Hẹn Anh Một Giấc Mộng
-
Chương 31
"Em bỏ chồng mình ở nhà để đi tìm người đàn ông khác sao?"
"Anh... Sao lại đến đây?"
Mẫn Nam bị bất ngờ, vô thức tránh xa anh một chút kéo dãn khoảnh cách, cô cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Tâm tình trong lòng cô hiện giờ vẫn đang rất rối loạn, không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ, ngừng bận tâm. Từng dòng hồi ức như suối chảy cuộn trào, ngọt ngào có, tổn thương cũng có. Tựa như đang lạc trong một mê cung dài vô tận, không tìm được lối ra, muốn dừng lại nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể mò mẫn mà bước đi.
Phong Triết nhíu mày, đáy lòng không hề dễ chịu chút nào. Anh cúi thấp người trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo hai vạt áo khoác lại giúp cô mặc cẩn thận. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ xoa nhẹ trách mắng: "Tại sao tay em lạnh như vậy? Không biết giữ ấm sao?"
Anh cầm tay cô đưa tới gần môi, hà hơi giúp cô sưởi ấm: "Em còn lạnh không? Đỡ hơn chút rồi chứ?"
Hành động của anh làm Mẫn Nam ngẩn người, cô bối rối muốn rút tay về nhưng không có cách nào để thoát khỏi lòng bàn tay anh, đành cam chịu không trả lời, khe khẽ gật đầu.
Phong Triết hài lòng định đút tay cô vào túi áo nhưng chợt nhớ ra áo anh đang mặc không có túi bên, anh bất giác bật cười đan chặt mười ngón tay lại với nhau.
Cậu nhân viên im lặng nhìn hai người diễn ân ái một hồi, trong lòng thầm than thở hàng nghìn lần.
Cậu ta hiện đang độc thân! Người độc thân cần được bảo tồn đấy! Biết chưa hả?
Cả ngày nhìn người ta anh anh em em, thân thân mật mật tới muốn rơi lệ. Không ai có thể hiểu được nỗi lòng của cậu sao? Cậu cũng khó chịu lắm chứ! Ân ái thì phiền về nhà, cậu ta không quan tâm!
"Tiểu thư, đây là..."
Phong Triết ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt không chút thiện ý nào, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ: "Tôi là chồng của cô ấy."
"Là chồng sao?"
"Ừ, chúng tôi đã có thể vào chưa?"
Cậu nhân viên ấp úng cười ngại ngùng: "À vâng, mời vào, mời vào."
Đợi hai người đi qua cậu nhân viên mới vỗ ngực thả lỏng cơ thể. Người đàn ông kia nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy. Rốt cuộc là cậu đã làm sai cái gì chứ? Thật đáng sợ!
Phong Triết nắm tay cô đi phía trước, Mẫn Nam không phản kháng ngoan ngoãn bước theo sau, trông giống một cái đuôi nhỏ xinh.
"Tiểu Nam, Tiểu Nam."
Nghe tiếng gọi, Mẫn Nam ngẩng đầu nhìn Mộ Dung đang vui vẻ vẫy tay với cô. Cô kéo tay anh lại: "Tới đó một chút, có được không? Tiểu Dung gọi tôi."
Phong Triết dù không bằng lòng nhưng vẫn đồng ý. Lời vợ yêu là mệnh lệnh, phải nghe theo.
Mộ Dung chạy đến muốn ôm cô nhưng bị ngăn lại. An mạnh mẽ kéo cô vào lòng tránh khỏi vòng tay đang hướng tới, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo. Vợ tôi, cô không được động vào.
"Tiểu Nam..." Mộ Dung đáng thương bị bỏ rơi ủy khuất.
Mẫn Nam cười yếu ớt, cô không có đủ sức đấu lại anh. Cô thở dài an ủi: "Tớ đang mang thai, ôm ấp cái gì chứ? Phiền lắm."
Mộ Dung không phục: "Nhưng anh ta đang ôm cậu đó thôi!"
". . ." Mẫn Nam mím môi không tiếp tục, là do cô lỡ lời nói sai rồi.
Hạ Hiên kéo tay Mộ Dung: "Anh cho em ôm cả đời."
"Ai cần anh chứ?"
"Tiểu Dung. . ."
Phong Triết không giấu nụ cười mỉa mai trên môi, nhìn thấy hắn ta thế này anh rất thoải mái. Hóa ra không phải chỉ có anh bị vợ mình tránh né, gặp người cùng hoàn cảnh như bản thân phải thấy vui vẻ chứ.
"Chúng ta ra chỗ khác nhé? Tôi dẫn em đi hái quả."
Mẫn Nam gật đầu đồng ý.
Bỏ mặc đôi vợ chồng trẻ nào đó, hai người cùng nhau đi hái táo. Cả khu vườn được chia thành những ô đất nhỏ, mỗi ô trồng một loại quả khác nhau, vô cùng đa dạng.
Mẫn Nam đứng dưới gốc cây táo lớn, dù đã kiễng chân nhưng giơ tay vẫn chưa chạm tới, cô bất đắc dĩ bỏ tay xuống. Biết thế thì đã chọn hái dâu rồi, giờ đổi ý có còn kịp không?
Phong Triết đang dựa lưng vào thân cây, chăm chú nhìn cô không rời mắt. Anh dịu dàng dỗ dành: "Hay là để tôi thuê người tới chặt cây để em hái táo nhé?"
"Đừng! Không cần đâu."
Mẫn Nam đen mặt ngăn cản suy nghĩ của anh, cô chưa muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạ lùng. Cô nhét giỏ tre vào tay anh: "Anh hái đi."
Phong Triết nghe theo bắt đầu hái táo.
"Anh đến đây làm gì vậy?" Anh không phải loại người có hứng thú với việc đi chơi, nói gì đến những nơi như thế này.
"Tìm em."
"Tại sao anh biết tôi ở đây?" Hình như lúc cô đi không hề nói với anh.
"Em còn hỏi tôi sao?" Câu hỏi đột nhiên gợi lại mục đích ban đầu anh tới đây, Phong Triết khó chịu nhíu mày lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho cô xem: "Mộ Dung nói với tôi là em đi tìm đàn ông!"
Có lẽ Mẫn Nam không ngờ tới câu trả lời này, cô vội vàng giải thích: "Do cậu nhân viên ấy không cho vào vì tôi đi một mình."
"Vậy mà em không nói tôi biết?"
"Tôi... Sợ làm phiền đến anh."
"Phiền, em đúng thật là rất phiền."
Phong Triết ôm cô vào lòng, tham lam hơi ấm trên cơ thể cô. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: "Nhưng tôi nguyện cả đời được phiền vì em."
"Anh... Sao lại đến đây?"
Mẫn Nam bị bất ngờ, vô thức tránh xa anh một chút kéo dãn khoảnh cách, cô cúi thấp đầu không dám nhìn anh.
Tâm tình trong lòng cô hiện giờ vẫn đang rất rối loạn, không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ, ngừng bận tâm. Từng dòng hồi ức như suối chảy cuộn trào, ngọt ngào có, tổn thương cũng có. Tựa như đang lạc trong một mê cung dài vô tận, không tìm được lối ra, muốn dừng lại nhưng không có cách nào khác, chỉ có thể mò mẫn mà bước đi.
Phong Triết nhíu mày, đáy lòng không hề dễ chịu chút nào. Anh cúi thấp người trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo hai vạt áo khoác lại giúp cô mặc cẩn thận. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khẽ xoa nhẹ trách mắng: "Tại sao tay em lạnh như vậy? Không biết giữ ấm sao?"
Anh cầm tay cô đưa tới gần môi, hà hơi giúp cô sưởi ấm: "Em còn lạnh không? Đỡ hơn chút rồi chứ?"
Hành động của anh làm Mẫn Nam ngẩn người, cô bối rối muốn rút tay về nhưng không có cách nào để thoát khỏi lòng bàn tay anh, đành cam chịu không trả lời, khe khẽ gật đầu.
Phong Triết hài lòng định đút tay cô vào túi áo nhưng chợt nhớ ra áo anh đang mặc không có túi bên, anh bất giác bật cười đan chặt mười ngón tay lại với nhau.
Cậu nhân viên im lặng nhìn hai người diễn ân ái một hồi, trong lòng thầm than thở hàng nghìn lần.
Cậu ta hiện đang độc thân! Người độc thân cần được bảo tồn đấy! Biết chưa hả?
Cả ngày nhìn người ta anh anh em em, thân thân mật mật tới muốn rơi lệ. Không ai có thể hiểu được nỗi lòng của cậu sao? Cậu cũng khó chịu lắm chứ! Ân ái thì phiền về nhà, cậu ta không quan tâm!
"Tiểu thư, đây là..."
Phong Triết ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt không chút thiện ý nào, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ: "Tôi là chồng của cô ấy."
"Là chồng sao?"
"Ừ, chúng tôi đã có thể vào chưa?"
Cậu nhân viên ấp úng cười ngại ngùng: "À vâng, mời vào, mời vào."
Đợi hai người đi qua cậu nhân viên mới vỗ ngực thả lỏng cơ thể. Người đàn ông kia nhìn như đang muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy. Rốt cuộc là cậu đã làm sai cái gì chứ? Thật đáng sợ!
Phong Triết nắm tay cô đi phía trước, Mẫn Nam không phản kháng ngoan ngoãn bước theo sau, trông giống một cái đuôi nhỏ xinh.
"Tiểu Nam, Tiểu Nam."
Nghe tiếng gọi, Mẫn Nam ngẩng đầu nhìn Mộ Dung đang vui vẻ vẫy tay với cô. Cô kéo tay anh lại: "Tới đó một chút, có được không? Tiểu Dung gọi tôi."
Phong Triết dù không bằng lòng nhưng vẫn đồng ý. Lời vợ yêu là mệnh lệnh, phải nghe theo.
Mộ Dung chạy đến muốn ôm cô nhưng bị ngăn lại. An mạnh mẽ kéo cô vào lòng tránh khỏi vòng tay đang hướng tới, ánh mắt sắc lạnh cảnh cáo. Vợ tôi, cô không được động vào.
"Tiểu Nam..." Mộ Dung đáng thương bị bỏ rơi ủy khuất.
Mẫn Nam cười yếu ớt, cô không có đủ sức đấu lại anh. Cô thở dài an ủi: "Tớ đang mang thai, ôm ấp cái gì chứ? Phiền lắm."
Mộ Dung không phục: "Nhưng anh ta đang ôm cậu đó thôi!"
". . ." Mẫn Nam mím môi không tiếp tục, là do cô lỡ lời nói sai rồi.
Hạ Hiên kéo tay Mộ Dung: "Anh cho em ôm cả đời."
"Ai cần anh chứ?"
"Tiểu Dung. . ."
Phong Triết không giấu nụ cười mỉa mai trên môi, nhìn thấy hắn ta thế này anh rất thoải mái. Hóa ra không phải chỉ có anh bị vợ mình tránh né, gặp người cùng hoàn cảnh như bản thân phải thấy vui vẻ chứ.
"Chúng ta ra chỗ khác nhé? Tôi dẫn em đi hái quả."
Mẫn Nam gật đầu đồng ý.
Bỏ mặc đôi vợ chồng trẻ nào đó, hai người cùng nhau đi hái táo. Cả khu vườn được chia thành những ô đất nhỏ, mỗi ô trồng một loại quả khác nhau, vô cùng đa dạng.
Mẫn Nam đứng dưới gốc cây táo lớn, dù đã kiễng chân nhưng giơ tay vẫn chưa chạm tới, cô bất đắc dĩ bỏ tay xuống. Biết thế thì đã chọn hái dâu rồi, giờ đổi ý có còn kịp không?
Phong Triết đang dựa lưng vào thân cây, chăm chú nhìn cô không rời mắt. Anh dịu dàng dỗ dành: "Hay là để tôi thuê người tới chặt cây để em hái táo nhé?"
"Đừng! Không cần đâu."
Mẫn Nam đen mặt ngăn cản suy nghĩ của anh, cô chưa muốn bị người ta nhìn bằng ánh mắt lạ lùng. Cô nhét giỏ tre vào tay anh: "Anh hái đi."
Phong Triết nghe theo bắt đầu hái táo.
"Anh đến đây làm gì vậy?" Anh không phải loại người có hứng thú với việc đi chơi, nói gì đến những nơi như thế này.
"Tìm em."
"Tại sao anh biết tôi ở đây?" Hình như lúc cô đi không hề nói với anh.
"Em còn hỏi tôi sao?" Câu hỏi đột nhiên gợi lại mục đích ban đầu anh tới đây, Phong Triết khó chịu nhíu mày lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho cô xem: "Mộ Dung nói với tôi là em đi tìm đàn ông!"
Có lẽ Mẫn Nam không ngờ tới câu trả lời này, cô vội vàng giải thích: "Do cậu nhân viên ấy không cho vào vì tôi đi một mình."
"Vậy mà em không nói tôi biết?"
"Tôi... Sợ làm phiền đến anh."
"Phiền, em đúng thật là rất phiền."
Phong Triết ôm cô vào lòng, tham lam hơi ấm trên cơ thể cô. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói: "Nhưng tôi nguyện cả đời được phiền vì em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook