Hẹn Anh Một Giấc Mộng
-
Chương 23
"Có thể hôn hôn một chút không?"
"..."
Mẫn Nam hơi nhíu mày, tự hoài nghi bản thân nghe nhầm, cô xoa nhẹ tai một chút rồi hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ."
Phong Triết thở dài nhìn cô. Lời anh nói khó nghe như vậy à? Anh đang suy nghĩ không biết nên mạnh mẽ tiến công hay chậm rãi nhử mồi đây?
Nhưng vợ yêu đã ngỏ ý như vậy, không đòi chút lợi ích xem ra hơi phí hoài tâm sức rồi.
Phong Triết ghé sát tai cô, dịu dàng nhắc lại một lần nữa: "Tôi nói, tôi muốn hôn em."
Thứ liêm sỉ gì gì đó, anh không cần!
Mẫn Nam trừng to mắt, muốn chui ra khỏi cái ôm của anh nhưng vô ích, tự động né xa anh một khoảng cách xa nhất mà cô có thể.
Nụ cười của anh rựa rỡ như hoa, nhu tình như nước. Trong ánh mắt sâu là một biển nước mênh mông và chỉ có duy nhất hình dáng của cô ở trong đó.
Mẫn Nam nhất thời bị mê hoặc, cô giơ tay muốn tát anh một cái nhưng vô ý vô thức mà dừng lại trên không trung, không xuống tay được. Cuối cùng thành ôm lấy gò má anh.
"Triết."
Phong Triết thoải mái áp mặt vào lòng bàn tay cô, khóe môi mỉm cười hình trăng khuyết, không có một chút nào là giả vờ.
Mẫn Nam che đi ánh mắt của anh. Nhìn vào đó, cô cảm thấy sợ hãi. Cái cảm xúc ngọt ngào trong giây phút này sẽ nhanh chóng tan biến, cô không muốn trầm luân để rồi chìm sâu đến khi bản thân không thể bước ra được.
Phong Triết khó chịu nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, đan chặt mười ngón tay với nhau. Giọng anh mang theo chút ủy khuất, nghe có vẻ đáng thương: "Em làm gì vậy?"
Cô cầm điện thoại trong tay, trên màn hình là một dãy số anh đã thuộc làu, rất quen thuộc. Cái tên ấy, Lâm Vũ!
Ngón tay đang chuẩn bị ấn gọi của cô chợt dừng lại, muốn hỏi ý kiến: "Anh có cần tôi gọi bác sĩ không?"
Phong Triết: "..."
Anh không bị bệnh! Anh chính là muốn hôn cô! Gọi bác sĩ cái gì chứ?
Anh dứt khoát thu điện thoại của cô lại, nghiêm khắc lắc đầu: "Không cần. Bệnh của tôi cậu ta chữa không nổi."
"Anh... Bị bệnh gì? Có nặng không?"
Mẫn Nam bất ngờ tới ngẩn người, cô chưa từng nghe Lâm Vũ hay ông bà Phong nói về việc anh bị bệnh.
"Nặng. Nếu không chữa được thì cả đời tôi sẽ phải sống trong đau khổ."
"Nặng như vậy sao..."
"Bệnh này chỉ có em là có thể chữa được cho tôi."
"Bệnh gì?"
"Bệnh tương tư."
Mẫn Nam: "..."
Hình như hôm nay cô ra ngoài quên xem phong thủy rồi!
Phong Triết vẫn không chịu buông tha cho cô, cố chấp đòi lợi ích: "Hôn một chút, em cũng không mất gì."
"Tôi..."
"Cho em hai lựa chọn. Một là em hôn tôi. Hai là tôi hôn em. Không có lựa chọn thứ ba."
Mẫn Nam đã không còn biết đâu là thực, đâu là giả nữa. Phải chăng đây chỉ là một giấc mơ?
Cô khẽ gật đầu, chắc chắc là cô đang mơ. Nếu vậy... Hôn một chút cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Mẫn Nam tự nhủ lòng mình, cô mím môi rồi bất ngờ ôm cổ anh, đặt nụ hôn lên môi anh, không mân mê chỉ đơn giản là chạm nhẹ.
Hôn xong rồi? Hôn rồi sao?
Phong Triết lưu luyến chạm lên khóe môi còn chưa kịp giữ hơi ấm của cô. Anh khẽ bật cười: "Người xưa nói, có qua có lại. Em hôn rồi thì bây giờ đến lượt tôi trả cho em."
"Không..."
Mẫn Nam còn chưa kịp từ chối thì đã bị anh dùng môi chặn lại mọi lời muốn nói.
Phong Triết không như cô, anh dịu dàng mân mê cánh môi hồng của cô. Có lẽ vì cảm thấy không đủ, anh tách môi cô ra mạnh mẽ tiến công, xâm chiếm mọi ngóc ngách lãnh thổ của cô.
Nụ hôn kết thúc, anh mặt dày nói: "Hình như bệnh của tôi giảm một chút rồi. Thuốc của em, thật sự rất tốt."
Phong Triết liếm liếm khóe môi, lại muốn ghé sát gần cô thêm một chút. Mẫn Nam ngơ ngác che miệng anh, trong lòng là một khoảng trời phức tạp.
"Anh đừng nói gì, để tôi suy nghĩ..."
Phong Triết thở dài, im lặng ôm cô mà không có bất kì hành động nào nữa.
Cả chặng đường về nhà, Mẫn Nam vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngơ ngác. Cô cảm thấy giấc mơ này càng ngày càng đi khỏi tầm kiểm soát.
Không tránh khỏi việc Phong Triết bị ông bà Phong mắng một trận nên thân nhưng anh không hề bận tâm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô mỉm cười.
Ông bà Phong nháy mắt với nhau. Mùa xuân đến rồi!
Bây giờ buổi tối bố mẹ chồng không còn đòi sống thiếu chết cố chấp ở lại nữa. Mẫn Nam như trước, tự mình đi ngủ.
Vừa tắt điện cửa phòng liền mở ra, dưới ánh sáng đèn ngủ nhàn nhạt Phong Triết bước vào đi tới bên cạnh cô.
"Vợ, đến giờ tôi phải uống thuốc rồi."
"..."
Mẫn Nam hơi nhíu mày, tự hoài nghi bản thân nghe nhầm, cô xoa nhẹ tai một chút rồi hỏi lại: "Anh nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ."
Phong Triết thở dài nhìn cô. Lời anh nói khó nghe như vậy à? Anh đang suy nghĩ không biết nên mạnh mẽ tiến công hay chậm rãi nhử mồi đây?
Nhưng vợ yêu đã ngỏ ý như vậy, không đòi chút lợi ích xem ra hơi phí hoài tâm sức rồi.
Phong Triết ghé sát tai cô, dịu dàng nhắc lại một lần nữa: "Tôi nói, tôi muốn hôn em."
Thứ liêm sỉ gì gì đó, anh không cần!
Mẫn Nam trừng to mắt, muốn chui ra khỏi cái ôm của anh nhưng vô ích, tự động né xa anh một khoảng cách xa nhất mà cô có thể.
Nụ cười của anh rựa rỡ như hoa, nhu tình như nước. Trong ánh mắt sâu là một biển nước mênh mông và chỉ có duy nhất hình dáng của cô ở trong đó.
Mẫn Nam nhất thời bị mê hoặc, cô giơ tay muốn tát anh một cái nhưng vô ý vô thức mà dừng lại trên không trung, không xuống tay được. Cuối cùng thành ôm lấy gò má anh.
"Triết."
Phong Triết thoải mái áp mặt vào lòng bàn tay cô, khóe môi mỉm cười hình trăng khuyết, không có một chút nào là giả vờ.
Mẫn Nam che đi ánh mắt của anh. Nhìn vào đó, cô cảm thấy sợ hãi. Cái cảm xúc ngọt ngào trong giây phút này sẽ nhanh chóng tan biến, cô không muốn trầm luân để rồi chìm sâu đến khi bản thân không thể bước ra được.
Phong Triết khó chịu nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, đan chặt mười ngón tay với nhau. Giọng anh mang theo chút ủy khuất, nghe có vẻ đáng thương: "Em làm gì vậy?"
Cô cầm điện thoại trong tay, trên màn hình là một dãy số anh đã thuộc làu, rất quen thuộc. Cái tên ấy, Lâm Vũ!
Ngón tay đang chuẩn bị ấn gọi của cô chợt dừng lại, muốn hỏi ý kiến: "Anh có cần tôi gọi bác sĩ không?"
Phong Triết: "..."
Anh không bị bệnh! Anh chính là muốn hôn cô! Gọi bác sĩ cái gì chứ?
Anh dứt khoát thu điện thoại của cô lại, nghiêm khắc lắc đầu: "Không cần. Bệnh của tôi cậu ta chữa không nổi."
"Anh... Bị bệnh gì? Có nặng không?"
Mẫn Nam bất ngờ tới ngẩn người, cô chưa từng nghe Lâm Vũ hay ông bà Phong nói về việc anh bị bệnh.
"Nặng. Nếu không chữa được thì cả đời tôi sẽ phải sống trong đau khổ."
"Nặng như vậy sao..."
"Bệnh này chỉ có em là có thể chữa được cho tôi."
"Bệnh gì?"
"Bệnh tương tư."
Mẫn Nam: "..."
Hình như hôm nay cô ra ngoài quên xem phong thủy rồi!
Phong Triết vẫn không chịu buông tha cho cô, cố chấp đòi lợi ích: "Hôn một chút, em cũng không mất gì."
"Tôi..."
"Cho em hai lựa chọn. Một là em hôn tôi. Hai là tôi hôn em. Không có lựa chọn thứ ba."
Mẫn Nam đã không còn biết đâu là thực, đâu là giả nữa. Phải chăng đây chỉ là một giấc mơ?
Cô khẽ gật đầu, chắc chắc là cô đang mơ. Nếu vậy... Hôn một chút cũng không sao đâu nhỉ? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Mẫn Nam tự nhủ lòng mình, cô mím môi rồi bất ngờ ôm cổ anh, đặt nụ hôn lên môi anh, không mân mê chỉ đơn giản là chạm nhẹ.
Hôn xong rồi? Hôn rồi sao?
Phong Triết lưu luyến chạm lên khóe môi còn chưa kịp giữ hơi ấm của cô. Anh khẽ bật cười: "Người xưa nói, có qua có lại. Em hôn rồi thì bây giờ đến lượt tôi trả cho em."
"Không..."
Mẫn Nam còn chưa kịp từ chối thì đã bị anh dùng môi chặn lại mọi lời muốn nói.
Phong Triết không như cô, anh dịu dàng mân mê cánh môi hồng của cô. Có lẽ vì cảm thấy không đủ, anh tách môi cô ra mạnh mẽ tiến công, xâm chiếm mọi ngóc ngách lãnh thổ của cô.
Nụ hôn kết thúc, anh mặt dày nói: "Hình như bệnh của tôi giảm một chút rồi. Thuốc của em, thật sự rất tốt."
Phong Triết liếm liếm khóe môi, lại muốn ghé sát gần cô thêm một chút. Mẫn Nam ngơ ngác che miệng anh, trong lòng là một khoảng trời phức tạp.
"Anh đừng nói gì, để tôi suy nghĩ..."
Phong Triết thở dài, im lặng ôm cô mà không có bất kì hành động nào nữa.
Cả chặng đường về nhà, Mẫn Nam vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngơ ngác. Cô cảm thấy giấc mơ này càng ngày càng đi khỏi tầm kiểm soát.
Không tránh khỏi việc Phong Triết bị ông bà Phong mắng một trận nên thân nhưng anh không hề bận tâm, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô mỉm cười.
Ông bà Phong nháy mắt với nhau. Mùa xuân đến rồi!
Bây giờ buổi tối bố mẹ chồng không còn đòi sống thiếu chết cố chấp ở lại nữa. Mẫn Nam như trước, tự mình đi ngủ.
Vừa tắt điện cửa phòng liền mở ra, dưới ánh sáng đèn ngủ nhàn nhạt Phong Triết bước vào đi tới bên cạnh cô.
"Vợ, đến giờ tôi phải uống thuốc rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook