Hẹn Anh Kiếp Sau
-
C18: Chương 18
Sau khi kết thúc ca làm tôi trở về phòng, chuẩn bị sách vở rồi ôn tập cho lần thi học kì cuối chuẩn bị bước sang kì nghỉ hè. Ngày mai thi những môn đại cương nên với tôi chúng không khó lắm. Tôi lên kế hoạch những việc cần phải làm trong những ngày sắp tới, tôi phải về chỗ thầy, phải đưa linh hồn chồng cô Cúc về nơi thuộc về ông ấy và phải đến nơi dòng suối đó tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện.
Sáng hôm sau tôi đến trường dự thi giống mọi người, với tôi những bài thi này không khó lắm, một số câu có liên quan đến trương trình học và số còn lại liên quan đến kiến thức tư duy. Tôi đi loanh quanh sân trường và ăn trưa rồi chuẩn bị cho những bài thi buổi chiều. Buồi chiều tôi cần về sớm, chuẩn bị ít đồ rồi ghé nhà chú Trương giúp chú chút chuyện (tôi với chú có hẹn trước đó).
Vệ sinh cá nhân, ăn chiều và chuẩn bị đồ xong tôi liền ghé qua chú ngay, nhà chú cũng không xa lắm nhưng đường vào nhà chú hơi khó đi. Chú có kể qua cho tôi nghe về tình hình nhà chú, nửa tháng trước gia đình chú đi du lịch ở khu XX, mọi thứ đều diễn ra bình thường nhưng kết thúc chuyến du lịch về lại nhà thì con gái bé (6t) của chú lại có những biểu hiện lạ, con bé hay đau bụng vào nửa đêm, ăn uống ít nhưng bụng lại ngày càng to, gia đình có đưa đi bác sĩ nhưng đều không tìm ra bệnh, ngày qua ngày đứa bé càng gầy đi nhưng bụng vẫn to và không ăn được. Bác sĩ chỉ kê vài đơn thuốc giảm đau cho bé uống rồi gia đình đưa bé về nhà. Sau 1 tuần không ăn uống được, chú phải nhờ bác sĩ đến nhà đặc biệt chăm sóc cho đứa bé, truyền dinh dưỡng vào cơ thể để duy trì sự sống. Khi bên khoa học không làm được gì chú bắt đầu tìm đến biện pháp tâm linh, trước tôi cũng có vài người đến rồi nhưng cũng đều lắc đầu bỏ đi hoặc trực tiếp từ chối nhận. Chú có nghe đến danh thầy tôi liền tìm cách liên lạc nhưng thầy cũng từ chối và thầy bảo tôi tới xem tình hình rồi tính tiếp.
“thầy biết người giúp được đứa bé đó là con, ngoài con ra thì rất ít người dám nhận việc này” – đó là những gì thầy nói với tôi. Tôi theo địa chỉ đến trước cửa nhà chú Trương, nhà chú đúng thuộc kiểu có điều kiện, đây là một biệt phủ chứ không phải nhà 3 tầng bình thường, tôi nhấn chuông cửa và đợi người ra.
Sau một hồi có một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa
- Cậu tìm ai?
- Cho hỏi đây có phải nhà ông Trương không ạ?
- Đúng rồi, cậu tìm ông Trương có việc gì?
Tôi tóm tắt sự việc tôi tới đây với bà ấy rồi bà ấy dẫn tôi vào nhà, bên trong nhà còn một vài người nữa, một bác sĩ và một y tá chuyên theo dõi sức khỏe cô bé, một nam giúp việc đang tỉa cây bên phải hành lang, và người phụ nữ dẫn tôi vào là người giúp việc của ông Trương. Bà dẫn tôi vào phòng khách mời tôi ngồi, dùng nước và trái cây đợi ông chủ về. Tôi đi lòng vòng quanh phòng khách ngắm những mô hình trưng bày của ông ấy, đúng kiểu người có tiền, từ cách trang trí đến bố cục đều rất thuận mắt, những mô hình này cũng phải giá vài trăm triệu một món, còn chưa kể đến những đồ đá phong thủy giá cũng không kém cạnh.
Tôi đợi được 10’ thì thấy ông ấy về, thật nho nhã, ông ấy lại đi một chiếc xe máy trông có vẻ đã mua từ lâu r, cách ăn mặc cũng giản dị nhìn không giống người có tiền, nhưng căn biệt phủ này và những đồ giá trị bên trong mới là thứ quyết định. Tôi biết được đó là chú Trương vì khi bà giúp việc đi ra mở cửa tôi có nghe loáng thoáng thấy bà ấy gọi tên ổng và nói là có người đang đợi bên trong.
Tôi đi ra ngoài chào ổng, tôi có giới thiệu qua chút về bản thân với ổng (vì trước kia chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại rồi hẹn ngày tới nhà ổng). Sau một hồi kể lại sự việc thì ông Trương dẫn tôi đến phòng con gái ông, mở cửa bước vào tôi thấy một mùi tanh xộc lên mũi khiến tôi muốn nôn nhưng phải cố kìm nén lại trong người, phía trước là một cô bé gầy gò xanh xao, quanh người là một vài sợi dây kết nối với máy đo nhịp tim, nhịp thở, truyền nước và truyền dinh dưỡng, tôi lại gần thì thấy đứa bé có đôi mắt hóp vào bên trong, hơi thở rất yếu, da xanh xao và đặc biệt là chiếc bụng to lên một cách bất thường. Tôi nhìn đứa bé hồi lâu rồi quay ra hỏi ông Trương
- Bé con của ông lúc đi du lịch có ăn nhầm thứ gì không, hay là có đạp nhầm vào thứ gì đó trông kì quái không?
- Không có, đồ ăn thì cả gia đình tôi đều ăn chung, còn chơi thì con bé chỉ chạy loanh quanh trên bờ biển thôi, chúng tôi đều quan sát và theo dõi không rời nửa bước.
Tôi khẽ chau mày nhìn ông Trương rồi nhìn đứa bé, vì tình trạng này giống việc ăn phải ngải độc, ban đầu thì không sao nhưng sau một hai ngày thì bắt đầu có những biểu hiện bất thường trên cơ thể và sau một tháng không trị được thì coi như hết đường cứu. Nhưng một điều làm tôi thắc mắc rằng, nếu chỉ đơn giản là trúng ngải thì tại sao mấy người thầy trước lại không chịu giúp đứa bé này. Tôi đi đến khẽ chạm tay lên bụng đứa bé thì mắt nó mở trừng nhìn tôi đồng thời hét lên một tiếng thất thanh khiến tôi cũng phải lùi lại mấy bước. Tôi vẽ bùa rồi đốt hòa tro vào cốc nước đưa ông Trương và bảo ông ấy cho bé uống, ban nãy khi tôi chạm vào người thì trông đứa bé như có sức lực của một vận động viên vậy, ấy mà khi hét xong thì người lại mềm nhũn và nằm bất động trên giường.
Trong lúc ông Trương cố mớm nước cho đứa bé uống thì tôi vội bảo bà giúp việc chuẩn bị giúp tôi một chiếc thau lớn để sẵn dưới giường cô bé, bà vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của tôi. Khi uống gần hết ly nước, đứa bé mở mắt một lần nữa, vội tốc chăn bò xuống đất và nôn thốc một chàng, thật may chiếc chậu để sẵn ở dưới. Tôi nhanh chân chạy ra mở hết các cửa sổ trong phòng, một mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên, những người hóng chuyện nãy giờ không thể ngửi nổi nữa cũng chạy hết ra ngoài nôn ồng ộc ra ngoài, tôi đứng ngoài cửa sổ cộng thêm việc những trường hợp này gặp cũng nhiều nên không sao. Ông Trương là người gần đứa bé nhất mới là người có sao, tôi thấy mặt ông tái mét, đang cố nuốt nước miếng như muốn ngăn không cho những thứ trong người trào ra, sau một hồi định thần ông ấy mới quay sang nhìn tôi và hỏi
- Này cậu, con gái tôi bị sao vậy, như này là đã khỏi chưa.
Tôi nhìn ông và lắc đầu
- Vậy rốt cuộc con gái tôi bị gì vậy, cậu nói cho tôi biết được không?
- Chừng nào con gái ông khỏi bệnh tôi sẽ nói, thứ con gái ông mắc phải không dễ, đặc biệt khi chưa trị xong thì không được nói cho người nhà biết nếu không chết sẽ nhanh hơn.
Ông Trương không nói gì thêm nữa liền đỡ con gái ông nằm xuống, có vẻ lá bùa vừa rồi có hiệu nghiệm đôi chút những thứ dơ bẩn trong bụng cô bé được nôn ra phần nào, bụng có nhỏ lại nhưng không xẹp hẳn xuống.
- Ông bảo người mang chậu này đi chôn đi, còn chôn ở đâu xíu nữa tôi sẽ chỉ.
Ông Trương liền gọi anh làm vườn vào bê chậu này ra ngoài xíu đem chôn, tôi lấy thêm một lá bùa và viết chú lên, tôi đưa ông và dặn dò đôi lời
- Trưa mai đúng 12h đốt lá bùa, hòa nước rồi lại cho con gái ông uống giống như hôm nay, ngày mốt tôi sẽ quay lại.
Chú Trương cầm lá bùa của tôi đem cất xong tiễn tôi ra cửa, tôi đến một gốc cây to ở cuối vườn, nhìn xung quanh thấy khá ổn nên bảo anh làm vườn đào đất và chôn ở đây. Một mớ hỗn độn ở trong thau khiến ai nhìn thấy cũng ghê người, ai cũng tỏ vẻ khó tin khi chứng kiến mọi chuyện nhưng tôi lại không nói gì.
Tôi quay qua nhà chính chào chú Trương rồi đi về, trời bắt đầu tối, tôi phải cố gắng đi qua khỏi con đường khó đi này thật nhanh. Trên đường ra lại thành phố tôi thấy một gò đất bên cạnh hai gốc cây keo to đùng, bên cạnh gốc cây keo bên phải ngôi mộ có một người đang đứng quay mặt vào trong, vừa nhìn là tôi biết đó không phải người dương rồi. Tôi lái xe đi qua xem như chưa có chuyện gì, thật may khi về tới phòng hơn 6h30 xíu, vì chúng tôi có hẹn nhau đi ăn sau một năm học miệt mài, mới đó mà chúng tôi đã chuẩn bị là sinh viên năm 2 rồi, một năm học vừa qua không chỉ cho tôi thêm kiến thức ở trên trường mà tôi còn học được thêm nhiều kiến thức tâm linh khác
Sáng hôm sau tôi đến trường dự thi giống mọi người, với tôi những bài thi này không khó lắm, một số câu có liên quan đến trương trình học và số còn lại liên quan đến kiến thức tư duy. Tôi đi loanh quanh sân trường và ăn trưa rồi chuẩn bị cho những bài thi buổi chiều. Buồi chiều tôi cần về sớm, chuẩn bị ít đồ rồi ghé nhà chú Trương giúp chú chút chuyện (tôi với chú có hẹn trước đó).
Vệ sinh cá nhân, ăn chiều và chuẩn bị đồ xong tôi liền ghé qua chú ngay, nhà chú cũng không xa lắm nhưng đường vào nhà chú hơi khó đi. Chú có kể qua cho tôi nghe về tình hình nhà chú, nửa tháng trước gia đình chú đi du lịch ở khu XX, mọi thứ đều diễn ra bình thường nhưng kết thúc chuyến du lịch về lại nhà thì con gái bé (6t) của chú lại có những biểu hiện lạ, con bé hay đau bụng vào nửa đêm, ăn uống ít nhưng bụng lại ngày càng to, gia đình có đưa đi bác sĩ nhưng đều không tìm ra bệnh, ngày qua ngày đứa bé càng gầy đi nhưng bụng vẫn to và không ăn được. Bác sĩ chỉ kê vài đơn thuốc giảm đau cho bé uống rồi gia đình đưa bé về nhà. Sau 1 tuần không ăn uống được, chú phải nhờ bác sĩ đến nhà đặc biệt chăm sóc cho đứa bé, truyền dinh dưỡng vào cơ thể để duy trì sự sống. Khi bên khoa học không làm được gì chú bắt đầu tìm đến biện pháp tâm linh, trước tôi cũng có vài người đến rồi nhưng cũng đều lắc đầu bỏ đi hoặc trực tiếp từ chối nhận. Chú có nghe đến danh thầy tôi liền tìm cách liên lạc nhưng thầy cũng từ chối và thầy bảo tôi tới xem tình hình rồi tính tiếp.
“thầy biết người giúp được đứa bé đó là con, ngoài con ra thì rất ít người dám nhận việc này” – đó là những gì thầy nói với tôi. Tôi theo địa chỉ đến trước cửa nhà chú Trương, nhà chú đúng thuộc kiểu có điều kiện, đây là một biệt phủ chứ không phải nhà 3 tầng bình thường, tôi nhấn chuông cửa và đợi người ra.
Sau một hồi có một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa
- Cậu tìm ai?
- Cho hỏi đây có phải nhà ông Trương không ạ?
- Đúng rồi, cậu tìm ông Trương có việc gì?
Tôi tóm tắt sự việc tôi tới đây với bà ấy rồi bà ấy dẫn tôi vào nhà, bên trong nhà còn một vài người nữa, một bác sĩ và một y tá chuyên theo dõi sức khỏe cô bé, một nam giúp việc đang tỉa cây bên phải hành lang, và người phụ nữ dẫn tôi vào là người giúp việc của ông Trương. Bà dẫn tôi vào phòng khách mời tôi ngồi, dùng nước và trái cây đợi ông chủ về. Tôi đi lòng vòng quanh phòng khách ngắm những mô hình trưng bày của ông ấy, đúng kiểu người có tiền, từ cách trang trí đến bố cục đều rất thuận mắt, những mô hình này cũng phải giá vài trăm triệu một món, còn chưa kể đến những đồ đá phong thủy giá cũng không kém cạnh.
Tôi đợi được 10’ thì thấy ông ấy về, thật nho nhã, ông ấy lại đi một chiếc xe máy trông có vẻ đã mua từ lâu r, cách ăn mặc cũng giản dị nhìn không giống người có tiền, nhưng căn biệt phủ này và những đồ giá trị bên trong mới là thứ quyết định. Tôi biết được đó là chú Trương vì khi bà giúp việc đi ra mở cửa tôi có nghe loáng thoáng thấy bà ấy gọi tên ổng và nói là có người đang đợi bên trong.
Tôi đi ra ngoài chào ổng, tôi có giới thiệu qua chút về bản thân với ổng (vì trước kia chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại rồi hẹn ngày tới nhà ổng). Sau một hồi kể lại sự việc thì ông Trương dẫn tôi đến phòng con gái ông, mở cửa bước vào tôi thấy một mùi tanh xộc lên mũi khiến tôi muốn nôn nhưng phải cố kìm nén lại trong người, phía trước là một cô bé gầy gò xanh xao, quanh người là một vài sợi dây kết nối với máy đo nhịp tim, nhịp thở, truyền nước và truyền dinh dưỡng, tôi lại gần thì thấy đứa bé có đôi mắt hóp vào bên trong, hơi thở rất yếu, da xanh xao và đặc biệt là chiếc bụng to lên một cách bất thường. Tôi nhìn đứa bé hồi lâu rồi quay ra hỏi ông Trương
- Bé con của ông lúc đi du lịch có ăn nhầm thứ gì không, hay là có đạp nhầm vào thứ gì đó trông kì quái không?
- Không có, đồ ăn thì cả gia đình tôi đều ăn chung, còn chơi thì con bé chỉ chạy loanh quanh trên bờ biển thôi, chúng tôi đều quan sát và theo dõi không rời nửa bước.
Tôi khẽ chau mày nhìn ông Trương rồi nhìn đứa bé, vì tình trạng này giống việc ăn phải ngải độc, ban đầu thì không sao nhưng sau một hai ngày thì bắt đầu có những biểu hiện bất thường trên cơ thể và sau một tháng không trị được thì coi như hết đường cứu. Nhưng một điều làm tôi thắc mắc rằng, nếu chỉ đơn giản là trúng ngải thì tại sao mấy người thầy trước lại không chịu giúp đứa bé này. Tôi đi đến khẽ chạm tay lên bụng đứa bé thì mắt nó mở trừng nhìn tôi đồng thời hét lên một tiếng thất thanh khiến tôi cũng phải lùi lại mấy bước. Tôi vẽ bùa rồi đốt hòa tro vào cốc nước đưa ông Trương và bảo ông ấy cho bé uống, ban nãy khi tôi chạm vào người thì trông đứa bé như có sức lực của một vận động viên vậy, ấy mà khi hét xong thì người lại mềm nhũn và nằm bất động trên giường.
Trong lúc ông Trương cố mớm nước cho đứa bé uống thì tôi vội bảo bà giúp việc chuẩn bị giúp tôi một chiếc thau lớn để sẵn dưới giường cô bé, bà vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của tôi. Khi uống gần hết ly nước, đứa bé mở mắt một lần nữa, vội tốc chăn bò xuống đất và nôn thốc một chàng, thật may chiếc chậu để sẵn ở dưới. Tôi nhanh chân chạy ra mở hết các cửa sổ trong phòng, một mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên, những người hóng chuyện nãy giờ không thể ngửi nổi nữa cũng chạy hết ra ngoài nôn ồng ộc ra ngoài, tôi đứng ngoài cửa sổ cộng thêm việc những trường hợp này gặp cũng nhiều nên không sao. Ông Trương là người gần đứa bé nhất mới là người có sao, tôi thấy mặt ông tái mét, đang cố nuốt nước miếng như muốn ngăn không cho những thứ trong người trào ra, sau một hồi định thần ông ấy mới quay sang nhìn tôi và hỏi
- Này cậu, con gái tôi bị sao vậy, như này là đã khỏi chưa.
Tôi nhìn ông và lắc đầu
- Vậy rốt cuộc con gái tôi bị gì vậy, cậu nói cho tôi biết được không?
- Chừng nào con gái ông khỏi bệnh tôi sẽ nói, thứ con gái ông mắc phải không dễ, đặc biệt khi chưa trị xong thì không được nói cho người nhà biết nếu không chết sẽ nhanh hơn.
Ông Trương không nói gì thêm nữa liền đỡ con gái ông nằm xuống, có vẻ lá bùa vừa rồi có hiệu nghiệm đôi chút những thứ dơ bẩn trong bụng cô bé được nôn ra phần nào, bụng có nhỏ lại nhưng không xẹp hẳn xuống.
- Ông bảo người mang chậu này đi chôn đi, còn chôn ở đâu xíu nữa tôi sẽ chỉ.
Ông Trương liền gọi anh làm vườn vào bê chậu này ra ngoài xíu đem chôn, tôi lấy thêm một lá bùa và viết chú lên, tôi đưa ông và dặn dò đôi lời
- Trưa mai đúng 12h đốt lá bùa, hòa nước rồi lại cho con gái ông uống giống như hôm nay, ngày mốt tôi sẽ quay lại.
Chú Trương cầm lá bùa của tôi đem cất xong tiễn tôi ra cửa, tôi đến một gốc cây to ở cuối vườn, nhìn xung quanh thấy khá ổn nên bảo anh làm vườn đào đất và chôn ở đây. Một mớ hỗn độn ở trong thau khiến ai nhìn thấy cũng ghê người, ai cũng tỏ vẻ khó tin khi chứng kiến mọi chuyện nhưng tôi lại không nói gì.
Tôi quay qua nhà chính chào chú Trương rồi đi về, trời bắt đầu tối, tôi phải cố gắng đi qua khỏi con đường khó đi này thật nhanh. Trên đường ra lại thành phố tôi thấy một gò đất bên cạnh hai gốc cây keo to đùng, bên cạnh gốc cây keo bên phải ngôi mộ có một người đang đứng quay mặt vào trong, vừa nhìn là tôi biết đó không phải người dương rồi. Tôi lái xe đi qua xem như chưa có chuyện gì, thật may khi về tới phòng hơn 6h30 xíu, vì chúng tôi có hẹn nhau đi ăn sau một năm học miệt mài, mới đó mà chúng tôi đã chuẩn bị là sinh viên năm 2 rồi, một năm học vừa qua không chỉ cho tôi thêm kiến thức ở trên trường mà tôi còn học được thêm nhiều kiến thức tâm linh khác
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook