Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở
-
Chương 53: Trăng sáng ngàn dặm gửi tương tư (1)
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngày hôm sau, Giang Liên Tuyết đã dậy mà Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa rời giường.
Bà đến cả cửa cũng không gõ, đẩy cửa liền ồn ào: "Cũng học được cái thói ngủ nướng ở đâu ra, mười một giờ rồi đấy. Vẫn không chịu dậy? Buổi trưa mẹ qua nhà hàng xóm ăn cơm, mặc kệ con đó."
Ôn Dĩ Ninh đắp chăn kín mít, đầu cũng lọt thỏm bên trong không nhúc nhích.
"Ôn Dĩ Ninh kia, có nghe thấy mẹ nói gì không đấy hả? Gọi con đó!" Giang Liên Tuyết dần mất kiên nhẫn, đi về phía cô muốn hất chăn. Nhưng đến gần mới phát hiện bất thường, nửa khuôn mặt của Ôn Dĩ Ninh lộ ra ngoài, trên mí mắt sưng đỏ.
Giang Liên Tuyết áp mu bàn tay lên trán cô, giật nảy mình, "Ôn Dĩ Ninh con bị sốt choáng váng rồi à, nóng như vậy không biết gọi người hả! Nóng đến mức có thể mang trứng gà ra luộc rồi!"
Ôn Dĩ Ninh mơ màng mở mắt ra, trước mắt mờ mịt, hơi thở nặng nề: "Gọi rồi, nhưng mẹ ngủ như heo ấy."
Giang Liên Tuyết tức giận nói: "Không biết gọi thêm mấy lần nữa hả? Đứng dậy được không? Mau, đến bệnh viện, không đi nhanh là viêm màng não thật đấy!"
Mí mắt nặng trĩu, ý thức của Ôn Dĩ Ninh mơ mơ hồ hồ, bắt đầu không nghe thấy giọng nói của Giang Liên Tuyết ở bên tai nữa rồi.
Đến khi tỉnh lại, nhận ra bản thân đã ở trong bệnh viện, trên tay cắm kim truyền, ngón tay còn kẹp máy theo dõi.
"Tỉnh rồi à?" Lý Tiểu Lượng đi tới, thở phào nhẹ nhõm, "Tớ đi gọi bác sĩ."
Bác sĩ cặp nhiệt độ cho cô, sau khi xác định cô đã hạ sốt lại treo thêm hai bình thuốc, dặn dò người thân phải chú ý. Lý Tiểu Lượng chăm chú nghe, lại hỏi kết quả kiểm tra, sau khi biết được không có chuyện gì mới hoàn toàn yên tâm. Anh ta ngồi xuống bên mép giường, nói với cô: "Cậu sốt ghê thật, gọi thế nào cũng không dậy, dọa dì Giang một phen khiếp vía."
Ôn Dĩ Ninh cực kỳ yếu ớt nói, "Cảm ơn nhé, thầy giáo Tiểu Lượng."
"Cảm ơn cái gì chứ, không cần." Lý Tiểu Lượng nói: "Tớ để dì Giang về hầm chút cháo cho cậu rồi, mấy ngày này cậu ăn thanh đạm một chút."
Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, lại nói: "Cảm ơn nhé."
Giang Liên Tuyết không biết, nhưng Lý Tiểu Lượng biết rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, con búp bê kia quá đáng sợ, hơn nữa đã đâm trúng chỗ đau của Ôn Dĩ Ninh, cơn sốt này của cô quá nửa là bị dọa mà ra. Năm đó em gái cô từ tầng sáu cao vút nhảy xuống, chết tươi ngay cách Ôn Dĩ Ninh hai mét. Ôn Dĩ Ninh trước sau không thể đi ra, thậm chí còn phải tiếp nhận mấy lần tâm lý trị liệu, sau đó rời khỏi tỉnh H để đến Thượng Hải, thay đổi hoàn cảnh rốt cuộc mới có thể sinh sống bình thường.
Nửa năm này bận rộn công việc nên tần suất gặp ác mộng cũng ít đi, nhưng chất lượng giấc ngủ của cô từ đó trở đi vô cùng kém, nửa đêm tỉnh dậy tim muốn nhảy lên cuống họng, người cũng giống như được vớt từ trong thùng nước ra, quần áo ngủ đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lý Tiểu Lượng nhìn cô mấy lần, sau một hồi do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
Anh ta nói: "Những chuyện trên mạng kia tớ đều thấy cả rồi."
Sắc mặt của Ôn Dĩ Ninh bởi vì cơn sốt mà đặc biệt trắng, cô hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng chưa từng thấy Lý Tiểu Lượng lướt xem tin tức hay đọc weibo gì cả. Nhưng cô cũng không nói gì, phía Trần Táp dù quan hệ xã hội có nhanh hơn bao nhiêu cũng không thể đọ lại tốc độ truyền bá của Internet.
Ôn Dĩ Ninh thản nhiên nói: "Thông tin trên đó nửa thật nửa giả thôi."
Ánh mắt Lý Tiểu Lượng có chút cô đơn, lại thấp thoáng không cam lòng, trong nụ cười có mấy phần chưa từ bỏ, "Cậu và anh ta là thật."
Ôn Dĩ Ninh thừa nhận: "Ừ, đến với nhau rồi."
Lý Tiểu Lượng cũng rất bình tĩnh, cúi thấp đầu, khóe miệng kéo kéo, rốt cuộc xé ra được một nụ cười mỉm dối lòng, "Thật nhanh, lần trước tớ và anh ta vật tay, anh ta hẳn là còn chưa theo đuổi cậu."
Ôn Dĩ Ninh có thể nhìn ra thầy giáo Tiểu Lượng đang miễn cưỡng vui cười, người đàn ông cao ráo đẹp trai, khí chất như ánh mặt trời ấm áp bây giờ lại như một cậu học sinh lớn. Lông mày rậm con mắt thanh tú, cũng không giỏi che giấu tâm tình, mất mát và tiếc nuối đều viết hết trên mặt.
Cô nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.
"Cậu đừng có nhìn tớ thế, cứ như tớ là kẻ thất tình không bằng." Lý Tiểu Lượng ổn định lại tâm tình, hít sâu một hơi. Kỳ thực kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu từ lâu của anh ta, cũng đã có một thời gian dài chuẩn bị trong lòng, kể ra thì cũng không quá khó để vượt qua. Anh ta nói: "Cậu vui vẻ là được, một cô gái nhỏ ở bên ngoài không dễ dàng, cũng nên có người nâng niu chăm sóc."
Bốn chữ nâng niu chăm sóc này vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta và Ôn Dĩ Ninh đều rơi vào trầm mặc.
Tình cảnh trước mắt này, hiển nhiên là không được chăm sóc tốt.
Lý Tiểu Lượng bừng tỉnh, do dự nhíu mày, sau đó khẳng định nói: "Gói chuyển phát nhanh ngày hôm qua là của một fan não tàn gửi."
Mi mắt Ôn Dĩ Ninh giật giật, "Có thể."
"Đã có cái năng lực bóc trần thông tin cá nhân của cậu thì muốn điều tra địa chỉ quê nhà cũng không phải không thể. Lũ não tàn này muốn làm cái gì đây! Có hiểu đây là phạm pháp không vậy! Còn cả cái cô minh tinh kia nữa, con mẹ nó, uổng công trước đây tớ còn ra rạp mua vé xem phim của cô ta. Thật không biết xấu hổ, lỡ tay ấn thích? Lỡ tay mẹ cô ta ấy!"
Tính tình của Lý Tiểu Lượng rất tốt, lại luôn bao che khuyết điểm cho người mình, một bụng lửa giận nhanh chóng thổi bùng lên.
Ôn Dĩ Ninh cười nhợt nhạt, tự mình lại cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Lý Tiểu Lượng nhìn thấy nụ cười này, trong mắt nhanh chóng mang theo mấy phần bất đắc dĩ và dịu lại, khuôn mặt vửa rồi vì tức giận mà đỏ lên cũng được thổi đi hơn nửa. Trong lòng bỗng nhiên chua xót, Lý Tiểu Lượng đột nhiên cố chấp mà nặng nề nói: "Ninh nhi, anh ta không tốt với cậu."
Ôn Dĩ Ninh nói: "Anh ấy rất tốt với mình."
"Nếu anh ta thật sự tốt với cậu thì sẽ không khiến cậu phải chịu nhiều dằn vặt như thế, cũng sẽ không đưa cậu vào tâm bão. Đây là cuộc sống của anh ta, không phải của cậu. Ninh nhi, cậu nói cậu vui vẻ, nhưng sau đó loại vui vẻ này sẽ ngày càng ít đi, đáng không?" Lý Tiểu Lượng đã giữ trong lòng đủ lâu, một khi mở ra lập tức như nước lũ tràn bờ đê, không thể thu lại được nữa.
"Dù cậu ở bên người đàn ông nào khác tớ cũng nhất định sẽ chúc phúc cho cậu. Nhưng người này, tớ không thuận mắt, cũng không thích. Anh ta đúng là có tiền, nhưng kẻ nhiều tiền thường lắm tật xấu, không thể làm chỗ dựa."
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, "Thầy giáo Tiểu Lượng lúc giáo huấn học trò cũng thật hung dữ nha."
Lý Tiểu Lượng bất đắc dĩ lườm cô một cái, chân thành nói: "Dĩ Ninh, tớ hi vọng cậu hạnh phúc."
Ôn Dĩ Ninh ung dung gật đầu, "Thầy giáo Tiểu lượng, mình sẽ cố gắng."
Cùng cô đối diện hồi lâu, Lý Tiểu Lượng rốt cuộc dời tầm mắt, cổ họng hơi căng ra, trong ánh mắt cũng có một giây thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Mấy ngày nay nếu lại có chuyển phát nhanh thì đừng nhận, gửi tin nhắn để mình đi lấy cho."
Ôn Dĩ Ninh nghĩ đến con búp bê máu chảy đầm đìa ngày hôm qua, cuống họng nổi lên cảm giác buồn nôn, ừm một tiếng, "Cảm ơn."
- ------
Đường Kỳ Sâm buổi sáng truyền nước ở chỗ lão Trần, lão Trần sợ anh không đến nữa, trước khi thả cho về còn đặc biệt trầm mặt uy hiếp sẽ gọi điện báo về nhà anh. Nữ quyến ở nhà đối với anh đặc biệt bận tâm, một khi biết anh sinh bệnh khẳng định sẽ không còn tháng ngày yên ổn. Với tính cách của mẹ anh, lo liệu việc nhà nhiều năm, rất quyết đoán. Bà nhất định sẽ cho bảo mẫu đi sắc mấy thang thuốc, sau đó mang theo bác sĩ gia đình, đoàn quân vô cùng khí thế cứ như vậy thẳng tiến đến văn phòng của anh ở Á Hối, sau đó lại ngồi canh anh uống cạn bát thuốc mới đi.
Nói thật là Đường Kỳ Sâm có chút sợ hãi quy củ trong nhà, không có gì khác, chỉ là ghét phiền phức.
Anh đồng ý với lão Trần, trong ba ngày này nhất định sẽ đúng giờ đến truyền nước.
Trở lại tập đoàn, Kha Lễ cầm chồng văn kiện cần ký tên gõ cửa đi vào, sau đó mở ra 1 quyển đặt trên bàn của anh, "Công trình hợp tác với nhóm kỹ thuật từ Minh Diệu đã xác định được phương án. Đây là chi tiết quy tắc điều chỉnh lương bổng của tháng này. Còn có báo cáo các khoản chi tiêu và chi phí thăm hỏi đi lại. Cái cuối cùng này là tình hình điều động nhân viên bắt đầu từ tháng sau của phòng nhân sự."
Kha Lễ báo cáo ngắn gọn từng cái một, anh ta đã đọc qua một lượt, hiện tại đem những trọng điểm và nội dung khái quát nói cho Đường Kỳ Sâm. Mấy thủ tục đơn giản theo lệ thường Đường Kỳ Sâm trực tiếp ký tên, phương án cho hạng mục hợp tác với Minh Diệu anh mới dừng lại, thả chậm tốc độ đọc cẩn thận một lượt, "Kỹ sư trưởng Lâm nói thế nào?"
"Kỹ sư trưởng Lâm giam gia các bước thiết kế cụ thể, chủ yếu phụ trách khối truyền tin, ông ấy nói Minh Diệu rất chuyên nghiệp, rất nhiều số liệu thí nghiệm đều được phân tích vô cùng chuẩn xác tỉ mỉ." Kha Lễ khách quan nói: "Đường Diệu rất coi trọng hạng mục này, phương án này cũng là cậu ta tự mình làm."
Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên hiểu rõ. Tuy anh không quá yêu thích cái tính bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm của Đường Diệu, nhưng từ năng lực đến nghiệp vụ đều không có gì để chê trách. Đường Diệu ở phố Wall của Mỹ tay trắng lập nghiệp, hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, có thể đưa Minh Diệu lớn mạnh thành quy mô như bây giờ, năng lực của anh ta là không thể nghi ngờ.
"Còn có, Trần Táp muốn hỏi ý của ngài, phía Dĩ Ninh có cần sắp xếp gì không?" Kha Lễ đóng lại mấy tập tin đã được anh ký tên, đặt gọn sang một bên.
Đường Kỳ Sâm nói: "Nói lại với Trần Táp, để cho Dĩ Ninh nghỉ ngơi thêm mấy ngày, tạm thời không sắp xếp công việc cho cô ấy."
Kha Lễ; "Ngài định cho cô ấy nghỉ dài hạn?"
Đường Kỳ Sâm không trực tiếp trả lời, mà nói: "Gần đây không yên ổn."
Kha Lễ nghe hiểu, Đường Kỳ Sâm đây là cố gắng muốn Ôn Dĩ Ninh tránh khỏi thị phi. Không khó đoán, trên mạng ồn ào lớn như vậy, gia đình anh cũng không thể không biết chuyện. Tuần trước Đường Kỳ Sâm từ châu Âu trở về, vốn nghĩ anh về thẳng Đường gia, thế nhưng Cảnh An Dương cả một ngày không gọi được cho anh, thậm chí còn gọi sang cho cả Kha Lễ. Khi đó Kha Lễ cũng đã mơ hồ cảm thấy không đúng, Cảnh phu nhân luôn đặt thể diện lên hàng đầu, quy củ của Đường gia cũng là tấm cửa có mắt, tuy Đường Kỳ Sâm từ khi còn trẻ đã ra nước ngoài, nhưng nguyên quán của Đường gia ở Hồng Kông, gia phong luôn mang theo nét truyền thống. Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ cẩn thận, đối với ba mẹ trưởng bối cử chỉ hữu lễ, có cực ít thời điểm không nghe máy của Cảnh An Dương.
Lúc anh đến văn phòng Kha Lễ đã chú ý thấy trên mu bàn tay trái của Đường Kỳ Sâm dán một cục bông nhỏ, là anh từ chỗ lão Trần truyền xong nước quên bỏ đi. Nhận ra ánh mắt của Kha Lễ, Đường Kỳ Sâm rũ mi mắt, tùy tiện giật cục bông xuống, ngón tay day huyệt thái dương căng phồng rồi nói: "Tiệc tối nay sắp xếp ở đâu?"
"Nhà hàng Thượng Hải." Kha Lễ nói: "Âu phục và cà vạt của ngài tôi đã nói lão Dư đã đến cửa hàng lấy, cuộc họp chiều nay tổ chức lúc ba giờ, buổi trưa ngài có thể tranh thủ nghỉ ngơi thêm một chút."
Buổi tối Đường Kỳ Sâm phải tham gia một bữa tiệc xã giao, là loại tụ hội cỡ nhỏ của riêng vòng thương nhân, phần lớn là lợi ích liên quan đến công ty của chính mình. Loại hoạt động như thế này sẽ không thể tránh khỏi, Kha Lễ cùng anh đi dự tiệc. Đường Kỳ Sâm từ lúc ngồi trên xe trạng thái đã không tốt cho lắm, nhưng vừa xuống xe, trên mặt đã treo tươi cười sáng láng, sinh khí tràn trề. Anh và mọi người trò chuyện vui vẻ, cụng chén cạn ly, không nhìn ra một chút mệt mỏi chán chường.
Dưới ánh đèn rực rỡ, áo mũ chỉnh tề, khắp nơi đều là bậc anh tuấn kiệt xuất.
Nếu không quá cần thiết, Đường Kỳ Sâm từ trước đến giờ đều không tiếp rượu, Kha Lễ thay anh nâng ly theo sát phía sau.
"Đường tổng, An đổng." Kha Lễ bỗng nhỏ giọng nhắc nhở, "Bên phải phía trước ngài."
Đường Kỳ Sâm nhìn sang, An Minh Dương đứng cách anh mấy mét, đang vui vẻ nói chuyện với người bên cạnh.
"Đưa ly rượu cho tôi." Đường Kỳ Sâm cầm ly rượu vang trong tay Kha Lễ, thong dong đi về phía trước, "Bác An, đã lâu không gặp."
An Minh Dương cười hiền hòa, "Kỳ Sâm đấy à, đúng là đã lâu không gặp."
Đường Kỳ Sâm cụng ly với ông ấy, sau đó chủ động uống hết ly rượu của mình, nói: "Ngày đó nghe Tây Bình nói ngài mới mua được bộ đánh golf mới, ngày khác để cháu cùng đi với ngài?"
An Minh Dương cười vang, "Cũng chỉ là một lão già rảnh rỗi, không thể làm lãng phí thời gian của mấy người trẻ tuổi được."
Đến cả Kha Lễ cũng nghe được trong lời nói mang theo thâm ý.
Khuôn mặt Đường Kỳ Sâm không đổi sắc, cung kính nói: "Bác An nói quá lời rồi."
"Kỳ Sâm à, An An nhà bác đúng là đôi khi có chút đanh đá tùy hứng, nhưng đứa con gái nhỏ này của bác ấy mà, đối với con không hề hai lòng. Con người của con bác An cũng biết rõ, bác vẫn rất yêu quý con, thậm chí còn không dưới một lần đề cập với ông nội con cho quan hệ hai đứa tiến thêm một bước." An Minh Dương tuy khoác trên mình phong thái của người làm lãnh đạo nhiều năm nhưng cũng không hề mất đi khí phách thương nhân, mỗi lời nói ra đúng mực vừa vặn, nghiêm nghị và chặt chẽ trong từng câu chữ, cuối cùng lại đưa vấn đề trở về An Lam, "An An nhà bác đúng là có khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng nhiều lắm, ha, đúng không Kỳ Sâm?"
Ý tứ, cũng không phải không là cậu thì không được.
Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên không thể không tiếp lời khen ngợi, an ủi vỗ về mụn nhọt trong lòng lão nhân gia.
An Minh Dương là nhân vật chủ chốt của chuỗi sản nghiệp trong nước, người này phi thường có khí phách, có cá tính nhưng cũng có tật xấu, xuất thân bạc tỉ, chịu không nổi dù là một chút thiệt thòi. Cuối cùng ông ta nghênh ngang rời đi, Đường Kỳ Sâm xoay người, sắc mặt tối tăm u ám, đến Kha Lễ cũng không dám chọc vào, chỉ đứng một bên chu đáo rót cho anh cốc nước lọc.
Tiệc tan, Đường lão gia tử lại gọi đến, nói Đường Kỳ Sâm đêm nay về nhà.
Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ cùng về, đêm thu sương xuống, mấy tàu lá chuối đều phủ lên một tầng hơi nước mỏng.
Đường lão gia tử trong thư phòng, gọi anh lên đó.
Bình thường những thời điểm như thế này Kha Lễ đều sẽ tránh đi. Nhưng đêm nay lão gia tử mang theo vẻ mặt nghiêm túc liếc anh ta một cái, giọng nói vang dội: "Kha Lễ, cậu cũng lên đây."
Cảnh An Dương vội thấp giọng dặn dò Đường Kỳ Sâm: "Ông nội hôm nay tức giận, nói cái gì con cũng đừng tranh luận, có nghe không hả!"
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu sang, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu.
"Sáng nay ông nội con và bác An chạm mặt nhau, đoán chừng đã phải nghe không ít lời lẽ chói tai, An Minh Dương kia thật sự không khác gì phường trộm cướp, hùng hổ dọa người." trong lời nói của Cảnh An Dương không giấu được bất mãn và oán giận. Tuy nói đạo lý không ở thanh cao(*), nhưng bà cảm thấy trong chuyện của An Lam đúng là Đường Kỳ Sâm làm quá quyết tuyệt rồi.
(*) chỉ cần nói có lý, dù là nói lớn hay nói nhỏ cũng không liên quan
"Ông nội con cũng là không chịu được tức giận, ngọn lửa này nhất định phải phát lên người con. Đáng đời con lắm." Cảnh An Dương tức tối phiền muộn, không tránh được vẫn còn oán giận đối với Đường Kỳ Sâm.
Đúng như dự đoán, Đường Thư Vanh trong thư phòng phát hỏa một trận, đến cả Kha Lễ cũng không thoát khỏi liên lụy. Ông nói Kha Lễ thân là thư ký chủ chốt nhất bên người CEO của Á Hối lại không tận chức, không hoàn thành trọng trách được giao phó, không có lòng khuyên can thượng cấp, thật sự quá thất trách.
Kha Lễ cúi thấp đầu, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ chân thành tiếp thu.
Đường Kỳ Sâm đứng đó thì càng không cần nói, Đường Thư Vanh đối với anh từ nhỏ đã quản giáo chặt chẽ, nổi giận lên càng không phân biệt nặng nhẹ, đến cả người giúp việc dưới lầu cũng có thể nghe thấy. Đường Thư Vanh mắng một trận đã đời, cuối cùng nói với Đường Kỳ Sâm: "Con thân là trưởng tử trưởng tôn, thân là người đứng đầu tập đoàn lại làm việc tùy hứng không nghĩ trước nghĩ sau. Con làm ta quá thất vọng rồi."
Lời này quá nặng nề, đến cả Kha Lễ đứng đó cũng có chút không đành lòng. Nhiều lần muốn đứng ra giải thích cho Đường Kỳ Sâm, nhưng đều bị ánh mắt của anh ép cho lùi về.
Lão gia tử rốt cuộc để bọn họ ra ngoài, từ thư phòng xuống đến lầu, Cảnh An Dương vẫn lo lắng đừng chờ dưới đại sảnh không nhịn được lo lắng mà càm ràm, "Ông nội cũng vì muốn tốt cho con, là vì tương lai phát triển của tập đoàn thôi. Chúng ta cũng không phải bậc gia trưởng không có tư tưởng tiến bộ, nhưng mà Kỳ Sâm à, tự con cũng phải biết chừng mực, còn phải nghĩ cho đại cục. Đã không còn nhỏ rồi, sang năm 36 tuổi, con không thể giống như những thanh niên tùy tiện lỗ mãng kia."
Cảnh An Dương thấy sắc mặt của con trai mình hơi đổi, liền thức thời dừng lại, cuối cùng vẫn không nhịn được đem toàn bộ bất mãn và oán niệm chuyển sang người Ôn Dĩ Ninh, lạnh giọng nói: "Nếu là gia đình tử tế dạy dỗ ra con gái thì cũng phải biết rõ đạo lý mới phải."
Đường Kỳ Sâm trầm mặc cả một buổi tối, đột ngột ngẩng phắt đầu, ánh mắt sắc bén chiếu tới, giống như cách một khoảng không cũng có thể đả thương người. Giọng nói của anh lạnh lẽo, như là bước ra từ đêm cực hàn, "Như thế nào mới gọi là con gái nhà tử tế? Dùng lời nói độc địa hãm hại người vô tội sao? Hay phải dùng kế xích mích ly gián, không biết trắng đen phải trái? Đây chính là cô gái tốt mà mẹ nói?"
Anh không nói rõ ràng, nhưng Cảnh An Dương vừa nghe liền biết người anh nhắc đến là An Lam. Cảnh An Dương bị chặn miệng mấp máy môi mấy lần không thốt ra lời, Đường Kỳ Sâm thật sự là không chừa lại bất kỳ chỗ trống nào nói chuyện tình cảm. Mà Cảnh An Dương ăn cục tức này cũng không thể phản bác được.
Đường Kỳ Sâm trịnh trọng nói: "Dĩ Ninh rất tốt."
Nói xong cũng không ở lại thêm, dẫn theo Kha Lễ rời đi.
Cảnh An Dương sững sờ đứng đó, xoay người nhìn ngoài cửa đã không còn bóng người. Gió thu như những sợi lụa mỏng từ bên ngoài tràn vào phòng, thổi lạnh trái tim bà, cơ thể cũng như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Sau khi lên xe, Đường Kỳ Sâm nhịn cả một buổi tối lúc này mới có thể gục người thở hổn hển. Anh cau mày, tiếng hít thở nặng nề, từ lớp áo sơ mi sẫm màu đằng sau chiếc áo khoác có thể thấy được ngực anh phập phồng lên xuống, tần suất gấp gáp. Hơi thở dần trở lại vững vàng, Đường Kỳ Sâm mới bình tĩnh lại, khàn giọng nói với Kha Lễ: "Liên lụy đến cậu rồi."
Kha Lễ vội đáp: "Đưởng tổng, tôi không sao, nhưng ngài phải chú ý thân thể. Phu nhân và lão gia tử không hiểu rõ tình hình, Đường gia và An gia lại có giao hảo từ lâu, về tình về lý đều sẽ có thiên vị. Bọn họ chưa từng được gặp Dĩ Ninh, dĩ nhiên sẽ có cái nhìn phiến diện. Ngài đừng quá nôn nóng, từ từ giải quyết."
Khí áp quanh thân Đường Kỳ Sâm cực kỳ thấp, khuôn mặt đanh lại, không rõ tâm tình.
Kha Lễ không dám nói nữa, cảm thấy dù có nói thêm bao nhiêu lời cũng vô dụng.
Mấy phút sau, Đường Kỳ Sâm nặng nề thở ra một hơi, "Lái xe."
Trở về nhà, trước khi anh xuống xe Kha Lễ vẫn không yên tâm nói: "Lão Trần gọi điện nhưng ngài không nhận nên gọi qua cho tôi. Đường tổng, bệnh dạ dày của ngài lại tái phát rồi đúng không?"
Đường Kỳ Sâm bình thản trả lời, "Cậu nói lại với cậu ta, tôi vẫn nhớ đến truyền nước."
Lão Trần đúng là vì chuyện này muốn gọi điện nhắc nhở. Kha Lễ nhìn anh mệt mỏi ủ rũ, không nói nhiều nữa, "Được, vậy ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm tỉnh dậy từ sớm, mỗi lần trước khi đi ngủ anh đều đóng chặt cửa sổ. Rèm cửa sổ chắn lại ánh sáng từ bên ngoài, căn phòng tối om, anh dụi mắt, ngờ ngợ nghe được động tĩnh từ bên ngoài. Đường Kỳ Sâm mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, đột nhiên sửng sốt.
Trên ghế sô pha vắt một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, một cái túi xách nhỏ đặt trên ghế sô pha. Bàn ăn xếp mấy bát cháo nhỏ nóng hổi, trong phòng bếp, một bóng lưng nhỏ nhắn đang bận rộn tay chân. Ôn Dĩ Ninh buộc tóc lên cao, tâm tình có vẻ không tệ lắm đang nhẩm hát một bài nào đó, vừa hát vừa chiên trứng.
Dưới ánh nắng ban mai của sớm thu tháng mười, phảng phất còn có gió nhè nhẹ.
Đường Kỳ Sâm dựa người bên khung cửa si ngốc nhìn vào nhà bếp, thật giống như đang thưởng thức bộ phim điện ảnh, mà khung cảnh trong đó chính là một màn ôn nhu ấm áp nhất của bộ phim.
Cõi lòng thanh tịnh, trong khoảnh khắc khiến người ta sinh ra ảo giác thế giới này vốn lẽ không nên có thứ gì gọi là vực sâu vạn trượng, cái gì là bụi trần muộn phiền.
Trái tim Đường Kỳ Sâm nóng lên, cũng không nỡ lòng đi quấy rối khung cảnh đẹp đẽ trước mắt.
"A, anh dậy rồi hả?" Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn thấy người, khóe miệng lập tức tràn ra ý cười, "Chào buổi sáng lão bản!"
Đường Kỳ Sâm thay đổi sắc mặt, bất ngờ hỏi, "Vì sao em lại về đây?"
Ôn Dĩ Ninh nói: "Tối qua đã về đến Thượng Hải."
"Vì sao không nói với tôi?" Đường Kỳ Sâm cau mày, vừa mới tỉnh ngủ nên dáng vẻ có chút lười biếng. Anh đi tới, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu dụi dụi trên hõm cổ cô, "Tôi đến đón em."
"Em ngồi chuyến tàu cuối cùng của ngày, đến Thượng Hải cũng đã gần mười giờ." Ôn Dĩ Ninh thành thục quấy trứng gà, đôi đũa chạm vào bát phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai, "Rảnh rỗi nên dậy sớm qua đây làm bữa sáng cho anh."
Đường Kỳ Sâm nhìn trong bát, chóp mũi trong hõm cổ của cô chôn càng sâu hơn, buồn bực kháng nghị: "Thật tanh."
"Sẽ không, cho thêm vào một chút hạt tiêu trắng là hết." Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu cọ vào má anh một cái, "Mau đi rửa mặt, tranh thủ ăn lúc còn nóng."
Chờ Đường Kỳ Sâm rửa mặt xong đi ra, Ôn Dĩ Ninh đã bày biện xong xuôi, đang dựa vào mép bàn nói chuyện điện thoại. "Mẹ phải đọc hợp đồng cẩn thận đó, số điện thoại của công ty dọn nhà dán ngay trên tường, có gì gọi cho con, được, con biết rồi, con sẽ về sớm."
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống, chờ cô kết thúc trò chuyện mới hỏi: "Ở nhà bận không?"
"Mẹ em đang xem ngày đẹp dọn nhà nên có chút bận. Giấy tờ của em đều để ở phòng trọ, bên kia đăng ký cần phải dùng nên em quay lại đây lấy, thuận tiện sang nhìn anh một cái." Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, mắt sáng như sao, "Có phải rất cảm động không?"
Đường Kỳ Sâm cười, "Không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà ăn cơm Niệm Niệm nấu."
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ không thôi, "Vậy anh về hưu đi, em nuôi anh."
Ý cười trên môi Đường Kỳ Sâm càng sâu, thở dài nói: "Không nghĩ tới ở cái tuổi này rồi mà vẫn được hưởng đãi ngộ như mấy tên tiểu bạch kiểm."
Ôn Dĩ Ninh cười toe, gắp một miếng trứng gà rồi vươn tay về phía đối diện, đút vào miệng Đường Kỳ Sâm, "Ăn đi, Đường trưởng lão."
Buổi sáng Đường Kỳ Sâm đưa cô đến chỗ lão Trần, lão Trần thuận tiện kê đơn thuốc cho anh. Ôn Dĩ Ninh vẫn nhớ vị bác sĩ Trần này, nhưng lần này gặp mặt thân phận đúng là đã không có chút khác. Ôn Dĩ Ninh hơi ngại ngùng, lúc ánh mắt của lão Trần đưa tới còn hơi đỏ mặt.
Sau đó đi theo y tá lấy thuốc.
Lão Trần nâng mắt, nhấc mày nói vơi Đường Kỳ Sâm, "Đối với cậu rất để tâm."
Đường Kỳ Sâm cực kỳ hưởng thụ câu nói này, giữa hai hàng lông mày không thể giấu đi nét ôn hòa nồng đậm, "Cô ấy rất tốt với tôi."
"Xác định rồi?"
"Ừ."
"Chúc mừng, không dễ dàng gì." Lão Trần nói: "Vậy có phải bây giờ tôi đã có thể bàn giao với người nhà, đốc thúc cậu cẩn thận chăm sóc cái dạ dày của mình rồi không?"
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh đáp, "Không cần."
Lão Trần là người nghiêm túc cẩn thận, mỗi lần phát bệnh nghề nghiệp đều sẽ hướng về phương diện nghiêm trọng của vấn đề rồi nói không ngừng. Đường Kỳ Sâm đã lớn đầu thế này mà vẫn bị lão Trần mắng cho một trận thê thảm thì không khỏi nghĩ thầm, sau này có con gái nhất định sẽ không gả con bé cho người đàn ông như vậy.
Cái ý niệm này đột nhiên bốc lên khiến chính bản thân Đường Kỳ Sâm tự cảm thấy buồn cười, anh vậy mà lại có những lúc suy nghĩ xa vời như thế.
Ôn Dĩ Ninh xách thuốc về, đầy một chiếc túi lớn, trên mặt cô lộ ra vẻ ưu lo, nhìn về phía lão Trần. Lão Trần đoán được suy nghĩ của cô, cười nói: "Đừng lo, nhìn thì nhiều vậy thôi chứ đều là thuốc bổ bồi dưỡng sức khỏe, liều lượng cho cả một đợt trị liệu, mỗi ngày uống thuốc một lần. Cô qua đây đi, tôi nói cho cô một lượt."
Ôn Dĩ Ninh nghe chăm chú, có vài chỗ không hiểu còn hỏi lại lão Trần. Tấm lòng của một người phụ nữ với người đàn ông của mình hoàn toàn có thể cảm nhận được từ những chi tiết nhỏ như vậy. Lão Trần có trái tim nhân ái của người thầy thuốc, đã chứng kiến vô số những trường hợp đấu tranh giữa ranh giới sinh tử, đối với tình thân và tình yêu trên đời cũng có cảm ngộ của riêng mình.
Từ phòng khám đi ra, lại từ trong thang máy đi ra đại sảnh, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên kéo kéo ống tay áo của Đường Kỳ Sâm.
"Hả?" Anh nghiêng đầu.
Ôn Dĩ Ninh hơi căng thẳng nhìn xung quanh, vịn cánh tay anh, hơi ngẩng đầu: "Tranh thủ bây giờ không có ai, em muốn hôn anh."
Đường Kỳ Sâm nhấc đuôi mắt, như cười mà không cười nhìn cô.
Ánh mắt của anh thâm thúy mê người, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cũng không phối hợp. Dáng đứng thẳng tắp, không chịu đưa mặt tới.
Ôn Dĩ Ninh nóng nảy bấm bấm tay anh, sau đó kiễng chân gọi, "Lão bản, lão bản, lão bản ~~"
Đường Kỳ Sâm nhịn cười, vừa muốn cúi đầu để cô toại nguyện thì có mấy người đi tới, trong đại sảnh cũng dần có nhiều người lên, vừa nói vừa cười. Ôn Dĩ Ninh quẫn bách đứng về chỗ, cái đầu nhỏ ngẩng lên cũng chầm chậm cúi xuống, có vài lọn tóc rũ xuống, nhu thuận che đi một phần trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Đường Kỳ Sâm lạnh giọng a một tiếng: "Xung quanh vắng lặng không người liền muốn hôn tôi, có người lại không hôn nữa rồi?
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, ném cho anh một nụ cười giảo hoạt.
Đường Kỳ Sâm không nói nữa, dắt tay cô đi ra khỏi đại sảnh, đi xuống bậc thang rồi ra đến đầu đường. Ôn Dĩ Ninh còn đang không hiểu ra làm sao nhìn anh, "Anh không lấy xe à? Xe vẫn còn ở ------- a"
Lời còn chưa dứt, Đường Kỳ Sâm đã đỡ lấy gáy cô, dùng sức kéo người ôm vào ngực, cánh môi ấm nóng trong tích tắc hạ xuống.
Đây không phải môi chạm môi bình thường.
Mà là một nụ hôn sâu, ướt át mãnh liệt.
Người đi đường qua lại tấp nập, liên tục ngoảnh đầu đánh giá, sau đó lại vội vã bước qua bọn họ.
Nụ hôn này Đường Kỳ Sâm không hề qua loa chút nào, cánh tay ôm cô thật chặt, cuối cùng nói: "Em không dám, tôi dám. Người qua đường đông đến đâu tôi cũng phải hôn em."
Toàn bộ áp lực và bực bội phiền muộn trong suốt khoảng thời gian qua tại thời khắc này đều hóa thành lời cam kết vững chắc. Phát tiết cũng được, tự mình ám chỉ cũng được, đều là những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng anh. Núi cao biển sâu, liệt diễm băng tuyết, đi một quãng đường dài đến điểm dừng cuối cùng, muốn gặp, muốn thấy, mong được thấy, vẫn chỉ có cô nhóc này.
Đường Kỳ Sâm ôm cô, lồng ngực áp lên nhau, nhịp tim hòa làm một, thình thịch thình thịch, giống như hồi âm của số mệnh đã được định sẵn.
Sau đó điện thoại trong túi áo vang lên, lão Trần gọi tới, trong lời nói còn mang theo trêu chọc: "Đường lão bản cậu thay đổi thật rồi, lên cơn có thể chú ý một chút ảnh hưởng đến xung quanh không hả? Phòng khám bệnh này của tôi còn muốn kinh doanh đấy."
Đường Kỳ Sâm bằng phẳng đáp: "Vậy cậu đóng cửa đi."
Lão Trần ở đầu bên kia nói thêm vài câu, khóe mắt Đường Kỳ Sâm cong cong, trong mắt đều là ánh sáng của hạnh phúc.
Ôn Dĩ Ninh lần này chỉ quay lại đây lấy giấy tờ, Giang Liên Tuyết còn đang ở nhà chờ cô, không thể bị lỡ thời gian, phiếu vế cũng đã đặt chuyến chiều nay. Đường Kỳ Sâm bận rộn công việc, đưa cô về đến nhà rồi lập tức rời đi. Ôn Dĩ Ninh tìm được đồ, cũng không dư dả thời gian nhiều, chuẩn bị gọi xe ra ga tàu.
Đúng lúc cô định mở ứng dụng đặt xe thì một cú điện thoại gọi tới, là số điện thoại lạ.
Ôn Dĩ Ninh chuyển nghe, giọng nói ở đầu bên kia có chút quen thuộc, cũng bình tĩnh vô cùng: "Ôn tiểu thư, bây giờ tôi có thể gặp cô không?"
***
Bát Bát: Chương phúc lợi đặc biệt thay lời cám ơn Thy Truong tỷ tỷ đã gửi xiền ủng hộ Bát dịch truyện. Hơi muộn một chút nhưng vẫn hi vọng tỷ sẽ thích ^^~
P/s: Mọi người nghỉ lễ vui vẻ không? Bát đi mấy ngày mà về mất tiếng luôn, già cả rồi kkk
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngày hôm sau, Giang Liên Tuyết đã dậy mà Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa rời giường.
Bà đến cả cửa cũng không gõ, đẩy cửa liền ồn ào: "Cũng học được cái thói ngủ nướng ở đâu ra, mười một giờ rồi đấy. Vẫn không chịu dậy? Buổi trưa mẹ qua nhà hàng xóm ăn cơm, mặc kệ con đó."
Ôn Dĩ Ninh đắp chăn kín mít, đầu cũng lọt thỏm bên trong không nhúc nhích.
"Ôn Dĩ Ninh kia, có nghe thấy mẹ nói gì không đấy hả? Gọi con đó!" Giang Liên Tuyết dần mất kiên nhẫn, đi về phía cô muốn hất chăn. Nhưng đến gần mới phát hiện bất thường, nửa khuôn mặt của Ôn Dĩ Ninh lộ ra ngoài, trên mí mắt sưng đỏ.
Giang Liên Tuyết áp mu bàn tay lên trán cô, giật nảy mình, "Ôn Dĩ Ninh con bị sốt choáng váng rồi à, nóng như vậy không biết gọi người hả! Nóng đến mức có thể mang trứng gà ra luộc rồi!"
Ôn Dĩ Ninh mơ màng mở mắt ra, trước mắt mờ mịt, hơi thở nặng nề: "Gọi rồi, nhưng mẹ ngủ như heo ấy."
Giang Liên Tuyết tức giận nói: "Không biết gọi thêm mấy lần nữa hả? Đứng dậy được không? Mau, đến bệnh viện, không đi nhanh là viêm màng não thật đấy!"
Mí mắt nặng trĩu, ý thức của Ôn Dĩ Ninh mơ mơ hồ hồ, bắt đầu không nghe thấy giọng nói của Giang Liên Tuyết ở bên tai nữa rồi.
Đến khi tỉnh lại, nhận ra bản thân đã ở trong bệnh viện, trên tay cắm kim truyền, ngón tay còn kẹp máy theo dõi.
"Tỉnh rồi à?" Lý Tiểu Lượng đi tới, thở phào nhẹ nhõm, "Tớ đi gọi bác sĩ."
Bác sĩ cặp nhiệt độ cho cô, sau khi xác định cô đã hạ sốt lại treo thêm hai bình thuốc, dặn dò người thân phải chú ý. Lý Tiểu Lượng chăm chú nghe, lại hỏi kết quả kiểm tra, sau khi biết được không có chuyện gì mới hoàn toàn yên tâm. Anh ta ngồi xuống bên mép giường, nói với cô: "Cậu sốt ghê thật, gọi thế nào cũng không dậy, dọa dì Giang một phen khiếp vía."
Ôn Dĩ Ninh cực kỳ yếu ớt nói, "Cảm ơn nhé, thầy giáo Tiểu Lượng."
"Cảm ơn cái gì chứ, không cần." Lý Tiểu Lượng nói: "Tớ để dì Giang về hầm chút cháo cho cậu rồi, mấy ngày này cậu ăn thanh đạm một chút."
Ôn Dĩ Ninh ừm một tiếng, lại nói: "Cảm ơn nhé."
Giang Liên Tuyết không biết, nhưng Lý Tiểu Lượng biết rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, con búp bê kia quá đáng sợ, hơn nữa đã đâm trúng chỗ đau của Ôn Dĩ Ninh, cơn sốt này của cô quá nửa là bị dọa mà ra. Năm đó em gái cô từ tầng sáu cao vút nhảy xuống, chết tươi ngay cách Ôn Dĩ Ninh hai mét. Ôn Dĩ Ninh trước sau không thể đi ra, thậm chí còn phải tiếp nhận mấy lần tâm lý trị liệu, sau đó rời khỏi tỉnh H để đến Thượng Hải, thay đổi hoàn cảnh rốt cuộc mới có thể sinh sống bình thường.
Nửa năm này bận rộn công việc nên tần suất gặp ác mộng cũng ít đi, nhưng chất lượng giấc ngủ của cô từ đó trở đi vô cùng kém, nửa đêm tỉnh dậy tim muốn nhảy lên cuống họng, người cũng giống như được vớt từ trong thùng nước ra, quần áo ngủ đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lý Tiểu Lượng nhìn cô mấy lần, sau một hồi do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng.
Anh ta nói: "Những chuyện trên mạng kia tớ đều thấy cả rồi."
Sắc mặt của Ôn Dĩ Ninh bởi vì cơn sốt mà đặc biệt trắng, cô hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng chưa từng thấy Lý Tiểu Lượng lướt xem tin tức hay đọc weibo gì cả. Nhưng cô cũng không nói gì, phía Trần Táp dù quan hệ xã hội có nhanh hơn bao nhiêu cũng không thể đọ lại tốc độ truyền bá của Internet.
Ôn Dĩ Ninh thản nhiên nói: "Thông tin trên đó nửa thật nửa giả thôi."
Ánh mắt Lý Tiểu Lượng có chút cô đơn, lại thấp thoáng không cam lòng, trong nụ cười có mấy phần chưa từ bỏ, "Cậu và anh ta là thật."
Ôn Dĩ Ninh thừa nhận: "Ừ, đến với nhau rồi."
Lý Tiểu Lượng cũng rất bình tĩnh, cúi thấp đầu, khóe miệng kéo kéo, rốt cuộc xé ra được một nụ cười mỉm dối lòng, "Thật nhanh, lần trước tớ và anh ta vật tay, anh ta hẳn là còn chưa theo đuổi cậu."
Ôn Dĩ Ninh có thể nhìn ra thầy giáo Tiểu Lượng đang miễn cưỡng vui cười, người đàn ông cao ráo đẹp trai, khí chất như ánh mặt trời ấm áp bây giờ lại như một cậu học sinh lớn. Lông mày rậm con mắt thanh tú, cũng không giỏi che giấu tâm tình, mất mát và tiếc nuối đều viết hết trên mặt.
Cô nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.
"Cậu đừng có nhìn tớ thế, cứ như tớ là kẻ thất tình không bằng." Lý Tiểu Lượng ổn định lại tâm tình, hít sâu một hơi. Kỳ thực kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu từ lâu của anh ta, cũng đã có một thời gian dài chuẩn bị trong lòng, kể ra thì cũng không quá khó để vượt qua. Anh ta nói: "Cậu vui vẻ là được, một cô gái nhỏ ở bên ngoài không dễ dàng, cũng nên có người nâng niu chăm sóc."
Bốn chữ nâng niu chăm sóc này vừa thốt ra khỏi miệng, anh ta và Ôn Dĩ Ninh đều rơi vào trầm mặc.
Tình cảnh trước mắt này, hiển nhiên là không được chăm sóc tốt.
Lý Tiểu Lượng bừng tỉnh, do dự nhíu mày, sau đó khẳng định nói: "Gói chuyển phát nhanh ngày hôm qua là của một fan não tàn gửi."
Mi mắt Ôn Dĩ Ninh giật giật, "Có thể."
"Đã có cái năng lực bóc trần thông tin cá nhân của cậu thì muốn điều tra địa chỉ quê nhà cũng không phải không thể. Lũ não tàn này muốn làm cái gì đây! Có hiểu đây là phạm pháp không vậy! Còn cả cái cô minh tinh kia nữa, con mẹ nó, uổng công trước đây tớ còn ra rạp mua vé xem phim của cô ta. Thật không biết xấu hổ, lỡ tay ấn thích? Lỡ tay mẹ cô ta ấy!"
Tính tình của Lý Tiểu Lượng rất tốt, lại luôn bao che khuyết điểm cho người mình, một bụng lửa giận nhanh chóng thổi bùng lên.
Ôn Dĩ Ninh cười nhợt nhạt, tự mình lại cảm thấy đặc biệt bình tĩnh.
Lý Tiểu Lượng nhìn thấy nụ cười này, trong mắt nhanh chóng mang theo mấy phần bất đắc dĩ và dịu lại, khuôn mặt vửa rồi vì tức giận mà đỏ lên cũng được thổi đi hơn nửa. Trong lòng bỗng nhiên chua xót, Lý Tiểu Lượng đột nhiên cố chấp mà nặng nề nói: "Ninh nhi, anh ta không tốt với cậu."
Ôn Dĩ Ninh nói: "Anh ấy rất tốt với mình."
"Nếu anh ta thật sự tốt với cậu thì sẽ không khiến cậu phải chịu nhiều dằn vặt như thế, cũng sẽ không đưa cậu vào tâm bão. Đây là cuộc sống của anh ta, không phải của cậu. Ninh nhi, cậu nói cậu vui vẻ, nhưng sau đó loại vui vẻ này sẽ ngày càng ít đi, đáng không?" Lý Tiểu Lượng đã giữ trong lòng đủ lâu, một khi mở ra lập tức như nước lũ tràn bờ đê, không thể thu lại được nữa.
"Dù cậu ở bên người đàn ông nào khác tớ cũng nhất định sẽ chúc phúc cho cậu. Nhưng người này, tớ không thuận mắt, cũng không thích. Anh ta đúng là có tiền, nhưng kẻ nhiều tiền thường lắm tật xấu, không thể làm chỗ dựa."
Ôn Dĩ Ninh mỉm cười, "Thầy giáo Tiểu Lượng lúc giáo huấn học trò cũng thật hung dữ nha."
Lý Tiểu Lượng bất đắc dĩ lườm cô một cái, chân thành nói: "Dĩ Ninh, tớ hi vọng cậu hạnh phúc."
Ôn Dĩ Ninh ung dung gật đầu, "Thầy giáo Tiểu lượng, mình sẽ cố gắng."
Cùng cô đối diện hồi lâu, Lý Tiểu Lượng rốt cuộc dời tầm mắt, cổ họng hơi căng ra, trong ánh mắt cũng có một giây thất thần, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Mấy ngày nay nếu lại có chuyển phát nhanh thì đừng nhận, gửi tin nhắn để mình đi lấy cho."
Ôn Dĩ Ninh nghĩ đến con búp bê máu chảy đầm đìa ngày hôm qua, cuống họng nổi lên cảm giác buồn nôn, ừm một tiếng, "Cảm ơn."
- ------
Đường Kỳ Sâm buổi sáng truyền nước ở chỗ lão Trần, lão Trần sợ anh không đến nữa, trước khi thả cho về còn đặc biệt trầm mặt uy hiếp sẽ gọi điện báo về nhà anh. Nữ quyến ở nhà đối với anh đặc biệt bận tâm, một khi biết anh sinh bệnh khẳng định sẽ không còn tháng ngày yên ổn. Với tính cách của mẹ anh, lo liệu việc nhà nhiều năm, rất quyết đoán. Bà nhất định sẽ cho bảo mẫu đi sắc mấy thang thuốc, sau đó mang theo bác sĩ gia đình, đoàn quân vô cùng khí thế cứ như vậy thẳng tiến đến văn phòng của anh ở Á Hối, sau đó lại ngồi canh anh uống cạn bát thuốc mới đi.
Nói thật là Đường Kỳ Sâm có chút sợ hãi quy củ trong nhà, không có gì khác, chỉ là ghét phiền phức.
Anh đồng ý với lão Trần, trong ba ngày này nhất định sẽ đúng giờ đến truyền nước.
Trở lại tập đoàn, Kha Lễ cầm chồng văn kiện cần ký tên gõ cửa đi vào, sau đó mở ra 1 quyển đặt trên bàn của anh, "Công trình hợp tác với nhóm kỹ thuật từ Minh Diệu đã xác định được phương án. Đây là chi tiết quy tắc điều chỉnh lương bổng của tháng này. Còn có báo cáo các khoản chi tiêu và chi phí thăm hỏi đi lại. Cái cuối cùng này là tình hình điều động nhân viên bắt đầu từ tháng sau của phòng nhân sự."
Kha Lễ báo cáo ngắn gọn từng cái một, anh ta đã đọc qua một lượt, hiện tại đem những trọng điểm và nội dung khái quát nói cho Đường Kỳ Sâm. Mấy thủ tục đơn giản theo lệ thường Đường Kỳ Sâm trực tiếp ký tên, phương án cho hạng mục hợp tác với Minh Diệu anh mới dừng lại, thả chậm tốc độ đọc cẩn thận một lượt, "Kỹ sư trưởng Lâm nói thế nào?"
"Kỹ sư trưởng Lâm giam gia các bước thiết kế cụ thể, chủ yếu phụ trách khối truyền tin, ông ấy nói Minh Diệu rất chuyên nghiệp, rất nhiều số liệu thí nghiệm đều được phân tích vô cùng chuẩn xác tỉ mỉ." Kha Lễ khách quan nói: "Đường Diệu rất coi trọng hạng mục này, phương án này cũng là cậu ta tự mình làm."
Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên hiểu rõ. Tuy anh không quá yêu thích cái tính bề ngoài mềm mỏng trong lòng nham hiểm của Đường Diệu, nhưng từ năng lực đến nghiệp vụ đều không có gì để chê trách. Đường Diệu ở phố Wall của Mỹ tay trắng lập nghiệp, hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, có thể đưa Minh Diệu lớn mạnh thành quy mô như bây giờ, năng lực của anh ta là không thể nghi ngờ.
"Còn có, Trần Táp muốn hỏi ý của ngài, phía Dĩ Ninh có cần sắp xếp gì không?" Kha Lễ đóng lại mấy tập tin đã được anh ký tên, đặt gọn sang một bên.
Đường Kỳ Sâm nói: "Nói lại với Trần Táp, để cho Dĩ Ninh nghỉ ngơi thêm mấy ngày, tạm thời không sắp xếp công việc cho cô ấy."
Kha Lễ; "Ngài định cho cô ấy nghỉ dài hạn?"
Đường Kỳ Sâm không trực tiếp trả lời, mà nói: "Gần đây không yên ổn."
Kha Lễ nghe hiểu, Đường Kỳ Sâm đây là cố gắng muốn Ôn Dĩ Ninh tránh khỏi thị phi. Không khó đoán, trên mạng ồn ào lớn như vậy, gia đình anh cũng không thể không biết chuyện. Tuần trước Đường Kỳ Sâm từ châu Âu trở về, vốn nghĩ anh về thẳng Đường gia, thế nhưng Cảnh An Dương cả một ngày không gọi được cho anh, thậm chí còn gọi sang cho cả Kha Lễ. Khi đó Kha Lễ cũng đã mơ hồ cảm thấy không đúng, Cảnh phu nhân luôn đặt thể diện lên hàng đầu, quy củ của Đường gia cũng là tấm cửa có mắt, tuy Đường Kỳ Sâm từ khi còn trẻ đã ra nước ngoài, nhưng nguyên quán của Đường gia ở Hồng Kông, gia phong luôn mang theo nét truyền thống. Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ cẩn thận, đối với ba mẹ trưởng bối cử chỉ hữu lễ, có cực ít thời điểm không nghe máy của Cảnh An Dương.
Lúc anh đến văn phòng Kha Lễ đã chú ý thấy trên mu bàn tay trái của Đường Kỳ Sâm dán một cục bông nhỏ, là anh từ chỗ lão Trần truyền xong nước quên bỏ đi. Nhận ra ánh mắt của Kha Lễ, Đường Kỳ Sâm rũ mi mắt, tùy tiện giật cục bông xuống, ngón tay day huyệt thái dương căng phồng rồi nói: "Tiệc tối nay sắp xếp ở đâu?"
"Nhà hàng Thượng Hải." Kha Lễ nói: "Âu phục và cà vạt của ngài tôi đã nói lão Dư đã đến cửa hàng lấy, cuộc họp chiều nay tổ chức lúc ba giờ, buổi trưa ngài có thể tranh thủ nghỉ ngơi thêm một chút."
Buổi tối Đường Kỳ Sâm phải tham gia một bữa tiệc xã giao, là loại tụ hội cỡ nhỏ của riêng vòng thương nhân, phần lớn là lợi ích liên quan đến công ty của chính mình. Loại hoạt động như thế này sẽ không thể tránh khỏi, Kha Lễ cùng anh đi dự tiệc. Đường Kỳ Sâm từ lúc ngồi trên xe trạng thái đã không tốt cho lắm, nhưng vừa xuống xe, trên mặt đã treo tươi cười sáng láng, sinh khí tràn trề. Anh và mọi người trò chuyện vui vẻ, cụng chén cạn ly, không nhìn ra một chút mệt mỏi chán chường.
Dưới ánh đèn rực rỡ, áo mũ chỉnh tề, khắp nơi đều là bậc anh tuấn kiệt xuất.
Nếu không quá cần thiết, Đường Kỳ Sâm từ trước đến giờ đều không tiếp rượu, Kha Lễ thay anh nâng ly theo sát phía sau.
"Đường tổng, An đổng." Kha Lễ bỗng nhỏ giọng nhắc nhở, "Bên phải phía trước ngài."
Đường Kỳ Sâm nhìn sang, An Minh Dương đứng cách anh mấy mét, đang vui vẻ nói chuyện với người bên cạnh.
"Đưa ly rượu cho tôi." Đường Kỳ Sâm cầm ly rượu vang trong tay Kha Lễ, thong dong đi về phía trước, "Bác An, đã lâu không gặp."
An Minh Dương cười hiền hòa, "Kỳ Sâm đấy à, đúng là đã lâu không gặp."
Đường Kỳ Sâm cụng ly với ông ấy, sau đó chủ động uống hết ly rượu của mình, nói: "Ngày đó nghe Tây Bình nói ngài mới mua được bộ đánh golf mới, ngày khác để cháu cùng đi với ngài?"
An Minh Dương cười vang, "Cũng chỉ là một lão già rảnh rỗi, không thể làm lãng phí thời gian của mấy người trẻ tuổi được."
Đến cả Kha Lễ cũng nghe được trong lời nói mang theo thâm ý.
Khuôn mặt Đường Kỳ Sâm không đổi sắc, cung kính nói: "Bác An nói quá lời rồi."
"Kỳ Sâm à, An An nhà bác đúng là đôi khi có chút đanh đá tùy hứng, nhưng đứa con gái nhỏ này của bác ấy mà, đối với con không hề hai lòng. Con người của con bác An cũng biết rõ, bác vẫn rất yêu quý con, thậm chí còn không dưới một lần đề cập với ông nội con cho quan hệ hai đứa tiến thêm một bước." An Minh Dương tuy khoác trên mình phong thái của người làm lãnh đạo nhiều năm nhưng cũng không hề mất đi khí phách thương nhân, mỗi lời nói ra đúng mực vừa vặn, nghiêm nghị và chặt chẽ trong từng câu chữ, cuối cùng lại đưa vấn đề trở về An Lam, "An An nhà bác đúng là có khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng nhiều lắm, ha, đúng không Kỳ Sâm?"
Ý tứ, cũng không phải không là cậu thì không được.
Đường Kỳ Sâm dĩ nhiên không thể không tiếp lời khen ngợi, an ủi vỗ về mụn nhọt trong lòng lão nhân gia.
An Minh Dương là nhân vật chủ chốt của chuỗi sản nghiệp trong nước, người này phi thường có khí phách, có cá tính nhưng cũng có tật xấu, xuất thân bạc tỉ, chịu không nổi dù là một chút thiệt thòi. Cuối cùng ông ta nghênh ngang rời đi, Đường Kỳ Sâm xoay người, sắc mặt tối tăm u ám, đến Kha Lễ cũng không dám chọc vào, chỉ đứng một bên chu đáo rót cho anh cốc nước lọc.
Tiệc tan, Đường lão gia tử lại gọi đến, nói Đường Kỳ Sâm đêm nay về nhà.
Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ cùng về, đêm thu sương xuống, mấy tàu lá chuối đều phủ lên một tầng hơi nước mỏng.
Đường lão gia tử trong thư phòng, gọi anh lên đó.
Bình thường những thời điểm như thế này Kha Lễ đều sẽ tránh đi. Nhưng đêm nay lão gia tử mang theo vẻ mặt nghiêm túc liếc anh ta một cái, giọng nói vang dội: "Kha Lễ, cậu cũng lên đây."
Cảnh An Dương vội thấp giọng dặn dò Đường Kỳ Sâm: "Ông nội hôm nay tức giận, nói cái gì con cũng đừng tranh luận, có nghe không hả!"
Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu sang, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu.
"Sáng nay ông nội con và bác An chạm mặt nhau, đoán chừng đã phải nghe không ít lời lẽ chói tai, An Minh Dương kia thật sự không khác gì phường trộm cướp, hùng hổ dọa người." trong lời nói của Cảnh An Dương không giấu được bất mãn và oán giận. Tuy nói đạo lý không ở thanh cao(*), nhưng bà cảm thấy trong chuyện của An Lam đúng là Đường Kỳ Sâm làm quá quyết tuyệt rồi.
(*) chỉ cần nói có lý, dù là nói lớn hay nói nhỏ cũng không liên quan
"Ông nội con cũng là không chịu được tức giận, ngọn lửa này nhất định phải phát lên người con. Đáng đời con lắm." Cảnh An Dương tức tối phiền muộn, không tránh được vẫn còn oán giận đối với Đường Kỳ Sâm.
Đúng như dự đoán, Đường Thư Vanh trong thư phòng phát hỏa một trận, đến cả Kha Lễ cũng không thoát khỏi liên lụy. Ông nói Kha Lễ thân là thư ký chủ chốt nhất bên người CEO của Á Hối lại không tận chức, không hoàn thành trọng trách được giao phó, không có lòng khuyên can thượng cấp, thật sự quá thất trách.
Kha Lễ cúi thấp đầu, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ chân thành tiếp thu.
Đường Kỳ Sâm đứng đó thì càng không cần nói, Đường Thư Vanh đối với anh từ nhỏ đã quản giáo chặt chẽ, nổi giận lên càng không phân biệt nặng nhẹ, đến cả người giúp việc dưới lầu cũng có thể nghe thấy. Đường Thư Vanh mắng một trận đã đời, cuối cùng nói với Đường Kỳ Sâm: "Con thân là trưởng tử trưởng tôn, thân là người đứng đầu tập đoàn lại làm việc tùy hứng không nghĩ trước nghĩ sau. Con làm ta quá thất vọng rồi."
Lời này quá nặng nề, đến cả Kha Lễ đứng đó cũng có chút không đành lòng. Nhiều lần muốn đứng ra giải thích cho Đường Kỳ Sâm, nhưng đều bị ánh mắt của anh ép cho lùi về.
Lão gia tử rốt cuộc để bọn họ ra ngoài, từ thư phòng xuống đến lầu, Cảnh An Dương vẫn lo lắng đừng chờ dưới đại sảnh không nhịn được lo lắng mà càm ràm, "Ông nội cũng vì muốn tốt cho con, là vì tương lai phát triển của tập đoàn thôi. Chúng ta cũng không phải bậc gia trưởng không có tư tưởng tiến bộ, nhưng mà Kỳ Sâm à, tự con cũng phải biết chừng mực, còn phải nghĩ cho đại cục. Đã không còn nhỏ rồi, sang năm 36 tuổi, con không thể giống như những thanh niên tùy tiện lỗ mãng kia."
Cảnh An Dương thấy sắc mặt của con trai mình hơi đổi, liền thức thời dừng lại, cuối cùng vẫn không nhịn được đem toàn bộ bất mãn và oán niệm chuyển sang người Ôn Dĩ Ninh, lạnh giọng nói: "Nếu là gia đình tử tế dạy dỗ ra con gái thì cũng phải biết rõ đạo lý mới phải."
Đường Kỳ Sâm trầm mặc cả một buổi tối, đột ngột ngẩng phắt đầu, ánh mắt sắc bén chiếu tới, giống như cách một khoảng không cũng có thể đả thương người. Giọng nói của anh lạnh lẽo, như là bước ra từ đêm cực hàn, "Như thế nào mới gọi là con gái nhà tử tế? Dùng lời nói độc địa hãm hại người vô tội sao? Hay phải dùng kế xích mích ly gián, không biết trắng đen phải trái? Đây chính là cô gái tốt mà mẹ nói?"
Anh không nói rõ ràng, nhưng Cảnh An Dương vừa nghe liền biết người anh nhắc đến là An Lam. Cảnh An Dương bị chặn miệng mấp máy môi mấy lần không thốt ra lời, Đường Kỳ Sâm thật sự là không chừa lại bất kỳ chỗ trống nào nói chuyện tình cảm. Mà Cảnh An Dương ăn cục tức này cũng không thể phản bác được.
Đường Kỳ Sâm trịnh trọng nói: "Dĩ Ninh rất tốt."
Nói xong cũng không ở lại thêm, dẫn theo Kha Lễ rời đi.
Cảnh An Dương sững sờ đứng đó, xoay người nhìn ngoài cửa đã không còn bóng người. Gió thu như những sợi lụa mỏng từ bên ngoài tràn vào phòng, thổi lạnh trái tim bà, cơ thể cũng như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Sau khi lên xe, Đường Kỳ Sâm nhịn cả một buổi tối lúc này mới có thể gục người thở hổn hển. Anh cau mày, tiếng hít thở nặng nề, từ lớp áo sơ mi sẫm màu đằng sau chiếc áo khoác có thể thấy được ngực anh phập phồng lên xuống, tần suất gấp gáp. Hơi thở dần trở lại vững vàng, Đường Kỳ Sâm mới bình tĩnh lại, khàn giọng nói với Kha Lễ: "Liên lụy đến cậu rồi."
Kha Lễ vội đáp: "Đưởng tổng, tôi không sao, nhưng ngài phải chú ý thân thể. Phu nhân và lão gia tử không hiểu rõ tình hình, Đường gia và An gia lại có giao hảo từ lâu, về tình về lý đều sẽ có thiên vị. Bọn họ chưa từng được gặp Dĩ Ninh, dĩ nhiên sẽ có cái nhìn phiến diện. Ngài đừng quá nôn nóng, từ từ giải quyết."
Khí áp quanh thân Đường Kỳ Sâm cực kỳ thấp, khuôn mặt đanh lại, không rõ tâm tình.
Kha Lễ không dám nói nữa, cảm thấy dù có nói thêm bao nhiêu lời cũng vô dụng.
Mấy phút sau, Đường Kỳ Sâm nặng nề thở ra một hơi, "Lái xe."
Trở về nhà, trước khi anh xuống xe Kha Lễ vẫn không yên tâm nói: "Lão Trần gọi điện nhưng ngài không nhận nên gọi qua cho tôi. Đường tổng, bệnh dạ dày của ngài lại tái phát rồi đúng không?"
Đường Kỳ Sâm bình thản trả lời, "Cậu nói lại với cậu ta, tôi vẫn nhớ đến truyền nước."
Lão Trần đúng là vì chuyện này muốn gọi điện nhắc nhở. Kha Lễ nhìn anh mệt mỏi ủ rũ, không nói nhiều nữa, "Được, vậy ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm tỉnh dậy từ sớm, mỗi lần trước khi đi ngủ anh đều đóng chặt cửa sổ. Rèm cửa sổ chắn lại ánh sáng từ bên ngoài, căn phòng tối om, anh dụi mắt, ngờ ngợ nghe được động tĩnh từ bên ngoài. Đường Kỳ Sâm mở cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài, đột nhiên sửng sốt.
Trên ghế sô pha vắt một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt, một cái túi xách nhỏ đặt trên ghế sô pha. Bàn ăn xếp mấy bát cháo nhỏ nóng hổi, trong phòng bếp, một bóng lưng nhỏ nhắn đang bận rộn tay chân. Ôn Dĩ Ninh buộc tóc lên cao, tâm tình có vẻ không tệ lắm đang nhẩm hát một bài nào đó, vừa hát vừa chiên trứng.
Dưới ánh nắng ban mai của sớm thu tháng mười, phảng phất còn có gió nhè nhẹ.
Đường Kỳ Sâm dựa người bên khung cửa si ngốc nhìn vào nhà bếp, thật giống như đang thưởng thức bộ phim điện ảnh, mà khung cảnh trong đó chính là một màn ôn nhu ấm áp nhất của bộ phim.
Cõi lòng thanh tịnh, trong khoảnh khắc khiến người ta sinh ra ảo giác thế giới này vốn lẽ không nên có thứ gì gọi là vực sâu vạn trượng, cái gì là bụi trần muộn phiền.
Trái tim Đường Kỳ Sâm nóng lên, cũng không nỡ lòng đi quấy rối khung cảnh đẹp đẽ trước mắt.
"A, anh dậy rồi hả?" Ôn Dĩ Ninh quay đầu nhìn thấy người, khóe miệng lập tức tràn ra ý cười, "Chào buổi sáng lão bản!"
Đường Kỳ Sâm thay đổi sắc mặt, bất ngờ hỏi, "Vì sao em lại về đây?"
Ôn Dĩ Ninh nói: "Tối qua đã về đến Thượng Hải."
"Vì sao không nói với tôi?" Đường Kỳ Sâm cau mày, vừa mới tỉnh ngủ nên dáng vẻ có chút lười biếng. Anh đi tới, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu dụi dụi trên hõm cổ cô, "Tôi đến đón em."
"Em ngồi chuyến tàu cuối cùng của ngày, đến Thượng Hải cũng đã gần mười giờ." Ôn Dĩ Ninh thành thục quấy trứng gà, đôi đũa chạm vào bát phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai, "Rảnh rỗi nên dậy sớm qua đây làm bữa sáng cho anh."
Đường Kỳ Sâm nhìn trong bát, chóp mũi trong hõm cổ của cô chôn càng sâu hơn, buồn bực kháng nghị: "Thật tanh."
"Sẽ không, cho thêm vào một chút hạt tiêu trắng là hết." Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu cọ vào má anh một cái, "Mau đi rửa mặt, tranh thủ ăn lúc còn nóng."
Chờ Đường Kỳ Sâm rửa mặt xong đi ra, Ôn Dĩ Ninh đã bày biện xong xuôi, đang dựa vào mép bàn nói chuyện điện thoại. "Mẹ phải đọc hợp đồng cẩn thận đó, số điện thoại của công ty dọn nhà dán ngay trên tường, có gì gọi cho con, được, con biết rồi, con sẽ về sớm."
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống, chờ cô kết thúc trò chuyện mới hỏi: "Ở nhà bận không?"
"Mẹ em đang xem ngày đẹp dọn nhà nên có chút bận. Giấy tờ của em đều để ở phòng trọ, bên kia đăng ký cần phải dùng nên em quay lại đây lấy, thuận tiện sang nhìn anh một cái." Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, mắt sáng như sao, "Có phải rất cảm động không?"
Đường Kỳ Sâm cười, "Không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà ăn cơm Niệm Niệm nấu."
Ôn Dĩ Ninh vui vẻ không thôi, "Vậy anh về hưu đi, em nuôi anh."
Ý cười trên môi Đường Kỳ Sâm càng sâu, thở dài nói: "Không nghĩ tới ở cái tuổi này rồi mà vẫn được hưởng đãi ngộ như mấy tên tiểu bạch kiểm."
Ôn Dĩ Ninh cười toe, gắp một miếng trứng gà rồi vươn tay về phía đối diện, đút vào miệng Đường Kỳ Sâm, "Ăn đi, Đường trưởng lão."
Buổi sáng Đường Kỳ Sâm đưa cô đến chỗ lão Trần, lão Trần thuận tiện kê đơn thuốc cho anh. Ôn Dĩ Ninh vẫn nhớ vị bác sĩ Trần này, nhưng lần này gặp mặt thân phận đúng là đã không có chút khác. Ôn Dĩ Ninh hơi ngại ngùng, lúc ánh mắt của lão Trần đưa tới còn hơi đỏ mặt.
Sau đó đi theo y tá lấy thuốc.
Lão Trần nâng mắt, nhấc mày nói vơi Đường Kỳ Sâm, "Đối với cậu rất để tâm."
Đường Kỳ Sâm cực kỳ hưởng thụ câu nói này, giữa hai hàng lông mày không thể giấu đi nét ôn hòa nồng đậm, "Cô ấy rất tốt với tôi."
"Xác định rồi?"
"Ừ."
"Chúc mừng, không dễ dàng gì." Lão Trần nói: "Vậy có phải bây giờ tôi đã có thể bàn giao với người nhà, đốc thúc cậu cẩn thận chăm sóc cái dạ dày của mình rồi không?"
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh đáp, "Không cần."
Lão Trần là người nghiêm túc cẩn thận, mỗi lần phát bệnh nghề nghiệp đều sẽ hướng về phương diện nghiêm trọng của vấn đề rồi nói không ngừng. Đường Kỳ Sâm đã lớn đầu thế này mà vẫn bị lão Trần mắng cho một trận thê thảm thì không khỏi nghĩ thầm, sau này có con gái nhất định sẽ không gả con bé cho người đàn ông như vậy.
Cái ý niệm này đột nhiên bốc lên khiến chính bản thân Đường Kỳ Sâm tự cảm thấy buồn cười, anh vậy mà lại có những lúc suy nghĩ xa vời như thế.
Ôn Dĩ Ninh xách thuốc về, đầy một chiếc túi lớn, trên mặt cô lộ ra vẻ ưu lo, nhìn về phía lão Trần. Lão Trần đoán được suy nghĩ của cô, cười nói: "Đừng lo, nhìn thì nhiều vậy thôi chứ đều là thuốc bổ bồi dưỡng sức khỏe, liều lượng cho cả một đợt trị liệu, mỗi ngày uống thuốc một lần. Cô qua đây đi, tôi nói cho cô một lượt."
Ôn Dĩ Ninh nghe chăm chú, có vài chỗ không hiểu còn hỏi lại lão Trần. Tấm lòng của một người phụ nữ với người đàn ông của mình hoàn toàn có thể cảm nhận được từ những chi tiết nhỏ như vậy. Lão Trần có trái tim nhân ái của người thầy thuốc, đã chứng kiến vô số những trường hợp đấu tranh giữa ranh giới sinh tử, đối với tình thân và tình yêu trên đời cũng có cảm ngộ của riêng mình.
Từ phòng khám đi ra, lại từ trong thang máy đi ra đại sảnh, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên kéo kéo ống tay áo của Đường Kỳ Sâm.
"Hả?" Anh nghiêng đầu.
Ôn Dĩ Ninh hơi căng thẳng nhìn xung quanh, vịn cánh tay anh, hơi ngẩng đầu: "Tranh thủ bây giờ không có ai, em muốn hôn anh."
Đường Kỳ Sâm nhấc đuôi mắt, như cười mà không cười nhìn cô.
Ánh mắt của anh thâm thúy mê người, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cũng không phối hợp. Dáng đứng thẳng tắp, không chịu đưa mặt tới.
Ôn Dĩ Ninh nóng nảy bấm bấm tay anh, sau đó kiễng chân gọi, "Lão bản, lão bản, lão bản ~~"
Đường Kỳ Sâm nhịn cười, vừa muốn cúi đầu để cô toại nguyện thì có mấy người đi tới, trong đại sảnh cũng dần có nhiều người lên, vừa nói vừa cười. Ôn Dĩ Ninh quẫn bách đứng về chỗ, cái đầu nhỏ ngẩng lên cũng chầm chậm cúi xuống, có vài lọn tóc rũ xuống, nhu thuận che đi một phần trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Đường Kỳ Sâm lạnh giọng a một tiếng: "Xung quanh vắng lặng không người liền muốn hôn tôi, có người lại không hôn nữa rồi?
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, ném cho anh một nụ cười giảo hoạt.
Đường Kỳ Sâm không nói nữa, dắt tay cô đi ra khỏi đại sảnh, đi xuống bậc thang rồi ra đến đầu đường. Ôn Dĩ Ninh còn đang không hiểu ra làm sao nhìn anh, "Anh không lấy xe à? Xe vẫn còn ở ------- a"
Lời còn chưa dứt, Đường Kỳ Sâm đã đỡ lấy gáy cô, dùng sức kéo người ôm vào ngực, cánh môi ấm nóng trong tích tắc hạ xuống.
Đây không phải môi chạm môi bình thường.
Mà là một nụ hôn sâu, ướt át mãnh liệt.
Người đi đường qua lại tấp nập, liên tục ngoảnh đầu đánh giá, sau đó lại vội vã bước qua bọn họ.
Nụ hôn này Đường Kỳ Sâm không hề qua loa chút nào, cánh tay ôm cô thật chặt, cuối cùng nói: "Em không dám, tôi dám. Người qua đường đông đến đâu tôi cũng phải hôn em."
Toàn bộ áp lực và bực bội phiền muộn trong suốt khoảng thời gian qua tại thời khắc này đều hóa thành lời cam kết vững chắc. Phát tiết cũng được, tự mình ám chỉ cũng được, đều là những lời chân thật nhất từ tận đáy lòng anh. Núi cao biển sâu, liệt diễm băng tuyết, đi một quãng đường dài đến điểm dừng cuối cùng, muốn gặp, muốn thấy, mong được thấy, vẫn chỉ có cô nhóc này.
Đường Kỳ Sâm ôm cô, lồng ngực áp lên nhau, nhịp tim hòa làm một, thình thịch thình thịch, giống như hồi âm của số mệnh đã được định sẵn.
Sau đó điện thoại trong túi áo vang lên, lão Trần gọi tới, trong lời nói còn mang theo trêu chọc: "Đường lão bản cậu thay đổi thật rồi, lên cơn có thể chú ý một chút ảnh hưởng đến xung quanh không hả? Phòng khám bệnh này của tôi còn muốn kinh doanh đấy."
Đường Kỳ Sâm bằng phẳng đáp: "Vậy cậu đóng cửa đi."
Lão Trần ở đầu bên kia nói thêm vài câu, khóe mắt Đường Kỳ Sâm cong cong, trong mắt đều là ánh sáng của hạnh phúc.
Ôn Dĩ Ninh lần này chỉ quay lại đây lấy giấy tờ, Giang Liên Tuyết còn đang ở nhà chờ cô, không thể bị lỡ thời gian, phiếu vế cũng đã đặt chuyến chiều nay. Đường Kỳ Sâm bận rộn công việc, đưa cô về đến nhà rồi lập tức rời đi. Ôn Dĩ Ninh tìm được đồ, cũng không dư dả thời gian nhiều, chuẩn bị gọi xe ra ga tàu.
Đúng lúc cô định mở ứng dụng đặt xe thì một cú điện thoại gọi tới, là số điện thoại lạ.
Ôn Dĩ Ninh chuyển nghe, giọng nói ở đầu bên kia có chút quen thuộc, cũng bình tĩnh vô cùng: "Ôn tiểu thư, bây giờ tôi có thể gặp cô không?"
***
Bát Bát: Chương phúc lợi đặc biệt thay lời cám ơn Thy Truong tỷ tỷ đã gửi xiền ủng hộ Bát dịch truyện. Hơi muộn một chút nhưng vẫn hi vọng tỷ sẽ thích ^^~
P/s: Mọi người nghỉ lễ vui vẻ không? Bát đi mấy ngày mà về mất tiếng luôn, già cả rồi kkk
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook