật không định nói với tôi một câu sao?"
Sắc mặt Ôn Dĩ Ninh trắng bệch, không chút nào có ý định đối diện với anh, "Có cái gì để nói đây? Nói anh dùng cách nào giấu em, dùng cách nào lừa em, dùng cách nào ngăn cản em về nhà sao?"
Đáy lòng Đường Kỳ Sâm chìm xuống, cố gắng đè ép bức bách trong lòng mềm mỏng nói, "Niệm Niệm, có chuyện gì từ từ nói."
"Có cái gì để nói đây, hả? Em nói câu nào sai sao?" Đầu óc Ôn Dĩ Ninh loạn thành một đoàn, một ngày hôm nay cô đã phải tiếp thu một lượng tin tức quá lớn, tắc nghẽn nặng nề khiến cô hít thở không thông. Cô không có cách nào tháo gỡ, không tìm được đầu mối, không kéo lên được dù chỉ là một chút sức lực, tích tụ trong ngực thành một bãi bùn nhão, đặc quánh, ngăn chặn hết thảy tâm tình, lý trí sụp đổ, chỉ muốn tìm lối thoát nào đó để phát tiết.
Hiện tại cô đã không thể nào giữ bình tĩnh, bất luận một thứ ngôn ngữ nào cũng có thể quạt gió thổi lửa khiến cho cô nổ tung.
Đường Kỳ Sâm chắc chắn sẽ không tranh cãi với cô, anh chỉ lo lắng cho tình hình thân thể của cô, có thêm bao nhiêu chỉ trích đi chăng nữa cũng có thể hướng về phía anh đâm tới, anh sẽ tận lực đón lấy, chỉ cần cô thoải mái hơn.
Thế nhưng tình huống của Ôn Dĩ Ninh so với tưởng tượng của anh còn kịch liệt hơn nhiều, trong mắt cô trào lên oán giận, một mạch phát tiết: "Anh và Lý Tiểu Lượng thông đồng với nhau giấu em, lừa em, kỳ thực hai người đã sớm biết cả rồi có đúng hay không? Em muốn về nhà, anh ngăn không cho, mỗi lần em cảm thấy không đúng, anh lại nói em suy nghĩ nhiều mà thôi, anh chính là có ý đồ riêng!"
Đường Kỳ Sâm khắc chế, nén lại đau đớn trong lòng: "Được, là tôi sai, tôi xin lỗi em, là tôi không đúng, là tôi không suy nghĩ chu đáo, là lỗi của tôi không nên tự ý làm chủ. Tôi không đúng, hiện tại tôi xin em tha thứ cho tôi, chỉ cần em đừng kích động như vậy, có được không?"
Kha Lễ ngồi ghế tài xế sợ run. Anh ta đi theo Đường Kỳ Sâm mười năm, dù là công tác hay sinh hoạt, thậm chí đối với người thân, Đường Kỳ Sâm cũng chưa từng có những lúc hạ thấp mình đến mức này.
Đáng tiếc Ôn Dĩ Ninh lại không hề tỏ ra cảm kích, khi con người ta đã rơi vào bước đường cùng sẽ nhất thời trở nên mất khống chế và tan vỡ, cô bắt đầu khóc, nhịn lâu như vậy rốt cuộc thì cũng đã đến lúc nước tràn bờ đê, "Anh dựa vào cái gì mà không nói cho em? Anh dựa vào cái gì cho rằng mình mới làm đúng?"
Đường Kỳ Sâm đau lòng sắp không xong, đưa tay muốn ôm cô.
Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh dùng sức đẩy ra, khóc không thành tiếng hét lên: "Đó là mẹ em, là mẹ em! Bà ngã bệnh rồi anh có biết không hả?!"
"Tôi biết, tôi biết." Đường Kỳ Sâm dùng sức ôm người vào trong ngực, lòng bàn tay ấm áp vỗ về trên lưng cô.
"Biết mà anh còn gạt em!" Trên mặt Ôn Dĩ Ninh tèm lem nước mắt, lúc đẩy lúc vò chiếc áo sơ mi của anh. Cô hiện tại đang ở trung tâm phong bạo, đầu óc hỗn loạn, căn bản không có cách nào tiếp thu sự thật này. Cô không để tâm xem mình đang nói cái gì nữa, bắt đầu tìm cớ lung tung, "Em không nên về Thượng Hải với anh, lẽ ra không nên về Thượng Hải, như vậy mẹ sẽ không đi! Đều tại anh, đều tại anh! Em không cần anh nữa, cái gì cũng không cần nữa!"
Thân thể Đường Kỳ Sâm run lên, dù biết đây là lời nói không suy nghĩ, nhưng trái tim vẫn bị đâm một cái rất đau. Anh dùng lực hơn, ôm chặt người trong lòng không để cô mất lý trí làm chính mình bị thương, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên cái trán nhỏ, đôi mắt tèm lem, chiếc mũi lạnh toát, hàm súc ôn nhu, như một viên thuốc an thần trấn an lòng người. Ôn Dĩ Ninh chôn mặt trong lòng anh, nước mắt lại dàn dụa.
Thanh âm đầy từ tính như phát ra từ những nốt trung trầm ấm của cây đàn vĩ cầm, chìm sâu bên trong còn có một tia bi thương đau đớn, "Em hận tôi oán tôi đều được, nhưng Niệm Niệm, em có biết không, chúng ta có hai đứa nhỏ rồi."
Ôn Dĩ Ninh không đáp lời.
Cô nằm trong ngực anh, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.
Về đến căn hộ của anh, từ xa đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đứng bên đường, Cảnh An Dương và dì Chu đã xuống xe, lo lắng căng thẳng nhìn về phía này.
Rốt cuộc vẫn là không yên lòng.
Xe dừng lại thì Ôn Dĩ Ninh cũng tỉnh, bước chân tê dại xuống xe, được Đường Kỳ Sâm đỡ phía sau. Đến gần, Cảnh An Dương vừa nhìn thấy tình trạng của cô liền hít một hơi thật sâu, sau đó lo lắng cau mày, vừa muốn lên tiếng đã bị Đường Kỳ Sâm đánh gãy: "Mẹ, mẹ về trước đi. Người con mang về được rồi, để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút."
Ý tứ của con trai Cảnh An Dương tự nhiên rõ ràng, tuy là không yên tâm, nhưng cũng lo lắng cho mối quan hệ thật vất vả mới phục hồi đến hiện tại, cũng chỉ có thể thuận theo ý anh.
Trước khi đi còn nói tài xế chuyển xuống mấy túi lớn, đều là đồ ăn dinh dưỡng, lại không nhịn được dặn dò: "Kỳ Sâm, đừng cãi lộn với con bé, phụ nữ mang thai tính khí rất không tốt, con nhất định phải nhường nhịn con bé, làm chồng phải có phong thái làm chồng, dáng vẻ của người làm cha."
Đường Kỳ Sâm cũng thật bất đắc dĩ, không phải người trong cuộc vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Cảnh An Dương đi rồi, anh và Ôn Dĩ Ninh đi vào trong nhà. Thời gian một đoạn đường này Ôn Dĩ Ninh cũng đã tỉnh táo lại rất nhiều. Hai người một trước một sau đi vào trong, chỉ có thứ duy nhất không đổi là bàn tay từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy tay cô kia của Đường Kỳ Sâm. Đi được mấy bước, Đường Kỳ Sâm bỗng nhiên xoay người nhìn cô một cái, ánh mắt thâm thúy ôn hòa, nói: "Tôi ôm em lên."
Lần này không chờ cho Ôn Dĩ Ninh phản ứng, Đường Kỳ Sâm đã trực tiếp bế ngang người lên, áng chừng một chút sức nặng trên cánh tay, lại ôm chặt hơn một chút mới thấp giọng nói: "Nhẹ quá."
Về đến nhà, Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế sô pha, sau đó quỳ một chân xuống đất, hết sức tự nhiên đổi giày cho cô. Ôn Dĩ Ninh rũ mi mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bờ vai rộng, mái tóc tinh tế tỉ mỉ, cùng với dấu vết màu đỏ do móng tay bấu chặt trên đó. Ôn Dĩ Ninh bỗng nhiên đau lòng, Đường Kỳ Sâm không ngẩng đầu, động tác dịu dàng vô ngần giúp cô tháo dây giày, trầm giọng nói: "Tôi biết em rất khó chịu, nhưng có một số việc em phải cho tôi thời gian, tôi nhất định cho em một câu trả lời."
Một Đường Kỳ Sâm được bao bởi ôn nhu như vậy, cả người trở nên ôn hòa trầm tĩnh, là dùng toàn bộ mạnh mẽ bảo vệ chu toàn cho cô, "Tôi không nói với em là bởi vì sợ em không chịu nổi. Có vài thứ, em cho rằng tôi ích kỷ cũng được, có ý đồ riêng cũng được, em chỉ cần biết rằng trong lòng tôi vị trí thứ nhất vĩnh viễn là em. Tôi sợ em mang thai khổ cực, sợ em suy nghĩ nhiều. Những gì có thể làm tôi đều đã thay em làm trước. Nếu kết quả đã xác định là như vậy, thì quá trình gian khổ đó một mình tôi chịu đựng là đủ rồi."
Viền mắt sưng đỏ của Ôn Dĩ Ninh lại bắt đầu nổi lên thủy triều.
Đường Kỳ Sâm cởi giày cho cô, lại tỉ mỉ xỏ đôi dép bông màu hồng nhạt vào chân cô. Sau đó ngẩng đầu nhìn Ôn Dĩ Ninh, trong mắt như có biển rộng trời xanh khiến người ta nhìn thấy trời đất rộng rãi cùng với một thứ cảm giác an toàn vô hạn.
Anh nói: "Dĩ Ninh, tương lai sau này, mỗi một ngày, mỗi một quá trình tôi đều muốn em sẽ mang theo tôi, em là người bên cạnh tôi, cũng là người bên gối của tôi. Em tức giận có thể phát tiết lên tôi, nhưng có mấy lời tôi không cho phép em nói nữa. Em nói em không muốn tôi, cái gì cũng không muốn nữa. Lời này làm tổn thương tôi, lúc tôi đau em có biết hay không?"
Nước mắt lăn xuống thành từng hàng, rơi xuống mu bàn tay anh, mỗi viên đều là một viên trân châu nóng bỏng.
Đường Kỳ Sâm thẳng lưng, ôm người con gái vào lòng, hôn lên mái tóc cô, chút oan ức cuối cùng nhất thời tan thành mây khói, anh cam chịu nói: "Em đừng khóc, em khóc tôi cũng rất đau...... Niệm Niệm ngoan."
Ôn Dĩ Ninh nghẹn ngào nói: "Em không ngoan chút nào cả."
Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ thở dài, cánh môi hôn lên khóe mắt cô, chặn lại tất cả nước mắt tràn ra, giọng nói trầm ấm vững vàng: "Không ngoan thì không ngoan đi, có chồng em ở đây rồi, Niệm Niệm không cần phải sợ gì cả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook